Trọng Sinh Chi Cố Thanh
Chương 27: Nắm tay
Tuy là người phương nam, nhưng mẹ Cố cũng rất thích hoành thánh và sủi cảo, mỗi buổi sáng thức dậy đều thích làm mấy cái, rồi múc sốt tương ớt đặc chế của Cố Thanh ra ăn chung, mùi vị miễn bàn bao nhiêu ngon. Nhưng, vì trong nhà không có tủ lạnh, hiện cũng là mùa đông, khí trời khá lạnh, có thể gói nhiều thêm một chút cất để dành.
Kiếp trước Cố Thanh là đầu bếp, ngón tay rất linh hoạt, bỏ thịt vào làm nhân, nhúng nước, gấp vỏ bánh lại, xếp ra dĩa, động tác vô cùng liền mạch, một cái chưa đầy ba giây đã xong.
Tần Gia Bảo tâm tính vốn trẻ con, đối với mấy thủ công bằng tay này luôn có hứng thú đặc biệt, một đôi mắt to tròn đen nhánh chợt lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm đống đồ dùng để gói bánh trên bàn thấp trước TV.
Mẹ Cố đem một cái ghế nhỏ đặt ở trước bàn, mỉm cười đưa một vỏ bánh sủi cảo cho bé, sau đó kiên nhẫn dạy cho bé cách gói bánh. Tần Gia Bảo nghe một lát, bộ dạng liền nôn nóng muốn thử, khẩn cấp đoạt lấy vỏ bánh, múc một muỗng thịt lớn, đem vỏ bánh sủi cảo gói đến căng tròn, cuối cùng liền bị rách bụng.
Tần Gia Bảo trề môi, giống như không cam lòng, nhưng không dám đưa tay lấy tiếp cái khác, sợ mình làm chuyện xấu, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm đống vỏ bánh trên bàn. Mẹ Cố bóp nhẹ cái mũi nhỏ của bé, lại đưa cho bé một vỏ bánh khác.
“Cám ơn bà.” Hai mắt Tần Gia Bảo lập tức tỏa sáng, hai má cũng lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ khi mỉm cười với mẹ Cố, thật là ngọt chết người mà.
Ba người lớn thấy vậy cũng thoải mái cười một tiếng.
Ngay cả con trai cũng gia nhập hàng ngũ làm việc, Tần Lực Dương bị bỏ rơi ở một bên liền có cảm giác mình thật vô dụng, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Nhìn người đàn ông vốn đứng yên ở một bên bắt đầu lộ ra vẻ nôn nóng, Cố Thanh cười khẽ, “Vòi nước ở toilet bị rò rỉ, nếu anh không có gì làm thì giúp tôi xem một chút được không?”
Tần Lực Dương mừng rỡ, cuối cùng “bà xã” cũng mở miệng, điều này làm cho tâm tình mất mác đã lâu liền dấy lên một gợn sóng. Từ tối hôm qua đến bây giờ, Cố Thanh đối xử với anh vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh, ngay cả nói chuyện cũng chỉ có mấy câu, còn ít hơn so với con trai nhà mình, tuy Tần Lực Dương khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, lần này là ôm quyết tâm truy “thê” mà đến, gặp chút khó khăn cũng là chuyện bình thường, dù sao Cố Thanh không đem anh ném ra ngoài cửa đã là may mắn rồi, không phải sao?
“Lực Dương là khách, sao lại để cậu ta đi sửa chứ?” Mẹ Cố nhíu mày, ra vẻ không tán thành.
“Bác gái, không sao, dù sao con cũng đang nhàn rỗi.” Tần Lực Dương xắn tay áo lên, trực tiếp đi tới toilet.
Mười phút sau. . . . . .
Rõ ràng đang là mùa đông, ngoài trời cũng có tuyết rơi, nhưng Tần Lực Dương lại cảm thấy cả người mình đều là mồ hôi, người ở trên thương trường nắm giữ trong tay hơn cả trăm triệu tiền vốn, ông chủ Tần luôn được mệnh danh là người có tay nghề điêu luyện hôm nay lại bị một vòi nước hỏng làm khó, trong lòng vừa gấp vừa hoảng, động tác trong tay cũng không tránh được càng lúc càng thô lỗ.
“Đừng làm nữa!”
Cố Thanh vừa tiến vào liền nhìn thấy Tần Lực Dương đang cầm cờ lê và kìm thô bạo vặn vòi nước, nhìn thấy vò nước vốn chỉ rò rỉ sắp biến thành hỏng luôn, liền vội vàng tiến lên đoạt cái kìm trong tay anh, đưa tay vặn van lại, tháo vòi nước ra, cố định ốc vít lại rồi quấn mấy vòng băng dán chống nước lên.
Tần Lực Dương đứng ở một bên nhìn Cố Thanh cúi đầu chuyên chú sửa chữa, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác. Có lẽ, mọi sai lầm đều ở mình, quá kiêu ngạo, đề cao bản thân mà đánh giá thấp Cố Thanh, anh cho là mình có đầy đủ bản lãnh để giúp Cố Thanh cản mưa cản gió, còn Cố Thanh cũng chỉ một bến bờ mà anh xây dựng nên, muốn đạt được hạnh phúc và vui vẻ, anh phải đem đối phương cột chặt lại bên cạnh mình, bởi vì anh tin chắc rằng tất cả mọi thứ mình làm đều là vì lợi ích của đối phương . Nhưng bây giờ nghĩ lại, mình đã sai rồi, hơn nữa còn sai hoàn toàn, rời khỏi mình, Cố Thanh vẫn có thể sống ổn như cũ, có lẽ cực khổ một chút, mệt nhọc một chút, nhưng cũng sẽ không quá đau khổ, Cố Thanh không phải là vật phụ họa của bất kỳ kẻ nào, cậu chính là cậu, một người độc lập, kiên cường và lạc quan. Tần Lực Dương đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có lẽ từ trước cho tới nay, chân chính không thể rời bỏ đối phương chính là mình.
Lễ hội bắn pháo hoa chính thức khai mạc vào lúc bảy giờ tối.
Chờ ăn cơm tối xong, bốn người liền chạy tới quảng trường trung tâm thành phố, nơi đó đã sớm đông nghẹt người, hàng quán xung quanh không ngừng vang lên âm thanh. Tần Gia Bảo thấy mấy con búp bê nhỏ làm bằng đường nâu, cảm thấy rất mới lạ, trong lòng rất thích thú, nhưng có kinh nghiệm lần trước Cố Thanh từng ngăn cản mình ăn kẹo, cho nên lúc này bé trực tiếp đem mục tiêu chuyển sang trên người bà Cố hiền lành thích cười kia, bé lôi kéo tay mẹ Cố chạy ngang chạy dọc, đem Cố Thanh và Tần Lực Dương bỏ lại phía sau. Hiển nhiên, động tác này thành công cũng là nhờ công lao ngầm ra tay ngăn cản Cố Thanh của ba bé.
Cố Thanh lo lắng trong lòng, nơi càng náo nhiệt, thì bọn trộm cắp và bọn buôn người thường lui tới cũng càng nhiều, cậu không yên lòng để một già một trẻ đi một mình với nhau như thế, cho nên liều mạng chen chúc qua đám đông để đuổi theo hai người phía trước.
“Yên tâm, không có việc gì đâu, anh đã lưu số điện thoại của mẹ em rồi.” Tần Lực Dương vỗ vỗ vai Cố Thanh, an ủi cậu.
Cố Thanh quay đầu lại nhìn Tần Lực Dương, ánh mắt mang theo tia trách cứ.
“Chíu. . . . . . Bùm. . . . . .”
“Bùm. . . . . .”
Pháo hoa từ bốn phương tám hướng trong nháy mắt được bắn lên, phát ra tiếng nổ mạnh vang vọng khắp không trung. Trên nền trời đêm liền hiện lên những bông hoa sáng rực đầy hình dáng khác nhau, màu sắc rực rỡ, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Đám người xung quanh liền phát ra tiếng hoan hô vui mừng, reo hò ầm ĩ, đạp tan không khí giá lạnh của mùa đông, khiến không khí xung quanh tràn đầy sức sống.
Cố Thanh thích yên tĩnh, không thích tham gia náo nhiệt, nhất là nơi công cộng đông nghẹt người như thế này, cho rằng rất ồn ào, nhưng giờ phút này trong lòng cũng không nhịn được mà dâng lên chút vui sướng, cảnh đẹp ý vui như thế này luôn có thể kích thích tình cảm vui sướng nguyên thủy nhất của con người.
Pháo hoa rực rỡ không ngừng hiện lên trên bầu trời đêm, Cố Thanh chăm chú nhìn chúng, không hề phát hiện ra cậu đã bị Tần Lực Dương bí mật dẫn đến một góc, đến khi một cơn gió lạnh như băng lướt qua trên mặt, mới lấy lại tinh thần.
“Sao lại đến nơi này. . . . . . Ưm. . . . . .”
Còn chưa kịp thốt lên nghi vấn trong lòng, trong nháy mắt cậu đã bị bao phủ, trên đầu là pháo hoa phủ đầy trời, ánh sáng thưa thớt từ pháo hoa rọi đến góc nhỏ yên lặng này.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, Cố Thanh còn chưa kịp đẩy ra đã kết thúc, có lẽ là, cậu không nỡ phản kháng.
Khi trở về, Tần Gia Bảo kéo mẹ Cố chạy ở phía trước, Tần Lực Dương và Cố Thanh thì chậm rãi đi song song ở phía sau.
Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm không thuộc về mình, vẻ mặt Cố Thanh liền hiện lên kinh ngạc, cậu quay đầu lại nhìn Tần Lực Dương vẫn bình tĩnh như thường bên cạnh. Mẹ thì đang đi ở phía trước, chỉ cần xoay người một cái là có thể nhìn thấy hai bàn tay đang nắm nhau của bọn họ. Trong lòng Cố Thanh liền cảm thấy sợ hãi, sau đó kịch liệt giãy dụa.
Tần Lực Dương không buông ra, ngược lại theo khe hở giữa mấy ngón tay càng thêm nắm chặt tay cậu. Vốn chỉ là cầm tay đơn giản liền biến thành mười ngón tay đan xen nhau.
“Buông em ra!”
Không thể tránh thoát, Cố Thanh liền có chút tức giận, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút vui sướng. Cố Thanh thật hận chết sự mâu thuẫn của mình.
“A Tử. . . . . .” Mẹ Cố đột nhiên xoay người lại.
Cố Thanh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Tần Lực Dương nhanh chóng đem bàn tay đan vào nhau của cả hai giấu ra phía sau, mùa đông mặc quần áo cũng dày hơn, cộng thêm bóng đêm bao phủ, ngược lại càng giúp hai người che giấu màn “yêu đương vụng trộm” này.
Nguy cơ giải trừ. Cố Thanh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại sau cảm giác cực độ khẩn trương vừa rồi, trong đầu chỉ còn lại cảm giác mười ngón tay đan xen nhau, vô cùng ấm áp và triền miên.
Tâm tình vốn đã bình tĩnh lại một lần nữa không thể khống chế mà nhảy lên, đây là một loại cảm giác so sánh với hôn môi càng làm người ta rung động hơn, giống như một dòng điện chạy khắp toàn thân, cuối cùng tập trung xuống các ngón tay đang gắt gao nắm chặt của hai người, từ trái tim đến mười ngón tay tương liên như hòa làm một.
Đây là lần đầu tiên hai người ở trước mặt mẹ và ở nơi công cộng như vậy mà nắm tay, khiến cho Cố Thanh cảm thấy tim đập liên hồi, giống như muốn phá kén chui ra, thoát khỏi trói buộc của quyết tâm và tình yêu.
Hơn một tuần lễ nữa chính là giao thừa.
Mẹ Cố mua bột gạo nếp, làm món bún nem rán, bánh quai chèo và bánh tổ*, những thứ này đều là món ăn theo tập tục đón năm mới ở quê bà, người trong thôn luôn làm mấy món này vào năm mới. Nem rán và bánh quai chèo rất dễ làm, chỉ cần đổ dầu cải vào trong nồi cho nóng rồi thả vào chiên là xong, nhưng mà làm bánh tổ thì phải tốn chút công phu. Người dân ở miền quê đều dùng bếp than lớn có thể để vừa cái nồi rộng khoảng nửa mét, đem đường nâu và bột gạo đã trộn đều bỏ vào lồng hấp bằng trúc đặt ở bên trong nồi nước, phía dưới cùng trải một lớp lá dong để gói bánh tét, sẽ tạo mùi thơm dịu nhẹ cho bánh. Nhưng ở thành phố, không nói đến loại lồng hấp bằng trúc khó kiếm kia, riêng cái nồi lớn thôi cũng đã khó tìm. Mẹ Cố chỉ có thể dùng nồi cơm điện để thay thế lồng hấp.
Tần Gia Bảo cầm nem rán trong tay gặm từng chút một, giống như một chú mèo nhỏ vậy, vẻ mặt vô cùng thoả mãn, cười híp mắt nhìn chằm chằm bánh tổ trong lồng hấp, mẹ Cố lấy khăn giấy giúp bé xoa xoa vụn bánh ở khóe miệng, mỉm cười dặn dò bé đừng ăn quá nhiều.
Cố Thanh chọn lấy một cái được chiên vàng óng đưa cho Tần Lực Dương, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.
Kỳ thật Tần Lực Dương không thích ăn đồ ngọt, nhưng nghĩ tới đây là do “bà xã” đích thân chọn cho mình, anh vội vàng đưa tay qua nhận lấy, xốp giòn mà không dính, hương vị vô cùng ngon.
Đến ở nhà của Cố gia đến ngày thứ tư, Tần Lực Dương liền nói lời cám ơn với mẹ Cố, rồi nói ngày mai mình phải chạy về thành phố B, vì cha mẹ anh đã về nước. Cố Thanh nghe thấy thế cũng không thể nói rõ cảm nhận của mình như thế nào, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút loạn mà thôi.
Trẻ con luôn đặc biệt dễ dàng nảy sinh tình cảm với chỗ ở mới sau một thời gian ngắn, Tần Gia Bảo biết ngày mai mình phải về nhà, liền khóc lớn một trận, dỗ sao cũng không chịu nín, thẳng cho đến khi mệt mỏi, mới nức nở ngủ thiếp đi.
Cố Thanh nằm ở trên giường, vùi đầu vào ngực của Tần Lực Dương, nhắm mắt trầm mặc.
“Cố Thanh, đã ngủ chưa?” Tần Lực Dương vuốt ve mái tóc mềm mại của đối phương, nói tiếp, “Từ nhỏ, anh liền bị ba mẹ ném sang nước M, tha hương nơi đất khách, chỉ có một mình; sau đó học xong quay về nước, tiếp quản công ty, ba mẹ lại chạy đi du lịch vòng quanh thế giới. Anh luôn khát vọng một gia đình ấm áp và hạnh phúc, sau khi cùng vợ trước kết hôn, cho đến khi Bảo Bảo ra đời, anh lại phát hiện mình trước giờ vẫn chưa từng được nếm qua mùi vị gia đình. Cho đến khi gặp được em, đây là may mắn lớn nhất của anh.”
Cố Thanh yên lặng lắng nghe, tâm tình theo giọng nam trầm thấp và từ tính kia mà phập phồng.
“Anh đã rất ích kỷ khi nghĩ đem em nhốt lại một chỗ, vĩnh viễn giam cầm bên cạnh mình. Anh muốn cùng em góp sức, xây dựng một gia đình thuộc chỉ thuộc về chúng ta, nhưng sau đó anh lại phát hiện mình đã dùng sai phương thức rồi. Xin em tha thứ cho sự lỗ mãng của anh, anh sẽ không ép buộc em nữa, nhưng anh sẽ tiếp tục chờ em, cho đến khi nào em nguyện ý mới thôi.”
Cố Thanh cảm thấy khóe mắt mình đã ươn ướt, cậu ôm chặt cánh tay của Tần Lực Dương, cậu luôn luôn nguyện ý ở bên cạnh anh!
Sáng ngày hôm sau sau khi Tần Lực Dương rời đi, các thợ lắp đặt của công ty gia dụng liền tìm tới cửa.
“Đây là?”
Mẹ Cố nghi hoặc nhìn mấy người đeo nón bảo hộ trước mặt, bọn họ đều mặc đồng phục giống nhau.
“Có một vị tiên sinh họ Tần đã bảo chúng tôi đem những thứ này tới.”
Cố Thanh và mẹ Cố sững sờ mở cửa rộng ra, nhường đường cho họ khiêng đồ vào, chờ đến khi kịp phản ứng , trong nhà đã nhiều thêm hai cái máy điều hòa, một cái máy giặt và một cái tủ lạnh.
Đây là quà năm mới?
Hay là gây thêm phiền toái đây?
Cố Thanh thầmnghĩ trong lòng, xem ra cậu và mẹ lại phải dọn dẹp phòng bếp chật hẹp và toilet lại một phen rồi.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp