Khóe miệng mím lại, bên trong con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ hiện lên vô vàn sắc thái, trầm mặc thật lâu, hắn liếc mắt một cái nhìn Quân Diệp Hoa, ôn hòa nói, “Diệp Hoa, đệ đi chơi đi, Thất ca có vài chuyện muốn nói với mẫu phi của đệ.”
“Được.” Vẻ mặt trẻ con của Quân Diệp Hoa tươi tỉnh hẳn lên, dường như có thể đi chơi một lúc cũng như được lên trời.
Thủy Lan Hinh nhìn Quân Diệp Hoa cười với Quân Khuynh Vũ, trên mặt hiện lên một tia tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn theo bóng dáng Quân Diệp Hoa, thần sắc phức tạp, một lát sau mới chuyển ánh mắt đến trên người Quân Khuynh Vũ, sắc mặt âm trầm, khẩu khí không tốt nói, “Thất Hoàng tử điện hạ tôn quý có chuyện gì muốn nói với bản cung?”
“Nếu không phải vì Diệp Hoa, bản điện không thèm nói chuyện với ngươi.” Quân Khuynh Vũ nhếch mi, đôi mắt hoa đào hẹp dài âm trầm, trong thanh âm mang theo vài phần không kiên nhẫn.
Thủy Lan Hinh nghe Quân Khuynh Vũ nói xong thần sắc phức tạp, nhíu nhíu lông mi, châm chọc khiêu khích nói, “Thất Hoàng tử từ khi nào quan tâm đến mẫu tử chúng ta như vậy?”
“Bản điện chỉ quan tâm Diệp Hoa mà thôi.” Quân Khuynh Vũ vẻ mặt hờ hững, con ngươi đen nhánh nhìn Quân Diệp Hoa cách đó không xa, trong mắt mang thao ôn như cùng phức tạp, chậm rãi nói, “Ngươi bức bách Diệp Hoa như vậy, cũng chỉ vì thược dược trên gia yến phụ vương đã ban tặng đệ ấy?”
Thủy Lan Hinh nguyên bản vẻ mặt khinh thường, nghe thấy Quân Khuynh Vũ nói vậy có chút thay đổi, con ngươi nàng ta chuyển động, hiện lên vẻ bối rối, nhưng cũng chỉ ngậm miệng, không trả lời.
Lạc Khuynh Hoàng đứng bên cạnh Quân Khuynh Vũ, nhìn khuôn mặt Quân Khuynh Vũ dưới ánh mặt trời, trên mặt giống như được phủ thêm một lớp màu vàng, không thấy rõ lắm sắc mặt hắn lúc này, chỉ thấy hắn có chút nhíu mày, trong mắt có chút thương xót.
Quân Khuynh Vũ thực sự là chán ghét Thủy Lan Hinh, nhưng giờ phút này, hắn nguyện ý chỉ cho Thủy Lan Hinh, nghĩa là hắn quyết định buông tha Thủy Lan Hinh.
Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua Quân Khuynh Vũ, nhìn về Quân Diệp Hoa cách đó không xa. Đối với Quân Diệp Hoa nàng chỉ có ấn tượng bởi hành động hơi trẻ con của Quân Diệp Hoa ở yên hội, cùng với tính tình thiên chân của hắn khi năn nỉ Quân Khuynh Vũ dẫn nàng ta đi cưỡi ngựa.
Sinh ra trong hoàng thất, có thể có tính tình đơn thuần như vậy thực không dễ. Quân Khuynh Vũ không đành lòng kéo Quân Diệp Hoa tính tình đơn thuần như vậy vào đấu tranh hoàng thất khốc liệt, bởi vậy mới mở miệng.
“Thược dược tuy rằng cùng loại với mẫu đơn, song không phải mẫu đơn. Ý tứ của phụ hoàng không phải là khi chúng ta không thể làm cho đệ ấy trở thành Cẩm quốc hoàng đế, mà là làm Quân Diệp Hoa trở thành người phụ giúp chúng ta.” Quân Khuynh Vũ dường như không để ý Thủy Lan Hinh không trả lời, tự bản thân nói.
Thủy Lan Hinh nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, ánh mắt lóe lên, sắc mặt cũng hơi đổi, trầm mặc một lát mới lạnh lùng nói, “Ngươi làm sao biết được phụ hoàng ngươi có ý tứ gì? Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi?”
“Hôm nay ta đã lựa chọn nói với ngươi, vậy ta cũng không cho ngươi biết. Trước giờ phụ vương đều nhắm vào người thừa kế là ta. Ngươi có biết bạch mẫu đơn có ý gì không?” Quân Khuynh Vũ cười tao nhã, đôi mắt có vài phần sâu không lường được, chậm rãi nói.
Trong mắt Thủy Lan Hinh đã có chút do dự, nàng ta nhìn Quân Khuynh Vũ, sắc mặt dịu đi một ít, hỏi, “Có ý gì?”
“Bạch thêm vương là hoàng. Ngươi mà phụ vương trước giờ luôn hướng đến đều là ta. Mà ngôi vị Hoàng đế này, ta tuyệt đối sẽ không nhường.” Con ngươi đen nhánh của Quân Khuynh Vũ toát lên khí thế vương giả, cười nói, nhìn Thủy Lan Hinh, giồng như hắn là một đế vương cao cao tại thượng.
Trong mắt Thủy Lan Hinh là do dự, còn bên trong con ngươi Lạc Khuynh Hoàng hiện lên ánh sáng kỳ dị, khóe môi có chút cong lên, nói với Thủy Lan Hinh, “Hinh phi nương nương, ngươi ở trong triều có thể lực hay không, ngươi rõ ràng hơn chúng ta. Ngươi chỉ dựa vào Hoàng thượng sủng ái, mà Hoàng thượng sủng ái cuối cùng từ đâu mà đến, ngươi chẳng lẽ không hiểu?”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, sắc mặt Thủy Lan Hinh đại biến. Lạc Khuynh Hoàng nói không có sai. Nàng ta hiện tại kiêu ngạo chẳng qua là có Hoàng thượng sủng ái, mà Quân Vũ Thần sủng ái nàng ta, tất cả đều vì nữ tử kia!
Nàng ta rất hận Nguyệt Lưu Ly, bởi vì Nguyệt Lưu Ly, ánh mắt Quân Vũ Thần cho tời giờ đều là nhìn nàng ta mà như nhìn một người khác. Nhưng nàng ta cũng cảm kích Nguyệt Lưu Ly, nếu không phải vì khuôn mặt giống Nguyệt Lưu Ly này, nàng ta sao có thể được ân sủng.
Đúng là vì biết hết thảy nguyên do, nàng ta mới hận Nguyệt Lưu Ly cùng Quân Khuynh Vũ. Nhưng bất luận thế nào vẫn hiểu được, Quân Vũ Thần rất sủng ái Quân Khuynh Vũ. Bởi vậy nàng ta chưa bao giờ vọng tưởng Quân Diệp Hoa có thể làm Hoàng đế, nhưng vẫn yêu thương hắn, hy vọng hắn có một thời thơ ấu thoải mái.
Nhưng từ sau gia yến, có người nói cho nàng ta, ý của thược dược là mẫu đơn không khi nào suy tàn, trở thành Hoàng đế, cho nên nàng ta mới có tâm tư như vậy. Nghiêm khắc với Quân Diệp Hoa như vậy ,cũng chỉ vì muốn Quân Diệp Hoa thay nàng ta đi tranh đấu. Nàng ta làm một cái bóng cả đời, không hy vọng nữ nhi của nàng ta cũng phải ở dưới người khác.
“Hiện tại triều đình tranh nhau đế vị, đều có Quân Hiền Tề, Quân Kiền Linh cùng tham gia. Chẳng lẽ Hinh phi nương nương cảm thấy Hoàng hậu cùng Thư Quý phi sẽ dễ dàng bỏ qua mình sao?” Lạc Khuynh Hoàng thấy do dự trong mắt Thủy Lan Hinh, liền thừa cơ tiếp tục nói, con ngươi đen nhánh chờ sắc mặt Thủy Lan Hinh biến hóa.
Thủy Lan Hinh nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, sắc mặt quả nhiên lại thay đổi, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, nhíu đầu mày nói, “Các nàng không đối xử tử tế với ta, Quân Khuynh Vũ sẽ sao? Hắn ghét nhất là ta!”
“Ngươi cho là dựa bào bản lĩnh của Vũ thật sự đối phó ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ?” Lạc Khuynh Hoàng trong mắt hiện lên một tia trào phúng, nếu Thủy Lan Hinh không có khuôn mặt giống với Nguyệt Lưu Ly, có được Quân Vũ Thần che chở, tại trong hậu cung này sao có thể sống đến bây giờ?
“Ngươi nếu ủng hộ bản điện, bản điện có thể giữ vị trí Thái hậu cho ngươi. Đương nhiên ngươi có thể cự tuyệt, có ngươi giúp hay không cũng không ảnh hưởng đến bản điện. Bản điện chẳng qua vì Quân Diệp Hoa, cho ngươi một con đường sống.” Quân Khuynh Vũ vẻ mặt không biểu cảm gì nhìn Thủy Lan Hinh, nhưng Lạc Khuynh Hoàng lại có thể thấy trong ánh mắt chán ghét của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia hồi ức.
Nàng đoán không sai. Khuôn mặt giống hệt Nguyệt Lưu Ly này, không chỉ giúp Thủy Lan Hinh có được Quân Vũ Thần sủng ái, mặc dù là Quân Khuynh Vũ, cho dù thực rất ghét nàng ta, lại không sao hạ thủ được. Nếu Quân Khuynh Vũ thật sự muốn động thủ thì sao có thể cho phép một phi tần không có chút quyền thế chống đỡ cho đến bây giờ?!
Thủy Lan Hinh nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ, không thể tin được nhìn Quân Khuynh Vũ, giọng nói có chút mơ hồ, “Thật sao? Ngươi vì sao phải giúp ta?”
“Vũ không phải là giúp ngươi. Chàng chính là luyến tiếc Diệp Hoa tính tình hồn nhiên như vậy trong thâm cung tàn độc này. Ở trong thâm cung này quen nhìn bóng tối, mới cảm thấy ánh sáng như Diệp Hoa đáng quý.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Thủy Lan Hinh, giọng nói cũng như hòa thêm vài phần, tiếp tục nói, “Ta nghĩ Hinh phi nương nương cũng rất yêu thương Quân Diệp Hoa, nếu không sao có thể yêu chiều hắn, bảo vệ hắn tốt như vậy?”
Thủy Lan Hinh nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, ánh mắt nhìn đến Quân Diệp Hoa đang chơi đùa cách đó không xa, ánh mắt trở nên thập phần ôn nhu. Đúng vậy. Nàng ta sao có thể bắt buộc Quân Diệp Hoa? Nàng ta chẳng qua là một phút ham tranh đấu mà thôi.
“Bản cung đáp ứng ngươi.” Thủy Lan Hinh trên mặt kiêu ngạo rốt cuộc biến mất, khuôn mặt dịu dàng như nước, nàng ta từ từ thở dài một hơi, nói với Quân Khuynh Vũ, “Nhưng là, bổn cung thực không cam lòng.”
Quân Khuynh Vũ không nhìn mặt Thủy Lan Hinh, kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, tiêu sái quay người, con ngươi đen nhánh vẫn vân đạm phong kinh, thanh âm không cao không thấp, “Nếu nàng ta thực sự không chút động tâm, làm sao có thể mười năm như một ngày.”
Nhìn bóng dáng Quân Khuynh Vũ dưới ánh mặt trời sáng chói, Thủy Lan Hinh đột nhiên chấn động, trong mắt hiện lên một tia sáng, khóe môi chậm rãi nở ra một nụ cười. Nụ cười kia làm cho hai má nàng ta thật đẹp, kiêu ngạo ngày thường biến mất, lộ ra ôn nhu như nước, lại càng làm khuôn mặt này càng xinh đẹp.
“Ta mới phát hiện, hóa ra Vũ cũng rất hay mềm lòng.” Lạc Khuynh Hoàng nắm tay Quân Khuynh Vũ, nhếch môi nhìn Quân Khuynh Vũ, ôn nhu nói.
Quân Khuynh Vũ không trả lời, đi tới bên cạnh Quân Diệp Hoa, rất thân thiết sờ sờ đầu Quân Diệp Hoa, thong dong nói, “Đi thôi Diệp Hoa, chúng ta cưỡi ngựa đi!”
“Cưỡi ngựa?” Quân Diệp Hoa thấy Quân Khuynh Vũ nói vậy, mắt liền sáng lên, sau đó lại ủ rũ nhìn phía Thủy Lan Hinh, có chút ủy khuất nói, “Nhưng mẫu phi không cho. Ta còn chưa làm xong bài tập.”
“Vừa nãy Thất ca đã thương lượng cùng mẫu phi, về sau Diệp Hoa không cần làm nhiều bài tập nữa.” Quân Khuynh Vũ nhéo má Quân Diệp Hoa, cười nói.
“Thật sao?” Quân Diệp Hoa thấy vậy lập tức cười nói, chạy ngay đến bên cạnh Thủy Lan Hinh, đôi mắt to trong suốt nhìn Thủy Lan Hinh nói, “Mẫu phi, Thất ca ca nói về sau ta không cần làm thêm bài tập, ta có thể đi cưỡi ngựa sao?”
Thủy Lan Hinh nhìn Quân Diệp Hoa hồn nhiên tươi cười, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ôn nhu, tay vỗ đầu Quân Diệp Hoa, dịu dàng nói, “Về sau mẫu phi sẽ không bắt Diệp Hoa làm những việc Diệp Hoa không muốn nữa. Nhưng Diệp Hoa phải nhớ, về sau phải nghe lời Thất ca, không được làm hắn tức giận, biết không?”
“Ân! Đã biết! Diệp Hoa thích nhất Thất ca ca, sao có thể làm hắn tức giận? Vậy Diệp Hoa đi chơi nha!” Quân Diệp Hoa thấy Thủy Lan Hinh khẳng định, lập tức nhảy cẫng lên, cười tủm tỉm chạy đến bên cạnh Quân Khuynh Vũ.
Thủy Lan Hinh nhìn bóng dáng Quân Diệp Hoa, trong mắt hiện lên chút vui mừng. Mặc kệ Quân Khuynh Vũ đối với Quân Diệp Hoa thế nào, nhưng hắn là thật lòng yêu thương, có lẽ để Quân Khuynh Vũ làm Hoàng đế mới là tốt nhất cho Quân Diệp Hoa.
Về phần nàng ta. Nếu Quân Vũ Thần thật như lời nói của Quân Khuynh Vũ, đối với nàng ta cũng có tình cảm, vậy sẽ không uổng phí mười năm nàng ta trong thâm cung. Nàng ta sở dĩ kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ là muốn tìm ra vị trí của nàng ta trong lòng hắn mà thôi.
Chỉ khi thấy thần sắc thất vọng bất đắc dĩ của hắn, nàng ta mới có thể khẳng định, trong mắt hắn đang nhìn là nàng ta, không phải Nguyệt Lưu Ly!
Cũng chẳng qua vì nàng ta ghen tị, nàng ta mới luôn gây khó dễ cho Quân Khuynh Vũ. Nhưng vừa rồi nàng ta mới hiểu được, ghen tị như vậy có tác dụng gì? Có lẽ nàng ta thực nên cảm ơn Nguyệt Lưu Ly, nếu không, ngay cả đứng bên cạnh Quân Khuynh Vũ, nàng ta cũng không có tư cách.
Quân Khuynh Vũ mang theo Quân Diệp Hoa đến mã tràng, mấy người cưỡi ngữa trên mã tràng rong ruổi. Lạc Khuynh Hoàng mới phát hiện, Quân Diệp Hoa thế mà cưỡi ngựa rất giỏi.
“Thật không ngờ Diệp Hoa tuổi nhỏ, công phu cưỡi ngựa đã tốt như vậy.” Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ cưỡi ngựa đi sau Quân Diệp Hoa, không khỏi cảm thán.
Quân Khuynh Vũ cũng nhếch môi cười, lông mi có chút nhướn lên, con ngươi đen như mực bên trong lưu chuyển, cao giọng nói, “Diệp Hoa từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa, cưỡi ngựa đương nhiên tốt.”
“Quân Diệp Hoa ngươi được lắm! Bổn tiểu thư gọi ngươi cưỡi ngựa tỷ thí ngươi không đến, thế mà lại vụng trộm chạy tới cưỡi ngựa, sợ bổn tiểu thư sao?”
Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đang nói chuyện, lại nghe thấy một tiếng gọi lanh lảnh, chỉ thấy một tiểu cô nương một thân hồng y cưỡi ngựa phóng đến chỗ Quân Diệp Hoa.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn kỹ, tiểu cô nương kia cùng lắm là mười tuổi, mái tóc búi cao, thoạt nhìn là một người hoạt bát, chính là Liễu Cẩn Nguyệt sao?
Quân Diệp Hoa nhìn thấy Liễu Cẩn Nguyệt cưỡi ngựa lại, trên mặt lập tức xuất hiện một tầng đỏ ửng khả nghi, chỉ vào Liễu Cẩn Nguyệt hô, “Liễu Cẩn Nguyệt, ngươi đồ bà già này, bản điện không thèm sợ ngươi! Tỷ thí thì tỷ thí!”
“Quân Diệp Hoa! Ngươi nói ai bà già!” Liễu Cẩn Nguyệt nghe vậy, lập tức giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, phẫn nỗ nhìn Quân Diệp Hoa nói.
Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ liếc nhau, không khỏi cười bất đắc dĩ. Có lẽ tuổi Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ không rành, nhưng chuyện giữa bọn họ không thể gạt được Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ.
Chỉ tiếc Liễu gia ủng hộ Quân Hiền Tề, mà Quân Diệp Hoa lại là người bên của Quân Khuynh Vũ. Quan hệ hoàng thất phức tạp này, thật là giết chết bao nhiêu mối tình.
“Khuynh Hoàng tỷ tỷ! Tỷ tới làm trọng tài!” Liễu Cẩn Nguyệt thấy Lạc Khuynh Hoàng, phóng ngựa đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt trong suốt chớp chớp nhìn Lạc Khuynh Hoàng..
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi bật cười, nhìn Liễu Cẩn Nguyệt ôn nhu nói, “Cẩn Nguyệt vì sao lại gọi ta đến làm trọng tài?”
“Bởi vì tỷ là người trong lòng của ca ca! Nhất định là người tốt!” Liễu Cẩn Nguyệt ngây thơ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, không chút hàm hồ nói.
Một câu này nói ra, sắc mặt Quân Khuynh Vũ hơi biến đổi, cũng vẫn mím môi không nói chuyện. Mà Lạc Khuynh Hoàng nguyên bản tươi cười ôn hòa cũng có chút cứng lại, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Liễu Cẩn Nguyệt thấy Lạc Khuynh Hoàng mất tự nhiên, tò mò hỏi, “Khuynh Hoàng tỷ tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ Cẩn Nguyệt nói sai gì?”
“Cẩn Nguyệt quả thật nói sai rồi. Khuynh Hoàng tỷ tỷ là thê tử của ta, không phải là người trong lòng của ca ca ngươi, hiểu không?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, nhìn Liễu Cẩn Nguyệt nói.
Liễu Cẩn Nguyệt nhìn đôi mắt thâm trầm đen như mực của Quân Khuynh Vũ, gật gật đầu, trong lòng cũng nghĩ, Khuynh Hoàng tỷ tỷ là thê tử của ca ca, nhưng nàng cũng là người trong lòng của ca ca hắn!
Nàng rõ ràng nhìn thấy tỏng thư phòng ca ca tất cả đều là tranh vẽ Khuynh Hoàng tỷ tỷ. Sau khi Khuynh Hoàng tỷ tỷ gả cho Khuynh Vũ ca ca, ca ca tự giam mình trong phòng suốt ba ngày, ngay cả nàng cũng không để ý.
Nhưng ca ca cũng không chịu cho nàng nói chuyện này với người khác.
“Được rồi! Ngươi đồ bà già này sao vô nghĩa như vậy, so hay không so đây?” Quân Diệp Hoa tuy rằng tính tình đơn thuần, nhưng dù sao cũng sinh ra trong hoàng thất, so với Liễu Cẩn Nguyệt giỏi sát ngôn quan sắc hơn, vì thế một phen túm ống tay áo Liễu Cẩn Nguyệt, hô.
Liễu Cẩn Nguyệt bị Quân Diệp Hoa kéo ống tay áo, mặt đỏ lên, lập tức tránh ra, hai tay chống nạnh, quát Quân Diệp Hoa, “Đương nhiên so rồi! Quân Diệp Hoa đồ ngu ngốc, không được gọi ta là bà già!”
“Ngươi chính là bà già!” Quân Diệp Hoa không chút yếu thế trừng mắt đáp lại.
Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đều bị tính trẻ con của hai ngươi làm cho bật cười.
Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt cưỡi ngựa tỷ thí. Liễu Cẩn Nguyệt cưỡi ngựa cũng giỏi, nhưng so với Quân Diệp Hoa còn kém hơn một ít.
Sau khi tỷ thí, Liễu Cẩn Nguyệt mặt đỏ bừng, thoạt hìn thập phần đáng yêu, nàng không phục trừng mắt nhìn Quân Diệp Hoa, ảo não xấu hổ nói, “Một ngày nào đó ta sẽ vượt qua ngươi!”
“Ta ở đây chờ ngươi.” Quân Diệp Hoa nhìn hai má Liễu Cẩn Nguyệt đỏ bừng, khóe môi nở nụ cười, trong mắt thoạt nhìn là khiêu khích, nhưng sâu trong đáy mắt là ôn nhu.
Đưa Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt trở về, Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ quay về phủ đệ, ngồi trên ghế trong tiểu viện.
“Sau một phen gió tanh mưa máu đấu tranh này, còn có bao nhiêu tình cảm có thể còn lại?” Lạc Khuynh Hoàng tựa vào ghế nằm, nhìn bóng cây cối loang lổ bị ánh mặt trời chiếu loang lổ.
Quân Khuynh Vũ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt toát ra một tia ôn nhu, chậm rãi nói, “Người khác không dám đảm bảo. Nhưng chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Ta hy vọng bọn họ có thể giống chúng ta, cùng hạnh phúc.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mặt trời ấm áp trước mắt, trong giọng nói có nhu hòa.
Quân Khuynh Vũ xiết tay Lạc Khuynh Hoàng, lòng bàn tay truyền đến độ ấm ấm áp, hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi đen nhánh bên trong tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịnh, khóe môi nở ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, ôn như như nước nói.
“Sẽ.”