Trọn Đời Bên Em

Chương 13: Cãi nhau


Chương trước Chương tiếp

Trên đường trở về, Bạch Dĩ Mạt một tay chống đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, tò mò hỏi: “Lúc nãy trong phòng khách cậu nói chuyện gì với thầy Tập thế?”

“Không có gì! Nhắc lại chuyện cũ thôi! Cậu cũng biết hồi trước bọn mình hay bị phạt mà.” Hướng Nhu nhìn phía trước cợt nhả trả lời.

“À, đúng thế! Khi đó xém chút nữa bị thầy Tập phạt rồi.”

“Cậu cũng thể!”

Đúng lúc đó, điện thoại Hướng Nhu vang lên, ánh mắt của Bạch Dĩ Mạt đang nhìn ra ngoài cửa xe thu về, hiệu quả cách âm trong xe thật là tốt, tốt đến mức Bạch Dĩ Mạt có thể nghe rõ âm thanh bên đầu kia rất quen tai.

Ngữ khí của Hướng Nhu hờ hững ừ vài tiếng rồi để lại một câu: “Đến lúc đó anh tìm em nói chuyện sau” sau đó khác điện thoại.

Lúc hắn quay đầu lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt không kịp thu về của Bạch Dĩ Mạt: “Ánh mắt kia của cậu là ý gì?”

Bạch Dĩ Mạt lập tức ngoảnh đầu sang chỗ khác, ánh mắt tập trung nhìn vào phía trước: “Ánh mắt gì chứ?”

“Đúng rồi, nghe bảo cậu rất thạo mấy vụ hợp đồng quyền tài sản thì phải.” Hướng Nhu bỗng dưng nói sang chuyện khác.

“Đừng có nói với tôi bằng cái miệng lưỡi hách dịch như thế, nói chuyện chính đi.” Hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nói chuyện làm ăn với cô, đặc biệt là bây giờ.

“Người đẹp à, giúp một việc thôi!” Hướng Nhu tiến công phát huy tinh thần không biết xấu hổ của mình.

“Hễ là chuyện của người phụ nữ bên cậu, hai chữ này, không có cửa đâu.”

“Ha, thế cậu không phải là phụ nữ sao! Phụ nữ với nhau tội tình gì phải làm khó nhau.”

Bạch Dĩ Mạt khinh thường hừ một tiếng: “Hướng Nhu đại thiếu gia, cậu định cho tôi thêm phiền phức sao! Mấy vụ trong tay tôi bây giờ cũng chưa xong, tại sao tôi phải nể mặt cái người thích chuyện bé xé ra to như cậu chứ.”

Hướng Nhu cười nịnh bợ: “Ai dám để cậu nể mắt chứ! Có dám không?”

Bạch Dĩ Mạt cảm thấy bất an, trong lúc nhất thời không nói ra được, khẩu khí của cô có phần dịu đi: “Tại sao cậu phải tìm tôi, cái kiểu kiện tụng thế này còn có khối người cũng làm được, muốn nổi tiếng có nổi tiếng, muốn đầu óc có đầu óc, muốn ăn nói có ăn nói.”

“Là tớ chỉ quen mình cậu!”

“Đừng có giả vờ, cái bản mặt Hướng tổng anh dù ở đâu cũng được xem như là tổ tông mà hầu hạ, ai dám không quen biết với anh! Huống hồ giá thu của tôi vô cùng cao, cậu cũng biết tôi là kiểu người càng là người quen càng chém mà.”

Hướng Nhu bật cười, giống như là nghe câu chuyện cười nào đó vậy: “Là ông nội tớ đồng ý, còn đặc biệt đồng ý chịu để cậu chém, có biết không?”

Bạch Dĩ Mạt bế tắc lườm hắn một cái: “Nói đi! Ai?”

“Trịnh Tịnh Viên.”

Bạch Dĩ Mạt vừa nghe, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, khóe miệng vốn cong lên giờ đông cứng lại, dần dần trầm xuống.

“Đại minh tinh! Không bàn nữa.”

Hướng Nhu nhìn thoáng qua khuôn mặt cúi gằm của Bạch Dĩ Mạt, hỏi: “Sao cậu vừa nói đã trở mặt rồi.”

“Tôi trở mặt thì đã sao, mặt của tôi tôi muốn trở thể nào là việc của tôi, cậu quản được sao!”

“Không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ, cậu bảo giữ lại khuôn mặt này cho tớ, thì cũng phải nể mặt chứ!” Hướng Nhu thay đổi sách lược, bắt đầu quấy rầy rồi cứng rắn.

Trong con ngươi trong suốt của Bạch Dĩ Mạt không hề có một tia ấm áp nào, miệng lạnh băng: “Mặt tăng mặt phật tôi không nhận ra, mặt mũi của cậu trị giá bao nhiêu đồng, tôi đây xưa nay hoàn toàn không có cửa VIP.”

“Này, sao cậu lại thế chứ? Cậu nói thật cho tớ vì sao cậu lại không chào đón cô ấy?”

“Người ta là đại minh tinh, tôi nào dám không chào đón cô ta? Chỉ nói đến số lượng fans của cô ta nhé, mỗi người mà chỉ cần một miếng nước bọt thôi cũng đủ để nhấn chìm tôi, cái kiểu này không lấy lòng thì tôi sống thế nào đây?”

“Bạch Dĩ Mạt, không phải là cậu đố kỵ với người ta đấy chứ! Hay là ghen tức rồi! Hoặc là do cô ấy còn là… của tớ” (-> câu văn bên Trung ngược lại với bên mình, như tiếng Việt là “xx của oo” thì bên đấy lại là “oo đích xx”, nguyên câu trên là ‘cô ấy là của tớ…’, để phù hợp vs văn phong tớ chuyển dấu ba chấm lên trên.)

“Dừng xe.” Bạch Dĩ Mạt lập tức cắt đứt giả thuyết của hắn, ngữ khí quyết đoán.

“Đang trên đường cái, cậu nổi điên làmgif, chẳng hiển cậu ra sao cả!” Hướng Nhu cũng không nhịn nổi, cô gái này một giây trước còn rất tốt, nói nói cười cười, sao trong chốc lát lại quay ngoắt lại thế?

Ánh mắt Bạch Dĩ Mạt khép lại, hét lên: “Mẹ kiếp tôi là kẻ điên đấy, cậu dừng xe cho tôi.”

Chân phanh được Hướng Nhu giẫm lên, không đợi xe dừng lại hoàn toàn Bạch Dĩ Mạt đã vội vàng nhảy xuống, cũng không thèm để ý đến hắn nữa, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Hướng Nhu chậm rãi đi theo sau cô, đến lúc nhìn thấy cô vẫy một chiếc taxi rồi mới yên tâm lái đi.

++

Hướng Nhu buồn bực nốc một ngụm rượu, Tưởng Quân ở một bên tỉnh bơ liếc hắn.

“Em nói này, anh nhìn em cũng đủ rồi, mau uống rượu đi.” Hướng Nhu đặt ly rượu xuống, vừa hay đụng phải nụ cười như có như không của Tưởng Quân.

Tưởng Quân cầm ly rượu lên trong tay lắc lư, ánh mắt không để lọt qua bất kỳ diễn cảm nào của Hướng Nhu: “Nói cho anh hai biết, là ai trêu chú?”

“Còn có thể là ai được nữa? Bị Thỏ Con cắn!” Hướng Nhu uống đã hơi say, vội chồm tới nói với Tưởng Quân “Quân lão đại, anh nói thử xem phụ nữ một ngày nghĩ cái gì? Trở mặt còn nhanh hơn cả trở trời.”

“Không ngờ chú thế này mà lại bị Bạch Dĩ Mạt dắt mũi, anh nói chú vẫn chỉ là một tên tiểu tử mà thôi! Động một chút là giận dỗi. Huống hồ, bản lĩnh của chú trong đám con gái có phải không thành thạo đâu chứ, sao đến lượt Bạch Dĩ Mạt thì lại mất hiệu lực rồi?”

Tưởng Quân đã quen với việc Hướng Nhu bị Bạch Dĩ Mạt chọc tức đến giậm chân, cũng biết khắp thiên hạ có thể làm cho con hổ mặt cười này xù lông lên thì chỉ có một con thỏ kia thôi.

Hướng Nhu ngửa đầu uống rượu rồi đặt ly xuống, khoát tay nói: “Không phải em gây sự với cô ấy! Em với cô ấy nói chuyện chính sự mà! Biết Trịnh Tịnh Viên không, cô ấy muốn về nước phát triển, hợp đồng bên kia có chút vấn đề, sống chết cũng không chịu buông người, em nghĩ Bạch Dĩ Mạt không phải là người nhà nghề trong phương diện này sao? Cũng chỉ là nhờ cô ấy giúp một việc thôi! Lúc bắt đầu cũng đã đồng ý rồi, nhưng vừa nghe là Trịnh Tịnh Viên thì lại lật lọng, cũng chẳng biết bọn họ có thâm cừu đại hận gì nữa!”

Tưởng Quân bật cười: “Tiểu tử như chú mặc dù dạo chơi trong bụi hoa nhiều năm, phụ nữ cũng nhiều chứ không ít, sợ là đến ngay bản thân chú cũng không nhớ nổi, nhưng anh thì còn nhớ rất rõ, cô bạn gái chính thức của chú sau Lam Tiểu Hạ thì chính là đại minh tinh Trịnh Tịnh Viên!”

Hướng Nhu thở dài gật đầu: “Anh cũng biết chuyện của Trịnh Tịnh Viên là do em cảm thấy nợ cô ấy, tuy đã sớm chia tay nhưng vẫn có thể giúp đỡ.”

Tưởng Quân cười vỗ vai hắn: “Mấy năm nay chú cũng giúp cô ấy không ít, cô ấy có thể đi đến ngày hôm nay, đều chẳng phải là do chú ở ngoài sáng trong tối giúp đỡ sao, huống hồ chú nợ cô ấy cái gì, trâu không uống nước vẫn cứ cố chấp ấn đầu xuống sao? Đây cũng không phải là chuyện cần chú giúp.”

“Anh cũng biết em không thích nợ người ta mà.” Đặc biệt là Trịnh Tịnh Viên.

“Nợ! Đúng rồi, không phải chú nói khi đó Bạch Dĩ Mạt ở với hai người sao? Cô ấy biết rồi ư?”

Hướng Nhu lắc đầu: “Không có đâu! Ngủ một mạch cho đến trưa hôm sau, cũng chẳng biết chuyện gì.”

“Tại sao anh lại thấy hai người rất giống một đôi nam nữ si tình vậy nhỉ? Chú với Trịnh Tịnh Viên chia tay cũng đã lâu, thật sự không không nghĩ đến nha đầu Bạch Dĩ Mạt kia ư?”

Tưởng Quân rất hiểu rõ người anh em trong nhóm của mình, Bạch Dĩ Mạt này trong mắt Hướng Nhu tuyệt đối không giống như thế, tuy hắn luôn mồm bảo là do ông nội bắt ép phải đối tốt với Bạch Dĩ Mạt, nhưng chỉ cần là người sáng suốt vừa nhìn cũng biết có ai bị bắt ép còn giống hắn lại cam tâm tình nguyện như thế không?

Mà Tưởng Quân vừa nói thế, trong lòng Hướng Nhu bỗng hồi hộp không ít, hắn chỉ biết Bạch Dĩ Mạt trong lòng hắn chiếm một vị trí đặc biệt, hắn không nhắc đến không có nghĩa là hắn không biết rõ như thế nào sao? Nhưng từ nhỏ đến lớn, nha đầu kia dường như chỉ xem hắn như anh em bạn bè, thậm chí còn giúp hắn thảo luận nữ sinh nào xinh xắn, nữ sinh nào thích hợp với hắn, cao hơn một tí là còn giúp hắn dắt dây tơ hồng luôn.

Hắn cũng là người kiêu ngạo, nếu Bạch Dĩ Mạt đã thích sự nghiệp bà mối như vậy thì hắn cũng giúp cô thỏa ước. Cho nên, dần dần hắn ở trong miệng người khác là một hoa hoa công tử, ăn cơi trác táng, tuy nhiên hắn không quan tâm, hắn chỉ cần biết phản ứng của Bạch Dĩ Mạt đối với những chuyện này, nhưng điều làm hắn thất vọng chính là, cô không có phản ứng gì.

Nếu đã như vậy, thì cứ cãi nhau tiếp đi! Ít nhất phụ nữ bên hắn có thay đổi thì trước sau Bạch Dĩ Mạt vẫn luôn ở cạnh hắn, thế là đủ rồi.

“Thế thì sao chứ, cô ấy chính là con thỏ không tim không phổi phiền lụy khốn kiếp, không nhắc đến cô ấy nữa, nào, uống rượu.”

“Đúng rồi, cậu thật sự không cho Hàn Thiên cơ hội hợp tác sao? Bọn họ vẫn còn dựa vào cậu đổi ý?” Tưởng Quân lànhaan tài kiệt xuất của công ty sở hữu đất đai trong thành phố S, không giống Hướng Nhu phạm vi nào cũng vươn tay đến, cho nên cũng giống như tập đoàn Hàn Thiên kinh doanh đất đai, Tưởng Quân anh sao có thể không rõ rốt cuộc đang xảy ra vấn đề gì cứ.

Hướng Nhu dựa vào ghế salon hút một hơi thuốc: “Tình huống Hàn Thiên trước mắt là miệng cọp gan thỏ, vốn dựa đấu giá mảnh đất kia tăng lên hòng trở mình, ai ngờ lại bị em cắt mất râu, bọn họ liền bàn bạc hợp tác với bọn em, vốn em nghĩ vụ này cũng cần có đối tượng hợp tác, mặc dù bên trong Hàn Thiên có vấn đề, nhưng Hàn Thượng Phong đúng là một nhân tài, hợp tác với anh ta thì chẳng khác gì tạo cục diện song doanh, chỉ có điều, em không thích.”

Tưởng Quân lắc lư ly rượu trong tay, cười nói: “Cậu đâu chỉ là cắt mất râu của bọn họ, cậu đừng nói với anh là cậu không biết anh cũng nhắm vào mảnh đất kia.”

Hướng Nhu thở ra vòng khói, thản nhiên nói: “Cho nên bây giờ là lập công chuộc tội, tìm lão đại anh hợp tác thôi!”

Tưởng Quân lắc đầu: “Anh nói rồi cậu đem cho anh trợ thủ đắc lực của cậu, anh sẽ suy xét lại.”

Khóe miệng Hướng Nhu cong lên, nói: “Cũng không phải là em không muốn, nhiều năm như vậy những công ty muốn săn đầu cô ấy còn ít sao, người ta chỉ thích làm trợ lý cho em.”

“Người như vậy mà ngày nào cũng phải giúp cậu xử lý mấy chuyện vở lỡ của cậu, đúng là nhân tài không được trọng dụng! À này, không phải là cô ấy thích cậu không?”

“Cô ấy? Không có đâu, kiểu người quanh năm chỉ có một vẻ mặt như thế không bao giờ thích hợp với em, mà cô ấy cũng đã cảnh cáo em không được phép thích cô ấy.”

Đây cũng là chuyện khiến Hướng Nhu cảm thấy thất bại, không có một người phụ nữ nào có thể chạy thoát khỏi bàn tay hắn, thế nhưng hắn lại gặp được hai người, một là Bạch Dĩ Mạt, một là Lâm Thắng Nam.

Tưởng Quân lại lắc lư ly rượu, một tia xẹt qua trong đầu, liếc nhìn Hướng Nhu: “Không cần cô ấy cũn được, bình rượu Vương kia tặng lại cho anh đi.”

Ngón trỏ Hướng Nhu lắc lắc, nói: “Anh đừn có nhằm vào nó, đó là bảo bối của em, dù là ai cũng không cho được.”

Tưởng Quân cười hừ một tiếng, để xem đến lúc đó bảo bối của cậu tìm cậu muốn cậu cho hay là không.

“Không đùa với cậu nữa, hành động này của cậu, không phải là gián tiếp giết tập đoàn Hàn Thiên người ta, hơn nữa Hàn Khởi với ông già nhà cậu cũng có giao tình, cậu thật sự không nể tình?”

“Ông già nhà em với ai mà không có giao tình chứ, huống chi, lão hồ ly kia đến tìm em, vừa đấm vừa xoa, ân uy như nhau, đến khổ nhục kế hay chiêu bài thâm tình lão cũng đưa ra. Em sao không biết đến âm mưu của ông ta, dựa vào em để kê ván lên bờ, sau khi xác định đã đứng vững liền qua cầu rút ván, trước đấy em cũng không quan tâm nhiều, dù sao em cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng bây giờ bọn họ làm như vậy, em thật sự không muốn cứu bọn họ, là tự sinh tự diệt mà thôi!”

“Hướng Nhu, đừng đùa với lửa, cẩn thận lại cháy luôn cả mình, dù sao cũng phải chừa cho mình một con đường…” Ánh mắt thương nhân của Tưởng Quân là độc nhất vô nhị, mỗi lời nói của hắn đều khiến người ta phải cân nhắc mãi.

Hướng Nhu ngồi dậy, búng tàn thuốc, sâu trong con mắt tràn ngập đủ các tia sắc màu: “Yên tâm đi, một tập đoàn lớn như vậy không thể chết trong chốc lát được, bọn họ muốn chơi, nhưng em thì không có thời gian rỗi đâu.” Dù sao cũng đã ra rồi.

Tưởng Quân mỉm cười, đừng nhìn bộ mặt phật cười của Hướng Nhu thế này, thật ra chính là một con ngựa hoang không có dây cương, chỉ có một người có thể ngồi lên lưng ngực phục tùng hắn, trước mắt xem ra chỉ là vấn đề thời gian.

Mà Hướng Nhu tiêu diệt sạch Hàn Thiên quả thật bị Tưởng Quân nói trúng, chính hắn cũng không ngờ rõ ràng là trút giận thay Bạch Dĩ Mạt, kết quả lại gián tiếp hại cô.

Đương nhiên, đây là chuyện của sau này…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...