Trốn Hôn Gặp Phải Tình Yêu

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

Editor: Su Boice

Trời âm u lành lạnh…

Khương Nghiên tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, nhìn ra ngoài cửa sổ không thấy mặt trời, mấy ngày nay cô ở trong nhà đến cả người cứng ngắc, cô quyết định ra ngoài một lát, đi dạo bộ một chút cũng tốt. Còn về phần ông xã bảo vệ cô quá mức kia, nếu anh gọi điện thoại về nhà mà không tìm được cô thì sao đây???

Ừ, sau đó nhất định sẽ bị anh càm ràm cả nửa ngày, nhưng chỉ cần cô coi như gió thoảng bên tai là được, dù sao kể từ sau khi cô mang thai, anh vẫn luôn như vậy, riết rồi cô cũng quen với việc nghe anh lải nhải suốt cả ngày.

Nghĩ đến dáng vẻ càu nhàu của anh, Khương Nghiên bất đắc dĩ thở dài, cô cầm điện thoại di động, ví tiền và chìa khóa cửa chính rồi đi ra ngoài, mục tiêu chính là công viên nhỏ cách khu chung cư 500m.

Cô mang thai mới được mười tám tuần, bình thường phụ nữ mang thai ở tuần tuổi này vẫn chưa nhìn rõ bụng, còn cô thì đã thấy rõ bụng rồi, có thể là cô mang thai đôi.

Cũng vì nguyên nhân này mà ông xã của cô mới có phản ứng khoa trương đến vậy, không chỉ không cho phép cô đến công ty đi làm, mà còn không cho phép cô trở về Đài Bắc gặp cha mẹ, trừ khi chính tai anh nghe được cha mẹ cô mời anh và cô về đó chơi, nếu không mặc kệ cô viện cớ gì để đến Đài Bắc gặp cha mẹ, anh cũng không cho cô đi, anh luôn lấy “nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng” làm lý do để ngăn cô lại.

Thật ra cô cũng biết anh lo lắng như vậy không phải là không có lý, về gặp mặt cha mẹ thì tâm tình cô nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, và nhất định sẽ ảnh hưởng gián tiếp đến thai nhi đang lớn lên từng ngày trong bụng, nhưng từ lần trước cô nói muốn về nhà thăm cha mẹ đến bây giờ cũng đã ba tháng rồi….

Vừa nghĩ tới đây, Khương Nghiên bất giác lại thở dài.

“Aiz – ”

“Cái cô này, phụ nữ có thai mà lại thở dài, chẳng lẽ cháu không biết như vậy là không tốt cho đứa bé sao?”

Tại vì cô vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không phát hiện ra người này đã ngồi xuống bên cạnh mình từ lúc nào, cho nên đối phương đột nhiên lên tiếng khiến cô giật mình bừng tỉnh.

Người này cô đã từng gặp mấy lần trong công viên, mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi mấy lần, cho nên không có cảm giác là người xa lạ.

“Chào bác” Cô mỉm cười nhìn đối phương chào hỏi.

“Ta thoạt nhìn già như vậy sao?”

“À! Đó, không phải, không phải, cháu không biết, cháu không biết, cháu xin lỗi chú.” Khương Nghiên lắp bắp, vội vàng xin lỗi, cô cảm thấy rất lúng túng.

Nhìn đối phương đại khái cũng ngoài sáu mươi tuổi rồi, cô cảm thấy gọi là bác rất bình thường, nào biết đối phương lại có phản ứng như vậy, khiến cô nhất thời cảm thấy rất có lỗi, cảm giác như vừa làm việc gì đó sai trái.

“Ta thấy cháu ngồi một mình ở đây mặt mày ủ ê lại còn thở dài, thế nào? Chồng cháu thừa dịp cháu mang thai, chạy ra ngoài ăn chơi đàng điếm à?”

Khương Nghiên ngẩn ngơ. Không ngờ bác, à không phải, không ngờ chú ấy đột nhiên lại nói như vậy, làm cho cô nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

“Bị ta đoán trúng rồi sao?” Chú ấy hỏi.

“Không phải như vậy đâu, không có chuyện này đâu.” Cô nhanh chóng hoàn hồn, lập tức dùng sức lắc đầu.

“Thật sự không có sao?”

“Đúng ạ!” Cô kiên định bảo đảm, không hy vọng có người hiểu lầm ông xã cô.

“Nếu vậy thì là cậu ta không đủ dịu dàng, không biết săn sóc, không thông cảm cháu mang thai cực khổ, bắt cháu làm một đống việc nhà, cho nên cháu mới – ” chú tiếp tục suy đoán.

“Không phải đâu chú ơi, chồng cháu rất tốt với cháu, cực kỳ tốt ạ.” Khương Nghiên không nhịn được mà cắt ngang.

“Nếu cậu ta tốt với cháu như vậy, cháu còn ở đây than thở cái gì, nhìn bộ dáng cháu giống như một oán phụ vậy?”

Oán phụ? Khương Nghiên có cảm giác trán mình bỗng nhiên chảy xuống ba vạch đen, còn thêm một giọt mồ hôi lạnh.

“Chú ơi, cháu phiền não chuyện khác mà.” Cô dở khóc dở cười nói.

“Chuyện gì?”

“Chuyện này….” Không ngờ chú ấy lại hỏi rõ ràng ngọn nguồn như vậy, cô có chút lúng túng, không biết nên làm sao. Tại sao lại muốn cô nói ra? Huống chi, cô và chú ấy cũng không thể coi là quá thân thiết nha!

“Tại sao lại không nói lời nào, cháu xem thường người chú này sao? Ta nhìn cháu dáng vẻ đáng yêu lại đang mang thai nên mới nguyện ý ngồi xuống nghe cháu kể khổ, cháu đừng nghĩ ta rảnh rỗi như vậy, thời giờ của ta rất quý báu nên cháu nói mau đi.”

Thật sự Khương Nghiên không thể phản bác lại được. Làm thế nào cô lại gặp được người tốt nhất trong những người tốt vậy hả?

Có điều, cẩn thận suy nghĩ lại một chút cũng thấy không có gì không thể nói ra được, hơn nữa cô biết cô và cha mẹ cô rơi vào tình trạng này tất cả cũng là do cô và hai người họ không cùng một thế hệ, nên tư tưởng cũng khác nhau, quả thực không chắc chắn được điều gì.

Nhưng người chú trước mắt này cũng không giống, bất kể là về tuổi tác hay kinh nghiệm sống cũng hơn những người trẻ như cô và cha mẹ cô, quan niệm về chuyện này cũng không giống cô và cha mẹ cô, đúng không? Có lẽ cô nên tham khảo một chút về cách nhìn nhận hoặc đề nghị của chú ấy.

Nghĩ xong, cô không do dự nữa mà kể ra tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng thừa nhận việc kết hôn trước rồi mới thông báo cho cha mẹ là bất hiếu, là có phần vội vàng, nhưng cô cũng không hối hận, bởi vì ông xã của cô rất tốt với cô, hơn nữa cô cũng rất thích anh, nếu như giữa ông xã và cha mẹ cô, thực sự chỉ có thể chọn một, cô cũng không cần suy nghĩ thêm mà dứt khoát lựa chọn ông xã.

Chỉ là, nếu như có thể, cô vẫn hy vọng sẽ có được cả hai, cô không muốn mất đi bất kỳ bên nào.

Có phải cô quá tham lam không?

“Cho nên ý của cháu là, cha mẹ cháu không thích chồng cháu sao? Chồng cháu rất kém cỏi sao? Họ không thích chồng cháu ở điểm gì?” Sau khi nghe xong phiền não của cô, chú mở miệng hỏi.

“Vấn đề không phải ở ông xã của cháu mà là ở cha mẹ cháu. Mặc dù cháu không muốn nói như vậy, nhưng hai người họ … rất tham lợi. Từ nhỏ đến lớn đều tận lực bồi dưỡng cháu, chính là muốn gả cháu cho nhà có tiền.” Cô khổ sở nói, càng ngày cô càng tin tưởng vào cái ý nghĩ này.

“Cho nên chồng cháu là một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi, không có tiền cũng không có thế sao?”

“Mặc kệ là có hay không, cháu hy vọng cha mẹ cháu chấp nhận con người anh ấy chứ không phải là bối cảnh của anh ấy. Cháu hy vọng cha mẹ cháu quan tâm đến cảm nhận của cháu, quan tâm xem cháu ở chung với anh ấy có vui vẻ hay không, có hạnh phúc hay không, anh ấy có yêu cháu hay không, là những thứ đó, chứ không phải anh ấy có tiền hay không.” Cô không còn kiểm soát được tâm tình của mình nữa, kích động nói.

“Trước tiên hãy bình tình một chút, cháu quá kích động rồi.”

Nghe vậy, Khương Nghiên chậm rãi hít sâu, cuối cùng cũng hiểu rõ ông xã cô đã rất khổ tâm khi kiên trì không cho cô lên Đài Bắc rồi. Kể từ sau khi mang thai, tâm trạng của cô càng dễ bị kích động, hơn nữa còn là cực kỳ kích động.

“Phụ nữ có thai phải giữ tâm trạng vui vẻ, cháu một lát thì thở dài, một lát lại tức giận, đứa bé làm sao mà khỏe mạnh được hả? Cháu là một người mẹ thất bại” Chú nghiêm túc nhắc nhở.

“Cháu xin lỗi.” Khương Nghiên bất giác cúi thấp đầu xin lỗi.

“Ta phải đi rồi.” Chú đột nhiên đứng lên nói.

“Chú?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, cô còn tưởng mình có thể nghe được một lời khuyên từ chú ấy, ai ngờ chưa gì chú ấy đã nói chú ấy phải đi rồi?

“Đúng rồi, giờ tan tầm xe cộ rất nhiều, trên đường về nhà cẩn thận một chút.” Trước khi đi chú ân cần dặn dò, sau đó liền xoay người rời đi mà không quay đầu lại.

Khương Nghiên ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, mãi lâu sau mới phục hồi tinh thần, có cảm giác không thể giải thích được. Nhưng trước khi nói ra cô cũng biết chú ấy không phải người xấu, cho nên cô cũng không cần phải lo lắng gì mới đúng.

Hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhìn một cái. Không có cuộc gọi nhỡ nào, có lẽ hôm nay ông xã cô hơi bận nên mới không có thời gian gọi điện thoại về kiểm tra cô.

Khóe miệng cô khẽ cong lên, để điện thoại di động vào túi xách, đứng dậy tản bộ về nhà.

“Xế chiều hôm nay em đi đâu vậy?”

Đột nhiên nghe thấy ông xã hỏi như vậy, cả người Khương Nghiên hơi cương cứng lại, ngay sau đó lập tức tỉnh táo lại.

Anh tuyệt đối không có khả năng biết chiều nay cô có ra ngoài đi tản bộ, bởi vì cô đã kiểm tra rất kỹ rồi, trong khoảng thời gian cô ra ngoài, điện thoại di động và điện thoại bàn ở nhà đều không có cuộc gọi nhỡ nào, như vậy làm sao anh biết được chiều nay cô có ra ngoài chứ? Đây nhất định là cái bẫy!

“Không có mà, cả ngày hôm nay em đều ở trong nhà.” Cô trả lời.

“Em nói dối. Bảo vệ nói với anh, chiều hôm nay em có đi ra ngoài.” Hạ Phi Phàm kéo bà xã ngồi lên đùi của mình, ôm cái bụng càng ngày càng lớn của cô.

“Cái gì?” Khương Nghiên không nhịn được khẽ kêu một tiếng, ánh mắt không tin được nhìn anh chằm chằm: “Đừng nói với em, tất cả bảo vệ trong khu chung cư này đều là cơ sở ngầm của anh.”

“Điều này chứng tỏ chiều nay em thật sự đã ra ngoài, tại sao lại gạt anh nói em không đi ra ngoài?” Anh giơ tay đánh nhẹ một cái vào mông của cô, tỏ vẻ anh đang trừng phạt cô.

“Trước tiên anh hãy nói thật cho em biết đi, có phải anh nhờ bảo vệ trong khu chung cư làm giám thị ra vào của em không?”

“Cô gái ngốc, em là phạm nhân sao? Giám thị cái gì chứ?” Cái mông của cô lại bị đánh một cái.

“Nếu không có, làm sao anh biết hôm nay em có ra ngoài? Em kiểm tra điện thoại di động và điện thoại bàn ở nhà đều không có cuộc gọi nhỡ, anh cũng không thể đột xuất về nhà mà phát hiện ra em không có nhà, bởi vì nếu anh thật sự có về nhà mà lại không thấy em ở nhà, nhất định anh sẽ gọi điện thoại cho em. Cho nên, làm sao anh biết chiều nay em có ra ngoài?”

“Rất đơn giản, lúc về nhà anh có gặp một bảo vệ sắp tan ca, lúc chào hỏi chú ấy có nói chiều nay có gặp em, anh hỏi thêm một chút nên biết.”

“Chỉ vậy thôi?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Ừ, chỉ vậy thôi.”

Khương Nghiên há hốc mồm, không phản bác được nữa. Có phải cô rất ngốc không?

“Được rồi, bây giờ anh muốn em nói cho anh biết, tại sao em lại nói dối? Còn nữa, chiều nay em đã đi đâu vậy?” Anh nghiêm mặt, lại bày ra dáng vẻ sắp lên lớp.

“Em ra công viên tản bộ, về phần vì sao lại nói dối, không phải anh biết rất rõ sao? Còn không phải sợ anh vì chuyện nhỏ này mà càu nhàu em cả đời sao?” Cô tức giận chu mỏ oác trách.

“Bà xã à ---”

“Ông xã ---” Giọng Khương Nghiên còn không nhẫn nại gấp trăm lần giọng anh.

“Bà xã ---”

“Ông xã ---”

“Bà xã ---”

“Ông xã ---”

Hạ Phi Phàm bỗng thở dài một cái, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết lúc nào mới dứt, anh quyết định nói vào trọng điểm. “Không phải là anh chuyện bé xé ra to, mà tình trạng của em khác với những phụ nữ có thai khác, em cũng biết mà. Đa số các phụ nữ có thai chỉ nghén có ba tháng đầu, em đã có thai mười tám tuần rồi vẫn thường ói đến chết đi sống lại, hơn nữa còn nghi ngờ là thai đôi, em nói đi, làm sao mà anh không lo lắng không cẩn thận cho được? Vậy em muốn đợi đến lúc xảy ra chuyện, hai chúng ta cùng hối hận không kịp sao?”

“Ông xã, em nói thật mà. Những lời này anh nói đại khái không dưới mười lần rồi, cho nên anh có thể không cần lặp lại nữa mà.” Khương Nghiên thở dài nói. Nhìn đi, đã nói nhất định anh sẽ càu nhàu mà.

“Anh nói như vậy mà có tác dụng không? Vấn đề là em vào tái trái ra tai phải!” Anh nhíu chặt chân mày, nghiêm túc nói.

“Em nào có vào tai trái ra tai phải chứ.” Cô kháng nghị.

“Nếu không có, tại sao lại còn làm chuyện khiến anh lo lắng?”

“Chỉ là ra công viên gần đây tản bộ thôi mà, rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì chứ? Rõ ràng là tại anh chuyện bé xé ra to mà.” Cô nhỏ giọng quở trách anh.

“Xem ra, anh thật sự phải sửa lại phòng làm việc của anh ở công ty rồi, để em mỗi ngày cùng anh đến công ty, cùng anh tan tầm anh mới có thể yên tâm.”

“Em đầu hàng, em đầu hàng.” Cô lập tức nói. Làm như vậy lãng phí tiền là chuyện nhỏ, mất thể diện mới là chuyện lớn, cô nhất định sẽ bị toàn bộ nhân viên trong công ty cười nhạo đến chết cho mà xem.

Đột nhiên, cô thật sự rất hối hận vì mình đã quá gần gũi với nhân viên trong công ty, nếu như cô có một phần hai, à không, nếu như cô có một phần ba uy nghiêm của ông xã cô thì cô sẽ không lo bị các nhân viên cười nhạo rồi, đúng là ngàn vàng khó mua sớm biết mà.

“Lần nào em cũng nói xin đầu hàng, nhưng đâu vẫn vào đấy. Lần này anh sẽ không mắc bẫy của em nữa.” Anh không chịu thỏa hiệp.

“Ông xã, cho em thêm một cơ hội nữa, một lần thôi là tốt rồi.” Cô làm nũng.

Anh lắc đầu cự tuyệt.

“Ông xã, đi mà, đi mà ---” cô đưa tay ôm cổ của anh, dùng sức làm nũng.

“Không được.” Anh rất quyết tâm, hoàn toàn không có dấu hiệu bị dao động.

“Ông xã ---”

“Em gọi ông xã cũng vô dụng.”

Cảm giác tựa như anh đang nói giỡn, nhưng Khương Nghiên biết lúc này ông xã của cô đang rất nghiêm túc, không có nửa điểm muốn đùa giỡn.

Đúng là hỏng bét, tại sao lúc này anh lại phản ứng như vậy chứ?

Cô có nằm mơ cũng không ngờ, cô chỉ đến công viên tản bộ, nói chuyện phiếm một lát, lúc quay về cũng nói một ít chuyện nhiều chuyện với bảo vệ ở khu chung cư, vậy mà bảo vệ lại nói hết với ông xã của cô.

Chân mày khẽ nhíu lại, cô nhìn vẻ mặt không biểu lộ gì của ông xã, Khương Nghiên thở dài ở trong lòng. Xem ra, cô phải dùng tuyệt chiêu thôi!

“Ông xã, em không muốn gây gổ với anh. Anh lại muốn gây gổ với em sao?” Hai tay đang ôm cổ anh từ từ buông thõng, cô nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi anh.

“Không muốn. Nhưng anh cũng không thay đổi quyết định này.” Anh lắc đầu, kiên định nhìn cô.

“Đó chính là muốn gây gổ với em còn gì, em hiểu rồi, vậy thì tốt thôi.” Cô mặt không biến sắc nói, sau đó đứng dậy, thoát khỏi lòng anh, xoay người rời đi.

Gây gổ chính thức bắt đầu.

Ô ô ô. . . . . . Khương Nghiên buồn bã, cô rất muốn khóc, nhưng lại không khóc nổi, chỉ có thể thở dài.

——"Aiz ——"

"Tại sao cháu lại ngồi đây thở dài?"

Giọng nói và lời nói có chút quen thuộc khiến Khương Nghiên đang ủ ê bất giác ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người chú đã từng nói chuyện với cô ở đây không biết đã xuất hiện từ lúc nào, giờ đang đứng trước mặt cô. Hai người thật đúng là có duyên, lại gặp mặt nữa rồi.

“Chú”. Khương Nghiên không còn hơi sức chào hỏi.

“Tại sao mỗi lần ta nhìn thấy cháu, cháu đều ngồi than thở ở đây vậy?” Chú nhíu mày, vừa nói vừa ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô. “Giờ lại có chuyện gì? Cũng là chuyện của ba mẹ cháu sao? Chuyện như vậy có gì mà phải buồn phiền, cháu chưa từng nghe câu “thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng” hay sao?”

“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng sao? Cháu cũng hy vọng có thể như vậy, nhưng mà….” Cô nghĩ một lát, lại thở dài lắc đầu một cái, “Thôi, hôm nay không phải cháu than thở về chuyện này, mà là vì chuyện khác.”

“Cháu còn trẻ, lấy đâu ra nhiều chuyện phiền não như vậy hả?” Chú giống như không chịu nổi nữa, lườm cô một cái mới lại hỏi cô, “Lần này là vì chuyện gì?”

“Gây gổ với chồng của cháu.” Cô bĩu môi.

“Không phải cháu nói cậu ta cực kỳ tốt với cháu sao, làm sao lại gây gổ với cháu được?”

“Bởi vậy, mặc dù nói là gây gổ nhưng thực tế anh ấy lại không làm gì cả, cảm giác tựa như chỉ có một mình cháu nháo với anh ấy vậy, thật sự khiến cháu vừa tức lại vừa thấy có lỗi.” Nói xong, Khương Nghiên không nhịn được lại thở dài một cái.

“Ý của cháu là cháu muốn gây gổ với cậu ta nhưng cậu ta lại không gây gổ với cháu sao? Cháu ăn no quá nên rảnh rỗi sao?”

“Không phải cháu muốn gây gổ với anh ấy, mà là anh ấy muốn gây gổ với cháu” cô tức giận nói, sau đó không nhịn được liền kể rõ mọi chuyện. “Chú nói đi, có phải anh ấy chuyện bé xé ra to không? Thật quá đáng mà!” Kể xong, cô còn thay chú đưa ra phán xét.

“Cháu nên biết, cậu ta làm như vậy tất cả cũng đều chỉ vì cháu.”

“Cháu hiểu, nhưng như vậy quá khoa trương đi, chú không cảm thấy thế sao?” Cô mặt tức giận nói. “Hiện giờ cháu mới mang thai năm tháng mà thôi, chẳng lẽ mấy tháng tới cháu đều bị nhốt trong phòng làm việc của anh ấy sao, cháu nhất định sẽ buồn chết.”

“Trong công ty cậu ấy phải có nhân viên chứ, cháu ở công ty cũng không thể bị nhốt mãi trong phòng của cậu ấy được, có thể đi qua đi lại giữa các phòng, cũng có thể nói chuyện với nhân viên, đâu giống như cháu nói, cái gì mà sẽ buồn chết chứ?”

“Tất cả mọi người đang làm việc, làm sao cháu có thể quấy rầy bọn họ được?”

“Vậy thì đi quấy rầy chồng cháu a, cậu ta là người khởi xướng, cháu đi quấy rầy cậu ta cũng là chuyện nên làm, để cho cậu ta hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu.”

“Chú, chú muốn hại ông xã cháu bận chết sao, hay là muốn hại công ty anh ấy đóng cửa vậy? Sao lại đưa ra đề nghị như thế chứ.” Cô tức giận nói.

“Giận cậu ta nhưng lại không nỡ để cậu ta chịu khổ sao? Cháu bị cậu ta bắt nạt cũng đáng đời.”

“Chú!” Mấy ngày nay cô buồn bực sắp không chịu nổi rồi, thật vất vả mới tìm được người chịu nghe cô kể khổ, cứ tưởng người ta sẽ đứng về phía mình, không ngờ kết quả lại bị châm chọc, thật sự khiến cô rất muốn hộc máu.

“Ta nói sai sao? Ta xem cháu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời chồng cháu, giải hòa với cậu ta đi, cũng đừng quên cháu là phụ nữ có thai, đừng có cả ngày than thở vì loại chuyện nhỏ này.”

Khương Nghiên bực mình, im lặng không lên tiếng.

“Cha?”

Thình lình vang lên một tiếng kia khiến hai người ngồi trên ghế dài công viên cùng ngẩng đầu quay lại nhìn.

Đây là giọng của ông xã cô, Khương Nghiên tin mình không thể nào nhận lầm, quả nhiên, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng của ông xã. Có điều, tiếng vừa rồi là – cha – cùng vẻ mặt đầy kinh ngạc lúc này là thế nào?

Còn chưa kịp hỏi thăm thì ông xã cô đã đi tới trước mặt, chỉ nghe anh hỏi người chú đang ngồi bên cạnh mình: “Cha, sao cha biết chỗ này? Cha đến Đài Loan khi nào?”

Khương Nghiên đột nhiên trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn người bên cạnh. Chú là cha anh? Cha của ông xã? Cô cảm thấy mình sắp nổi điên rồi!

Vội vàng đứng dậy, tay chân luống cuống đứng bên cạnh ông xã, giọng yếu ớt khẽ gọi một tiếng – ”

“Cha.”

“Con dâu, con cứ ngồi xuống trước đã.” Chú, á không đúng, cha chồng nói với cô.

Nhất thời cô không biết nên làm sao. Trước không biết chú là cha chồng, cô có thể không phân lớn bé, hiện tại cô đã biết, làm sao cô dám ngồi ngang hàng với cha chồng mình đây? Có cho cô mượn mười lá gan cô cũng không dám.

“Tại sao sau khi biết thân phận của ta, con lại khách khí mà đứng lên như vậy? Vậy ta tiếp tục làm chú của con, không làm cha chồng cũng được.” Hạ Hoành Đồ nghiêm túc nói.

“Cha!” Hạ Phi Phàm phản ứng tương đối kịch liệt. Không làm cha chồng? Không phải bày tỏ không thừa nhận người con dâu này sao? Chuyện này không thể nói giỡn được đâu!

“Xem con khẩn trương như vậy, thật là vô dụng.” Ông liếc nhìn con trai mình hừ một tiếng, ngay sau đó lại nhìn con dâu, “con ngồi xuống nghỉ ngơi, không cần căng thẳng như vậy. Cho dù chú có biến thành cha chồng cũng sẽ không ăn thịt người.”

“Em ngồi xuống đi, không sao đâu.” Hạ Phi Phàm nhìn bà xã nói.

Cuối cùng Khương Nghiên cũng ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ vừa ngồi, nhưng cả người vẫn cứng ngắc,

Đến bây giờ cô vẫn không dám tin người chú đang ngồi bên cạnh mình lại chính là cha của ông xã cô, là cha chồng cô, cũng khó trách ông mất hứng khi cô mở miệng gọi ông là bác [convert: lão bá/bác – những người ngoài 70 tuổi], bởi vì bác – cảm giác như là đời ông nội, mà chú ấy cũng như cha cô thôi.

Hiện tại cô khóc không ra nước mắt, tâm hoảng ý loạn, trước đó cô không biết chú ấy lại chính là cha chồng cô, tất cả những chuyện không nên nói ra cô cũng đã kể hết rồi, thậm chí cả chuyện bên nhà mẹ cô cô cũng nói luôn, còn nói rõ đầu đuôi nữa, rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ?

Cha mẹ tham lợi, quan hệ ruột thịt chưa xác định, còn một chuyện quan trọng trước mắt đó là ông xã không lấy được cảm tình của cha mẹ vợ …

Chuyện này…

Cha chồng nhất định sẽ rất tức giận phải không? Cho dù không biểu hiện ra ngoài nhưng cô vẫn cảm thấy vừa có lỗi vừa không có thể diện nhìn ông.

Khi cô còn đang rối rắm phiền muộn thì hai cha con xa cách tám năm cũng bắt đầu nói chuyện của bọn họ.

“Cha, cha đến Đài Loan khi nào vậy? Sao không báo cho con biết?” Hạ Phi Phàm không còn kinh ngạc nữa, bình tĩnh hỏi.

“Ta là cái gì mà phải báo cho con? Con về Mỹ kết hôn cũng không nói cho ta biết, ta vì cái gì phải báo cho con?” Hạ Hoành Đồ châm chọc hỏi ngược lại.

“Lúc đó thời gian hơi gấp.” Anh trầm mặc một lát mới nói.

“Gấp? Gấp mà còn có thể đi Tây Mỹ hưởng trăng mật?” Hạ Hoành Đồ hừ lạnh.

Thở khẽ một hơi, anh dứt khoát nói thật. “Con nghĩ cha sẽ không quan tâm tới.”

“Không sai, ta không quan tâm. Ta làm gì phải quan tâm đến một đứa con trai sau khi rời khỏi nhà liền bặt vô âm tín, hoàn toàn không có hiếu chứ?” Hạ Hoành Đồ lạnh lùng nói.

Hạ Phi Phàm trầm mặc không nói nhìn cha mình, kinh ngạc khi phát hiện cha mình nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo.

Cha anh hẳn không phải là hối hận lúc đầu đã để anh rời nhà đi, cũng như chuyện hủy bỏ quyền thừa kế của anh đi?

“Cha, sao cha lại đến Đài Loan vậy?” Anh do dự, chậm rãi hỏi.

“Đến bàn chuyện làm ăn. Chẳng lẽ con lại cho rằng ta tới đây là để thăm con sao?” Hạ Hoành Đồ giễu cợt nhìn anh một cái.

“Vậy cũng thật là khéo, vừa vặn lại gặp được con dâu chưa từng gặp mặt ở trong cái công viên nhỏ xíu này.” Anh không chịu yếu thế, lập tức đánh trả.

Khương Nghiên không ngờ hai người họ mới nói có mấy câu thôi mà không khí đã biến thành giương cung bạt kiếm thế này. Đây là hình ảnh của hai cha con bảy, tám năm không liên lạc vô tình gặp lại sao? Thật không thể tin nổi.

“Cha, cha đã đến đây rồi, vậy thì tới nhà chúng con ăn bữa cơm gia đình đi, tài nấu nướng của con rất tuyệt đó, bảo đảm cha ăn rồi sẽ khen không ngớt. Ông xã, anh đến siêu thị mua thêm một ít thực phẩm nha, buổi tối em muốn tự mình xuống bếp.” Cô nhanh chóng lên tiếng.

Không ngờ đột nhiên cô lại có quyết định này, hai cha con cùng ngây ra như phỗng, không cử động cũng không nói được thành lời.

“Ông xã, nhanh lên một chút đi, anh còn đứng đó làm gì?” Khương Nghiên thúc giục.

“Bà xã, em chớ có đùa.” Hạ Phi Phàm hoàn hồn nhíu mày nói.

“Ai nói đùa với anh chứ? Anh nhanh đi mua đồ đi…hôm nay anh không nên làm trái lời em, nếu như anh làm trái lời em, em sẽ cùng cha về Mỹ, em biết rõ cha nhất định sẽ rất thương em và cháu nội.” Cô nói xong đưa tay khoác tay cha chồng đang ngồi bên cạnh, quay đầu, mỉm cười hỏi: “Cha, con nói có đúng không?”

“Không sai, không sai, con nói không sai.” Ông nhất thời vui vẻ cười to, thẳng thắn gật đầu: “Con dâu ngoan, ta nghĩ con hãy theo cha về Mỹ đi, cha nhất định sẽ chăm sóc con và cháu nội thật tốt, tuyệt đối sẽ không giống như ai kia, mỗi ngày đều hại con than ngắn thở dài đâu.”

Mặt Hạ Phi Phàm đột nhiên biến sắc, trông rất khó coi.

“Cha, con muốn cho anh ấy thêm một cơ hội, xem biểu hiện của anh ấy rồi mới quyết định.”

“Thật sao? Được rồi, vậy thì cho nó thêm một cơ hội cũng được .”

“Cám ơn cha. Chuyện mua đồ liền phiền ông xã vậy, em cùng cha về nhà trước đợi anh, anh phải nhanh nhanh về nhà đó. Cha, chúng ta đi.” Nói xong, Khương Nghiên vội vàng kéo cha chồng đứng dậy, lại kéo cha chồng đi như bay rời khỏi công viên.

Trời ạ, sắc mặt của chồng cô thật đáng sợ.

Ông xã, em xin lỗi!



Bữa tối, thức ăn thì rất ngon nhưng không khí cũng rất căng thẳng, đại khái giống như hai kẻ thù ngồi ăn cơm chung với nhau vậy, khiến Khương Nghiên khó mà nuốt trôi, cho nên phản ứng ngay sau khi ăn xong của cô chính là ói lên ói xuống.

Nói thật, đối với chuyện buồn nôn, ói mửa liên tiếp xảy ra năm tháng qua như vậy, cô đã có thể bình chân như vại rồi, nhưng ông xã của cô thì vẫn trước sau như một – không thể bình tĩnh được, làm cho cô vừa hạnh phúc lại vừa có cảm giác không biết nên làm sao.

Đến ngày hôm nay, cô mới phát hiện ra, thì ra ông xã cô mất bình tĩnh như vậy hoàn toàn là vì di truyền từ cha chồng, bởi vì phản ứng của cha chồng cô còn khoa trương hơn ông xã cô nhiều.

“Thằng nhóc này, con còn ngẩn người ở đây làm cái gì, còn không mau đi lấy xe đưa con dâu đến bệnh viện??!”

“Cha, con không sao…. Ọe ––”

“Ói đến thế này còn nói không sao? Thằng nhóc kia, rốt cuộc tại sao vợ con lại ói đến mức này, con có hỏi bác sĩ chưa hả? Không được, nhất định phải đi bệnh viện mới được, con còn không mau đi lấy xe….”

Nhìn cha mình kích động như thế, ngược lại, Hạ Phi Phàm bình tĩnh lại không ít.

“Bà xã con ói xong nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.” Anh tỉnh táo nói, đôi tay kiên định dịu dàng giữ vai bà xã, không sợ dơ, không sợ mùi hôi thối, vẫn luôn ở bên cạnh cô những lúc này.

“Bình thường con chăm sóc bà xã của con như vậy sao? Cái gì mà ói xong nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi, thật tức chết mà!”

Hạ Hoành Đồ nóng giận nói lớn, nhưng Hạ Phi Phàm cũng không đếm xỉa đến ông, bởi vì bã xã của anh cuối cùng cũng không còn ói nữa. Anh vội vàng lấy một ly nước để cô súc miệng, sau khi cô súc miệng xong lại nhanh chóng rút hai tơ khăn giấy để cô lau miệng.

“Rất khó chịu sao?” Anh dịu dàng hỏi, biết rõ là nói nhảm nhưng anh vẫn hỏi.

“Em không sao.” Cô nhất định sẽ trả lời như vậy, sau đó để anh dìu cô về phía phòng khách hoặc phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng hôm nay ——

“Cái gì mà không sao? Con ói đến mật cũng đều phun ra rồi, mặt thì tái mét như mặt quỷ mà con nói không sao? Ta nói cái thằng nhóc kia, bảo con đi lấy xe mà con còn giả bộ điếc không nghe thấy sao? Nếu như con dâu và cháu nội ta xảy ra chuyện gì không may, ta sẽ không tha thứ cho con.” Hạ Hoành Đồ không kìm nổi tức giận quát lên.

“Cha, con thật sự không sao, để cha phải lo lắng cho con, con xin lỗi.” Khương Nghiên mỉm cười nói với cha chồng.

“Con thật sự không sao chứ?” Ông nghiêm mặt hỏi.

“Thật ạ!” Cô bảo đảm, cười cười giải thích, “Bác sĩ nói con nghén nghiêm trọng hơn các thai phụ khác có thể là do thể chất của con, chỉ cần con nghỉ ngơi nhiều và bảo bối lớn lên bình thường thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, xin cha yên tâm.”

“Vậy con còn ói như vậy đến khi nào?”

“Bác sĩ nói mỗi người đều khác nhau, có người còn ói đến ngày dự sinh em bé.” Cô cười khổ nói.

“Tại sao có thể như vậy? Vậy lần sau con mang thai cũng sẽ ói đến ngày sinh sao?” Hạ Hoành Đồ có chút khó tin nhìn cô.

“Không có lần sau.” Hạ Phi Phàm quả quyết xen ngang.

Khương Nghiên để ý thấy sau khi cha chồng nghe ông xã nói như vậy liền trề môi một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Cô có chút biết ơn.

“Con có muốn về phòng nghỉ ngơi một chút không?”

Sau khi ba người trở lại phòng khách, cha chồng hỏi cô, cô suy nghĩ một lát liền gật đầu, nhường lại không gian phòng khách cho hai cha con họ, cô hi vọng quan hệ của bọn họ có thể tốt hơn một chút.

Vì thế, lúc ông xã dìu cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi, cô còn đặc biệt đem chuyện sẽ theo cha chồng về Mỹ để nhắc nhở cũng như uy hiếp anh, muốn anh bình tĩnh nói chuyện với cha, không cho phép anh làm cha tức giận bỏ đi.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng cách âm thật tốt, Khương Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại, nghĩ thầm nhắm mắt nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, nào ngờ bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Cô hoàn toàn không biết khi cô sắp ngủ, hai cha con ngoài phòng khách kia vì cô mà không màng đến chuyện đang bất hòa, bắt tay hợp tác một âm mưu nói dối như cuội…….


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...