Nếu Thiệu ngốc nhìn cô như một người phụ nữ thì sự việc liền thành công một nửa, vấn đề là bọn họ dường như quá quen thuộc, thái độ của anh đối với cô vẫn giống như trước kia làm cho cô không nói được gì.
Trong một cửa hiệu nổi tiếng, Lam Kỳ cầm một chiếc áo ngực kiêu gợi màu đen viền ren lên xem.
Lập tức có nhân viên phục vụ cười đi lại.
"Tiểu thư, ánh mắt của cô thật tốt, loại áo ngực này là hàng mới, chất liệu vải mềm mại lại thoải mái, thiết kế gợi cảm quyến rũ, mà khi mặc vào bộ ngực cao thẳng làm cho người ta cảm giác tăng lên một số đo.”
Lam Kỳ nhìn ngực mình một chút, 34C, cũng không tính là nhỏ, đương nhiên nếu có thể lớn thêm một chút thì càng tốt.
"Tôi muốn bộ này." Cô chính là muốn hiệu quả có thể trêu chọc người.
"Tiểu thư, nếu không thử một lần?" Nhân viên phục vụ lại hỏi.
Lam Kỳ lắc đầu.
"Không cần."
Nói xong cô lại nhìn về phía mấy bộ khác, là một bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng, làm cho người ta có cảm giác nhìn xuyên thấu, thuộc loại mặc lên người cũng giống như không mặc, cô nghĩ khi mặc lên người hiệu quả sẽ rất tuyệt, Thiệu ngốc thấy khẳng định trợn mắt há mồm, nghĩ đến tình cảnh đó, cô lập tức cầm lấy đưa cho nhân viên phục vụ.
"Bộ này cũng muốn."
Mễ Đóa cầm một bộ áo lót nghiêng mắt nhìn Lam Kỳ, con nhóc này khi nào thì biết suy nghĩ như vậy, lại có thể để ý đến quần áo lót như vậy, mấy thứ này hiển nhiên là dùng để dụ dỗ đàn ông.
"Đêm đó không có việc gì chứ?"
Mễ Đóa hỏi, không phải là Thiệu Tử Vũ anh hùng cứu mỹ nhân, Lam Kỳ cảm động lấy thân báo đáp, nhìn xem bộ dáng của cô rất tốt, khả năng như thế này rất lớn.
"Aiz, có phần thất vọng."
Lam Kỳ lắc đầu, nếu như có chuyện thì tốt rồi, cô hối hận ngày hôm qua như thế nào lại không làm đến cùng, như thế nào liền không dám lớn mật đem anh ăn sạch, như vậy quan hệ của cô và anh coi như đã định, không giống như bây giờ trong lòng bảy tám khúc, tuy anh nói anh không có người trong lòng, nhưng mà người đàn ông ưu tú như thế có bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng, mà mẹ anh cũng muốn giới thiệu bạn gái cho anh.
"Nói một chút coi rốt cuộc có phần thất vọng như thế nào?” Hai mắt Mễ Đóa tỏa sáng, “Kỹ thuật của anh ta quá tồi, hay là không thể kéo dài được lâu, hay là độ cứng không đủ.....?” Mễ Đóa cảm thấy bọn họ nhất định có việc, có khả năng phương diện kia của Thiệu Tử Vũ không để cô vừa lòng. (Phụt.....sặc nước, chị Mễ àh, còn chưa tháo tem mà chị cứ như dân sành, còn cái gì mà không thể kéo dài, không đủ độ cứng.....thuần triết chút có được không, làm Kẹo nghĩ lung tung a)
Lam Kỳ liếc nàng một cái “Làm sao tớ biết, cậu nói bậy cái gì, tư tưởng thật xấu xa.” Bọn họ còn chưa tới giai đoạn kia, kỹ thuật của anh thế nào, kéo dài lâu hay không lâu làm sao cô biết được.
"Vậy cậu thất vọng cái gì?"
Đột nhiên đến nơi này mua quần áo lót, còn nói chuyện kiểu như vậy làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, đột nhiên đôi mắt Mễ Đóa hơi híp lại.
"Lam Kỳ không phải là cậu định sắc dụ anh ta chứ?"
Ý tưởng này rất lớn mật, cũng rất trực tiếp như mà lại phù hợp với cá tính của cô.
"Ừ, có phần suy nghĩ như vậy."
Lam Kỳ thừa nhận, nhiều khi cùng Thiệu ngốc một chỗ, cô liền bị anh kích thích, nhất là nhìn bộ dáng đẹp trai của anh, trong lòng rất ngứa, quan trọng là mời anh ăn cơm, tặng quần áo cho anh, cùng anh đi dạo phố, những phương thức bồi dưỡng tình cảm này cô đã dùng qua, vô dụng.
"Cái đó cậu không phải nói trong lòng anh ta có người mình thích rồi sao?” Mễ Đóa hỏi, mới một buổi tối, cô như thế nào liền thay đổi nhanh như vậy, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào mà, ngày đó còn là một bộ vô cùng mất mác, hôm nay trái lại đã không thèm nghĩ đến rồi?
Thật làm cho cô khiếp sợ, ông anh trai bị người đánh không phải nhận không, bọn họ phải ở trong cục cảnh sát ngây ngốc đến nửa đêm, lúc người nhà tới đón cô còn tưởng cô làm việc xấu gì bị bắt, liền luật sư cũng mang đến.
"Chuyện kia là một hiểu lầm, Thiệu ngốc không có người trong lòng."
Lam Kỳ cười, nếu như không phải Thiệu ngốc trong lúc vô ý nói ra, bây giờ cô còn đang đau khổ.
"Thiệt hay giả?" Như thế nào một ngày một cách nói khác nhau.
"Thật, tớ tin tưởng anh ấy.” Lam Kỳ kiên định gật đầu.
Mễ Đóa than thở.
"Cậu không còn thuốc cứu, ngày hôm qua cậu không nhìn thấy tình cảnh anh ta vặn gãy tay tên cặn bã kia đâu, rất bạo lực, cẩn thận về sau đối với cậu thi hành bạo lực gia đình, liền ngay cả cơ hội phản kháng cậu cũng không có."
Mễ Đóa đối với chuyện ngày hôm qua trong lòng vẫn còn sợ hãi, hình tượng trước kia của Thiệu Tử Vũ triệt để tan vỡ, trước kia Thiệu Tử Vũ luôn là một bộ dáng dịu dàng sạch sẽ, mới tham gia quân ngũ vài năm liền trở nên bạo lực như vậy rồi.
"Hừ, nếu tớ tỉnh sẽ còn phế đi tiểu huynh đệ của hắn, để cho hắn nửa đời sau phải làm thái giám, đồ đàn ông đê tiện, xem ra trước kia đã làm hại không ít phụ nữ!"
Lam Kỳ ngoan độc mở miệng, cảm thấy Thiệu Tử vũ xuống tay còn tương đối nhẹ, đồ đàn ông thấp hèn như thế nên để cho hắn đau đớn gấp trăm lần, cho rằng bản thân có bối cảnh có chỗ dựa liền làm xằng làm bậy.
"Ông trời, hai người thật đúng là xứng đôi."
Mễ Đóa hết chỗ nói rồi, khó trách người đời đều nói tình yêu là mù quáng, hiện tại cô cái dạng này có nói gì cũng vô dụng, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu đổi lại là cô cũng sẽ rơi vào thôi.
"Cậu cũng thấy chúng tôi rất xứng đôi?"
Nghe lời này Lam Kỳ vui mừng, thật ra thì cô cũng nghĩ như vậy, nhưng mà có người nghiệm chứng nói ra cách nghĩ của cô, cô càng đắc ý.
Người đàn ông Thiệu Tử Vũ này tốt không thể nghi ngờ, Mễ Đóa không thể nhận thức về sau sẽ ghen tỵ chết cô.
"Nhìn bộ dáng của cậu xem ra hai người đang qua lại.”
Mễ Đóa từ sắc mặt của cô liền có thể thấy được, mắt mang hoa đào, sắc xuân tràn lan, điển hình là một người phụ nữ thời kỳ động dục. (Sặc, chết cười, ‘động dục’ nữa cơ đấy)
"Xem như là vậy mà cũng coi như không phải."
Lam Kỳ trả lời, chính là đang vì cái này mà phiền não, Thiệu ngốc nói muốn cô phụ trách tới cùng là có ý tứ gì.
"Cậu đổi nghề triết học đúng không?” Nói chuyện xâu xa như vậy.
Lam Kỳ than thở "Chính xác mà nói hiện tại tớ đang theo đuổi anh ấy, nhưng mà anh ấy không có phản ứng gì.
"Cậu theo đuổi anh ta, anh ta không đồng ý, cậu bị bệnh phải không?"
Nếu như Thiệu Tử Vũ không quan tâm cô thì khi biết cô uống rượu sẽ không vội vàng đi tìm, biết tên cặn bã kia muốn khi dễ Lam Kỳ liền bẻ gãy tay hắn, những thứ này Lam Kỳ vẫn không nhìn ra, nếu cái này còn chưa tính là thích, vậy thật sự yêu thích là cái dạng gì? Cô tưởng tượng không ra.
"Tớ nói thật, cậu không hiểu cá tính của anh ta, cứng mềm không ăn, năng lực phòng ngự rất cao, căn bản tớ không thể nào xuống tay.” Lam Kỳ nghĩ đến cô ở lại cả một buổi chiều trong nhà anh, anh ôm một người đẹp như cô trong ngực mà một câu ngọt ngào cũng không có, làm cho cô nổi giận.
"Khụ khụ." Mễ Đóa ho khan một tiếng, nhìn xung quanh bốn phía, vẫn có không ít người đi lại lựa chọn quần áo lót.
"Đừng đem mình nói giống như đói khát như thế có được không, cậu không biết xấu hổ nhưng tớ ngại.”
“Cậu ngại cái con khỉ, chuyện tà dâm cậu so với người khác đều cao tay hơn, dám nói cậu không cất giấu vài cuốn tạp chí khiêu dâm?”
"Khụ khụ. Đó là của anh trai tớ."
"Anh trai cậu cũng thích đàn ông? Lừa gạt quỷ.” Mễ Đóa dùng bộ dáng ngây thơ vô tội không biết đã lừa gạt bao nhiêu người.
"Con nhóc chết tiệt kia, biết cũng đừng lớn tiếng như vậy, đây là sở thích riêng đặc biệt.” Mễ Đóa nhỏ giọng mở miệng.
Lam Kỳ đột nhiên cười híp mắt nhìn cô.
"Aiz, Mễ Đóa cậu cũng trưởng thành rồi, để tớ giới thiệu đàn ông cho, đảm bảo vóc người cực chuẩn, thế nào, muốn cân nhắc suy xét chút không?”
Lam Kỳ nhớ lại chuyện Khương Hạo nhờ vả cô, cô thật sự hỏi qua Thiệu ngốc, Khương Hạo là một người tốt, xuất thân gia đình quân nhân, tuy thích nói đùa nhưng tính tình thẳng thắn, là đối tượng chọn làm ông xã.
Một đoạn tình cảm lưu luyến để lại bóng ma trong lòng Mễ Đóa, đối với đàn ông bên cạnh cô đều phòng bị, như vậy tiếp tục không ổn.
Khương Hạo là quân nhân, bây giờ quân cưới tương đối có thể tin, nói không chừng đối với Mễ Đóa vô cùng thích hợp.
"Người nào?"
Mễ Đóa hứng thú, Lam Kỳ đều bận rộn theo đuổi Thiệu Tử Vũ, cô cũng không thể không có động tĩnh, thử xem xem.
"Người kia là chiến hữu của Thiệu ngốc, mọi phương diện đều rất tốt."
. . .
Lam Kỳ không dám nói là Khương Hạo, vấn đề là ngày đó anh ta để lại cho Mễ Đóa ấn tượng không tốt, Mễ Đóa cho rằng anh ta là một tên kiêu binh, nếu nói thẳng là anh ta, đoán chừng không thể tiếp tục.
"Vậy anh ta cùng với người của cậu so ra thế nào?"
Vốn là Mễ Đóa đối với quân nhân bài xích, cứ có cảm giác đàn ông như vậy không có cuộc sống tình thú, trách nhiệm trong lòng lại lớn, cứng nhắc, nhưng mà xem dáng vẻ hạnh phúc của Lam Kỳ, cô muốn thử xem sao.
"Đó đương nhiên là.....không sai biệt lắm."
Giong điệu Lam Kỳ ngắt quãng một chút, nói giỡn hoài, Khương Hạo làm sao có thể so với Thiệu ngốc nhà cô, ở trong lòng cô không ai có thể so bằng anh, nhưng mà nếu nói như vậy, đóan chừng Mễ Đóa liền không có hứng thú.
"Tớ đem tài khoản QQ của anh ta cho cậu, trước tiên các cậu ở trên mạng trò chuyện, qua lại tìm hiểu nhau xem thế nào."
Ngày đó cô đã đem tài khoản QQ của Mễ Đóa đưa cho Khương Hạo để cho trong lòng anh biết trước, đừng tìm nhầm người, có thể thành hay không là xem duyên phận của hai người bọn họ, trái lại cô hy vọng có thể thành, cô cùng Mễ Đóa hai người đều là quân tẩu cho có bạn.
"Được, trước để tớ xem trò chuyện có hợp nhau không đã."
Mễ Đóa dùng di động ghi lại số tài khoản, Lam Kỳ yên tâm, Mễ Đóa đồng ý xem như hoàn thành.
"Mễ Đóa, anh trai cậu không sao chứ?"
Lam Kỳ cảm thấy đêm đó mình thật có lỗi, uống rượu nhiều như vậy để cho anh trai Mễ Đóa bị đánh một trận.
"Không có việc gì."
Mễ Đóa lắc đầu, ông anh trai kia củ cô chỉ bị thương ngoài da, không có việc gì.
"Có muốn tớ đi gặp mặt anh ấy nói lời cảm ơn hay không?"
Anh ta giúp cô như vậy, cô cũng muốn gặp mặt cảm ơn anh.
"Không cần" hiện tại anh ấy rất bận rộn, bị một chút vết thương nhỏ lại như hoàng đế có một đám oanh oanh yến yến chờ an ủi anh ấy, cậu cũng không cần xen vào xem náo nhiệt.”
Mễ Đóa cũng không nói đối với anh anh trai của mình có bao nhiêu thất vọng rồi, mỗi ngày đều thổi phồng lên bản thân có bao nhiêu lợi hại, chưa được vài cú liền bị người ta đánh gụt, về sau tìm bạn trai cô tuyệt đối không tìm loại người như anh trai, miệng cọp gan thỏ, vô dụng, chỉ biết nói là giỏi.
"Vậy cậu thay tớ cảm ơn anh ấy."
"Ừ"
Đi dạo phố một hồi, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi tron một quán cafe, Lam Kỳ lấy điện thoại di động ra suy nghĩ một chút liền nhắn mấy chữ gởi đi, “Thiệu ngốc, đang làm gì?”
Mễ Đóa từ trong toilet đi ra liền nhìn thấy bộ dáng của cô như tên ăn trộm.
"Nhớ anh ta thì sao không trực tiếp gọi điện thoại?"
Cô nhớ Lam Kỳ không thích mấy chuyện gởi tin nhắn này, cảm thấy quá chậm còn không bằng gọi điện thoại.
Lam Kỳ liếc nhìn cô một cái, lại đem ánh mắt nhìn về điện thoại di động, cô đang đợi anh trả lời tin nhắn.
"Gọi điện thoại tớ không biết phải nói gì."
"Cậu....."
Mễ Đóa không còn gì để nói.
Rất nhanh tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
"Anh đang ở khu mua sắm.”
Lam Kỳ kỳ quái, làm sao anh lại đi đến nơi đó?
"Anh đi mua cái gì?"
"Đồ dùng gia đình."
Nhìn mấy chữ trong điện thoại, hai mắt Lam Kỳ trợn to, Thiệu ngốc muốn mua đồ dùng gia đình, muốn trang trí nhà cửa sao? Đang lúc đang kinh ngạc một cái tin nhắn lại được gởi đến.
"Bé con, có muốn tới đây hay không?”
Lam Kỳ không hề nghĩ ngợi nhắn tin trả lời lại.
"Muốn."
Cơ hội tốt như vậy làm sao cô có thể bỏ qua, hơn nữa việc chọn lựa đồ dùng gia đình một người đàn ông như anh thì biết cái gì, cô giúp anh, tốt nhất là đem toàn bộ đồ dùng trong nhà anh biến thành bộ dáng cô thích.
Nhìn bộ dáng xuất thần của cô Mễ Đóa lắc đầu, người ta khi yêu đều trở nên ngu ngốc.....
Cũng trong lúc đó tầng cao nhất trong công ty truyền thông Phượng Vũ, Thiệu Tử Vũ đang ngồi ở trên ghế sô pha rộng rãi, ngón tay dài trên máy tính bay lượn, chỉ là âm thanh rung rung của chiếc di động thường quấy rầy công việc của anh, anh cầm lấy di động chậm trễ vài giây sau đó lại tiếp tục công việc trên tay.
Trong phòng làm việc, Tịch Minh dựa vào trên ghế Tổng giám đốc buông lỏng thân thể một chút.
"Ông chủ, cà phê."
Nữ thư ký mặc một bộ đồ công sở đưa ly cà phê trên bàn của Tịch Minh sau đó lại đem một ly trà đặt trên bàn trà thủy tinh cạnh ghế sô pha.
"Tiên sinh, trà của người."
Cô hơi khom người, nhìn người người đàn ông ánh mắt thật sự nhìn chằm chằm vào nàm hình máy vi tính, mặt có chút đỏ lên, trên người người đàn ông này phát ra phong độ, nho nhã, dịu dàng cô chưa từng thấy trên người những người đàn ông khác, ngủ quan của anh cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt đẹp đang nhìn màn hình máy tính lúc này đang hình thành một độ cung hơi nhếch lên, vẻ mặt tự tin chuyên tâm, cô chưa từng nghĩ tới đàn ông mặt quân trang lại nhìn đẹp trai như vậy.
Ánh mắt Thiệu Tử Vũ rời khỏi màn hình máy tính, nhàn nhạt gật đầu với cô ta.
Chợt mặt của nữ thư ký càng thêm đỏ ửng.
Thiệu Tử Vũ cũng không thèm đưa mắt nhìn tới cô ta, mà là tiếp tục công việc, còn hơn mười mục nữa liền hoàn thành, sửa chữa lại số liệu một lần liền không có vấn đề gì.
"Cái thằng nhóc này, mới đến một lần liền dụ dỗ thư ký của tớ mất hồn mất vía. "
Sau khi nữ thư ký rời khỏi, Tịch Minh trêu chọc, phản ứng vừa rồi của nữ thư ký kia anh thấy rõ ràng, cô thư ký này là sinh viên mới vừa tốt nghiệp đại học, các phương diện năng lực cũng khá tốt, bộ dáng cũng xinh đẹp, nhưng mà có vẻ ngây thơ, lúc trước Tịch Minh cũng là nhìn trúng điểm này mới ký hợp đồng với cô, anh không thích một thư ký chỉ biết dụ dỗ cấp trên mà không chuyên tâm làm việc, không nghĩ tới hôm nay liền quỳ gối dưới quân trang của Thiệu Tử Vũ, lực sát thương của thằng nhóc này đối với phụ nữ vẫn là mạnh như vậy.
Thiệu Tử Vũ liếc mắt nhìn anh một cái, không lên tiếng. Lúc này điện thoại lại vang lên.
Anh nhìn điện thoại một chút, khóe miệng lại mỉm cười.
"Bé con, đang ở chỗ nào, có muốn anh đến đón hay không?”
Gởi xong tin nhắn, nụ cười nơi khóe miệng cũng theo đó dần tắt.
Tịch Minh uống một hớp cà phê.
"Nếu như tớ là cậu liền trực tiếp đem cô gái nhỏ kia ăn vào bụng.”
Nơi nào giống như anh, để ý cẩn thận như vậy, canh giữ bên người cô mười mấy năm cũng không biết cầm thú một lần. (Woa, mười mấy năm đó nha, ai có kiên nhẫn cùng yêi sâu đậm như anh Thiệu nhà ta, anh Thiệu là quân tử ai cầm thú như anh Tịch chứ)
"Đừng so sánh bé con với những người phụ nữ kia của cậu."
Thiệu Tử Vũ cảnh cáo liếc anh một cái, mới ngắn ngủn vài năm, Tịch Minh từ một tên nhóc chính trực non nớt lúc mới ra bộ đội biến thành một tay lão luyện tình trường, phụ nữ đối với anh căn bản không có gì đặc biệt, nghĩ muốn dạng người nào liền đổi dạng người đó.
"Dạ, tớ biết không thể nào so sánh được."
Tịch Minh lắc đầu, anh không hiểu, dựa vào điều kiện, gia thế cùng thân phận của Thiệu Tử Vũ, anh tìm loại phụ nữ như thế nào mà không có, liền lùi một bước trong quân đội cũng có thể tìm một nữ quân nhân xinh đẹp hơn cô gái nhỏ kia, anh suy nghĩ như thế nào liền thắt cổ trên một thân cây?
Thiệu Tử Vũ không có lên tiếng, tình cảm của anh Tịch Minh sẽ không hiểu, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bé con đáng yêu, anh liền có loại cảm giác muốn yêu cô, che chở cô, mấy năm nay vẫn không hề thay đổi, ngoại trừ bản thân anh, giao cô cho bất kỳ người đàn ông nào anh đều lo lắng. (Ôi, xem xem, cái này gọi là gì? Yêu từ cái nhìn đầu tiên, lãng mạn aaaa....)
"Cậu còn nhớ nữ hoa khôi trong bộ đội, Lý Viện không?”
Tịch Minh ngồi ở trên ghế dựa chuyển động thân thể, điều kiện ở các phương diện của người phụ nữ kia đều rất tốt, nhất là đôi mắt đen bóng kiên nghị kia, quyến rũ chết bọn đàn ông trong quân đội, lúc đó người theo đuổi cô xếp thành đội, anh cũng có theo đuổi qua, nhưng mà cô ấy một lòng đặt trên người Thiệu Tử Vũ, liền nhìn đàn ông khác cũng không thuận mắt.
"Lý Viện đã điều đến thành phố C."
Thiệu Tử Vũ mở miệng.
"Cô ta không phải là công tác ở thành phố A sao, bày đặt, thành phố A tốt như vậy như thế nào lại chạy đến nơi đây."
Tịch Minh mở miệng, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, chắc là vì Thiệu Tử Vũ rồi.
"Thật là một người phụ nữ ngu ngốc, đợi cậu nhiều năm như vậy."
Anh cảm thán, ở trong đám phụ nữ đã lâu, có đôi khi anh cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn như thế nào, nói thật, nhiều lúc anh rất hâm mộ Thiệu Tử Vũ, toàn tâm toàn ý thích một người, mới có thể chân chính cảm giác được loại vui vẻ hạnh phúc này.
"Cậu cũng biết tớ khôn thích cô ta.” Thiệu Tử Vũ trả lời, mà dường như anh chưa bao giờ cho cô hy vọng, chính bản thân cô ta muốn làm như vậy.
"Tớ hiểu, cho nên mới nói cô ấy ngốc."
Tịch Minh đánh giá Lý Viện ở phương diện nào cũng thông minh nhưng chỉ riêng chuyện này là ngu ngốc, làm chuyện gì đều quá cố chấp, không biết đi đường vòng, chẳng lẽ trên thế giới này ngoại trừ Thiệu Tử Vũ liền không còn đàn ông nào khác hay sao?
Lúc này tin nhắn điện thoại lại vang lên, Thiệu Tử Vũ cầm lên nhìn một chút.
"Không cần, em cùng Mễ Đóa đang uống cà phê, một lát nữa sẽ ở cửa hàng nội thất Lai tìm anh."
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ nhắn một chữ rồi mỉm cười, vừa vặn anh có một chút thời gian để hoàn thành.
Tịch Minh lắc đầu, không cần đoán anh cũng biết là ai, có thể để cho thiên tài như anh làm loại chuyện ngây thơ như vầy cũng chỉ có cô gái nhỏ Lam Kỳ kia.
Mấy phút đồng hồ sau Thiệu Tử Vũ cuối cùng cũng hoàn thành bản số liệu, đem laptop đưa lại cho Tịch Minh.
"Mẹ nó, hiện tại tớ mới thật sự tin tưởng cái gọi là thiên tài không phải là truyền thuyết."
Anh đưa Thiệu Tử Vũ sửa chữa lại bản số liệu là một phần số liệu con chip buôn bán, anh tốn phần lớn tài lực vật lực vùi đầu vào cái hạng mục này, lại bị mắc kẹt ở phần kỹ thuật, anh mời vô số chuyên gia cũng không có tiến triển gì, không ngờ chưa tới một tiếng đồng hồ đã bị tên nhóc Thiệu Tử Vũ này giải quyết sạch sẽ.
Thiệu Tử Vũ uống một ngụm trà, không có tiếp lời Tịch Minh, thật ra lĩnh vực công tác của anh cũng thường đề cập đến mấy thứ này, mà so với cái này còn phức tạp hơn nhiều, những số liệu này toàn bộ đều in tạc trong đầu anh, nhưng anh không thể tiết lộ ra một phần nào.
"Một lát đi hẹn hò ở chỗ nào, có muốn tớ giới thiệu chỗ cho không?"
Tịch Minh không phải khoe khoang, ở thành phố C nơi nào ăn chơi tốt nhất anh đều rõ ràng.
"Không cần, một lát tớ mang bé con đi mua đồ dùng trong nhà."
"Cái gì, nhanh như vậy?" Tịch minh giật mình, vừa rồi còn cười anh không có tiến triển, không nghĩ tới hai người đều tiến tới việc cùng nhau đi mua đồ dùng nội thất.
"Hiện tại có thời gian mua trước, sợ về sau vội vàng."
Vốn là Thiệu Tử Vũ muốn làm xong việc sẽ đi tìm cô, sau đó mang cô đi, không nghĩ tới cô lại tìm anh trước.
"Định khi nào thì kết hôn?"
Tịch minh khó có thể tin, tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
"Có ý định này, ngày nghỉ vừa kết thúc tớ liền đánh báo cáo kết hôn."
"Cô gái nhỏ đó đồng ý rồi?"
Cái này không phù hợp với cá tính tùy tiện của cô gái nhỏ kia.
"Không đồng ý cũng phải nghĩ hết các làm cho bé con đồng ý."
Đối với cô, anh là tình thế bắt buộc.
"Cậu thật là một con sói đuôi dài, giả bộ thật giỏi."
Tịch Minh cười khổ, cô gái nhỏ ngốc nghếch kia khi nào thì mới phát hiện diện mạo thật tự của con sói này đây.
Lam Kỳ cùng Mễ Đóa uống xong cà phê vừa mới chuẩn bị đi cửa hàng nội thất lại nhận được điện thoại của mẹ già.
"Chuyện gì mẹ?"
"Kỳ Kỳ, hiện tại có rãnh không?"
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Vương Mạn.
"Dạ, có chuyện gì?"
"Là như vầy, gần đây dạ dày của anh rể con không tốt, giữa trưa con mua cháo đưa qua cho nó, nếu không nó lại ăn lung tung làm tổn hại đến dạ dày."
Vốn là Vương Mạn muốn tự mình đi, hai ngày nay dường như Lý Hạo cực kỳ kỳ lạ, vì là mẹ vợ tiêu chuẩn nên bà quan tâm hắn, người nhà Lý Hạo đã qua đời, lúc này bà không quan tâm thì ai quan tâm.
"Mẹ, anh ta lớn như vậy rồi sẽ biết chăm sóc chính mình, nếu anh ta muốn ăn cháo sẽ kêu thư ký anh ta đi mua, không cần con đi.” Lam Kỳ không muốn đi, cô đã hẹn với Thiệu ngốc, mà còn thêm chuyện lần trước, cô không nghĩ muốn nhìn thấy Lý Hạo.
"Con thì biết cái gì, đều là người một nhà nên quan tâm lẫn nhau, con có đi hay không?"
Câu nói cuối cùng giọng điệu Vương Mạn có phần uy hiếp.
"Được, con đi.” Mỗi lần mẹ đều dùng chiêu này, Lam Kỳ cũng không thể cãi lại.
"Được rồi, không có việc gì, mẹ cúp máy."
Cúp điện thoại, Lam Kỳ rất buồn bực, mẹ đối với người con rể tương lai này trình độ quan tâm còn vượt qua cả cô, không đi không được, đi đến một tiệm ăn mua một tô cháo, cô bắt xe đi đến sở luật sư của Lý Hạo.
Văn phòng luật sư của Lý Hạo thuê tại một toà nhà cao ốc ở khu vực rất tốt trong trung tâm thương nghiệp, là công ty luật lớn nhát ở thành phố C, bên trong chiêu mộ không ít giới tinh anh các nơi trong nước, cãi thắng không ít vụ kiện, ở trong nước cực kỳ nổi tiếng.
Lam Kỳ đi vào cao ốc ấn vào thang máy, thang máy tốc hành đưa cô đến tầng cao nhất.
Ra khỏi thang máy, cô đi về phía phòng làm việc của Lý Hạo.
"Tiểu thư Lam."
Bên ngoài phòng làm việc của Lý Hạo, thư ký của hắn vui vẻ chào hỏi cô, bởi vì quan hệ của chị gái già cô có đến đây vài lần, cho nên thư ký quen thuộc.
"Anh rể tôi có ở đây không?"
Đối thoại của Lam Kỳ đều là xưng hô như vậy với Lý Hạo.
"Ở đây, ông chủ đang làm việc."
Thư ký cười đẩy cửa giúp cô.
Lam Kỳ đi vào, chỉ thấy ánh sáng sáng ngời, trong phòng làm việc không khí nhẹ nhàng khoan khoái, Lý Hạo đang xem một phần văn kiện, cô len lén đánh giá hắn, trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh lần trước hắn bắt lấy tay cô, cảm giác như là hai người.
Trước kia lúc Lý Hạo và chị gái già mới vừa đi lại, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt trong suốt, không nghĩ tới càng về sau, phong thái cả người đều thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm.
Hình như biến thành người khác, thật ra thì những thứ này vốn không có qun hệ gì tới cô, dù sau người cùng hắn sống cả đời là chị gái già, có thích hợp hay không chỉ có chị gái biết rõ.
Nhưng là chuyện lần trước, trong lòng cô cực kỳ không thoải mái, nên khi mẹ già kêu cô tới, cô mới không muốn.
"Anh rể” Lam Kỳ đứng rất xa, trước kia ở nhà cô gọi hắn là anh Lý Hạo, không biết như thế nào hiện tại lại gọi không được.
Lý Hạo ngẩng đầu nhìn Lam Kỳ, vừa rồi cô ở ngoài cửa hắn liền nghe được giọng nói của cô, không có giống như thường ngày đứng dậy tiếp cô là vì chuyện lần trước sợ cô còn giận hắn.
Lý Hạo xem xét kỹ lưỡng nàng, mặc dù cô đang cười nhưng mà hắn vẫn nhạy cảm thấy được phòng bị của cô, chuyện lần trước khả năng đã dọa đến cô.
"Kỳ Kỳ" Lý Hạo đứng dậy đi về phía cô, mấy ngày nay tâm tình hắn cực kỳ tồi tệ, chuyện công việc, còn có sự xuất hiện của Công Tôn Vân làm cho tinh thần hắn mệt mỏi, cô tới nơi đây làm cho trong lòng anh kinh ngạc.
"Cháo này là mẹ để cho em đưa tới."
Lam Kỳ buông đồ trên tay xuống.
Lý Hạo rõ ràng cảm thấy Lam Kỳ xa cách, nhận lấy đồ trên tay cô, đôi mắt buông xuống vẻ nghiêm túc.
"Kỳ Kỳ, chuyện lần trước là do anh quá xúc động rồi."
Hắn giải thích, hắn không muốn bởi vì chuyện này mà trong lòng cô có ấn tượng xấu với hắn.
"À....Chuyện lần trước em đã sớm quên, không có việc gì em đi trước."
Lam Kỳ nói xong xoay người, cô không muốn cùng hắn đơn độc ở cùng một chỗ.
Lý Hạo lại trước một bước đến trước mặt cô chặn lại đường đi của cô, vốn hắn muốn kéo tay cô nhưng lại buông tha.
"Kỳ Kỳ, em nghe anh nói, Thiệu Tử Vũ thật sự không thích hợp với em."
Lam Kỳ chợt mở to hai mắt.
"Làm sao anh biết được em đang qua lại với anh ấy?"
Cô chưa từng nói cho hắn biết, cả cha mẹ già cũng không biết, Mễ Đóa cũng là mới biết được, làm sao hắn có thể biết?
"Anh"
Lý Hạo tránh ra ánh mắt của cô.
Lam Kỳ đưa ánh mắt nhìn trên bàn làm việc trong phòng hắn, bước nhanh đi qua, cô mở ra ngăn kéo, cô đã nhìn qua hồ sơ vụ kiện của hắn cũng thấy qua nét chữ của hắn, hắn đây không phải là.....
Mở ra một cái ngăn kéo nhỏ trên bàn làm việc, một túi tài liệu thu hút sự chú ý của cô, bởi vì lộ ra một góc dường như là ảnh chụp gì đó.
Lam Kỳ đổ đồ vật bên trong ra, những tấm hình quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt.
Là ảnh cô cùng Thiệu ngốc ở cùng một chỗ, có anh đang cõng cô, có anh đang ôm cô, cũng có ảnh bọn họ vui đùa ầm ĩ, đều là ảnh chụp ngày đó tại làng du lịch, xem góc độc ảnh chụp được ở rất xa, nhưng hình ảnh lại cực kỳ rõ ràng.
"Anh cho người theo dõi em!"
Lam Kỳ tức giận, mặc dù hắn ta là anh rể tương lai của cô nhưng làm như vậy thật sự quá đáng, trên thế giới này làm gì có anh rể nào lại cho người đi theo dõi em vợ.
"Kỳ Kỳ, em nghe anh nói, anh làm như vậy là vì muốn tốt cho em."
Lý Hạo đè nén cảm giác đau đớn trong lòng mở miệng, hắn làm như vậy thật sự vì muốn tốt cho cô, làm sao cô lại không hiểu.
"Anh....quả thật không thể nói lý."
Lam Kỳ nghĩ kôhng ra từ mắng người, hắn là anh rể của cô, cô tôn trọng hắn, nhưng hắn cũng không thể làm vậy.
"Kỳ Kỳ, em không hiểu, em còn quá nhỏ, cái xã hội này cực kỳ đen tối, anh chỉ sợ em bị tổn thương, Thiệu Tử Vũ không có khả năng thật lòng thích em, điều kiện anh ta tốt như vậy, anh sợ anh ta chỉ là muốn đùa với em.”
Lý Hạo thu lại tức giận dịu dàng mở miệng.
"Em nói lại lần nữa, chuyện của em không cần anh quản."
Lời của Lý Hạo làm cho cô cực kỳ khó chịu, cô biết điều kiện của Thiệu ngốc tốt, nhưng anh sẽ không đối xử với cô như vậy.
Lý Hạo cười khổ.
"Kỳ Kỳ, anh đã xử lý quá nhiều vụ kiện ly hôn của những kẻ có tiền, khi có tiền bản thân liền trở thành một vật sáng, dễ dàng thu hút các loại hấp dẫn, em có tự tin có thể giữ được trái tim của Thiệu Tử Vũ? Tuy hiện tại anh ta có nói thích em như thế nào, yêu em như thế nào, nhưng hoàn toàn đều vô dụng, bởi vì bản thân anh ta cũng không biết được chuyện sau này của mình.”
Lời này khiến sắc mặt Lam Kỳ trắng không còn chút máu.
"Em không muốn cùng anh thảo luận vấn đề này, nếu anh vẫn coi chúng ta là người một nhà, về sau không cho phép tìm người theo dõi em.” Lam Kỳ hét to.
Lý Hạo cúi đầu, hắn vốn là chỉ là muốn biết người đàn ông nào đang qua lại với cô, nên mới đối với cô làm chuyện như vậy, hiện tại đều biết rõ, cho người theo dõi cô đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
"Về sau anh sẽ không làm như vậy nữa.” Hắn đảm bảo.
"Em đi đây."
Lam Kỳ đi tới cạnh cửa, vừa đi đến cửa cô liền quay trở lại, đem những tấm ảnh chụp kia cầm trên tay, những tấm ảnh chụp này là của cô cùng Thiệu ngốc không cần để ở chỗ này.
Đi ra khỏi cao ốc, trong lòng Lam Kỳ rầu rĩ, cô thừa nhận những lời nói của Lý Hạo ảnh hưởng đến cô, không phải là sợ Thiệu ngốc về sau thay lòng đổi dạ mà là cho tới bây giờ anh cũng không có nói anh thích cô, làm cho cô cảm giác cực kỳ thất bại.
Lúc này di động lại vang lên, là điện thoại của Thiệu ngốc.
"Bé con, đang ở nơi nào, còn chưa tới?"
"Em có chút chuyện nên chậm trễ một chút, rất nhanh liền tới."
Lam Kỳ mở miệng, Thiệu ngốc có một năng lực thần kỳ, chỉ cần cảm giác được anh quan tâm cô, tâm tình cô sẽ không khỏi sáng sủa.
"Báo cáo vị trí, ở tại chỗ chờ anh."
"Được."
Lam Kỳ bướng bỉnh cười, đem vị trí hiện tại của cô nói cho anh biết.
Mấy phút sau, xe Thiệu Tử Vũ liền đến.
"Làm sao lại đứng dưới ánh nắng mặt trời?"
Sau khi Lam Kỳ lên xe, Thiệu Tử Vũ lau mồ hôi trên trán cô trách cứ.
Lam Kỳ mượn cơ hội này dựa sát vào thân thể anh, không biết làm sao nhưng cô muốn mỗi ngày đều có thể cùng anh ở cùng một chỗ.
Thiệu Tử Vũ mở máy điều hòa trong xe lên đến độ lớn nhất, anh nhớ không lầm thì đây là văn phòng luật sư của Lý Hạo, bé con vừa mới đi tìm hắn ta.
"Bé con, như thế nào đột nhiên muốn mua đồ dùng trong nhà?"
Cô cảm thấy kỳ lạ, đồ dùng trong nhà vẫn là còn mới, như thế nào anh lại muốn đổi?
"Nghĩ muốn đổi một chút càng thêm thoải mái, mắt nhìn của em chuẩn, một hồi cho em chọn.” Thiệu Tử Vũ mở miệng, đó là căn nhà sau này của bọn họ, để cho cô trang trí thành bộ dáng cô thích.
"Ừ, anh cứ yên tâm, mắt thẩm mỹ của em rất chuẩn, đảm bảo anh vừa lòng."
Lam Kỳ hưng phấn, trong mắt lóe ra tia sáng giảo hoạt, để cho cô trang trí liền toàn bộ đổi thành bộ dáng cô thích, cô sẽ không đi.
"Ừ" Thiệu Tử Vũ cười, ánh mắt rơi xuống bao lớn bao nhỏ trên tay Lam Kỳ, trong đó có một túi tài liệu, túi tài liệu lộ ra một góc làm anh chú ý.
"Bé con, vừa mua cái gì tốt đó?” Anh cười hỏi.
Thấy Thiệu Tử Vũ lại gần muốn xem, Lam Kỳ vội vàng đem bao lớn bao nhỏ ở gần vị trí của anh dời đi.
"Không có gì." Cô cười gượng, đều là mấy bộ quần áo lót sexy, nếu anh lấy ra xem không xấu hổ chết cô sao.
Cô không thể tưởng tượng bộ dáng Thiệu ngốc dịu dàng cầm trên tay bộ quần áo lót gợi cảm, quả thực là hủy hoại hình tượng tốt đẹp của anh.
Lam Kỳ luống cuống tay chân thu xếp đồ đạc, không phát hiện túi tài liệu rơi ra trên ghế ngồi.
"Bé con, cửa xe còn chưa đóng chặt.”
Thiệu Tử Vũ nghiêng người đem cửa xe đóng chặt lại.
Nhìn Thiệu ngốc đột nhiên đến gần, thấy khóe miệng chứa nụ cười nhàn nhạt của anh, nghe được mùi hương dễ ngửi trên người anh, Lam Kỳ cảm giác con sói háo sắc trong lòng mình đang làm loạn, nghĩ muốn cắn anh một ngụm.
Sau khi đóng kỹ cửa xe, Thiệu Tử Vũ ngồi thẳng thân thể, Lam Kỳ chỉ lo quan sát anh không chú ý tới lúc anh cùng cô tiếp xúc, anh đã nhanh tay đem túi tài liệu nhặt lên.
Mấy phút sau hai cửa hàng nội thất Lai lớn nhất thành phố C, bên trong bày biện các mặc hàng trong nước ngoài nước gì đều có, làm cho người ta hoa cả mắt.
"Bé con, ở chỗ này chờ, anh đi đậu xe."
Đưa cô đến lối vào Thiệu Tử Vũ mở miệng.
"Được, em chờ anh."
Lam Kỳ xách theo bao lớn bao nhỏ xuống xe, để ở trên xe cô sợ Thiệu ngốc thừa dịp xuống xe nhìn lén.
Sau khi Thiệu Tử Vũ đậu xe xong, lấy túi tài liệu kia ra, những tấm ảnh bên trong khiến cho hai mắt anh tối sầm, những tấm ảnh này đều là ở tại làng du lịch, là ảnh của anh cùng Lam Kỳ.
Những ảnh chụp này là hình chụp lén, góc chụp xa xa, hình ảnh bắt được cực kỳ vội vàng, bé con làm sao sẽ có những thứ này.
Suy nghĩ một chút anh liền xuống xe.
"Bé con."
Xa xa nhìn thấy bộ dáng Lam Kỳ cầm theo bao lớn bao nhỏ, trong mắt Thiệu Tử Vũ liền hiện lên nồng đậm ý cười, thật sự là một vật nhỏ ngây thơ, trên mặt những cái túi này đều có viết còn sợ người khác đoán không ra bên trong là cái gì? (Ôi ôi Kẹo choáng, chị Lam làm gì ngốc thế không biết)
"Thiệu ngốc, chúng ta vào thôi."
Thấy anh đến, Lam Kỳ vui vẻ kéo cánh tay anh, nghĩ đến nên vì Thiệu ngốc mua đồ dùng nội thất cô liền vui vẻ.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô, đưa cho cô một vật.
"Bé con, rớt đồ."
Lam Kỳ vừa nhìn thấy, đây không phải là túi tài liệu chứa ảnh chụp kia sao, choáng váng, khi nào thì thứ này bị rớt ra?
"Hình ảnh chụp không tệ, bé con khi nào thì cho người chụp? Như thế nào anh không biết?"
"Chuyện này. . ."
Lam Kỳ cũng không biết nên nói thế nào, nếu như anh biết những ảnh chụp này là do anh rể cho người đi chụp lén không biết sẽ như thế nào.
"Anh chỉ tùy tiện hỏi, ảnh chụp không tệ, một hồi mua mấy cái khung hình lồng vào.” Thấy cô trả lời không được, Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.
"Ừ"
Nghe anh nói như thế Lam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đây là hình chụp của cô cùng Thiệu ngốc, cho nên cô mới cầm đi.
Nụ cười nơi khóe miệng của Thiệu Tử Vụ ngưng lại, không cần hỏi anh cũng biết những tấm ảnh này là từ đâu mà có, đây là do thám tử chuyên nghiệp chụp, bé con không có khả năng cùng loại người này tiếp xúc, người có thể cùng loại người này tiếp xúc bên người bé con chỉ có một.
Nhưng mà anh thấy kỳ lạ, Lý Hạo không có khả năng đem ảnh chụp giao cho cô, đoán chừng là cho chính cô phát hiện cái gì, khó trách vừa rồi sắc mặt cô không tốt cho lắm.
"Bé con, em cảm thấy Lý Hạo là một người thế nào?"
Thiệu Tử Vũ hỏi.
Trong lòng Lam Kỳ kinh ngạc, không phải là Thiệu ngốc phát hiện được cái gì chứ, nếu không thì làm sao anh có thể hỏi như vậy?
"Làm sao anh lại đột nhiên hỏi anh ta?"
"Không có gì chỉ là một người bạn của anh muốn tìm luật sư lên toà án, anh muốn hỏi một chút."
"Anh ta có thể đi."
Lam Kỳ chỉ có thể nói như vậy, trước kia lúc còn chị gái già ở đây hắn vẫn còn bình thường, hiện tại ngược lại có chút khác lạ.
"Nhưng anh không thích hắn ta.” Thiệu Tử Vũ nói thẳng, “Thủ đoạn của hắn rất âm trầm, về sau cách xa hắn một chút.” Mặc kệ cô có phát hiện gì hay không, anh nhất định phải cảnh báo cô rõ ràng, để lúc anh không có ở bên cạnh cô, cô có thể bảo vệ tốt chính mình.
Lam Kỳ nhìn gò má của anh, nghe anh nói như vậy cô cũng có cảm giác này, trước kia cảm giác cực kỳ nhạt, hiện tại nghe anh nói như vậy cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
"Được."
Lam Kỳ gật đầu, cô cũng không muốn cùng hắn đơn độc ở chung.
"Vậy chúng ta vào đi thôi."
Thiệu Tử Vũ mở miệng.
Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ từ lầu một đi dạo đến lầu hai, một tiệm bán hàng độc quyền, Lam Kỳ nhìn đến một tấm lớn màu trắng, thiệt kế cực kỳ tao nhã, vẻ ngoài lại theo mốt hiện nay.
"Thiệu ngốc, anh cảm thấy cái giường này thế nào?"
Lam Kỳ cởi giày, ở trên giường nhúng nhảy một chút, quả nhiên là thoải mái.
Nhìn bộ dáng chơi đùa vui vẻ của cô, ánh mắt Thiệu Tử Vũ mềm mại.
"Em quyết định là tốt rồ.i"
"Rất thoải mái anh tới thử một chút."
Lam Kỳ ngoắc ngoắc tay với anh, Thiệu Tử Vũ đi đến bên giường ngồi xuống.
Lam Kỳ cười từ phía sau ôm cổ anh.
"Có phải rất thoải mái hay không? Em không lừa gạt anh chứ?"
Cảm nhận được áp lực mềm mại sau lưng, Thiệu Tử Vũ gật đầu.
"Thoải mái." Bé con trỗ mã rất tốt, bộ ngực rất có cảm giác. (Aaaa.....Anh Thiệu là sắc lang, chị Lam đang nói cái nệm, anh lại nói bộ ngực của chị, thiệt chịu không nổi, cơ mà Kẹo thích hahaha....)
"Vậy chúng ta liền mua tấm nệm này."
"Em quyết định."
"Như thế nào không biết xấu hổ như vậy, là nhà của anh mà."
Trong lòng Lam Kỳ vui mừng nhưng mà ngoài mặt lại giả vờ khiêm tốn.
"Anh không có yêu cầu đặc biệt gì, anh tin tưởng mắt thẩm mỹ của em.’
"Vậy thì tấm này đi, em thích."
"Được."
Lam Kỳ ôm cổ Thiệu Tử Vũ, phát hiện cô càng ngày càng thích anh, cái gì cũng đều chiều theo cô, đặc biệt rất dễ lừa gạt.
Lý Viện đi vào cửa hàng thấy chính là một màn này, cô vừa mới mua một phòng nhỏ ở tại thành phố c, nghĩ muốn mua một chút đồ dùng nội thất, lúc ở bộ đội cô không được nghỉ, nên lúc này tới đây giải sầu, không nghĩ tới lại gặp được bọn họ ở đây.
Một màn này làm cho bước chân cô ngừng lại.
Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ hơi cúi đầu ngồi trên nệm, trọng lực đằng sau làm cho dáng ngồi thẳng thấp của anh hơi nghiêng về phía trước, khóe miệng anh chứa ý cười, trên mặt là tràn đầy cưng chiều.
Mà Lam Kỳ nằm ở trên lưng của anh, ôm cổ anh, vô cùng thân mật cười đùa.
Nếu như là bình thường, thấy hình ảnh ấm áp như vậy cô sẽ mỉm cười, nhưng mà hiện tại cảm thấy đau đớn giống như bị sét đánh.
Lam Kỳ đang ầm ĩ vui đùa, Thiệu Tử Vũ giương mắt phát hiện Lý Viện ở cách đó không xa, biểu tình trên mặt thu bớt lại.
Sau đó Lam Kỳ cũng nhìn thấy, hai tay ôm cổ Thiệu Tử Vũ càng xiết chặt, nhớ tới sự việc lần trước cô chột dạ.
"Bé con, em ôm chặt quá."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, làm sao bé con nhìn thấy Lý Viện lại khẩn trương như vậy?
"A...."
Lam Kỳ vội vàng buông anh ra, xuống giường mang giày vào.
Thiệu Tử Vũ lại trước cô một bước, cầm giầy mang vào chân cô, Lam Kỳ có chút ngọt ngào lại có chút xấu hổ, nơi này quá nhiều người. (Aaaa.....thiệt ngọt, thiệt lãng mạn, anh Thiệu đủ suất, Kẹo yêu anh chết mất)
Cảm thấy hình như chính mình đang xông vào một chỗ không nên vào, Lý Viện xấu hổ, thu lại vẻ mặt đau lòng, cười.
"Tử Vũ, mang Lam Kỳ đến mua đồ dùng nội thất sao?" Cô biết bọn họ muốn kết hôn, không ngờ lại nhanh như vậy.
Thiệu Tử Vũ đỡ Lam Kỳ đứng dậy.
"Ừ, cô cũng tới mua đồ dùng nội thất?” Thiệu Tử vũ nhàn nhạt mở miệng, mọi việc đã làm rõ cô ta vì cái gì mà ở lại chỗ này, theo quan hệ của cô hoàn toàn có thể điều đi.
Lý Viện gật đầu.
"Mới vừa mua căn phòng nhỏ nên muốn mua chút đồ dùng trong nhà.” Ba cô vốn là sử dụng quan hệ có thể điều đi, nhưng cô vẫn lựa chọn ở lại chỗ này, ngay cả bản thân cô cũng không rõ nguyên nhân là gì.
"À, đồ dùng nội thất ở đây rất nhiều, cẩn thận lựa chọn cho thích hợp.” Nếu cô đã quyết định như vậy, anh cũng không có lời gì để nói.
"Ừ" Lý Viện mở miệng.
Nghe bọn họ nói chuyện, Lam Kỳ cực kỳ lo lắng, cô sợ Lý Viện đem chuyện lần trước nói ra, nếu cô ta hỏi Thiệu ngốc thì làm sao bây giờ, Thiệu ngốc có thể cười nhạo cô hay không?
"Tiên sinh, tiểu thư, tấm nệm hai người muốn còn có màu khác, hai người có muốn xem qua một chút hay không?"
Một bên nhân viên phục vụ mỉm cười cho ý kiến.
Thiệu Tử Vũ sử dụng ánh mắt hỏi ý kiến của cô.
"Em"
Lam Kỳ cảm thấy tốt nhất cô nên rời đi một lát, như vậy trọng tâm đề tài cuộc nói chuyện của Lý Viện liền không dời đến trên người cô rrồi, Thiệu ngốc cũng sẽ không biết ngày đó cô đã nói những gì.
Ánh mắt của Lý Viện nhìn theo cô cùng nhân viên phục vụ rời đi, trong mắt tràn đầu hâm mộ, cô bé này thật sự là người hạnh phúc nhất trên thế giới, có thể được một người đàn ông tốt như vậy che chở.
"Chúc mừng."
Mặc dù đau lòng, nhưng cô cũng biết đã đến lúc nên buông tay, cô nói lên lời chúc phúc.
Thiệu Tử Vũ nhíu mày.
"Cám ơn." Anh mở miệng.
"Em thấy bên kia có giường trẻ sơ sinh rất đẹp, hai người có thể đến xem."
Nghe nói anh phải làm ba, vậy mà cô lại ma xui quỷ khiến đi vòng vòng ở chỗ đó thật lâu.
Thiệu Tử Vũ híp mắt một cái gật đầu.
"Còn nữa, Lam Kỳ mang thai đừng để cô ấy mang giày cao gót, đối với thai nhi không tốt.’
Lý Viện cũng không biết mình tại sao phải nói những lời này, giống như cô thích anh, yêu đến mức có thể chấp nhận người phụ nữ bên cạnh anh cùng đứa bé rồi.
Nét mặt Thiệu Tử Vũ ngưng đọng một chút, nhát mắt hình như đã hiểu nguyên nhân ngày đó Lý Viện vội vàng rời đi, cô gái nhỏ kia, cái cớ này cũng sử dụng.
"Ừ, tôi sẽ chú ý."
Anh cười, nếu như cô nghĩ muốn mang thai đứa nhỏ của anh, anh cũng không để ý.
"Vậy các người từ từ xem, em đi trước, lúc kết hôn nhớ gởi thiệp mời em."
Lý Viện mất hồn rời đi, nói ra những lời này thật sự đã không còn hy vọng, nhớ tới mấy năm cô từng chút từng chút chờ đợi, nước mắt đảo quanh tròng mắt, cô chỉ lo suy nghĩ không có chú ý tới trên mặt đất xuất hiện chút đồ vật.
"A" Bị vấp một cái, cả thân người cô theo một bên ngã xuống, mắt thấy sắp đụng vào một góc tủ, một bàn tay đúng lúc đỡ cô.
Lý Viện kinh hoảng khi đó liền chống lại ánh mắt nhàn nhạt của Thiệu Tử Vũ, ánh hào quang trong đôi mắt kia làm cho cô ngây ngẩn cả người.
Lam Kỳ mới vừa chọn xong nệm đi ra liền thấy một màn này.
Thiệu ngốc đỡ tay Lý Viện, Lý Viện say đắm nhìn anh, hình ảnh trai đẹp gái xinh cực kỳ xứng đôi.
Cảnh tượng này không biết như thế nào làm cho tim cô xiết chặt đau đớn.