Trương thị mượn cái đệm lót, đặt ở trước cổng chào, sau đó xoay thân đi đến bên cạnh đứng.
Chu thị đi tiến lên, đứng ở bên cạnh tấm đệm. Lòng của bà thực rung động.
Từ trước thời điểm ở Tam Thập Lý doanh tử, bà rất ít xuất môn, nhà Liên Mạn Nhi mở cửa hàng, mua phòng ở, những việc đó bà biết, nhưng chưa xem qua. Chỉ có ở lần trước người một nhà đi, từ trên quan đạo đi ngang qua, vội vàng nhìn thoáng qua. Chẳng qua thời điểm đó, còn không có cổng chào ngự ban chỗ này, nhà mới của Liên Mạn Nhi cũng chưa xây xong.
Chu thị từng đi qua trong miếu, nhận thức đối với mảnh đất này, còn dừng lại ở một mảnh đất hoang. Cho nên, được Liên Kế Tổ và Liên Lan Nhi giúp đỡ một đường đi tới, thấy miếng đất hoang đó nay nay được sửa chữa gọn gàng, nghiễm nhiên khí phái nhà giàu, trong lòng đã sớm quay cuồng.
Mà chờ thấy được cổng chào ngự ban, ý tưởng gì trong lòng bà cũng không có, chỉ còn lại có kính sợ.
Chu thị quỳ gối trên đệm, hướng về cổng chào thành kính dập đầu.
Vừa rồi ở trên đường, bà còn muốn lấy bài mẹ chồng, trưởng bối, đàn áp Trương thị, hiện tại bà chỉ sợ nhỡ làm chuyện xấu, mạo phạm thần uy cổng chào ngự ban.
Liên Lan Nhi và Liên Kế Tổ cũng không dám đứng, đi theo phía sau Chu thị, cũng quỳ xuống hướng cổng chào dập đầu.
Chờ Chu thị dập đầu bốn năm cái, Liên Thủ Tín và Trương thị mới tiến lên, đỡ Chu thị đứng dậy.
Về Tam Thập Lý doanh tử một chuyến, cũng đến nơi này, hiển nhiên là muốn vào nhà mới của Liên Mạn Nhi nhìn xem.
“Mẹ a, người già không phát hiện, phòng ở của lão Tứ, rất đàng hoàng. Cửa sổ a, đều là cửa sổ ngọc lưu ly. Trong phòng đặc biệt sáng sủa…” Liên Lan Nhi đi theo bên người Chu thị, không được mà khen ngợi phòng ở nhà Liên Mạn Nhi tốt như thế nào.
Liên Thủ Tín và Trương thị đã đem Chu thị, Liên Lan Nhi, Liên Kế Tổ từ cửa chính vào tiền viện.
Chu thị vào sân, nhìn thoáng qua trái phải, liền nhìn không chớp mắt, chỉ nhìn đường dưới chân, chờ vào tiền thính. Ngồi lên kháng Chu thị lại mọi nơi đánh giá liếc mắt một cái, thu hồi tầm mắt, sống lưng thẳng thắn ngồi ở kia. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh đã nhìn ra, Chu thị khẩn trương. Khẩn trương, tốt lắm, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, nàng cũng không muốn cho Chu thị tiêu trừ khẩn trương, bởi vậy cũng không nói.
Quả nhiên, ngồi một hồi. Chu thị ngồi không yên.
“Ta… Đi thôi.” Chu thị liền nhìn Liên Kế Tổ nói.
Liên Kế Tổ liền khó xử nhìn Liên Thủ Tín.
“Tứ thúc, ” Liên Kế Tổ lắp bắp mở miệng, “Cháu… cái kia… lộ phí đều tiêu hết.”
Từ Tam Thập Lý doanh tử đi Thái Thương, phải mướn xe, trên đường còn có chi phí ăn, mặc ở, Liên Kế Tổ lại nói cho Liên Thủ Tín, hiện tại trên người hắn một xu cũng không có.
“Kế Tổ, thời điểm cháu tới, không mang đủ lộ phí trở về?” Liên Thủ Tín liền hỏi. Trong lòng tự nhủ Liên Kế Tổ cũng thật không khiến người ta bớt lo.
“Đây không phải mấy ngày nay, ăn cơm gì, không thể để lão thái thái chịu tội, nên đã mang lộ phí trở về xài rồi.” Liên Kế Tổ nói.
“Kế Tổ ca, hóa ra ca chỉ mang theo lộ phí trở về, gì cũng không đặt mua cho bà nội, chỉ để bà nội lại nhà cũ? Vậy ca tính cho bà nội ăn gì, tiêu gì nha, ca thật đúng là tính để bà nội đông chết, đói chết ở nhà cũ a?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Sắc mặt Liên Kế Tổ đỏ bừng, ấp úng nói không ra lời. Câu kia có Tam thúc, Tứ thúc tại đây không thể nói. Lần này hắn không dám nói.
Liên Mạn Nhi chán nản. Liên Kế Tổ này cũng là nam nhân tương lai muốn đỉnh môn lập hộ, loại người không hề có trách nhiệm thế này. Gặp chuyện đã muốn dựa vào người khác giải quyết, trong tương lai hắn chống đỡ môn hộ như thế nào?
Sắc mặt Liên Mạn Nhi thật không dễ nhìn, nhưng cũng không thể vì vậy, khiến cho ba người này lưu lại.
Người một nhà thương lượng một chút, Liên Thủ Tín phải đi trấn trên mướn một chiếc xe ngựa đến, Liên Mạn Nhi trước thanh toán tiền xe, lại ấn tiêu dùng các nàng lần trước đi Thái Thương một đường, mặt khác cầm mấy xuyến tiền đi ra.
Đem mấy xuyến tiền ở trong tay ước chừng, Liên Mạn Nhi lại buông xuống tiền.
” Trên người Kế Tổ không có tiền.” Liên Thủ Tín nói, “Mấy ngày nay, hắn một ngày ba bữa đều là ở trấn trên tửu lâu kêu đồ ăn, còn đều kêu là loại ngon nhất, hắn còn muốn uống rượu. Tiền tiêu như nước chảy, ta nghe Vũ chưởng quầy nói, đại khái có hai lượng bạc.
“Phá sản.” Trương thị nói.
“Là phá sản.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Liên Mạn Nhi buông tiền, cầm giấy bút.
“Mạn Nhi, tiền này, con là tính cho Kế Tổ viết biên lai mượn đồ?” Trương thị liền hỏi.
“Cũng không thể nói là biên lai mượn đồ, chính là một chứng từ.” Liên Mạn Nhi vừa nói, một bên liền viết trên giấy viết rõ nguyên do và tổng số ngày dùng tiền cho Liên Kế Tổ.
Đem chứng từ viết xong, Liên Mạn Nhi mới cầm tiền đi ra.
Đem tiền bạc cầm ở trong tay, Liên Mạn Nhi trước đem chứng từ tính cả mực đóng dấu đưa cho Liên Kế Tổ, bảo Liên Kế Tổ ấn dấu tay.
“Biên lai mượn đồ? Tiền này trở về, khẳng định ta sẽ trả lại. Cái này thì miễn đi.” Liên Kế Tổ chỉ nhìn lướt qua, cười nói.
Chu thị và Liên Lan Nhi đều nhìn lại đây.
“Kế Tổ ca, caxem đi, đây không phải biên lai mượn đồ. Tiền này, chúng ta chưa nói ngươi phải trả lại.” Liên Mạn Nhi nói.
Thế này Liên Kế Tổ mới cẩn thận đem chứng từ nhìn một lần, hắn có chút không rõ, nếu không cần hắn trả còn tiền, còn bảo hắn ấn dấu tay làm gì.
“Kế Tổ ca, chúng ta tiền bạc ra vào, đều là phải ghi lại. Ngươi ấn dấu tay, chứng minh ngươi cầm tiền, chúng ta nhập sổ.” Liên Mạn Nhi nói, “Không phải để ngươi trả tiền.”
Chứng từ này có thể nói rõ chuyện hơn, đến lúc đó ngươi muốn trả tiền, cầm lại chứng từ đi, còn phải xem ta có nguyện ý hay không kia, trong lòng Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
Bởi vì thấy rõ phẩm tính và cách làm việc đám người Liên Kế Tổ, Liên Mạn Nhi quyết định giấu.
Liên Kế Tổ do dự, ấn dấu tay.
Liên Mạn Nhi lại bỏ qua thái độ, không ấn dấu tay, sẽ không cho ngươi tiền.
Chu thị và Liên Lan Nhi ngồi ở trên kháng, đều thực thức thời không nói chuyện.
Liên Kế Tổ bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là ấn dấu tay trên chứng từ.
Liên Mạn Nhi mới đưa tiền, trước mặt Liên Lan Nhi và Chu thị, đem tiền mướn xe là bao nhiêu, đã trả tiền rồi, lại tiền cơm là bao nhiêu, đều giao cho Liên Kế Tổ đều nói rành mạch.
Liên Kế Tổ và Chu thị đều quy tâm giống như tên*( rất nhớ nhà muốn về nhà nhanh như mũi tên bay), Liên Lan Nhi cũng muốn sớm một chút về nhà, bởi vậy, sau khi Liên Kế Tổ thu tiền, ba người lập tức khởi hành.
Nhìn xẽ ngựa đi trên đường. Đi xa. Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất là Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
Buổi sáng hôm nay Liên Thủ Lễ vẫn như trước đi bắt đầu làm việc, cũng không có đến đưa Chu thị.
Chu thị đi rồi, Tam Thập Lý doanh tử im lặng, chẳng qua Thái Thương, sợ là muốn náo nhiệt. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, trở về phòng. Nàng để chứng từ Liên Kế Tổ ấn dấu tay trong hộp đựng khế đất, cẩn thận khóa kỹ bỏ vào ngăn tủ.
Trương thị thấy Liên Mạn Nhi coi trọng chứng từ này như vậy, cũng rất là khó hiểu.
“Mạn Nhi. Chứng từ này, dùng làm gì?” Nếu không tính làm cho Liên Kế Tổ trả tiền.
“Hiện tại không biết, dù sao tiền của chúng ta không thể phí phạm đi ra ngoài. Chờ về sau Kế Tổ ca muốn thật sự trả tiền, có lẽ con sẽ trả lại chứng từ này cho hắn ta.” Liên Mạn Nhi nói.
“Còn giữ bí mật với mẹ.” Trương thị liền cười.
Liên Mạn Nhi cũng cười cười.
Trương thị thì cho rằng Liên Mạn Nhi vẫn muốn cho Liên Kế Tổ trả tiền, chính là không thể nói rõ đó là biên lai mượn đồ, bởi vậy cũng sẽ không hỏi lại.
…
Chạng vạng, một chiếc xe ngựa ở cửa nhà Liên Mạn Nhi ngừng lại. Ngô Gia Hưng và Ngũ Lang từ trên xe xuống dưới, vào sân.
“Ca, Gia Hưng ca.” Tiểu Thất ở trong sân, thấy hai người, thì cười nghênh đón.
Tại phòng bếp, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng với Liên Mạn Nhi đang bận việc, nghe thấy bên ngoài giọng nói Tiểu Thất kêu Ngô Gia Hưng và Ngũ Lang, thì đều nở nụ cười.
“Đã trở lại.” Trương thị hay dùng tạp dề xoa xoa tay, từ phòng bếp đi ra.
“Mẹ / thím.” Ngũ Lang và Ngô Gia Hưng đều gọi người.
“Báo danh sao. Thuận lợi không?” Trương thị liền hỏi.
Năm nay Ngũ Lang muốn tham gia huyện thử.
Hai ngày trước, huyện lý dán thông báo công bố thời gian cuộc thi huyện thử, là ngày hai mươi tháng hai bắt đầu thi, tổng cộng thi năm màn, phỏng chừng hai ba tháng mới có thể thi xong.
Niên đại này, từng thí sinh tham gia huyện thử, đều phải có bốn Hương lân*(hàng xóm láng giềng) lại có một Tú tài liên danh tiến cử hiền tài, mới có thể tham gia cuộc thi. Hiền tài hương lân nhà Liên Mạn Nhi tìm đến vì Ngũ Lang tiến cử phân biệt là Lý chính, Ngô Ngọc Xương cùng bốn người ở Tam Thập Lý doanh tử rất có thể diện, về hiền tài tú tài phần tiến cử còn lại là tiên sinh hiện tại Ngũ Lang học. Một vị tú tài họ Dương.
Có năm vị liên danh tiến cử hiền tài thư này. Hôm nay sáng sớm, trời còn chưa sáng. Ngũ Lang đã cùng với Ngô Gia Hưng đi huyện lý báo danh.
“Báo rồi.” Ngũ Lang nói, “Có Gia Hưng ca đi cùng, Gia Hưng ca quen thuộc, dến báo danh rồi . Gia Hưng ca còn tìm người dẫn ta đi xem chỗ thi, xong mới trở về.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Trương thị cười nói.
“Ca, Gia Hưng ca, hai người vào trong phòng ngồi, một lúc nữa là có đồ ăn rồi.” Liên Mạn Nhi cũng từ trong phòng đi ra, cười nói.
Liên Thủ Tín nghe thấy được thanh âm, cùng Lỗ tiên sinh từ tiền thính đi ra, đã tiếp đón Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng cùng với Tiểu Thất đều đi qua.
Chờ thời điểm Liên Mạn Nhi bưng đồ ăn đưa vào phong, Ngũ Lang đang nói những chuyện hôm nay báo danh.
“… Là ở huyện nha Lễ phòng báo danh, kiểm tra thư tiến cử hiền tài, bảo ta điền…”
Huyện thử báo danh, phải điền tên thí sinh, tuổi cùng với lý lịch ba đời. Thí sinh không hạn chế nhiều tuổi, nhưng là lý lịch ba đời phải trong sạch, hơn nữa trong lúc túc trực bên linh cữu, không thể báo danh tham gia cuộc thi. Những nội dung đó, ở trên thư tiến cử hiền tài đều phải viết rõ, từ tính chân thật của vài vị tiến cử hiền tài kia, đến huyện nha lại điền bảng báo danh, phải y theo trên thư tiến cử hiền tài mà điền.
“Ăn cơm.” Bưng đồ ăn lên bàn xong, Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Người một nhà thế này mới qua bàn ăn cơm.
Tối hôm nay chủ đồ ăn là một nồi lẩu cá, chính là ca lọc xương, dùng xương và đầu cá hầm canh làm đáy nồi, cắt thịt cá thành từng miếng bỏ vào bên trong hầm nấu chín, lại bưng lên bàn, có thể tùy ý ăn thịt, còn có thể bỏ đồ ăn vào ăn nóng.
Trừ bỏ lẩu cá cùng với vài đĩa rau xào, trên bàn cơm còn có một đĩa gan dê xào hành tây