Trọn Đời Em Nuôi Anh
Chương 6: Bỏ thuốc
Mạc Tùy làm theo ca luân phiên, ngày nào phải làm ca sáng cô cũng cố gắng nhẹ tay nhẹ chân để khỏi đánh thức anh. Nhưng đôi khi nhìn đôi chân thẳng rắn chắc kia rủ xuống đất cô vẫn có chút băn khoăn. Nói thế nào thì anh ta bây giờ cũng đã có việc làm, về sau tiền lương đều sẽ bay vào túi của cô. Cứ để anh ta ngay cả ngủ cũng không được ngon thế này, lương tâm ít ỏi của Mạc Tùy rốt cuộc cũng có chút xíu lung lay!
Trong siêu thị có rất nhiều hàng ế hoặc hàng tồn, nhân viên làm việc trong siêu thị có thể mua theo giá chiết khấu, Mạc Tùy cho rằng đây là ưu điểm duy nhất khi làm ở siêu thị!
Cô cầm mấy chai dầu gội và sữa tắm chuẩn bị về nhà, quay đầu lại bỗng thấy một chiếc giường gấp đặt ở hàng lang. Đây là hàng trưng bày ở tầng hai. Cô túm lấy Vương Triệu Tường đang định cầm tiền, “Chú quản lý, cái giường này cũng thanh lý ạ?”
“Đúng vậy, cô muốn à?”
“Vâng, rẻ thì cháu lấy, bao nhiêu vậy?”
“30 tệ, muốn thì lấy đi!” Đối diện lại có nhân viên hỏi mua, Vương Triệu Tường vội vàng quay lại!
Mạc Tùy ngồi xổm xuống lay lay kiểm tra một lượt, ngoại trừ góc phía dưới bên trái thiếu một cái đinh ốc, góc trên bên phải thiếu một thanh dát giường thì những linh kiện khác còn đủ cả. Cô ấn thử lên phía trên. . . còn chắc chán!
“Được rồi, cháu lấy cái này!” Cô hì hục dọn dẹp giường, sau đó trả tiền cho lãnh đạo rồi vác ra ngoài!
Nhìn thì không lớn mà lúc vác lên lại nặng trịch. Cô dựng thẳng giường, đặt lên phía trước yên xe. Cô nhìn quanh một lượt. . . Muốn đạp xe về là bất khả thi rồi, chỉ có thể chậm chạp dắt cẩn thận. Cô buồn bực ‘chậc’ một tiếng, hơi hối hận vì đã mua chiếc giường này, thật phiền toái!
Mua đồ ăn là nhiệm vụ của cô, lúc tan tầm sẽ thuận tiện mua đồ dự trữ vài ngày mang về. Phía trước đặt cái giường kềnh càng đi vào khu chợ tấp nập rất khó khăn. Cô khó nhọc mua được một ít rau củ, xong lại đi mua cá trích. Quầy hàng thuỷ sản ẩm ướt, mặt đất trơn trượt, cô vừa chỉ vào trong thùng nói: “Lấy cháu hai con này!” thì đã ngã ‘rầm’ xuống đất.
Cả xe lẫn giường thép đều đè lên bụng cô, tóc ở sau gáy dính xuống đất ướt nhẹp. Mạc Tùy vừa buồn nôn vừa xấu hổ, vội vàng đứng lên nhìn những ánh mắt hóng hớt xung quanh, không nhịn được gào lên: “Nhìn cái rắm, chưa thấy ai ngã bao giờ à!”
Mắng xong ngay cả cá cũng không cần, xị mặt, kéo giường thép hì hục vội vàng chuồn mất!
Đi đến cửa khu trọ cô lại gặp được ông cụ nhà hàng xóm. Mạc Tùy chào một tiếng rồi đi vào nhà, đột nhiên bị ông gọi lại, “Aiz, Tiểu Mạc à, quần cháu sao lại thế này?”
“À, cháu vừa vấp ngã, không sao đâu!”
“Không phải!” Ông ấy chỉ vào mông cô, “Còn có con cua đang treo lủng lẳng kia kìa!”
Mạc Tùy sững sờ, kéo quần quay đầu lại xem. Giữa mông cô có một con cua, hai cái càng to oành kia đã kẹp chặt lấy rãnh quần cô. Thảo nào cô thấy mông nằng nặng, vốn tưởng do dính nước, ai dè là tại con cua không biết xấu hổ này. Mặt Mạc Tùy tái mét, đưa tay định bắt!
“Aiz, đừng bắt!” Ông cụ vội la lên, “Cua mà đã kẹp thì nó không thả đâu, cháu đừng kéo, kéo không khéo là rách cả quần đấy. Cứ để vậy mà về nhà rồi lấy nước đổ vào, nó sẽ tự thả ra thôi!”
Mạc Tùy cứng ngắc buông tay, cúi gằm mặt đi vào!
Cô phi lên tầng như bay, ném cái giường gấp xúi quẩy này xuống đất rồi về phòng thay quần. Sau đó cô nghe theo lời ông cụ, bắt được con cua thả ra. Mạc Tùy cầm đũa hung dữ chọc chọc mai cua cứng rắn, hai cái càng cua siêu bự giơ lên để lộ ra phần bụng phẳng, “Này thì hung, này thì mạnh, tối nay tao ninh sống mày. Lại dám kẹp mông tao diễu khắp phố, mặt mũi tao bị mày làm mất hết rồi!”
Nói xong, lại hung hăng chọc chọc cho hả giận!
Tùy Kỳ rạng sáng trở về thấy giữa phòng khách đặt một chiếc giường xếp gãy liền sửng sốt. Mạc Tùy luôn thờ ơ với anh, nói chuyện cũng hay nói móc châm chọc, không ngờ cô sẽ lo lắng đến vấn đề nghỉ ngơi của anh như vậy. Anh bất giác nhìn sang cửa phòng đóng chặt, cô gái này. . . . . . Thật ra vẫn rất tốt bụng!
Quãng thời gian anh nằm màn trời chiếu đất cũng coi như nếm trải hết đắng cay ngọt bùi. Mạc Tùy không phải người hiền lành nhất, nhưng là người duy nhất chủ động giúp anh. Cho dù xuất phát từ điều kiện gì đi nữa thì điều này vẫn khiến anh ghi nhớ trong lòng. Anh sống chết quấn lấy cô cũng xuất phát từ bất đắc dĩ và quyết tâm đập nồi dìm thuyền [1], cuộc sống như vậy anh thật sự không thể nào sống tiếp được nữa, cũng may lần đặt cược này anh đã đặt đúng cửa!
[1] Đập nồi dìm thuyền – Phá phủ trầm chu: Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀.
Ngày hôm sau Tùy Kỳ cố ý nhắc tới chuyện này để cám ơn cô. Mạc Tùy vừa thấy cái giường gấp kia liền nghĩ ngay đến con cua không biết đã tiêu hóa đến đâu rồi. Mặt cô lập tức đen lại, hung dữ trợn mắt nhìn anh, xoay người đi vào toilet, để Tùy Kỳ vô tội đứng sững sờ ở đó không biết mình đã làm sai chỗ nào!
Trong siêu thị, số nhân viên luôn thay đổi rất nhiều. Thứ nhất là do công việc thì vừa bẩn vừa mệt, thứ hai là do tiền lương khấu trừ bảo hiểm xong thì cũng chẳng còn lại là bao. Người mới tới làm một ngày đã bỏ chạy cũng không hiếm, đúng hôm nay thì một thằng oắt mới đi làm bên khu thực phẩm bỏ việc, cấp trên đành gọi người từ khu khác sang!
Quản lý khu thực phẩm Lư Khải vì chuyện chuyển người đã đứt mất mấy dây thần kinh não. Lần nào cũng vậy, vất vả bồi dưỡng ra một đứa là lại chạy mất, tâm huyết đều đổ sông đổ biển cả!
Anh ta và Mạc Tùy cũng khá thân, biết cạnh cô có nhiều anh em bạn bè, không nhịn được than thở với cô: “Tiểu Mạc, em giúp anh tìm đứa nào đáng tin một chút nhé, cứ thế này thì anh chưa già đã bạc đầu mất!”
“Được thôi, để em xem, tìm được em sẽ báo cho anh!” Mạc Tùy lập tức đồng ý, về phần cụ thể khi nào thì có thể tìm được rồi hẵng hay!
Chủ quản khu thực phẩm và khu gia dụng bình thường có chút tranh hơn thua. Mạc Tùy là người của khu gia dụng, tuy rằng giúp anh ta tìm một người đáng tin cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng cô cũng lười làm những chuyện như vậy. Chẳng may lão đại nhà mình nghe được tin tức trong lòng có vướng mắc, thì cô biết sống sao?
Hôm nay cô làm ca tối, bởi vì sắp phải kiểm kê kho cho nên mấy ngày nay các khu đều đang làm chuẩn bị, thời gian tan tầm cũng muộn hơn bình thường!
Lúc cô về đến nhà thì xương sống từ cổ xuống đều đã cứng đờ rồi. Lục tục xoa cổ mở cửa, ánh sáng đột nhiên đập vào mắt làm cô hơi bất ngờ. Bình thường giờ này Tùy Kỳ không thể nào ở nhà được!
Cô bỗng cảnh giác, lùi lại một bước, ánh mắt cẩn thận nhìn từng góc trong không gian phòng vốn chẳng rộng là bao, cuối cùng tìm được một bóng đen ở góc cửa phòng bếp. Quần áo màu đen lấp ló ở ngoài hơi hơi lay động!
Khi cô đang do dự không biết có nên vào hay không thì người kia khẽ rên rỉ một tiếng. Âm thanh trầm thấp mềm mại như tiếng đàn cello. Mạc Tùy trợn mắt chạy vào, lúc lao tới cửa phòng bếp lại thấy Tùy Kỳ đang cuộn người nằm trong phòng bếp, quần áo trên người vẫn là đồng phục quán bar, nhưng dường như đã bị lôi kéo nên vô cùng xộc xệch. Khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm Mạc Tùy!
“Tôi. . . . . . !” Cô cũng không biết phải nói gì. Nhìn là đã thấy anh ta bị bỏ thuốc. Mẹ nó, đám súc sinh!