Bên kia mẹ Trầm cũng tìm hiểu ý nghĩ của Lý Tình. “Tiểu Tình à, con cảm thấy anh Trầm của con thế nào?”
Lý Tình tay đang rửa bát sững sờ, đợi một hồi mới nói: “Anh Trầm rất tốt.”
Mẹ Trầm nở nụ cười, “Tiểu Tình cảm thấy tốt thì tốt rồi.” Lý Tình đỏ mặt, liền tiếp tục rửa bát.
Ban đêm ba Trầm cùng với Trầm Nghị ngủ ở một phòng, mẹ Trầm cùng mẹ Lý, Lý Tình ở một phòng.
Bởi vì giường vốn nhỏ, hai người ngủ vừa vặn, ba người ngủ thì có chút chen lấn.
Lý Tình nửa đêm bị nóng mà tỉnh dậy, đồng thời một cơn buồn tiểu ập đến, cô rón rén xuống giường, chạy đến phòng vệ sinh phía ngoài. Đèn đã tắt rồi, trong phòng tối đen, chỉ có thể dựa vào ánh trăng yếu ớt phía ngoài chiếu vào, có thể mơ hồ nhìn thấy đồ đạc.
Lý Tình lại sợ đụng phải đồ gì phát ra tiếng vang đánh thức người, cho nên cô vịn tường cẩn thận đặt chân, từ từ đi hướng tới nhà vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh khép, bởi vì mắc tiểu, Lý Tình cũng không quá chú ý, liền cúi đầu đẩy cửa đi vào.
Sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lí, Lý Tình cảm thấy nhẹ nhõm cả người, cô rón rén về đến phòng. Nhưng mà cô lại không biết trong phòng khách có một người đàn ông một mực nhìn cô, trong mắt còn mang theo chút ý cười.
Trầm Nghị nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, trái tim đột nhiên mềm nhũn ra.
Ngày thứ hai ăn xong điểm tâm, mẹ Trầm đề nghị để Trầm Nghị mang Lý Tình ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn xung quanh.
Lý Tình mới đầu còn ngại ngùng, cuối cùng vẫn bị đẩy đi.
Trầm Nghị ngược lại không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, liền mang theo Lý Tình ra cửa, trước khi đi mẹ Trầm còn dặn dò anh ở chung cho tốt với Lý Tình.
Lý Tình đi ở phía trước, Trầm Nghị im lặng lặng lẽ theo sau.
Đi xuống lầu, Lý Tình dừng bước, không cẩn thận liền va vào ngực Trầm Nghị, kỳ thật Trầm Nghị có thể tránh đi, nhưng thần xui quỷ khiến làm anh không tránh.
Lý Tình bị đụng đau, bất quá cái đau ấy cô lúc trước có thể sẽ khóc, nhưng sau khi trải qua đói khổ lạnh lẽo cái đau ấy đối với cô mà nói thật sự không tính là gì, chỉ như kiến cắn một cái.
Nhưng lần đầu tiên đụng vào ngực đàn ông, trái tim Lý Tình vẫn luống cuống một chút, chẳng qua rất nhanh đã an ổn lại, “Thật có lỗi anh Trầm, đụng phải anh rồi.”
Trầm Nghị lui ra phía sau một bước, “Không có gì.”
Biết Lý Tình là lần đầu đến, Trầm Nghị chủ động đi phía trước dẫn đường.
Trầm Nghị người cao một mét tám mấy, chân rất dài, đi một bước Lý Tình phải đi hai bước mới có thể đuổi theo. Đi vài bước Trầm Nghị cảm giác Lý Tình không theo kịp, anh thả chậm bước chân, đợi cô cùng bước lên.
Hai người đi dọc theo đường cái một đoạn, hai người đều ăn ý không nói gì, bởi vì chiếu cố Lý Tình là một cô gái nhỏ, tố chất thân thể không tốt như anh, Trầm Nghị tìm một công viên, hai người ngồi lên ghế bên cạnh đường cái.
Trầm Nghị là một người tương đối thẳng thắn, cũng sẽ không quanh co lòng vòng gì, anh thấy xung quanh không có ai, liền mở miệng hỏi: “Em cảm thấy tôi là người thế nào? Có thể xem trọng không?”
Lý Tình bị hỏi ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng kịp mới gật đầu, nếu là trước kia chắc chắn cô sẽ cảm thấy người này quá trực tiếp, bây giờ cô lại ngoài ý muốn cảm thấy rất có hảo cảm. Có lẽ quân nhân đều như vậy, suy nghĩ gì thậm chí cũng đơn giản, nói chuyện làm việc cũng thẳng thắn, không giống một số người miệng lưỡi trơn tru.
Cô cũng biết đối phương là muốn nghe cô trực tiếp trả lời, “Anh Trầm, anh rất tốt, chỉ sợ là anh Trầm ghét bỏ em.”
Trầm Nghị nghe xong lời này, khóe miệng giương lên, “Không có, không chê em.”
“Vậy liền thử xem.” Lý Tình cúi đầu nhìn mũi giày mình nói. “Ừm.” Trầm Nghị thu cái tay vừa vươn ra định sờ đầu Lý Tình về.