Vương Tông Cảnh nhìn Ba Nhạc không nói gì, chỉ khe khẽ lắc đầu, Từ Mộng Hồng cùng Tây Môn Anh Duệ bên cạnh cũng nhíu mày, chỉ có Ngao Khuê cười nhạt một tiếng, tiếng cười mang theo vài phần ác ý, hắn đứng bên cửa lớn tiếng nói: “Ngươi biết cừu nhân của ngươi có bao nhiêu sao? Ngươi biết tối ngày hôm qua có bao người đến Ba gia sao? Ngươi bây giờ ra đường tùy tiện chỉ mười người trong cái thành Lương Châu này thì cũng ít nhất năm người trong số đó có thể là cừu nhân của nhà ngươi, biết không? Ha ha ha ha…… Giúp ngươi giết cừu nhân, điều đó khả thi sao?”
Lần này, Từ Mộng Hồng cùng Tây Môn Anh Duệ cũng không có ngăn cản Ngao Khuê, ngay cả Vương Tông Cảnh cũng trầm tư một hồi, nhẹ giọng nói với Ba Nhạc: “Hắn mặc dù nói khó nghe, nhưng ý tứ trong lời nói cũng không sai, chuyện này chúng ta làm không được.”
Ba Nhạc quai hàm bành ra một chút, thoạt nhìn tựa hồ đang cắn răng, sau đó nó lại một lần nữa giương mắt nhìn Vương Tông Cảnh, nói: “Không, ta chỉ muốn các ngươi giúp ta giết một người, ta liền đem vật kia cho các ngươi.”
“Ừm?” Lời vừa nói ra, mấy người Từ Mộng Hồng không khỏi động dung, nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi nhích lại gần.
Vương Tông Cảnh hướng Từ Mộng Hồng nhìn thoáng qua, Từ Mộng Hồng khẽ gật đầu. Vương Tông Cảnh hiểu ý, quay đầu nhìn Ba Nhạc, nói:
“Là ai?”
“Hồng Minh.”