Trừ Em Ra Còn Có Ai

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Hôm nay Duyệt Duyệt đã gây họa, bé đã xé nát bản thảo tôi in ra chuẩn bị giao cho nhà xuất bản, sau đó tự biết tai vạ đến nơi, nên len lén giấu đi "tay nhỏ tình yêu[1]" đặc biệt dùng để "hầu hạ" bé khiến tôi tìm không ra, lại tự động bày ra biểu lộ đáng thương nhìn tôi, tôi làm sao đánh được?

Duyệt Duyệt một tuổi tám tháng có sức tay không nhỏ, đã len lén bẻ gãy ba cây "tay nhỏ tình yêu" rồi. Bé rất thông minh, biết vật kia dùng để chiêu đãi lòng bàn tay của bé, cho nên chúng tôi đã đặc biệt chọn cái cây không dễ bẻ gãy, muốn xem xem bé còn có thể làm sao, kết quả bé liền giấu cả "Gia pháp", tôi thật sự dở khóc dở cười.

Chỉ là, buổi chiều mẹ bé tan việc trở lại biết chuyện này, cái mông nhỏ vẫn bị đánh hai cái. Đây là định mệnh, trốn cũng trốn không thoát, Tiểu Duyệt Duyệt, cháu cam chịu số phận đi, chú không cứu được cháu đâu.

Buổi sáng, đưa Duyệt Duyệt qua cho Quan Tử Ngôn thì bị anh chú ý thời gian. "Hôm nay hơi trễ."

"Ngủ quên."

"Tôi mới vừa làm xong bữa ăn sáng, có muốn ăn một chút rồi đi làm không?"

"Không còn kịp rồi." Một tay kín đáo đưa con gái cho anh, vội vã giao phó một câu: "Tiết mục mới phá tỉ lệ người xem TV, ngành mở lễ chúc mừng, hôm nay có thể sẽ về trễ chút."

"Ừ, khi cô trở về cẩn thận một chút, đừng uống quá nhiều rượu." Anh dịu dàng giao phó.

Thang máy đã tới, cô phất phất tay bày tỏ biết, một cái chớp mắt liền không trông thấy bóng người.

Anh xoay người muốn vào nhà, cửa thang máy lại mở ra. "Thiếu chút nữa đã quên rồi, cái này —— tặng cho anh."

Mấy ngày trước bị đồng nghiệp cứng rắn kéo đi giúp chọn lựa quà tặng cho ông xã vào kỷ niệm kết hôn, lúc ấy thấy cái đồng hồ đeo tay sản xuất có hạn này, đã cảm thấy rất hợp với phong cách sâu sắc trầm tĩnh của anh, nên mua mà không có do dự, tốn gần nửa tháng tiền lương của cô, rất đau lòng, nhưng mà nghĩ đến anh đeo lên rất đẹp, liền sinh ra cảm giác thỏa mãn.

Xách túi giấy, lại biến mất.

Anh lắc đầu. Đã làm mẹ người ta, vẫn mơ mơ màng màng, có lúc cũng cảm thấy cô và Duyệt Duyệt không giống mẹ con, mà là chị em.

Nhìn túi giấy, chuỗi tiếng Anh phía trên này làm anh chau nhẹ mi tâm, giá tiền nhãn hiệu này không hề rẻ.

Trở lại trong nhà, bỏ túi giấy xuống, nhìn thấy bữa ăn sáng trên bàn, anh liền gói một ít xuống lầu, cô sẽ chờ xe buýt ở xã khu bên ngoài đầu ngõ, hi vọng theo kịp cô.

Nhưng hôm nay, cô không có ngồi xe buýt.

"Phó quản lý, phiền ngài đi chuyến này thật ngại quá."

"Không sao, thấy mỗi ngày cô đi xe buýt thật cực khổ, dù sao tôi cũng ở gần đây. Cô không lên xe thì sẽ tới trễ đó!"

"Nhưng ——" cô vẫn còn do dự, thoạt nhìn rất khó xử.

Người này muốn theo đuổi cô, Quan Tử Ngôn rất nhanh liền hiểu rõ tình trạng.

Cô tính thế nào? Tiếp nhận? Hay là cự tuyệt? Hoặc là giữ sự dè dặt, xem trước rồi lại nói?

Uông Điềm Hinh phát hiện anh đứng ở cửa, liền chạy nhanh tới. "Sao lại xuống?"

"Bữa ăn sáng. Mang đến công ty ăn."

"Cám ơn." Cô vươn một tay nhận lấy, nghiêng qua hôn con gái đang ngồi trên cánh tay anh một cái. "Duyệt Duyệt, mẹ đi làm nha!" Hôn con gái xong, cô không có lui ra, khuôn mặt chuyển một cái, cũng hôn nhẹ lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.

Anh sững sờ, không phản ứng kịp.

Thừa dịp anh còn chưa hồi hồn, cô lại ngẩng đầu lên hôn hôn, dán lên môi của anh, rồi sau đó lui ra. "Tôi đi nha."

Đợi cô xoay người, anh mới rốt cuộc phản ứng kịp.

"Điềm Hinh." Gọi cô lại, bỏ chìa khóa nhà mình vào trong lòng bàn tay cô. "Nếu như về trễ, thì tự mở cửa vào."

Đưa mắt nhìn vật phẩm làm bằng bạc trong lòng bàn tay, cô hiểu ý, quý trọng và thận trọng cất vào.

Ánh mắt anh dịu đi, ngón tay dài vén vén mái tóc dài sáng mềm của cô. "Công việc khổ cực như vậy, lần sau đừng tốn tiền bậy bạ nữa."

Cô chỉ cười cười. "Tôi muốn tốt với anh một chút."

"Đi đi, nếu không thật sự trễ đó." Gật nhẹ đầu với người đàn ông đang lộ vẻ mặt phức tạp phía trước. "Điềm Hinh phải nhờ anh."

Đây là người yêu nhờ làm hộ, không quan hệ theo đuổi hay không, không để lại dấu vết thay cô hóa giải sự mập mờ khi tiếp nhận, hoặc sự xấu hổ khi cự tuyệt.

Đêm đó lúc về đến nhà thì vừa qua mười một giờ.

Nhìn chăm chú vào vật bằng bạc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, cô cười một tiếng ấm áp, không về nhà mình, mà là dùng cái chìa khóa kia, trực tiếp mở cửa đối diện.

Cả nhà im ắng.

Phòng ngủ lộ ra ánh đèn vàng, cô thả nhẹ bước chân, đẩy cánh cửa khép hờ ra. Lớn đang nằm nghiêng ở trên giường, bên giường có mấy miếng ghép hình tán lạc, tay phải còn cầm cuốn sách truyện đang đọc một nửa; mà nhỏ thì nằm ở trước ngực anh, ngủ thật ngon ngọt, khóe miệng chảy nước miếng nhiễm ướt một phần áo nhỏ của anh.

Tim của cô, tan ra rồi, tráim tim đập lên những nhịp điệu rung động mà cả cô cũng không rõ.

Cô không ngờ một hình ảnh đơn giản như vậy, có thể mang cho cô sự cảm động lớn, và cảm xúc hạnh phúc vô cùng sâu đậm.

Nếu như cô vẫn còn lưu lạc, như vậy nơi này, không thể nghi ngờ chính là điểm cuối sự lưu lạc, tâm điểm xuất phát và nơi quy tụ.

Cô muốn hôn anh, rất mãnh liệt, rất có cảm xúc kích động, muốn cảm thụ sự ấm áp từ môi anh, khiến trái tim mệt mỏi ở lại trong môi anh —— mà cô quả thật cũng làm như vậy.

Quan Tử Ngôn ngủ không sâu bị kinh động, mở mắt ra liền đối diện ánh mắt nhẹ nhàng như nước của cô, cùng với —— đôi môi đang giằng co.

Cô không có lui bước, càng kiên định tiến lên, bốn môi dán sát, chờ đợi anh làm ra quyết định —— ôm, hoặc là đẩy ra.

Lâu như một thế kỷ, anh mới yên lặng than thở, đưa ra một tay nâng cái ót cô, mở miệng đáp lại, ánh mắt giao nhau, môi lưỡi dây dưa, nóng bỏng —— dán chặt mút sâu.

Anh không có cự tuyệt.

Một người đàn ông thích tình yêu sạch sẽ, thích thân thể sạch sẽ, không hề cự tuyệt sự đụng chạm của cô.

Cô an tâm, bờ môi nở nụ cười như hoa.

Anh mút khẽ một chút, lại một chút, cứ mút đóa hoa cười bên môi cô.

"Tử Ngôn, Tử Ngôn, Tử Ngôn. . . ." Cô khẽ rên, lẩm bẩm hô một tiếng lại một một tiếng, nghênh thân muốn ôm anh ——

"Suỵt, Duyệt Duyệt ngủ thiếp đi, đừng quấy rầy nó." Rất làm mất vui, lại dám toát ra câu này.

Cô dừng động tác lại, dở khóc dở cười.

Quan Tử Ngôn cẩn thận tránh khỏi em bé đang ngủ để ngồi dậy. Cô lập tức ngang nhiên xông qua, học Duyệt Duyệt nhào vào trong lồng ngực ấm áp của anh.

"Em uống rượu?" Anh đưa mắt nhìn gò má đỏ ngầu, ánh mắt mê mang, mới vừa nếm được vị rượu trong miệng cô.

"Không có nhiều lắm."

"Say đến cũng ngồi không vững còn chưa nhiều." Gương mặt đẹp lâng lâng, vẻ quyến rũ lười biếng, làm cho người ta rất muốn phạm tội! Dụ dỗ khiến trái tim anh đập không dứt.

"Thật sự không có say mà!" Có tin cô có thể đi bộ theo đường thẳng không? Cô chỉ muốn tựa vào khuỷu tay anh, để cho anh ôm mà thôi.

"Người uống say vĩnh viễn không thừa nhận mình say." Anh chưa từng thấy dáng vẻ động lòng như thế của cô, dịu dàng giống như muốn hòa tan ở trong ngực anh, nếu không phải say, làm sao như thế?

". . . . . ." Được rồi, anh nghĩ cô say thì cô sẽ say, tạm thời không cần cho anh biết cô từ nhỏ đã được sư phụ nếm rượu tự mình huấn luyện, xem rượu như nước lọc rót cho cô mỗi ngày như cơm bữa, tửu lượng tốt đến mười đấng mày râu cũng đều không bằng mình cô.

"Vậy anh phải ôm chặt đó, đừng làm em xuống." Nếu kiên trì, thì cứ theo yêu cầu của anh đi! Đôi tay khoác lên đầu vai anh, đầu đẹp gối vào, gò má ửng đỏ vì rượu cồn tựa sát vào da thịt, ngửi mùi đàn ông mát mẻ dễ ngửi trên người anh.

"Anh nhất định mới vừa tắm xong không lâu." Trên người còn có mùi sữa tắm, hại cô cũng muốn học Duyệt Duyệt, cho anh thơm một cái.

"Em không có chuyện gì làm sao mà nghiên cứu anh tắm lúc mấy giờ?" Lúc này, giờ phút này, cảnh này, ôm ngọc mềm hương thơm, đừng nói đề tài mập mờ như vậy có được hay không? Anh sẽ nghĩ bậy đó.

"A. . . ." Giống như hiểu rõ ý tưởng trong đầu anh, cô thẳng thắn cung khai. "Anh đẹp vậy, em thật sự không nhịn được ảo tưởng." tay ngọc đẹp đẽ sờ soạng lồng ngực một cái để chứng minh, thuận đường ăn chút đậu hũ của anh.

Cô đang nói, cô có dục vọng với anh? !

"Biến thái!" Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền ảo não rồi. Sao lại như hoàng hoa khuê nữ thế? Người nên thẹn thùng là cô chứ?

"A, ha ha. . . . . ." Cô vui vẻ cười nhẹ. "Tử Ngôn, anh thật trong sáng đó." Cô thật thích bộ dáng bây giờ của anh, kỳ cục, đỏ mặt, không được tự nhiên, nhưng lại hấp dẫn khiến cô động lòng không dứt, thật là muốn đụng ngã anh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`

[1]Tay nhỏ tình yêu: là cái này nè, trông vui vui chứ mềm, đánh ko đau mấy đâu...

Nói như vậy, có lẽ anh không chỉ thấy cô biến thái, không chừng còn xem cô như sắc nữ đói khát.

Anh có chút tức giận, kéo cái tay dây dưa của cô ra. "Sao không ảo tưởng về anh chàng phó quản lý, dáng người của anh ta xem ra cũng không kém!"

Cánh tay ngọc chưa từ bỏ ý định lại quấn lên. "A, ha ha, Tử Ngôn, Tử Ngôn, Tử Ngôn. . . ." Cô vui vẻ nhẹ hô một tiếng lại một tiếng.

"Em cười cái gì?"

"Anh đang ghen."

Anh sặc. "Nhàm chán, ai mà ghen!" Nào có dấm nào ăn ngon, anh, anh, anh. . . . Chỉ là có chút không quá thoải mái mà thôi.

"A, chớ ăn dấm, em không có ảo tưởng với anh ta, dáng người của anh đẹp hơn cũng không liên quan em, em chỉ có cảm giác với anh."

"Cảm giác đói khát?" Đừng hy vọng anh sẽ cảm ơn hoàng ân, vì thế mà cảm thấy vui mừng và vinh hạnh!

Là cảm giác động lòng.

Nghĩ đến anh, ngực nóng lên, tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai, những thứ này, là cảm giác động lòng.

"Em rốt cuộc say tới trình độ nào?" Nói xằng nói bậy thành ra như vậy, cả lời đói khát cũng nói ra luôn, cô thường ngày căn bản không nói mấy lời thế này.

Quan Tử Ngôn bắt đầu hơi nhức đầu.

"Em nói thật!" Bây giờ nói thật cũng không ai tin. "Em đã từng rất sợ, nghe anh đi xem mắt thì em rất sợ anh bỏ em mà đi tìm vui, em không thể tưởng tượng không có anh sẽ thế nào."

Là lệ thuộc vào chứ? Trải qua thời gian dài, có anh ở phía sau bảo vệ, đều không lo lắng cái khác, cho nên mới sợ mất đi.

Hoặc là —— anh có thể giả thiết lệ thuộc vào như vậy, có một chút, có chút tình ý tồn tại?

"Anh nghĩ là, sáng nay em cố ý." Cố ý làm cho phó quản lý xem, dù sao cũng là cấp trên, sau này vẫn còn gặp nhau, không tiện cự tuyệt quá khó coi, cho nên anh cũng không ngờ cô sẽ làm thế.

Mặc kệ là sáng sớm, hay là lúc say bây giờ, anh chưa từng nghĩ đến trong những nụ hôn đó, cô có mấy phần tâm ý ở bên trong.

"Là cố ý, cũng thích ý." Cô sẽ không vì diễn trò, mà tùy tiện hôn một người đàn ông.

"Vậy. . . . . ." Anh đảo tròng mắt, che giấu mấy phần tâm tư phức tạp. "Những người khác đâu? Anh nghĩ, người theo đuổi em cũng không phải là số ít, còn có phó quản lý đó, anh ta biết em có con chứ? Duyệt Duyệt không là vấn đề, em vẫn có cơ hội tìm được đối tượng tốt."

Nếu như chỉ là lệ thuộc vào, ai cũng có thể thay thế được anh.

"Em chưa từng nghĩ tới điều đó, bọn họ có thể tiếp nhận Duyệt Duyệt, không có nghĩa là em có thể tiếp nhận bọn họ." Nếu như không phải gặp anh, cô vốn tưởng rằng kiếp này mình sẽ không đụng tới tình yêu nữa.

"Duyệt Duyệt gọi anh là ba, gọi em là mẹ, có lúc em thường thường có thể tạo ra cảm giác 'Duyệt Duyệt là con gái của chúng ta'." Bấu víu đầu vai anh, ngửa đầu hôn nhẹ anh, lại một cái, không tiếng động truyền lại dấu vết động lòng. "Tử Ngôn, em không muốn thay đổi, cũng không muốn thay đổi, em thích cuộc sống bây giờ, em muốn ở chung với anh, chúng ta cùng với Duyệt Duyệt đến lúc lớn, có được hay không?"

Quan Tử Ngôn thu hẹp khuỷu tay, đáp lại nụ hôn sâu. "Được."

Anh chưa từng muốn bỏ đi, vô luận là cô, hay là Duyệt Duyệt, đều chiếm đóng địa phương rất quan trọng trong tâm linh của anh, không cách nào dứt bỏ.

"Vậy xem mắt thì sao?" Cô hỏi.

"Sẽ không bao giờ nữa."

"Ừ." Cô an tâm, thân thể thuận thế đi xuống, gối lên chân của anh. "Tử Ngôn, em muốn ngủ."

Cường tự chống đỡ quá lâu, ở bên cạnh anh, cô biết cô có thể làm nũng, có thể tùy hứng, có thể không cần kiên cường, yên tâm giao tất cả cho anh, cái gì cũng không cần suy nghĩ.

"Ừ, anh ngủ." Cởi tóc dài cột lên của cô xuống, mặc cho mái tóc đen mượt chảy xuống lòng bàn tay, xõa trên đùi anh.

"Nhưng em khát quá."

Anh đứng dậy đến phòng bếp rót ly nước ấm.

Cô uống hai ba ngụm, rồi để cái ly không bên cạnh. Anh thay cô điều chỉnh gối đầu, đặt cô nằm thật thoải mái.

Trên gối đầu cũng có mùi của anh. Má mềm cọ cọ, thân thể co lại nằm ở trên giường mềm, để cho mùi hương của anh bao quanh mình.

"Sáng quá em không ngủ được." Cô nhỏ giọng oán trách, anh lập tức chỉnh đèn đầu giường tối đi.

"Em lạnh." Cô lại nói, bên trong thật ra là thành phần làm nũng chiếm đa số, tựa như Duyệt Duyệt, chỉ muốn cảm thấy mình được anh quý trọng, đòi hỏi sự dịu dàng và chú ý củaanh.

Anh kéo chăn lên, bọc chặt lấy cô, hoàn toàn xin gì được nấy, kiên nhẫn mà bao dung trông nom nhu cầu của cô.

Cô không ngủ, chỉ mở đôi mắt trong trẻo ngắm nhìn anh. Anh khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp, cười hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Giường quá lớn."

Ách. . . . Anh cũng không có biện pháp thu nhỏ giường lại.

Suy nghĩ một chút, anh kéo chăn giường ra, nghiêng người nằm xuống ở bên cạnh cô, cô lập tức dây dưa ôm chầm, chiếm đoạt vị trí trước kia của Duyệt Duyệt, vùi sâu khuôn mặt vào.

Suy nghĩ một lát, lại bổ túc một câu: "Em ngủ sẽ không chảy nước miếng, anh yên tâm."

Anh cười nhẹ. "Em muốn chảy cũng không sao."

Buổi sáng hôm sau, lúc cô tỉnh lại, không hề nhìn thấy Quan Tử Ngôn.

A!

Cô kinh nhảy dựng lên, nhớ tới tối hôm qua mình chưa có tháo trang sức, không đánh răng, không có tắm, không có —— trời ạ! Thật là, tại sao cô có thể dùng dáng vẻ như quỷ này xuất hiện ở trước mặt anh. . . . . .

Cô xoa xoa tóc, luống cuống tay chân xử lý mình, cố tình ông trời không nể mặt, Quan Tử Ngôn rất tạo hóa trêu ngươi ló đầu dô vào lúc này.

"Em tỉnh chưa? Còn chưa dậy đi làm thì không tới kịp đâu."

"A ——" cô sợ hãi kêu, bị anh thấy được rồi!

"Em sao thế?" Anh tỏ vẻ không hiểu. Sao đột nhiên như bị quỷ đánh phải, còn chưa tỉnh à?

"Mẹ, từ từ đã!" Một cái đầu nhỏ nhô ra từ sau lưng anh, giễu cợt cô.

Duyệt Duyệt còn dậy sớm hơn cô, đã sôi nổi, đảo quanh anh trong phòng bếp rồi.

Tuy chỉ cách xa có ba bước, có lúc anh còn tốn hơn một phút để chờ đợi, cho Duyệt Duyệt sắp xếp bát đĩa, bé giúp xong sẽ rất có cảm giác thành tựu, vui vẻ nửa ngày.

"Ngẩn người cái gì? Anh làm bữa ăn sáng rồi, sửa soạn xong thì mau ra ngoài ăn." Bàn giao toàn bộ xong lại quay về phòng bếp, bé theo đuôi tự nhiên lại nệnchân ngắn theo sau.

Thái độ của anh vẫn tự nhiên, thật giống như bộ dạng tóc tai bù xù, hoàn toàn không có mỹ cảm lúc mới ngủ dậy của cô xuất hiện ở trước mặt anh, là chuyện không thể tự nhiên hơn, tựa như vợ chồng già khắp thiên hạ, anh sẽ thúc giục cô mau rửa mặt, chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô. . . .

Vợ chồng già? Cô thích loại cảm giác ấm áp ở nhà này.

Ở trước mặt anh không cần thập toàn thập mỹ, không cần trang điểm kiều diễm tuyệt vời, không cần lưu ý hình tượng, lúc nào cũng giữ vững mặt tao nhã tốt đẹp nhất, cô có thể mơ mơ màng màng, có thể ném ba quên bốn, có thể thoải mái tản mạn, giống như bình tĩnh lại sau khi lạc vào phồn hoa.

Cô về tắm rửa sạch sẽ, thay trang phục, rửa mặt rồi lại tới đây, anh đã chuẩn bị sẵn bát cháo, đang đút Duyệt Duyệt từng chút, tùy ý liếc cô. "Tiểu Duyệt Duyệt nói muốn ăn cháo."

Tiểu Duyệt Duyệt thích ăn cháo anh liền nấu cháo?

Cô không có cảm giác, trả lời một câu: "Vậy ngày mai em muốn ăn bánh trứng bột thêm một ly cà phê nóng."

Anh không có do dự, nhẹ giọng đồng ý: "Được, anh sẽ chuẩn bị."

Điều này làm cho trong lòng cô thăng bằng chút, thật dịu dàng hỏi: "Vậy anh muốn ăn cái gì? Ngày mai em dậy sớm chuẩn bị cho anh."

Anh nghĩ một chút. "Bánh nhân ruốc cá đi!"

Món anh thích ăn cái gì chứ, rõ ràng là món cô thích. Anh cuối cùng phối hợp họ, sử dụng phương thức của anh cưng chiều cô và Duyệt Duyệt.

Uông Điềm Hinh hiểu ngầm trong lòng, đưa mắt nhìn ánh mắt của anh mỉm cười dịu dàng, lưu ý đến tay trái anh cầm chén cho ăn. Anh đã đeo đồng hồ cô tặng vào, giống như dự liệu ban đầu của cô, trông thật đẹp.

"Sáng đi làm, xế chiều đi xem phim có được hay không?"

Đút xong một bát cháo, cởi yếm ra, kế đó Duyệt Duyệt tự rút giấy trước mặt ra đưa anh lau miệng, sau đó mới thả bé rời đi bàn ăn, tự mình đi chơi.

Trong nhà này bé đã quen cửa quen nẻo, món đồ chơi của mình đặt ở đâu cũng biết, rất có thể tự mình thoải mái vui vẻ.

Giải quyết bé xong, anh lúc này mới nâng chén ăn cơm lên, hỏi: "Gần đây có phim gì hay không?"

"Không biết, đi rồi nói." Cô chỉ muốn cùng với anh, muốn có cảm giác hẹn hò mà thôi, xem phim gì không quan trọng.

Anh nghĩ một lát. "Vậy chờ em tan việc, anh và Duyệt Duyệt ở cửa tàu điện ngầm chờ em."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...