Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 253: Ám thủ


Chương trước Chương tiếp

Ôn Uyển ngày hôm đó đang kể chuyện xưa cho hai con, Duệ ca nhi ngẩng đầu nói: “Mẹ, con muốn học chữ.”

Ôn Uyển ngưng trệ: “Không được, con mới một tuổi, học chữ cái gì. Chờ khi con ba tuổi mẹ sẽ cho con học vỡ lòng. Hiện tại quá sớm.”

Duệ ca nhi ngồi im không lên tiếng, Ôn Uyển biết tiểu tử này đang phản kháng không tiếng động. Ôn Uyển nhìn Cẩn ca nhi đang chơi vui vẻ ở bên cạnh, lại nhìn Duệ ca nhi đang phản kháng nàng. Ôn Uyển sờ trán, cái này, phải làm sao đây: “Bé ngoan, con xem con mới hơn một tuổi. Biết chữ sớm như vậy làm cái gì. Bây giờ cần chơi, chơi nhiều. Còn hiểu biết, học tập thì để sau này.”

Duệ ca nhi cúi đầu, trầm tư: “Mẹ, mẹ xem vậy có được không. Một ngày con chỉ dùng một canh giờ để học chữ.”

Ôn Uyển bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng: “Có thể, nhưng con nói cho mẹ biết con có thể giữ bí mật không? Đừng để người khác phát hiện. Mẹ không muốn người khác biết con là thần đồng.”

Minh Duệ đáp ứng rất dứt khoát.

Vì vậy Ôn Uyển đem bách gia tính cho Minh Duệ. Minh Duệ học chữ, Ôn Uyển thấy bé lộ vẻ mặt ung dung lòng cũng nhẹ nhõm.

Một canh giờ, toàn bộ bách gia tính đều nhận biết hết. Ôn Uyển rất ưu sầu nhìn Minh Duệ đang tiếp tục chơi ghép tranh.

Ôn Uyển mặt ủ mày chau nói với Hạ Dao, Minh Duệ có bản lĩnh nhìn qua sẽ không quên (vật này, ngươi nghĩ với thiếp thân, muốn giấu cũng không giấu được, liền đổi một cách nói hợp lý): “Ngươi nói Duệ ca nhi nổi trội như vậy, ta đây làm mẹ rất có áp lực. Hơn nữa, hiện tại Tiểu Bảo không hiểu chuyện cũng thôi đi, sau này Tiểu Bảo hiểu chuyện cũng rất áp lực!” Ôn Uyển không muốn Cẩn ca nhi sống dưới ánh hòa quang của Duệ ca nhi sau đó buồn bực không vui.

Hạ Dao cảm thấy Ôn Uyển lại bắt đầu buồn lo vô cớ: “Quận chúa chẳng phải nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên sao? Duệ ca nhi ưu tú nhưng cũng không thể mọi mặt đều ưu tú.”

Ôn Uyển thở dài, nhưng mà nói dễ hơn làm! Nàng cho Tiểu Bảo nhìn, Tiểu Bảo cái gì cũng không biết. Ôn Uyển nhìn những quyển sách kia, nếu con mình chỉ là một đứa trẻ, khẳng định sẽ coi những vật này rất khô khan, vô vị. Tại sao lại có thể học vào?

Ôn Uyển ở nhà bồi con trai, hiện hai bé đều có chuyện để làm, Ôn Uyển ở bên cạnh bắt đầu vẽ tranh. Vẽ rất nhiều thứ, còn một chút động vật.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển vẽ tranh nhưng không vẽ bức tranh gia đình lại vẽ động vật, ở dưới có viết ít chữ, ví như vẽ con chó ở ngay bên dưới sẽ viết chó đại biểu cho sự trung thành. … nhưng loài người đối với chó lại rất không tốt, thành ngữ, tục ngữ. Ví như câu lang tâm cẩu phế, ví như chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt. Ôn Uyển từ một bức tranh con chó đưa ra một đống điển cố.

Hạ Dao hỏi Ôn Uyển làm cái gì, Ôn Uyển chỉ nói: “Đến lúc đó sẽ biết.” Ôn Uyển tính thừa dịp rảnh rỗi, mình chuẩn bị sách vỡ lòng cho con trai. Dù sao hiện tại cũng rất nhàn rỗi. (Hạ Dao ói: người nhàn rỗi là người nào a?)

Hạ Nhàn thấy khí trời tốt không những đem chăn ra phơi mà còn cho người kiểm tra toàn bộ, đem hết y phục của Bạch Thế Niên ra phơi. Phơi từ từ trong sân, đến cuối không đủ chỗ phơi liền phơi trên nóc nhà. (đổ mồ hôi)

Diệp Tuần thấy bộ dáng này của Hạ Nhàn bèn nói một câu: “Hạ Nhàn cô nương, nàng cũng giúp ta phơi đi!” Thật ra thì hắn cũng muốn Hạ Nhàn giúp hắn xử lý.

Hạ Nhàn đến đầu cũng không quay lại, đến liếc mắt nhìn Diệp Tuần cũng keo kiệt. Đến tối phân loại, sắp xếp, sau đó viết giấy dán ở bên trên.

Bạch Thế Niên bàn chuyện với Diệp Tuần tương đối trễ. Hạ Nhàn tiến đến nói: “Tướng quân, uống thuốc đi, uống xong nên nghỉ ngơi. Có việc gì để mai rồi lại nói.”

Diệp Tuần thấy Hạ Nhàn cẩn thận bưng thuốc cho Bạch Thế Niên, sau đó mở chăn đệm, chuẩn bị tốt. Hết thảy thu thập thỏa đáng, chuẩn bị mang bát ra ngoài. Ánh mắt nhìn Diệp Tuần không nháy cái nào, lạnh lùng nói: “Làm sao ngươi còn không ra ngoài?”

Bạch Thế Niên ngoan ngoãn lên giường đi ngủ. Hạ Nhàn chờ Diệp Tuần ra ngoài thì thổi tắt ngọn đèn dầu, bưng bát ra ngoài. Trong phòng có Cao Tần hoặc Cao Sơn gác đêm.

Hạ Nhàn thấy Diệp Tuần mong mỏi nhìn mình: “Có việc?” Hạ Nhàn không có một chút hảo cảm nào với Diệp Tuần. Đơn giản một câu thôi, một người đàn ông độc mồm.

Ôn Uyển biết thân thể Bạch Thế Niên càng ngày càng tốt, tâm tình cũng buông xuống. Giờ mỗi ngày ngoại trừ bồi các con chính là vẽ hoa cỏ, cây cối hoặc động vật.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển tâm tình tốt, kể một chuyện: “Quận chúa, trong hoàng cung hiện được sủng ái nhất chính là tân tấn Trân tiệp dư. Trân tiệp dư này đến từ Giang Nam, không phải cô nương nhà quan lại, là một dân nữ bình thường. Người này hoa dung nguyệt mạo, trời sinh hoạt bát, tâm tính lương thiện. Kì lạ nhất nàng ta có âm thanh rất hay, vừa vào hoàng cung hoàng thượng đã thích.” Những thứ này nhất định là mặt ngoài. Nếu tin tưởng nàng này tâm tính thiện lương Hạ Dao đã không nói vậy.

Ôn Uyển ồ một tiếng: “Trân, trân bảo?” Cậu hoàng đế sao lại lấy phong hào như vậy? Hơn nữa còn chưa tới nửa năm đã được phong làm tiệp dư rồi? Nàng này thật là thiên tính thiện lương, hoạt bát? Thiên tính thiện lương, hoạt bát còn có thể sống lâu như vậy, không quyền thế mà leo đến vị trí tứ phẩm.

Hạ Dao đối với chuyện hậu cung đều nghe theo lời Ôn Uyển, chuyện hậu cung hiểu rõ thì có thể nhưng không muốn quan tâm nhiều . Theo lời Ôn Uyển để tránh bất mãn của hoàng đế. Dẫn đến việc phát sinh ảnh hưởng bất lợi với nàng. Dù sao Ôn Uyển rất tin phục một câu, trong tay mình có lực lượng sẽ không sợ bị cắn nuốt càng không sợ trở thành quân cờ thí mạng.

Ôn Uyển nhớ tới vị Giang mĩ nhân kia: “Sao Giang mĩ nhân lại thất sủng rồi? Trước đó không lâu chẳng phải được phong làm tứ phẩm quý viện sao? Sao nháy mắt đã thất sủng rồi?”

Hạ Dao cười nói: “Trong cung, số người được sủng ái không nhiều lắm. Tự nhiên có các loại hãm hại, thất sủng là bình thường, không thất sủng mới là không bình thường.”

Ôn Uyển bĩu môi. Thất sủng mấu chốt không phải vì bị nữ nhân khác hãm hại mà vì cậu hoàng đế là người có mới nới cũ. Đoán chừng Giang mĩ nhân đã để cảm giác mới mẻ của hoàng đế qua đi. Cho nên người mới sủng ái người khác để tìm cảm giác mới mẻ: “Dường như cũng chưa đến nửa năm, ta nhớ không lầm chứ?”

Hạ Dao bật cười: “Làm gì đã nửa năm, trước sau mới hơn ba tháng.” Ôn Uyển nhìn không thuận mắt với điểm này của hoàng đế. Hạ Dao lại cảm thấy hoàng đế đã tự hạn chế bản thân rồi. Hậu cung hơn bốn mươi vị phi tần cũng không coi là nhiều.

Ôn Uyển hôn mê: “Hơn bốn mươi còn không nhiều?” Hơn bốn mươi còn không nhiều vậy bao nhiêu mới coi là nhiều a? Thực sự muốn hậu cung ba ngàn giai lệ mới coi là nhiều, vậy cũng không sợ tinh tẫn người vong.

Hạ Dao biết Ôn Uyển nhìn không quen nhất nam nhân ở điểm này, không riêng hoàng đế : “Quận chúa có biết hậu viện Hạo thân vương phủ cơ thiếp đã hơn mười người, có danh có tính cũng hơn hai mươi. Đó còn chưa kể những cơ thiếp vô danh vô tính không biết có bao nhiêu (chính là ca cơ có thể tùy tiện gì đó). Còn có La thế tử khi đó hậu viện cũng không thiếu.” Ý tứ Hạ Dao là một vương gia đã có trận thế lớn như vậy, hoàng đế thân là vua một nước, hậu cung chỉ có hơn bốn mươi nữ nhân thực sự là vô cùng ít. Hơn nữa hoàng đế cũng không thật sự háo sắc. Mặc dù cách một thời gian ngắn lại sủng tín một người. Nhưng không phải là đêm đêm xuân tiêu. Cuộc sống của hoàng đế rất có kỉ luật, một tháng có đến nửa tháng ở trong Dưỡng Hòa điện. Trừ quận chúa nhìn không quen ra không có ai nói hoàng đế là ông vua háo sắc. Hạ Dao hé miệng cười, nếu phi tần hậu cung biết quận chúa còn cho là hoàng đế không biết thương tiếc thân thể đoán chừng sẽ khóc chết.

Ôn Uyển cũng không suy nghĩ chuyện hậu viện của hoàng đế. Chỉ nói với Hạ Dao: “Sau này con cháu ta nữ không vào hậu cung, nam không cưới công chúa.” Vào hậu cung chẳng khác gì tiến vào hố lửa. Lấy công chúa thì không cần phải lấy. Con cháu nàng thiệt thòi nhiều lắm a! Ôn Uyển tự động bỏ qua bản thân cũng là công chúa trá hình đây này.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển lại suy nghĩ lan man: “Quận chúa, sau này cứ viết vào trong gia quy đi.” Đúng là gia quy không phải tộc quy. Bạch gia có gia quy Ôn Uyển đã xem qua, sau này có thể giữ lại tinh hoa bỏ đi mấy thứ cặn bã, một lần nữa vạch ra một quyển gia quy.

Sau này Ôn Uyển thật sự đem những điều này viết vào gia quy. Hậu thế của Ôn Uyển có người cưới quận chúa nhưng không ai cưới công chúa, cô nương có gả vào hoàng thất nhưng không có người nào vào hậu cung. Những điều này cũng là nói sau.

Sau khi Ôn Uyển phát tiết bực tức, mới nói đến chính sự: “Vị Trân tiệp dư này có cái gì đặc thù?” Nếu không có gì đặc thù cũng không được Hạ Dao cố ý nhắc tới. Hơn nữa còn nói tâm tính thiện lương. Nữ nhân hậu cung nếu nói tâm tính thiện lương đó chính là hai ý tứ: một loại người ngoài mặt tâm tính thiện lương nhưng sau lưng lại độc như xà hạt; một có ý rất nhanh sẽ trở thành bia đở đạn.

Hạ Dao nói với nàng nhất định là có ý của nàng ấy. Bát quái, bát quái, tin tức hữu dụng mới bát quái: “Quận chúa, vị Trân tiệp dư thiện lương này thật không đơn giản. Được long sủng nhưng cũng không kiêu không vội, mỗi ngày đúng hạn đi thỉnh an quý phi nương nương, cũng không nhân cơ hội khoe khoang kiêu ngạo với các phi tần cùng kết giao.”

Ôn Uyển ừ một tiếng: “Không tệ, người sau lưng chỉ điểm không ít. Điều tra ra là ai chưa?” Một dân nữ không giống với những người được dạy dỗ từ nhỏ, có tâm cơ nữa cũng có hạn, nếu không có người chỉ điểm đoán chừng đã sớm thành bia đở đạn.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái: “Người sau lưng không phải phi tần trong hậu cung. Là thái tử phi.” Thời điểm nàng nhận được tin tức kia rất kinh hãi. Nàng cho là phi tần hậu cung nâng đỡ địa vị của mình. Lại không ngờ thế nhưng là ám thủ của thái tử phi.

Ôn Uyển lộ vẻ kinh ngạc: “Nàng ta bồi dưỡng tần phi? Hải Như Vũ tính toán cái gì? Là ý của thái tử?” Nếu là thái tử thì thái tử thật sự đã đi làm chuyện hồ đồ. Nàng người ngoài cũng không dám nhúng tay vào chuyện hậu cung, chính là vì không muốn chọc vào điều kiêng kị. Ngược lại thái tử trong lúc này lại phạm phải kiêng kị này, ngại vị trí của mình ngồi quá ổn định mà.

Hạ Dao lắc đầu: “Không phải, là thái tử phi tự mình chỉ cho Trân tiệp dư. Thời điểm cung tuyển hoàng hậu có để thái tử phi hiệp trợ. Tin rằng đó là lúc bắc lên quan hệ. Có điều gan không nhỏ, lại dám nắm tay đưa đến hậu cung của hoàng thượng.”

Ôn Uyển trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mặc kệ nàng ta. Dù sao cũng không có quan hệ đến chúng ta.” Lá gan của Hải Như Vũ bây giờ càng lúc càng lớn. Lại dám giấu thái tử làm việc. Nghĩ đến đây đầu liền run lên. Xem ra vợ chồng hai người này là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Hạ Dao gật đầu, chuyện này vỡ lở cũng không liên quan đến quận chúa. Nhưng nàng thật không hiểu được trong hồ lô của thái tử phi chứa cái gì?
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...