Kỳ thực Aso rất đẹp, làn da trắng mịn, theo như quan niệm ở Hoa Hạ thì đó gọi là đẹp càng thêm đẹp. Nhưng nếu nói ở thị trấn Hải Trang không ai đẹp bằng cô ấy thì đúng là nói nhảm! Ở những năm tám tám đối với những cô gái ở thị trấn Hảo Trang thì mỹ phẩm là một thứ đồ xa lạ, mỹ phẩm cũng như giấy thấm dầu hay bút vẽ mi, son môi…đều là những thứ họ chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
Một người phụ nữ đẹp bảy tám phần rồi, nếu được trang điểm kỹ càng nữa thì gọi là tuyệt đại giai nhân cũng không ngoa. Điều này ở kiếp trước Phương Minh Viễn đã được thấy một minh chứng điển hình ở Thập diện mai phục. Tống đại tỷ lúc bước vào sau rèm là hình ảnh tuyệt vời mà Phương Minh Viễn không thể quên , huống chi là nữ nhân xinh đẹp Asohon Kagetsu lúc này.
Có thể thấy, Aso với sự trang điểm tỉ mỉ đã tạo cho học sinh trong trường một bất ngờ to lớn!
Fujimoto và Sosuisuri trông thấy như vậy đều nhếch mép cười, Aso làm ở bộ phận đối ngoại của tạp chí, đã có không biết bao nhiêu quan to giàu có vì nụ cười chết người ấy mà quỳ dưới chân cô. Trong ba năm làm việc ở tạp chí cô đã giải quyết cho tạp chí không ít rắc rối, nhất là khi đi thuyết phục các nhà văn trẻ tham gia vào Thiếu niên nguyệt san thì cô chưa bao giờ về tay không, đến nay vẫn giữ kỷ lục ba mươi bảy lần bất bại. Lần này tạp chí cử cô đến đây tất nhiên là muốn dẹp bỏ những ấn tượng không tốt mà Keiji Koizumi đã để lại cho Phương Minh Viễn.
Tuy trong hồ sơ Phương Minh Viễn chỉ mới mười ba tuổi, nhưng điều này càng chứng minh tiềm năng dồi dào của hắn, theo thời gian kinh nghiệm sống của hắn cũng sẽ theo đó mà tăng lên kỹ thuật viết cũng sẽ ngày càng thành thục.
Hơn nữa, một cậu học sinh mới mười mấy tuổi đầu, lại đang lúc cô đơn, nếu có một cô gái xinh đẹp dùng lời lẽ ngọt ngào thuyết phục e rằng khó mà từ chối. Bọn họ tin rằng dù với một ông lớn tuổi như Miyamoto hay với một cậu bé như Phương Minh Viễn thì sức hấp dẫn của Aso cũng không hề thay đổi. Vậy việc thuyết phục chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao! Mong rằng những thủ đoạn của Aso sẽ làm cho cậu học sinh đó mê mẩn đầu óc, nếu lấy được thêm hợp đồng của truyện sau thì thật không còn gì bằng.
Theo hai người bọn họ, Aso mà đã ra mặt thì việc lần này coi như đã thành công từ lúc chưa bắt đầu rồi! Bọn họ đi theo Aso đến đây chẳng qua chỉ là lợi dụng phí công tác mà đi du lịch Hoa Hạ một vòng thôi.
Tuy rằng đối với luật pháp và phong tục ở Hoa Hạ, mê hoặc một cậu bé mười ba tuổi là không có đạo đức thậm chí là trái pháp luật, nhưng với người Nhật bọn họ thì điều đó cũng chẳng có gì gọi là đại nghịch bất đạo. Ở Nhật, ở tầm tuổi này cũng khối người cũng đã từng lên giường với không ít cô gái. Nhưng nếu hai người bọn họ biết được Phương Minh Viễn đang đem Aso so sánh với cô đào hát nổi tiếng ở kiếp trước thì chắc chắn bọn họ đã không vội vui mừng như thế.
- Không xinh bằng người kia, ừ đúng, người kia miệng to hơn một chút, lùn hơn một chút. Vẻ ngoài có vẻ lanh lợi, cô ta cao hơn. Tốt thôi ta thích cao! Ngực có vẻ tương đương, không biết cô ta có dùng áo nâng ngực không nhỉ? Eo nhỏ thật, khi đi bộ không biết sẽ thế nào?
Phương Minh Viễn nghĩ thầm trong bụng.
Aso nhìn thấy ánh mắt Phương Minh Viễn nhìn mình chăm chú thì trong lòng vui sướng, cô không sợ hắn để ý, chỉ sợ hắn không thèm để ý đến. Chỉ cần hắn để ý đến sắc đẹp của mình thì việc được giao sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu không có được bản hợp đồng tiếp theo thì ít nhất cũng có thể xóa bỏ ngăn cách giữa hai bên do tên ngốc Keiji Koizumi gây ra, như vậy coi như là đạt được mục đích.
- Chao! Phương Minh Viễn cừ thật! Kiếm được cô bé xinh đẹp thế kia!
Lưu Dũng theo Phương Minh Viễn lâu ngày nên cũng nhiễm theo cách nói của hắn.
- Củ cải tốt sao cứ bị heo ăn hết vậy!
Tào Hổ tựa vào cửa sổ, vừa tiếc rẻ vừa nhìn Phương Minh viễn chửi lẩm bẩm tronh miệng. Trong trường đã có hai mỹ nhân suốt ngày lẽo đẽo theo hắn, bây giờ hắn lại còn dụ dỗ cả mỹ nhân ở ngoài nữa, cứ như thế này thì làm gì còn đường sống cho ai!
- Để cậu dùng thì được, vào tay người khác thì không được, phải không?
Bên cạnh đột nhiên một tiếng nói vang lên, làm cho Tào Hổ y như một con ngêu bị phơi nắng.
Thì ra là Lưu Dũng đi ngang nghe được những lời của y nên ghé đầu vào mỉa mai.
Tào Hổ không ngờ lời mình nói đã bị người khác nghe thấy, mặt y lập tức đỏ lên. Mặc dù muốn nói lại Lưu Dũng vài câu nhưng lại nghĩ đến mẹ Lưu Dũng đang là phó trưởng trấn, rất được sự tín nhiệm của huyện nên trong tương lai có thể lên làm trưởng trấn Hải Trang. Tuy nói về lý thuyết, cha của Tào Hổ vẫn cao hơn Triệu Quế Vinh nhưng giữa hai người vẫn có sự khác biệt, nhà máy có rất nhiều việc cần đến sự phối hợp của thị trấn. Hơn nữa phép vua thua lệ làng, nếu trên thị trấn không ưng ý thì dưới nhà máy cũng rất khó chấp nhận. Chuyện của nhà họ Phương gia trước đây chẳng phải là một ví dụ điển hình đó sao? Vì vậy Lưu Dũng căn bản là không “sợ” Tào Hổ, lại thêm chuyện hôm trước nữa lại càng làm Lưu Dũng khinh miệt Tào Hổ, nên Tào Hổ đành ngậm miệng không dám nói gì.
- Nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Cô Aso, mời mọi người đi theo tôi!
Bây giờ Trần Dung mới để ý, Aso không chỉ làm đảo điên mấy cậu học sinh ở tuổi vị thành niên mà còn làm các thầy giáo trẻ cũng liên tục để ý sang bên này. Cứ như vậy thì trường học còn ra cái gì nữa?
Trần Dung tìm một gian phòng họp còn trống dẫn ba người kia vào, lúc này cô mới ghé vào hỏi nhỏ Phương Minh Viễn:
- Chuyện này là thế nào? Vì sao cô gái kia lại nói là đại diện cho tạp chí gì đấy đến xin lỗi em?
Phương Minh Viễn gãi đầu gãi tai nói:
- Cô Trần, chuyện này không thể một hai câu mà nói hết được. Bây giờ đến chính em còn đang cảm thấy bất ngờ thì làm sao mà giải thích cho cô được ạ.
Trần Dung nhíu mày, Phương Minh Viễn không muốn nói thêm thì cô cũng không miễn cưỡng. Cô hỏi thêm:
- Có cần cô mời bố mẹ em đến không?
- Không cần đâu ạ, việc này em có thể giải quyết được, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là đến xin lỗi thôi mà.
Phương Minh Viễn vừa cười vừa nói.
Trần Dung cũng vừa nghĩ tới điều này, nếu gọi cha mẹ Phương Minh Viễn qua thì chẳng khác gì hắn phạm lỗi gì đó. Vậy nên đành khoát tay ra hiệu cho hắn vào trong phòng.
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng. Nhân lúc có người vào đưa nước, cô theo vào ngồi ở góc phòng.
Ở bên trong.
Phương Minh Viễn vừa đi vào trong, vừa trò chuyện với Aso.
- Cô Aso, tôi muốn hỏi một chút, có phải U Du Bạch Thư lại đạt được kết quả tốt không?
Phương Minh Viễn ngồi đối diện với ba người như cười như không hỏi.
Trong thời gian đi từ sân vào trong phòng họp Phương Minh Viễn đã kịp hiểu ra chắc chắn U Du Bạch Thư bán rất chạy làm cho tạp chí nhận ra rằng mình rất có tiềm năng vì vậy họ đã phái người đến đây xin lỗi, ý muốn xóa bỏ khoảng cách giữa hai bên, lại thêm muốn ký tiếp bản hợp đồng cho cuốn truyện tiếp theo và ngăn chặn nguy cơ từ “nguyệt san thiếu niên” nên mới phái Aso đến đây để xin lỗi mình. Ngoài lý do đó ra hắn không nghĩ được thêm một lý do gì khác để tạp chí phải hạ mình như thế. Lòng tự trọng của người Nhật rất cao, nhất là khi liên quan đến Hoa Hạ, đến nay người Nhật vẫn không thừa nhận rằng cuộc chiến tranh với Trung Quốc họ đã từng thất bại dưới tay người Hoa Hạ.
Ánh Mắt Aso chợt sáng lên, người này đúng là không giống những cậu thiếu niên tầm thường khác. Khi cậu ta nói chuyện với bạn sẽ cho bạn một cảm giác cậu ta như là người đồng trang lứa với bạn thậm chí còn trưởng thành hơn bạn. Không ngờ cậu ta hiểu được gốc rễ của vấn đề nhanh như vậy.
- Trí thông minh của cậu Phương quả thật là danh bất hư truyền, số lượng độc giả của U Du Bạch Thư trong tháng này tăng cao, đã lọt vào top 10 truyện hay và đang không ngừng tăng bậc. Tôi nghĩ ban biên tập cuốn “thiếu niên nguyệt san” tháng này chắc chắn vui đến nỗi cười cả ngày.
Aso vừa nói vừa cười:
- Cậu Phương bây giờ ở Nhật đang rất nổi tiếng, ai mà chẳng biết Hoa Hạ đã sinh ra một thần đồng, chỉ một mẩu truyện đã làm cho lượng tiêu thụ của “thiếu niên nguyệt san” tăng 20% chỉ trong vòng hai kỳ. Bây giờ mọi quảng cáo trong tạp chí đều đồng loạt tăng giá rồi.
Phương Minh Viễn gật nhẹ, quả nhiên không ngoài dự đoán U Du Bạch Thư đã đạt được thành công lớn. Đối với những lời có cánh của Aso, Phương Minh Viễn không hề bận tâm. Đối với một người mới vào nghề mà nói, những đãi ngộ mà Miyamoto đem lại cho hắn cũng không tồi, hắn không thể tham lam hơn nữa! Con người không nên thỏa mãn nhưng phải biết hài lòng, hắn đạt được như ngày hôm nay cũng đủ rồi.
- Truyện tranh? Giới truyện tranh Nhật Bản? Phương Minh Viễn?
Trần Dung ngồi bên nghe hai người nói chuyện thì cảm thấy hồ nghi, trong đầu hiện ra rất nhiều dấu hỏi.
Phương Minh Viễn vừa cười vừa nói:
- Cô Aso lần này đến đây nếu chỉ là để xin lỗi thì tôi cũng xin nói rõ, đối với việc của biên tập Keiji Koizumi, nếu cô không nhắc đến có lẽ tôi cũng quên rồi. Bàn tay năm ngón còn có ngón ngắn ngón dài huống gì quý báo lớn như vậy, chuyện vàng thau lẫn lộn cũng là chuyện bình thường vì vậy quý báo cũng không cần phải bận tâm.