Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 102: Nhà máy sản xuất linh kiện cơ khí


Chương trước Chương tiếp

Đứng trong phân xưởng sáng lạng “ Nhà máy sản xuất linh kiện cơ khí huyện Hướng Dương” ở Liễu Gia Sơn, trong lòng tôi trào lên một cảm giác khó tả.

Nói phân xưởng sáng lạng, tuyệt nhiên không hề là nói quá. Xưởng gia công này----không đúng, nên gọi là “Nhà Máy Chế Tạo Linh Kiện Cơ Khí”, cái tên do chính mình đặt, không thể quên được--------là địa chỉ cũ phòng chăn nuôi của đại đội Liễu Gia Sơn sửa chữa lại, nhưng chiếm diện tích rất lớn có khi tới 500-600 mét vuông. Bên trong chỉ đặt có mấy cái máy công cụ cũ, hai bên trên tường cửa sổ mở rộng, sao có thể không sáng sủa được chứ?

Nhưng, công xưởng này rất đơn giản, máy công cụ thì cũ kỹ rồi, nhưng đây lại đại diện cho một khởi điểm hoàn toàn mới. Vì đây là một công xưởng chế tạo cơ khí, có sự khác biệt về bản chất với xưởng sản xuất gạch trực tiếp cho ra sản phẩm đến giai đoạn cuối. Xưởng sản xuất gạch phát triển đến quy mô có 3 chiếc máy làm gạch, trước khi thị trường kiến trúc của huyện Hướng Dương phát triển trên quy mô lớn thì căn bản nó đã đạt được đến đỉnh cao rồi. Nếu như không có sự hỗ trợ của nhà máy nhiệt điện, tiêu thụ tuy không thành vấn đề to lớn gì, về mặt thu vốn tuyệt đối không nhanh chóng và kịp thời như bây giờ. Nhưng sản phẩm của nhà máy chế tạo cơ khí, về lí luận có thể tiêu thụ khắp cả nơi trong toàn quốc, thị trường có lẽ là vô hạn, hay nói cách khác, tiềm lực phát triển cũng là vô hạn.

Được biết nhà máy sản xuất này sẽ chính thức đi vào hoạt động vào ngày 1-7, cha quyết định sẽ đích thân đến Liễu Gia Sơn cắt băng khánh thành. Đương nhiên, trước hết là mời Nghiêm Ngọc Thành. Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười từ chối rồi.

Liễu Gia Sơn là quê hương của cha, Nghiêm Ngọc Thành không muốn lại cướp đi niềm vinh dự của cha trên mảnh đất quê hương. Đã lên được chức thư kí huyện rồi, tầm nhìn này vẫn còn một số giá trị.

Nghiêm Ngọc Thành cho dù từ chối tham gia nghi thức cắt băng khánh thành, trong lời từ chối lại có lời cổ vũ, nói ra một câu bùi ngùi như thế này: “Tấn Tài à, con của anh đã chạy tới trước mặt chúng ta rồi, cần cố gắng nhé!”

Nghe cha nói khái quát tình hình của nhà máy, khả năng nhìn xa trông rộng của thư kí Nghiêm thật tài, lập tức đoán ra trong đó trước sau nhất định có sự đóng góp của tôi. Cho dù khi kí kết hợp đồng cùng với đại đội, người đại diện là lấy tên của anh cả Liễu Triệu, nhưng chỉ có thể che mắt những người không rõ nội tình, Nghiêm Ngọc Thành và tôi đã có đi lại mấy năm nay, cũng có thể che dấu ông ta được sao?

Sự tinh nhanh của Nghiêm Ngọc Thành, thì không cần phải nói thêm nữa. Cho dù như thế nào, ngoài cái về ý thức hình thái ra, thì nhìn từ phương diện nào, đại đội Liễu Gia Sơn bắt đầu xây dựng công xưởng, đều là việc vô cùng tốt. Nghiêm Ngọc Thành là lãnh đạo nhìn xa trông rộng, tất cả đều nhìn cái tổng thể chứ không chú ý riêng cái cá thể.

Đây chính là sự thông minh của nhưng vị cấp trên.

Cho nên Nghiêm Ngọc Thành có cảm giác này, vẫn chú ý tới kiến thiết của nhà máy xi-măng khu Sơn Bắc và tình trạng khó khăn của nhà máy rượu. Nhà máy xi-măng khu Sơn Bắc với tư cách là hạng mục kết hợp của nhà máy nhiệt điện Đại Bình, bây giờ mới đặt nền móng, thật muốn đến cái ngày chính thức đầu tư sản xuất, có thể nhà máy nhiệt điện đều đã mở mạng lưới phát điện rồi. Công trình này thực tế đã thụt lùi một chút. Nhưng nhà máy rượu đến tận bây giờ, cũng mới vừa bắt đầu hoạt động lựa chọn công khai xưởng trưởng, cách cái ngày chính thức đưa vào hoạt động còn khá xa. Liễu Gia Sơn là một đại đội nhỏ bé, lại âm thầm xây dựng hai nhà máy, trong đó một cái là “ Nhà máy sản xuất linh kiện cơ khí”, khó trách Nghiêm Ngọc Thành có chút lo lắng.

Trong mắt ông ta, kinh doanh tập thể đương nhiên là cần phát triển lớn, thật sự có thể hỗ trợ cho chính trị tài chính của huyện Hướng Dương, vẫn phải là đại doanh nghiệp quốc doanh, đương nhiên, cái quy mô “ Đại doanh nghiệp” này là thước đo về tiêu chuẩn của huyện Hướng Dương.

Thời gian không đợi ai, ông ta đã đảm nhiệm chức vụ ở huyện Hướng Dương hơn 1 năm rồi, phát triển kinh tế trong huyện không như ý người, nhưng tình hình tài- chính lại vô cùng căng thẳng. Hình thức này cần thiết nhanh chóng chuyển biến.

Khi đó tôi đứng bên cạnh cha, thấy cha giống như ngượng ngùng, liền cười nói một câu: “ Bác Nghiêm, đừng vội vàng. Tâm vội không ăn được đậu phụ nóng!”

Câu nói này thật ông cụ non, thậm chí còn ngấm ngầm đem 1 chút ý chỉ điểm.

Nghiêm Ngọc Thành liền nghiêm mặt nói: “ Tiểu tử thối, đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu”

Tôi vội nói : “ Đương nhiên là bác thắng cháu thua rồi, hai người là chỗ dựa vững chắc của cháu. Nếu như cháu thắng, thì thật không đúng rồi. lông không phải tuân thủ là phải trên da sao?

Đây không phải là ninh bợ, mà là lời nói thật lòng.

Tương lai trong nước có thể dự đoán được, quyền lực mãi mãi là vị trí số một, tiền tài chỉ có thể đứng ở vị trí thứ 2.

“Ranh con, cháu có thể nói...Tấn Tài, mau đi thôi, đừng để người thân đợi nữa »

Công xưởng tuy có đơn giản một chút, khí thế lại không tồi. Phía trên cổng chính treo 1 cái giá thép,“Nhà máy sản xuất linh kiện cơ khí huyện Hướng Dương”mười chữ lớn ngôi sao Năm cánh ở giữa được sơn màu đỏ làm lóa cả mắt, cái biển gỗ treo ở cửa, nền trắng chữ đen, cũng là mới hoàn toàn, ánh sáng của sơn có thể soi xét con người.

Nghi lễ của nhà máy cơ giới, coi như là một việc trọng đại của Liễu Gia Sơn. Sớm trước mấy hôm, mọi người trong toàn đại đội đều ôm trong lòng tâm trạng chờ đợi cho đến cái ngày 1-7 cái ngày khác biệt này đến.

Nghe nói chủ nhiệm ủy ban cách mạng đích thân tới cắt băng khánh thành, lãnh đạo khu Đài Sơn và công xã Hồng Kỳ đương nhiên không dám chậm chễ, nhất thiết phải phụ trợ hiền tài. Tuy nói Tấn Tài là người nhà, nhưng thân phận bây giờ không giống nữa, đại đội không thể tùy tiện vô lễ.

Sáng sớm ngày 1 tháng 7, khi mặt trời mọc lên từ đằng đông thì cả đại đội đã bắt đầu trở nên náo nhiệt, người già trẻ em đều sớm thức giấc, ăn qua loa bữa sáng, mặc những bộ quần áo đẹp mà chỉ dùng cho những ngày lễ tết, từng người từng người ăn mặc gọn gàng, vui mừng tiến về phía nhà máy. Sau 9 giờ, khi đợi mấy đại đội khác, cũng có không ít xã viên tự phát đến xem.

Nhìn thấy tình hình này bác Năm vô cùng vui mừng.

Từ khi thực hiện chế độ sản xuất khoán, các xã viên đã phân nông cụ, phân chia trách nhiệm ruộng đất bắt đầu khoán sản phẩm đến làm việc theo hình thức “ Đơn Can”(làm việc đơn lẻ). Tính tích cực của sản xuật được nâng cao, rất nhiều gia đình mọi thành viên đều tham gia sản xuất, làm sục sôi tinh thần lao động mà trước đây chưa từng có, trong trách nhiệm ruộng đất của hộ gia đình, khí thế sục sôi ngất trời, thường thường là từ sáng sớm đã đến đồng ruộng, mặt trời khuất núi mới đành trở về nhà.

Nông dân của nước tôi, có cảm tình sâu nặng với đất đai.

Chỉ có bác Năm là hơi cảm thấy lạc lõng. Trước đây tất cả đại đội đều nghe theo sự chỉ huy của bác, bác nói làm thì làm, nói thu thì phải thu. Ngay cả đại đội trưởng Trần Thành Thắng cũng không thể không nghe theo. Bây giờ làm theo hình thức “ Đơn Can”, tất cả đại đội đều buông lơi rồi, bác Năm là thư kí của đại đội tự nhiên trở thành người thừa. Trách nhiêm ruộng đất cũng không cần tới bác ý nữa. bác Năm mấy Năm trước cũng là một tay trồng trọt hoa màu giỏi, nhưng sau khi làm cán bộ của đại đội mười mấy Năm, khả năng ấy đã mai một phần nào. Cũng may Liễu Triệu Ngọc rất hiếu thuận, quyết không thể thấy cha vất vả làm nụng bao nhiêu Năm trời như vậy lại tiếp tục phải khó cực thêm nữa. càng là bản thân bác ý, quản lý nhà máy sản xuất gạch với bao nhiêu là việc, cũng không có thời gian đi phục vụ mấy đám đất hoa màu. Dứt khoát mời người đến làm việc nông.

Không có ai có thể chỉ huy, cũng không có ruộng đất để thao túng, cũng không thể biến thành “Lão Hỗn Tử” chơi bời lêu lổng( Lời Bác Năm). Cho nên bác Năm đặt toàn bộ tâm tư của mình vào việc kiến thiết cái nhà máy sản xuất linh kiện cơ giới này. Dựa vào hiệp nghị hợp tác, bác Năm đảm nhiệm việc xưởng trưởng quản lý nhà máy này. Đây là nhóm làm kinh doanh mang ý nghĩ thực sự trong lịch sử của Liễu Gia Sơn( nhà máy sản xuất gạch thật sự là thuộc cá nhân tôi, không tính), cho dù như thế nào cũng không thể làm hỏng.

Nhà máy thành công như hôm nay, đã bắt đầu đưa vào sản xuất, nhìn thấy già già trẻ trẻ của đại đội khó khăn tập trung lại bắt đầu làm nông, bác Năm lại tìm về cái cảm giác lời nói của thư kí làm “Rung trời chuyển đất” .

Cha mày như hôm nay không chỉ đơn thuần là thư kí của đại đội, mà còn là là xưởng trưởng chính thức.

Tôi đã nửa cười nửa nói cần nói cho bác Năm một “ Thư bổ nhiệm”, bác Năm liền từ chối. Ha ha, chuyện cười, công văn của đại đội Liễu Gia Sơn thì nắm chặt trong tay của mình, làm gì có cái đạo lý nào mà người nhà lại đưa thư bổ nhiệm cho người nhà chứ? Chẳng lẽ nói suông --- làm điều thừa? hơn nữa không có trò đùa nào, thậm chí không có chức vụ của xưởng trưởng đó, việc của nhà máy này, chẳng nhẽ không phải tự mình nói là được?

Đối với sự mạnh mẽ và thẳng thắn của bác Năm, tôi vôi cùng kính phục, đương nhiên im lặng giữ trong lòng chứ không nói ra.

Vì đón tiếp các lãnh đạo của huyện và khu vực, toàn thể học sinh trường tiểu học Liễu Gia Sơn đều tập trung hai bên đường quốc lộ, thầy giáo khai sáng của tôi--- thầy Viên đang cùng mấy thầy cô khác đứng 1 bên, “ Hóa trang” cho học sinh, gọi là hóa trang, kì thực là dùng phấn hồng bôi lên khuôn mặt trái xoan. Đây là ở nông thôn của cả nước, có lẽ đều là ở mức độ này. Những học sinh búp bê lớn lớn bé bé, trong tay cầm hoa, tất cả những bông hoa này đều là hoa của vùng rừng núi này cả, nó tỏa ra hương thơm làm say lòng người. đợi đến khi các lãnh đạo đến, những bạn học sinh này liền đưa hoa ra vẫy chào.

Đội ngũ có hoa tươi chào đón, chiêng trống kêu vang cũng không thể thiếu được. Cái này là do đại đội trưởng trần thành thắng phụ trách. Thời gian đại cách mạng, có lẽ mỗi đại đội đều có đoàn kịch địa phương và đoàn văn nghệ của mình, trình độ đương nhiên cũng có hạn chế, các loại chiêng trống cũng là dự bị mà tập hợp lại. Ngoài ca hát, diễn kịch ra, bây giờ khi đến tết cũng có múa rồng phượng, đèn rồng, những hình thức này cũng được đưa vào đây. Nguyễn Thành Thắng đã lấy hết bộ “ Nghi trượng” ra, hai chiếc trông, hai giá đèn rồng, hai đầu sư tử, trong đó có một cái đi mượn vội về, ngay cả người đem đến cũng được mời. nói rõ là, không những cho ăn, mà còn mỗi người được trả hai đồng tiền công.

Đại đội Liễu Gia Sơn bây giờ, xưởng sản xuất gạch mỗi tháng cũng mất 300 đồng phí quản lý, tiền tiêu đi cũng có thu lại, trong cả công xã Hồng Kỳ cũng coi như là khá thượng lưu. Món tiền lần này cũng có thể chi được.

Đại đội Liễu Gia Sơn xưa nay chưa từng có vinh dự như thế này, làm được chuyện này là lần đầu tiên, nhát định không thể làm hỏng được!

Đối với nghi lễ long trọng như thế này, tôi không thấy cảm kích. Đây là việc của đại đội, bác Năm không nhất thiết phải thương lượng với tôi. Nói cho cùng, tôi vẫn là một đứa trẻ chưa tròn 10 tuổi trong đám trẻ con trong nhà, cũng không mong bác ấy trao đổi tin tức sự việc cho tôi. Đây cũng không có gì cả, dù sao cũng coi như biết rồi, tôi cũng không ngăn cản. Dựa vào tình hình đất nước hiện nay, chủ nghĩa hình thức như thế này và văn kiện quản lý vẫn rất cần thiết. khi quyền thế là ngày lễ, đùa vui ồn ào một lần, vui vẻ một lần, tại sao lại không?

So sánh mà nói, từ mấy hôm trước cách công ty Ngữ Giao Hoa không xa đã khai trương “ Cửa hàng bánh mỳ Xảo Xảo”, nhưng là không có náo nhiệt như thế này, chỉ có Trình Tân Kiến và Phương Văn Thích đến đốt 2 bánh pháo. Vốn lão Lâm và Khang Tiểu Cương cũng cần đến, coi như là tìm cơ hội để đáp lễ xin lỗi. Khi Phương Khuê đến để đánh tiếng, thì đã bị tôi từ chối.

Cái gì là trò đùa!

Chỉ khi nào bọn họ đích thân mang tờ giấy phép kinh doanh tới đây thì tôi mới miễn cưỡng để ý một chút.

Trong đám người chưa nhìn thấy hình dáng thật của Liễu Triệu Ngọc. Trong ngày hôm nay, anh ta cũng nhận được 1 nhiệm vụ vinh quang, đó chính là chuẩn bị bữa cơm trưa cho các vị lãnh đạo của huyện. Dương nhiên, việc tính toán trong bếp không cần đến Liễu Triệu Ngọc một đại lão gia đi làm, tự có nhóm cháu chắt, dâu con làm. Việc anh ta cần làm là quản lý cục diện.

" Nhớ, đi hỏi thăm một chút bà ba của Nguyễn gia ( bà ngoại của tôi), xem ông chú 12 thích ăn món gì ! "

Khi bác Năm chuẩn bị bước ra khỏi cửa, đặc biệt dặn dò Liễu Triệu Ngọc.

Một vài xã viên chưa được phân công « Nhiệm vụ tiếp đón », ở bên ngoài nhà máy đi loanh quanh, xem chỗ này, sờ chỗ kia. Không ngừng tấm tắc khen, ai ai cũng khen ngợi lòng can đảm và khả năng của thư kí tấn văn.

Đại đội này đã làm được 2 nhà máy, không cần nous huyện Hướng Dương, chỉ sợ cả khu vực Ngọc Châu cũng chỉ có 1 nhà máy.

" Nhà máy sán xuất linh kiện cơ khíi "chỉ là một cái tên, có lẽ cũng nói như ngầm nói rõ ràng rằng kinh tế của đại đội Liễu Gia Sơn sẽ nhanh chóng phất lên.

Khoảng 10 giờ sáng, hai chiếc xa jeep xuất hiện trên con đường phía nam của Liễu Giai Sơn. Sau khi hội đảng ủy của huyện Hướng Dương thành lập. Vốn từ một ban thành hai ban, các cán bộ cũng tăng thêm mấy người, vì để không làm lỡ công việc, Nghiêm Ngọc Thành nghiến răng, mua thêm 2 chiếc xe jeep nữa. Đương nhiên, đều là hàng second hand, do quân đội trên huyện vừa bán vừa cho. Nghĩ tới lãng đạo khu Đài Sơn và công xã Hồng Kỳ đều cần tham gia nghi lễ cắt băng khánh thành này, cha phái hai chiếc xe jeep đến, những cán bộ ven đường đều được cho lên xe.

Các bạn học sinh vẫy hoa, cùng đồng thanh hô " Hoan ngênh, hoan ngênh, nhiệt liệt hoan ngênh."

Các lãnh đạo mỉm cười cả đường gật đầu đi qua. Nha nội này đi sau Liễu chủ nhiệm, đương nhiên cũng nhận được những vinh dự đặc biệt này.

Khi đến chỗ trống của nhà máy, tiếng trống và tiếng kèn xô-na đông loạt vang lên, sư tử và đèn rồng bắt đầu múa lắc đầu quẫy đuôi, vô cùng náo nhiệt.

Tuy nói cha là anh em trong nhà, nghi lễ là không thể thiếu, bác Năm vẫn người giới thiệu liễu chủ nhiệm và các cán bộ khác với các thành viên hội ủy viên chi bộ đại đội Liễu Gia Sơn, mọi người đều bắt tay lấy lễ, nói những lời chúc mừng tốt đẹp.

Sau đó thì những tiếng chiêng trống dừng lại, thư kí đảng ủy công xã Hồng Kì Trương Mộc Lâm và khu Đài Sơn lần lượt lên phát biểu, cuối cùng là cha ở vị trí chủ tịch vui mừng lên phát biểu ý kiến, đối với con đường tư tưởng và phương pháp trong kinh doanh tập thể tập trung toàn lực phát triển đã thể hiện tràn đầy tin tưởng.Cha tràn đầy năng lượng, khí thế dồi dào, lại là giáo sư xuất thân, phát biểu như những điệu nhạc, nổi bật lên âm điệu văn học, lòng nhiệt tình của quần chúng như sục sôi, chỉ phat biểu trong mười mấy phút nhưng những chào pháo tay vang lên hơn 4-5 lần.

Tôi đứng dưới lễ đài, ngẩng đầu nhìn, trong kí ức của tôi người cha với mái đầu tóc bạc, gần đất xa trời dần dần đã bị những sự nhiệt tình này làm cảm động, nước mắt như tràn đầy hai mắt.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...