Beta: Feiyang
Tình cảnh hiện tại này thì ngay cả Hoàng thượng Thái hậu đều có chút không bình tĩnh, ánh mắt nhìn Đinh Tử đều có ý muốn nói lại thôi, Đinh Tử lại cứ như không cảm giác được mọi người đang nhìn mình, thần sắc vẫn bình thường. Lúc Hạ Hầu Dự đang chỉ hướng nàng thì nàng chính là đang cầm chén trà, thổi nhẹ hạ nhiệt độ, cẩn thận uống, ngửi hương thơm, khóe miệng cong lên hài lòng, mọi người nhìn mà khóe mắt hơi co rúm, không biết nên nói gì đây, vẫn là bị kiểu ‘bơ’ người ta của Đinh Tử dọa sợ, dù sao bất luận bọn họ nghĩ thế nào, Đinh Tử hiện tại chính là không ngẩng đầu lên, tự nhiên cũng nhìn không thấy động tác Hạ Hầu Dự chỉ vào nàng.
Hạ Hầu Dự ngẩn người, trên mặt thoáng hiện căm tức, lạnh lùng nói: “Thế nào, danh môn tiểu thư Đại Tề liền là như thế, đối với hoàng tử đều chậm trễ như vậy.”
Lam Thanh Lăng cau mày, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Dự sau lại quét mắt đến Ninh Vương _ Lam Diệc đối diện, tươi cười diễm lệ cầm lấy bánh phỉ thúy lên ăn, giống như là không nhìn thấy sự tình trên điện.
Hoàng thượng ánh mắt hơi đổi, lúc này mới mở miệng: “Thế tử phi, Nam Thái Nhị hoàng tử vừa nói chuyện với ngươi kìa, ngươi sao có thể thất lễ như thế?”
Thượng vị Hoàng hậu cùng Lam Nhược Lâm cũng không hẹn cùng lộ ra tia cười âm lãnh, Hạ Hầu Dự, Hạ Hầu Mẫn dù sao cũng phụng chỉ Nam Thái Hoàng đế, mang theo quốc thư hiệp nghị hòa bình tới, so với sứ thần bình thường thân phận còn tôn quý hơn nên Đinh Tử ở trên điện làm người ta mất mặt, dù cho thân phận có tôn quý thì cũng chắc chắn sẽ bị phạt.
Hoàng thượng dứt lời, Đinh Tử trên tay hơi ngừng, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Dự, kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ, tiện tay kéo Lam Thanh Lăng tay áo, động tác tìm kiếm chỗ dựa vững chắc hết sức rõ ràng. Nàng đứng lên, hướng về phía Hoàng thượng thi lễ một cái, lại hướng về phía Hạ Hầu Dự thi lễ một cái, xin lỗi nói: “Nhị hoàng tử thứ tội, bản Thế tử phi cũng không phải là không để ý tới Nhị hoàng tử chỉ, nhưng thật sự không ngờ Nhị hoàng tử lời này là nói với bản Thế tử phi, vì thế cũng không có nghĩ đến, thực sự là thất lễ.“
Hạ Hầu Dự rõ ràng đối với lời Đinh Tử nói không tin, chỉ là nói: “Vậy bản hoàng tử liền lặp lại lần nữa, Nhược Lâm công chúa đã nói chư vị thiên kim ở đây đều là tài mạo song toàn, ta nghĩ rằng ngươi cũng như thế, ngươi đã cảm thấy áy náy, vậy vì hòa bình của Đại Tề cùng Nam Thái của bản hoàng tử lên điện dâng tài nghệ đi.” Hạ Hầu Dự này vừa nói hết lời, Đinh Tử sắc mặt cũng đổi. Lam Thanh Lăng đứng lên, mắt lạnh nhìn Hạ Hầu Dự, song quyền nắm chặt, đây là nhục nhã Đinh Tử, nhục nhã hắn, thậm chí là nhục nhã toàn bộ hoàng thất Đại Tề.
Hạ Hầu Dự dám chỉ Đinh Tử, nhất định là biết thân phận nàng, cho dù không biết thân phận nàng thì có thể ngồi ở vị trí An Vương phủ sao có thể là thiên kim quan gia bình thường. Hạ Hầu Dự rõ ràng là ra oai phủ đầu, hôm nay nếu Đinh Tử lên điện biểu diễ liền không khác gì vũ nữ, cho dù sau này ở Đại Tề cũng sẽ nhận hết những người khác âm thầm cười nhạo: Đường đường An Vương Thế tử phi lại cùng vũ nương đê tiện lên điện biểu diễn như nhau, quả thực là lăng nhục.
Đinh Tử đáy mắt đen kịt một mảnh, lập tức ẩn giấu, nhẹ nắm tay Lam Thanh Lăng, hai người mười ngón đan vào nhau, trong nháy mắt liền có ấm áp quanh quẩn bên cạnh hai người, Đinh Tử ánh mắt trong suốt tinh thuần, nhợt nhạt cười rộ lên, mang theo bảy phần nữ nhân kiều mị lại có ba phần thiếu nữ ngọt ngào, cười hỏi: “Không biết bảy vị vũ nương phía sau Nhị hoàng tử là bậc thân phận nào?”
Lam Thanh Lăng khóe miệng cười lạnh, bị hai phu thê bọn họ ghi hận thì nhất định sẽ không có trái cây tốt để ăn!
Hạ Hầu Dự đối với Đinh Tử biết rõ còn hỏi không có bất mãn, trái lại cười nói: “Thanh danh bảy người các nàng chính là bảy đóa kim hoa nổi tiếng nhất Nam Thái, cũng là vũ nương nổi danh nhất Nam Thái.”
“A?” Đinh Tử sửng sốt, nhìn Lam Thanh Lăng nói: “Thế tử, thì ra các nàng nguyên lai không phải thiếp thất Nhị hoàng tử sao?”
Lam Thanh Lăng đáy mắt chợt lóe, nhìn Đinh Tử hướng về phía hắn chớp đôi mắt to linh động, đáy mắt tràn đầy sáng tỏ, liền đạm thanh nói: “Thật không phải, Nam Thái Nhị hoàng tử cũng là xuất thân cao quý, há có thể tùy tiện thu bảy vũ nương này, lan truyền ra chẳng phải là tổn hại uy danh, truyền ra lời đồn chỉ biết tìm hoan mua vui. Thế tử phi nghe rồi đấy, Nhị hoàng tử chỉ nói các nàng là vũ nương.”
Đinh Tử hiểu biết gật gật đầu, nói: “Thì ra là thế, ta còn nghĩ Nhị hoàng tử rất phóng khoáng, có thể làm cho thiếp thất của mình đi ra vì Đại Tề hiến vũ, thì ra là hiểu lầm a!”
Vốn cười lạnh chờ Đinh Tử bị buộc đi ra hiến vũ, Hạ Hầu Dự lúc này lại đen mặt. Hắn há có thể nghe không hiểu rằng Đinh Tử đây là muốn vịn vào thân phận bảy nương này, miễn việc nàng đi ra hiến nghệ xấu mặt. Nam Thái mặc dù không giống Đại Tề chú ý như thế, nhưng dân phong rốt cuộc so với dân tộc du mục Đại Liêu vẫn bảo thủ hơn một ít, sẽ không để cho lão bà mình trước mặt mọi người hiến nghệ câu dẫn người, Hạ Hầu Dự cười lạnh: “An Vương Thế tử phi đây là không muốn vì hòa bình của Đại Tề cùng Nam Thái dâng lên một chút cống hiến sao?“
Đinh Tử lại là vẻ mặt tươi cười hỏi ngược lại: “Nhị hoàng tử, ngày khác ta nếu có vinh hạnh cùng Thế tử đi thăm nước Nam Thái, Nhị hoàng tử có hay không sẽ vì hai nước hữu hảo, để cho thê thiếp trong phủ ngài hiến nghệ cho hai người phu phụ chúng ta trên triều đình?” Không cho Hạ Hầu Dự cơ hội nói chuyện, Đinh Tử lại nói, “Bản Thế tử phi nghĩ, Nhị hoàng tử tôn sùng hòa bình hai nước Đại Tề cùng Nam Thái như vậy, cũng nhất định là nam nhân lòng dạ rộng lượng tính tình rộng lớn, Nhị hoàng tử nhân danh lan xa, ở Nam Thái hiện tại là hoàng tử có tiếng nói đứng đầu, Nhị hoàng tử hứa hẹn đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, Nhị hoàng tử đã có hứng trí như thế, bản Thế tử phi còn có cái gì không dám đây.”
Hạ Hầu Dự trên mặt tối sầm, đột nhiên cảm thấy mình rơi vào cạm bẫy. Hiện tại hắn muốn cho Đinh Tử không hiến nghệ cũng không thể: Nếu để cho nàng hiến nghệ thì chính là đồng ý lời Đinh Tử nói, tương lai sứ thần Đại Tề đi sứ Nam Thái, chẳng lẽ hắn thật muốn để cho thê thiếp hắn đi ra mất mặt xấu hổ sao? Nếu không đồng ý thì việc hắn đòi hỏi liền có vẻ hẹp hòi, không xứng được quốc dân Nam Thái ủng hộ, lại càng không xứng là Nam Thái Hoàng đế tương lai.
Thất hoàng tử Hạ Hầu Mẫn vẫn luôn yên lặng không có cảm giác tồn tại, lúc này lại ngẩng đầu nhìn Đinh Tử xảo tiếu xinh đẹp, sửng sốt một chút.
Hạ Hầu Dự còn đang suy nghĩ giải quyết như thế nào cái phiền toái này, Đinh Tử lại ôn nhu nói: “Chỉ bất quá ở Đại Tề, nữ tử xuất giá tòng phu, tất cả hành vi của bản Thế tử phi còn cần lời đồng ý từ Thế tử.”
Nói xong Đinh Tử nhìn Lam Thanh Lăng, lộ ra biểu tình hỏi ý, đáy mắt Lam Thanh Lăng ẩn giấu tiếu ý, trầm giọng trả lời, “Thế tử phi chỉ cần vì một mình bản Thế tử hiến nghệ là được, đi ra mất mặt xấu hổ làm cái gì, nàng chính là nữ nhân của ta!”
Lam Thanh Lăng lời nói cực kỳ bá đạo, hiện tại trên đại điện còn có mấy người Hoàng thượng, Thái tử, chiếu theo lễ hắn không nên nói như vậy, đây rõ ràng có chút không đem những người này để vào mắt. Nhưng Đinh Tử nói cho cùng là thê tử của hắn, này là chuyện thiên đạo phu thê ai có thể nói được gì chứ. Tỷ như Hoàng thượng có thể cho phép Hoàng hậu vì hai nước hiến nghệ, mỗ đại thần có thể đẩy lão thê lấy lòng nam nhân khác, đùa giỡn sao?
Trên đại điện này chẳng những không có ai oán Lam Thanh Lăng, trái lại đối với cách làm của hắn rất tán thành.Vốn Nam Thái Nhị hoàng tử có hành vi ô nhục danh môn khuê nữ Đại Tề, phản kích như vậy nếu không phải e ngại cấp bậc lễ nghĩa thì bọn họ đều muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng, ngay cả Hoàng thượng đều rất tán thành cách làm của Đinh Tử. Đinh Tử nói một chút cũng không sai: Nữ tử xuất giá tòng phu, việc này nên để cho tướng công của mình giải quyết. Trên đại điện có rất nhiều quan viên Đại Tề đều nhìn lại thê tử của chính mình, rất nhiều người sợ vợ càng mang theo lên án, có người còn làm cho vợ mình học tập từ Đinh Tử người ta, nhìn xem người ta còn là công chúa đấy, còn không phải tam tòng tứ đức mọi thứ tinh thông, đây mới là căn bản của nữ nhân a!
Về phần những quan viên này về nhà đi náo thế nào, chuyện thế nào đem Đinh Tử tôn sùng là Đại Tề đệ nhất hiền thê thục nữ đều là nói sau.
Thái hậu lúc này cười nói: “Hôm nay Hoàng thượng vì hai vị hoàng tử Nam Thái cùng hai vị thân vương Đại Tề tổ chức tiệc đón gió, sao có thể làm cho hai vị hoàng tử mất hứng mà ra về, ai gia nhìn bảy vị vũ nương phía sau Nhị hoàng tử này đều xuất sắc, Nhị hoàng tử không bằng cho phép các nàng hiến nghệ, cho chúng ta mở mang tầm mắt, cũng để chúng ta học tập và huấn luyện vũ kỹ cho các vũ nương. Bất quá để cho Nhị hoàng tử làm khách nhân mà xuất nghệ hiến vũ là quá mức thất lễ, Đại Tề chúng ta cùng Nam Thái từ trước giao hảo, Đại Tề chúng ta là lễ nghi chi bang, tất nhiên sẽ tận khả năng làm cho Nhị hoàng tử hài lòng. Hoàng thượng vừa rồi cũng nói, chỉ cần người hiến nghệ xuất chúng đều trọng thưởng, quân vô hí ngôn, các vị thiên kim cũng đừng e ngại, nay các vị là vì hòa bình của Đại Tề cùng Nam Thái hiến nghệ, đều là đại công thần, ai gia cảm kích trong lòng, hôm nay lấy hòa thuận vui vẻ là việc chính, những nghi thức xã giao ta cũng sẽ không nhiều lời.” Thái hậu nói lời này, nhất thời giải quyết tình trạng xấu hổ trên đại điện.
Vốn Hạ Hầu Dự là ý định đến tìm phiền toái, các danh môn thiên kim nếu cùng vũ nương tỷ thí đương nhiên là hạ thấp thân phận, nhưng nếu là phủ thêm danh hiệu vì hai nước hòa bình, không phải giống như phủ thêm chiếc áo quang vinh sao? Mới vừa rồi là Hạ Hầu Dự đề nghị tự có ý tứ cưỡng bức ô nhục, Thái hậu vừa nói như vậy liền chiếm đại nghĩa: ‘Đây là Đại Tề ta xuất phát từ hữu hảo hiến nghệ cho Nam Thái các ngươi, tâm tốt như vậy ngươi cũng không thể hủy hoại, như vậy liền quá không biết tốt xấu. Hơn nữa cũng thể hiện việc cố ý lấy hiệp nghị hòa bình để tìm phiền toái, nghĩ sâu hơn, Nam Thái các ngươi gióng trống khua chiêng đến nói Hiệp nghị hòa bình, rốt cuộc có thành ý hay không đây, hoặc là nói cho cùng là có ý gì!’
“Thái hậu Đại Tề nói phải.” Đến mức này, Hạ Hầu Dự còn có thể nói cái gì chứ, nói cái gì đều có vẻ rắp tâm bất lương. Hắn khoát tay chặn lại, bảy vũ nương phía sau lần lượt đi ra, bắt đầu cùng các vị thiên kim trên điện sôi nổi biểu diễn tài nghệ.
Có biểu diễn cầm, tranh, thi họa cùng thơ, còn có vũ cùng các loại nhạc khí , dù sao Hoàng thượng cùng Thái hậu đều lên tiếng, chỉ cần biểu diễn đúng thánh ý đều trọng thưởng, các nàng cũng thêm lá gan, đem tài nghệ chính mình đắc ý nhất đều biểu hiện ra ngoài. Hoàng thượng cũng không nói đùa, phàm là biểu diễn xuất sắc đều thưởng châu báu. Những vật này mặc dù không phải cực phẩm quý giá gì đó, thế nhưng ý nghĩa lại bất đồng, chúng nữ đều quỳ khấu đầu tạ ơn, mà bảy vũ nương Nhị hoàng tử Hạ Hầu Dự mang đến, cũng đa tài đa nghệ, cùng những danh môn thiên kim này nhưng thật ra mỗi người mỗi vẻ. Kỳ thực lấy ánh mắt Đinh Tử xem ra thì bảy vũ nương này chất lượng càng tốt hơn, nhưng vì mặt mũi nên quan viên Đại Tề cũng không thể nói cao đi. Bởi vì chuyện vừa rồi nên Hạ Hầu Dự cũng không còn cắn mấy thứ này không buông, có điều ánh mắt nhìn Đinh Tử càng ngày càng không có ý tốt.
Ninh Vương vẫn yên tĩnh ăn uống, nói là cùng Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử, kì thực hắn thập phần thất trách. Lúc này hắn đột nhiên ngẩng đầu cười mị hoặc, Đinh Tử vừa lúc chú ý tới, lòng không khỏi lộp bộp một chút, đầu óc đột nhiên chuyển động.
Nếu nói là Hạ Hầu Dự nghĩ muốn ra oai phủ đầu, vậy việc nàng làm cũng không gì đáng trách, nhưng Hạ Hầu Dự cũng không giống như kẻ mãng phu, vừa rồi liền như vậy khẳng định chỉa về phía nàng, sao lại thấy có chút giống như là cố ý, hoặc nguyên nhân sớm biết thân phận nàng.
Hiện tại xem biểu hiện này của Ninh Vương, Đinh Tử nhướng mày: Chẳng lẽ là do Ninh Vương giở trò quỷ?
Mặc kệ Ninh Vương muốn làm cái gì thì cũng không quá hợp lý. Dù hắn có dã tâm muốn xưng đế, thế nhưng chuyện khiến Đại Tề xấu mặt, tương lai còn không phải hắn đến thu dọn cục diện rối rắm sao? Hắn tùy tính làm bậy như thế, có vẻ như như nửa điểm không quan tâm Đại Tề cuối cùng sẽ bị thua đến chỗ nào. Điều này đối với người tranh quyền mà nói là ý nghĩ ngu xuẩn nhất, Đinh Tử vẫn không cảm thấy Lam Diệc là người ngu xuẩn, vì thế càng thêm sờ không rõ hắn.
Coi như là chứng minh suy đoán của Đinh Tử, Lam Diệc gắp một ít rau xanh, đưa vào miệng. ‘Răng rắc’ cắn một miếng, rau xanh lập tức đứt ra, hình như đang nói cho Đinh Tử trong lòng hắn Đại Tề này chung quy cũng sẽ như vậy. Đinh Tử trong lòng trầm xuống, toàn thân đột nhiên lạnh run, Ninh Vương là người điên!
Lam Thanh Lăng chú ý tới Đinh Tử khác thường, tay tự nhiên đặt ở hông của nàng an ủi. Đinh Tử trong lòng bỗng nhiên ấm áp, lúc nhìn về phía Ninh Vương, đối phương đã cúi đầu không hề nhìn nàng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng. Đinh Tử thở dài một tiếng, bất kể là ảo giác hay không thì Ninh Vương này nàng vẫn biết là kẻ quỷ dị.
Ở một bên Lâm Giai Thiến vẫn chú ý Đinh Tử. Từ khi nàng cùng Nhị hoàng tử giao phong liền chú ý rất kỹ. Ả vốn tưởng rằng Đinh Tử sẽ trên đại điện chịu xấu mặt, không ngờ nàng hai ba câu liền xoay càn khôn, thế nhưng còn lấy được danh hiệu hiền thê. Lâm Giai Thiến vẫn không ngừng nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại, nhẫn nại, kế tiếp nàng còn sự tình trọng yếu hơn muốn làm, tuyệt đối không thể ở lúc này ‘đại ý mất Kinh Châu’*!
*‘Đại ý mất Kinh Châu’: là thành ngữ Trung Quốc, cũng là một tích xưa thời Tam Quốc, mọi người hỏi anh ‘Gồ’ sẽ rõ hơn. Ý ở đây là chỉ: kiêu ngạo khinh địch, vì lơ là mà thất bại, …
Đại điện một bên kia, chỗ ngồi An Quốc Hậu phủ đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ, An Quốc Hậu cau mày lại không để ý đến, nhưng Bạch lão thái quân quay đầu lại liếc mắt một cái, lại là Mộc thị dùng khăn thêu che miệng ho đến mặt đỏ bừng, trách mắng: “Cho ngươi ở trong phủ tu dưỡng ngươi lại muốn đi ra, đừng mang bệnh khí cho người khác, đó chính là tội của ngươi”
Mộc thị cúi đầu cũng không biết nghe hay không nghe, Bạch lão thái quân đã quay đầu đi không để ý tới bà.
Từ lúc ba năm trước đây Bạch thị đã cùng nhi tử An Quốc Hậu thương định cưới một kế thất tiến vào, mặc dù là vọng tộc thế gia mấy trăm năm nhà cao cửa rộng nhưng lại là một thứ nữ. Bạch lão thái quân lần này cũng có quyết định của chính mình, kế thất này gia thế cùng Mộc thị tương đương, nhưng rốt cuộc là thứ nữ, sau khi vào cửa cũng là sụp mi thuận mắt không dám có nửa phần không tôn kính, cũng không phải giống Mộc thị ỷ vào thân phận của mình ngay cả Bạch lão thái quân là đương gia tổ mẫu cũng không coi vào đâu. Bà nghĩ dù sao cũng là thứ nữ bản thân kém một bậc, sẽ không ở trong phủ náo ra đại sự gì.
Mộc thị sau khi bị cách chức làm bình thê, vốn cũng yên tĩnh một khoảng thời gian, nhưng lúc kế thất vào cửa vẫn là không thể thiếu ầm ĩ. Bà ta ỷ là bình thê lại đã từng là chủ mẫu, trong phủ có không ít người của bà, lại ngang nhiên cùng An Quốc Hậu kế thất đấu đá. Bạch lão thái quân nhìn đau đầu nhưng cũng không có cách nào. Còn nữa, nói đúng hơn là hai người con dâu này nháo bà cũng có không chỗ nào không hài lòng, nếu chỉ nháo trong phủ bà cũng không so đo, có người kiềm chế Mộc thị cũng có thể làm cho bà ta ít tìm phiền toái cho An Quốc Hậu phủ.
Đáng tiếc không giống như tưởng tượng của Bạch lão thái quân. Hai người này đấu đá nhau là thật, lại là thường thường náo đến chỗ An Quốc Hậu cùng Bạch lão thái quân. Tuy nói hai người bất mãn Mộc thị, nhưng bà ta cũng từ trạch đấu đi ra, có một số việc còn có thể tìm được chứng cứ kế thất không đúng, mà kế thất kia cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Hai người có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, đem An Quốc Hậu phủ náo gà bay chó sủa, không lúc nào an bình.
Nhưng điều khiến Bạch lão thái quân có chút hài lòng chính là có thể là bởi vì An Quốc Hậu phủ cưới kế thất, Mộc thị này vừa tức giận liền ngã bệnh, về sau dưỡng thân thể ngày càng lụn bại. Hôm nay nếu không phải đắp nửa hộp yên chi bột nước chỉ sợ là gương mặt suy bại kia cũng không thể gặp người. Bạch lão thái quân thường suy nghĩ: Nếu Mộc thị trực tiếp bệnh chết, bà cũng có thể bớt phiền phức. Trong ba năm này bị Mộc thị cùng kia kế thất náo loạn, bà cũng thường thường đêm không an giấc, vì thế Mộc thị có bệnh Bạch lão thái quân căn bản nói tiếng an ủi cũng không có, thậm chí còn ác mồm. (Bạch lão bà này cũng ko phải người tốt a -_-”)
Kế thất kia chỉ nhìn Mộc thị liếc mắt một cái, trong lòng biết lúc này không phải lúc ầm ĩ nên cũng không nói gì.
Ngồi ở bên người Mộc thị, Hạ Linh Nguyệt lại vội vàng đưa chén trà cho Mộc thị thuận khí, Mộc thị nhận trà uống một ngụm: “Cũng là ngươi hiếu thuận nhất a! Vũ nhi đứa bé kia chính là quá ngang tàng, đã nhiều năm như vậy còn không chịu hồi phủ. Aiz, nữ tử tốt như ngươi vậy, hắn sẽ nhận ra thôi, ngươi yên tâm đi.“
Hạ Linh Nguyệt lại là vẻ mặt lo lắng nói: “Mẫu thân đang nói cái gì thế! Xin đừng lo lắng cho con, người phải chú ý thân thể một chút a! Chuyện con cùng với tướng công ngài cũng đừng bận tâm, Linh Nguyệt tất nhiên là minh bạch tướng công là người tốt, hắn chỉ là một lúc luẩn quẩn trong lòng mà thôi.”
“Ngươi rất tốt. rất tốt!” Mộc thị thiếu chút nữa nhịn không được rơi lệ. Trong ba năm này mặc dù bà còn ỷ vào thân phận lão thê làm mưa làm gió, nhưng chỉ có chính bà minh bạch bà sống thực mệt mỏi. Mỗi ngày cùng một thê tử so sánh với bà tuổi còn trẻ lại mỹ mạo sẽ làm người ta đau khổ, trong phòng An Quốc Hậu còn có vài di nương, tóc bà rụng một luồng lại một luồng, cảm giác tâm càng ngày càng mệt hơn, thân thể cứ như vậy suy sụp, tìm không ít đại phu xem đều nói bà cần giảm áp lực. Nhưng bà có thể sao? Nếu bà cứ nhận thua như thế, vậy bà liền thực sự xong.
Mộc thị tính tình càng ngày càng táo bạo, có đôi khi liền bà cũng khống chế không được chính mình, thậm chí có thời gian Mộc thị sẽ trực tiếp cùng An Quốc Hậu cãi nhau. Nếu không phải hai người kia còn nhìn vào gia tộc của bà mà kiêng dè, Mộc thị sớm không biết bị hưu bao nhiêu lần. Trong phủ này căn bản không có người vừa ý, mà những năm gần đây vẫn không thay đổi chỉ có người con dâu Hạ Linh Nguyệt này, ở trong phủ Mộc thị làm chuyện gì cũng không gạt nàng, bất tri bất giác Hạ Linh Nguyệt đã thành người tâm phúc của Mộc thị.
An ủi xong Mộc thị, Hạ Linh Nguyệt trong mắt có nhẹ buồn. Tiết Vũ hiện tại đã là trọng thần triều đình, mặc dù cùng An Quốc Hậu phủ là một nhà, nhưng hắn đã lập gia đình đã có thể có phủ riêng, nhưng bên người Tiết Vũ một người cũng không có chỉ lẻ loi ngồi, căn bản không cho nàng đến gần. Hạ Linh Nguyệt con ngươi có nước mắt lưng tròng, Tiết Vũ đối diện dù cho chú ý tới tình cảnh nơi này nhưng chỉ giương mắt lạnh lùng nhìn Hạ Linh Nguyệt liếc mắt một cái, sau đó bưng chén rượu mạnh mẽ uống một chén. Tiết Vũ mấy năm nay thích uống rượu, tuy là có tiết chế sẽ không làm lỡ công sự, nhưng lại bởi vì uống rượu mà bị thương dạ dày, hắn vẫn như cũ không bỏ.
Uống qua rượu, Tiết Vũ khóe miệng càng đỏ tươi, ánh mắt nửa hí nhìn vị trí ở trên phía bên trái, vừa vặn nhìn thấy Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử đang nói nhỏ cái gì. Đinh Tử cười nghiêng khuôn mặt quang hoa xinh đẹp, đó là biểu hiện chưa bao giờ ở trước mặt hắn bày ra. Tiết Vũ cúi đầu giống như say như ngủ, đột nhiên bất động.
Hạ Linh Nguyệt khẽ cắn môi, trong mắt hàm lệ nhỏ xuống một giọt, lại lập tức bị nàng lau khô, cười quay đầu an ủi Mộc thị, không biết là cố ý hay vô ý, ánh mắt cũng đã nhìn vị trí phía trên bên trái, Lâm Giai Thiến vừa vặn ngẩng đầu nhìn sang, hai người tầm mắt đối nhau, tựa như người xa lạ cười một chút, liền thu hồi tầm mắt từng người.
Trên đại điện đã biểu diễn không sai biệt lắm, Hạ Hầu Dự thấy thế cười lên, hướng về phía Hoàng thượng thi lễ một cái nói: “Đại Tề Hoàng thượng, lần này bản hoàng tử là phụng mệnh phụ hoàng đến đây cùng ngài thương thảo Hiệp nghị hòa bình hai nước Đại Tề cùng Nam Thái vấn đề, ý nghĩa hiệp nghị này chính tình hữu nghị, phụ hoàng vì biểu lộ thành ý, nguyện ý cắt nhường một thành cho Đại Tề, cũng vì để cho cộng đồng hai nước Đại Tề cùng Nam Thái tiến bộ, phụ hoàng ta đã lấy ra mười phần thành ý đến bàn Hiệp nghị hòa bình này.”
Lời nói Hạ Hầu Dự vừa rơi xuống, đại điện lập tức nghị luận sôi nổi. Cắt nhường một thành trì, vậy cũng là nhượng bộ thật lớn. Từ xưa đến nay việc cắt nhường thành trì, bình thường đều là song phương giao chiến, bên chiến bại bị buộc làm ra quyết định, chỉ vì Hiệp nghị hòa bình Nam Thái nguyện ý cắt thành đây là tuyệt vô cận hữu, cũng đúng như lời Hạ Hầu Dự, Nam Thái quốc lần này thật đúng là thành ý mười phần.
Hoàng thượng nghe trên mặt phiếm hồng, trong lòng cũng không ngừng kích động. Không uổng một binh một tốt bắt một thành Nam Thái, chỉ cần khai thông quan đạo để hai nước kinh thương, này đối với Đại Tề mà nói chẳng những không có chỗ xấu trái lại đều là có ích. Nam Thái quốc lấy nhân khẩu đông đúc có thể liệt nào hang đại quốc, chỉ là cuộc sống bách tính lại không quá giàu có, Đại Tề thì lại là quốc gia nhiều phương diện phát triển, lấy thương nghiệp phát triển khai thông nhất, mặc dù ở trên đại lục có thể nói là có vị trí trung tâm, nhưng để thương nghiệp quốc gia khai thông phát đạt, cùng nhiều quốc gia trên đại lục có giao dịch rộng mở, cho nên liền có không ít người nhìn miếng thịt mỡ Đại Tề này cũng không dám mạo muội hạ thủ.
Những năm gần đây Hoàng thượng dã tâm lại càng lớn, chuyện không duyên cớ tăng phạm vi quốc thổ như vậy, hắn là người vui vẻ nhất.
Hạ Hầu Dự nhìn thấy mọi người sắc mặt đều vui vẻ, cười nói: “Đương nhiên, chúng ta Nam Thái quốc đưa ra Hiệp nghị hòa bình, cũng lấy ra thành ý. Phụ hoàng hi vọng mượn cơ hội này cùng Đại Tề kết thành quan hệ càng hữu hảo, lần này bản hoàng tử vì phụ hoàng hướng công chúa Đại Tề cầu thân, chắc hẳn Đại Tề Hoàng thượng cũng biết mẫu hậu ta một năm trước đã mất, công chúa nhập Nam Thái ta, chính là hậu vị hưởng vô tận tôn vinh, là kỳ ngộ bao nhiêu người chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Trên đại điện đột nhiên giống như chết lặng, chén rượu trong tay Lam Nhược Lâm đột nhiên rớt xuống, ở trên đại điện vang lên tiếng vỡ nát thanh thúy, nhưng mà đạo tiếng vang này lại không có đánh vỡ không khí trầm mặc này.
Hiện tại Đại Tề chỉ có hai vị công chúa: Đại trưởng công Lam Nhược Lâm, nhị công chúa Lam Nhược Ngôn, thế nhưng nhị công chúa đã sớm gả cho người. Hiện tại Hạ Hầu Dự cầu thân, rõ ràng là hướng về phía Lam Nhược Lâm mà tới. Theo lý mà nói Lam Nhược Lâm gả qua Nam Thái quốc chính là Hoàng hậu đứng đầu hậu cung, là vô thượng tôn vinh.
Nhưng Nam Thái hiện tại triều chính bất ổn, giữa các hoàng tử tranh đấu ùn ùn, hậu cung kia cũng không phải yên tĩnh. Hai vị đích nữ đại tộc Nam Thái quốc đều là sủng phi hậu cung, mỗi người chiếm một góc cho dù là tiền Hoàng hậu cũng khó động. Lam Nhược Lâm tuy là lấy thân phận công chúa gả qua, thế nhưng Nam Thái cùng Đại Tề đường sá xa xôi, nàng cho dù bị cái ủy khuất gì tới báo tin cũng khó khăn, dù những người đó sợ thân phận trưởng công chúa Đại Tề cũng không thể làm thế nào, nhưng Nam Thái Hoàng đế kia đã là cái lão đầu tử a!
Nam Thái Hoàng đế so với đương kim thánh thượng lớn hơn một vòng, đã là lão nhân gần lục tuần. Lam Nhược Lâm dù làm Hoàng hậu, cũng làm không được mấy năm. Nàng là một công chúa tuổi tác như hoa như ngọc thế nào cam nguyện thủ tiết cho cái lão đầu tử, lại nói dù làm Nam Thái Hoàng hậu cũng không thể hiện được nàng sẽ sống tiêu dao tôn vinh, nàng làm sao sẽ nguyện ý. Hoàng hậu mặt cũng trắng bệch, nắm thật chặt tay Lam Nhược Lâm, mọi người lúc này đều vọng hướng Hoàng thượng, mà lúc này Hoàng thượng sắc mặt nhìn không ra mảy may, chỉ là ánh mắt quan sát Hạ Hầu Dự.
Kỳ thực đối với lời cầu thân này, Hoàng thượng cũng trăm lần không muốn. Hạnh phúc của Lam Nhược Lâm là lý do thứ hai, mấu chốt là những năm gần đây Thái tử càng lúc càng lớn, Hoàng hậu lập bè kết phái đã làm cho hắn bất mãn. Hiện tại nếu Lam Nhược Lâm gả qua, chẳng phải là lại giúp Thái tử tăng thực lực sao? Mặc dù hoàng vị này tương lai có khả năng là Lam Thanh Trọng, thế nhưng đây không phải là lúc mình cam tâm thoái vị. Hoàng thượng thích cảm giác nắm quyền hơn, hắn thân ở địa vị cao đã lâu, không thích nhất là chuyện nằm ngoài khống chế.
Thế nhưng chuyện cắt nhường một tòa thành trì thật là làm Hoàng thượng động tâm. Hắn nhìn thấy không chỉ là chỗ thành trì này mang đến lợi ích, mà chính là uy vọng trong lòng bách tính. Thái tử thế lực tuy có tiến bộ, thế nhưng tình hình còn chưa tới mức Hoàng thượng không thể khống chế, hắn nghĩ nghĩ, cười đối với Hạ Hầu Dự nói: “Nam Thái Hoàng đế có thành ý như vậy, trẫm lại sao lại không nể mặt, trẫm đáp ứng Nam Thái Hoàng thượng cầu thân, đem đại trưởng công chúa Lam Nhược Lâm nghị hôn cho Nam Thái Hoàng đế!”
Lam Nhược Lâm mặt xám như tro tàn, kéo ống tay áo Hoàng hậu tay phát run, lúc này nàng cái gì cũng không muốn, trong đầu trống rỗng. Ngay cả Hoàng hậu cũng không ngờ Hoàng thượng sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, bà vốn còn nghĩ cùng lắm thì tìm một đích nữ đại thần tứ danh hào công chúa gả qua, bà tuyệt đối không muốn để cho nữ nhi ruột thịt của mình gả cho một lão đầu tử sắp chết, nhưng không nghĩ chuyện hết thảy cũng không do bà khống chế, vì sao vậy? Hoàng thượng thế nhưng cũng không niệm tình cha con sao?
Hoàng hậu ánh mắt không tự chủ mang theo oán giận cùng lên án, nhưng mà Hoàng thượng đưa một ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo lại làm cho Hoàng hậu như rơi vào trong hầm băng, ôm Lam Nhược Lâm lại toàn thân run rẩy, môi run run căn bản nói không ra lời.
Vấn đề Hoàng hậu có thể nghĩ đến chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ không nghĩ tới sao? Hôm nay nếu đến cầu thân chính là vị hoàng tử nào đó của Nam Thái, dù là Nhị hoàng tử có tiếng hô tối cao, Hoàng thượng cũng có thể phái một đích nữ đại thần gả qua. Thế nhưng lần cầu thân này chính là Nam Thái quốc Hoàng đế, người ta lấy một tòa thành trì làm thành ý, cũng đã mang Hậu vị vinh dự để cầu thân, ngươi nếu là đem đích nữ đại thần tứ phong gả qua, vậy thật sự là không biết điều, cuối cùng chọc Nam Thái Hoàng đế nổi giận thu hồi thành trì, hoặc là rước lấy phiền phức khác thậm chí là nguy cấp, cũng không phải là chuyện hiện tại Hoàng đế nguyện ý nhìn thấy.
Hiện tại quốc nội Đại Tề còn có nội ưu, Hoàng thượng đối với binh quyền mấy trọng tướng võ thần càng ngày càng để ý, dưới tình huống như vậy, hai nước khai chiến chỉ biết càng thêm vì các võ tướng dương danh, vậy hắn muốn thu hồi binh quyền càng danh không chính ngôn không thuận., Hắn sao lại ở loại chuyện này tìm phiền phức cho mình chứ! Hoàng thượng tuy có ít công chúa, nhưng tới lúc có thể vì nước hi sinh, hắn có thể không chút do dự đem người tống xuất đi. Từ cổ chí kim hôn nhân công chúa hoàng gia đều là xuất phát từ lợi ích, chỉ là nhìn lúc lập gia đình có bao nhiêu lợi ích, nguyện ý ra cái dạng công chúa gì mà thôi.
Ở lần cầu thân này của Nam Thái, hiển nhiên Lam Nhược Lâm là đích trưởng công chúa do Hoàng hậu sở sinh là thí sinh tốt nhất, Hoàng thượng cũng vui vẻ ở trong chuyện này!
Đinh Tử ở phía dưới lạnh lùng cong cong môi, đây là cái gọi là ác giả ác báo đi. Vừa rồi Lam Nhược Lâm còn muốn mượn lý do hiến nghệ để tìm nàng phiền phức, Hạ Hầu Dự kia chọn trúng Đinh Tử, cũng không thể bảo là cùng Lam Nhược Lâm không có một chút quan hệ. Nàng ta chẳng những không tính kế nàng được, ngược lại đem chính mình bồi theo luôn. Còn là đổi lấy một tòa thành trì bán cho Nam Thái quốc, Lam Nhược Lâm không thể bảo là không bi kịch. Lần này nếu là Nhị hoàng tử đến đây cầu thân, Lam Nhược Lâm cũng không có khó chịu như vậy, nàng ta đã bị phá hủy, cả đời cứ như vậy xong! Dù cuối cùng nàng ta may mắn ở trong tranh đấu của hoàng tử Nam Thái quốc mà còn sống sót, cũng bất quá là một Hoàng Thái hậu tuổi thanh xuân, vĩnh viễn giam thân ở hậu cung rất ít ra ngoài, mỗi ngày nhìn nữ nhân vãn bối đấu đến đấu đi, có thể có cái lạc thú gì.
Đinh Tử không khỏi nghĩ đến nàng cùng Lam Nhược Lâm gặp nhau cho tới bây giờ, Lam Nhược Lâm tựa hồ cho tới nay đều tìm lý do dằn vặt nàng, được tôn vinh công chúa cho tới nay đã làm cho Lam Nhược Lâm quên bản thân chỉ là công chúa hoàng gia, thứ chẳng qua là hàng hóa trao đổi cao cấp.
Đồng thời Đinh Tử trong lòng lại đang giễu cợt, số phận công chúa hoàng gia cũng chỉ có kết quả như thế. Kiếp trước vận mệnh của nàng còn không phải giống như vậy sao? Bất quá nàng có thể nâng hoàng đệ thượng vị, đối với sự tình hòa thân nàng có thể tự mình lựa chọn đối tượng, quyền chủ đạo lớn một ít mà thôi, muốn sống cuộc sống không đồng dạng như vậy, ở hoàng gia, thân là công chúa chỉ có thể cuồng dại nằm mơ. Ánh mắt Đinh Tử nhìn phía Lam Nhược Lâm không khỏi mang theo vài phần đồng tình nhưng cũng sẽ không giúp nàng ta, thù này người nếu có thể ly khai, chỉ làm cho nàng ít một chút phiền phức, nếu không thì không có việc gì cứ đi buồn nôn mình một chút, Đinh Tử cũng chịu không nổi.
Lam Nhược Lâm lại thấy sự tình không còn chỗ cứu vãn, đã kinh hoàng mở to mắt, chợt đứng lên muốn cự tuyệt, nhưng là bị cung nữ phía sau một phen che miệng lại, Hoàng hậu mặt trắng bệch đúng lúc nói: “Hoàng thượng anh minh, công chúa bởi vì được cống hiến vì Hòa Bình của Đại Tề cùng Nam Thái mà cao hứng, bất quá hài lòng quá độ thân thể có chút chịu không nổi, thiếp thân muốn trước mang công chúa đi nghỉ ngơi một chút.”
Hoàng thượng cũng sợ Lam Nhược Lâm náo lớn, liền gật gật đầu cho Hoàng hậu đem người dẫn đi. Đinh Tử còn có thể nhìn thấy lúc Lam Nhược Lâm bị kéo xuống mạnh mẽ lắc đầu cùng thần sắc không cam lòng, Hạ Hầu Dự nghe nói Hoàng thượng tứ hôn xong đã ngồi lại chỗ, lại không nhìn tới Thất hoàng tử ngồi cùng bên người chưa từng mở miệng, sợ là cũng không muốn nhìn thấy mặt hay động tĩnh làm cho song phương xấu hổ, chỉ là ánh mắt lại như có như không ở trên người Đinh Tử chuyển chuyển, trong mắt mang theo vài phần ác ý.
Hoàng hậu mang theo Lam Nhược Lâm trở lại nội điện, Lam Nhược Lâm cũng đã làm ầm ĩ ra, nàng thét chói tai hô to: “Vì sao phụ hoàng tại sao lại ác như vậy? Vì sao? Rốt cuộc là vì sao, ta không lấy chồng, ta không lấy chồng, mẫu hậu ta không muốn gả cho lão đầu tử Nam Thái sắp chết kia!”
“Lâm nhi không được nói bậy.” Hoàng hậu nghe thấy kinh ngạc một chút, lập tức làm cho cung nữ ra ngoài coi chừng, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận. Bà chỉ sợ Lam Nhược Lâm nói mấy lời nguyền rủa mất thân phận bị truyền đi, đến lúc đó không chỉ Hoàng thượng Thái hậu muốn trách tội, dù đi Nam Thái quốc thì Lam Nhược Lâm cũng không dễ chịu.
Lam Nhược Lâm lúc này đã khóc đầy mặt, nàng oán hận lắc đầu, nhìn Hoàng hậu liền gọi: “Ta tại sao phải câm miệng, ta nói đều là sự thực. Lão Hoàng thượng Nam Thái quốc kia đã một cước giẫm lên quan tài, nói không chừng ta vừa gả qua hắn liền chết bất đắc kỳ tử, thanh xuân của ta sẽ bị người như thế phá hủy, ta tại sao phải câm miệng chứ! Mẫu hậu, người hiểu ta nhất, mẫu hậu van cầu người van cầu phụ hoàng đi, van cầu người làm cho phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi, ta không muốn gả! Ta không thể gả! Mẫu hậu, Nhược Lâm van người, van cầu người, mẫu hậu!”
Lam Nhược Lâm mặt đầy nước mắt, Hoàng hậu trong lòng cũng không ngừng bị nhéo đến đau đớn. Nghĩ đến nữ nhi mà chính mình xem như bảo bối gả bị cho loại mặt hàng như lão Hoàng đế Nam Thái quốc sắp vào quan tài kia, nghĩ đến Lam Nhược Lâm sắp trải qua những ngày bi thảm, Hoàng hậu cũng không khỏi nước mắt chảy ròng, hai mẹ con ôm cùng một chỗ khóc lên.
Lam Nhược Lâm vẫn là chưa từ bỏ ý định cầu khẩn: “Mẫu hậu, người vẫn là người thông minh nhất trong lòng Nhược Lâm, ngài nhất định có biện pháp đúng hay không, mẫu hậu ngài nói chuyện a, ngài nhất định phải giúp đỡ Nhược Lâm a, mẫu hậu ngươi nhất định phải giúp ta a, ta không lấy chồng ta thực sự không thể gả, mẫu hậu a!”
Hoàng hậu lòng đau xót, không ngừng vì Lam Nhược Lâm lau nước mắt, lệ của mình lại rơi càng thêm lợi hại: “Lâm nhi a Lâm nhi, là mẫu hậu xin lỗi con, chuyện này mẫu hậu cũng không có biện pháp, phụ hoàng con đã ngay trên điện nhiều đại thần cùng gia quyến như vậy mở miệng, quân vô hí ngôn a, hắn làm sao thu hồi thánh chỉ được. Lâm nhi a mẫu hậu xin lỗi con, mẫu hậu không có biện pháp a!”
“Không, nhất định có biện pháp, nhất định có. Vừa rồi Lý gia tiểu thư ở trên điện biểu diễn đâu, nàng là nữ tử nổi danh tài mạo song toàn kinh thành a, làm cho nàng đi, làm cho nàng đi, Chỉ cần phụ hoàng tùy tiện phong cho nàng cái danh công chúa không được sao? Dù sao Nam Thái hoàng tử cũng chưa nói nhất định phải là trưởng công chúa đi, ta không đi cũng được a! Làm cho Lý gia tiểu thư đi, làm cho nàng đi a!” Lam Nhược Lâm không ngừng lắc đầu, “Đinh Tử đâu, Nhị hoàng tử kia rõ ràng đối với Đinh Tử có ý tứ, mẫu hậu ngươi phái người đem Đinh Tử trói lại, đưa đến trên giường Nhị hoàng tử, ta cũng không tin Nhị hoàng tử không đồng ý yêu cầu của chúng ta, mẫu hậu người nhất định làm được, mẫu hậu người nhanh đi làm đi.”
Hoàng hậu sửng sốt, nhìn Lam Nhược Lâm không ngừng đùn đẩy, chỉ thấp giọng khóc, khóc một hồi cũng thu hồi nước mắt, khuyên nhủ: “Lâm nhi, chuyện đã thế này, con hãy nhận mệnh đi!”
“Không! Ta tại sao phải nhận mệnh, ta không tiếp thu mệnh này! Vì sao thân phận này của ta không được gả tốt hơn, vì sao kẻ so ra kém hơn ta còn có thể gả cho thanh niên tài tuấn, ta lại phải đi chịu khổ, ta không phục, dựa vào cái gì! Đinh Tử là cái thứ gì, chẳng những được Tiết Vũ thích, cuối cùng còn gả cho Lam Thanh Lăng làm An Vương Thế tử phi, nàng có chỗ nào hơn so với ta, vì sao ta sống không bằng nàng, ta không phục, dựa vào cái gì, nàng căn bản không xứng a!” Lam Nhược Lâm thân thể mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, tay trực tiếp bấu tấm thảm tinh xảo trải trên mặt đất, hai móng tay tinh mỹ bị bấu đến vỡ tan thậm chí xuất huyết, nàng ta còn hận nói, “Sự tình sẽ không như vậy, nhất định còn có chỗ cứu vãn.”
Lam Nhược Lâm ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Hoàng hậu nhìn nàng sầu khổ, mắt trừng thật to: “Mẫu hậu, người bình thường thương ta nhất, vì sao trong chuyện này người không giúp ta làm chủ, người chẳng lẽ cứ nhẫn tâm như vậy sao? Người trước đây đối với ta sủng ái đều là giả sao, vì lợi ích của người mà ngay cả nữ nhi ruột thịt người mười tháng hoài thai đều phải hi sinh sao? Mẫu hậu có phải hay không ta gả đến Nam Thái quốc người rất cao hứng sao? Cũng đúng, như vậy có thể giúp Thái tử ca ca trù tính nhiều thế lực cùng thực lực hơn, người đương nhiên là hài lòng , quả nhiên nữ nhân ở mẫu hậu trong lòng cái gì cũng không quan trọng, người chỉ để ý Thái tử ca ca, ta căn bản cái gì cũng không phải! Chỉ cần đối với các người có lợi ích thì bắt ta đi bán thân các người cũng nguyện ý có phải hay không!”
Hoàng hậu tức giận một cái tát đánh tới, vừa đánh liền hối hận, bởi vì Lam Nhược Lâm đã khóc càng hung: “Hừ! Ta biết, ở trong mắt mẫu hậu quan tâm nhất chính là Thái tử ca ca, ta cái gì cũng không phải, cái gì cũng không phải!”
Hoàng hậu đột nhiên khóc lớn ôm lấy Lam Nhược Lâm: “Lâm nhi, ngươi đừng như vậy, mẫu hậu yêu thương Lâm nhi, tại sao có thể nói như vậy tổn thương lòng mẫu hậu, mẫu hậu quan tâm nhất ở trên đời này chính là con a, con tại sao có thể tổn thương mẫu hậu như thế, con mới là người quan trọng nhất trong lòng mẫu hậu, ai cũng kém, Thái tử tính cái gì, hắn căn bản không thể cùng con so sánh a!” Chỉ là bi thương trong lòng Lam Nhược Lâm căn bản không thể minh bạch ý tứ trong lời nói này của Hoàng hậu, lại đã nhận định Hoàng hậu vì Lam Thanh Trọng thượng vị mà hi sinh nàng, trong lòng nàng một mảnh bi thương, nếu ngay cả mẹ đẻ đều không quan tâm nàng, nàng còn có thể làm cái gì.
“Phanh!” Lam Nhược Lâm một phen đẩy Hoàng hậu ra, thân thể liền muốn hướng một cây cột đâm tới, ngay tại lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, người tới nhìn thấy tình hình trong phòng, phi thân đánh mạnh sau gáy, một phen tiến lên mạnh mẽ đánh vào mặt Lam Nhược Lâm, trực tiếp đem lực đạo nàng xông tới đánh vạt ra, thân thể nghiêng ngã trên mặt đất, muốn chết cũng không có chết được, Lam Nhược Lâm ngồi dưới đất “Oa oa” gào khóc lớn lên.
Hoàng hậu thấy thế cũng bị dọa không nhẹ, cũng không cố kỵ thân thể bị Lam Nhược Lâm đẩy đau đớn chạy tới một phen ôm Lam Nhược Lâm, kiểm tra cái má nàng bị sưng đỏ đến nghiêng mặt, đối với Lam Thanh Trọng xông tới cứu Lam Nhược Lâm giận quát: “Con tại sao có thể đối với Lâm nhi hạ thủ nặng như vậy, thật ngoan tâm a!” Mắng xong, Hoàng hậu lại cúi đầu không ngừng an ủi Lam Nhược Lâm, không nhìn tới lúc Lam Thanh Trọng nhìn mẹ con các nàng, trong mắt hiện lên lãnh ý.
Lam Thanh Trọng khóe miệng cong cong, lập tức ẩn giấu, lo lắng nói: “Là hoàng nhi xúc động, hoàng nhi bởi vì lo lắng cho hoàng muội liền mượn cớ rời đi, ai biết vừa vào phòng liền nhìn thấy hoàng muội xúc động muốn tự sát, cũng không nghĩ nhiều liền xuất thủ, hoàng muội muội thế nào rồi?”
Lam Nhược Lâm lại đến khóc toàn thân phát run, căn bản không còn sức trả lời Lam Thanh Trọng. Hoàng hậu lúc này cũng cảm giác mình trách tội không đúng, lại cũng nói không nên lời xin lỗi, chỉ là ôm Lam Nhược Lâm không ngừng an ủi.
“Aiz, khiến hoàng muội phải gả cho cái lão Hoàng đế Nam Thái quốc kia, thực sự là ủy khuất hoàng muội, đáng tiếc phụ hoàng tính tình kia, lời nói một là một sẽ không thay đổi. Vừa rồi ở trên đại điện hoàng nhi vốn định khuyên nhủ một câu, chỉ mới nói câu đầu liền bị phụ hoàng mắng một trận, hoàng muội ngươi yên tâm, có hoàng huynh ở một ngày, hoàng huynh nhất định bảo vệ muội bình an . Lần này… Xem như là hoàng huynh nợ muội đi.”
Hoàng hậu trên mặt đột nhiên hiện lên tia sáng sủa, quay đầu cũng an ủi Lam Nhược Lâm: “Lâm nhi, tất cả nên nghĩ hướng tích cực, Hoàng đế Nam Thái kia đã sắp chết, như vậy tất cả đối với chúng ta có lợi. Ngươi gả đến Nam Thái làm Hoàng hậu, nếu là tương lai Thái tử ca ca của ngươi thành công, chúng ta đánh hạ Nam Thái phong cảnh đem con nhận về, lúc đó con chính là nữ tử có uy vọng cùng vinh dự nhất Đại Tề…” Hoàng hậu không ngừng khuyên giải an ủi, Lam Nhược Lâm cũng chầm chậm ngừng khóc, bởi vì nàng đã biết hiện tại khóc náo căn bản không giải quyết được biện pháp gì.
Chờ lúc Hoàng hậu cùng Thái tử đem Lam Nhược Lâm dỗ tốt trở lại đại điện thượng, nhìn thấy nhưng lại là tình hình một lần giương cung bạt kiếm khác, chỉ nghe Hạ Hầu Dự nói: “Đại Tề Hoàng thượng có thành như thế ý, bản hoàng tử vì biểu lộ cảm tạ, chuyến này có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao phó, nguyện ý đem bảy vũ nương tài mạo song toàn phía sau nhịn đau bỏ những thứ yêu thích ban cho An Vương Thế tử bày tỏ tâm ý!”
Hoàng hậu vừa nghe cười lạnh nhìn phía Đinh Tử. Đinh Tử nghe sửng sốt, tay không tự chủ tử bấu thắt lưng Lam Thanh Lăng, người nào đó đau đến nhỏ xuống hai giọt mồ hôi hột, trên mặt lại chưa biến nửa phần.
Đinh Tử trong lòng xoáy động, Hạ Hầu Dự này là muốn mượn cơ hội tặng người để mượn hơi hết Thái tử lại mượn hơi An Vương phủ? Hay là muốn mượn cơ hội này quấy đục nước, khiến cho Đại Tề tranh đấu lẫn nhau? Mấu chốt nhất chính là hắn lại dám muốn hướng trong phòng Lam Thanh Lăng tặng người, chỉ vì đến buồn nôn nàng!
Đinh Tử trong lòng tức giận bay lên, trong mắt giống như có hỏa diễm phun ra!