Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 20: Trò khôi hài kết thúc


Chương trước Chương tiếp

Mặc dù là hôn mê bất tỉnh, cũng không thể thoát khỏi trượng hình. Lạc Khuynh Thành lấy cớ không đành lòng nghe Thải Hà đau đớn kinh hô, để người ta nhét khăn lau vào miệng Thải hà. Cứ như vậy Thải Hà thảm thiết nghẹn ngào chịu được tám mươi trượng, tắt thở mà chết.

Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng cũng không có bao nhiêu biến hóa. Lạc Khuynh Thành làm như vậy chỉ sợ là vì tránh cho Thải Hà chịu không nổi đau đớn của trượng hình nói lung tung, nói những chuyện gây bất lợi cho nàng. Bất quá, lời nói của một cái nha hoàn sao có đủ năng lực đem Lạc Khuynh Thành chịu tội, nhiều nhất bất quá là trách phạt một chút mà thôi.

“Nếu sự tình đã được rõ ràng, Khuynh Hoàng còn muốn bồi ca ca đi chơi cờ, chẳng biết có được không?” Lạc Khuynh Hoàng nâng lên con ngươi đen như mực, khóe môi giơ lên tươi cười khéo léo đúng mực, dò hỏi.

“Tự nhiên có thể. Đi thôi đi thôi, buổi tối lại đây cùng nhau dùng bữa.” Lạc Nguyên cẩn thận quan sát thần sắc Lạc Khuynh Hoàng , sau khi xác định nàng cũng không có oán hận ở trong lòng sau, liền lộ ra bộ dángtừ phụ , ôn hòa nói.

Lạc Khuynh Hoàng nắm tay áo bào Lạc Vân Chỉ ly khai phòng ở. Lạc Nguyên nghênh ngang mà đi. Vương U Nhược không cam lòng trở về từ đường, trong phòng liền chỉ còn lại có Lạc Khuynh Thành còn quỳ .

“Tiểu thư, ngài mau đứng lên đi. Trên đất lạnh a.” Hồng Hạnh nhìn thấy Lạc Khuynh Thành còn si ngốc quỳ trên mặt đất, liền thật cẩn thận nói.

“Ba” Lạc Khuynh Thành trở tay liền cho Hồng Hạnh một cái tát, bộ dáng nhu nhược nhát gan biến mất, lộ ra thần sắc oán độc mà vặn vẹo, oán hận nói, “Ngay cả tiện tỳ ngươi cũng dám quản đến hành vi bổn tiểu thư ? !”

“Nô tỳ không dám!” Hồng Hạnh nhìn thấy bộ dáng Lạc Khuynh Thành, lập tức quỳ xuống nhận sai. Bộ mặt chân thật này của Lạc Khuynh Thành người khác không biết, cũng chỉ có nàng và Thải Hà là biết đến, nhìn đến Lạc Khuynh Thành phát hỏa, Hồng Hạnh sợ hãi đến toàn thân phát run.

“Run, run, run, run cái gì? ! Đồ ăn hại vô dụng!” Lạc Khuynh Thành từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, đôi mắt híp lại, hiện lên quang mang thù hận cùng oán độc , lạnh giọng nói, “Hừ! Sớm muộn gì có một ngày, ta muốn người trong phủ đại tướng quân này, tất cả quỳ xuống cầu xin Lạc Khuynh Thành ta!”

Hồng Hạnh chính là run run nhìn Lạc Khuynh Thành, không dám nói lời nào, nhìn đến Lạc Khuynh Thành rời đi, cũng liền run rẩy đi theo.

“Ca ca không phải nói muốn đi chơi cờ sao?” Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt, thiên chân mà thoải mái nhìn Lạc Vân Chỉ, ý cười nơi khóe môi cũng không còn lạnh như băng, mà là mang theo sự thuần khiết của thiếu nữ.

Lạc Vân Chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng đơn thuần thoải mái tươi cười, cơ hồ không thể đem nữ tử trước mắt cùng với nữ tử mới vừa rồi lời nói dấu diếm sắc bén kia là một người, hắn khe khẽ thở dài, nói, “Ngươi biết rõ kia chẳng qua là ta lấy cớ để lưu lại chiếu cố ngươi.”

Ý cười nơi khóe môiLạc Khuynh Hoàng có chút thu lại, nàng đương nhiên hiểu được dụng tâm của Lạc Vân Chỉ, trên đời này, sợ cũng chỉ có Lạc Vân Chỉ quan tâm nàng như vậy đi.

Lạc Vân Chỉ nhìn khóe môi Lạc Khuynh Hoàng hiển lên ý cười chua sót, trong lòng không khỏi đau xót. Đến tột cùng là chuyện gì khiến cho muội muội đơn thuần thiện lương của hắn biến thành bộ dáng giống như đã nhìn thấu thói đời nóng lạnh như hôm nay? ! Nhưng là, ai biết thay đổi như vậy không tốt đâu? !

Đây là thời đại quyền lực là tối thượng, nếu là như cứ thiên chân vô tà như vậy, thì chỉ có bị lừa gạt hãm hại. Có lẽ, thay đổi mới có thể có năng lực sống sót đi. Hắn chỉ biết là, mặc kệ Lạc Khuynh Hoàng biến thành cái gì, đều là muội muội thân nhất của hắn!

“Thôi thôi, ta cũng mệt mỏi, ca ca không bằng đi về trước đi, ngày khác sẽ tìm ca ca chơi cờ, như thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dáng Lạc Vân Chỉ , tựa hồ còn có chuyện không có xử lý xong, liền nói.

Lạc Vân Chỉ thở dài, nói, “Còn có một số việc không có xử lý tốt. Chờ mấy ngày nữa, ca ca mang ngươi đi ra ngoài hảo hảo đi dạo, được chứ?”

“Ân. Nhưng không cho nuốt lời nha.” đôi con ngươi Lạc Khuynh Hoàng lóe sáng, giống như là ánh sáng lộng lẫy của ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời ban đêm, khóe môi nàng thành tâm tươi cười, nhìn Lạc Vân Chỉ nói.

Lạc Vân Chỉ đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi Lạc Khuynh Hoàng, sủng nịch nói, “Ca ca đã bao giờ lừa gạt ngươi ?”

Lạc Vân Chỉ đi rồi, Lạc Khuynh Hoàng trở lại lan uyển, thấy một cái bóng dáng màu trắng nằm trên ghế nằm, vạt áo không có khép được hoàn toàn, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn ở trước ngực, có vẻ tà mị mà mê người.

Nam tử nghe được tiếng bước chân của nàng, gợi lên một chút tà mị tươi cười, nghiền ngẫm nói, “Đi thật là chậm. Ta đều đã nằm một hồi lâu .”

Lạc Khuynh Hoàng nghe hắn nói như vậy, biết mới vừa rồi hắn nhất định lại một đường đi theo nàng, thẳng đến khi Lạc Vân Chỉ rời đi, hắn mới đi trước về trong viện chờ nàng, trong lòng không khỏi có chút để ý, châm chọc nói, “Lưu Cảnh công tử thật là nhàn rỗi không có chuyện làm a ? Cả ngày cứ chạy tới giám thị nhất cử nhất động của Khuynh Hoàng?”

Nghe được trong lời nói Lạc Khuynh Hoàng có chút buồn bực, Lưu Cảnh công tử cũng là cười đến càng thêm vui vẻ , từ trên ghế nằm chậm rãi đem người ngồi thẳng dậy, lại vẫn là một bộ dáng bất cần đời, thản nhiên đáp, “Thật đúng là bị Hoàng nhi đoán đúng rồi. Ta chính là nhàn rỗi nhàm chán, mới đến nhìn xem Hoàng nhi .”

Lạc Khuynh Hoàng thật không ngờ Lưu Cảnh công tử thế nhưng vô lại như vậy , không khỏi có ngửa mặt lên trời thở dài xúc động, xem ra cuộc đời này của nàng quả thật là không biết nhìn người nha, cư nhiên cho rằng người này thật giống trích tiên? !

Thu liễm thần sắc, làm ra một bộ dáng lạnh lùng, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên hỏi, “Giờ hợi còn sớm như vậy, Lưu Cảnh công tử như vậy tới làm cái gì?”

“Hoàng nhi quên nên như thế nào xưng hô ta rồi sao? Luôn Lưu Cảnh công tử Lưu Cảnh công tử , làm ta nghe quả thực không vui.” Lưu Cảnh công tử từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hàm chứa ý cười, hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể có người vô lại như vậy? Quyết tâm nhẫn xuống khẩu oán khí này, nàng mở miệng kêu, “Vũ.”

Một tiếng xưng hô cũng không ôn nhu, lại làm cho con ngươi Lưu Cảnh công tử khẽ run lên. Hắn trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp , thân hình hơi sững lại một chút, mới nói, “Thế này mới ngoan , ta là tới nhắc ngươi, tối hôm nay đừng ăn mặc như vậy, rất nặng, không tiện tập võ.”

Lưu Cảnh công tử nhìn áo lông trên người Lạc Khuynh Hoàng, thản nhiên nói. Đôi mắt cẩn thận đánh giá thần sắc biến hóa của Lạc Khuynh Hoàng , tuy rằng mùa xuân đã đến, nhưng là thời tiết cũng không ấm áp, nếu không khoác áo lông, chỉ sợ là rất lạnh, huống chi, bệnh thương hàn của Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ còn chưa tốt hoàn toàn .

Bất ngờ chính là, Lạc Khuynh Hoàng không có chút chần chờ, thậm chí ngay cả oán giận cũng không có, bình tĩnh mà đạm mạc đáp, “Ta đã biết.”
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...