Trúc Mã Cực Sủng

Chương 47: Gãy xương


Chương trước Chương tiếp

"Không có việc gì, chính là bị đánh một cái."

Kiều Đa Bảo nhìn thoáng qua hắn bên này liền quay đầu đi, chau mày, mồ hôi lớn như hạt đậu càng không ngừng từ trên mặt chảy xuống.

Nhưng cặp mắt của cô sáng ngời có hồn như cũ, sít sao nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài, thời khắc cảnh giác có tên côn đồ khác chú ý tới bên này.

Ôn Thịnh lẳng lặng nhìn chăm chú vào gò má kiên định của cô, trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác bội phục cùng thương tiếc.

Tuổi của cô so với ai khác đều nhỏ hơn, nhưng mà so với người khác lại kiên cố hơn nhiều, nếu như hắn không nhìn lầm, tay phải Kiều Đa Bảo nhất định là gẫy xương, bất quá ngay cả gọi cũng không kêu một tiếng, cô còn như thế trấn định, đối mặt với hết thảy những việc phát sinh trước mắt, không chỉ che chở người dì bên cạnh, thậm chí còn cứu một đứa nhỏ.

Đổi lại là nữ sinh khác sớm liền một phen nước mũi, một đống nước mắt kêu thảm thiết lăn lộn, ở đâu còn quản được người khác?

Tiếng súng cùng tiếng thét hỗn loạn không ngừng vang lên, núp ở dưới quán trái cây mọi người rất khẩn trương, kể cả Ôn Thịnh, mặc dù hắn là nam sinh, nhưng là hắn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa từng có gặp tình huống nguy hiểm như vậy.

Hỗn loạn cơ hồ có hai mươi phút mới dần dần an tĩnh lại, nhưng tựa hồ còn có tên côn đồ cuối cùng nhất danh tránh thoát khỏi cảnh sát nhân dân, nhấc theo đao từ đằng xa hướng bên này hoảng loạn lao đến như trâu, tiếng bước chân hỗn loạn vội vàng từ xa đến gần.

Cùng lúc đó, trái cây dưới quán, tất cả mọi người tâm đều rối rít nâng lên.

Tới gần tới gần, tim Ôn Thịnh đập gia tốc, nếu như cái tên côn đồ kia phát hiện bọn họ, điên cuồng lên thuận tiện đến áp đặt, vậy bọn họ những người già yếu sẽ phải xong đời.

Mà lúc này, Kiều Đa Bảo đột nhiên phục thấp thân thể dưới các quán trái cây, con mắt sít sao nhìn chằm chằm tên kia càng ngày càng gần, bước chân rất là hoảng loạn, cái miệng nhỏ nhắn mím lại chặt chẽ.

Ôn Thịnh bên cạnh khẩn trương cũng lo lắng trùng trùng nhìn thoáng qua Kiều Đa Bảo, lại phát hiện tay trái của cô không biết khi nào thì nắm một cây gậy gộc, con mắt không khỏi mở to.

Cô muốn làm gì? !

Phảng phất chờ đợi giờ khắc này, tên côn đồ kia đúng lúc chạy tới bên này, phải đi qua quán trái cây, Kiều Đa Bảo thân thể trong nháy mắt như tiểu báo tử bình thường nghiêng tới trước, một gậy từ dưới hung hăng quét về phía chân tên côn đồ!

Tên kia vốn là bỏ chạy cực kỳ nhanh chóng vội vàng, liên tục không ngừng quay đầu lại chú ý cảnh sát nhân dân phía sau đuổi theo, căn bản không có lưu ý dưới chân.

Mà Kiều Đa Bảo rất yếu, tên kia không để ý bị trêu chọc đến chân, mà thân thể theo quán tính trực tiếp quét ngang ra ngoài, bổ nhào ngã xuống đất.

Phía sau, cảnh sát nhân dân xem thời cơ, nhanh chóng đồng loạt xông lên, đem tên côn đồ vững vàng áp chế trên mặt đất.

Mắt thấy tình cảnh đều bình tĩnh lại, Kiều Đa Bảo mới nâng đỡ Dương Yên chui ra, đồng thời Ôn Thịnh cũng đỡ ông bà toàn thân còn đang run rẩy đi ra.

Chợ bán thức ăn một mảnh hỗn độn, vốn là nơi nhốn nháo rộn ràng giờ phút này có chút ít vắng vẻ, liền còn dư lại một vài người bị thương hoặc là tới không kịp trốn, té ngã ở một bên, giờ phút này đều sống sót sau tai nạn mà khóc.

Dương Yên trên mặt tái nhợt còn có chút kinh hồn không biết, nhưng đầu còn duy trì thanh tỉnh, bà căng thẳng đỡ Kiều Đa Bảo vòng qua thượng đống người thất bát lẫn lộn bước nhanh, hướng cửa ra đi đến, hận không thể lập tức có thể đến bệnh viện.

"A! Đa Bảo cẩn thận!"

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi củ Ôn Thịnh hoảng sợ không thôi.

Kiều Đa Bảo còn chưa kịp quay đầu lại, mà bên cạnh dì Dương đúng lúc sau lưng Đa Bảo bị hàn quang sáng như tuyết vọt đến con mắt, bà cũng không biết đột nhiên lấy ở đâu ra dũng khí, không hề nghĩ ngợi liền một phen đem Kiều Đa Bảo bổ nhào vào dưới thân, mà lấy lưng của mình quay ra.

Mà Kiều Đa Bảo bị dì Dương bổ nhào về phía trước như vậy, té lăn trên đất mặt, vừa vặn tinh tường trông thấy tên từ đầu bị cô đạp một cước vào đũng quần lại lần nữa giơ đao, khuôn mặt dữ tợn hướng trên người dì Dương chọc đến!

Con mắt Kiều Đa Bảo mở rất lớn, trên mặt thoáng cái mất đi tất cả huyết sắc.

Đầu óc trống rỗng mãnh liệt rung động, không biết tại sao, vốn là bị thương vô lực tay phải đột nhiên trong nháy mắt có thể phát lực giơ lên, nhanh như tia chớp ra sức đẩy ra nằm ở trên người dì Dương, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đao đâm thẳng tắp về phía trước ngực của cô mà đâm tới. . . .

"Không - - - "

Bùm! ! ! !

Đang ở đó nghìn cân treo sợi tóc, tên gầy cầm đao đen lại đột nhiên bị một lực mạnh mẽ ra sức trực tiếp đá bay xa đến năm thước! ! Nặng nề ném đến trên đất còn lộn mấy vòng mới dừng lại, hai mắt trợn ngược, đầu hàng một tiếng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Phía sau con mắt Ôn Thịnh mở thật lớn, không thể tin, nhìn trước mắt một màn này.

Hắn trước hết là trông thấy Kiều Đa Bảo sau lưng ngụy trang thành người bị thương, hắn nghĩ muốn bổ nhào đi qua cứu cô, lại bị ông bà bên cạnh vốn là kinh hãi không thôi liền liên tục nắm chặt cánh tay mình không tha ngăn trở, chỉ có thể hoảng sợ nhìn một chút tình hình phía trước cực kỳ mạo hiểm, cùng với người con trai như thiên thần ôm lấy người cô. . . .

Trái tim Chu Tích Tiệp cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay với chân vẫn còn không tự chủ được run rẩy.

Nếu như hôm nay không phải là do được về sớm một chút, về đến nhà gặp trong nhà không có người, suy đoán hai người khả năng đến chợ bán thức ăn liền lái xe tới đón, nói cách khác, nếu cậu lại tới chậm một bước, người mà cậu cả đời này trân quý nhất sẽ không còn! Trời mới biết, khi cậu chứng kiến thanh đao sắc bén kia thiếu chút nữa liền rơi vào trên người Đa Bảo, trong lòng trong nháy mắt vọt lên ngập trời sự sợ hãi cùng cực hạn phẫn nộ, năm ấy đầu Đa Bảo bị thương một màn lại hiện lên trong đầu, trên trán bắt đầu mơ hồ lại đau. Cậu tuyệt đối không thể lại để chuyện như vậy phát sinh, tuyệt đối không!

Chu Tích Tiệp cúi người xuống, cực kỳ dè dặt dịu dàng ôm lấy Kiều Đa Bảo, hít sâu một hơi đem đầu của cô đè ở trên ngực mình, tự hồ chỉ có như vậy, cậu mới cảm nhận được nhịp tim đập của mình.

Hơi thở quen thuộc, cùng với cánh tay nầy, Kiều Đa Bảo mở mắt ra, không nháy mắt nhìn chằm chằm cô mang theo vẻ kinh hoảng trên khuôn mặt, thoáng cái suy yếu mỉm cười.

". . . . Chậm thêm một chút, em liền cho anh đến nhặt xác. . ."

"Nói bậy bạ gì đó!"

Chu Tích Tiệp nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn, nhìn cánh tay phải của cô sưng lên, đau lòng đều muốn quấn quít đứng lên, giống như là bị kim châm. Cậu nhắm mắt lại sâu hít thở mấy hơi, sợ mình khống chế không nổi đem những tên côn đồ kia mang đi đánh một trận.

"Tiểu Tiệp. . . . Con đã đến rồi. . . Thật tốt quá. . . Thật sự là quá tốt!"

Một bên Dương Yên kinh hãi quá độ giờ phút này mới phản ứng tới, ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần nhìn con trai đột nhiên xuất hiện, một lòng nặng nề cuối cùng cũng để xuống, mới vừa rồi bị Đa Bảo đẩy ra một khắc, hù dọa toàn thân bà đều đang phát run, nước mắt cũng thoáng cái chảy xuống, nếu như Đa Bảo thực đã xảy ra chuyện gì, bà biết nói như thế nào vơi tiểu Hàn cùng Kiều ca? Biết nói như thế nào cùng con trai mình?

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

"Không có việc gì. . . Ta không sao, mau. . . Mau đi bệnh viện!"

Chu Tích Tiệp thấy trên mặt bà đầy nước mắt và kinh hãi cũng rất lo lắng, nhưng thấy tóc bà không tổn hao gì cũng không lại hỏi nhiều, cẩn thận ôm lấy Kiều Đa Bảo liền hướng bên trong xe nhanh chóng chạy tới!

Đi ngang qua tên kia bị cảnh sát chế phục quỳ rạp trên mặt đất, con mắt Chu Tích Tiệp trầm xuống, không cứ không dời một cước hung hăng giẫm nát tay phải tên kia.

"A a! ! !"

Tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết ở đằng sau vang lên, Ôn Thịnh nhìn Chu Tích Tiệp ôm Kiều Đa Bảo vội vã rời đi, nhìn lại một chút tên kia ôm tay kêu đau không thôi cùng một vài cảnh sát ngu ngơ, trên mặt hiện lên thoáng cái cười khổ, cũng chỉ có người giống như cậu ta mới dám có bản lãnh cùng khí phách như vậy ngay trước cảnh sát mặt đi trả thù những tên côn đồ kia.

Trong bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán chính xác tay phải của Kiều Đa Bảo là gãy xương cộng thêm ra sức kéo nên bị thương, nếu như lại lực đạo trọng một chút, toàn bộ tay sẽ phải phế bỏ.

Chu Tích Tiệp nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh xong, mặt trầm xuống, trong mắt tràn đầy khói mù, sớm biết vừa rồi liền đem tên côn đồ kia hai tay đều cấp phế bỏ!!

Từ lúc tiêm uống thuốc đến đánh thạch cao, ở trong bệnh viện giằng co một ngày sau, Kiều Đa Bảo thực tại không chịu nổi cái loại đó mùi vị đó của bệnh viện ầm ĩ muốn đi về, quyết tâm không chịu nằm viện.

Chu Tích Tiệp cùng Dương Yên đều không lay chuyển được cô liền không kiên trì nữa, dù sao ở nhà sẽ được thoải mái, nhiều người chăm sóc cũng tốt.

Trở lại Chu gia, Chu Tích Tiệp liền ôm Kiều Đa Bảo vào phòng của cậu nghỉ ngơi, mà Chu cha biết được tin tức, lập tức vội vã trở lại, đối với vết thương của Đa Bảo, không ngừng hỏi han ân cần, thấy Chu Tích Tiệp liên tục tỉ mỉ bận trước bận sau, mới phóng tâm ủng hộ vợ của mình vào phòng trấn an.

Bởi vì vì bọn họ cũng đều biết, có Chu Tích Tiệp ở đây, so với bọn họ bất luận kẻ nào cũng không thể chiếu cố Kiều Đa Bảo tốt hơn.

Kiều Đa Bảo ngồi ở trên giường Chu Tích Tiệp, nhìn tay phải đánh thật dầy thạch cao bị treo ở trước ngực, tay kia chống mép giường, tinh thần có chút ít uể oải, không phấn chấn liền ngáp, mắt to sáng ngời trong suốt hơi có chút ảm đạm.

Chu Tích Tiệp bưng tới cháo nóng mới vừa nấu tốt, quấy một tý, lại thổi thổi, mới từng miếng từng miếng đút cho cô.

Kiều Đa Bảo ngoan ngoãn mở miệng ăn vài miếng, thấy mặt Chu Tích Tiệp nhíu chặt một ngày đến bây giờ vẫn còn là băng hàn, nhịn không được đưa tay kéo mặt của cậu cười nói: "Lão gia gia, mặt không được nhăn."

Chu Tích Tiệp thấy vậy để chén xuống, thở dài tiến lên, đem cô ôm vào trong ngực, vùi đầu mình ở trong tóc mềm mại.

"Bảo nhi, hôm nay em thực sự dọa đến anh, nếu như anh không có kịp thời đuổi đến. . ."

Cũng không ai biết hôm nay một màn mạo hiểm kia đối với cậu ảnh hưởng có bao nhiêu, cậu thế nhưng lại một lần nữa không có bảo hộ cô thật tốt.

Thật sâu đau lòng cùng tự trách thời thời khắc khắc đều đầy dẫy lên mỗi một chỗ trên thân thể cậu. Biết rõ nàng là vì bảo vệ mẹ của mình mà bị thương, nhưng tâm của cậu còn là một trận một trận đau, hận không thể đem vết tích tổn thương của cô đều chuyển dời đến trên người cậu.

"Chớ loạn tưởng, em bây giờ không phải là không sao sao?"

Kiều Đa Bảo vùi đầu ở trong lòng Chu Tích Tiệp, bàn tay nhỏ bé an ủi vỗ vỗ phía sau lưng của cậu.

Cô biết rõ cậu sợ cái gì, kỳ thật chính cô lúc ấy cũng rất sợ hãi, nếu như mình không có phản ứng nhanh lên, chỉ sợ làm người bị thương không dừng lại là mình, dì Dương đối với cô như con gái ruột vậy từ nhỏ che chở đến lớn, sớm quan trọng giống như mẹ ruột, nếu như dì Dương bởi vậy mà bị thương, trong lòng chính cô cũng tuyệt đối không dễ chịu.

Hai người ôm một hồi, nói thật lâu, Kiều Đa Bảo liền chôn ở trong lòng cậu ngủ mất, ngày này quá mệt mỏi, hơn nữa mơ hồ làm đau tay phải, Chu Tích Tiệp đút cháo nóng xong, liền thực tại chịu không nổi.

Chu Tích Tiệp cẩn thận đem cô đặt ở trên giường, sau đó lấy ra một chậu nước nóng, vắt khô khăn lông, từ đầu đến chân bắt đầu từng điểm từng điểm cẩn thận lau chùi lấy, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn có chút tái nhợt do bị khăn nóng tác dụng trở nên hồng phác phác, trong lòng mới tốt lên.

Chu Tích Tiệp vuốt gương mặt yên tĩnh đang ngủ của cô, nhịn không được cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên một nụ hôn.

Thảm án chợ bán thức ăn leo lên tin tức truyền hình cùng với báo chí, truyền đi sôi sục, những tên côn đồ kia phát rồ cũng toàn bộ bị bắt, bị luật pháp nghiêm khắc trừng trị. Theo báo cáo nói, ngoại trừ tên côn đồ cá biệt bị cảnh sát nhân dân nổ súng đánh bại, còn có một người nội tạng bị xuất huyết, thiếu chút nữa liền đi tới nhà ma, có thể tưởng tượng lúc ấy một cước kia của Chu Tích Tiệp dùng bao nhiêu khí lực.

Dương Yên mỗi lần chứng kiến những tin tức kia, hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy đều cảm thấy sợ hết hồn hết vía, nghĩ đến những thứ quần chúng chết vô tội, vừa ai thán lại là cảm thấy may mắn chính mình nhờ có Đa Bảo mới tránh thoát một kiếp này.

Tay phải Kiều Đa Bảo bị thương xin nghỉ một tuần lễ xong liền kiên trì trở về trường, ngoại trừ bởi vì mỗi ngày đứng ở bên trong Chu gia quá khó chịu khi nhìn ra bên ngoài, cũng bởi vì dì Dương mỗi ngày đều nấu đủ loại canh xương cho cô uống, uống đến sắp muốn ói ra.

Chu Tích Tiệp hiểu cho cô, đành phải ở trường học ngày ngày đều nhìn chằm chằm cô, từ ăn cơm đến đổi thuốc đều một mình ôm lấy mọi việc, tỉ lệ gia tăng thật lớn như ánh sáng, chọc cho những nữ sinh háo sắc cả ngày nhàm chán lại bắt đầu tinh thần chấn phấn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...