“Nhìn chữ viết xinh đẹp này, hẳn là do một vị tiểu thư viết ra. Hôm nay bách hoa thịnh yến, thỉnh chư vị lấy cảm hứng yêu hoa của mình, viết một bài thơ.” Bạch Mộ tiện tay lấy ra một tờ giấy, cười nói, ” Vị tiểu thư này là muốn ngâm thơ làm nóng người cho phần sau ư ?”
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười yếu ớt, đề mục này chắc là do ngũ công chúa Quân Thiên Lam ra đi. Quân Thiên Lam chính là thân tỷ tỷ của Quân Khuynh Vũ, dung mạo hai người có vài phần tương tự, đều là dung mạo tuyệt sắc, xinh đẹp tuyệt luân. Chính là da mặt Quân Thiên Lam cũng không dày giống Quân Khuynh Vũ, thời điểm khi Bạch Mộ tán thưởng chữ viết của nàng xinh đẹp, mặt của nàng không tự giác liền đỏ.
“Người nào không thương hoa mẫu đơn, chiếm hết tao nhã của các loài hoa. Nghi là lạc xuyên thần nữ chỉ, ngàn kiều vạn thái phá bình minh ” (* ) . Con trai Công bộ thượng thư Lưu Tử Hiên nhíu lông mày, Sóng mắt lưu chuyển giữa đôi con ngươi, cũng là có vài phần câu nhân hương vị.
(* Đái khái câu này có nghĩa là : Hoài nghi có phải là thần nữ của sông Lạc Hà , hình dáng yêu kiều xinh đẹp hơn cả ánh bình minh. ( Ta chém. A! , nàng nào biết chỉ ta nhé T^T )
Mâu trung của hắn hiện lên vài phần ngả ngớn. Ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Quân Thiên Lam, nói vậy mới vừa rồi hắn từ phản ứng của Quân Thiên Lam cũng nhìn ra được đề mục này là do Quân Thiên Lam viết ra.
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Tử Hiên một cái, người này háo sắc vô độ, đã trêu chọc Quân Ngữ Yên, thế nhưng còn muốn đánh chủ ý lên Quân Thiên Lam. Bên này, đôi mắt Quân Ngữ Yên đang trừng lên , hận không thể một đao đem ánh mắt Lưu Tử Hiên khoét xuống.
Lưu Tử Hiên cũng không có chú ý tới phản ứng của Quân Ngữ Yên, chỉ dùng đôi mắt hoa đào nhìn Quân Thiên Lam. Dung mạo vóc dáng của Quân Thiên Lam xuất chúng hơn hẳn Quân Ngữ Yên, trong số chúng nữ tử ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có Lạc Khuynh Hoàng có thể hơn nàng . Lưu Tử Hiên háo sắc như vậy, tự nhiên là chạy theo như vịt. Huống chi tính tình Quân Thiên Lam ôn hòa thanh nhã, so với Quân Ngữ Yên điêu noa bốc đồng tốt hơn nhiều.
Lưu Tử Hiên xưa nay đều lưu luyến bên trong bụi hoa giữa dòng ngay cả quá , câu thơ này cũng tính là giống khuông giống dạng, nhưng không thể được lòng của Quân Thiên Lam, chỉ thấy lông mày của nàng mày có chút nhíu lại, mâu trung hiện lên một tia thất vọng.
Tiếp theo lại có rất nhiều công tử nóng lòng muốn thử ngâm tụng rất nhiều thi từ, bất quá đều là ca tụng các loài hoa như mẫu đơn thược dược linh tinh, Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng là ý cười thản nhiên, những vị công tử này chỉ sợ cũng không có được tâm của Quân Thiên Lam tâm tư đi, Quân Thiên Lam là nữ tử dịu dàng thanh quý như vậy, chỉ sợ là không yêu hoa mẫu đơn thược dược linh tinh, không phải hoa trong lòng yêu thích, dù câu thơ có hay thì như thế nào?
“Băng thanh ngọc khiết xuất hồng trần, diêu diêu duệ duệ lạc phàm gian. Na tri tả hữu phù bình đãng, thả hoán thanh phong quy cửu thiên” ( * ) .Một thanh âm sợ sệt vang lên giữa không trung, con ngươi Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên quét tới, chỉ thấy một khuôn mặt nam tử tinh xảo giống như oa nhi đang mắc cỡ đỏ mặt thì thầm, hiển nhiên là da mặt vô cùng mỏng.
Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia hứng thú. Trương Tuân con trai Hình bộ thượng thư Trương Thành. Thật không ngờ bên trong chốn quan trường thối nát này thế nhưng còn có một nam tử đơn thuần thẹn thùng như thế . Mâu quang Lạc Khuynh Hoàng nhìn về phía Quân Thiên Lam, đã thấy mâu trung nàng hiện lên một chút ánh sáng, vụng trộm liếc mắt nhìn Trương Tuân một cái, lộ ra một chút nửa là tán thưởng nửa là thẹn thùng tươi cười.
“Thế nhưng còn có người đáp lại?” Khóe môi Bạch Mộ gợi lên ý cười thản nhiên, sau khi quan sát một vòng, mâu quang nhìn về phía Quân Thiên Lam ôn hòa có lễ nói, “Đề này chính là do ngũ công chúa viết ra. Thỉnh ngũ công chúa bình ra người thắng lợi .”
“Các vị ngâm tụng chi thi mỗi người mỗi vẻ, thực khó phân cao thấp. Chính là Thiên Lam tư tâm thiên vị với liên ( liên ở đây là chỉ hoa sen ), bởi vậy, Trương Tuân công tử viết ra, có cùng tâm ý với Thiên Lam .” Quân Thiên Lam đứng lên, hai má có chút phiếm hồng, nhanh chóng liếc mắt nhìn Trương Tuân một cái nói.
Trương Tuân cũng đỏ bừng mặt, mâu trung thậm chí còn có vài phần kinh ngạc. Mọi người ở đây thường xuyên qua lại, cũng có chút hiểu biết lẫn nhau, , nên cũng hiểu được một chút. Bởi vậy không ít công tử bạn hữu đều có chừng mực, mới vừa rồi vì sao không ngâm hoa sen mà ngâm mẫu đơn thược dược!
Mâu quang Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên, cũng không có bao nhiêu dao động, chỉ thấy Mộ Bạch lại rút ra tờ giấy thứ hai , cười hướng phương hướng Lạc Khuynh Hoàng liếc liếc mắt một cái, nói, “Thỉnh lấy chiến tranh làm đề tài, làm một thủ thi.”
Lạc Khuynh Hoàng nghiêng đi nửa bên mặt, nhìn nhìn Lạc Vân Chỉ, Lạc Vân Chỉ cười nhẹ, Lạc Khuynh Hoàng biết nà đề mục này tất nhiên là do ca ca viết ra.
Theo ánh mắt Mộ Bạch, không ít người đều nghĩ đến đề này là do Lạc Khuynh Hoàng viết ra, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, có không ít nam tử ào ào hưởng ứng. Mâu quang của họ đều nóng bỏng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ngay cả Liễu Tư Triệt luôn vẫn không có tiêu cự nhìn về phía trước cũng đem ánh mắt nhìn phía Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng không coi ai ra gì giơ lên ly rượu, thản nhiên phẩm rượu, không chút cảm giác mất tự nhiên. Mâu sắc lạnh nhạt nhìn quét bốn phía, đã thấy khóe môi Quân Khuynh Vũ gợi lên ý cười, thản nhiên tự đắc uống rượu, không có ý tứ đáp lại , nhìn ánh mắt hắn, rõ ràng là đoán ra đề mục này không phải do Lạc Khuynh Hoàng viết ra.
Sau khi tất cả mọi người đều ngâm tụng câu thơ. Trong đó thủ thi của nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử là xuất sắc nhất.
“Cương ngọa cô thôn bất tự ai, thượng tư vi quốc thú luân thai. Dạ lan ngọa thính phong hòa vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai.*” Đây chính là thủ thi Quân Kiền Linh viết ra. Từng câu chữ đều thể hiện ra quyết tâm đền nợ nước làm nhiệt huyết sôi trào, hiện ra khí phách của nam tử hán đại trượng. Ngay cả Lạc Vân Chỉ cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
“Hắc vân áp thành thành dục tồi, giáp quang hướng nhật kim lân khai. Giác thanh mãn thiên thu sắc lí, tắc thượng yên chi ngưng dạ tử. Bán quyển hồng kì lâm dịch thủy, sương trọng cổ hàn thanh bất khởi. Báo đàn hoàng kim thai thượng ý, đãn huề ngọc long vi quân tử.* ” Đây chính là do Quân Hồng Phong làm, tốt xáu gì cũng từng cầm qua vũ khí, từng câu chữ miêu tả hình tượng, đem hình ảnh của chiến tranh miêu tả bừng bừng trên giấy.
Trên mặt Lạc Vân Chỉ xuất hiện thần sắc khó xử. Thủ thi của hai người này đều thập phần xuất chúng, thêm nữa thân phận hai người đều vô cùng tôn quý không thể đắc tội, nên như thế nào cho phải.
Thời điểm Lạc Vân Chỉ đáng khó xử, một tiếng nói ôn nhu lại vô cùng hữu lực vang lên, “Có thể mạn phép cho Lan Lâm làm một thủ thi hay không?.”
Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng theo thanh âm nhìn lại. Chi nữ Lại bộ thượng thư Nạp Lan Lâm. Dung mạo của nàng cũng không tính là xuất chúng, nhiều nhất chỉ coi là thanh tú mà thôi, nhưng thanh âm của nàng, ôn nhu lại hàm chứa lực lượng, có loại cảm giác làm lòng người phấn chấn.
Bạch Mộ nhìn nàng một cái, thản nhiên nói, “Nạp Lan tiểu thư mời nói.”
“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi. Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tương công thành vạn cốt khô.(*)” Thanh âm ôn nhu ngâm thơ lại có vẻ leng keng hữu lực, mâu quang Lạc Vân Chỉ có chút sáng ngời, nhìn về phía Nạp Lan Lâm.