Trúc Mã Nhà Tôi
Chương 45: May mắn có anh
Thì ra là như vậy, lại chính là như vậy…
Trong phòng khách yên tĩnh như thường, thật lâu sau mới truyền đến tiếng khóc nức nở khẽ khàng, kiềm nén, bi thương, tuyệt vọng.
Mễ Tu đứng giữa phòng khách, nắm chặt nắm tay, đôi mắt khoá trên người con gái đang ngồi trên sofa ôm hai chân khóc nức nở, trong lòng anh như vừa trải qua sóng to gió lớn. Anh biết năm đó bố Tiêu Quý vì che chở cho cô nên mới qua đời, anh cũng biết tai nạn xe cộ của bọn họ là ngoài ý muốn, nhưng chuyện anh không biết chính là, bố Tiêu Quý lại kéo Tiêu Quý cùng chết. Cùng chết… nghĩ tới hai chữ này, Mễ Tu đau đến ngạt thở, anh đã từng suýt mất đi Tiêu Quý, trong tình huống anh không biết gì cả.
Màu mắt Mễ Tu sẫm lại nhìn chằm chằm người con gái ấy, anh nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó đau khổ sợ hãi ập tới.
Tiểu Quý của anh…
Trước kia anh có thể hiểu được Lưu Cẩm Trúc, dù sao cái chết của bố Tiêu Quý cũng không trực tiếp liên quan đến bà, nhưng vào giờ phút này, anh lại có chút oán hận bà, chỉ vì Tiểu Quý của anh từng suýt chết bởi vì bà, tuy rằng tức giận thế này là không có lẽ phải, nhưng lúc này Mễ Tu đã không thể thuyết phục chính mình chấp nhận Lưu Cẩm Trúc.
Tiểu Quý của anh, rốt cuộc đã trải qua năm tháng như thế nào, mới có thể bắt buộc bản thân quên đi hồi ức đau thương kia.
Mễ Tu từ từ đi qua, ngồi xổm trước mặt Tiêu Quý, anh vuốt ve tóc cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô, mặc cho tiếng khóc của cô cắt đứt thần kinh của anh. Anh muốn cùng cô đau đớn, chỉ có thế anh mới hiểu được một phần vạn của nỗi đau xót mà cô từng phải chịu đựng.
Dường như trái tim có luồng điện cảm ứng, Tiêu Quý bắt đầu khóc to, khóc ra nỗi đau xót của cô, khóc ra sự thương tiếc của Mễ Tu.
Mễ Tu ôm chặt cô vào lòng, anh nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng khóc của Tiêu Quý gần như điên loạn. Anh vỗ nhẹ từng cái một sau lưng cô, không có ngôn ngữ gì cả, anh dùng nhiệt độ của mình nói với cô rằng, có anh ở đây.
Sau khi buồn bã đau thương, nhớ lại hồi ức nhuộm máu, khoảnh khắc này, vào lúc này, quá mức nặng trĩu.
Thật lâu sau, Tiêu Quý hình như đã khóc đủ rồi, hoặc có lẽ là khóc đến mệt mỏi, hai mắt cô sưng đỏ, từ trong lòng Mễ Tu cô ngẩng đầu lên, thút thít, bờ vai không ngừng run run, âm thanh run rẩy: “A Tu…” Cô khẽ khàng yếu ớt gọi một tiếng, âm cuối cùng run lẩy bẩy.
Mễ Tu vươn ngón cái lau đi giọt nước ở khoé mắt cô, anh đau đớn nhíu mày, âm thanh mềm mỏng: “Ừm, anh ở đây, vĩnh viễn đều ở bên em.” Êm dịu, trầm thấp, lại có khí phách.
“May mắn em còn có anh, nếu không em thật sự không biết nên làm gì bây giờ.” Tiêu Quý thầm thì, vươn tay ôm cổ Mễ Tu.
“Cô bé ngốc.” Mễ Tu rốt cuộc không thể kiềm chế, anh hôn thật mạnh lên đôi môi Tiêu Quý vẫn còn run run, anh muốn nói với cô, anh luôn mãi ở bên cô.
Lưu Cẩm Trúc hồn bay phách lạc về đến nhà, ngay cả giày cũng quên thay, trong đầu óc đều là mấy chữ “bà biết không” của Tiêu Quý. Đúng vậy, bà không biết, bà không biết gì cả, mấy năm qua, bà chỉ biết uất ức của chính mình, bất hạnh của chính mình, lại chưa bao giờ nghĩ đến, không biết năm đó đã xảy ra chuyện như vậy, nếu…nếu Tiêu Viêm Sơn nhẫn tâm một chút, con gái của bà e rằng đã qua đời từ lâu, bà còn sống làm gì…
“Này, tôi đói bụng, dì nấu cơm đi!” Mạnh Nhụy thấy Lưu Cẩm Trúc hình như không thấy mình, cô ta ném bánh ngọt trong tay lên bàn rồi nói.
Lưu Cẩm Trúc không dừng bước chân, đi lên lầu. Hiện tại bà quá mệt mỏi, bà muốn ngủ ngay lập tức, quên đi những lời nói của Tiêu Quý đã nói với bà khi nãy, bà chỉ hy vọng đó là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi tất cả đều không tồn tại.
“Này, tôi nói chuyện với dì đấy! Không nghe thấy à!” Mạnh Nhụy đứng lên, hô to về phía Lưu Cẩm Trúc.
Lưu Cẩm Trúc quay đầu, ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, nhìn Mạnh Nhụy vênh váo hung hăng, xa xăm nói: “Sau này cháu đừng ức hiếp Tiểu Quý nữa.” Hiện tại điều duy nhất bà có thể làm là dốc hết sức mình đi bảo vệ con gái bà, không để cô chịu thêm bất cứ uất ức và tổn thương nào nữa.
“Con mắt nào của dì thấy tôi ức hiếp Tiêu Quý?” Mạnh Nhụy hô to, hoàn toàn không còn vẻ ngoan ngoãn dịu dàng khi đứng trước mặt Mễ Tu.
Lưu Cẩm Trúc tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Mạnh Nhụy, âm thanh bình tĩnh không có độ ấm: “Chuyện hôm qua cháu giải thích thế nào? Cháu cố ý đưa tôi tới chỗ Tiêu Quý làm thêm, cố ý thân thiết với tôi, cố ý làm ra vẻ để Tiểu Quý xem, cháu có mục đích gì tôi không muốn truy cứu, nhưng cháu đừng lợi dụng tôi, càng đừng tổn thương Tiểu Quý.”
“Lợi dụng dì! Tôi lợi dụng dì thế nào!” Mạnh Nhụy trừng to mắt, hung tợn hét về phía Lưu Cẩm Trúc: “Bảo dì đưa qua vài bộ quần áo tủi thân dì lắm sao? Hơn nữa tôi bảo dì đi thì dì phải đi sao! Bây giờ tôi bảo dì nấu cơm đấy, sao dì lại không đi hả! Làm sao, bây giờ biết thương con gái mình rồi à, năm đó dì đừng đi theo ba tôi xuất ngoại là được rồi! Không cần là không cần, hiện tại giả vờ làm người mẹ tốt chi chứ!”
“Câm miệng!” Lưu Cẩm Trúc tái mặt, môi đã run lên: “Tôi không có không cần Tiểu Quý, tôi không có!”
“Không có? Hừ!” Mạnh Nhụy cười nhạo nói: “Không cần tôi nhắc nhở dì chứ, năm đó ba Tiêu Quý vừa chết, hài cốt chưa lạnh, dì đã theo ba tôi đưa tôi ra nước ngoài, lâu như vậy cũng không về nhìn Tiêu Quý, còn phải phải không cần cô ta sao?”
Lưu Cẩm Trúc lùi một bước, bất lực ngồi trên sofa, ngơ ngác nói: “…Tôi không có.” Bà thật sự chưa từng nghĩ qua có cần cô hay không, Tiêu Quý là đứa con gái duy nhất của bà, bà làm sao không cần cô chứ, không đâu, không đâu…
Mạnh Nhụy thấy Lưu Cẩm Trúc đột nhiên suy sụp tinh thần, cô ta hơi kinh ngạc, mình chưa nói gì mà, tại sao dì ấy lại như thế. Mạnh Nhụy tiến lên một bước đẩy đẩy Lưu Cẩm Trúc, nhíu mày hỏi: “Dì sao thế?” Ba cô ta sắp trở về, cô ta không muốn để ba nghĩ rằng mình khi dễ bà.
Lưu Cẩm Trúc hất tay Mạnh Nhụy ra, ngước mắt nhìn cô ta, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp: “Cho dù thế nào, chuyện hôm qua không được xảy ra lần nữa.” Chuyện quá khứ bà không thể bù lại, mặc kệ đau lòng cỡ nào, chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra, cũng may hiện tại Tiêu Quý vẫn tốt, cho dù thế nào đi nữa, bà không cho phép bất cứ người nào ức hiếp con gái bà nữa.
Mạnh Nhụy nghe vậy, sắc mặt thay đổi, hô hấp bắt đầu khó khăn: “Hôm qua tôi làm sao? Không phải chỉ gọi dì đưa vài bộ quần áo thôi ư? Dì có cần nhấn mạnh nhiều lần hay không hả? Sau này không thích đi đưa thì đừng đi, không ai cưỡng ép dì!”
Lưu Cẩm Trúc đứng dậy, nhìn thẳng Mạnh Nhụy, không còn vẻ nhân nhượng và chịu đựng của trước kia: “Mạnh Nhụy, tôi thừa nhận, năm đó tôi đã làm sai, tôi không nên bỏ lại con gái mình mà đi chăm sóc cháu, bây giờ con gái tôi không tiếp nhận tôi là tôi đáng kiếp, tôi gieo gió gặt bão. Mấy năm nay tôi chăm sóc cháu, chăm sóc ba cháu, không thẹn lương tâm đối với hai người, thường ngày cho dù cháu cố tình gây sự, nhõng nhẽo tuỳ ý thế nào, tôi đều không để trong lòng, đều có thể chiều theo cháu, nhường nhịn cháu, nhưng đối với Tiêu Quý là không được, tôi không cho phép bất cứ ai làm chuyện gì tổn thương đến con bé. Nó là con gái của tôi, đứa con gái duy nhất.”
Mạnh Nhụy lùi ra sau, bà ấy nói Tiêu Quý là đứa con gái duy nhất của bà ấy, vậy mình coi là cái gì, vì sao Tiêu Quý vừa xuất hiện thì cái gì cũng thay đổi…
Mạnh Nhụy sắc mặt trắng bệch, nhiều năm chu đáo như vậy, cô ta không thể nào không có cảm tình với Lưu Cẩm Trúc, chỉ là cô ta quen thói kiêu căng, không chịu nổi một chút uất ức, nói chuyện làm việc cho tới bây giờ đều lấy mình làm trung tâm. Vừa rồi lời nói của cô ta có phần quá đáng, nhưng Lưu Cẩm Trúc nói thế cũng làm cô ta tổn thương sâu sắc trong lòng.
Thật không đúng lúc, giờ phút này Mạnh Học Đông trở về, mà cái ông ta nhìn thấy chính là Lưu Cẩm Trúc nổi giận nhìn Mạnh Nhụy, mà Mạnh Nhụy tái mặt đứng tại chỗ, còn hơi run rẩy.
Mạnh Học Đông cảm thấy đau xót, nhanh bước tiến lên ôm Mạnh Nhụy, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, lo lắng hỏi: “Nhụy Nhụy, làm sao vậy, khó chịu ở chỗ nào?”
Mạnh Nhụy nhìn qua Mạnh Học Đông, khoé miệng vừa kéo ra thì nước mắt đã chảy xuống, uất ức lại đáng thương.
“Ngoan, không có việc gì, không sao, đừng khóc, lát nữa lại khó chịu đấy.” Mạnh Học Đông đau lòng dỗ dành.
Vừa dỗ dành Mạnh Nhụy, Mạnh Học Đông vừa nhíu mày nhìn Lưu Cẩm Trúc, không vui trách mắng: “Cẩm Trúc, cho dù Nhụy Nhụy làm sai cái gì, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, em hãy thứ lỗi cho nó, huống hồ sức khoẻ của nó cũng không tốt, khó tránh kiêu căng một chút, em nhân nhượng chút đi, nếu nó tái phát bệnh cũ thì làm sao chứ.”
Lưu Cẩm Trúc bỗng nhiên bật cười, chua xót lại giễu cợt, nhìn Mạnh Học Đông dỗ dành Mạnh Nhụy giống như học sinh tiểu học. Lần nào cũng thế, cho dù ai đúng ai sai, hoặc là xảy ra chuyện gì, Mạnh Học Đông mãi mãi có thái độ như vậy, bảo bà chiều ý, nhường nhịn, tha thứ. Ngày nào như ngày nấy, năm nào như năm nấy, mặc kệ Mạnh Học Đông quan tâm dịu dàng với bà cỡ nào, chỉ cần liên quan đến Mạnh Nhụy, tất cả đều không còn tồn tại.
Lúc trước bà bỏ lại con gái đuổi theo hạnh phúc của mình, lại là hạnh phúc thế này…