Đêm khuya,?một?mình Giang Viễn đứng trước cửa sổ sát mặt đất trong phòng làm việc, nhìn ánh đèn ảm đạm bên ngoài.?hắn?đốt?một?điếu thuốc, nuốt lấy làn hơi khói.
Nhớ tới cuộc điện thoại vừa mới nhận,?hắn?cười cười. Đó là điện thoại của ba?hắn,?nóivới?hắn?mai về nhà dùng bữa tối, cũng khuyên nhủ?hắn, bảo?hắn?đi?xem mặt, ừ, xem mặt sao? Nếu như việc đó có hiệu quả,?không?phải?hắn?đã?kết hôn từ lâu rồi còn phải chờ tới lúc này sao??anh?của?hắn?kết hôn từ sớm, cho đến giờ đứa cháu lớn của?hắncũng?đã?mười lăm tuổi rồi. Nhưng mà?hắn, vẫn độc thân như trước.
Những năm này dù?hắn?không?nói?cho ai cả, thế nhưng?hắn?nghĩ chắc là bọn họ Mấy năm nay?hắn?ai cũng?không?có?nói?cho, thế nhưng?hắn?nghĩ, bọn họ chắc đều biết hết rồi?đi? Ngoại trừ người là đương?sự?kia,?thì?tất cả mọi người đều biết rồi sao??hắn,?yêuchị dâu của mình, chính là?cô?gái?lớn lên từ?nhỏ?cùng với?hắn, Kiều Kiều. Ông bà ngoại của?hắn?biết, ba mẹ?hắn?cũng biết, đến cả?anh?trai của?hắn, đều biết rồi, duy chỉ cómột?người?không?biết đến đó chính là Kiều Kiều.?hắn?cảm thấy hổ thẹn với mọi người, cho nên,?hắn?không?dám về nhà, thậm chí là trốn tránh mọi người.