Trọn Đời Bình An
Chương 22
Phong Ca
Mục An nằm trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà. Mỗi lúc nhắm mắt lại trong đầu lại từ từ hiện ra cặp mắt đen nháy kia, Mục An cảm thấy sóng lòng trào dâng cuồn cuộn. Rõ ràng chỉ là một cậu con trai đơn thuần 18 tuổi thế mà lúc đứng trước cô, mặt đối mặt với anh, gần như mọi thứ đều thoát ra khỏi phạm vi kiểm soát của cô. Anh nhìn cô như có rất nhiều cảm xúc, Mục An chỉ cảm thấy ánh mắt ấy không phải là tình yêu mà giống như… toan tính? Vì sao lại có cảm giác này, chỉ là một cậu con trai 18 tuổi thôi mà. Có phải tự cô suy nghĩ quá nhiều?
Trong buổi chiều mưa rơi bàng bạc kia, Mục An sau một lúc khiếp sợ đã bình tĩnh mỉm cười, nói với Du Khâm: “Cám ơn.”
Du Khâm bị từ chối chỉ nheo nheo con mắt nhẹ nhàng cười, cũng không nói gì. Tình huống như thế căn bản vẫn chưa rõ ràng, giống như đánh một thế cờ, chưa phân thắng bại. Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Sau đó vẫn như không có việc gì đi học bình thường, Du Khâm hình như cũng không toan tính thêm cái gì, Mục An cũng an tâm hơn.
Ngày học thứ hai, Mục An chợt phát hiện Du Khâm rất yên tĩnh, ít nói chuyện, sắc mặt cũng không tốt lắm. Mục An không dám kín đáo quan sát anh, đến lúc buổi học đã diễn ra được hơn nửa, cô mới phát hiện ra giọng anh hơi khàn khàn. Mục An trực tiếp đưa tay sờ trán anh nói: “Cậu sốt rồi, tại sao lại không nói?”
Giọng nói Du Khâm rất thấp, khàn khàn nói: “Chỉ là cảm vặt.”
“Uống thuốc chưa?” Mục An không hiểu nổi sự quan tâm của mình đối với tên nhóc này nên cảm thấy bất lực, cảm giác mình giống như một người mẹ.
“Ngủ một giấc là được rồi.” Du Khâm khinh thường nói, hai năm qua cơ bản đều trôi qua như thế, từ sau sự kiện kia anh chán ghét bệnh viện và uống thuốc.
Mục An nhìn anh rồi đẩy bàn học ra, không nói gì. Sau đó đi vào phòng ngủ của anh lấy ra một cái áo gió màu xanh đen đưa cho anh, dáng vẻ kiên quyết không cho phép chối từ: “Đi bệnh viện.”
Du Khâm vẫn còn đang ngồi bên bàn học, ngẩng đầu nhìn cô vài giây, trong mắt hình như ẩn chứa nét cười: “Tôi không thích đến bệnh viện truyền nước.”
Mục An giận dữ liếc anh một cái: “Bây giờ nói không đi, chờ đến lúc bệnh nặng phải nằm viện luôn đi.”
Du Khâm ngập ngừng một chút mới chậm rãi đứng dậy, lấy áo gió cô đưa ra mặc vào, đi theo cô ra khỏi nhà.
Tới bệnh viện, Mục An thu xếp ổn thỏa, hai người im lặng ngồi đợi trước cửa phòng khám. Có lẽ vì Du Khâm bị bệnh nên vào bệnh viện cũng không nói gì. Mục An liếc anh một cái, anh lại chỉ ngây ngốc nhìn vào cửa phòng khám. Mục An cũng không nói chuyện mà nhìn quanh bốn phía.
“Cô có từng hận ai đó rất sâu sắc chưa?” Du Khâm bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, Mục An kinh ngạc quay đầu nhìn anh, bị câu hỏi đột ngột của anh làm cho suy nghĩ trở nên mơ hồ, ngẫm nghĩ một lúc mới từ từ trả lời: “Không có, hận không phải là một việc tốt.”
Du Khâm không nói, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi dưới, giống như cười mà lại không phải. Sau đó không khí lại rơi vào trầm mặc.
Mục An nghi ngờ, từ sau khi quen biết anh mới phát hiện rất nhiều khi trông anh như đang trăn trở suy nghĩ gì đó. Mà bây giờ, như lại lộ ra một cảm giác ưu thương khó tả. Là… về chuyện của ba mẹ anh sao?
“Chuyện đó… Ba mẹ cậu là sao?” Mục An giống như không nghĩ mà thốt ra, nói xong mới cảm thấy câu hỏi này quá mức đường đột, không phù hợp với tính cách vốn cẩn thận của cô.
Một lát sau, Du Khâm mới quay đầu nhìn cô nhưng chưa trả lời, đúng lúc đó có y tá gọi họ vào khám, lúc đứng dậy Du Khâm nhẹ nhàng thả lại một câu: “Là ngoài ý muốn.”
Uống thuốc, còn phải truyền nước. Mục An ngồi ở đầu giường chăm sóc anh, hai mắt Du Khâm vẫn nhắm chặt, sắc mặt so với lúc trước đã tốt hơn một chút. Mục An là một người làm cái gì đều kiên trì, giọt nước truyền không chảy quá nhanh, từng giọt từng giọt một, thế nhưng Mục An lại không hề cảm thấy buồn ngủ, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện đổi bình truyền. Cô ngồi ở ghế cạnh giường, lấy di động chơi trờ chơi. Tới khi thay bình truyền thứ hai thì đã gần một giờ sáng. Dù là mấy giờ cô vẫn ngồi yên lặng, không dám ngủ.
Du Khâm hình như trong lúc ngủ lại có cảm giác bất an, Mục An nghe được tiếng động rất nhỏ liền nhìn lên giường thì thấy chân mày Du khâm nhíu chặt lại, như đang giãy dụa, hẳn là đang gặp ác mộng. Bất ngờ anh mở bừng mắt ra, ánh mắt ngây dại nhìn lên trần nhà, hơi thở hổn hển.
Mục An nhìn mấy giọt mồ hôi nhỏ trên trán anh, thấp giọng gọi: “Du Khâm, cậu không sao chứ?”
Du Khâm vẫn tiếp tục nhìn lên trần nhà, im lặng một lúc: “Không sao.” lại nhắm mắt lại. Mục An cho là anh ngủ tiếp nên cũng không nói gì, bỗng nhiên anh lại mở miệng: “Là gặp mộng.”
Vẻ mặt Mục An trở nên nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng: “Ác mộng sao? Nếu là mộng thì không có gì phải sợ.”
Du Khâm nghiêng mặt nhìn sang giường Mục An: “Cuộc sống của cô… có phải là rất đơn thuần không?”
“Chẳng lẽ của cậu rất phức tạp?” Mục An cười ẩn ý nhìn anh một cái, “Rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ, cần gì phải thâm trầm thế.”
Du Khâm cụp mắt xuống: “Nếu như có thể, tôi cũng hi vọng cuộc sống của mình có thể đơn giản một chút.” Ai cũng không thích ở cái tuổi này mà đã phải đeo gánh nặng đó trên lưng, thật không chịu nổi.
Trong phòng bệnh lại yên tĩnh, Mục An nhìn người đang nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, hình như có một số thứ cô không thể hiểu được, có lẽ cuộc sống của anh… thực sự không đơn giản như vậy?
“Có thể nói cho tôi biết, cậu vừa mơ thấy gì không?” Mục An biết anh nhất định chưa ngủ, chỉ đang nhắm mắt.
“… Mơ tới cha mẹ tôi .”
Mục An mím môi, không biết có nên tiếp tục đề tài này không, lúc cô còn đang trầm mặc Du Khâm đã nói tiếp; “Hai năm trước… Tôi tận mắt nhìn thấy họ bị người ta ném xuống từ tầng hai mươi cao nhất.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Mục An trắng bệch, sau lưng còn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hai năm trước? Không phải là lúc đó anh mới có 16 tuổi… Tận mắt nhìn thấy cha mẹ chết trước mặt mình! Thật là quá tàn nhẫn mới có thể làm ra chuyện này!
Cô sửng sốt một lúc mới lúng túng nói: “Là bị giết?”
Du Khâm không nói gì thêm, tay ở trong chăn đã nắm chặt thành quyền. Mục An cũng trầm mặc hơn, trong lòng có một chỗ nào đó… không nói rõ là thế nào nhưng đang bắt đầu rung động.
Lúc truyền dịch xong đã là ba giờ sáng. Mục An lái xe đưa anh về nhà, Du Khâm nằm trên giường mơ màng ngủ tiếp. Lúc tỉnh lại lần nữa, anh mở mắt ra đã thấy nắng ấm chan hòa bên ngoài cửa sổ, thờ một hơi thật dài. Lại một ngày mới bắt đầu.
Đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Mục An đang cuộn mình ngủ trên ghế sô-pha, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng. Du Khâm hơi sửng sốt, không ngờ cô còn ở đây. Đi tới bên cạnh sô-pha, ngồi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của cô, sáng sớm rèm phòng khách còn chưa kéo ra, giữa ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt của cô nửa ẩn nửa hiện trong không gian mờ mờ, có vài sợi tóc rủ xuống mặt làm cho cô ngủ không an giấc, Du Khâm đưa tay vén những sợi tóc tơ ra sau tai cô, ngón tay chậm rãi trượt xuống vai.
Nhìn thấy nét mặt nhu hòa của cô, Du Khâm thu tay lại, âm thầm nhắm chặt mắt. Mục An, xin lỗi, vì gặp tôi, sau này…. cuộc sống của cô sẽ không tiếp tục đơn thuần được nữa, món nợ mà Mục gia nợ tôi, bây giờ phải trả lại.
Lông mi Mục An nhẹ nhàng động đậy, Du Khâm đứng dậy ngồi xuống ghế đối diện, Mục An mở mắt ra đã nhìn thấy Du Khâm đang nhìn cô, vài giây sau cô mới hoàn hồn: “Bây giờ còn khó chịu không?”
Du Khâm cười cười: “À, đã không sao nữa rồi.”
Mục An đứng dậy, day day huyệt thái dương: “Đói bụng không? Tôi nấu cháo rồi, vẫn hâm nóng đấy, bây giờ có thể ăn rồi. Tôi còn phải quay về trường, tự cậu lấy đi.”
“Cô… vẫn không ngủ từ tối qua?” Du Khâm hơi bất ngờ, Mục An… hình như luôn luôn làm cho anh bất ngờ.
“À, không sao. Trước đây lúc học đại học, tôi cũng thường xuyên thức đêm xem tiểu thuyết.” Mục An quay đầu nhìn anh cười, “nhớ ăn đúng giờ đó!”
Nhìn Mục An đổi giày rời khỏi nhà, Du Khâm vẫn ngồi im trên sô-pha một lúc lâu.
Đi tới cửa sổ, kéo chiếc rèm cửa ra, Du Khâm nhìn mặt trời đang dần nhô lên khỏi đám mây, ánh sáng vàng ánh bao phủ phòng khách. Trong phòng còn phảng phất mùi thơm của cháo gạo kê, Du Khâm đứng trên ban công, gió buổi sáng thổi nhẹ làm vài sợi tóc bay bay, hai tay anh đặt ở lan can, ngẩng đầu nhìn lên, hình như… có một cảm giác ấm áp trong long đang dần lan tỏa.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp