Ngày hôm sau. Kinh thành chấn động. Tin tức động trời một cái lại một cái mà đến.
Trên yến hội, thiên thốn độc xà suýt chút nữa lấy đi tính mạng của hoàng hậu nương nương. Chuyện Quân Khuynh Vũ khi đó đem thiên thốn hóa thành tro tàn truyền đi vô cùng kì diệu. Mọi người đều nói, kỳ thật thất hoàng tử có võ công kinh người, những năm gần đây, bất quá chỉ là ẩn nhẫn không lộ ra mà thôi.
Mà chuyện Lạc Khuynh Hoàng đối chất Lạc Khuynh Thành, dùng mưu đánh bại quỷ kế của Tống Linh và Quân Hồng Phong cũng truyền đi rất ồn ào huyên náo. Dân chúng cơ hồ cho rằng Lạc Khuynh Hoàng là thiên nữ, một đám ngẩng đầu ưỡn ngực, ai nói chỉ có Lăng quốc Vũ Lưu công chúa mới là tài mạo song tuyệt?! Cẩm quốc bọn họ cũng có Khuynh Hoàng quận chúa!
Về phần Liễu Tư Triệt mưu trí vô song cả thành sớm đã biết. Truyền đi cũng không ầm ĩ như Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng.
Đương nhiên, tin tức làm người ta khiếp sợ nhất cũng không chỉ như thế. Giữa trưa hôm nay, chém đầu Quân Hồng Phong tại cổng thành. Mà tội phạm quan trọng khác phải bị chém đầu là Lạc Khuynh Thành cũng vô cớ mất tích. Mọi người đều bắt đầu suy đoán, rốt cuộc là ai đã cứu Lạc Khuynh Thành.
Trong nhã gian của Phiêu Hương cư. Nam tử áo trắng thanh nhã, nữ tử áo lam xuất trần.
“Chỉ mới một ngày, chuyện huynh giấu tài đã truyền khắp kinh thành. Sợ là dân chúng kinh thành đối với huynh sẽ thay đổi rất lớn đi?” Lạc Khuynh Hoàng vân vê mép áo, không chút để ý nói, thần sắc mang theo vài phần lười biếng, vài phần cao thâm.
Nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang bình tĩnh. Cả người nàng như có một vòng sáng chói mắt bao quanh, thoạt nhìn rất cao quý tự nhiên, khóe mắt đuôi lông mày đều toát ra cao quý cùng tao nhã. Hoàng nhi như vậy, mới chân chính là Lạc Khuynh Hoàng đi.
Quân Khuynh Vũ câu môi cười yếu ớt, trong ánh mắt sóng sánh hoa đào, lười biếng đáp, “Thanh danh Khuynh Hoàng quận chúa cũng là vạn dặm lan truyền a.”
Bên trong con ngươi tăm tối nổi lên một chút ý cười, khóe môi có chút cong lên, đáy mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia giảo hoạt, nhẹ nhàng vỗ bàn, lạnh nhạt đáp, “Cũng vậy.”
Chuyện tình có thể truyền đi ồn ào huyên náo như thế, đương nhiên không thể không kể đến công của hai người bọn họ. Nếu đã quyết định hiển lộ quang hoa, thì phải ồn ào cho cả thành đều biết mới tốt. Đủ đàng hoàng, mới giống bọn họ, không phải sao?
Chủ yếu là, Quân Khuynh Vũ muốn có thiên hạ, thì đương nhiên là muốn lập thanh danh trong dân chúng. Nay mượn cơ hội này lập uy vọng, tuyệt không thể tốt hơn. Về phần Lạc Khuynh Hoàng, nàng tương lai là muốn đứng bên cạnh hắn, là nữ nhân cùng hắn tươi cười nhìn thiên hạ, như thế nào có thể nhu nhược?!
“Không biết trí tuệ vô song, tài mạo song tuyệt Khuynh Hoàng quận chúa, cho rằng người phương nào đã cứu Lạc Khuynh Thành đi?” Quân Khuynh Vũ câu môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc.
Lạc Khuynh Hoàng đôi mắt tối tăm không thay đổi, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng đáp, “Trừ bỏ Quân Kiền Linh, còn có thể có ai?”
“Hừ! Quân Kiền Linh cứu Lạc Khuynh Thành đi, sợ là rắp tâm bất lương.” Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ hiện lên một chút tàn khốc. Theo như sự quan sát của hắn hôm qua, Quân Kiền Linh đối với Lạc Khuynh Thành tựa hồ đã muốn vô tâm. Cứu Lạc Khuynh Thành đi, nguyên nhân chỉ có hai cái.
Thứ nhất là lợi dụng Lạc Khuynh Thành để thăm dò tin tức phủ đại tướng quân, đối phó Lạc Nguyên. Thứ hai là lợi dụng Lạc Khuynh Thành hỏi thăm tin tức Lạc Khuynh Hoàng nhằm lấy được hảo cảm của Lạc Khuynh Hoàng. Vô luận là nguyên nhân gì, hắn cũng sẽ khôngchỉ đơn thuần là ngồi xem.
Dù thế nào cũng là nữ nhi của đại tướng quân, cho dù là nữ nhân hắn không thích, cũng không thể để cho người khác muốn làm gì thì làm. Về phần nữ nhân của hắn, liền càng không thể chấp nhận được người như Quân Kiền Linh mơ ước đến!
Quân Kiền Linh tốt nhất không nên làm chuyện gì chọc hắn tức giận. Bằng không hắn sẽ không ngại giải quyết hắn ta trước thời hạn!
“Nhìn lệ khí trong mắt huynh kìa, Quân Kiền Linh xứng đáng để huynh tức giận như vậy sao?” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, thấy khóe mắt đuôi mày của hắn đều bịt kín một tầng lệ khí, không khỏi mở miệng trêu đùa.
Quân Khuynh Vũ chợt thu liễm thần sắc, lông mi thật dài bao trùm con ngươi tối tăm, lại lộ ra vài phần ý cười, “Hoàng nhi nói rất đúng, hắn còn không xứng.”
Quân Kiền Linh như thế nào, hắn chưa bao giờ để ý. Mặc dù Quân Kiền Linh có tâm muốn thái tử vị, hết thảy hắn đều nắm trong tay. Hắn sở dĩ tức giận, bất quá là vì Quân Kiền Linh thế nhưng lại dám mơ ước đến Lạc Khuynh Hoàng mà thôi.
“Nói đến Lạc Khuynh Thành, có một chuyện, ta lại quên nói cho nàng .” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, trong mắt có thản nhiên đùa cợt cùng xem thường, câu môi nói.
Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt, bên trong con ngươi như mực ngọc bàn hiện lên vài phần nghi hoặc, mày nhẹ nhàng nhíu lại. Chuyện về Lạc Khuynh Thành? Nàng cùng Lạc Khuynh Thành vẫn ở cùng dưới một mái hiên, Lạc Khuynh Thành còn có chuyện gì có thể tránh được ánh mắt của nàng, mà lại bị Quân Khuynh Vũ biết?
Nhìn thần sắc nghi hoặccủa Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ khóe môi hiện lên ý cười thản nhiên, “Nàng có còn nhớ rõ, trước khi nàng tiến cung hôm qua có nhắc đến mẹ đẻ của Lạc Khuynh Thành với ta, thiếp thất của đại tướng quân,Tô Nghiên?”
“Xác thực có nhắc tới. Tam di nương làm sao vậy?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ vô duyên vô cớ nhắc tới Tô Nghiên, chân mày hơi chau lại, trong lòng lướt qua một dự cảm xấu. Chẳng lẽ Lạc Khuynh Thành thật sự lang tâm cẩu phế, xuống tay với chính thân sinh mẫu thân của mình?!
Nhìn Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng diệt diệt con ngươi, Quân Khuynh Vũ biết Lạc Khuynh Hoàng đại khái đã đoán được sự tình, cũng không thừa nước đục thả câu, một năm một mười nói, “Hoàng nhi nghĩ đúng rồi. Lạc Khuynh Thành xác thực đã xuống tay với Tô Nghiên. Ta nghe lúc nàng nhắc đến Tô Nghiên giọng điệu có chút thân thiết, liền phái một gã ám vệ đi trước bảo hộ, đúng lúc gặp nha hoàn bên người của Lạc Khuynh Thành muốn hạ độc Tô Nghiên, ám vệ của ta đã ra tay giết nha đầu kia, cứu Tô Nghiên.”
“Kia tam di nương hiện ở nơi nào?” Cảm động vì sự cẩn thận của Quân Khuynh Vũ, khóe môi tươi cười của Lạc Khuynh Hoàng càng thêm ôn nhu như nước, bất quá khi hỏi đến Tô Nghiên vẫn mang theo vài phần thân thiết cùng lo âu. Tô Nghiên cùng nàng tuy rằng không tính là quá thân thiết, nhưng dù sao nàng ấy đối đãi với nàng rất tốt, muốn nàng trơ mắt nhìn Tô Nghiên bị Lạc Khuynh Thành đầu độc, nàng là vạn vạn làm không được .
Quân Khuynh Vũ nhìn thần sắc thân thiết trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi mím môi cười cười, Lạc Khuynh Hoàng tính tình đạm mạc, trừ bỏ nha hoàn bên người nàng Hương Lăng cùng ca ca nàng Lạc Vân Chỉ, chưa từng thấy nàng để tâm đến chuyện của người khác như vậy đâu. Nay xem thần sắc của Lạc Khuynh Hoàng, đối với Tô Nghiên mặc dù không tính là thập phần thân thiết, nhưng dù sao cũng có vài phần tình ý. Xem ra hắn ra tay cứu giúp, là cứu đúng rồi.
Thêm nữa, sau khi hắn phái người cứu Tô Nghiên, cũng đã hỏi rõ chân tướng sự tình. Nguyên lai kế sách hãm hại Lạc Khuynh Hoàng của Lạc Khuynh Thành không biết như thế nào lại bị Tô Nghiên biết, Tô Nghiên từ nhỏ yêu thương Lạc Khuynh Hoàng, nói cái gì cũng không cho phép Lạc Khuynh Thành hãm hại Lạc Khuynh Hoàng.
Vì thế, mẫu tử ầm ỹ một trận lớn. Lạc Khuynh Thành oán hận Tô Nghiên yếu đuối, oán hận nàng một lòng giúp đỡ Lạc Khuynh Hoàng, mà Tô Nghiên thì kinh ngạc vì sự ngoan độc của nữ nhi, áy náy mấy năm nay không có dạy nữ nhi cho tốt, làm cho nữ nhi biến thành bộ dáng như bây giờ.
Mẫu tử hai người tan rã trong không vui. Tô Nghiên nói với Lạc Khuynh Thành, nếu nàng ta thật sự làm chuyện bất lợi với Lạc Khuynh Hoàng, nàng nhất định sẽ tố giác Lạc Khuynh Thành. Lạc Khuynh Thành ngoài mặt đáp ứng buông tha Lạc Khuynh Hoàng, bên trong đã động sát tâm, phái nha hoàn bên người Hồng Hạnh đi hạ độc Tô Nghiên. May mắn hắn phái đi ám vệ đúng lúc cứu được Tô Nghiên.
“Như trước kia ở trong phủ đại tướng quân. Ta đã phái một gã ám vệ âm thầm bảo hộ. Tuyệt đối không để xảy ra sai sót.” Quân Khuynh Vũ đáp, “Một nha hoàn mất tích, có thể nói là bỏ trốn, nếu là thiếp thất của đại tướng quân mất tích, vốn không thể dễ dàng che dấu như vậy .”
Lạc Khuynh Hoàng trên mặt hiện lên một chút tàn khốc, nhíu mày hỏi, “Đã biết vì sao Lạc Khuynh Thành xuống tay với tam di nương?”
Lạc Khuynh Thành bất mãn Tô Nghiên, nàng có biết đến. Nhưng là cho dù bất mãn, Tô Nghiên dù sao cũng là mẫu thân của nàng ta, nàng ta làm sao có thể vô cớ làm ra chuyện mất hết nhân tính như thế?
“Chuyện nàng ta muốn hại nàng bị Tô Nghiên biết được. Tô Nghiên cực lực cản trở, nàng ta liền động sát tâm.” Quân Khuynh Vũ đơn giản sáng tỏ nói, chỉ bằng việc Tô Nghiên lo lắng cho Lạc Khuynh Hoàng, hắn phái người đi cứu Tô Nghiên xem như khôngcứu lầm.
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia minh bạch, mang theo vài phần cảm kích nhìn Quân Khuynh Vũ. May mắn hắn thận trọng như trần, nghe xong lời của nàng lập tức phái người đi bảo hộ tam di nương, nếu không tam di nương đã vì nàng mà uổng mạng, kia nàng có hối tiếc cũng không kịp .
Không ngờ tới Lạc Khuynh Thành lại tâm ngoan như thế, vì quyền thế, vì trả thù, ngay cả chính thân sinh mẫu thân của mình cũng không buông tha! Con ngươi đen như mực bị mây đen bao phủ. Nếu đúng như vậy, nha hoàn đi kê đơn phải là Hồng Hạnh. Nay cả hai nha hoàn bên người Lạc Khuynh Thành đều đã chết, mà nàng cũng đã muốn triệt để đoạn tuyệt cùng Lạc Khuynh Thành, từ nay về sau không cần phải lá mặt lá trái.
Một khi đã như vậy, Tử Nguyệt cũng không cần phải giữ lại.
“Ta hồi phủ xử lý chút chuyện.” Lạc Khuynh Hoàng hướng về phía Quân Khuynh Vũ ôn nhu cười, lại che dấu không được nét ảm đạm nơi khoé mắt.
Quân Khuynh Vũ tự nhiên chú ý tới vẻ ảm đạm của Lạc Khuynh Hoàng, ẩn ẩn cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng đã động sát khí. Hắn lo lắng nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, nói “Không cần ta trở về cùng nàni sao?”
“Ta còn ứng phó được.” Lạc Khuynh Hoàng thần sắc thản nhiên, khóe môi hiện lên ý cười tự tin, giống như bạch liên nở rộ, cao nhã tự nhiên. Đáy mắt cất giấu vài phần đường hoàng vài phần khinh thường, bất quá chỉ là một nha hoàn, nàng nếu ứng phó không được, nàng liền không xứng làm hoàng hậu của Quân Khuynh Vũ!
Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng kiên trì, đành đáp ứng.
Lạc Khuynh Hoàng rời khỏi Phiêu Hương cư,ngồi lên kiệu. Cả người bị tầng tầng lớp lớp trướng kiệu che lấp. Nàng hạ xuống mi mắt, che lấp con ngươi thông suốt. Biểu tình trên mặt yên tĩnh lạnh lùng, tựa hồ lâm vào trầm tư.
Khi cỗ kiệu sắp đến phủ đại tướng quân, bên trong kiệu truyền ra tiếng nói du dương của Lạc Khuynh Hoàng, “Quay đầu. Đi ngoại ô.”
Phủ đại tướng quân cùng ngoại ô là hai phương hướng đối nhau, mà Phiêu Hương cư vừa rồi chính là điểm giữa, kiệu phu thật vất vả mới nâng kiệu đến phủ đại tướng quân, vừa nghe cô nương trên kiệu muốn đi ngoại ô, không khỏi có chút buồn bực .
Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên đã nhận ra kiệu phu buồn bực, trong mắt lướt qua một đạo hàn quang. Nàng không thích bị Lạc Nguyên giám thị hành tung, cho nên khi xuất môn chưa từng ngồi cỗ kiệu to lớn của phủ tướng quân, mà là tùy ý mướn một cỗ kiệu bình thường.
Trên mặt nàng đeo khăn, cũng chưa từng nói với kiệu phu thân phận của mình, chỉ phân phó nâng đến vùng phụ cận phủ đại tướng quân, cũng khó trách kiệu phu không đem nàng để vào mắt.
“Ta nói cô nương này, ngươi đang đùa với chúng ta sao?!” Một kiệu phu thẳng tính mở miệng oán giận nói.
Có người oán giận, những kiệu phu khác cũng đều oán giận theo. Tuy rằng mới vừa rồi bị một thân khí độ của nữ tử này làm cho kinh sợ, nhưng là xem nàng che mặt, nói không chừng sinh ra rất khó coi, nếu không vì sao lại che mặt?!
Còn nữa, nữ tử này phân phó nâng đến phụ cận phủ đại tướng quân, cũng chưa từng nói cụ thể là đến đâu, chắc là thiếp thất của tiểu hộ, nếu không vì sao không nâng về nhà?! Nghĩ đến đây, oán khí liền lớn hơn nữa .
“Lập tức đi ngoại ô.” thanh âm Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh lạnh lùng từ bên trong kiệu truyền ra, rõ ràng là cách một tấm màn kiệu, kiệu phu lại cảm thấy giống như đang bị một ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú, không rét mà run, rõ ràng chỉ là một nữ tử đeo mạng, vì sao lại có khí thế như thế.
Kiệu phu đều ngây ngẩn cả người, ngay cả oán giận cũng quên. Bên trong kiệu, Lạc Khuynh Hoàng cũng đã hết kiên nhẫn, nàng ẩn nhẫn cho tới nay, bất quá là vì thời cuộc, cũng không có nghĩa là nàng dễ khi dễ .
Bàn tay trắng nõn thon thon, xốc lên một góc trướng kiệu, ngón tay non mịn nhu nhược, lại giống như tràn đầy sức mạnh, con ngươi tối tăm lộ ngoài sa mạng lạnh lùng nhìn kiệu phu, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên mở miệng, “Có đi hay không?!”
Lời nói tuy nhẹ nhàng ôn nhu nhưng lại có một loại khí thế áp bức không nói nên lời. Hai kiệu phu đứng ở phía trước nhìn thấy đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng, lập tức đáp, “Đi đi đi! Tiểu thư không nên tức giận, chúng ta bây giờ khởi hành.”
Nghe kiệu phu nói như thế, Lạc Khuynh Hoàng mới từ từ buông xuống màn trướng, tựa vào trên cỗ kiệu, nhắm mắt lại. Quả thật là nhân thiện bị nhân khi, nếu nàng nhu nhược một chút, có phải hay không bọn họ sẽ không chịu đi?!
Khóe môi gợi lên một chút ý cười trào phúng. Mẫu thân a mẫu thân, người đến tột cùng là bị phụ thân làm cho thương tâm đến thế nào, mới nói người không thích trói buộc, muốn con lại lập cho người một tấm bia ở ngoại ô? Người đến tột cùng là yêu phụ thân đến thế nào, mới một mực kiên quyết sống một cuộc đời bình lặng, thậm chí trước khi chết lại dùng tất cả thê lương nói cho con biết, mọi sự phải nhẫn.
Cỗ kiệu lại khởi hành, hướng về phía ngoại ô.
Đến ngoại ô, Lạc Khuynh Hoàng trả xong bạc liền phiêu nhiên đi xa. Hai kiệu phu đứng trước cỗ kiệu si ngốc nhìn bóng dáng màu lam của Lạc Khuynh Hoàng, hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
“Nhìn cái gì?! Người ta đi rồi còn nhìn, còn không mau đi, tự dưng chạy hết nửa tòa thành, rõ là xúi quẩy!” Kiệu phu đằng sau bất mãn nhìn hai kiệu phu còn đang ngẩn người, cười nhạo, “Một nữ tử xấu xí phải che mặt cũng có thể làm cho các ngươi thành như vậy?!”
Hai kiệu phu thu hồi ánh mắt, thần sắc có chút nghi hoặc. Thật là xấu nữ nhân sao?! Nữ nhân có đôi mắt đẹp như vậy, có thể xấu sao? Bọn họ đột nhiên cảm thấy, nữ tử kia cũng không phải bởi vì sinh ra xấu mới đeo mạng, có lẽ là vì, sinh ra rất đẹp ? Đẹp đến nỗi người ta nhìn đến dung nhan của nàng, cũng là một loại khinh nhờn?
Thiên nữ thịnh nhan tiên tư như thế, lẽ nào lại là người mà bọn hắn có thể tiếu tưởng? Nghĩ đến đây, liền cũng nâng cỗ kiệu ly khai.
Lạc Khuynh Hoàng xuống kiệu liền một đường hướng về mộ phần mẫu thân nàng mà đi. Đi không xa lắm, đã thấy một mộ phần không tên.
Mẫu thân của nàng Quân Nhược Huyên chính là tiền trưởng công chúa. Sinh thời không chỉ có dung mạo tuyệt đại, lại rất được tiên đế cùng đương kim hoàng thượng yêu thích, sau khi chết đương nhiên là phong quang đại táng. Ai lại biết nàng kỳ vọng không phải phong quang đại táng, mà là một tòa cô phần ở ngoại ô này?!
Tấm bia này nhất định không thể khắc tên. Bằng không, mộ phần tiền trưởng công chúa Quân Nhược Huyên thế nhưng xuất hiện ở ngoại ô, chẳng phải là làm người nghi kỵ. Mẫu thân a, cho dù ở ngoại ô lại lập một tấm bia, nhưng vẫn không thể khắc tên, không thể đem thi thể thật sự táng ở trong này, làm sao mà có tự do đây? Thân là người hoàng tộc, sinh tiền tử hậu, sợ là đều không có tự do đi.
“Mẫu thân, còn hai tháng nữa là đến ngày giỗ của người. Nữ nhi đến thăm người sớm một chút.” Lạc Khuynh Hoàng vươn tay thon dài như ngọc khẽ vuốt mộ biaQuân Nhược Huyên, ngón tay từng chút từng chút vuốt ve mộ bia gập ghềnh, lông mi thật dài che lấp thần sắcnàng giờ phút này.
Gió đầu thuthổi qua mang theo vài phần mát mẻ, nhẹ nhàng lướt qua tay áo Lạc Khuynh Hoàng, y bào Lạc Khuynh Hoàng bay lêntrong gió, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia, tạingoại ôhoang vắng lại càng thêm cô tịch.
“Đã lâu chưa đến thăm mẫu thân. Mẫu thân có lẽ biết, nữ nhi đã từng chết một lần?” Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu tự thuật,tiếng nói thanh lương như ngọc, “Mẫu thân luôn dạy nữ nhi mọi sự phải nhẫn. Nhưng nữ nhi nhịn cả đời, đổi được cái gì?! Đổi lấy phu quân phản bội, thứ muội hãm hại, phụ thân vứt bỏ!”
Lạc Khuynh Hoàng cảm xúc có chút có chút phập phồng, nàng đột nhiên nâng lên đôi mắt, con ngươi tối tăm lập tức phát ra vạn trượng hào quang, chiếu sáng cả vùng ngoại ô tiêu điều này, nàng thu hồi cánh tay vuốt mộ bia, từng chữ từng chữ, kiên định nói, “Nữ nhi bất hiếu. Sẽ không tiếp tục nhẫn nữa. Từ nay về sau, Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên tuỳ tiện mà sống. Kẻ nào đắc tội ta, thương tổn người của ta, ta một người đều sẽ không bỏ qua!”
Liếc mắt nhìn mộ bia Quân Nhược Huyên một cái thật sâu, Lạc Khuynh Hoàng xoay người rời đi. Hôm nay nàng đến, chỉ là muốn nói cho Quân Nhược Huyên quyết định của nàng, cũng là triệt để vứt bỏ sự nhu nhược của nàng.
Lạc Khuynh Hoàng vừa mới đi được vài bước, liền ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi nồng đậm. Trong đôi mắt tối tăm của nàng hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhíu lại chân mày. Cước bộ nhanh hơn, không muốn để ý tới.
“Thái tử điện hạ!” Khàn giọng hô lên, hiển nhiên là vì kinh hoảng quá độ mà thốt ra.
Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt lạnh lẽo, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng đang đánh nhau trong rừng.
Quân Hiền Tề bây giờ đang bị cấm bế trong phủ thái tử, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở đây. Nhưng là nàng rõ ràng nghe được người nọ kêu là thái tử điện hạ. Không phải Quân Hiền Tề, chẳng lẽ là thái tử nước khác?
Nay thiên hạ chia ba, Cẩm quốc chi vị, trên có Lăng quốc cùng Tây Quyết quốc. Chẳng lẽ là Lăng quốc hoặc là Tây Quyết thái tử?! Tây Quyết quốc chủ nay bệnh tình nguy kịch, Tây Quyết thái tử thành thật không có khả năng rời đi Tây Quyết quốc vào lúc này, như vậy, là Lăng quốc thái tử ?! Nhưng mà Lăng quốc thái tử vô duyên vô cớ chạy tới Cẩm quốc làm cái gì?!
Trong đầu linh quang chợt lóe. Nhớ tới nửa tháng sau có cuộc săn bắn tỷ thí, Quân Vũ Thần đối với săn bắn tỷ thí năm nay đặc biệt coi trọng, tựa hồ cũng mời Lăng quốc cùng Tây Quyết sứ giả đến tham gia, chẳng lẽ vừa kêu Lăng quốc thái tử là Lăng quốc sứ giả?! Nếu Lăng quốc thái tử chết trên lãnh thổ Cẩm quốc, chỉ sợ không ổn, như vậy, người muốn giết Lăng quốc thái tử, là ai?!
“Cứu mạng a! Cô nương, mau cứu cứu chủ tử nhà ta!”
Đương lúc Lạc Khuynh Hoàng lâm vào suy tư, một nam tử cả người đầy máu xuất hiện trước mắt Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt vội vàng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ xem Lạc Khuynh Hoàng là cứu tinh của bọn họ. Nhưng đã không xưng hô thái tử điện hạ, mà sửa miệng gọi là chủ tử.
Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn tên thị vệ kia, trầm mặc không lên tiếng. Khóe môi giương lên một chút ý cười đùa cợt. Tên thị vệ này không phải là bị người đuổi giết đến hồ đồ rồi chứ? Thế nhưng đi cầu cứu một nữ tử như nàng?
Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt nhìn cuộc chiến cách đó không xa, hai phương nhân mã đang dây dưa cùng một chỗ, một bên nhân mã mặc hắc y đeo hắc khăn, hẳn là đám người đuổi giết Lăng quốc thái tử, một bên khác là một đội nhân mã ăn mặc bình thường, không hề che mặt, chắc là ám vệ của Lăng quốc thái tử.
Hai bên nhân mã đều có hơn mười người, thân thủ cũng đều không tầm thường. Võ công nàng tuy bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, nhưng chỉ có khinh công là có thể dùng được. Như Quân Khuynh Vũ nói là, chạy trối chết là tuyệt đối không có vấn đề, nhưng muốn động thủ dạy dỗ người khác, sợ là sẽ bị người ta dạy dỗ ngược lại.
Khóe môi giương lên một chút ý cười không mặn không nhạt, cách cái khăn che mặt nhìn thấy biểu hiện không chân thật của Lạc Khuynh Hoàng, tên ám vệ lại lo lắng vạn phần, liên tiếp ngoái đầu nhìn trận chiến, sợ chủ tử nhà mình xảy ra vấn đề gì. Nữ tử này nãy giờ không nói gì, chẳng lẽ là một người bị câm điếc?!
Thật không rõ chủ tử vì sao bảo hắn phải cầu cứu nữ tử này. Nữ tử này nhìn trái nhìn phải chẳng qua chỉ là một thiếu nữ mà thôi, cho dù là khí chất xuất chúng một chút, cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, kẻ địch đều là nhất đẳng cao thủ, nữ tử này ứng phó thế nào được?!
“Cô nương?!” Ám vệ lại thử gọi một tiếng.
Lạc Khuynh Hoàng thu hồi tầm mắt, cũng không thèm nhìn tới tên thị vệ kia, nâng cước bộ rời đi. Nàng không phải không muốn ra tay cứu giúp, chỉ là phải biết lượng sức, cho dù nàng ra tay, cũng không chắc chắn sẽ cứu được Lăng quốc thái tử, ngược lại không khéo còn hi sinh tính mạng của mình.
Huống chi đội ngũ Lăng quốc sứ giả còn có hơn mười ngày nữa mới có thể đến Cẩm quốc. Lăng quốc thái tử xuất hiện ở trong này, không biết là có nguyên nhân gì, về phần đám người đuổi giết này, lại không có đầu mối.
Nàng cũng không nguyện ý vì một người trước nay chưa gặp mặt mà hi sinh tính mạng của mình. Cho dù là Lăng quốc thái tử lại thì thế nào? Nàng bây giờ che mặt, không ai sẽ biết nàng thấy chết mà không cứu. Mặc kệ là Lăng quốc thái tử thắng, hay là hắc y nhân thắng, đối với nàng mà nói đều không có gì thương tổn. Về phần Cẩm quốc phải như thế nào công đạo, không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng.
http://phongtuyetlau.wordpress.com/2014/09/25/ts-dich-nu-cuong-hau-chuong-63-2/
Edit : Nguyệt Hạ
“Cô nương thật sự thấy chết mà không cứu sao?” Lạc Khuynh Hoàng đi chưa được mấy bước, một đạo thanh âm lạnh lùng ngang ngạnh truyền tới.
Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt nhìn lại,nam tử trước mắt mặt mày thanh tú, long chương phượng tư, tuy rằng trên người nhiễm mấy vết máu, cũng không chút tổn hại khí độ hào hoa phong nhã của hắn. Một đôi con ngươi như mặc ngọc bàn thẳng tắp nhìn nàng, cũng không có bao nhiêu kinh hoảng.
Lạc Khuynh Hoàng trong lòng càng thêm khẳng địnhthân phận Lăng quốc thái tử của hắn, cao thấp đánh giá một phen, trong lòng cũng không khỏi tán thưởng một câu, phong tư yểu điệu, gặp nguy không loạn, quả thật là phong phạm của thái tử một nước. So với Cẩm quốc thái tử, không biết tốt hơn bao nhiêu lần, tìm khắp Cẩm quốc, sợ cũng chỉ có Quân Khuynh Vũ mới có thể sánh được .
“Ta không quen biết ngươi, vì sao phải cứu?” Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh lạnh lùng đáp, sóng mắt lưu chuyển nhìn đám sát thủ, hiển nhiên nhân số sát thủ so với nhân mã của Lăng quốc thái tử đã muốn nhiều hơn gấp đôi, cho dù thân thủ chiến lược không giống nhau, nhưng cũng sẽ không vào thế hạ phong, nàng nhíu mày nói, “Huống chi, ta chỉ là một nữ tử, sợ là hữu tâm vô lực.”
“Tình cảnh chém giết như thế, cô nương lại trấn định tự nhiên, không hoảng không loạn, cô nương nói Cảnh Lan làm sao tin tưởng cô nương là chỉ là một nữ tử?” Lăng Cảnh Lan hơi nhíu mày, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ có chút kiêng dè Lạc Khuynh Hoàng, trong lúc hắn nói chuyện, đã ra tay như điện giải quyết ba tên hắc y sát thủ.
Quả nhiên là Lăng quốc thái tử Lăng Cảnh Lan.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, lẳng lặng đứng thẳng, nhìn Lăng Cảnh Lan ra tay như điện giải quyết vài tên sát thủ, trong mắt hiện lên một chút thâm sắc. Lăng Cảnh Lan ra tay mặc dù mau, nhưng ẩn ẩn có chút vô lực, nếu không dựa vào võ công của Lăng Cảnh Lan, đám sát thủ này căn bản không phải đối thủ.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu lại mày, nhìn kỹ thế này mới phát hiện mi tâm Lăng Cảnh Lan có một đạo tơ hồng như ẩn như hiện. Lăng Cảnh Lan trúng độc. LàNhất Tuyến Sinh Tử.
Nhất Tuyến Sinh Tử là một loại độc dượccực kì bá đạo. Phàm là người trúng độc, không thể dễ dàng sử dụng nội lực. Nếu vọng động sử dụng nội lực, dùng một phần liền bị thương một phần. Dựa vào bộ dángLăng Cảnh Lan toàn thân là máu, sợ là đã giết không ít hắc y sát thủ, nội thương cũng có thể tưởng tượng được .
“Chủ tử, không thể lại dùng nội lực a!” Ám vệ thấy Lăng Cảnh Lan ra tay giết người,sắc mặt tái nhợt, không khỏi sốt ruột hô.
Một ám vệ khác nghe thanh âm gã, trên mặt cũng hiện lên một chút đau xót. Đều tại bọn họ vô năng, mới làm hại chủ tử lâm vào hiểm cảnh. Tin tức chủ tử đi vào Cẩm quốc vẫn chưa để lộ, không biết vì sao vào lãnh thổ Cẩm quốc, đã vài lần tam phiên bị cao thủ đuổi giết.
Trên đời này trừ bỏ tam hoàng tử Lăng Dịch Hiên, bọn họ thật sự nghĩ không ra còn có ai muốn tánh mạng chủ tử. Nhưng là nhân mã của tam hoàng tử cũng không có khả năng sẽ bám theo đến lãnh thổ Cẩm quốc, còn cường đại như vậy a. Nếu là như thế, thái tử vị này của chủ tử sợ là đã sớm thuộc về tam hoàng tử .
“Nữ tử này là ai?” Trong đám hắc y nhân có người nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, hỏi.
“Bất kể nàng là ai, cùng nhau giết!” Một hắc y nhân khác lập tức nói.
Lăng Cảnh Lan vẫn mang một bộ dáng công tử như cũ, đáy mắt lạnh lùng lướt qua mỉm cười. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi chán nản. Lăng quốc thái tử trước mắt này rõ ràng là một tên vô lại. Cố ý dẫn dụ sát thủ tới bên người nàng, hiện tại nàng là cứu cũng phải cứu, không cứu cũng phải cứu!
Hung hăng liếc Lăng Cảnh Lan một cái, Lạc Khuynh Hoàng khinh chuyển cổ tay, trong y bào xuất ra một đoạn tơ lụa, hướng về hắc y nhân đánh tới, tơ lụa theo một độ cong bất khả tư nghị lướt qua cổ hắc y nhân, lập tức một tên hắc y nhân liền tắc thở.
Gã ám vệ thấy Lạc Khuynh Hoàng ra tay, không khỏi vui vẻ. Nhưng là sau khi thấy rõ ràng động tác của Lạc Khuynh Hoàng, lại có chút nhíu mi. Nữ tử này chiêu thức xác thực lợi hại, nhưng là nội lực rõ ràng không đủ, căn bản không phải đối thủ của hắc y sát thủ, vừa rồi nếu không phải nàng xuất kỳ bất ý, dựa vào nội lực của nàng, căn bản giết không được tên hắc y nhân kia.
(xuất kì bất ý: hành động khi người khác không đề phòng)
Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên cũng biết thân thủ hiện tại của mình cùng lắm chỉ là bình thường, làm sao có thể là đối thủ của nhất đẳng cao thủ. Nàng lập tức quyết định, trở lại đứng ở một bên như nam tử thủ lĩnh ám vệ liếc mắt một cái, nói, “Một chút công phu như thế, các ngươi cũng không chịu đựng được?!”
Ám vệ không biếtvì sao Lạc Khuynh Hoàng hỏinhư thế, nhưng bất tri bất giác cũng bị khí thế của Lạc Khuynh Hoàng áp đảo, thấy Lăng Cảnh Lan cũng không lên tiếng, liền đáp, “Hẳn là có thể.”
“Vậy thì cố tử thủ. Ta giải độc giúp chủ tử nhà ngươi!” Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn tên ám vệ kia liếc mắt một cái, oán hận nhìn Lăng Cảnh Lan, đối với người kéo nàng xuống nước, nàng tự nhiên không có sắc mặt hoà nhã.
Đưa Lăng Cảnh Lan tới bên cạnh mặt cỏ. Lạc Khuynh Hoàng không biết từ đâu lấy ra mấy cây châm, đâm xuống vài huyệt đạo trên thân Lăng Cảnh Lan, nhanh nhẹn đút cho Lăng Cảnh Lan một viên thuốc, lạnh nhạt nói, “Trong vòng một nén nhang, ngươi sẽ không bị Nhất Tuyến Sinh Tử ảnh hưởng. Những kẻ này, thời gian một nén nhang, đủ đi?”
“Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp.” Lăng Cảnh Lan câu môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong đôi mắt đen như mực lướt qua một tia sẳng giọng sát khí, áo choàng đen cũng xuất ra không khí xơ xác tiêu điều, hắn phi thân gia nhập trận chiến, ra tay như điện, hắc y sát thủ vừa rồi còn lợi hại vô cùng dưới sự tấncông của Lăng Cảnh Lan cơ hồ không có đường sống trở về.
Lạc Khuynh Hoàng không nhìn Lăng Cảnh Lan nữa, thi triển khinh công, không chút do dự rời đi. Nàng đương nhiên cũng muốn làm cho Lăng quốc thái tử thiếu nàng một phần nhân tình, chỉ là thân phận đám sát thủ này còn chưa biết, nàng không dám tùy tiện nhỏ giọt nước bùn, thêm nữa, Lăng Cảnh Lan tự nhiên sẽ còn cần đến sự giúp đỡ của nàng.
Nhất Tuyến Sinh Tử này vốn là nan giải chi độc, làm sao có thể giải trừ nhanh như vậy?! Nàng bất quá là tạm thời thay hắn áp chế độc tính thôi, đợi khi hết một nén nhang, độc tính của hắn sẽ càng thêm nghiêm trọng, đến lúc đó trừ bỏ nàng, toàn bộ Cẩm quốc sợ là không ai có đủ khả năng chữa trị cho Lăng Cảnh Lan.
Nàng ít nhiều đã từng nghiên cứu y thuật, đem từng loại độc dược đều nghiên cứu thấu triệt. Chữa bệnh tật tầm thường nàng có lẽ không bằng thái y, nhưng đối với dụng độc giải độc, thái y còn chưa bằng nàng.
Thi triển khinh công trở lại phủ đại tướng quân chỉ mất một lát.
“Tiểu, tiểu thư. Người đã trở lại?” Vừa trở lại Lan Uyển, Lạc Khuynh Hoàng liền nhìn thấy Tử Nguyệt dè dặt hỏi.
Khóe môi gợi lên một chút ý cười trào phúng cùng nghiền ngẫm, con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đảo qua hai má Tử Nguyệt, Tử Nguyệt sợ là đã biết chuyện xảy ra hôm qua, nhân nàng hôm qua đến một hồi liền nghỉ ngơi, vẫn không có cơ hội đến thử nàng xem đã biết chuyện nàng ta phản bội hay chưa. Hiện tại chắc là đang sốt ruột đi?
“Lắp bắp làm cái gì?” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên tự đắc tựa vào trên ghế nằm, nâng lên đôi mắt, lười biếng nhìn Tử Nguyệt, con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy, nhìn không ra nửa phần tâm tư.
Tử Nguyệt cẩn thận đánh giá thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, có chút nhìn không ra tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, bất quá Lạc Khuynh Hoàng không có chất vấn nàng, chắc là không biết chuyện nàng phản bội. Nghĩ đến đây, Tử Nguyệt không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới động tá ccủa Tử Nguyệt, khóe môi xốc lên một chút ý cười lạnh như băng, “A, ngươi thực cho rằng ta không biết?”
Tử Nguyệt nghe Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên nói như thế, trong lòng thất kinh, nâng mắt hoảng sợ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, lại chỉ nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng câu môi cười, ý cười mang theo vài phần lạnh như băng, nhưng cũng không thấy bao nhiêu tức giận, tiểu thư rốt cuộc là biết hay là không biết?!
“Tiểu thư đang nói cái gì?” Tử Nguyệt hết sức che dấu kích động, trong lòng vẫn có chút run sợ, tiểu thư thế này, cho dù không có tức giận, nhưng so với Lạc Khuynh Thành tức giận càng thêm đáng sợ. Từ trước vẫn nghĩ rằng tiểu thư lương thiện dễ khi dễ, cho đến hôm nay nàng mới chân chân chính chính phát hiện tiểu thư không phải như vậy.
“Xem ra trí nhớ Tử Nguyệt không được tốt lắm.” Lạc Khuynh Thành câu môi nhìn Tử Nguyệt, từ từ nói, “Cẩm quốc năm ba mươi, Tử Nguyệt cố ý kê đơn trong nước trà của ta, làm hại ta mắc bệnh không dậy nổi, bỏ lỡ bách hoa thịnh yến. Cẩm quốc năm ba mươi hai, Tử Nguyệt thông đồng với Lạc Khuynh Thành, làm hại ta bị nhị di nương trách phạt suýt chết, Cẩm quốc. . .”
Lạc Khuynh Hoàng liên tiếp kể ra những việc Tử Nguyệt làm sau lưng nàng, không ngừng làm cho khuôn mặt Tử Nguyệt mất đi huyết sắc, sợ hãi nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Tiểu thư cư nhiên đều biết hết?! Làm sao có thể!
“Như thế nào, vẫn là nghĩ không ra sao?” Ý cười trên khóe môi Lạc Khuynh Hoàng không thay đổi, chính là nhìn thế nào đều lộ ra một cỗ dày đặc ý tứ hàm xúc, “Như vậy, cố ý trao đổi vị trí lễ vật, ý đồ hại chết ta, vừa vặn cùng chuyện mới xảy ra, tổng nên nhớ lại đi?”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói ra chuyện này, thân mình Tử Nguyệt ngã mạnh về phía sau, vẻ mặt trắng bệch nhìn Lạc Khuynh Hoàng, “Tiểu. . . Tiểu thư. . .”
“Không cần gọi ta là tiểu thư. Tiểu thư của ngươi là Lạc Khuynh Thành mới đúng.” Lạc Khuynh Hoàng từ từ ngồi dậy, một đôi con ngươi hàm chứa ba phần lợi hại bảy phân đùa cợt, buồn bã nói, “Những năm gần đây làm nhiều chuyện sau lưng ta như vậy, thật sự là vất vả cho ngươi, ngươi nói, ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây?”
“Tiểu thư tha mạng, Tử Nguyệt không dám nữa!” Tử Nguyệt quỳ gối trước mặt Lạc Khuynh Hoàng liên tục cầu xin tha thứ.
Hương Lăng vừa vặn vào phòng, thấy được một mànnày, có chút kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tiểu thư vì sao đột nhiên phái người gọi nàng qua đây?!
“Đến bên cạnh ta.” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Hương Lăng liếc mắt một cái, thản nhiên phân phó. Nàng cố ý phái người gọi Hương Lăng đến, là muốn Hương Lăng tận mắt nhìn thấy nàng sát phạt quyết đoán như thế nào. Nàng nếu đã quyết định làm hoàng hậucủa Quân Khuynh Vũ, đã quyết định triển lộ quang hoa, ngày sau phiền toái tất nhiên là không thiếu được, Hương Lăng muốn đi theo bên cạnh nàng, thì tuyệt đối không thể lại tâm từ thủ nhuyễn, quá mức lương thiện đơn thuần!
Hương Lăng đi tới bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng,nhìn vẻ mặt trắng bệch của Tử Nguyệt, trong mắt hiện lên vài phần tức giận! Chuyện Tử Nguyệt sau lưng hãm hại Lạc Khuynh Hoàng nàng toàn bộ đều biết, Tử Nguyệt thật sự là hơi quá đáng, tiểu thư đối với các nàng tốt như vậy, nàng cư nhiên liên hợp với tam tiểu thư muốn hại chết tiểu thư, thật sự là quá đáng!
“Người phản bội ta, tuyệt đối không có cơ hội lần thứ hai.” lời nói lạnh như băng của Lạc Khuynh Hoàng triệt để chặt đứthi vọng cuối cùngcủa Tử Nguyệt, nàng nhìn Lạc Khuynh Hoàng từng bước một đi tới, lần đầu tiên cảm thấy tiểu thư nhìn như nhu nhược lại vô cùng đáng sợ.
Lạc Khuynh Hoàng thân thủ nhẹ nhàng nắm cằm Tử Nguyệt, một viên độc dược liền đưa vào trong miệngTử Nguyệt, Tử Nguyệt thậm chí không kịp giãy dụa, đợi đến khi nuốt vào, Tử Nguyệt mới có phản ứng lại, liều mạng móc họng, muốn đem độc dược nôn ra ngoài.
“Độc dược vào miệng đã tan ra, đừng giãy dụavô vị.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Nguyệt một cái, từ từ nói, “Yên tâm, ta rất nhanh sẽ đưa chủ tử của ngươi đi cùng.”
Đôi mắt Tử Nguyệt trong nháy mắt mở rất lớn, sau đó chậm rãi ngã xuống. Lạc Khuynh Hoàng thần sắc lạnh lùng, thản nhiên phân phó, “Kéo xuống chôn đi!”
Hương Lăng nhìn thấy Tử Nguyệt hoảng sợ ngã xuống trước mặt nàng. Nàng chưa từng chính mắt thấy ai giết người, hơn nữa người này còn là tiểu thư mà nàng sùng bái, cả người đứng sững tại chỗ, như không nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng phân phó.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Hương Lăng còn đang sững sờ, nói lại một lần, “Đem nàng kéo xuống chôn đi.”
Hương Lăng lúc này mới phản ứng lại, thân hình nho nhỏ có chút run run, chiến run rẩy tiêu sái đến bên người Tử Nguyệt, trong mắt đã có vài phần lệ quang, “Đi. Làm sao chôn?”
Lạc Khuynh Hoàng nhìnbộ dáng Hương Lăng bị dọa, nhíu mày, nói, “Nói Tử Nguyệt đột nhiên phát bệnh đã chết. Bảo quản gia phái người đến chôn nàng đi!”
Nguyên bản nàng muốn mượn chuyện này để rèn luyện Hương Lăng, nhưng nhìn Hương Lăng một bộ sợ hãi, nàng đúng là vẫn ngoan bất hạ tâm. Hương Lăng vô tội, là nàng muốn báo thù, là nàng chọn muốn cùng Quân Khuynh Vũ bước trên con đường đầy gai góc kia, nàng làm sao có thể bắt buộc Hương Lăng?!
“Dạ. Tiểu thư.” Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lui xuống tìm quản gia.
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc nhìnthi thểTử Nguyệt một cái, không nói một lời liền về phòng. Tựa vào trên nhuyễn tháp, Lạc Khuynh Hoàng thân thủ nhu nhu huyệtthái dương.
Lăng Cảnh Lan trước thời gian tiến vào lãnh thổ Cẩm quốc, tất có duyên cớtrong đó. Người đuổi giết Lăng Cảnh Lan, là ai?! Bao nhiêu bí ẩn quanh quẩn trong đầu Lạc Khuynh Hoàng, xem ra thế cục Cẩm quốc càng ngày càng phức tạp. Phi Hoa lâu của muốn đến gần triều đình Cẩ Quốc, chỉ sợ là không đủ .
“Nàng không sao chứ?” Lạc Khuynh Hoàng vừa mới nhắm mắt lại, chợt nghe thấy thanh âm Quân Khuynh Vũ mang theo thân thiết cùng lo lắng.
Lạc Khuynh Hoàng mở mắt, nhìn thấy Quân Khuynh Vũ mặc áo trắngmà Lưu Cảnh công tử đã từng mặc, hiển nhiên là vừa chạy tới, ngay cả mặt nạ cũng không mang.
“Huynh ăn mặc như vậy không sợ bị người khác nhận ra sao?” Lạc Khuynh Hoàng không đáp mà hỏi lại. Quân Khuynh Vũ luôn luôn bất động như núi, ngay cả bề ngoài bất cần đời, kỳ thật cũng là trầm ổn hơn người, như thế nào cũng sẽ không lỗ mãng chạy tới như vậy?
“Ta nghe nói nàng đi ngoại ô gặp phải sát thủ.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, đi tới bên ngườiLạc Khuynh Hoàng, cẩn thận đánh giá Lạc Khuynh Hoàng. Từ sau chuyện ở hoa đào sơn lần trước, hắn liền phái hai gã ám vệ âm thầm bảo hộ Lạc Khuynh Hoàng, vừa rồi ám vệ hội báo nói Lạc Khuynh Hoàng ở ngoại ô gặp Lăng Cảnh Lan đang bị người đuổi giết, suýt nữa bị liên lụy, hắn liền vội vã chạy đến đây.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, chuyện Quân Khuynh Vũ phái ám vệ đi theo bảo hộ nàng, nàng cũng biết, chắc là ám vệ hội báo cho Quân Khuynh Vũ. Đúng là bởi vì biết có người bảo hộ, lúc ở ngoại ô nàng mới có thể không sợ hãi. Nói như vậy, Quân Khuynh Vũ vội vã chạy tới, là vì lo lắng cho nàng ?
“Ân. Gặp được Lăng Cảnh Lan đang bị người đuổi giết.” Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày, thản nhiên nói, “Có biết đuổi giết hắn là loại người nào không?”
“Chưa có manh mối.” Quân Khuynh Vũ trầm giọng, tiếp tục nói, “Nếu ta đoán không sai, có lẽ là người của Quân Kiền Linh.”
Quân Kiền Linh?! Lạc Khuynh Hoàng mày nhíu càng sâu. Quân Kiền Linh vì sao phải phái người đuổi giết Lăng Cảnh Lan?! Chẳng lẽ Quân Kiền Linh cùng Lăng Dịch Hiên đã đạt thành hiệp nghị, cho nên mớihợp tác đối phó Lăng Cảnh Lan?!
Dựa vàocơ trí Lăng Cảnh Lan, không có khả năng không biết Lăng Dịch Hiên cùng Quân Kiền Linh âm thầm hiệp nghị, nếu không hắn cũng không thể ngồi yên trên thái tử vị lâu như vậy. Nếu biết, vì sao còn muốn đến Cẩm quốc trước thời gian?
“Hắn là tới tìm ta.” Quân Khuynh Vũ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Lạc Khuynh Hoàng, câu môi nói, “Hoàng nhi cũng thật là tâm ngoan, tạm thời ngăn chặn độc tính của Nhất Tuyến Sinh Tử, một khi phản phệ sẽ là thống khổ bất kham.”
“Thì tính sao, ai kêu hắn muốn kéo ta xuống nước.” Lạc Khuynh Hoàng không chút thương hại tình cảnhLăng Cảnh Lan, phản phệ xác thực thống khổ không chịu nổi, bất quá có Quân Khuynh Vũ ở đây,nên không cần lo lắng sinh mệnh không còn, nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nói, “Ta không biết hắn có quan hệ với huynh, nếu biết đã không làm.”
Lăng Cảnh Lan sợ là đã biết mưu đồ của Lăng Dịch Hiên cùng Quân Kiền Linh, bởi vậy mới đến Cẩm quốc tìm hiểu Cẩm quốc thế cục. Có lẽ lấy mưu lược của hắn, đối với Cẩm quốc thế cục cũng có vài phần hiểu biết, tự nhiên là muốn tìm Quân Khuynh Vũ hợp tác .
“Mặc kệ là ai, Hoàng nhi nhìn không vừa mắt, muốn thu thập liền thu thập. Cho dù Hoàng nhi xem ta không vừa mắt, muốn thu thập ta, ta cũng không một câu oán hận.” Quân Khuynh Vũ lơ đễnh nói.