Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 42


Chương trước Chương tiếp

Ba người ngồi kiệu đến Tô phủ, Tô Thanh Hiệp không có trong phủ mà vào triều sớm đi. Vương Hương Tú đang dùng điểm tâm sáng thì nghe tiểu nha hoàn thông báo, biết Tịch nhi mang theo Thành hoàng tử cùng một cô nương đến Tô phủ . Bà buông trà đi ra ngoài đón, thỉnh an Hiên Viên Hạo Thành nhìn thấy một cô nương mang nữ trang dị dạng, đoán được phân nửa thân thế của nàng. Vương Hương Tú sợ run một chút, lập tức hành lễ: “Khấu kiến Duyệt quốc công chúa.” Tịch nhi sao lại đem nàng đến ?

Duyệt Tâm lập tức khoát tay, kéo Vương Hương Tú lên: “Ai nha, không cần đa lễ. Ngươi chính là nương của Mộ Tịch đi! Mộ Tịch rất giống ngươi, vừa thấy đã biết Tịch nhi là nữ nhi của ngươi, ta cũng giống mẫu hậu ta, người ta vừa thấy liền biết ta là nữ nhi của mẫu hậu, mẹ con a…” Nói xong, thân thiết lôi kéo tay Vương Hương Tú blah blah blah nói lung tung. Người chờ hai bên đều há hốc mồm, đây là lần đầu tiên gặp mặt sao?

Duyệt Tâm nói thật lâu, còn không có ý dừng lại, Tô Mộ Tịch phỏng chừng nụ cười trên mặt nương sắp cứng lại rồi, đành phải lên tiếng giải vây: “Duyệt Tâm công chúa, Mộ Tịch mang người đến Manh Tịch viên của ta xem được không?” Vương Hương Tú gửi một ánh mắt cảm kích, công chúa này sao vậy? quá hoạt bát rồi, nói nửa ngày không phiền nhưng bà nghe cũng mệt mỏi. Nhưng mà, ở chung với người như vậy là tốt nhất, nàng muốn cái gì ngươi liếc mắt một cái có thể biết.

Duyệt Tâm vừa nghe lập tức ngừng lại, chạy đến bên người Tô Mộ Tịch lôi kéo tay nàng, liều mạng gật đầu: “Tốt tốt, chúng ta đi ngay đi!” Hiên Viên Hạo Thành bên cạnh vô cùng bất mãn, còn thành thực cúi đầu vặn bung tay Duyệt Tâm, sau đó dùng tay mình Tô Mộ Tịch.

Duyệt Tâm cũng không thèm để ý, vui vẻ đi theo sau hai người tới Manh tịch viên. Mới vừa đi ra chủ viên, Duyệt Tâm liền nhìn thấy một nam tử áo trắng dây dưa với một cái nha hoàn. Tâm hiệp nghĩa của Duyệt Tâm công chúa tràn ra, lập tức đề khí đi qua đá nam tử áo trắng một cước bay thật xa. Sau đó dùng chân đạp ngực nam tử: “Dâm giả nơi nào đến, xem bản công chúa thu thập ngươi như thế nào?” Nói xong đề chân muốn dùng lực, Tô Mộ Tịch thấy lập tức kêu to: “Công chúa, chậm đã.”

Nhìn thoáng qua người bị công chúa dẫm nát dưới chân, Tô Mộ Tịch không nói gì nhìn trời, một hồi lâu mới tìm được giọng của mình: “Nhị ca, huynh vừa mới làm gì chọc công chúa tức giận như vậy?” Nàng chuẩn bị tiết mục nhất kiến chung tình đâu a? Sao lại thành như vậy ? Cái này, nhị ca sẽ không thành nam nhân hư hỏng trong mắt Duyệt Tâm công chúa chứ?

“Hê hê… Nhị ca Tịch nhi quá mất mặt đi, thế mà bị công chúa Duyệt Tâm chán ghét này đạp dưới lòng bàn chân, trở về ta nhất định phải kể cho hoàng muội nghe mới được.” Bình thường nhị ca Tịch nhi rất kiêu ngạo, sao vừa gặp công chúa đã bị bắt nạt thành như vậy , hì hì, nhìn Tô Hồng Xán bị bắt nạt thật là thoải mái…

Tô Hồng Xán tức giận đến hộc máu, điêu ngoa nữ tử từ nơi nào đến, vậy mà dám… dám đạp hắn xuống đất, trách không được khổng phu tử nói nữ tử tiểu nhân đều khó dưỡng. Đạp ngã hắn thì thôi, còn dám để tên ngốc cướp đi muội muội của mình chê cười mình, tức giận a! Dùng sức thoát khỏi chân Duyệt Tâm, vỗ về ngực đau đớn đứng đến, đưa tay hung tợn chỉ vào Duyệt Tâm, mọi người còn tưởng rằng Tô Hồng Xán muốn làm gì. Không ngờ hắn nhắm mắt lại hung tợn mở ra tả tay xuống nói: “Hừ, bản công tử không so đo với tiểu nữ nhân không biết điều.” Ngao ~ đau chết, nữ nhân này sao khí lực lại lớn như vậy, quả nhiên là đồ dã man… Nhưng mà, bộ dạng nữ nhân này vẫn rất đáng yêu, làm cho hắn có chút hạ thủ không được, hơn nữa đánh nữ nhân rất không có phong độ …

Duyệt Tâm rốt cục dời được ánh mắt khỏi Tô Hồng Xán, nàng vậy mà lại nhìn một người nam nhân đến thất thần, mất mặt a! Duyệt Tâm công chúa thẹn quá thành giận: “Ngươi đồ hạ lưu, rõ như ban ngày còn dám khinh bạc một cô nương gia, rất không biết cảm thấy thẹn .” Nói xong trong lòng có chút rầu rĩ , chẳng lẽ nàng không gặp được nam nhân tốt nào sao?

Lúc này, tiểu nha hoàn mới sợ hãi đi tới, ánh mắt cô nương tự xưng là công chúa này thật đáng sợ! Nhưng vì nhị thiếu gia, tiểu nha hoàn nuốt nuốt nước miếng: “Tiểu, tiểu thư người hiểu lầm, nhị thiếu gia không có khinh bạc nô tỳ, là, là cầu nô tỳ cầu ngài ấy giúp.” Tô phủ ai chẳng biết tính tình nhị thiếu gia, tuy rằng đào hoa nhưng sẽ không tùy tiện trêu đùa nha hoàn. Hơn nữa, trong phòng các vị thiếu gia đều không có nha hoàn thông phòng, nàng thấy các vị thiếu gia đều di truyền thâm tình của lão gia.

Tiểu nha hoàn nói xong, Tô Hồng Xán khinh bỉ liếc Duyệt Tâm một cái, ống tay áo vung: “Hừ, nữ nhân lỗ mãng ngốc nghếch.” Dám đá hắn mạnh như vậy, thù này kết. Duyệt Tâm nghe xong tiểu nha hoàn nói, biết mình đã làm sai chuyện, cũng không so đo Tô Hồng Xán mắng nàng. Nhưng mà, muốn nàng xin lỗi, không có cửa đâu.

“Được rồi, nhị ca, Duyệt Tâm công chúa cũng không phải cố ý.” Tô Mộ Tịch tuy rằng tiếc nuối cảnh nhất kiến chung tình không có, nhưng mà nhị ca cứ oán niệm như vậy thì khi nào hai người mới chung tình được? Hiên Viên Hạo Thành nghiêng đầu gật gật đầu, ừ, bắt đầu không tồi, Thái Phó có câu không đánh không quen không phải sao?

Tử Kim cung, Vi mẹ cho tất cả cung nữ thái giám lui xuống, vờ tùy tiện chỉ một cung nữ có bộ dạng bình thường: “Ngươi lưu lại lau dọn.” Cung nữ hơi hơi phúc thân: “Vâng.” Những người khác cũng không chú ý, phúc thân lui xuống. Cung nữ đều rời đi rồi, cung nữ bộ dạng bình thường lập tức đứng thẳng thân mình, cho Vi mẹ một ánh mắt, Vi mẹ gật đầu đến ngoại điện thủ .

“Chủ…” Hiên Viên Hạo Dạ muốn lên tiếng gọi nữ tử, nữ tử rất nhanh tiêu sái đến trước mặt Hiên Viên Hạo Dạ “Phách” một cái tát thật mạnh lên mặt hắn: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà gọi ta, ta không ở hoàng thành ngươi đã làm chuyện tốt gì? Ngươi thật đúng là nam nhân tốt, dám đến Tô phủ Thừa Tướng ngủ nữ nhi chưa đến tuổi cập kê của người ta. Giờ tốt lắm, hôn ước với Quân gia không còn, chính ngươi đến mà nghe dân chúng hoàng thành chửi ngươi như thế nào? Không thành thân với Quân Mạc Sầu, ngươi cho là Quân Vô Thường lão già kia sẽ đem hết toàn lực duy trì ngươi sao? Ta tìm độc dược về thì có ích gì? Ngươi không đảm đương nổi thái tử, cho dù độc chết Hiên Viên Vinh Hi thì ai làm hoàng đế còn chưa nhất định!”

Hiên Viên Hạo Dạ không dám nhiều lời liền quỳ xuống: “Chủ nhân, Dạ nhi biết sai lầm rồi, nhưng mà ngày đó ta nhất định là bị hai cái tiện nữ kia hạ xuân * dược, bằng không ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

Nữ tử lại giơ tay, không chút do dự đánh lên mặt Hiên Viên Hạo Dạ: “Hạ xuân * dược, các nàng hạ xuân * dược ngươi sẽ không biết rời đi tìm nha hoàn sao? Ta thấy ngươi là bị Tô Mộ Tuyết tiểu tiện nhân kia mê hoặc rồi!”

Hiên Viên Hạo Dạ cúi đầu, lúc phát hiện hắn quả thật có chút lưu luyến Tô Mộ Tuyết. Không phản ứng lại mà tâm lý còn có chút may mắn, nếu các nàng dám tính kế hắn như vậy, khẳng định sẽ không để người ta phát hiện .

Nữ tử thấy Hiên Viên Hạo Dạ cúi đầu không dám đáp lời, lúc này mới tiêu chút giận: “Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi, ta mất nhiều tâm lực mới khiến cho Quân Vô Thường lão già kia gả nữ nhi cho ngươi. Giờ xảy ra chuyện như vậy, lấy tính cách Quân Mạc Sầu mà chịu gả cho ngươi mới lạ.”

Kỳ thật trong lòng Hiên Viên Hạo Dạ đã sớm có kế hoạch, nhưng mà không được chủ nhân cho phép cùng hỗ trợ, lấy thực lực của hắn căn bản không có khả năng hoàn thành, thấy chủ nhân nói như vậy hắn lập tức nói: “Chủ nhân, thật ra Dạ nhi có biện pháp, không biết có được không?”

“Nói.” nàng không ôm mấy hy vọng với chủ ý của Hiên Viên Hạo Dạ, nhưng mà hắn cũng phải học được cách trưởng thành. Nếu có một ngày nàng thật sự mất, lấy tâm tư của hắn hiện giờ, cho dù tọa ủng giang sơn cũng sẽ tọa không xong .

Lúc này Hiên Viên Hạo Dạ mới đứng lên, nhẹ giọng nói bên tai nữ tử: “Chúng ta có thể tìm cơ hội thích hợp, để người ta…” Hiên Viên Hạo Dạ càng nói, sắc mặt nữ tử ánh sáng. Biện pháp này là có thể dùng, nhưng tương lai Quân Mạc Sầu là hoàng hậu một quốc gia, thân thể không sạch mà ngồi lên ngôi vị không phải sẽ làm cho người trong thiên hạ chê cười sao? Nghe xong, nữ tử hỏi: “Như thế, ngươi không để ý nàng không trong sạch?” Nam nhân vốn không có kẻ không để ý thứ này!

“Chủ nhân, chỉ cần chiếm được ngôi vị hoàng đế, còn sợ không cơ hội thu thập Quân Vô Thường lão già kia sao? Hơn nữa, nếu nàng không trong sạch, Dạ nhi sao có thể nắm nàng cùng Quân Vô Thường trong tay?” trong mắt Hiên Viên Hạo Dạ hiện tia cố chấp, hắn nhất định phải lên làm hoàng đế, nhất định phải để những kẻ hại hắn cùng khinh thường hắn trả giá đại giới. Một hoàng hậu không trong sạch thì tính là cái gì, ngồi lên ngôi vị hoàng đế muốn bao nhiêu nữ nhân không thể, hơn nữa có được ngôi vị hoàng đế, người hắn thu thập đầu tiên chính là Quân Vô Thường lão già dám khinh thường hắn kia.

“Nhưng mà, việc này sẽ khiến Quân Vô Thường đoán được bao nhiêu đi? Nếu Quân Mạc Sầu nha đầu kia không chịu, ngươi cho rằng Quân Vô Thường còn có thể giúp ngươi.” Tuy rằng nữ nhân chú ý nhất là trinh * tiết, nhưng Quân Mạc Sầu luôn luôn tùy hứng kiêu ngạo dễ dàng giải quyết như những nữ tử khác sao? Nữ tử mặc dù có chút lo lắng, nhưng không đến mức phải dùng mọi cách để đạt được.”Chuyện Quân Mạc Sầu có thể từ từ tính, giờ quan trọng nhất là chuyện công chúa Duyệt quốc, nếu để nàng đám hỏi thành công với Hiên Viên hoàng triều, như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ rất khó thực hiện.” Thú không được Quân Mạc Sầu cũng không sao, chỉ cần Hiên Viên Vinh Hi chết, tất nhiên Dạ nhi sẽ làm hoàng đế .

“Chủ nhân, Dạ nhi biết.” Nhưng mà, không biết dùng biện pháp gì mới tốt. Nghe cung nữ bẩm báo nói Duyệt Tâm công chúa giờ đã cùng một chỗ với Tô Mộ Tịch. Không biết vì sao hắn luôn cảm thấy bên người Tô Mộ Tịch có một luồng lực lượng làm cho mình tiếp cận không được nàng, khủng bố nhất là, chỉ cần chống lại ánh mắt Tô Mộ Tịch, hắn sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, rõ ràng mỗi một lần tính kế hắn đều thất bại …

“Đúng rồi, Tống mẹ có đúng hạn cho Tô Mộ Tịch dùng huyết yến hay không?” Nữ tử nhớ tới việc này, ánh mắt nheo lại, nàng vẫn có chút hoài nghi, vì sao mỗi một lần kế hoạch thực hiện trên người Tô Mộ Tịch sẽ xảy ra vấn đề? Rốt cuộc Tống mẹ rất vô dụng hay là Tô Mộ Tịch quá thông minh.

“Có, nhưng giờ ở bên trong không cho quyết tử ( dược làm cho nữ tử không dựng dục được).” Hiên Viên Hạo Dạ cúi đầu, không cho nữ tử nhìn thấy ánh mắt không đành lòng của hắn. Một nữ nhân nếu không thể làm mẫu thân là chuyện tàn nhẫn nhất! Nhớ tới nụ cười yếu ớt của Tô Mộ Tịch, đột nhiên có chút không đành lòng.

Tâm tư Hiên Viên Hạo Dạ nữ tử sao lại không biết, lạnh lùng ra tiếng: “Thu hồi lòng thương hại của ngươi đi, ngươi tự mình ngẫm lại, sang năm nàng sẽ cập kê, đến lúc đó nàng thành thân với Hiên Viên Hạo Thành, nếu thuận lợi sinh hạ ngươi cho là Hiên Viên Vinh Hi sẽ tuyển ai làm hoàng đế, ngươi sao? Nếu tương lai hậu hoạn vô cùng, không bằng ngay từ đầu liền chặt đứt uy hiếp. Đến lúc đó nếu nàng không thể mang thai, nam tử Hiên Viên gia không phải rất si tình sao? Ngươi xem nếu lúc đó Hiên Viên Hạo Thành tuyệt hậu , Hiên Viên Vinh Hi có thể an bài sườn phi thiếp thất cho hắn hay không. Đến lúc đó để bọn họ nghi kỵ, tự giết lẫn nhau đi!” Si tình, cuộc đời nàng hận nhất người si tình.

“Dạ nhi biết, không biết chủ nhân tính làm thế nào với Duyệt Tâm công chúa?” Đúng vậy, hắn không nên thương hại nàng, nàng không thể làm mẫu thân không liên quan đến mình. Có thể làm mẫu thân thì có liên quan gì đến hắn, nàng cũng sẽ không sinh đứa nhỏ cho hắn, vì sao hắn lại không đành lòng? Được đến ngôi vị hoàng đế mới là sứ mệnh của hắn.

“Duyệt Tâm công chúa, không phải nàng muốn gả cho tài tử sao? Ta sẽ cho người của ta tham dự cuộc thi đoán câu đố ở Tá Yến đài, đề mục ta ra hẳn là không ai có thể đáp được.” chuyện Duyệt Tâm công chúa, nàng ở Duyệt quốc đã nghe không ít, chỉ là một tiểu cô nương bị làm hư mà thôi. Hơn nữa câu đố nàng ra đều là một người kỳ quái cho nàng, chính nàng đến nay đều không có đáp án, hẳn không có thể trả lời. Đến lúc đó nàng sẽ thả tiếng gió để Duyệt Tâm công chúa biết mà đến, hơn nữa việc này phải làm ngay, mà tiếng gió hẳn nên truyền tới Tô phủ .

Tô phủ, lúc dùng cơm trưa, Duyệt Tâm công chúa gặp được Tô Hồng Diệp cùng Lâm Nhược Mai, thế mới biết bọn họ đã thành thân lập tức tám chuyện với mọi người. Một đám người lại há hốc mồm lần nữa, công chúa này thật sự là người hoạt bát. Nhưng mà, có hoạt bát đến mấy người ta cũng là công chúa, lúc dùng bữa lập tức im miệng, tao nhã hiểu lễ dùng bữa. Mọi người ở đây vô cùng bội phục, rốt cuộc phải là một mẫu thân thế nào mới có thể dưỡng ra nữ nhi như vậy.

Đoàn người vừa dùng xong cơm, một thư đồng thanh tú tiến vào thi lễ lên tiếng nói: “Nhị thiếu gia, hai mươi bảy tháng chín Tá Yến đài có cuộc thi đoán câu đố, Gì công tử để nô tài hỏi ngài một tiếng có muốn tham gia hay không?”

Tô Hồng Xán đang muốn nói không đáp, mấy cuộc thi đoán câu đố nhàm chán này thì đi làm gì? Không ngờ, Duyệt Tâm công chúa bên cạnh vừa nghe lập tức nhảy dựng lên: “Thật vậy chăng? Ta muốn đi, ta muốn đi…” Trò này chơi vui nhất, nói không chừng có thể gặp được tài tử.

Tô Hồng Xán nhìn nàng một cái, gật gật đầu: “Hồi Gì công tử, ngày kia bản công tử sẽ tới Tá Yến đài.” Nhìn ánh mắt phát sáng của công chúa điêu ngoa, Tô Hồng Xán lập tức cảm thấy tiểu tử Gì Thịnh Uy kia khiêu khích cũng không có nhàm chán như vậy.

Vương Hương Tú kinh ngạc nhìn Tô Hồng Xán một cái, không phải cho tới bây giờ Xán nhi đều không thích tham gia mấy cuộc thi kiểu này sao, lại nhìn hai mắt lóe sáng của vị công chúa bên cạnh, như biết được cái gì bà lại nhăn lại mi. Tô Mộ Tịch chú ý tới cảm xúc của Vương Hương Tú, trấn an lôi kéo tay bà, hỏi: “Nương, Tam ca đến giờ vẫn không trở lại dùng cơm trưa sao?” Tam ca gần đây hình như có tâm sự, cũng không nói nhiều như trước kia.

“Đúng vậy, trước đó nó từ biên thành trở về, liền là lạ như vậy đến giờ.” lúc này Vương Hương Tú mới hồi thần, lo lắng nói. Con mình có tâm sự, làm nương khẳng định sẽ biết một ít .

“Vậy sao, nương không cần lo lắng, có thời gian Tịch nhi sẽ tìm huynh ấy nói chuyện . Đúng rồi, nương, cái này cho người, đây là huyết ngọc hoàng hậu nương nương thưởng của ta, nghe nói rất tốt cho thân thể.” Nói xong, lấy huyết ngọc từ túi hương đeo lên tay Vương Hương Tú.

Vương Hương Tú cũng tùy nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp , Tịch nhi của bà luôn hiểu biết như vậy. Trước kia bà còn sợ Tịch nhi tiến cung sẽ thầm oán chính mình, sẽ càng cách xa mình, giờ cuối cùng đã yên tâm . Chờ qua năm Tịch nhi đến tuổi cập kê, rất nhanh sẽ là hoàng tử phi.

Dùng quá ngọ thiện không bao lâu, ba người liền ngồi kiệu hồi cung. Trên đường trở về, Hiên Viên Hạo Thành và Duyệt Tâm công chúa không ngừng đấu võ mồm, Tô Mộ Tịch lại nghĩ đến lời mẫu thân nói mà có chút lo lắng cho Tô Hồng Diệu. Gió thổi bay tấm màn che kiệu Tô Mộ Tịch ngồi, Tô Mộ Tịch giật mình liếc mắt thấy một bóng dáng quen thuộc. Định nhãn nhìn, quả nhiên là Tam ca, nhưng nữ nhân Tam ca ôm lấy là ai? Đáng tiếc kiệu đi quá nhanh, Tô Mộ Tịch không thể thấy rõ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...