Tru Tiên II

Chương 2: Đêm tối


Chương trước Chương tiếp

Tối đó trời không trăng, chỉ có vài vì sao nhấp nháy xa tít phát ra những tia sáng yếu ớt. Con đường mòn bên ngoài Long Hồ Thành càng tối om, cây cối hai bên đường khẽ động theo gió tạo thành những tiếng sàn sạt hòa với tiếng côn trùng rả rích như gần như xa, lúc vang lúc tắt.

Vương Tông Cảnh dựa vào những tia sáng yếu ớt ấy mà đi theo đường mòn, sau lưng một đoạn là Vương Tông Đức. Nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nặng nề, lại thêm tiếng thở hổn hển đầy vẻ căng thẳng, tuy trong lòng Vương Tông Cảnh cũng thắc thỏm bất an những vẫn giả bộ bình chân như vại, bật cười nói với kẻ đằng sau: "Sao thế, sợ rồi à? Nếu sợ rồi thì nói một tiếng, chúng ta cùng quay về là xong."

Vương Tông Đức thở hắt ra hai hơi, nghiến răng chửi rủa: "Về cái con bà nhà ngươi, đi mau."
Vương Tông Cảnh phì một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước, đồng thời trong lòng thầm chửi: "Đồ rùa đen, để xem ngươi còn chịu được bao lâu!"

Trong đêm, Long hồ vốn có thể nhìn rõ ràng vào ban ngày hiện tại đã biến thành một vùng tối mò, không có thủy triều nên cũng chẳng thể nghe thấy tiếng nước, chỉ những lúc gió đêm loáng thoáng từ hướng đó thổi lại mới cảm thấy hơi ẩm ướt và lạnh lẽo. Lại đi thêm một đoạn đường, trong bóng tối u ám nghẹt thở ấy cũng chẳng ai nói gì ngoài tiếng côn trùng cùng tiếng gió lích ra lích rích, cứ thế cho tới tận khi nhìn thấy hòn núi nhỏ kia.

Ôn Thạch Sơn nằm ngay cạnh con đường mòn dẫn tới Long hồ, Vương Tông Cảnh bình thường tuy không hay tới đây, nhưng cũng sinh ra và lớn lên ở vùng này, nên đối với địa hình suối trạch xung quanh hồ thì cũng khá rõ. Hòn núi nhỏ này nằm yên bình bên đường quanh hồ. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của sao trời, có thể thấy một lối nhỏ hai bên mọc đầy cỏ bụi ngoằn ngoèo dẫn lên trên, đâm thẳng vào khoảng tối nơi xa, hình như là thông tới đỉnh núi.

Thở ra một hơi dài, Vương Tông Cảnh đang định nói đùa mấy câu, đột nhiên cau mày phát hiện hình như có điều gì đó không ổn. Xung quanh tựa hồ quá yên tĩnh. Hắn vừa nghĩ vừa xoay người lại liền ngẩn ra, chỉ thấy con đường mòn phía sau bóng cây um tùm, gió rít thê lương, mà làm gì còn bóng người nào đâu?

"Chạy rồi à?"

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên bật hỏi, tựa hồ như không dám tin vào mắt mình. Tiến thêm về phía trước mấy bước, cẩn thận quan sát con đường mấy lần, lúc đó mới xác nhận tên Vương Tông Đức kia quả nhiên đã chịu không nổi sự đáng sợ của bóng tối bên ngoài thành, chạy mất tiêu rồi.

"Kha kha kha kha…" Vương Tông Cảnh như mở cờ trong bụng, không nhịn nổi bật cười lên, nghĩ đợi tới khi lão tử trở về còn không lật mặt ngươi ra, cho ngươi từ nay trở đi khỏi dám huênh hoang trước mặt lão tử.

Tiếng cười giòn tan sảng khoái đầy vui vẻ vang vọng tứ phía, chẳng ăn nhập gì với màn đêm yên tĩnh cùng cảnh vật xung quanh. Rất nhanh sau đó, tiếng cười của Vương Tông Cảnh cũng nhỏ dần, vẻ mặt sung sướng biến mất, húng hắng mấy cái rồi nhìn bóng tối u ám xung quanh. Từ trong khoảng tối đen ngòm giữa những gốc cây cao lớn phảng phất như có ánh mắt quỷ dị đang chăm chú nhìn hắn.

Trái tim hắn bắt đầu đập mạnh, không dám nghĩ nhiều nữa, chuyển người theo con đường cũ chạy về.

"Grràorrrrrrr…"

Đột nhiên, một tiếng thú gầm trầm đục từ mảng rừng phía trước đường phát ra, hai đốm sáng lập lòe đỏ khé trong bóng tối. Vương Tông Cảnh bất giác dừng bước, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh run người chạy suốt sống lưng, khiến hắn không tự chủ được nín cả thở.

Bóng tối lay động, trong mảng rừng vọng ra những tiếng bước chân chậm rãi rào rạo lá khô, hai đốm lửa lập lòe như ma trơi càng lúc càng sáng. Sắc mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, lùi lại mấy bước, nhờ ánh sao trời hắn nhìn thấy từ trong rừng đi ra một con quái vật răng nanh nhọn hoắt, áng chừng cao hơn nửa người thường, trên lưng mọc lông trắng, hình dạng như chó sói nhưng to khỏe hung dữ hơn sói thường rất nhiều. Đây chính là một trong mấy loài yêu thú thường thấy nhất tại khu vực Long hồ U Châu, Bạch Bối Yêu Lang (yêu sói lưng trắng).

Nói tới Bạch bối yêu lang, chúng cũng là một trong nhiều giống yêu thú được tàn lưu lại từ trận đại kiếp thú thần năm xưa, bản tính tàn nhẫn hung ác, bất qua luận thực lực thì cũng không phải là đặc biệt mạnh, nếu so với mấy giống yêu thú đáng sợ nhất trong đại loạn thú thần năm ấy thì như trời với đất, nhưng Bạch bối yêu lang lại hơn ở số lượng rất đông và tính hung tàn khát máu. Hạo kiếp qua rồi vẫn còn tàn lưu không ít yêu lang trốn vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, hiện tại thỉnh thoảng lại xông ra hại người, cực kỳ nguy hại.

Đối mặt với một con yêu thú như thế này, trong nháy mắt Vương Tông Cảnh đã đổ mồ hôi đầy đầu. Yêu lang tuy nói không phải dạng yêu thú mạnh mẽ nghịch thiên gì, nhưng nanh sắc vuốt nhọn, khỏe mạnh hung tàn, cho dù một người đàn ông trưởng thành bình thường cũng sẽ dễ dàng bị giết chết, huống hồ Vương Tông Cảnh bất quá chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi. (*) Hắn tuy cũng xuất thân con cháu đệ tử Vương gia, nhưng tuổi còn quá nhỏ, cùng lắm mới chỉ coi như vừa nhập môn tu hành, mặc dù thuật phù lục là tổ truyền của Long Hồ Vương gia, hắn hiện tại cũng chỉ mới học tới phần vẽ bùa căn bản nhất mà thôi.

Đối phó với một con yêu thú mạnh thế này, Vương Tông Cảnh gần như không có cơ hội nào hết.

Một nỗi sợ hãi phi thường xâm chiếm toàn bộ tinh thần, Vương Tông Cảnh nhìn vào cặp mắt đỏ khé hung dữ của Bạch bối yêu lang trước mặt, căng thẳng tới mức gần như không thể thở nổi. Thế nhưng con người ai mà chẳng muốn sống, hắn cũng vốn không phải là loại tiểu nhân rũ người một đống. Trong cơn nguy cấp vạn phần, hắn đột nhiên nghiến răng dùng hết sức bình sinh xoay người bỏ chạy.

Đường quay về đã bị Bạch bối yêu lang cản trở, lúc này muốn xông qua chính là tự tìm chết, Vương Tông Cảnh nghĩ thông rất nhanh, hiện tại con đường sống duy nhất chỉ còn lối nhỏ dẫn lên Ô Thạch Sơn mà thôi. Chỉ có vị tiên trưởng Thanh Vân Môn mà tên béo Nam Sơn nhắc tới đang ở trên Ô Thạch Sơn mới chính là sinh cơ duy nhất của hắn bây giờ.

Vừa chạy như điên thẳng lên núi, vừa dùng hết sức bình sinh hướng về phía đỉnh núi đen ngòm, hướng về phía đêm tối sâu thẳm vô tận đó gào lớn:

"Cứu mạng, cứu mạng…"

"Ngàorrrr…" Phía sau, con Bạch bối yêu lang giận dữ gầm lên, hai mắt lộ rõ vẻ hung tơn tham lam, bốn chân phóng đuổi theo như bay. Con yêu lang này thân hình to lớn mạnh mẽ, bốn chân chạm đất thì đã cao tới hơn nửa người thường, nó ra sức đuổi tốc độ đương nhiên nhanh hơn chân của Vương Tông Cảnh nhiều, chẳng bao lâu thì đã tới sát sau lưng rồi.

Vương Tông Cảnh chảm cảm thấy hơi gió sau lưng tanh khẳm, tiếng thú gầm càng lúc càng gần, lại thêm những tiếng chân dồn dập như gió đòi mạng đuổi tới. Ý nghĩ hắn run rẩy, sắc mặt thoáng lộ ra một tia tuyệt vọng. Không đợi cho hắn kịp phản ứng, Bạch bối yêu lang phía sau đã ra sức nhảy lên, vồ thẳng tới trong tiếng gầm lớn, há miệng lớn như chậu máu, răng nanh nhọn hoắt lấp lóe trong đêm cắn thẳng vào yết hầu Vương Tông Cảnh.

Trong lúc nguy cấp, đột nhiên từ phía trên Ô Thạch Sơn chợt nháng lên một ánh kiếm trắng toát, phá không bay tới mang theo tiếng rít chói ráy, tựa như chớp giật, sét rền nháy mắt đã tới mang theo uy lực vô cùng vô tận khiến cho cả núi lập tức trở nên tĩnh lặng, cả tiếng gió lẫn tiếng côn trùng đều tắt ngóm, chỉ trong sát na đã nổ oành một tiếng, kích trúng thân hình Bạch bối yêu lang.

Luồng sức mạnh đáng sợ như thế, đương nhiên đem toàn bộ thân hình mạnh mẽ hung hãn của con yêu thú đánh bay ra ngoài, lộn mòng mòng trong không trung suốt mấy trượng xa rồi mới rơi tòm xuống. Con Bạch bối yêu lang chịu một đòn quá nặng, từ đầu tới đuôi chẳng kịp phản ứng chút nào, chỉ ngẩng đầu gào lên tuyệt vọng giữa chừng không trong giây lát rồi cứ thế mà chết ngỏm giữa đám cỏ cây hoang dại.

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy hơi tanh trong thoáng chốc ập vào mặt, mùi tanh vừa xộc vào mũi thì thấp thoáng thấy bạch quang xông lên chói mắt với khí thế ầm ầm như sét giật, sau đó liền hóa thành một thanh tiên kiếm dài ba thước từ từ hạ xuống rồi quay trở về trong tay một người đang phóng tới từ trên con đường dẫn lên núi. Hắn phen này từ cõi chết trở về, vẻ mặt vẫn còn chưa hết ngơ ngẩn. Giây lát sau thì chân tay mềm nhũn loạng quạng suýt nữa thì ngã vật ra đất.

Cũng may Vương Tông Cảnh cuối cùng vẫn còn có mấy phần ngạnh khí, thân hình chỉ lảo đảo vài lượt thì cố gượng lại được, tuy cảm thấy cổ họng khô rát, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy nhưng cố lấy dũng khí, đưa mắt nhìn lên phía trên con đường.

Chỉ thấy một ông già mặc áo xám đang chầm chậm bước tới, xem dáng vẻ thì áng chừng khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặt có nếp nhăn, nhưng cặp mắt thì bắn ra tinh quang lấp loáng có thần. Trong tay ông đang cầm thanh tiên kiếm dài ba thước lấp lánh bạch quang linh khí ngùn ngụt, nhìn là biết ngay không phải đồ phàm. Đi tới trước mặt Vương Tông Cảnh, ông già quan sát hắn suốt một lượt, chau mày hỏi vẻ nghi hoặc: "Bé con, bé là ai mà nửa đêm canh ba tối lửa tắt đèn lại chạy tới chỗ này làm gì?"

Vương Tông Cảnh biết ông lão này đương nhiên chính là vị tiên trưởng tới từ Thanh Vân Môn, liền lập tức không dám giấu đem thân phận lai lịch mình nói hết một lèo, bao gồm cả nguyên nhân tới đây vì việc đánh cuộc với đám Vương Tông Đức cũng không bỏ sót. Khó khăn lắm mới kể xong, sắc mặt ông lão mởi từ từ hòa hoãn, đành lắc đầu cười khổ nói: "Mấy tên tiểu quỷ các cậu thật là vô pháp vô thiên, bên ngoài thành vốn có yêu thú nguy hiểm cỡ nào, đâu phải là chỗ các cậu có thể đi loạn như vậy?"

Vương Tông Cảnh trải qua một màn vừa rồi, tự nhiên đối với lời vị tiên trưởng nói phải gật đầu lia lịa, nhưng sau đó lại chợt nhớ tới một chuyện, giật mình nói gấp: "Hỏng rồi, tiên trưởng, vừa rồi cùng với con còn có một người nữa, nó tự bỏ chạy trước, liệu có nguy hiểm không?"

Ông lão trầm ngâm giây lát, đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy màn đêm thăm thẳm, đen tối vô tận bao trùm cả khắp cả gần xa, đâu đó lại vang lên vài tiếng thú gầm lúc có lúc không, hừ một tiếng đáp: "Anh em đồng tộc của cậu nếu chạy nhanh thì e rằng đã trở về tới Long Hồ Thành, vậy thì không sao. Nếu mà chạy chậm, ta cứu nó cũng chẳng kịp nữa rồi."

Vương Tông Cảnh thất kinh, ngạc nhiên hỏi: "Vì sao lại thế?"

Ông lão quét ánh mắt xuống phía dưới núi một lượt, thản nhiên nói: "Cậu không biết loài yêu thú như Bạch bối yêu lang ở đâu cũng sống thành bầy hay sao?"

Vương Tông Cảnh sững người mãi mới có phản ứng, thân thể run rẩy, chú ý nghe ngóng quả nhiên thấy trong màn đêm xa gần đều có tiếng thú gầm rít, dường như đang hướng tới về phía Ô Thạch Sơn thì phải.

Ông lão phất tay, thanh tiên kiếm ba thước lấp loáng một chút rồi đột nhiên biến mất, cũng chẳng biết đã giấu vào chỗ nào trên người rồi. Vương Tông Cảnh còn đang lấy làm lạ, ông lão đã quay người đi lên núi, đồng thời nói: "Yêu thú đã tới gần, đêm nay cậu đành ở trên núi một đêm vậy. Đợi tới sáng mai ta sẽ đưa cậu về."

Vương Tông Cảnh đương nhiên không dám nói không, tai nghe thấy tiếng thú gầm trong đêm càng tới gần càng the thé, liền vội vàng theo bước ông lão, đồng thời cố lấy dũng khí hỏi: "Tiên sư, con còn cưa biết ông xưng hô thế nào?"

Ông lão cũng không quay lại, bước đi thong dong, con đường nhỏ gập ghềnh lởm khởm đối với ông tựa như đất bằng, chỉ thấy ông nhàn nhạt đáp: "Hai chữ tiên sư thì không dám, lão phu chỉ lớn tuổi hơn cậu thôi, vốn họ Phương, cậu cứ gọi là lão Phương là được."

Vương Tông Cảnh nào dám gọi ông là lão Phương, bất quản thế nào thì hắn cũng là kẻ xuất thân thế gia, tuy có ương bướng nhưng từ nhỏ đã chịu dạy dỗ nghiêm ngặt, nghe vậy liền thành thực xưng hô với ông lão là Phương gia gia, ông lão cũng chẳng nói thêm gì.
Ô Thạch Sơn chỉ là một ngon núi nhỏ, cũng chẳng cao lắm, nhưng con đường nhỏ dẫn lên núi lại rất gập ghềnh, lại thêm hoang phế đã nhiều năm, cỏ bụi um tùm, Vương Tông Cảnh lại còn nhỏ nên đi rất tốn sức. Cứ như vậy áng đi được tới quá lưng chừng núi thì Vương Tông Cảnh đã thở hồng hộc như bò, mệt không chịu nổi. Ngược lại ông lão họ Phương hiển nhiên đạo hạnh tinh thâm, nét mặt chẳng hề có chút thay đổi nào, quyết không có yếu nhược như đám nhỏ hay những ông già bình thường khác.

Có điều một già một trẻ lúc này tâm tư đều chẳng đặt trên đường, bời vì trong màn đêm phía sau lưng họ đã dần dần xuất hiện mấy chục con mắt hấp háy hung quang.
Phương lão đầu cau mày, sắc mặt vẫn không tỏ ra sợ hãi gì hết, chỉ nhìn xung quanh hừ lạnh một tiếng nói: "Bầy yêu lang này số lượng cũng chẳng ít." Nói đoạn bước lên một bước, kéo Vương Tông Cảnh tới sát lưng rồi lách người lại đối mặt với bầy yêu lang hung ác.

Phong thái của Phương lão đầu lúc này tự nhiên phát ra một cỗ sát khí nhè nhẹ, nhất thời trấn nhiếp cả bầy sói phía dưới, không dám lập tức xông lên. Nhưng Bạch bối yêu lang vốn là yêu thú hung tàn, ắt sẽ không giải tán đơn giản như vậy. Trong bầy sói có một con yêu thú trông đặc biệt to khỏe chợt tru lên một tiếng, như nhận được mệnh lệnh, một con Bạch bối yêu lang ở mặt bên đột nhiên nhảy tới, nhe nanh múa vuốt vồ về phía Phương lão đầu và Vương Tông Cảnh.

Phương lão đầu nhướng mày, quát khẽ: "súc sinh!"

Cánh tay phất lên chém xuống, bạch quang lóe ra, chính là thanh tiên kiếm dài ba thước lại xuất hiện, ánh kiếm lập lòe lăng lệ vô song, cứ thế đón đầu chém tới. Chỉ nghe yêu lang tru lên thất thanh, đã bị chém bật trở lại, máu bay tứ tung, một vết thương đáng sợ kéo dài từ trên đầu xuống tận dưới bụng, sâu lòi xương. Yêu lang ngã vật xuống đất rên rỉ thảm thiết, thân hình co giật không ngừng, ử ử mấy tiếng nữa rồi im, xem bộ dạng thì xong đời rồi.

Một chiêu tan trời nát đá này chấn nhiếp cả bầy sói, nhất thời cả đám yêu lang đều lùi lại mấy bước. Phương lão đầu cười lạnh một tiếng, tay khiển tiên kiếm đưa mắt nhìn quanh, bao nhiêu Bạch bối yêu lang đều không dám nhìn lại, có điều bản tính bọn chúng tham lam tàn nhẫn, tuy lui lại nhưng nhất thời cũng không chịu tản đi. Một màn này lọt vào mắt khiến cho Vương Tông Cảnh đứng phía sau vừa kinh ngạc vừa bội phục. Nhìn Phương lão đầu cùng thanh tiên kiếm trong tay, ánh mắt hắn không giấu nổi sự nồng nhiệt.

Phương lão đầu chờ một lát, thấy không có yêu lang nào dám xông lên liền mặc kệ, xoay người nâng tay Vương Tông Cảnh đi thẳng lên đầu núi. Ở phía sau hai người bọn họ, bầy sói xôn xao một trận nhưng con lang yêu kia gầm nhẹ hai tiếng, bầy sói lập tức yên tĩnh trở lại, vẫn giữ thế bao vây săn mồi nhưng không dám tấn công nữa.

Vương Tông Cảnh thấy không có yêu lang nào dám xông lên nữa, bóng dáng đáng sợ của đám yêu thú dần dần biến mất trong màn đêm, lúc đó mới thở phào một hơi yên lòng. Đồng thời ngoái đầu nhìn sang bên vị tiên trưởng Thanh Vân Môn thần thông kinh người này, trong lòng hắn hiện tại, quả thực cực kỳ khâm phục đối với Phương lão đầu, e rằng so với mấy vị thần thông lợi hại nhất trong Vương gia mình có khi còn ghê gớm hơn cũng không chừng. Ý nghĩ trong lòng xoay chuyển mấy lượt, mong sao có thể tìm được cách xin vị tiên trưởng này thu mình làm đệ tử, cho dù chỉ học được một chút đạo pháp thô thiển ắt cũng đủ để đánh khắp đám trẻ con Long Hồ Thành không có đối thủ, từ đó xưng vương xưng bá cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hắn mải nghĩ ngợi linh tinh, bất tri bất giác đã theo Phương lão đầu đi lên đỉnh núi. Nói cũng kỳ quái, có Phương lão đầu nâng tay kéo đi, đoạn đường núi này qua rất nhẹ nhàng, chẳng thấy mệt là bao, thậm chí những đau mỏi do lúc nãy leo núi cũng đã hoàn toàn hồi phục. Trên đỉnh của Ô Thạch Sơn, nhờ ánh sao mờ nhạt trên bầu trời đêm quả nhiên nhìn thấy ở đó một tòa miếu nhỏ cũ nát. Bốn bức tường của cái miếu cũng thủng lỗ chỗ, cửa miếu cũng chả còn thấy đâu nữa, hoành phi biển hiệu càng không thấy nốt. Nhìn qua chỗ đen đúa u ám, loáng thoáng thấy một cái bóng mờ nhạt, xem ra chắc trước đây chính là một bức tượng thần được thờ cúng trong miếu rồi.

Đứng trên cái đỉnh núi không rộng lắm này mà nhìn ra xa, tầm mắt có vẻ cũng không bị thứ gì cản trở. Phía trước núi là một khoảng bằng phẳng tối tăm, gió núi từ bên đó thổi lại mang theo mùi vị ẩm thấp, theo như phương hướng đại khái trong trí nhớ của Vương Tông Cảnh thì đó ắt là chỗ Long hồ. Xem ra nếu ở trên đỉnh núi này vào ban ngày có thể quan sát toàn bộ Long hồ, không sót chỗ nào.

Phương lão đầu mang Vương Tông Cảnh đi tới tận đỉnh, nhìn ra phía sau thần sắc cũng hơi buông lỏng, nhìn vẻ mặt của ông ta thì vốn chẳng để đám yêu lang kia vào mắt, tay phải tùy ý phất lên thu lại tiên kiếm, tiếp đó chỉ vào tòa miếu nhỏ nói: "Đêm nay cậu nghỉ ở chỗ này đi, đợi tới khi trời sáng, mấy con yêu thú sẽ tản đi, ta đưa cậu về là được."

Vương Tông Cảnh vội gật đầu, khom người hành lễ nói: "Cảm ơn Phương gia gia."

Phương lão đầu khẽ gật, dẫn hắn đi về phía miếu nhỏ. Vương Tông Cảnh theo ở phía sau trong lòng không ngừng suy tính nhưng không nghĩ ra được biện pháp nào nay có thể khiến vị Phương tiên sư này thu mình làm đồ đệ. Đang lúc gấp rút chợt thấy Phương lão đầu dừng bước, thân hình đứng hẳn lại, đồng thời đưa tay kéo Vương Tông Cảnh trầm giọng thốt: "Hượm đã!"

Vương Tông Cảnh giật nảy mình, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta hỏi: "Sao thế ạ?"

Phương lão đầu không lý tới hắn, sắc mặt thản nhiên lúc trước không biết vì sao đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng, ánh mắt thâm trầm, đầu mày khẽ cau nhưng vẫn nhìn chằm chặp vào tòa miếu nhỏ im phắc. Nhìn vào bên trong tối đen lặng ngắt của tòa miếu nát, lão trầm mặc hồi lâu, sau đó chầm chậm đẩy Vương Tông Cảnh ra ý muốn bảo hắn lui lại phía sau. Tiếp theo phất tay phải, bạch quang lóe ra, lại lần nữa tế xuất thanh tiên kiếm màu trắng.

Vương Tông Cảnh quan sát từng động tác của Phương lão đầu, đột nhiên như gặp đại địch vậy, tinh thần bất giác cũng bắt đầu khẩn trương, ngẩng đầu nhìn vào tòa miếu một hồi nhưng ngoại trừ bóng tối đen ngòm thì chả thấy được cái gì khác.

Lúc này vẻ mặt Phương lão đầu đã trở thành căng thẳng, tay phải nắm chặt tiên kiếm hoành ngang ngực, y phục không có gió mà tự tung bay, trông như một cây cung cứng đã căng dây, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắn mũi tên ra vậy. Lạnh lẽo nhìn vào bóng tối trong tòa miếu hồi lâu, đột nhiên ông ta lạnh giọng: "Các hạ là ai, đêm khuya tới đây có việc gì?"

Vương Tông Cảnh thất kinh, vội vàng mở to mắt nhìn vào trong miếu, thầm nghĩ lẽ nào trong đó còn có người lẩn trốn hay sao? Có điều mặc cho hắn cố thế nào đi nữa cũng chả nhìn ra được căn nguyên gì.

Căn miếu nhỏ vẫn đứng sừng sững. Trên đỉnh núi hoang vu này, giờ này phút này, bóng tối xung quanh căn miếu tựa hồ như ngưng đọng, không hề có một tiếng động nào phát ra. Sắc mặt Phương lão đầu càng lúc càng nghiêm trọng, đồng thời ánh mắt cũng càng thêm sắc bén. Kẻ thần bí ở trong căn miếu hơi thở quỷ dị khác hẳn người thường, một luồng sát khí đáng sợ tới mức cả đời ông cũng chưa từng thấy chầm chầm tỏa ra.

Vương Tông Cảnh đứng bên đột nhiên xoa xoa đầu mũi, trong cánh mũi chợt ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt không biết ở đâu ra.

Đúng lúc đó, Phương lão đầu quát lên một tiếng, tiên kiếm trong tay tỏa hào quang rực rỡ, ánh kiếm tựa hồ nháy mắt kéo dài ra nửa trượng, thân hình chuyển động như điện xẹt, dùng khí thế uy mãnh vô cùng xông thẳng vào trong miếu. Bóng tối trong ngoài căn miếu thoáng như đông cứng rồi chợt như loài vật sống có sinh mệnh, từng mảng từng mảng xoay chuyển xông thẳng vào Phương lão đầu đang được bạch quang bao bọc.

Đứng ở phía xa quan sát, màn chiến đấu trong căn miếu cổ quái kia khiến Vương Tông Cảnh khó mà lý giải được. Trong một mảng bóng tối, ánh kiếm trắng toát trông có vẻ sắc bén vô cùng đang tung hoành ngang dọc, thế nhưng dù thế nào bóng tối cũng vẫn ngưng đọng không tan, đẩy lui rồi lại hội tụ phảng phất như vẫn đang tấn công không ngừng nghỉ vào anh hào quang chói mắt.

Một tiếng gầm sắc bén đột nhiên vang lên, ánh sáng trắng đột nhiên phình lớn, Phương lão đầu nhân kiếm hợp nhất xông thẳng lên trời, húc tung mái căn miếu lên không, còn phía sau ông ta từng đám từng đám hắc khí cuồn cuộn tuôn ra như độc bám vào xương, truy sát tới cùng.

Phương lão đầu vừa chạm đất lại búng mình lên không, kiếm khí tung hoành, ánh kiếm đầy trời, lấp lánh trắng toát khiến cả đỉnh núi chìm trong bóng tối thoáng chốc sáng trưng như ban ngày. Trong khi ấy Vương Tông Cảnh nhìn thấy giữa ánh sáng huy hoàng có một bóng người cổ quái đang giao chiến với Phương lão đầu. Tầng hắc khí dày đặc bao quanh khiến bóng người trở nên rất mơ hồ, kẻ này xuất thủ độc ác, đấu với thần thông đạo pháp lợi hại cỡ Phương lão đầu không những không rơi xuống hạ phong mà còn bức cho ông ta thối lui liên tiếp.

Sắc mặt Phương lão đầu càng lúc càng khó coi, nhưng ánh kiếm trong tay càng lúc càng chói mắt, có điều mặc cho thế công của ông ào ạt như sóng triều, đối phương lại thuận tay hóa giải rất dễ dàng, mà mỗi lần phản công vào chỗ yếu hại sau đó đều khít khao độc địa tới không thể tưởng, khiến Phương lão đầu không thể không quay về tự cứu, càng về sau càng rối loạn, dần lộ ra dấu hiệu thất bại.

Trong không khí, mùi máu tanh kỳ dị kia tựa hồ như đã nồng thêm mấy phần.

Đang lúc kịch chiến, Phương lão đầu gầm lớn, ánh kiếm bổ xuống nhưng bị kẻ thần bí kia dễ dàng tránh qua, đột nhiên từ trong hắc khí hắn lật tay phát ra một chưởng đánh trúng đầu vai trái của Phương lão đầu. Một luồng sức mạnh quỷ dị ào ạt xông tới, Phương lão đầu la lớn, cả người bay vọt về phía sau. Luồng sức mạnh này mãnh liệt tới mức, ngay cả Vương Tông Cảnh đứng nhìn từ xa cũng nghe thấy tiếng xương vỡ rụm.

Quầng hắc khí bao bọc người thần bí cuốn tới, Vương Tông Cảnh đứng im không dám động đậy, không biết vì sao, khi quầng hắc khí vượt qua bên cạnh, hắn cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo kỳ dị thoáng quét qua cơ thể mình một lượt.

Phương lão đầu lộn người phóng ra, nhưng lại từ đỉnh núi bay xuống. Kẻ thần bí truy đuổi sát phía sau lưng. Vương Tông Cảnh còn chưa hoàn hồn, không nhịn được liền chạy tới bên vách núi nhìn xuống, vừa nhìn thì đã giật nảy mình. Thì ra trong hõm núi một bầy yêu lang vẫn còn chưa bỏ đi, mấy chục con yêu lang đang tụ lại thành một khối, còn Phương lão đầu cùng kẻ thần bí kia lại nhảy thẳng vào giữa bầy sói, tức thì gây ra một trường náo loạn.
Tiên kiếm bay múa tung hoành chiếu sáng rực khắp xung quanh, đám Bạch bối yêu lang trong cơn kinh hoảng liền nổi hung tính, bắt đầu gầm thét điên cuồng xông vào tấn công Phương lão đầu và kẻ thần bí khiến cho Vương Tông Cảnh đứng trên đỉnh núi hãi hùng khiếp vía. Thế nhưng vô luận là Phương lão đầu hay là kẻ thần bí kia đều căn bản không thèm để ý tới những sinh vật đáng sợ ngay cạnh ấy, chỉ cắm đầu vào đánh mãi không ngừng. Tuy bọn họ hiện tại thân giữa bầy sói, nhưng trong lúc tiến lùi đều kẻ người kiếm khí mờ mịt, kẻ thân xẹt như điện. Mỗi con yêu lang nhảy vào chỉ nháy mắt liền máu me be bét mà mất mạng, rơi đầu rụng chân văng tứ tung, một bầu không khí giết chóc cực kỳ hũng hãn hừng hực tản ra. Vương Tông Cảnh thậm chí không có cách nào nhìn rõ được mấy con yêu lang đó chết như thế nào, chỉ có thể trợn mắt há mồm ngó những con yêu thú gớm ghiếc bị tàn sát thê thảm mà không thể chống trả.
Cuối cùng, trước màn giết chóc cùng mùi máu tanh lợm trời thối đất đáng sợ ấy đã khiến cho đám yêu lang vốn được xưng hung hãn tàn nhẫn cũng không thể chịu nổi. Những con yêu lang sống sót lớp lớp tru lên những tiếng thê thảm rồi chạy ra xa một cách điên dại, chỉ mong tránh hai gã con người ghê gớm này càng xa càng tốt. Còn tại chiến trường, hai người vẫn không ngừng đấu đá kịch liệt, nhưng rõ ràng là Phương lão đầu đã bị áp chế toàn diện. Sắc mặt lão đỏ bừng, hơi thở hổn hển như trâu, trên cơ thể cũng có thêm mấy vết thương chảy máu ròng ròng.

Trong lúc nguy cấp, Phương lão đầu nghiến răng trầm người, trước tiên dùng toàn lực đầy lui kẻ thần bí nửa bước, sau đó hoành kiếm trước ngực, tay trái bấm ngón bắt quyết nhưng lại điểm ngón tay vào đang vẽ vào không trung. Một luồng khí xanh từ ngón tay tuôn ra bắt đầu xoay chuyển, ở giữa chừng không hóa thành một cái đồ án thái cực màu xanh.

Thanh quang chớp chớp, linh khí bức nhân, vừa nhìn là đã biết đây chính là một đạo thuật cực kỳ lợi hại.

Có điều lúc này, thân hình ẩn trong hắc khí của kẻ thần bí bỗng dưng dừng lại, tựa hồ khi nhìn thấy đồ án thái cực màu xanh đã khiến hắn phải chịu một sự kích động nào đó. Đột nhiên y cất lên tiếng hú, thanh âm nghẹn ngào xen lẫn vài phần điên cuồng, sát ý càng mạnh. Gần như cùng lúc, Phương lão đầu chợt trợn trừng hai mắt, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin dường như vừa nhìn thấy một chuyện chắc chắn không thể diễn ra.

Trong quầng hắc khí quay cuồng, kẻ thần bí thò một cánh tay ra, cũng giống như Phương lão đầu vừa làm lúc nãy, bắt quyết vẽ ảo vào không trung, khí xanh tuôn trào nháy mắt phía trước cánh tay thò ra từ hắc khí thình lình tạo thành một cái đồ án thái cực màu xanh, hơn nữa rõ ràng là kỳ thuật do kẻ thần bí thi triển uy lực còn hơn cả Phương lão đầu, ngay cả đồ án thái cực cũng lớn gấp đôi so với đồ án của ông ta.

"Ngươi…" Phương lão đầu trợn mắt hét lớn: "Ngươi là ai?"

Thế nhưng tiếng nói còn chưa dứt thì đồ án thái cực của đối phương đã áp tới rồi. Râu tóc Phương lão đầu dựng ngược, không còn đường lui, cũng đành đem đồ án thái cực màu xanh của mình đẩy ra. Hai mặt đồ án thái cực thần kỳ chói mắt va chạm mãnh liệt vào nhau, ngay giữa hõm núi vốn bị màn đêm tối om bao phủ.

Trong khoảnh khắc ấy, tựa hồ như có vầng thái dương mãnh liệt tỏa hào quang, ánh sáng khiến người ta không cách nào mở được mắt. Có điều giây phút ấy bất quá lại vô cùng ngắn ngủi, chỉ nháy mắt là hết. Thái cực đồ do Phương lão đầu tế xuất ra ầm ầm vỡ tan, những luồng không khí mạnh mẽ xoáy cuộn tuôn trào như bài sơn đảo hải đánh bay ông ta ra ngoài. Đồng thời luồng sức mạnh khổng lồ thậm chí cũng ép quầng hắc khí bao bọc kẻ thần bí tản ra một chút.

Đồ án thái cực khổng lồ xanh lét kia nặng nề tàn nhẫn đập vào ngực Phương lão đầu, không chừa lại một chút dưa địa nào. Phương lão đầu toàn thân chấn động, toàn bộ thất khiếu đều chảy máu, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn vào phía sau lưng của quầng hắc khí, khóe môi khẽ run rẩy. Giây lát sau, vị tiên trưởng Thanh Vân Môn không lâu trước đây trong mắt Vương Tông Cảnh gần như vô địch thiên hạ đã như con diều đứt dây, bị đánh văng tít ra đằng xa, vượt quá mấy chục trượng rồi mới rợt uỵch một cái xuống một góc tối tăm, sống chết chẳng rõ.

※※※

Hào quang xanh lét dần dần tản đi, bóng tối và mùi máu tanh từ bốn phương tám hướng ập lại, một lần nữa bao trùm cả ngọn núi nhỏ.

Vương Tông Cảnh sắc mặt trắng bệch, chầm chậm lùi lại. Trước mắt nó là kẻ thần bí ẩn trong quầng hắc khí dưới hõm núi giống như u linh lại từ từ xuất hiện trên đỉnh Ô Thạch Sơn.

Gió núi lạnh lẽo thổi qua căm căm.

Vương Tông Cảnh cảm thấy chân mình mềm nhũn, thậm chí không đứng nổi nữa. Hai hàm răng nghiến chặt, cặp mắt trừng trừng nhìn vào bóng hình đáng sợ kia, trừ việc đó ra thì trong đầu nó trống không chả nghĩ được gì.

Kẻ thần bí kia tiến lại gần rồi dừng phía trước mặt Vương Tông Cảnh một đoạn, cái cảm giác bị ánh mắt quái dị đó quét qua người một lần nữa xuất hiện trở lại, có điều chẳng hiểu tại sao, kẻ thần bí này chỉ ẩn trong quầng hắc khí hừ nhạt một tiếng, không làm khó gì Vương Tông Cảnh mà đột nhiên đằng không bay lên bay qua người nó rồi cứ thế chui vào màn đêm tối tăm phía trước.

Tao ngộ của Vương Tông Cảnh đêm nay thật quá kỳ lạ, còn hơn tất cả những gì nó vốn có từ trước tới nay. Tới tận giờ phút này, nó vẫn ngơ ngẩn chưa định thần lại được. Đang ngây người ra cả nửa ngày, chợt nghe thấy một âm thanh kỳ quái, đánh "Ùm" một tiếng. Hình như có cái gì đó rơi xuống Long hồ.

Nó lại ngẩn ra một lúc nữa, thầm nghĩ chắc không phải kẻ thần bí kia bị quẳng xuống hồ đấy chứ? Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu thì đã nhanh chóng bị nó phủ nhận. Kẻ thần bí kia đạo hạnh cao thâm, thậm chí ngay cả Phương lão đầu của Thanh Vân Môn cũng không phải đối thủ của y, làm sao có thể xảy ra chuyện gì bất ngờ được. Có điều cũng tại thời điểm này, nó mới phát giác ra trên đỉnh Ô Thạch Sơn chỉ còn lại duy nhất một mình nó mà thôi.

Lúc này không đi, còn đợi tới bao giờ?

Vương Tông Cảnh tuổi tuy không lớn, nhưng thông minh bướng bỉnh thì có thể nói là kệt xuất trong đám con cháu Vương gia. Nó lập tức co chân bỏ chạy, có điều chỉ dám chạy tới bên vách núi, nhìn phía dưới bóng tối tựa hồ như vô cùng vô tận, nó lại do dự một hồi. Vừa rồi nó đã thấy rõ ràng, còn mấy con Bạch bối yêu lang bỏ chạy, kẻ thần bí kia đối xử với nó thế nào vẫn chưa dám chắc, nhưng nếu quả như xuống núi mà đụng phải một con hoặc vài con yêu lang thì chết chắc không có gì nghi ngờ. Cho dù Bạch bối yêu lang có sợ vỡ mật không dám quay lại, nhưng trong màn đêm thăm thẳm này, con đường quay trở về Long Hồ Thành cũng chưa chắc không có yêu thú đáng sợ khác xuất hiện. Bất quản là loài yêu thú nào, đứa bé mười một tuổi (*) như nó e rằng chỉ còn nước nhét đầy bụng yêu thú cho xong.

Nghĩ như vậy, Vương Tông Cảnh lại không dám xuống núi nữa. Lúc này trong lòng nó đã cảm thấy hối hận muôn vàn. Ngàn lần không đáng, vạn lần không đáng đánh cuộc một ván hiểm họa khôn lường mà vô bổ kia với tên rùa đen Vương Tông Đức. Bây giờ tiến thoái lưỡng nan, chỉ sai một bước là ắt phải chết trên đỉnh núi này rồi.

Đang tự xỉ vả mình, đột nhiên trong màn đêm phía xa lại vang lên mấy tiếng "rào rào". Vương Tông Cảnh lại cảm thấy căng thẳng trong lòng, ngoái đầu nhìn lại, tiếng động đó nghe giống như có vật gì nhảy lên khỏi mặt nước tạo ra.

Quả nhiên, mặc cho nó trong lòng luôn thầm khấn vái, nhưng làn hắc khí chớp động trong đêm tối kia chính là kẻ thần bí đang bay trở lại hạ xuống nay đầu núi. Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt đất dưới quầng hắc khí dường như có một vũng nước.

Y đi tới Long hồ làm chuyện gì, nửa đêm canh ba không phải là gấp rút hay thừa hơi đi tắm rửa chứ? Trong đầu Vương Tông Cảnh lược qua mấy nghi vấn. Thế nhưng thời gian cho nó tơ tưởng cũng chẳng lâu, ánh mắt kẻ thần bí kia quét tới chỗ nó rồi dừng lại trên người Vương Tông Cảnh giây lát. Thân hình kẻ thần bí chợt di động, nhẹ nhàng lướt tới.

Vương Tông Cảnh kinh hãi thất sắc, lần này mục tiêu của kẻ thần bí kia tuyệt đối chính là mình rồi, nó liên tưởng tới trận đánh kịch liệt lúc nãy, nhìn thân hình giấu trong quầng hắc khí dày đặc, lại thêm mùi máu tanh đột nhiên trở nên nồng nặc, Vương Tông Cảnh rốt cục không kìm được nỗi sợ hãi trong lòng, xoay người bỏ chạy. Thế nhưng chưa chạy được hai bước, nó liền cảm thấy thân hình nhẹ bẫng, thì ra đã bay lên khỏi mặt đất. Quầng hắc khí kia cuộn tới, một luồng sức mạnh ghê gớm tóm chặt lấy nó rồi nhấc bổng lên, như mũi tên rời khỏi dây, từ đỉnh Ô Thạch Sơn bay mất vào trong chỗ tối tăm nhất của màn đêm sâu thẳm.

※※※

Ô Thạch Sơn nhỏ bé lại một lần nữa chìm vào yên lặng, cảnh đêm thê lương, gió núi lạnh lùng.

Bỗng nhiên, một cánh tay run rẩy chợt xuất hiện trên con đường nhỏ, ngay sau đó lại thêm một cánh tay nữa, trên cánh tay và bàn tay máu chảy dầm dề, một thân hình yếu ớt tàn tạ chầm chậm bò lên, chính là Phương lão đầu của Thanh Vân Môn. Chỉ thấy ông ta lúc này thê thảm không chịu nổi, mặt toàn những máu, vết thương khắp người, đặc biệt trước ngực lõm vào một khoảng lớn, xương thịt bầy nhầy, máu tuôn như suối, ngay cả đi lại bình thường cũng không làm nổi, chỉ có thể từng chút từng chút cố gắng bò tới.

Cứ lết như vậy tạo thành một vệt máu dài khiến người nhìn thấy phải kinh tâm động phách, không biết Phương lão đầu lấy đâu ra sự kiên cường mà bò tới tận trước tòa miếu nhỏ, quan sát xung quanh, kẻ thần bí kia đã rời khỏi từ lâu, cả đứa bé nhà họ Vương mà ông ta vừa cứu lúc nãy cũng không thấy đâu cả, chẳng biết là sống hay chết.

Khuôn mặt trắng nhợt của Phương lão đầu hoáng hiện vẻ bi thảm, nhưng sau đó nghiến răng thở hồng hộc, cố gắng huy động một chút sức lực cuối cùng giơ một ngón tay run run chấm vào vũng máu của mình đang chảy dầm dề, vẽ xiên xẹo một hồi lên mặt đất trước miếu. Sau đó ông ngoẹo đầu rồi cứ thế mà chết đi.

Nhờ ánh sao nhàn nhạt trong màn đêm, dưới cái bóng đổ nát của căn miếu nhỏ, có thể loáng thoáng nhìn thấy trên mặt đất hai chữ lớn được viết bằng máu:

Thương… Tùng…
——–

Ghi chú: (*): Ở phần đầu chương số 1, Tiêu Đỉnh có tả Vương Tông Cảnh trông khoảng 11-12 tuổi. Tới giờ mới khai ra hắn có 8 tuổi. Vậy là tên này bị lớn sớm (hay là già trước tuổi), hèn nào biết nhìn trộm Lưu quả phụ "rửa" y phục.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...