Trọng Sinh Chi Cố Thanh
Chương 10: Gặp nhau
Cậu ngẩng đầu nhìn, người đàn ông đó cao ít nhất 1m85, thân hình cao to, vai rộng eo nhỏ, tỉ lệ thật hoàn mỹ, khuôn mặt lại đẹp trai tuấn lãng, trán rộng, đôi mắt tinh tường sáng ngời, toát lên sự cơ trí cùng chuyên tâm, cái mũi cao thẳng, đôi môi với độ dày vừa phải, cái cằm cương nghị như được dao gọt ra.
Cố Thanh hơi dại ra, quên luôn mục đích ban đầu của mình là thảo phạt đối phương.
“Gia Bảo.” Tần Lực Dương kéo Tần Gia Bảo từ trong tay Cố Thanh đến bên người, xoay người con mình cẩn thận kiểm tra, thấy nó không bị gì, lo lắng trên mặt mới thu hồi, nhưng nhớ tới việc mới vừa rồi khiến mình sốt ruột, anh không khỏi có chút tức giận, ngữ khí cũng trở nên hơi nguội lạnh, “Đã bảo con đừng chạy lung tung, sao lại không nghe lời?”
Dù sao Tần Gia Bảo cũng chỉ mới ba tuổi, lại là lần đầu tiên nghe thấy ba mình nghiêm khắc như vậy, đôi mắt to tròn lập tức hồng lên, hai tay rũ xuống hai bên, cúi đầu không nói gì, thân hình bé bỏng bởi vì nức nở mà run rẩy.
Kỳ thật sau khi thốt ra lời này, Tần Lực Dương liền hối hận, thấy con mình khó chịu như vậy, trong lòng càng hối hận hơn, vừa định nhẹ nhàng an ủi, lại bị một trận mắng mỏ giận dữ cắt đứt, Tần Gia Bảo trong tay cũng bị đối phương đoạt mất.
“Vị tiên sinh này, anh không biết là mình sai sao? Cửa hàng vốn rất đông người, anh chỉ lo mua đồ, mà không cẩn thận trông chừng nó, để nó đứng ở một bên, đây là hành vi của một người cha nên có sao? Con mình đi lạc, anh tìm về được đã là tốt rồi, nhưng vì sao lại la mắng nó chứ, anh có biết đứa nhỏ này sau khi lạc mất anh, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi không? Lúc này anh không an ủi nó, còn đi trách cứ, anh thấy mình có xứng làm cha không? Đứa bé mới lớn từng này, anh không trông nó, lại để nó chạy loạn khắp nơi, một người trưởng thành như anh còn không quản được chính mình, còn đi trách đứa nhỏ, anh không biết áy náy cùng xấu hổ sao?”
Cố Thanh thật sự bị ba cậu bé chọc giận, cho tới bây giờ cậu chưa từng đấu võ mồm với ai, là người luôn hiền lành, nhưng lúc này lại mất khống chế, một phát, pháo ngữ liên thanh bắn tới làm cho đối phương không còn đường sống.
Cố Thanh giận dữ mắng người quá lớn, khiến quần chúng xung quanh đều dừng bước vây xem.
Cố Thanh biết, bản thân mình rất thất lễ, nhưng cậu không khống chế được, có lẽ bởi vì trên người đang mặc bộ đồ hóa trang với cái mũ hoàn toàn che hết khuôn mặt này đã làm cho cậu không cần sợ hãi những ánh mắt khác, có lẽ vì nhớ tới thân thế cô nhi của mình và nỗi đau xót khi bị cha mẹ vứt bỏ, cũng có lẽ do thời tiết gần đây quá mức khô nóng, cậu cần phải phát tiết một trận.
Bất kể thế nào, việc Cố Thanh phát hỏa với một người đàn ông xa lạ là chuyện có thật.
Tần Gia Bảo được bàn tay đầy lông cầm lấy, ngửa đầu nhìn chằm chằm gấu lớn, hai tròng mắt vẫn còn ướt ướt nhưng màu hồng đã nhạt đi.
Thân là tổng tài của Tần thị, cho tới bây giờ đều được mọi người phủng ở vị trí cao, bên người đều có vô số người nịnh nọt, Tần Lực Dương không bao giờ nghĩ đến, mình cũng có một ngày bị người khác mặc trang phục Winnie the Pooh chỉ thẳng vào mũi mà mắng, trên mặt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, người khác cũng khó thể phát hiện được.
Trên người ướt đẫm mồ hôi, áo thun dính sát trên da, bộ đồ hóa trang rất nặng lại kín gió khiến Cố Thanh núp ở trong không gian nhỏ hẹp, cũng cam đảm thêm không ít, một hơi say sưa mạnh mẽ giáo huấn đối phương, sau khi nói xong, hơi thở nóng rực tỏa chung quanh cái mũ, Cố Thanh cảm thấy hô hấp khó khăn, cả người cực kỳ khó chịu, cậu cần không khí, nhưng cậu không có dũng khí tháo mũ ra, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh nhịp thở, làm cho hơi thở nóng nực mau chóng tản ra từ cái mũi trên đầu trang phục.
Mọi người xung quanh vây kín cửa hiệu đồ chơi để xem kịch vui, đều không phải khách đến mua hàng, ông chủ tức giận trong lòng, vội vàng từ quầy đi ra, muốn giải quyết phiền phức trước mắt, quát lớn, “Cố Thanh, mau vào đây cho tôi.”
Cố Thanh?
Tần Lực Dương nhíu mi, khó trách vừa rồi anh cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng lại suy nghĩ một chút, anh rất nhanh phủ định kết luận vớ vẩn kia, kẻ mặc đồ hóa trang đứng dưới trời nóng trước mắt, khàn cả giọng trách cứ mình làm sao có thể là Cố Thanh tâm cao khí ngạo kia được, mà phải là người luôn ngoan ngoãn phục tùng mình mới đúng. Nghĩ nghĩ, trên đời này sao có nhiều người trùng tên nhau quá.
Nghe được phía sau truyền đến âm thanh tức giận của ông chủ, Cố Thanh sợ tới mức đứng thẳng lưng, lông mày xinh đẹp nhíu lại, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện giờ đều là hối hận, tại sao mình lại không quản được chính mình, đây là nơi nào mà muốn nói gì thì nói chứ?!
Cậu chậm rãi xoay người, giống như đứa trẻ làm chuyện sai, Cố Thanh cúi đầu nhận lỗi, dù sao cũng do chính mình gây ra, “Ông chủ, thực xin lỗi.”
Cố Thanh vừa định trở lại cửa hàng, lại cảm thấy tay bị người bắt lấy, quay đầu nhìn xuống, là cậu bé lúc nãy, lúc này cậu mới nhớ tới việc mình vừa rồi tự tiện làm chủ, đem con người ta kéo qua đây, liền hướng ông chủ làm một cái tư thế có lỗi, rồi ngồi xổm xuống đối diện cậu bé nói: “Anh bạn nhỏ, gấu lớn phải đi làm việc rồi, bé cùng ba ba trở về đi, lần sau đừng đi lạc nữa nha.”
Tần Gia Bảo im lặng nghe, qua một lúc lâu, mới gật gật đầu, nhưng tay trái thủy chung không chịu buông Cố Thanh ra.
Cố Thanh thở dài, lại cố gắng khuyên cậu bé.
Tần Lực Dương đứng ở bên cạnh, trong lòng có chút chua xót, con của mình lại tình nguyện quấn quít lấy một người xa lạ, mà không thèm muốn về nhà cùng mình. Loại ý nghĩ này làm cho hắn cả kinh, không khỏi phải nghĩ lại xem mình đã làm sai điều gì.
Bộ đồ hóa trang vừa to vừa nặng, thân thể Cố Thanh thuộc loại hơi gầy, hiện tại còn phải ngồi xổm, nên sức nặng toàn thân đều tập trung vào đôi chân, Cố Thanh cảm thấy chân tê dại, nhưng cậu bé vẫn kéo mình không buông tay.
Trong lòng bỗng nhiên có chút tức tối, Cố Thanh ngẩng đầu nhìn người cha ra vẻ chuyện này không liên quan đến mình kia đầy bất mãn, cậu định mở miệng mắng tiếp, nhưng thấy bóng dáng ông chủ thấp thoáng ở đằng xa, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Tần Lực Dương hiển nhiên biết cậu trai kia rất khó chịu, nhưng nhớ đến vừa rồi đối phương dám giáo huấn mình, cho nên cũng không đi ngăn cản hành vi của con mình, đứng ở một bên nhàn nhã nhìn, xem như trả thù đi. Tần Lực Dương yên lặng suy nghĩ trong lòng, từ khi nào mà chính mình lại trở nên thích trêu ghẹo người khác nhỉ, nhưng nhìn cậu trai kia bước chân không ngừng biến hóa, nhu ấn gót chân, Tần Lực Dương cảm thấy mọi phiền muộn tích tụ trong lòng liền biến mất vào hư không.
Vò đã mẻ lại sứt, Cố Thanh thật sự chịu không nổi nữa, liền ngồi bệt xuống đất, toàn thân cậu co rút. Cậu vươn tay kéo cái mũ trùm đầu xuống, lộ ra diện mạo vốn có của Cố Thanh.
Gương mặt trái xoan điển hình, trên mặt là đôi lông mi cong vút, mắt phượng hẹp dài tinh xảo trong trẻo, dưới sóng mũi cao và xinh đẹp kia là cái miệng nhỏ nhắn, giờ phút này không ngừng thở phì phò, mái tóc dài cụp xuống, mồ hôi từ trên cái trán trơn bóng lướt qua khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết nhỏ xuống người.
Trong khoảng thời gian ngắn đó, các khách hàng chung quanh đều im lặng, ánh mắt gắt gao dừng lại trên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp kia, luyến tiếc dời mắt.
Tần Gia Bảo nhìn thẳng Cố Thanh, mở to mắt nhìn anh trai trước mắt .
“Cố Thanh. . . . . .” Tần Lực Dương không thể tin được, người trước mắt thật sự là Cố Thanh mà mình quen biết trước kia, gương mặt mị nhân này anh đã xem qua rất nhiều lần rồi, rất khó làm cho người ta quên, nhưng giờ phút này anh lại không hề có ý thưởng thức, mà chỉ có phẫn nộ trong lòng, khi bị người khác lừa gạt và trêu đùa.
Cố Thanh nghe được Tần Lực Dương gọi mình, có chút tò mò, còn tưởng mình nghe lầm, cậu nhíu mày ngẩng đầu đối diện với anh, có ông chủ ở đây cậu không dám lại làm càn, nhưng sắc mặt của cậu tuyệt đối không đẹp chút nào, hai tròng mắt lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Anh biết tôi?”
Tần Lực Dương nhíu chặt mày, đôi môi khẽ mím, đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Cậu ta muốn hạ tâm lý ám chỉ với mình sao, Cố Thanh này thực sự quá thông minh, tuyệt đối không thể dễ tin. Nhưng không biết tại sao, khi thấy trên mặt quen thuộc kia hiện lên ánh mắt xa lạ, Tần Lực Dương đã kinh qua vô số người nên biết rõ, Cố Thanh trước mắt này thật sự không biết mình là ai.
“Tổng tài, chúng ta vừa cho phát thanh, chắc chắn rất nhanh sẽ tìm được tiểu thiếu gia.” Bên ngoài truyền tới âm thanh của những bước chân hỗn độn, tổng giám đốc của cửa hàng mang theo năm sáu bảo vệ to lớn mặc đồng phục chạy tới bên này, há to mồm thở phì phò, mặt đầy mồ hôi.
Tần Lực Dương vốn muốn đến đây giám sát bí mật, không để người khác nhận ra mình, nhưng khi phát hiện Bảo Bảo biến mất, tâm lập tức hoảng, sợ hãi chưa bao giờ có bao trùm toàn thân, cho nên anh vội vàng gọi điện thoại cho tổng giám đốc của cửa hàng, nói rõ thân phận của mình, bảo đối phương mau chóng hỗ trợ tìm kiếm con mình.
Tổng tài?!
Cố Thanh khẩn trương nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động, mồ hôi thuận thế trượt xuống, lời nói của Phương Tử Nhạc mấy ngày trước liền hiện lên trong đầu cậu.
“Cố Thanh, cậu có biết cửa hàng Hoa Thành này là của công ty nào không?”
“Của tập đoàn Tần thị.”
Tập đoàn Tần thị, tập đoàn Tần thị, tổng tài, tổng tài. . . . . .
Cố Thanh ai thán, không phải mình sẽ xui xẻo như vậy đi, người chưa bao giờ phát hỏa, lần đầu phát hỏa liền chọc trúng vị tổng tài trẻ tuổi trong truyền thuyết của tập đoàn Tần thị kia đi?
Cố Thanh có xúc động muốn chạy, nhưng mình thật sự quá mức nổi bật. Cho nên Cố Thanh yên lặng chia tay với mấy trăm nguyên của mình.
“Tìm được rồi, cậu cho người rút hết đi.” Tần Lực Dương không xoay người, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Cố Thanh đối diện, đem biểu tình của cậu nhìn thật kỹ, không bỏ sót điều gì.
Cố Thanh trước kia là người ham ăn biếng làm, không thể chịu mệt mỏi dù chỉ một chút, tuyệt đối sẽ không như hiện giờ, mặc đồ hóa trang cố gắng kiếm tiền.
Cố Thanh trước kia hai mắt luôn bị ham muốn vật chất bao lấy, tuyệt đối sẽ không thuần khiết trong trẻo như hiện tại.
Cố Thanh trước kia nhìn thấy mình trong nháy mắt chắc chắn sẽ lựa chọn nhào tới, tuyệt đối sẽ không giống như lúc nãy, chỉ thẳng vào mũi mình mà khiển trách.
Cố Thanh trước kia sẽ nghĩ hết mọi biện pháp lấy lòng mình, đối với mình ngàn theo trăm thuận, tuyệt đối sẽ không giống bây giờ, đối với mình biểu lộ sự không kiên nhẫn.
Hết thảy mọi thứ, đều nói cho Tần Lực Dương biết, Cố Thanh trước mắt thật sự không còn là Cố Thanh trước kia nữa.
Cố Thanh luôn vụng trộm quan sát phản ứng của vị tổng tài Tần thị này, trong đầu tưởng tượng ra vô số khả năng mà người này sẽ gây khó dễ cho mình. Thế giới này, người giàu có luôn có biện pháp gây khó dễ cho người nghèo, cắt xén tiền lương, không mua bảo hiểm, bắt buộc tăng ca, giả dối ngụy tạo. . . . Có đôi khi Cố Thanh sẽ suy nghĩ, người giàu có có món ăn tinh thần rất nghèo túng, nhàm chán tới cực điểm, rảnh rỗi liền đi khi dễ người nghèo không thể phản kháng, hay là đám người bọn họ thật sự đã bị sói tha tim, bị chó mất gặm phổi, mới trở nên lang tâm cẩu phế như vậy?!
Nhìn tổng tài Tần thị đang đi đến gần mình, Cố Thanh lui về sau một bước, đây chỉ phản xạ có điều kiện, khi người xa lạ nhích lại gần mình, người ta sẽ luôn theo bản năng mà thối lui, lấy không gian an toàn thuộc về mình.
Tần Lực Dương thoáng cúi đầu, nhìn thẳng vào Cố Thanh, mày kiếm nhíu lại rồi thả lỏng, cuối cùng xoay người dắt Tần Gia Bảo rời đi.
“Anh gấu lớn . . . . .” Tần Gia Bảo sẽ không làm trái ý nghịch Tần Lực Dương, thuận theo mà buông lỏng tay Cố Thanh, nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, không dám phát ra thanh âm quá lớn, nhưng Cố Thanh cảm giác mình vẫn nghe thấy được.
Về nhà, Tần Lực Dương đặt Tần Gia Bảo ngồi trên sô pha, “Bảo Bảo, con thích anh đó không?”
Tần Gia Bảo gật gật đầu.
Tần Lực Dương không nói nữa, gọi bảo mẫu mang đứa nhỏ đi, rồi thả lỏng toàn thân, cổ ngửa ra sau, tựa trên sô pha. Hắn có nhiều tin tức cần tiêu hóa a.
Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, Tần Lực Dương lấy điện thoại ra gọi, “A Chánh. . . . . . Ừ, là tôi, Lực Dương. . . . . . . Đúng vậy, tôi muốn cậu điều tra giúp tôi một người . . . . . Ừm, tên cậu ta là Cố Thanh.”