Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 107: Phản đòn


Chương trước Chương tiếp

"Quân huynh chớ nói ba hoa, trẫm khi nào phái người ám sát ngươi?" Âu Dương Triệt nghe thấy lời này của Quân Khuynh Vũ, gương mặt có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại biểu tình bình tĩnh, con ngươi hẹp dài hơi nhíu lại, khóe môi gợi lên ý cười hàm chứa hàn ý.

Quân Khuynh Vũ nhìn phản ứng Âu Dương Triệt, vẻ mặt không có nửa phần phập phồng, như nhìn nước dưới đầm, khóe môi hắn cong lên lộ ra nụ cười mỉa, nhếch mày nhìn Âu Dương Triệt, ngữ điệu chậm rãi: "Trẫm cũng không phải Hoàng hậu quý quốc, có thể tùy ý lấy trong sạch của mình ra nói giỡn, một khi trẫm nói ra, đương nhiên có bằng chứng."

Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, Âu Dương Triệt và Lăng Vũ Lưu đều biến sắc.

Sắc mặt Âu Dương Triệt trờ nên âm trầm, sâu dưới đáy mắt cất chứa một tia hung ác nham hiểm, ngay cả nụ cười cũng không có như lúc nãy ấm áp thoải mái.

Sắc mặt Lăng Vũ Lưu càng khó coi hơn, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt mang theo ba phần kinh hoảng bảy phần tức giận, nói với Quân Khuynh Vũ: "Sư huynh, ngươi thân là vua một nước, lại có thể nói xấu ta như thế? Ta và Liễu Tư Triệt không oán không cừu, ta vì sao phải hy sinh trong sạch của bản thân để hãm hại hắn?"

Lạc Khuynh Hoàng vốn đứng bên cạnh Quân Khuynh Vũ không mở miệng, nhưng lúc Lăng Vũ Lưu ra giọng chỉ trích, ánh mắt trực tiếp bắn về phía nàng, bên trong mang theo oán độc cùng hận ý, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi đưa tay lên sờ sờ mũi mình, nàng hình như cái gì cũng chưa làm mà.

Chẳng qua, nếu Lăng Vũ Lưu hận nàng như thế, nàng cũng không nhất thiết nương tay với nàng ta. Quân Khuynh Vũ và Lăng Vũ Lưu dù sao cũng là sư huynh muội đồng môn một thời gian, lời muốn nói, Quân Khuynh Vũ không mở miệng được, như vậy thì nàng nói thay vậy. Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày nhìn Lăng Vũ Lưu, cong môi nói: "Hoàng hậu Tây Quyết và Tư Triệt đích thực không oán không cừu, không chỉ không oán không cừu mà bổn cung cảm thấy Hoàng hậu Tây Quyết đối với y là tình sâu nghĩa nặng."

"Lạc Khuynh Hoàng!" Nghe lời này của Lạc Khuynh Hoàng, thân thể Lăng Vũ Lưu càng run, nàng ta cố sức bình phục tâm tình mình, nhưng khi nói ra ba chữ Lạc Khuynh Hoàng vẫn có mùi nghiến răng nghiến lợi.

Lạc Khuynh Hoàng ánh mắt thờ ơ không để ý oán hận của Lăng Vũ Lưu, dù sao nàng ta cũng đã hận nàng trước rồi, nàng không ngại nhiều hơn. Khóe môi cong lên cười châm chọc, Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi nói: "Hoàng hậu Tây Quyết vì sao gọi tên bổn cung rồi? Chẳng nhẽ sinh hận với bổn cung hay sao? Nhưng mà, chúng ta đều là nữ nhân, ngươi cũng không thể lấy trong sạch của mình ra hãm hại bổn cung chứ."

Lăng Vũ Lưu thấy Lạc Khuynh Hoàng nói lời châm chọc mình, oán hận trong mắt càng muốn phun trào, nhưng nàng ta cuối cùng vẫn nhịn xuống, cố gắng khắc chế tức giận muốn tuôn ra của bản thân, kéo ra một chút tươi cười đoan chính, nói với Lạc Khuynh Hoàng: "Hoàng hậu Cẩm Quốc nói bậy rồi. Bổn cung khi nào thì có tình ý với Liễu Tư Triệt? Lại có thể sinh hận chứ?"

"Hoàng hậu Tây Quyết thật dễ quên, bản thân mình thích một người suốt sáu năm còn không nhớ rõ sao?" Lạc Khuynh Hoàng thấy Lăng Vũ Lưu nói vậy, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc, cười mỉa nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, từng chữ nói: "Có muốn bổn cung nhắc lại một chút cho ngươi nhớ lại hay không?"

Lăng Vũ Lưu nghe lời này của Lạc Khuynh Hoàng, đồng tử bất chợt co rút, ánh mắt bối rối nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nàng ta nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bày ra bộ dáng đoan trang cao quý, cười lạnh: "Chê cười! Tình cảm của mình bổn cung còn không rõ sao? Bổn cung nói không có, là không có!"

Lạc Khuynh Hoàng thấy Lăng Vũ Lưu biện giải, không quá để ý, trên mặt vẫn tươi cười như trước, thoạt nhìn trấn định tự nhiên, vẫn thái độ tao nhã thờ ơ, hoàn toàn chọc giận đến Lăng Vũ Lưu, nàng ta oán hận nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, lại vì vướng thân phận mà không thể phát tác.

Lạc Khuynh Hoàng không đếm xia tới phản ứng của nàng ta, tựa như không để nàng ta vào mắt, cứ thế đưa tay ra sau, Quân Khuynh Vũ bất đắc dĩ cười, từ trong tay áo lấy ra cuộn tranh và thư đặt vào tay Lạc Khuynh Hoàng.

"Cuộn tranh này đều tìm thấy ở tẩm cung Hoàng hậu Tây Quyết, đối với bút tích mình, Hoàng hậu Tây Quyết chắc không quên chứ?" Lạc Khuynh Hoàng đưa cuộn tranh đến trước mắt Lăng Vũ Lưu. Bức tranh trải lên mặt bàn, để lộ người bên trên.

Nam tử trong tranh vận thân tử y tung bay, mang theo một loại cao quý thanh nhã không gì sánh kịp, tử ngọc quan trên đầu càng tăng thêm vài phần cao nhã, mi mục như vẽ, gương mặt thanh tú tuyệt luân, con ngươi ẩn chứa sương mù, ngoài Liễu Tư Triệt ra thì còn có ai nữa?

"Nếu Hoàng hậu Tây Quyết thật đối với Tư Triệt vô tình, bức tranh này tính là cái gì đây?" Lạc Khuynh Hoàng đến trước mặt Lăng Vũ Lưu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng ta, từng chữ hỏi.

Nàng vốn đối với Lăng Vũ Lưu có mấy phần đồng tình, nhưng thấy nàng ta dùng thủ đoạn hèn hạ như thế hãm hại Liễu Tư Triệt, một chút đồng tình kia cũng tan biến không thấy nữa.

"Mấy bức tranh thì có thể đại biểu điều gì? Liễu Tư Triệt và bổn cung là sư huynh muội, bổn cung trong lúc rãnh rỗi vẽ hắn cũng không gì lạ, một bức thôi, có thể đại biểu cái gì?" Lăng Vũ Lưu nhìn bức họa, sắc mặt đã trở nên trắng bệch nhưng nàng ta vẫn cố duy trì nụ cười đoan trang cao quý, nói với Lạc Khuynh Hoàng.

"Bổn cung vốn không muốn lấy thứ này ra, nhưng thấy trí nhớ Hoàng hậu Tây Quyết thật không tốt, bổn cung cảm thấy nên nhắc nhở ngươi một chút mới phải!" Lạc Khuynh Hoàng lấy thư trong tay trực tiếp giao cho Âu Dương Triệt, ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh mà cao nhã đứng chỗ đó.

Nhìn thư trong tay Lạc Khuynh Hoàng, đồng tử nàng ta co rút, vẻ mặt rõ ràng thất kinh.

Thư này mấy năm trước nàng viết cho Liễu Tư Triệt, chưa từng gửi đi. Nàng hi vọng một ngày nào đó gả cho Liễu Tư Triệt, có thể lấy ra cho hắn xem, cho hắn biết nàng yêu hắn cỡ nào, như vậy, có lẽ có thể đả động hắn.

Nhưng Liễu Tư Triệt lại vô tình cự tuyệt nàng, cũng vì kiêu ngạo tự tôn của mình, nàng không có giao thư cho hắn mà bỏ vào trong hộp khóa kín. Nhưng thư này sao có thể rơi vào trong tay hai người đó?!

"Hừ!" Âu Dương Triệt nhanh chóng đọc thư, ném thư vào tay Lăng Vũ Lưu, vẻ mặt cực kì âm trầm.

Cho dù hắn và Lăng Vũ Lưu kết hôn vì lợi ích, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, nhìn thư này thật giống như đeo lên đầu hắn một cái nón xanh, bảo hắn nhịn thế nào? Huống chi, bức thư này có thể nói là bằng chứng như núi, chuyện Lăng Vũ Lưu thích Liễu Tư Triệt nhất định bị phơi bày ra, đến lúc đó tội danh Liễu Tư Triệt trước mặt mọi người đùa bỡn Lăng Vũ Lưu đương nhiên tự sụp đổ!

Một khi tội danh này bị sụp đổ, lợi thế hắn lấy ra để đối phó Cẩm quốc sẽ mất đi. Không chỉ như thế, còn có thể vì bức thư này mà bị sỉ nhục lớn. Thế nhân sẽ cười hắn cưới một Hoàng hậu mà lòng lại không có hắn!

Lăng Vũ Lưu, thì ra nàng ta vẫn thích Liễu Tư Triệt, khó trách nàng ta đến Cẩm Quốc trước Tây Quyết! Thì ra là bị Liễu Tư Triệt cự tuyệt mới đến Tây Quyết, cái này chỉ sợ muốn trả thù Cẩm Quốc thôi!

Âu Dương Triệt sắc mặt âm trầm nhìn Lăng Vũ Lưu. Hắn và nàng ta kết hôn vì lợi ích, nhưng chuyện nàng ta thích Liễu Tư Triệt, hắn hoàn toàn không biết. Hắn không để ý nàng ta thích ai, nhưng nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, mặt mũi hắn thế nào cũng mất hết, hắn đương nhiên tức giận không nhỏ.

"Hoàng đế Tây Quyết anh minh, chắc hẳn đã nhìn thấy ngọn nguồn rồi chứ?" Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày, khóe môi gợi lên nụ cười đầy thâm thúy, nói với Âu Dương Triệt: "Có điều, Hoàng đế Tây Quyết cũng không cần lo lắng. Chuyện này, bổn cung sẽ không nói ra bên ngoài. Bổn cung chỉ hy vọng cho Tư Triệt một cái trong sạch thôi."

Nghe lời này của nàng, sắc mặt Âu Dương Triệt hơi khó coi, nhưng nhìn ánh mắt Lăng Vũ Lưu tràn ngập chán ghét, một chút giả bộ dịu dàng cũng biến mất không thấy đâu.

Trong tay Lăng Vũ Lưu còn nắm chặt lá thư, thấy Âu Dương Triệt nhìn vào mắt nàng ta, nàng ta không tự chủ lùi về sau mấy bước, đáy mắt tuyệt vọng. Nàng ta đã gả đến Tây Quyết, sau này tất nhiên đều sinh sống ở Tây Quyết, hôm nay Âu Dương Triệt chán ghét nàng ta như thế, muốn nàng ở Tây Quyết qua ngày thế nào?

Nghĩ đến đấy, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng càng thêm oán hận! Đều tại Lạc Khuynh Hoàng! Nàng ta cướp đi mọi yêu thương còn chưa đủ, lại còn muốn phá hoại địa vị duy nhất của nàng, hại nàng mất hết tự tôn trước mắt Âu Dương Triệt!

"Nều muốn chứng mình Tư Triệt trong sạch, bổn cung cho rằng, Cẩm Quốc không cần phải cấp cho Tây Quyết công đạo gì đó?" Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Âu Dương Triệt, hỏi từng chữ rõ ràng.

Âu Dương Triệt mâu trung hiện lên một tia không cam lòng, trên mặt tươi cười nói: "Đó là đương nhiên. Đều là hiểu lầm thôi! Làm phiền đế hậu Cẩm Quốc đến không Tây Quyết một lần rồi."

Trong quá trình này, Liễu Tư Triệt vẫn đứng một bên, không lên tiếng. Vẻ mặt y vẫn như trước phủ một màn sương mờ ảo, chỉ là sâu trong đáy mắt mang theo một cảm xúc phức tạp, tựa như vui sướng, tựa như bất đắc dĩ, lại tựa như thương xót.

Thấy Lạc Khuynh Hoàng bảo vệ y như vậy, trong tim của y tất nhiên vui sướng. Hắn biết Lạc Khuynh Hoàng vì thấy y uất ức mới từng bước ép sát Lăng Vũ Lưu như vậy, nhưng y biết, Lạc Khuynh Hoàng làm như vậy chỉ vì coi y là bằng hữu tốt thôi. Nàng có thể vì y làm rất nhiều chuyện, nhưng không có thích y, đều này cũng là chỗ y bất đắc dĩ.

Có lẽ ngay từ đầu, y vốn không tranh thủ, vậy không thể gọi là mất. Chính là yêu mà không thể có, càng khiến y hiểu được khi yêu một người lại không được nàng đáp lại, là thống khổ dường nào. Bởi vậy, đối với Lăng Vũ Lưu y không oán, ngược lại có vài phần thương xót.

"Sao lại đến không một lần? Trẫm mới nói rồi, chuyện đuổi giết trẫm và Hoàng hậu, Hoàng đế Tây Quyết còn chưa cho trẫm công đạo đấy?!" Quân Khuynh Vũ nở nụ cười, con ngươi như hắc diệu thạch nhìm chằm chằm Âu Dương Triệt, một chút cũng không cho chối bỏ.

"Hoàng đế Cẩm Quốc nói thế, có bằng chứng không? Không thể ăn nói bừa bãi!" Âu Dương Triệt nghe lời này của Quân Khuynh Vũ, sắc mặt khẽ biến, hơi trầm xuống nhìn Quân Khuynh Vũ, rùng mình nói.

Quân Khuynh Vũ nhướng mày nhìn Âu Dương Triệt, chỉ vào góc tối làm một động tác, Mị Ảnh lập tức túm tên sát thủ đi ra đại điện.

"Vậy chi bằng trực tiếp hỏi sát thủ Hoàng đế Tây Quyết mời đến một chút." Quân Khuynh Vũ khoang thai về chỗ ngồi, bộ dạng biếng nhác, cười mỉa nhìn Âu Dương Triệt, dường như đang đợi Âu Dương Triệt đáp lời.

Âu Dương Triệt nhìn tên sát thủ đó, mày khẽ cau, con ngươi hẹp dài lướt qua một tia hung quang, tươi cười mang theo uy hiếp nhìn tên sát thủ, lạnh giọng hỏi: "Ngươi biết trẫm? Trẫm phái ngươi đi ám sát Hoàng đế Cẩm Quốc?!"

Tên sát thủ liếc Âu Dương Triệt, cả người phát run, tầm mắt không tự giác nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng Âu Dương Triệt.

"Không cần sợ. Nói ra chân tướng là được." Quân Khuynh Vũ mắt hạnh như ánh lên nét ôn hòa, kỳ thực ẩn giấu bên dưới là một tia sắc bén khiến người thấy sợ hãi, khóe môi nhếch lên cười mỉa, đẩy âm cuối ra thật dài, nhìn như đang dẫn dắt từng bước.

Tên sát thủ liếc qua Quân Khuynh Vũ, giữa trán đã toát mồ hôi hột, lắp bắp nói: "Sự thật là Hoàng đế Tây Quyết phái tiểu nhân đi ám sát Hoàng đế Cẩm Quốc....."

Nghe thấy lời đó của tên sát thủ, sắc mặt Âu Dương Triệt càng thêm âm trầm, con ngươi hẹp dài che dấu vẻ lo lắng, hắn nở nụ cười mang theo mấy phần âm lãnh, quát: "Làm càn! Nơi này là Tây Quyết, ngươi dám trước mặt trẫm nói bừa nói bãi?!"

"Âu Dương huynh không cần đe dọa một gã sát thủ như thế. Gã đương nhiên biết nơi này là hoàng cung Tây Quyết, nếu không phải Âu Dương huynh có làm việc này, gã sao dám ở chỗ này nói bừa?" Quân Khuynh Vũ nghe Âu Dương Triệt đe dọa thế, tay áo rộng ngăn cản Âu Dương Triệt từng bước ép sát, mi mắt mang theo vài phần hờ hững vài phần ung dung, cong môi, chậm chạp nói.

Âu Dương Triệt nghe Quân Khuynh Vũ nói thế, tươi cười lãnh liêt, nói với Quân Khuynh Vũ: "Quân huynh cũng biết gã chẳng qua là sát thủ, làm sao chỉ bằng vài lời của gã đã chứng mình trẫm phái sát thủ đối phó Quân huynh chứ?!"

"Lời của gã đương nhiên không đủ căn cứ. Nhưng độc trên người gã chính là bí dược tây hoa của hoàng thất Tây Quyết, Âu Dương huynh nên giải thích thế nào đây?" Quân Khuynh Vũ như đã sớm dự liệu được hắn ta nói như vậy, ánh mắt đen tuyền mang theo đầy vẻ tự tin khống chế hết thảy, khóe môi nhếch lên, chậm rãi nói với Âu Dương triệt.

Thơi điểm nghe đến hai chữ tây hoa, sắc mặt Âu Dương Triệt rốt cục thay đổi. Ban đầu hắn cho sát thủ ăn độc tây hoa là vì bảo đảm vạn vô nhất thất, cam đoan không lưu lại người sống. Nhưng hôm nay, đúng là thông minh bị thông minh hại, trở thành bằng chứng trí mạng nhất.

"Mọi người đều biết, độc tây hoa khó giải, nếu gã thật sự trúng tây hoa, không phải đã sớm chết rồi sao?" Âu Dương Triệt nghe thấy lời Quân Khuynh Vũ, nhíu mày phủ nhận, kỳ thực hắn có chỗ không rõ, gã sát thủ này ăn tây hoa đã vượt qua thời gian, như thế nào còn bình yên vô sự?

Quân Khuynh Vũ mắt hạnh hẹp dài đảo quanh, lóe lên một tia cười như không cười, khóe môi cong lên làm như tùy ý nói: "Tây hoa khó giải. Nhưng muốn áp chế không phải là không có khả năng. Nếu Âu Dương Triệt không tin thì có thể gọi thái y đến xem thử gã có phải trúng tây hoa không."

"Cho dù gã trúng tây hoa, cũng không thể chứng mình do trẫm phái gã đi. Có thể là người khác làm, còn gã đến muốn vưu hãm trẫm?" Âu Dương Triệt biết Quân Khuynh Vũ tuyệt đối sẽ không lấy chuyện như vậy đến hù hắn, dứt khoát phá bình phá ngã, bày ra bộ dáng ngươi làm khó dễ ta thế nào, chậm rãi nói.

Đáy mắt Quân Khuynh Vũ lóe lên một tia bí hiểm, tia sáng kia giống như mây chồng mây xa xa liên tục thay đổi, làm người ta không nhìn thấu hắn bước tiếp theo muốn làm cái gì, khóe môi cong cong cười thoải mái như trước, chậm chạp nói: "Tây hoa là bí dược của hoàng thất Tây Quyết, cho dù không phải Âu Dương huynh gây nên thì cùng hoàng tộc cũng không thoát quan hệ. Trẫm chỉ hi vọng Âu dương huynh có thể cho trẫm một cái công đạo thôi."

Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ nói thể, đáy mắt nghị hoặc, khóe môi hơi nhếch lên, trong lòng đã thông suốt.

Hóa ra Quân Khuynh Vũ muốn lập bẫy.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...