Trúc Mã Cực Sủng

Chương 8: Lần đầu có kinh


Chương trước Chương tiếp

Buổi tối, hơn mười giờ, Chu Tích Tiệp ở trong phòng chơi game, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét cao vút, cực kỳ thê lương, tiếng gào thét tê tâm liệt phế ấy là từ trong phòng Kiều Đa Bảo truyền ra, hù dọa hai tay cậu run lên, thiếu chút nữa đem máy chơi game trong tay vứt ra ngoài.

Nên biết hai người gian phòng rất gần, chỉ cách một vách tường.

Chu Tích Tiệp không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, vô cùng lo lắng vội vàng chạy vọt vào phòng Kiều Đa Bảo.

"Huhuhu. . . . Tôi sống còn chưa đủ….AAA"

Mới vừa vào cửa, Chu Tích Tiệp liền trông thấy Kiều Đa Bảo che chăn mền co rúc ở trên giường, miệng còn mạnh mẽ thê thảm gào thét ,thấy máy trên giường cô mà giật mình.

Chu Tích Tiệp trắng mặt, vội vàng bước qua, loạn xạ kéo chăn mền của cô lên, sốt ruột hỏi: "Này, Kiều. . . Đa Bảo! Cậu làm sao vậy? !. . . Đừng dọa tôi a!"

Kiều Đa Bảo đang che chăn mền thì bị Chu Tích Tiệp kéo xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô đang nhíu chặt lông mày, Chu Tích Tiệp lập tức trong nội tâm cả kinh, cái trán lại bịt kín một tầng nếp nhăn.

". . . Cậu rốt cuộc sao lại tự làm thương mình ? Mau cho tôi xem!"

Thấy khuôn mặt tái nhợt của người trước mặt, Kiều Đa Bảo một tay ôm bụng, tay kia run rẩy nắm tay Chu Tích Tiệp, nước mắt lưng tròng nhìn cậu nói:

"Tiểu Tích Tiệp. . . Huhu. . . . Tôi. . . Tôi sẽ lừng lẫy hy sinh! Cậu về sau phải giúp tôi đem 'Đại ong vàng' sửa trở lại!" (Xe tăng của chị ấy mà :v )

Nói xong, bàn tay nhỏ bé Kiều Đa Bảo còn chỉ chỉ 'Transformers', Chu Tích Tiệp nhìn cũng chưa từng nhìn, mà là một mực cho rằng cô bị thương.

Cậu vén hết chăn ra sau, Chu Tích Tiệp không khỏi mở to mắt, hô hấp gấp gáp, há to miệng lại một câu nói cũng nói không nên lời.

Kiều Đa Bảo lúc này chỉ mặc quần ngắn, áo tay ngắn, bắp chân trắng bóng thịt non nớt hai cái mảnh khảnh hiện ra, mà cô lại không chút để ý đem cái mông hướng tới trước mặt Chu Tích Tiệp, sau đó chỉ một vũng máu đỏ tươi trên giường, vô tội nhìn cậu nói: "Cậu nhìn đi, tôi đại xuất huyết!”

Một lúc sau, Chu Tích Tiệp nhắm mắt lại, sau khi hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt Kiều Đa Bảo đạo: "Ngươi chẳng lẽ không biết mình là đến kỳ sao! ?"

"A? Kỳ! ?"

Kiều Đa Bảo ôm bụng, ánh mắt có chút mơ màng.

"Chính là. . . Chính là con gái mỗi tháng. . . Đều đến kinh nguyệt a!"

"A, có chút quen tai. . ."

Chu Tích Tiệp lại nổi cáu, có chút ít hổn hển, "Cậu nói. . . . Cậu là con gái, cái sinh vật đó cuối tháng sẽ bị cái gì! ?"

"Ngủ. . . . Ngủ a."

Kiều Đa Bảo mắt to ngắm đông ngắm tây, đến cuối cùng lại đỏ mặt, mất tự nhiên cầm chăn mền bưng kín cái đầu nhỏ.

Cô hiện tại rốt cuộc đã biết nguyên nhân bản thân đổ máu, mặc dù mỗi lần ở trên lớp học đều ngủ rối tinh rối mù, nhất là lớp sinh học nhàm chán, nhưng lỗ tai vẫn sẽ nghe đến một chút nội dung , lúc này cô cũng nhớ tớimấy quy luật khi con gái đến kỳ, chỉ là vừa rồi lần đầu nhìn thấy mình chảy nhiều máu như vậy, bụng lại đau, lập tức liền hoảng hồn.

Cũng không lạ khi Kiều Đa Bảo bị dì mụ tới thăm đúng năm sơ trng, Chu Tích Tiệp so với bạn học cùng lớp nhỏ hơn một tuổi, Kiều Đa Bảo lại nhỏ hơn hai tuổi, tất nhiên là so với người khác đều chậm một chút.

Chu Tích Tiệp trông thấy Kiều Đa Bảo co lại ở trong chăn, liền biết rõ chính cô hiểu rằng đã xảy ra chuyện gì. Cậu cũng cảm thấy hết sức thẹn thùng, trong lòng nói không nên lời, có loại cảm giác là lúng túng xen lẫn vui sướng khi được chứng kiến người nào đó trưởng thành.

Cậu vén chăn mền lên, nâng khuôn mặt cô lên "Lần này đã biết thẹn thùng? Cậu không phải là da mặt rất dầy sao, còn che chăn mền làm cái gì?"

Kiều Đa Bảo xấu hổ và giận dữ, nhất thời lấy cái gối ném tới, ủy khuất mím miệng, "Tôi làm sao biết ăn xong dưa hấu lại đột nhiên đến cái này!? Mẹ tôi lại không nói với tôi, dì Dương lại không ở nhà! Tôi hiện tại bụng đều đau chết, cậu vẫn còn ở nơi này nhìn tôi mà hả hê đi!"

Chu Tích Tiệp nghe vậy cũng thật lòng thấy chút tội lỗi, nhớ tới ba mẹ Kiều Đa Bảo thường xuyên không ở nhà, mặc dù cha mẹ của mình đối với cô cưng chiếu có thừa, nhưng ít nhiều vẫn là có xem nhẹ một chút, chắc hẳn lần này khiến cô nhóc béo thật luống cuống.

Nghĩ tới đây, Chu Tích Tiệp nhìn về phía Kiều Đa Bảo, ánh mắt không khỏi mềm rất nhiều, lại nhìn tới y phục dính vết máu của cô, ánh mắt có chút ít tránh né nhưng vẫn là nghiêm nghị nói,

"Kia. . . . Cậu hiện tại muốn. . . Xử lý như thế nào?"

"Hơ. . . Tôi không biết rõ. . . Giống như… muốn mua băng vệ sinh"

Xem một chút, đây là hậu quả của việc không nghe giảng chăm chú.

Chu Tích Tiệp bất đắc dĩ vuốt vuốt cái trán, nhìn đôi mắt to đáng thương cùng với khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn của Kiều Đa Bảo, trong lòng tự nhiên sinh ra loại cảm giác muốn cằn nhằn khi dì mụ tới, nhưng cậu ta lại là nam, làm sao biết phương diện này, con gái cần làm cái gì đó.

Cậu chần chờ một chút, "Nếu không thì, gọi điện thoại cho mẹ tôi. . . Hỏi một chút?"

"Không được! Như vậy quá mất mặt quá mất mặt!" Kiều Đa Bảo vừa nghe lắc đầu liên tục, động tác lớn kéo xuống bụng lại đau đến lông mày đều nhíu lại.

Chu Tích Tiệp vội vàng vươn tay vuốt vuốt bụng của cô, xuýt xoa:

"Có phải hay không rất đau? Tôi nhớ được con gái tới kỳ cái không thể ăn lạnh . . . Chết tiệt, tôi vừa rồi lại còn cầmđá bào dưa hấy cho cậu ăn!"

"Gào! Đừng nói nữa, tôi hiện tại quả thực là máu chảy như suối! Cậu mau vội vàng. . . Vội vàng vào phòng dì Dương giúp tôi tìm một cái xem. . . Có hay không có băng vệ sinh!" Kiều Đa Bảo đẩy cậu ra, che bụng của mình khó khăn đứng lên, chạy ra khỏi phòng, xông vào buồng vệ sinh.

Chu Tích Tiệp 'Vọt' một cái, khuôn mặt như rỉ máu, bất luận ở hai người ca ca, cả lớp thậm chí trước toàn trường, khuôm mặt đều không đổi sắc không có chút rung động nào, giờ phút này tay chân có chút ít luống cuống.

Cậu chần chờ bất định một hồi lâu mới đỏ mặt tới tủ quần áo của mẹ, tìm kiếm 'Băng vệ sinh' trong truyền thuyết kia, cuối cùng ở tìm được một cái hộp hình chữ nhật.

Chu Tích Tiệp vội vã nhìn lướt qua trên đó viết ba chữ to ‘Băng bảo hộ’ liền vội vàng đặt ở trên giường cô, báo với cô một tiếng liền chạy về gian phòng của mình. Trong phòng, Chu Tích Tiệp sờ soạng khuôn mặt nóng hổi của mình, thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng có điểm buồn bã lại có điểm bức bách nhưng cậu không tự chủ, cầm lấy bao bì của cái hộp kia nhìn lại. Nửa giờ sau, Chu Tích Tiệp cuối cùng kiềm chế không được, hắn đứng ở Kiều Đa Bảo trước cửa phòng, do dự một chút còn là nhẹ nhàng gõ.

". . . Vào đi. . ." Bên trong truyền đến thanh âm có chút ít suy yếu.

Chu Tích Tiệp vừa vào cửa liền trông thấy Kiều Đa Bảo đắp chăn nằm ở trên giường, đôi mắt bình thường sáng long lanh giờ phút này có chút tối nhạt vô thần, khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn tựa hồ đang trưởng thành mà phiền não.

Cậu từ từ dạo bước đến trước mặt cô, có chút ít mất tự nhiên nhìn thoáng qua trên người cô đã thay quần áo, nhàn nhạt hỏi: "Cậu. . . bụng cậucòn đau lắm hả?"

Kiều Đa Bảo mới vừa chứng kiến Chu Tích Tiệp lúc tiến vào mặt còn có chút đỏ, nhưng cô cũng không có cảm thấy quá lúng túng, dù sao tất cả mọi người cùng nhau cuộc sống lâu như vậy, ở trước mặt người than bị mất mặt cũng chảng có gì.

Giờ phút này nghe cậu hỏi như vậy, Kiều Đa Bảo lập tức nhìn cậu, hai tay ôm bụng, "Đau, khả đau! AAA. . . Vì cái gì, con gái lại bị cái nàya! Khác nào nhận lấy cái chết!"

Nhìn bộ dáng chống cự của cô, Chu Tích Tiệp cũng có chút vội vàng đưa tay che bụng cô, khóe mắt có chút ít tránh né nhìn cô nói: "Tôi. . . Ta vừa mới nhìn bao bì, giống như. . . Giống như con gái tới ngày bình thường uống chút nước đường đỏ thì tốt hơn rồi."

"A? Ăn chè được không, tôi không nghĩ sẽ uống nước đường, ngủ một giấc thì tốt rồi." Kiều Đa Bảo cuốn cuốn chăn mền, mệt mỏi khoát tay áo.

"Lại như vậy, không uống sao được? Cậu đừng ngủ trước, tôi đi xem phòng bếp có hay không còn đường đỏ, sau đó tôi sẽ pha rồi mang cho cậu."

Chu Tích Tiệp biết rõ cô không thích ăn ngọt, nhưng lúc này cũng bất chấp tất cả. Cậu nghiêm mặt lại, hơi có chút nghiêm túc, cũng mặc kệ cô cự tuyệt, trực tiếp thẳng đi ra ngoài.

Cậu chưa từng nấu qua nước đường đỏ, cũng không dám cho quá ngọt, liền ở phòng bếp một bên cầm lấy cái thìa thí một bên bỏ đường, có chút luống cuống tay chân bưng nước đường đỏ tới, Kiều Đa Bảo đã ngủ mông lung.

Chu Tích Tiệp vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kéo tay áo của cô lên, Kiều Đa Bảo mới nửa ngủ nửa tỉnh mở mắt ra, lông mày nhíu lại, miệng bị đổ nước đường đỏ vào.

Kiều Đa Bảo cảm giác được nước đường trong bụng, lập tức cảm thấy ấm áp, cơn đau nhức đều dược giải tỏa không ít.

Nhìn Chu Tích Tiệp bưng chén đi ra ngoài, bóng lưng thiếu niên kia mặc dù không phải là hết sức cường tráng, nhưng mà mang đến cho người khác cảm giác thật ấm áp cùng an tâm.

"Tiểu Tiệp, cám ơn nhiều."

Kiều Đa Bảo rất ít gọi cậu là Tiểu Tiệp, bình thường đều gọi là Cậu ba họ Chu, trừ phi là muốn cầu xin cậu hoặc nịnh nọt cậu mới gọi như vậy.

Chu Tích Tiệp nhếch miệng lên một tý, nhưng quay đầu lại lại cằn nhằn.

"Khó được cậu nói lời cảm ơn, bất quá tôi khuyên cậu có thời gian mang sách ra mà đọc."

"Ra ngoài! Mau đi ra! Không cần cậu lo!"

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Kiều Đa Bảo lập tức lại cảm thấy quẫn bách, cô trừng mắt liếc cậu một cái, ném cái gối qua.

Đêm nay, Kiều Đa Bảo ngủ không thoải mái nhất, hơn nửa đêm lại lăn qua lăn lại đứng lên đổi băng vệ sinh, bởi vì máu chảy lượng quá lớn.

Mà Chu Tích Tiệp cũng rất khuya mới ngủ, cậu một lần một lần lại liếc nhìn cái giấy hướng dẫn, giống như là đọc hạng mục của công việc. Gối lên cánh tay nằm ở trên giường, hồi tưởng tới Kiều Đa Bảo, cậu cảm thấy cô béo tham ăn trước kia bắt đầu dần dần trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp, chính mình cũng nên chuẩn bị kế hoạch thu phục thật sớm?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...