Trừ Em Ra Còn Có Ai

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

Cô ấy là người siêu cấp không có kiên nhẫn, thích xem tiểu thuyết tôi viết, rồi lại không kịp đợi tôi viết hết hai mươi vạn chữ kết cục, thường thường xem một nửa liền quấn tôi hỏi hung thủ là người nào.

Tôi còn nhớ quyển sách kia, bởi vì cô ấy dây dưa quấn quýt, tôi lại liều chết không nói, cô ấy đoán hết tất cả nhân vật trong sách, cuối cùng bày ra nghi ngờ nửa ngày, kết quả lại là tự sát, cô ấy liền gọi trời gọi đất cho rằng mình bị đùa bỡn.

Cô gái hôm nay, không phải Duyệt Duyệt rồi, đứa trẻ bốn tuổi còn chưa có biện pháp xem tiểu thuyết trinh thám suy luận.

Tại sao phải nói về cô ấy? Bởi vì cô ấy là người phụ nữ đầu tiên khiến trái tim tôi cảm thấy thật ấm áp, cũng là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi bị thương rất nặng.

Tôi cảm thấy, tôi đang ở bên cạnh cô ấy, nhưng cô ấy lại không nhìn thấy tôi, không nghe được lời nói của tôi, tôi có thể làm sao đây?

Hôm nay tâm trạng rất loạn, không biết nói đến từ đâu, thường thường xem thư bày tỏ tình cảm của các bạn gửi đến, có thể lý trí đi phân tích, nhưng khi mình chân chính gặp phải, lại cảm thấy tay chân luống cuống, vì vậy tôi xin lui ra.

Tôi nói cho cô ấy biết, tôi không có tức giận. Nhưng đó là lờit rái lương tâm, thật ra thì tôi cực kỳ tức giận, ngay cả mình cũng không biết tại sao tức giận như vậy, rồi lại giận đến không muốn làm cho cô ấy biết.

Sau đó suy nghĩ một lát, cũng hơi hiểu ra.

Tôi đang ghen.

—— Tử Ngôn

Trước đó, chúng ta tạm thời không gặp mặt.

Anh lại dám nói với cô như vậy, vậy mà bảo không có tức giận?

Đáng ghét! Cô tức giận đến mãnh liệt đấm giường đệm. Sao lại để ý thế, cô cũng không phải cố ý, nếu biết Dương Thiệu Hoa sẽ đột nhiên hôn cô, cô nhất định sẽ giữ vững toàn bộ lòng cảnh giác, anh không thể tha thứ cô lần này sao?

Quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi!

Nhưng sau khi phát tiết xong, cô ôm chăn bông, lăn qua lộn lại cả đêm không cách nào ngủ, nhớ tới cặp con ngươi vắng lạnh kia, trái tim liền chìm đến đáy cốc, rất sợ anh không bao giờ để ý tới cô.

Cô không nghĩ ra anh đang nghĩ cái gì, cảm thấy hình như rất để ý, nhưng vì sao lại phản ứng bình tĩnh như vậy? Anh nói không thèm để ý, nhưng anh cả lời "Tạm thời không gặp mặt" cũng nói ra rồi.

Anh là người đàn ông sach sẽ, ở trong tình cảm thì truyền thống hơn ai hết, nếu yêu, thì muốn chung tình tuyệt đối, không có bất kỳ mơ hồ, cho nên anh cảm thấy bị thương, bị phản bội, những chuyện này cô đều có thể hiểu, nhưng sau khi bị thương thì sao? Cô hoàn toàn không có biện pháp mong đợi phản ứng của anh, chỉ sợ anh quyết định bỏ qua hết, không để ý gì nữa cả, thì nguy rồi!

Cho tới nay, đều là cô quan tâm anh nhiều hơn, cá tính của anh quá mức im lặng, cả tình cảm cũng âm ấm nhàn nhạt, cô thậm chí cảm thấy, anh chỉ là đã quen có cô làm bạn, tình cảm người thân ấm áp chiếm đa số, không còn có cô gái nào thân mật hơn cô, vô cùng tự nhiên đi tới một bước kia, nhưng muốn nói đến tình yêu nóng cháy sâu sắc giữa người tình, thì sợ là không tồn tại chứ?

Cũng bởi vì tình yêu của anh quá nhạt, cô mới có thể sợ, sau khi anh bị thương sẽ lui về chỗ cũ, sẽ bỏ hết tình yêu nhàn nhạt này.

Nghĩ đến thật buồn bã, cô không giữ được tình yêu của người đàn ông này, lại dâng hiến trọn vẹn tình yêu của cô.

"Tạm thời chớ gặp mặt, tạm thời chớ gặp mặt. . . . . ." Ai! Cần tức lớn như vậy sao?

Nói không gặp mặt, cô còn tưởng là thật sự cả đời không qua lại với nhau chứ?

Mấy lần ra vào cửa nhà, lơ đãng chạm mặt, cô cúi thấp đầu, cả nhìn cũng không dám nhìn anh một cái.

Ngay cả chào hỏi cũng không sao?

Anh hơi ủ dột nhếch môi, học trầm mặc theo cô.

Anh thừa nhận, anh quả thật rất để ý, nói đó là ghen, anh cũng nhận, trong khoảnh khắc đó, thật sự cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng sau khi câu nói kia ra khỏi miệng, đêm đó anh liền hối hận.

Anh bảo lưu phong độ, cho cô không gian, để cho cô tỉnh táo suy tư, lựa chọn người cô muốn nhất, nhưng nếu suy tư đến cuối cùng, cô vẫn không vứt bỏ được tình cảm trong quá khứ thì sao?

Nếu cuối cùng cô không lựa chọn anh, anh thật không biết mình làm sao tiếp nhận.

Có người cạn tào ráo mán, thế nhưng anh lại lẳng lặng lui sang một bên không tranh không cầu không làm khó dễ cô, đây gọi là phong độ? Vì sao anh lại phải làm quân tử? Nếu như quân tử sẽ làm anh mất đi cô.

Ban ngày, lúc viết bản thảo luôn không cách nào tập trung tinh thần, trong đầu không ngừng nhớ tới cô, không ngừng nhớ tới hình ảnh cô bị hôn. . . . Tâm tư liền táo bạo, thế nào cũng không tĩnh tâm được.

Quá khứ, chưa từng cảm thấy căn nhà này yên tĩnh vậy, thiếu giọng nói dịu dàng nũng nịu của cô, thiếu tiếng cười đùa của cô và Duyệt Duyệt, trái tim cũng không còn đập nhanh, yên tĩnh đến khiến anh hít thở không thông.

Quá khứ, cũng là một mình, từ trước giờ không cảm thấy tịch mịch, hiện tại cũng chỉ trở về cuộc sống lúc đầu mà thôi, tại sao. . . . Sẽ trở nên khó có thể chịu được như thế?

Anh đã không cách nào tưởng tượng, những ngày không có cô.

Phát hiện không cách nào ở trong không gian quá yên lặng, anh bỗng đứng lên, cầm cái chìa khóa ra cửa.

Vốn định đi chung quanh một lát, hóng mát một chút, rồi lại gặp phải trường hợp anh không muốn đụng phải nhất lần nữa.

"Duyệt Duyệt là máu mủ nhà họ Dương, em không cải biến được sự thật này."

"Vậy thì thế nào? Từ khi Duyệt Duyệt ra đời đến bây giờ, có ai trong nhà họ Dương ãm9 nó, đút sữa cho nó, thay tả cho nó lần nào chưa? Tại sao một câu trên người nó chảy máu nhà họ Dương thì muốn mang nó về?"

"Anh không chỉ cần đứa bé, anh cũng muốn em. Điềm Điềm, tấm lòng anh dành cho em, chưa bao giờ thay đổi!"

"Cho nên anh lấy đứa bé uy hiếp tôi? Loại hành vi này rất hèn hạ." Cô cũng không lĩnh tình.

"Điềm ——" vừa mới vươn tay, lại bị cô trừng đi.

"Tôi đã cảnh cáo anh, đừng gặp mặt tôi nữa!" Một lần đã khiến Tử Ngôn hạ "lệnh phong tỏa" rồi, nếu thử lại một lần, cô thật không dám tưởng tượng sẽ như thế nào, sợ là muốn xoá tên khỏi đáy lòng rồi.

Cô thật sợ anh ta.

"Em rốt cuộc vẫn còn kiên trì cái gì? Bên cạnh mang theo một đứa bé, em nghĩ em có thể tìm được đối tượng tốt sao? Điềm Điềm, đừng tùy hứng. . . . . ." Dương Thiệu Hoa dụ dỗ, cố gắng thuyết phục cô.

"Anh cho rằng không ai thèm lấy tôi? Dương Thiệu Hoa, anh đừng xem thường người khác! Tôi liền gả cho anh xem!"

Quan Tử Ngôn quả thật muốn thở dài.

Anh thật sự rất không muốn gặp loại trường hợp này, cố tình mỗi lần đều làm cho anh gặp vừa vặn, cô không thể tìm địa phương kín đáo một chút sao?

Không muốn nghe nữa, nên anh lặng lẽ lách mình đi, không ngờ vẫn bị đuôi mắt của cô nhìn thấy.

Bị phiền đến nổi giận, cô nhất thời xúc động, bật thốt lên hô: "Tử Ngôn, nói cho anh ta biết, anh sẽ lấy em đi!"

Anh dừng lại, sống lưng cứng còng.

Không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng nghe thấy.

Rồi sau đó, anh có động tác —— cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Sợ anh lại hiểu lầm, cũng không để ý lệnh phong tỏa của anh lúc trước, Uông Điềm Hinh bước nhanh đuổi theo.

Lúc này cô không cho người ta hôn loạn, ngay cả góc áo cũng không đụng phải, sao anh lại tức giận hơn? Bóng lưng căng thẳng cứng ngắc rõ ràng: đừng đụng ta!

Cô không có can đảm tiến lên đụng anh. . . .

Bước chân của anh không nhanh không chậm, xem ra giống như là không có ý thoát khỏi cô, nhưng vẫn không để ý cô, hại cô đi phía sau, cũng không biết làm sao mới tốt.

Có đến vài lần tan việc, cả người mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi, thật ra thì rất muốn đến chỗ anh, để cho anh ôm, nũng nịu với anh, cảm thụ cảm giác được yêu thương cưng chiều, đêm đó sẽ ngủ rất ngon.

Nhưng anh đã nói như vậy rồi, cô đâu còn có mặt mũi tiến lên đòi ăn canh đóng cửa nữa? Còn nhớ anh cũng chỉ có thể đè nén xuống.

Cô không biết anh bớt giận chưa, cũng không hiểu biết lệnh phong tỏa kia khi nào mới bãi bỏ.

Yên lặng đi một đoạn đường, anh đột nhiên dừng bước, hại cô thiếu chút nữa đâm đầu vào lưng của anh.

Anh quay đầu lại, trầm trầm hỏi ra một câu: "Em nghĩ rõ chưa?"

"Hả?" Đây là vấn đề quỷ gì? Cô rõ ràng mà, vẫn luôn rất rõ ràng.

"Anh không muốn lấy em?" Nếu không sao lại hỏi như vậy.

Ánh mắt anh lạnh lẽo. "Không."

Cô vẫn chưa có tỉnh táo lại để lý trí xử lý chuyện này!

Như vậy tính là gì chứ? Vì đấu với một người đàn ông, chứng minh còn có người muốn cô, liền xúc động nóimuốn anh cưới cô, hôn nhân của anh, có thể để cô tùy tiện như trò đùa vậy sao?

Cô xem anh là gì chứ? Là nam phụ mà nữ chính dùng để chọc tức nam chính khi hai người sinh ra hiểu lầm trong phim truyền hình tám giờ?

Anh không biết cô và người đàn ông kia có hiểu lầm gì, mà lại rời đi khi mang thai Duyệt Duyệt, đến nay không giải được bế tắc, nhưng chỉ cần một ngày hiểu lầm của cô còn đó, anh cũng sẽ không cưới cô.

Anh thà bị mất đi, cũng không muốn cô ôm oán hận, vì báo thù một người đàn ông khác mà gả cho anh. Cô nhất định phải xác định, người cô thật sự muốn là ai.

Ở trong quan niệm của anh, hôn nhân là lời hứa thần thánh nhất, là một đôi nam nữ thận trọng phó thác cả đời, cả đời thật lòng làm bạn với nhau, không thể là như thế này, không nên là như bây giờ.

Dưới tình huống này, anh không cách nào đồng ý.

Một câu "Không" kiên định, làm trái tim Uông Điềm Hinh lạnh hết.

Cô không có đuổi theo nữa, mất hồn mặc anh cho anh tránh ra, càng lúc càng xa.

Anh nói, anh không muốn cưới cô, rất như vậy, rất quyết tuyệt. . . . . .

Anh đang chờ, đang đếm ngày, từng ngày từng ngày đứng chờ cô.

Không cầu mong gì khác, chỉ muốn cô đi tới, ôm anh thật chặt như đêm đó, không để cho anh rời đi, sau đó kiên định nói cho anh biết, cô thương anh!

Cái anh muốn, chỉ là một trái tim, như thế mà thôi.

Còn lại, cô muốn xử lý những chuyện kia như thế nào, cô và người đàn ông kia có rối rắm gì, đều không cần nói cho anh biết, anh cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần người cô yêu là anh.

Nhưng, không có.

Cô không có thử đi về phía anh nữa, cũng không còn anh giải thích gì với anh nữa, giống như —— trở lại hai đường thẳng song song không chạm vào nhau như lúc ban đầu.

Cô rốt cuộc —— nghĩ rõ chưa?

Mấy lần bọn họ gặp nhau dưới lầu, đã không còn trường hợp tranh chấp đối lập, xem ra rất bình thản, cô rốt cuộc có thể tỉnh táo đối mặt vấn đề, mà không phải luôn luôn trốn tránh, trốn tránh rồi vấn đề vẫn ở nơi đó không có giải quyết.

Đây đã từng là hy vọng của anh, nhưng cô thật sự làm vậy, anh lại cảm thấy mất mác chua xót.

Duyệt Duyệt vẫn sẽ chạy tới nơi này, chỉ là anh không còn qua nữa, Uông Điềm Hinh cũng chẳng qua tới.

Duyệt Duyệt vẫn dây dưa dính anh thân mật vô cùng, trước người sau người đều kêu papa, cô không nói cái gì, anh cũng không muốn làm khó cô, mấy lần muốn nói gì với Duyệt Duyệt, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại nuốt trở về.

Quá khứ, cô nói cha của Duyệt Duyệt không có ở đây, cho nên anh có thể giấu giếm điều bí mật này cả đời, làm ba của Duyệt Duyệt vĩnh viễn, nhưng bây giờ, ba ruột của Duyệt Duyệtđang ở trước mặt bé, anh còn có thể làm như vậy nữa sao?

Nếu như, cuối cùng Uông Điềm Hinh không lựa chọn anh, anh cũng không muốn dùng Duyệt Duyệt để ràng buộc cô.

Nhưng, anh làm sao dứt bỏ được? Đứa nhỏ này, đã là một miếng thịt trong lòng anh, không bỏ được, trừ máu mủ, thì việc anh làm, cho tới bây giờ cũng không ít hơn bất kỳ một người cha nào trên đời.

Lúc Duyệt Duyệt vừa ra đời yếu ớt nhiều bệnh, anh lúc nào cũng lo lắng đề phòng, phiền não vì bé, trắng đêm không ngủ chú ý trông chừng lúc bé ngã bệnh.

Duyệt Duyệt học nói chuyện thì cùng Điềm Hinh đoán xem bé đang nói cái gì, là niềm vui thú lớn nhất mỗi ngày.

Duyệt Duyệt kêu tiếng papa đầu tiên thì sự sung sướng vui vẻ trong lòng anh, khó có thể hình dung, đến một tháng sau khi kêu papa mới kêu mẹ, khiến Uông Điềm Hinh ghen ghét ghi hận đến nay.

Duyệt Duyệt học đi bộ thì anh dắt bé, đi từng bước một, khi té ngã anh sẽ rất đau lòng ôm lấy an ủi.

Duyệt Duyệt đến vườn trẻ, anh và Điềm Hinh cùng nhau dắt tay của bé, rất nhiều giáo viên, phụ huynh, khen con gái của anh đáng yêu.

Duyệt Duyệt có rất nhiều bí mật nhỏ đều sẽ lặng lẽ nói cho anh biết, sau đó hai người hẹn xong không thể nói với mẹ.

Mỗi lần Duyệt Duyệt phạm sai lầm bị Điềm Hinh đánh, đều sẽ khóc tới tìm anh, muốn anh xoa xoa lòng bàn tay đo đỏ.

Mỗi lần Duyệt Duyệt có món ngon, chuyện gì vui, nhất định sẽ nói cho anh biết đầu tiên, chia sẻ với anh, anh biết đứa nhỏ này rất thương anh. . . . . .

Anh cẩn thận che chở, nhìn bé ở anh dưới cánh chim lớn lên từng chút, nội tâm vô cùng vui sướng kiêu ngạo.

Tất cả, từng ly từng tý anh đều ghi tạc ở đáy lòng, tình cảm như vậy, làm sao bỏ được?

"Papa, ba có ở đây không?" Thân thể nho nhỏ, từ cửa chính dò vào.

Bé có cái chìa khóa, sẽ tự mình mở cửa.

"Nơi này." Âm thanh từ trong phòng nhỏ truyền tới, căn phòng chơi 6m vuông này, là không gian được trữ ra cho Duyệt Duyệt, bên trong có tất cả vật phẩm bé từng dùng từ bé đến giờ.

Duyệt Duyệt chạy tới, nhào vào trong lòng anh tựa như thường ngày. "Papa, ba ở đây làm gì?"

"Đang xem Duyệt Duyệt đáng yêu." Anh ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mắt có đầy mấy quyển album hình lớn, bên trong đều ghi lại hình ảnh của bé từ khi ra đời đến giờ.

Tựa sát lật xem hết một quyển album, anh mới nghĩ đến điều muốn hỏi: "Sao con lại tới đây? Mẹ đâu?"

Hôm nay là ngày nghỉ, Điềm Hinh không dẫn bé ra ngoài dạo dạo?

Duyệt Duyệt nhăn nhíu mũi. "Chú Dương kia lại tới nhà con, mẹ nói mẹ có việc bận, bảo con đến tìm ba."

Có việc bận rộn? Bận chuyện gì không thích hợp có em bé ở đó? Những lời này có thể làm cho người ta liên tưởng đến không gian rất rộng. . . . . .

Ngừng! Quan Tử Ngôn, tư tưởng sạch sẽ một chút, người ta căn bản chỉ là muốn nói một ít chuyện, không thích hợp cho Duyệt Duyệt nghe được mà thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ những suy đoán không có căn cứ!

Lắc lắc đầu, anh nhếch nhẹ khóe môi, dịu dàng hỏi: "Duyệt Duyệt có đói bụng không? Có muốn ăn gì hay không?"

Anh không biết còn có thể chăm sóc bé, làm bạn bé như vậy bao lâu nữa, mỗi một khắc đều hết sức quý trọng.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát. "Bánh nướng xốp." Đó là thứ papa, mẹ, và bé thường xuyên ăn nhất khi ba người ở chung.

"Được, chờ ba một chút." Hôn má mềm một cái, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Rửa chảo, mở bếp, liếc thấy bóng dáng đứng nghiêm cạnh cửa phòng bếp, nhìn ra sự chần chờ của bé, liền tắt bếp, ngồi xổm xuống giang hai cánh tay, đợi bé tựa vào mình, mới hỏi: "Duyệt Duyệt có lời muốn nói phải hay không?"

"Papa. . . . . ." Duyệt Duyệt do dự thật lâu, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải ba không quan tâm con và mẹ nữa không?"

Anh ngạc nhiên. "Sao Duyệt Duyệt nghĩ như vậy?"

"Vậy ba đi tìm mẹ đi! Ba không đến, nhưng mỗi ngày chú Dương đó đều tìm mẹ, cứ bảo mẹ kết hôn với chú ấy, mẹ cũng không cãi nhau với chú ấy như trước, nếu mẹ thật muốn kết hôn với chú ấy thì sao?"

Làm thế nào? Anh cũng không biết!

Nếu như tình cảm của bọn họ, không chịu được khảo nghiệm, dễ dàng bị vứt bỏ, anh còn có thể nói gì?

"Chú Dương có thể cầu hôn mẹ, papa cũng có thể mà, ba không muốn lấy mẹ sao!" Đừng tưởng rằng bé không biết gì cả, ba mẹ của các bạn ở vườn trẻ đều có kết hôn, chỉ có bé không có. Giáo viên nói, kết hôn mới có thể ở cùng nhau, mới có thể sinh ra bọn họ, nhưng tại sao papa và mẹ cũng sinh ra bé, nhưng không có kết hôn, không có ở cùng nhau?

Kết hôn? Anh có thể không?

Trước đây anh có cơ hội đó, nhưng anh cự tuyệt, bởi vì không muốn cô nhất thời thiếu suy nghĩ mà gả cho anh, ngày sau tất nhiên sẽ hối hận.

Âm thanh anh khô khốc chát chát, nặn ra nụ cười gượng ép. "Mặc kệ như thế nào, Duyệt Duyệt cũng sẽ có rất nhiều người quan tâm, chú Dương sẽ rất thương con, Duyệt Duyệt không phải lo lắng."

"Con không cần." Bé dùng sức ôm sát, buồn bực nói: "Con chỉ muốn papa."

Hốc mắt một hồi ôn quen thuộc, le que mấy lời, lại làm anh chua xót không nói gì.

Bỏ ra bốn năm, đổi lấy nhận định không thể thay thế của Duyệt Duyệt, đối với anh mà nói, thật đáng giá.

Nhưng, Điềm Hinh thì sao? Hơn bốn năm sáng chiều chung đụng, tình ý ôn tồn, thật kém một đoạn quá khứ sao? Tại sao cô không thể giống như Duyệt Duyệt, cũng kiên định nói với anh một câu: em chỉ muốn anh. . . .


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...