Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Chương 236: Ngũ nhạc chương gia
Phong Lôi kiếm trận uy lực to lớn, trước đó phàm là địch nhân đã giao thủ với Tiêu Dao Tiên Quân đều khắc sâu trong trí nhớ. Nhất là một kích tuyệt sát của kiếm trận, người thấy qua tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Kiếm phong khổng lồ cuối cùng phá đất chui lên, diệt sát Chương Nhạc không phải là tuyệt sát cuối cùng của Phong Lôi kiếm trận. Lấy cảnh giới hiện giờ của Bạch Dịch, nếu thi triển ra chiêu Phong Lôi Trảm rợn người đó, bản thân hắn sẽ bị phản phệ.
Không đến thời khắc sinh tử Bạch Dịch sẽ không dùng tới uy lực cuối cùng của kiếm trận. Dù không dùng tuyệt sát nhưng lấy Phong Lôi kiếm trận diệt sát Chương Nhạc cũng đơn giản, chẳng qua sau khi thúc giục kiếm trận, linh lực của Bạch Dịch đã tiêu hao không còn.
Chiến Hồn kỳ lần nữa xuất hiện trong tay, Bạch Dịch vung lá cờ nhỏ lên, vô số Chiến Hồn lập tức tràn ra. Một số đệ tử Chương gia chưa chết hết, tuy nói tránh được kiếm trận vây giết nhưng đều bị Chiến Hồn hủy tâm thần, cuối cùng trở thành một đám xác rỗng.
Khi thu hồi Chiến Hồn kỳ, Bạch Dịch xuất hiện cảm giác choáng váng ngắn ngủi, đó là dấu hiệu linh lực bị tiêu hao toàn bộ. Hắn lập tức lấy một khối Linh Thạch ra, ngồi giữa vô số thi thể, yên lặng khôi phục.
Tâm tình Nghê Thu Vũ lúc này vẫn chưa khôi phục. Nàng không ngờ tới một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ lại giết ngược hơn ba mươi tu sĩ cùng cấp. Đó cần thực lực khủng bố cỡ nào, dù là cường giả Kim Đan sơ kỳ cũng chưa chắc có thể lật mình tiêu diệt nhiều tu sĩ Trúc Cơ như thế.
Nghê Thu Vũ vẫn si mê trong kiếm vũ của Bạch Dịch, thẳng tới khi gió núi lạnh lẽo thổi tới, nàng mới bừng tỉnh. Thấy Bạch Dịch đang khôi phục, nàng vội vàng chạy tới, thủ hộ bên cạnh hắn.
Trên một ngọn núi thấp cách dốc Sát Mã ba mươi dặm, Mục Đức đang dựa lưng vào một cây đại thụ nhắm mắt dưỡng thần, cạnh hắn là ba tu sĩ trung niên cung kính đứng.
Người cầm đầu trong ba người để râu ngắn, mặc cẩm bào, hốc mắt lõm, nhìn cực kỳ âm tàn. Người này nhìn về hướng dốc Sát Mã, cung kính nói với Mục Đức: "Mục huynh, tiểu nhi làm việc, ngài cứ yên tâm đi. Đứa nhỏ Chương Nhạc này thiên phú bình thường nhưng tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, có hắn ra mặt, tiểu tử Thương Vân Tông kia nhất định không sống nổi."
Người nói lời này tên Chương Huy, là gia chủ hiện thời của Chương gia, chẳng những là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, mà còn là phụ thân Chương Nhạc.
"Gã tiểu bối Thương Vân tông kia thật không đơn giản, chết ở dốc Sát Mã cũng tốt, nếu để hắn chạy thoát, vị trí tộc lão Mục gia này của ta chỉ sợ không ngồi ổn." Mí mắt Mục Đức cũng không nhấc lên, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Hắn phải chết!"
Vì có năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan, vì có cơ hội tiến giai Kim Đan hậu kỳ, Mục Đức quyết định ăn cả ngã về không.
Người Mục gia kiêng kị lão tổ, không dám làm khó Bạch Dịch, chỉ có người Chương gia ra tay mới không liên lụy tới Mục Đức. Dù mọi chuyện bại lộ, không may cũng là Chương gia mà thôi, không liên quan đến Mục Đức hắn. Tự mình đến đây là Mục Đức lo năm đóa Kỳ Lan kia, chỉ khi cầm chặt Kỳ Lan trong tay hắn mới cảm thấy an ổn.
"Mục huynh yên tâm, tiểu tử tên Bạch Dịch kia hôm nay nhất định phải chết không thể nghi ngờ." Chương Huy nịnh nọt nói: "Có Thiên Hồn đại trận, cộng thêm ba mươi hai đệ tử Trúc Cơ Chương gia, trừ phi tiểu tử kia đạt đến cảnh giới Kim Đan, nếu không tuyệt đối không có đường sống..."
Mới nói tới đây, một khối mộc bài nhỏ trên người Chương Huy đột nhiên vỡ nát, một đạo âm khí lập tức tiêu tán vô tung.
"Hồn bài Nhạc nhi... Nát!"
Hồn bài vỡ vụn, đại biểu cho Chương Nhạc hồn phi phách tán. Chương Huy hét to một tiếng, lập tức ngự kiếm lao thẳng tới dốc Sát Mã. Hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ Chương gia cạnh hắn đều sắc mặt đại biến, theo sát phía sau.
Mục Đức bỗng mở đôi mắt già nua ra. Hắn nhìn chằm chằm vào hướng dốc Sát Mã, do dự trong khoảnh khắc, cuối cùng không ngăn nổi tham niệm với năm đóa Kỳ Lan, cũng đứng dậy đuổi theo.
Linh lực cạn kiệt là việc cực kỳ tổn hại sức khỏe với Tu Chân Giả, Bạch Dịch chuẩn bị khôi phục ít linh lực rồi lập tức rời khỏi đây. Khi luồng linh lực thứ nhất được thu nạp, chân trời bỗng xuất hiện bốn đạo linh khí dao động mãnh liệt, cách dốc Sát Mã càng ngày càng gần.
Nghê Thu Vũ cũng phát hiện địch nhân ở xa, ánh mắt nàng lộ ra vẻ kiên nghị. Triền Vân Mạt bảo vệ trước người Bạch Dịch, một bước không động.
"Kim Đan..."
Xác định linh khí dao động phía xa, Bạch Dịch không chút do dự thả Linh thú ra. Trong tiếng chim hót lanh lảnh, Thanh Vân Tước đã giương cánh bay lên không. Hắn kéo Nghê Thu Vũ, Thanh Tước cực lớn chở hai người vội vã bay về hướng khác.
Nghê Thu Vũ ngồi trên lưng Thanh Vân Tước, lo lắng hỏi: "Có cường giả Kim Đan đột kích?"
Bạch Dịch đáp, Linh Thạch trong tay bắt đầu tiêu tan rất nhanh. Hắn phải nhanh nhanh hồi phục linh lực để đối phó cường địch đuổi giết. Nghê Thu Vũ không cách nào xác định địch nhân ở xa, hắn kết luận mười phần, đó là bốn cường giả Kim Đan.
Bốn địch nhân cảnh giới Kim Đan, Bạch Dịch không dám khinh thường. Nếu đuổi theo là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, hắn có Diêm Sơn tương trợ, có lẽ ngăn cản không khó. Nhưng bốn tu sĩ Kim Đan không phải tồn tại Diêm Sơn có thể chống cự, hơn nữa trong đám truy binh khả năng rất cao có Mục Đức.
Uy lực của Phong Lôi kiếm trận đủ để diệt sát mấy chục tu sĩ cùng cấp, nhưng đối mặt tu sĩ Kim Đan, Bạch Dịch vẫn không có phần thắng.
Trúc Cơ và Kim Đan, hơn kém không đơn thuần là cảnh giới, linh lực của hai bên cũng cách biệt một trời một vực. Lấy cảnh giới bây giờ của Bạch Dịch, thúc dục một lần Phong Lôi kiếm trận đã là cực hạn, có lẽ có thể trọng thương Kim Đan sơ kỳ, nhưng tuyệt đối thể giết chết hắn. Chỉ cần có Pháp bảo phòng ngự, bất kể tu sĩ Trúc Cơ đơn độc nào đều không thể đánh chết Kim Đan.
Chỉ cần Phong Lôi kiếm trận không giết chết tu sĩ Kim Đan, vậy sau đó Bạch Dịch chỉ có thể mặc người chém giết.
Thanh Vân Tước mở hai cánh, như gió bay điện chớp lao về phía xa. Khi Chương Huy đi vào dốc Sát Mã, thấy hai mảnh thi thể của con mình, vị gia chủ Chương gia này lập tức hét thảm một tiếng, hai mắt nhuộm đỏ quát: "Giết ái tử của ta, thù này không đội trời chung!"
Mặc kệ thi thể đầy đất trên dốc Sát Mã, Pháp bảo cấp thấp của Chương Huy bị thúc dục đến cực hạn, đuổi theo hướng Thanh Vân Tước bay đi. Hôm nay nhi tử độc nhất của hắn bị người khác chém thành hai nửa, sao hắn có thể không giận.
Sau khi Mục Đức nhìn thi thể Chương Nhạc và những đệ tử Chương gia khác, hắn không nóng nảy phát cuồng như Chương Huy, mà là trầm ngâm hồi lâu.
Giao đấu lúc trước Mục Đức không tận mắt nhìn thấy, giờ nhìn chiến trường, hắn có thể đại khái suy tính ra thực lực của Bạch Dịch. Có thể một hơi giết chết hơn ba mươi tu sĩ cùng cấp, đây không phải người bình thường gì.
Ba tu sĩ Kim Đan Chương gia đều đuổi theo, hàn quang trong mắt Mục Đức lóe lên một cái, không hề do dự đuổi theo hướng Bạch Dịch chạy trốn.
Không lâu lắm, khu rừng gần dốc Sát Mã xuất hiện bóng dáng Lôi Thạc. Hai cường giả Kim Đan sơ kỳ của Lôi gia vẫn hộ vệ hai bên hắn.
"Bạch Dịch kia cũng có chút thủ đoạn, cho dù bổn thiếu gia lâm vào loại kiếm trận này, nếu không có dị bảo hộ thân, sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Lôi Thạc chỉ đi ngang qua, không nghĩ rằng thấy trò hay ở phía xa. Trước đó hắn còn cho rằng Bạch Dịch nhất định phải chết, ai ngờ rằng gã thiếu niên nhìn như yếu đuối kia lại có thủ đoạn khủng bố như thế, giết sạch sẽ đệ tử Chương gia.
"Bị ba tu sĩ Kim Đan Chương gia đuổi giết, hắn cũng mất mạng." Lôi Thạc đè xuống kiêng kị trong lòng, cười nhạo một tiếng, nói: "Không nhờ lão thất phu Mục Đức ở ngay gần đó, may là chúng ta không lộ diện. Xem ra Mục Đức mới là kẻ xúi giục vụ phục kích này, chẳng lẽ vì năm đóa Kỳ Lan kia?
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp