Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 103: Giới ba


Chương trước Chương tiếp

Dịch giả: archnguyen1984

Đỉnh đầu Ngân Tình Hồ bị thanh phi kiếm lấp lánh hàn quang đâm xuyên đỉnh đầu, mũi kiếm xuyên thấu qua thân thể Linh thú vẫn không ngừng rung rung, phát ra tiếng kêu như có hàng trăm con chim cùng kêu lên.

Phượng Minh kiếm pháp, uy lực tầng thứ ba!

Ở Thương Vân Tông, chỉ có một số ít tu sĩ tu vi Trúc Cơ mới có thể thi triển ra tầng thứ ba của kiếm pháp này. Uy lực kiếm pháp phát ra có thể giết chết Yêu thú cấp hai. Ngân Tình Hồ lại không phải là một loài Yêu thú cấp hai mạnh mẽ, ngoài sở trường về tốc độ, lực phong ngự của nó còn thua các Yêu thú cấp hai khác khá nhiều. Nó bị phi kiếm bất ngờ đâm xuyên sương sọ, mất mạng ngay lập tức.

Lúc Ngân Tình Hồ tử vong, từ trong bóng tối truyền tới tiếng kêu rên của Tuệ Không. Linh thú chết trận, tinh thần tương liên với chủ nhân cũng sẽ khiến chủ nhân của nó bị thương.

Phu thê họ Mã tìm được đường sống trong chỗ chết, thần sắc mê mang không biết chuôi phi kiếm này từ đâu mà tới. Trong đại trận chỉ có bốn người. Bạch Dịch đã chết, Tuệ Không thì không thể tự tay giết chết Linh thú của mình được.

Chẳng lẽ có tu sĩ khác đi qua chỗ này, phát hiện ra tung tích nên mới xuất thủ tương trợ?

Trong lòng đầy nghi hoặc, phu thê họ Mã dự cảm được một đường sinh cơ, chưa kịp mở miệng thì Tuệ Không đã há miệng quát lên. “Ngay cả ta cũng không phát hiện ra có người bước vào Mê Tung Trận, ngươi là người nào?”

Trong bóng tối, thần sắc Tuệ Không vô cùng khiếp sợ. Linh thú bị giết cũng chưa phải chuyện lớn. Điều làm hắn hoảng sợ là hắn không phát hiện được có ai đang ở trong Mê Tung Trận.

Dù là trận pháp nào cũng sẽ hình thành ra một vùng trời đất riêng, người bày trận chính là người nắm giữ mắt trận, cũng trở thành chủ nhân của vùng trời đất ấy. Chủ nhân này có thể đi qua trận pháp mà không chịu ảnh hưởng của nó, còn có thể mượn trận pháp để cảm ứng được tung tích của địch nhân, tìm kiếm cơ hội thích hợp ra tay.

Trận pháp này sớm được Tuệ Không bố trí trong khe núi, tin tức về Ngân Tình Hồ cũng là do hắn đưa ra để làm mồi nhử. Trước đôi vợ chồng họ Mã, hắn đã ám hại rất nhiều tu chân giả, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện một người mà hắn không thể cảm ứng được.

“Ngươi không những có thể vô thanh vô tức đi vào trận pháp mà còn có thể tránh được cảm giác của ta, chẳng lẽ ngươi đã tìm được mắt trận.” Tuệ Không ngày càng hoảng sợ quát lớn. “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Vừa mới nãy vẫn còn giao thủ với nhau, tiểu hòa thượng, chả lẽ ngươi lại quên tam au như vậy.” Từ trong bóng tối, tiếng Bạch Dịch phát ra mang theo cảm giác lạnh lẽo khó tả.

“Bạch Dịch?” Tuệ Không càng kinh ngạc nói. “Không phải ngươi đã chết rồi sao? Ta đã tự tay giết ngươi, chẳng lẽ ngươi đã hóa thành Lệ quỷ?”

Đỗ Tam Nương nghe thấy tiếng Bạch Dịch, nhìn thân thể dướii chân mình đã bị tàn phá không còn hình người thì vui mừng nói. “Bạch huynh đệ, ngươi chưa chết sao?”

Mã Thiết bước tới thân ảnh chỉ còn một chân mà hắn vẫn tưởng là Bạch Dịch, lúc sờ vào thân thể này, hắn có cảm giác lạnh buốt không có chút sinh khí nào, nó không phải là cảm giác khi sờ vào một thân thể con người. Hắn kinh ngạc nói. “Cái này…, Đây không phải là Bạch huynh đệ!”

Có tiếng bước chân từ xa tiến lại gần. Trước mặt phu thê họ Mã là một thiếu niên tuấn tú, nét mặt bình tĩnh như nước, nhìn không ra một nét chấn động nào.

Đi tới trước mặt hai người, Bạch Dịch nhìn về một vùng hắc ám, lạnh nhạt nói. “Linh thú của ngươi đã chết, ngươi còn thủ đoạn gì nữa không? Nếu không còn thì chuẩn bị chết cùng Linh thú của ngươi đi.”

“Hà hà…, chỉ bằng vào một tiểu tử Luyện Khí trung kỳ như ngươi mà cũng dám nói sẽ giết chết ta ư? Ha ha…” Tiếng cười của Tuệ Không vang lên từ trong bóng tối, đó cũng chính là phương hướng mà Bạch Dịch phán đoán.

Trong tiếng cười điên dại của đối phương, rốt cuộc Bạch Dịch cũng để lộ ra một nụ cười vui vẻ nhưng lại ẩn chứa lãnh ý vô cùng. Phi kiếm cắm ở đầu Ngân Tình Hồ chợt bay lên, phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Trong cơ thể Bạch Dịch, khí tức hắn từ từ tăng lên, cuối cùng hiển lộ ra tu vi Luyện Khí hậu kỳ.

“Che giấu tu vi!”

Âm thanh kinh ngạc của Tuệ Không vang lên, sau đó trở thành phẫn nộ. “Tên tiểu nhân hèn hạ, ngươi nghĩ cùng giai với ta thì có thể giết chết ta sao? Trừ phi ngươi phá được Mê Tung đại trận này trước.”

Rắc! Rắc!

Tuệ Không còn chưa nói hết câu, phi kiếm trước người Bạch Dịch đã phá không mà đi, không đâm về hướng Tuệ Không mà lao thẳng theo hướng ngược lại, chém tới một kiếm. Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Khoảng không trước mắt hai phu thê Mã gia chợt bừng sáng, bóng tối rút lui như thủy triều lộ ra cảnh sắc nguyên bản, cũng chính là khe núi lúc bình thường.

Chỉ một kiếm chém ra đã phá vỡ mắt trận, khiến cho Mê Tung Trận sụp đổ.

“Chỉ là một cái Mê Tung Trận mà dám nhận xằng là đại trận, hừ!” Điểm tay thu lại phi kiếm, Bạch Dịch hừ giọng nói. Loại trận pháp cấp thấp này giống như con rối trong tay tiểu hài đồng, hắn chỉ giơ một ngón tay là có thể phá trận.

Cách đó không xa, Tuệ Không ngơ ngác nhìn xung quanh, vẻ mặt hoảng sợ. Không còn Mê Tung Trận, Linh thú lại bị giết, hắn đã mất đi những chỗ dựa lớn nhất.

“Phá đại trận của ta, giết Linh thú của ta, ngươi muốn chết!”

Tuệ Không hét to, đưa tay ném mấy chục hạt Phật châu ra ngoài. Những hạt Phật châu này đều là hạt châu trên chuỗi hạt kia. Bình thường hắn chỉ có thể lấy ra mười mấy hạt, hiện giờ đã ném ra toàn bộ.

Tốc độ hạt châu cực nhanh, nhưng uy lực cũng không quá lớn. Cả chuỗi Phật châu tương đương với một Pháp khí trung giai mà thôi. Tách ra làm nhiều hạt như vậy, uy lực của nó khó khăn lắm mới đạt tới cấp độ đê giai Pháp khí. Bạch Dịch dùng tu vi Luyện Khí hậu kỳ xuất ra tầng thứ ba của Phượng Minh kiếm pháp thì dễ dàng ngăn trở toàn bộ.

Ô..ô..ô..ng!!!

Ngăn cản Phật châu xong, phi kiếm của Bạch Dịch nổi lên từng trận âm thanh nghe như tiếng bách điểu vỗ cánh, loại âm thanh này so với âm thanh của bách điểu còn gây chấn động hơn. Âm thanh lọt vào tai khiến tâm thần người nghe chấn động. Hai vợ chồng Mã gia nghe xong đều nhíu mày, thần sắc Tuệ Không càng trở nên hoảng hốt.

Hô!

Thừa dịp Tuệ Không thất thần mất tập trung, phi kiếm bay nhanh như thiểm điện chém tới, nhằm vào cổ họng tiểu hòa thượng.

“A!”

Tuệ Không vừa lấy lại tinh thần đã thấy phi kiếm kề ngay trước mắt, hắn sợ tới nỗi đưa tay không ngăn trở, hô to một tiếng lách sang bên tránh né.

Phốc!

Cổ họng hắn tránh được một kiếp nhưng cánh tay ngăn cản phi kiếm đã bị chặt đứt, làm phụt ra một dòng máu tưới.

Kiếm pháp Bạch Dịch thi triển ra vốn là kiếm pháp dùng cho cảnh giới Trúc Cơ, với năng lực của Tuệ Không rất khó ngăn cản được. Hơn nữa Phượng Minh kiếm pháp lại cực kỳ quỷ dị, có thể phát ra sóng âm. Tuy sóng âm không đả thương được người nhưng có thể ảnh hưởng tới tâm thần của địch nhân. Chỉ cần mất tập trung trong giây lất thôi, kết cục nhận được chính là thua cuộc.

Bị chặt mất một cánh tay, Tuệ Không đau đến mồ hôi toát rã, khuôn mặt vặn vẹo, hung hăng nhìn chằm chằm vào Bạch Dịch. Hắn không cam lòng nói. “Ngươi đã sớm nhìn ra kế hoạch của ta, nếu không cũng sẽ không tìm cách che giấu tu vi.”

Bước từng bước tới gần Tuệ Không, Bạch Dịch cười lạnh đáp. “Ta không phải thần nhân, đương nhiên không thể nhìn ra kế hoạch của ngươi, nhưng có thể nhìn ra ngươi không phải là tên hòa thượng, cũng không phải một hài đồng. Ta chỉ hiếu kỳ không biết tên tiểu hòa thượng giả mạo này có mục đích gì nên mới đồng ý lời mời của vợ chồng Mã gia mà thôi.”

“Làm sao ngươi biết ta không phải một hài đồng?” Tuệ Không kinh hãi hỏi.

“Sơ hở của ngươi nhiều lắm, muốn ta nói ra từng điểm sao?”

Bạch Dịch tiến sát tới gần Tuệ Không, lạnh nhạt nói. “Bộ dáng của ngươi là của một đứa trẻ nhưng ánh mắt lại đục ngàu, dù ngươi giả bộ thế nào cũng không thể che dấu biểu hiện của một người già như vậy được. Đó là điểm thứ nhất.”

“Ba ngàn năm trước, Ngũ Nhạc Sơn ở Thanh Châu xuất hiện dị bảo, khiến cho tu chân giới đại chiến, ảnh hưởng trong vòng ngàn dặm. Cho tới sau này Ngũ Nhạc Sơn trở thành một phế tích, lúc đó còn chưa Ngũ Nhạc quốc, làm gì có ai đi sửa sang lại Đại Bi Tự. Ngươi nói Đại Bi Tự đã có hơn ba ngàn năm lịch sử chỉ là sự thêu dệt vô cớ mà thôi. Đây là sơ hở thứ hai.”

Nhìn vào chín điểm chỉ trên đỉnh đầu Tuệ Không, Bạch Dịch nở nụ cười nói tiếp. “Một sơ hở cuối cùng rất lý thú chính là ngươi giả bộ làm một tiểu hài đồng nhưng lại in tới chín điểm chỉ trên đầu. Ngươi tự nhận mới ở Đại Bi Tự có một năm, vậy ngươi có biết chín điểm này đại biểu cho điều gì không? Bình thường, tiểu sa di chí có nhiều nhất là ba điểm, chỉ có các bậc cao tăng đức cao vọng trọng trong chùa mới có tư cách thụ chín điểm chỉ trên đầu, trong đó đa phần phải là Phương trượng mới có. Ngươi dùng hình hài của một tiểu hòa thượng lại in tới chín điểm chỉ, chẳng phải là tự nói cho người khác biết ngươi chính là một tên giả mạo hòa thượng hay sao.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...