Thượng phòng :
“Ngươi ở Hàn Lâm Viện mà ngu ngốc vậy. Bảng chữ mẫu kia giá trị liên thành, lại còn là Chu Vương tặng cho Ôn Uyển. Vậy mà ngươi còn dám lừa Ôn Uyển cầm bảng chữ mẫu kia đưa cho người ta, Chu vương là ai, cả kinh thành này không ai không biết? Ngươi lại dám cầm đi nịnh bợ cấp trên của ngươi. Ngươi có phải muốn tức chết ta hay không a, ngươi thay vì đi tìm những thứ đường vòng kia, tại sao cũng không nghĩ tới cùng Ôn Uyển đánh tốt quan hệ. Có nàng cùng Tướng gia nói hai câu hữu ích, cộng thêm ngươi cho tới nay là thanh quan, ngươi thăng chức tự nhiên là nước chảy thành sông. Ta đây đã làm cái tội ác gì a, tại sao từng bước từng bước, đều chết ở trong tay nữ nhân này a” Bình mẫu nhận được tin tức, đem Bình Hướng Hi gọi tới, khiển trách một phen. Khóc lóc nỉ non. Bà đi thăm Ôn Uyển, mặc dù không thích thậm chí có chút ít chán ghét nàng, nhưng khi nhìn thấy cái bộ dạng kia, nếu bị lan truyền ra ngoài, Bình gia lại thêm một điểm xấu. Sau này chuyện hôn nhân của cháu trai cháu gái khó lại càng thêm khó.
Bình mẫu nghe được, cũng chỉ có thể đành chịu. Nhưng mà cũng đối với An thị, lần đầu tiên thấy chán ghét dâng lên. Chuyện này rõ ràng là chủ ý nàng ta đưa ra, đồ không có đầu óc. Dám làm mà không dám nhận, đem con bà kéo vào quậy đến nhà cửa không còn hình dạng gì, hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc nhi tử đến nàng ta nói gì nghe đó. Đến bây giờ Bình Hướng Hi còn chưa tin tưởng có liên quan cùng An thị. Chỉ nói là lời nói xua đuổi, đuổi ra, là Ôn Uyển chuyện bé xé ra to.
Nhưng nghe thấy lo lắng của mẫu thân, hắn vẫn còn có chút xấu hổ, bất quá, lại tiếp tục nói , mình là mệnh quan triều đình, nghĩ rằng Chu vương cũng sẽ không đối với mình làm gì .
...