Trúc Mã Nhà Tôi
Chương 70: Đau lòng lần nữa
Lưu Cẩm Trúc dùng bả vai giữ cánh cửa, trong tay xách hai túi đồ đầy ắp, chẳng thể lau được mồ hôi trên trán, bà hướng về phòng khách hô lên. Hôm nay là cuối tuần, siêu thị đông đúc, tới chín giờ Lưu Cẩm Trúc liền đi qua, mua rất nhiều món Tiêu Quý và Mễ Tu thích ăn.
Tiêu Quý nghe tiếng, từ phòng ngủ đi ra, cô trông thấy Lưu Cẩm Trúc tóc tai rối bời, sắc mặt ửng đỏ, trên chóp mũi còn có lớp mồ hôi mỏng, cô đi nhanh mấy bước, cầm lấy túi trong tay bà.
“Sao không đi muộn một chút? Bây giờ thời tiết rất nóng nực!” Tiêu Quý đặt đồ đạc lên bàn, cô đưa khăn giấy cho bà, hơi nhíu mày nói.
Lưu Cẩm Trúc lau trán, cười với Tiêu Quý, nói: “Tuy là đông đúc nhưng tới sớm sẽ mua được đồ, nếu buổi tối mới đi, sẽ không còn nhiều thứ đâu.”
“Trong nhà có thiếu gì đâu.” Tiêu Quý nói thầm. Từ khi Lưu Cẩm Trúc ở đây, thường xuyên cải thiện đời sống, không thiếu chút thịt, sau khi ăn xong còn có đồ ăn vặt và trái cây. Trong tủ lạnh đã sớm đầy ắp, mặc dù bọn họ một tuần không đi mua sắm vẫn sẽ không bị đói chết.
“Ai nói không thiếu, hôm qua không phải con nói ăn hết xí muội rồi sao, hôm nay đi siêu thị mẹ đặc biệt mua hai gói loại con thích nhất đấy.” Lưu Cẩm Trúc nói xong liền đi qua, lục lọi trong túi.
Tiêu Quý thấy bà ngay cả tóc cũng không kịp chải gọn gàng, chỉ lo tìm xí muội cho mình, trong lòng cô dâng lên chua xót. Những ngày qua, Lưu Cẩm Trúc ôm đồm tất cả việc nhà, từ dọn dẹp vệ sinh đến giặt quần áo nấu cơm, thậm chí là xuống lầu bỏ rác, tất cả đều không cho Tiêu Quý làm. Nói chuyện với Tiêu Quý cũng tăng thêm phần thận trọng, cho tới bây giờ bà đều nhìn sắc mặt cô mà nói chuyện làm việc, vô cùng cẩn thận, nhìn ra được, bà thật muốn bù đắp cho Tiêu Quý. Nhưng càng như vậy, trong lòng Tiêu Quý càng không vui. Lưu Cẩm Trúc là mẹ cô, nhưng đối đãi cô với thái độ như vậy, áy náy bù đắp, thậm chí là lấy lòng. Rõ ràng người nên gần gũi nhất trên thế giới này, lại xa cách và dè dặt như vậy.
“Ủa? Mẹ nhớ có mua xí muội mà, sao lại không tìm thấy, chẳng lẽ là quên lấy?” Lưu Cẩm Trúc lục lọi hai cái túi nhiều lần, cũng không tìm được xí muội Tiêu Quý thích ăn, bà đứng thẳng lẩm bẩm.
“Không có thì thôi, trong nhà nhiều đồ ăn vặt rồi.” Thấy dáng vẻ ảo não của Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý nhịn không được nói. Những ngày sống chung, cô và Lưu Cẩm Trúc mặc dù không gần gũi, nhưng có thể nói chuyện với nhau như bạn bè, cho dù lần nào cũng là Lưu Cẩm Trúc chủ động trò chuyện với cô.
“Sao vậy được, mỗi lần chỉ cần con muốn ăn xí muội, ngày hôm sau sẽ đặc biệt thèm ăn, không được, mẹ phải đi một chuyến đến siêu thị!” Lưu Cẩm Trúc cầm túi xách, nói xong thì đi ra ngoài.
“Đừng đi, bên ngoài nóng lắm!” Tiêu Quý túm lấy cánh tay của Lưu Cẩm Trúc.
Lưu Cẩm Trúc xoay người lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Tiêu Quý, đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào bà.
Rõ ràng thấy được niềm vui trong mắt Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý ngượng ngùng buông tay, con mắt lướt qua chỗ khác, không được tự nhiên mà nhìn xuống đất.
Lưu Cẩm Trúc không khỏi nở nụ cười, trong lòng là sự cảm kích trước đây chưa từng có. Cảm ơn ông trời để bà sống chung với con gái, cảm ơn ông trời còn để con gái tha thứ cho bà.
“Không sao, mẹ sẽ nhanh chóng trở về.” Lưu Cẩm Trúc sờ tóc Tiêu Quý, vành mắt đã ửng đỏ.
Tiêu Quý ngây người, nhìn bóng dáng Lưu Cẩm Trúc dần tan biến, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, cô mới đờ đẫn sờ đầu mình, chớp mắt, rồi lại khụt khịt mũi, sau đó cô xoay người đi vào trong.
Mễ Tu nhà cô cũng thường xuyên vuốt tóc cô, nhưng cảm giác không giống nhau. Bàn tay Mễ Tu dịu dàng, mà bàn tay Lưu Cẩm Trúc là ấm áp.
Trong lòng vẫn còn cảm giác ban nãy, Tiêu Quý thuận tay cầm đồ đạc trên bàn, định bỏ vào tủ lạnh. Ai ngờ mới vừa đi vài bước, chuông cửa lại vang lên.
Tiêu Quý theo bản năng nhìn về phía đồng hồ treo tường, còn chưa đến mười một giờ, Mễ Tu nhà cô chưa đến lúc phải về nhà mà, chẳng lẽ hôm nay tan tầm sớm?
Mím môi một cái, Tiêu Quý đi qua mở cửa.
Người trong cửa và ngoài cửa lập tức sững sờ.
Trong lòng đều có thắc mắc như nhau, sao lại là cô ta?
Mạnh Nhụy đứng ngoài cửa, cùng có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Quý, cô ta âm thầm nắm thành quyền. Cô ta không ngờ lại gặp Tiêu Quý ở đây, nói chính xác hơn, cô ta làm sao cũng không ngờ tới, Lưu Cẩm Trúc hiện tại ở cùng Tiêu Quý.
Mấy hôm trước ba nói với cô ta, tháng sau phải đi Singapore, có khả năng là chỗ định cư, sau này không trở lại nữa. Cô ta hỏi ba dì Cẩm Trúc có đi cùng chúng ta không, ba không trả lời cô ta, chỉ bảo cô ta mau chóng thu dọn hành lý. Cô ta hiểu được ý nghĩa trong đó, chỉ có cô ta và ba đi Singapore. Nhưng cô ta không muốn như vậy, cô ta muốn Lưu Cẩm Trúc đi cùng bọn họ, muốn ba người ở chung với nhau, giống như trước kia vậy, người một nhà sống chung vui vẻ.
Mấy ngày Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, Mạnh Nhụy suy nghĩ rất nhiều, muốn Lưu Cẩm Trúc đối tốt với mình và ba, giống như tính cách của bà, không còn có ai đối tốt với cô ta như Lưu Cẩm Trúc. Tất cả đều do cô ta không tốt, cô ta bị chiều hư, không chịu nổi một chút uất ức, cô ta sai rồi, cô ta muốn sửa đổi. Ngày đó cô ta quá đáng, chỉ muốn để mình trút hết buồn khổ trong lòng, tổn thương dì Cẩm Trúc, thậm chí còn nói với ba muốn Tiêu Quý rời khỏi Mễ Tu, là lỗi của cô ta, đều là lỗi của cô ta.
Cô ta muốn cầu xin sự tha thứ của dì Cẩm Trúc, muốn dì Cẩm Trúc cùng đi Singapore với bọn họ, sau này cô ta nhất định ngoan ngoãn, làm một đứa con vâng lời, không bao giờ chọc giận bà nữa. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Mạnh Nhụy đi qua chỗ làm của Lưu Cẩm Trúc, lén theo bà trở về nhà, nhưng không dám đi lên nói một câu xin lỗi với bà, muốn bà theo mình về nhà. Cô ta sợ Lưu Cẩm Trúc không chịu tha thứ, càng sợ bà từ chối cùng đi Singapore với bọn họ.
Một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều, hôm nay Mạnh Nhụy vẫn đến đây, không hề do dự mà đi thẳng lên lầu. Thế nhưng tất cả dũng khí cô ta đã tích góp đều hoá thành hư ảo trong nháy mắt khi nhìn thấy Tiêu Quý. Vì sao Lưu Cẩm Trúc ở cùng Tiêu Quý, điều này có nghĩa gì? Có phải Tiêu Quý đã tha thứ cho bà rồi không?
“Cô có việc gì không?” Mạnh Nhụy hồi lâu không nói gì, Tiêu Quý mất kiên nhẫn hỏi.
Mạnh Nhụy khẽ cắn môi dưới, không cam lòng nói: “Tôi muốn tìm dì Cẩm Trúc!” Vừa mới hạ quyết tâm, một giây nhìn thấy Tiêu Quý lại tan biến tất cả. Mạnh Nhụy trước mắt lại trở thành Mạnh Nhụy kiêu căng bốc đồng kia.
Thấy ngữ khí Mạnh Nhụy không tốt, Tiêu Quý không muốn dây dưa lâu dài với cô ta, cô nói câu có lệ, không ở đây, sau đó xoay người muốn đóng cửa lại.
Ai ngờ Mạnh Nhụy lại dùng sức đẩy vào, thô bạo bước vào trong.
Tiêu Quý lùi về sau mấy bước, cô vịn cánh cửa mới đứng vững, quay đầu nhìn Mạnh Nhụy với vẻ khó tin. Cô ta là cướp sao?
Sau khi vào trong, Mạnh Nhụy quan sát xung quanh, không có tự giác nên có khi ở trong nhà người khác.
Tiêu Quý kéo cánh tay Mạnh Nhụy, cô cau mày lớn tiếng nói: “Mời cô ra ngoài, đây là nhà tôi!” Nơi này rốt cuộc là địa bàn của cô, còn phải sợ Mạnh Nhụy ư.
Mạnh Nhụy đập tay Tiêu Quý một cái, hất đầu về phía cô, vẻ mặt vênh váo hung hăng.
Tiêu Quý…cô ta tới đánh nhau sao!
“Tôi đến tìm dì Cẩm Trúc, kêu dì ấy ra đây!” Mạnh Nhụy la lớn.
“Tôi mặc kệ cô tìm ai, đây là nhà tôi, cô ra ngoài mau lên!” Tiêu Quý nói.
“Cái gì nhà cô! Đừng không biết xấu hổ, đây rõ ràng là nhà của dì Cẩm Trúc, tôi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!” Mạnh Nhụy chỉ biết đây là chỗ ở của Lưu Cẩm Trúc, hoàn toàn không biết thực ra đây là nhà trọ của Mễ Tu.
“Tôi thấy cô có bệnh rồi đó, đây là nhà trọ của A Tu, là nhà của tôi và anh ấy, cô lập tức ra ngoài đi, bằng không tôi không khách sáo với tôi!”
Nhà trọ của Mễ Tu? Mạnh Nhụy lấy làm kinh hãi, cô ta trừng to mắt, không dám tin mà nhìn Tiêu Quý: “Cô nói cái gì? Đây là nhà trọ của Mễ Tu! Các người…các người ở chung?” Tuy rằng cô ta biết mình và Mễ Tu không có khả năng, cũng biết Mễ Tu không bao giờ thích cô ta. Nhưng hiện tại để cô ta bắt gặp cô gái khác và Mễ Tu thân mật như vậy, thậm chí sống chung, cô gái này lại là Tiêu Quý, Mạnh Nhụy thật sự khó chấp nhận.
“Có quan hệ gì với cô chứ, lập tức ra ngoài đi!” Tiêu Quý nói xong liền đi lên kéo Mạnh Nhụy.
“Cô nói đi! Cô và Mễ Tu ở chung phải không?” Mạnh Nhụy đột nhiên cuồng loạn hô lên.
Tiêu Quý bị hoảng hồn, không ngờ Mạnh Nhụy có phản ứng mạnh như vậy.
“Cô nói đi! Cô và Mễ Tu còn có Lưu Cẩm Trúc, ba người ở chung với nhau sao?” Một nhà ba người mà cô ta mong đợi, hiện tại lại thực hiện trên người Tiêu Quý, sao lại có thể!
“Cô…đồ điên này! Đi ra ngoài cho tôi!” Vẻ mặt Mạnh Nhụy quá dữ tợn, Tiêu Quý thật có vài phần sợ hãi.
Ngoài dự liệu, Mạnh Nhụy cầm tờ giấy trên bàn, lập tức quăng xuống đất, sau đó lại cầm cốc nước của Tiêu Quý, còn có đồ đạc mua từ siêu thị, toàn bộ đều ném xuống đất.
Tiêu Quý phục hồi tinh thần, lập tức đi qua ngăn lại, dáng vẻ hiện giờ của Mạnh Nhụy, thật sự rất đáng sợ.
Hai người đánh nhau, lôi kéo đối phương, đều túm lấy tay nhau không thả ra.
Vòng tay thạch anh trên cổ tay Mạnh Nhụy lập tức cứa vào lòng bàn tay của Tiêu Quý.
Đau đớn như kim châm, máu từ lòng bàn tay chảy ra, Tiêu Quý hít một hơi, trên tay dần dần mất sức.
Mạnh Nhụy càng điên cuồng hơn, nổi khùng lôi kéo quần áo của Tiêu Quý.
Lúc này, Mễ Tu và Lưu Cẩm Trúc trở về, tình huống trước mắt khiến bọn họ khiếp sợ.
Không chút do dự, hai người chạy nhanh lên phía trước, đẩy Mạnh Nhụy ra.
Cô ta không phòng bị mà ngã trên mặt đất, cổ tay đập trên sàn nhà.
Mễ Tu và Lưu Cẩm Trúc mau chạy qua xem xét Tiêu Quý, còn có lòng bàn tay bị thương, không ai nhìn xem Mạnh Nhụy thế nào.
Mạnh Nhụy ngã trên mặt đất ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, đôi môi hơn run rẩy, cô ta gắng sức đứng lên, loạng choạng chạy ra ngoài.
Mễ Tu không còn lòng dạ nào bận tâm đến chuyện khác, anh mau chóng lấy hộp thuốc, cầm máu cho Tiêu Quý. Mà Lưu Cẩm Trúc ở bên cạnh thì nhìn chỗ Mạnh Nhụy rời khỏi, bà ngơ ngẩn bàng hoàng.
Bà và Mạnh Nhụy sống chung nhiều năm như vậy, bà rất hiểu Mạnh Nhụy, nhìn theo dáng vẻ vừa rồi, Mạnh Nhụy tuyệt đối không giả vờ. Bỗng nhiên bà nhớ đến Mạnh Nhụy của mấy năm trước, thật giống như vừa rồi, trắng bệch không còn chút màu máu. Lưu Cẩm Trúc nhíu chặt mày, thật sự lo lắng, bà nói với Mễ Tu một câu, dì ra ngoài xem thử.
Tiêu Quý băng bó bàn tay bị thương, trông thấy bóng dáng Lưu Cẩm Trúc dần tan biến, cô chợt cảm thấy vết thương trên tay thực ra không đau chút nào.