Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 52: Thủy triều vượt đỉnh


Chương trước Chương tiếp

Diễn đàn là một nơi rất thần kỳ, ở đây không thiếu tin đồn, lại càng không thiếu cẩu huyết. Mà bạn học Hầu Tử của chúng ta thân là kẻ cầm đầu của tin đồn và cẩu huyết, mỗi ngày trước khi ngủ nhất định phải lướt qua diễn đàn, mà tối này, bài viết vừa mới ra lò suýt nữa là làm mù hai mắt cô.

Nội dung bài viết đại khái thế này, tại khoa lịch sử của đại học B có một nữ sinh họ Tiêu, từ nhỏ tính tình ngang bướng, cảm tình của ba mẹ cũng không hoà thuận, sau đó bởi vì việc làm ăn của ba thất bại, gia cảnh sa sút, cuộc sống vốn giàu có đã xuống dốc không phanh, cô nữ sinh này không chịu nổi biến cố bất thình lình trong cuộc sống, tính cách thay đổi lớn, bỏ bê việc học hành, trốn học đánh nhau, chơi chung với đám thanh niên hư hỏng, thậm chí chọc giận mẹ bỏ đi, ba cô ta cũng bởi vì cô ta tuỳ hứng mà muốn mở khí ga cùng chết với cô ta, nhưng vào lúc nguy ngập, cuối cùng ông vẫn không đành lòng, vì thế ông tắt van ga, rồi đưa cô gái đến bệnh viện, thế nhưng trên đường lại xảy ra tai nạn xe cộ, ba cô gái vì che chở cho cô ta mà không may qua đời.

Mẹ biết tin bèn cấp tốc trở về, thật sự không chịu nổi đả kích như vậy, bà sinh lòng thù hận với cô gái, bỏ lại cô ta mà ra nước ngoài. Một con người ngang bướng bất trị như vậy khiến người ta phẫn nộ, thế nhưng, cô gái đó lại không biết hối cải, giả vờ đáng thương để giành sự thông cảm của người khác, hơn nữa còn lợi dụng sự rời khỏi của ba mẹ mình mà đi rêu rao khắp nơi, một người bạn tốt của mẹ cô ta vì không đành lòng cô ta tự sa ngã, nên căn dặn con trai của mình giả vờ kết giao với cô ta, chàng trai tuổi nhỏ không biết lòng người hiểm ác, chỉ vì cứu giúp một cô gái vô tội, mà không biết sự lương thiện của anh lại bị lợi dụng, chàng trai đã cẩn thận che chở cho cô gái xảo trá giả tạo kia.

Hiện giờ, chàng trai lương thiện của năm đó đã là sinh viên ưu tú của đại học B, năng lực xuất chúng, khí chất bất phàm, rất được thầy cô và bạn học quý mến, thế nhưng cô gái họ Tiêu kia lại chẳng biết xấu hổ, ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy. Thử hỏi, một nam sinh hiền lành xuất sắc như thế làm sao có thể bị một người dối trá vô liêm sỉ lãng phí thanh xuân chứ?

Xin mọi người đính bài này lên, cùng nhau kêu gọi cô nữ sinh họ Tiêu kia mau chóng quay đầu là bờ, đừng dối trá nữa, thẳng thắn thành khẩn mọi việc với nam sinh kia, buông tha cho anh ấy đi!

Người gửi bài: USC

Đa số sinh viên khoa lịch sử tại đại học B đều có rất nhiều họ khác nhau, thế nhưng họ Tiêu chỉ có một, đó chính là Tiêu Quý, nếu bài viết này bị sinh viên khoa lịch sử thấy được, nữ sinh họ Tiêu kia là ai, không cần nói cũng biết.

Đọc xong cả bài viết, Tiêu Quý ngây ngẩn cả người, quên mất phản ứng. Tuy rằng bài viết này có nhiều chỗ giả dối, thậm chí là thổi phồng, nhưng mà, bố cô mở khí ga muốn chết cùng cô, và mẹ bỏ lại cô mà xuất ngoại đều là sự thật tàn khốc. Hồi ức luôn cố gắng giấu kín trong đáy lòng giờ phút này bị đào bới ra, phơi bày trước mặt mọi người, tuyên bố lớn tiếng không che đậy chút nào, Tiêu Quý cô đã từng thảm thương đến thế.

Vì sao lại như vậy, vì sao không thể để cô quên đi đoạn hồi ức kia, vì sao khi miệng vết thương của cô sắp khép lại thì nhẫn tâm cắm vào một nhát dao…

“Mẹ kiếp! Tớ chỉ nghe qua USA và USB, USC là cái quái gì hả!!!” Hầu Tử chống nạnh, tức giận nói. Vừa mới nhìn thấy bài viết, cô liền cảm thấy không ổn, khoa lịch sử của các cô chỉ có một mình Tiểu Kê nhà cô là họ Tiêu, vì thế nó khiến cô tò mò, nhưng sau khi đọc xong bài viết, trên đầu Hầu Tử cũng sắp bốc hơi. Đây không phải là bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen sao, chuyện năm đó Tiêu Quý rõ ràng là người bị hại, nhưng bài viết này lại đem Tiêu Quý nhà cô thành bùn mà đạp lên, khinh người quá đáng!

Trong nháy mắt Hầu Tử lòng đầy căm phẫn, muốn nói thêm nữa lại bị Tiểu Mã Ca túm lấy quần áo, ý bảo cô nhìn Tiêu Quý. Hầu Tử trừng to mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Quý đang trầm mặc, cơn tức trong lòng dập tan ngay tức khắc, chỉ có nỗi đau sâu nặng. Lúc này Tiểu Kê nhà cô giống như bị đánh mất linh hồn, cả người thẫn thờ, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào máy tính, tầm mắt không có tiêu cự. Một đôi mắt to linh động không còn trong veo và vui vẻ như trước, chỉ còn một mảng tro tàn, đầy đau thương.

Bọn Hầu Tử đưa mắt nhìn nhau, miệng mấp máy nhưng lại nói không ra lời. Giờ phút này, các cô không biết nên an ủi Tiêu Quý thế nào.

Trên mặt Tiêu Quý không có chút biểu cảm, tiếp tục chết lặng nhìn bài viết kia, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, chuyện cũ phơi bày giống như thủy triều vượt đỉnh, vô tình chà xát tứ chi xương cốt của cô, thủy triều vượt đỉnh, cả người lạnh run.

Cô luôn không ngừng nói với mình, bố yêu thương cô, nếu không bố cũng sẽ không che chở cô mà đánh mất mạng sống của chính mình, thế nhưng, cô thật sự không quên được mùi vị khó chịu cay nồng. Tiêu Quý chưa từng nói với bất cứ người nào, kể cả Mễ Tu, mỗi lần lúc cô nấu cơm, ngửi được một chút mùi ga, trong dạ dày cô không chỉ cuồn cuộn mà còn nhức đầu như muốn nứt ra, trước mắt sẽ hiện lên cảnh tượng lúc ấy bố khóc lóc ôm cô, nói với cô rằng, bố dẫn con đi cùng…

Kỳ thật, Tiêu Quý đã từng hận bố mình, trong một khoảng thời gian sau khi ông chết, cô đau lòng tuyệt vọng oán hận, mỗi ngày đều là một sự bắt buộc đối với cô. Trước khi ngủ và sau khi thức dậy, cô đều phải suy nghĩ một lúc, tại sao bố lại kéo cô cùng chết, cô thật sự tội ác tày trời sao, tại sao mẹ cô bỏ đi, tại sao ngay cả lần cuối gặp bố cũng không đi, bà hận bọn họ đến thế sao… Rất nhiều tại sao, đối với Tiêu Quý chỉ mới 13 tuổi mà nói, thật sự rất nặng nề. Cô rất khao khát có người nói với cô một câu, những điều này không phải lỗi của cô, đừng sợ, cô không có một mình.

Thế nhưng không có, chẳng ai muốn quan tâm cô, khoảng thời gian đó, làm bạn với cô chỉ có sự thắc mắc không dứt, còn có tiếng chuột gặm rỉa đồ ăn.

Cô đã từng sa sút, bởi vì không ai quan tâm, không ai chú ý tới cô, cô không muốn ngoan ngoãn nữa, bởi vì sẽ không ai xoa đầu cô, nói với cô rằng Tiểu Quý rất ngoan. Cô đánh nhau với bạn học, cãi lại thầy cô, trốn học, ngày nào cũng chơi chung với bọn thanh niên hư hỏng, bắt chước bộ dáng của bọn họ, nhuộm tóc, uống rượu, thậm chí hút thuốc, khi đó cô chỉ có 13 tuổi.

Cũng may còn có người không vứt bỏ cô, cũng may Mễ Tu nói với cô, làm bạn gái tớ đi. Tiêu Quý đến chết cũng sẽ không quên, khoảnh khắc đó, cảm xúc trong lòng cô chính là được cứu thoát khỏi cảnh tuyệt vọng. Cô giống như có linh hồn, có sự ấm áp, chàng trai cô vẫn thích đã cứu cô khỏi tan hoang.

Thời gian ở bên Mễ Tu, mỗi ngày đều là hạnh phúc, Tiêu Quý dần dần quên đi những hồi ức tối tăm kia, phủ đầy bụi lên bọn chúng, đặt kín đáo trong một góc xa nhất dưới đáy lòng, cô không muốn nhớ lại nữa, không muốn lại hỏi mình tại sao.

Hiện giờ cô trở lại trạng thái này, hồi ức sống dậy khiến cô sợ hãi. Có lẽ từ lúc nhìn thấy Lưu Cẩm Trúc, hồi ức kia đã được đánh thức, nhưng mà cô nói với chính mình, phải quên đi, nói với chính mình, đừng suy nghĩ nữa.

Nhưng vào lúc này, cô không thể nói với mình, đừng để ý một bài viết ngắn chừng trăm chữ kia, nó đã phá hủy thành lũy mà cô xây dựng nhiều năm. Đem cô phơi bày rõ ràng trước mặt người khác.

Chuông di động đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Tiêu Quý lại giật mình, hoảng sợ nhìn về di động của mình.

Bọn Hầu Tử lại lo lắng, phản ứng vừa rồi của Tiêu Quý thật doạ người, trong đôi mắt to kia không giấu được vẻ bối rối và sợ hãi.

Tiêu Quý cầm di động, nhìn chằm chằm cái tên đang hiện trên màn hình, cô chần chừ vài giây rồi nhấn nút tắt máy. Giờ phút này cô muốn yên tĩnh, ngủ một giấc thật ngon, có lẽ khi thức dậy sẽ không có chuyện gì.

Nhìn thấy Tiêu Quý từ từ đi qua giường mình rồi nằm trên đó, đưa lưng về phía các cô, im lặng đi ngủ, Hầu Tử bất an nhìn về phía Tiểu Mã Ca.

Tiểu Mã Ca thở dài, gật đầu với cô, lúc này hãy để Tiêu Quý yên tĩnh một chút, bây giờ phải nhanh chóng xoá bài viết kia, thật may Mễ Tu học khoa máy tính, đăng nhập vào diễn đàn xoá một bài viết không có gì là khó. Nếu bài viết này được đính lên, bạn học cùng khoa sẽ nhìn thấy, rất dễ dàng liên tưởng đến Tiêu Quý, tới lúc đó cô phải sống thế nào ở đại học B.

Tiêu Quý nằm trên giường, đắp chăn tới con mắt, cả người chìm trong bóng tối.

Cô không thể kiềm nén bản thân, trong đầu nhớ lại cảnh tượng kia, cô thậm chí có thể ngửi được mùi ga cay nồng. Mùi rượu đầy phòng, bố đỏ mắt nhìn cô, đau thương lại tuyệt vọng, lúc khóc lúc cười, ông loạng choạng đi qua, run rẩy ôm cô, mơ hồ nói với cô, con đừng sợ, rất nhanh sẽ không sao, không bao giờ đau khổ nữa, bố dẫn con đi cùng… Đừng, đừng nhớ nữa, cô muốn ngủ, bố yêu thương cô, bố sẽ không bao giờ muốn cô chết, sẽ không…

Nước mắt ướt đẫm áo gối, Tiêu Quý dốc sức đè nén, bọc chăn thật chặt, ép mình ngủ đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...