Trời Sinh Một Đôi
Chương 16: Ngỗng trắng
Chân Diệu mặc một bộ kỵ trang màu xanh ngọc linh hoạt đứng thế trung bình tấn ở bên cạnh, mặc dù cũng nấp dưới bóng cây, nhưng mồ hôi toát ra từ chóp mũi lại như trân châu không ngừng lăn xuống.
“Đại tẩu, muội chưa mệt.” Chân Diệu ngẩng mặt cười rực rỡ với Ngu thị.
Ngu thị đứng lên, bàn tay vô thức vuốt phần bụng đã hơi nhô lên, không nhanh không chậm đi về phía Chân Diệu.
Nhìn bộ dáng rất nghiêm túc của Chân Diệu thì cười lắc đầu: “Tứ muội à, muội vừa mới luyện tập không lâu, hăng quá hóa dở đấy. Đứng trung bình tân này là thế căn bản, cần phải tiến từng bước.”
Ngu thị đã mang thai hơn ba tháng, không còn nôn nghén nghiêm trọng nữa, hai má phúng phính, đắm chìm dưới ánh nắng, lộ ra khí sắc tốt vô cùng.
Phương diện này, Ngu thị là người trong nghề, Chân Diệu nghe thế bèn đứng thẳng người lên.
Hai chân đứng tấn đến nỗi run rẩy, nàng vừa xoa vừa đi về phía cái ghế dựa bằng mây kia: “Đại tẩu, muội nghỉ chân một chút, nếu tẩu mệt thì bảo Ngọc Nhi dìu về đi.”
Ngu thị cười đi tới ngồi xuống: “Tẩu có thai nên không dám dùng băng, rúc trong phòng cũng bí bức, ngồi dưới bóng cây này ngược lại rất râm mát.”
Nhìn gương mặt đã đỏ lên của Chân Diệu, không nhịn được nói: “Tứ muội này, thứ cho tẩu nói thẳng. Luyện võ ấy, tuổi này của muội đã hơi muộn rồi, hơn nữa muội là cô nương của Bá phủ, cũng không cần biến mình mệt mỏi thành thế này, nếu làm đen da rồi mẹ sẽ trách tẩu đấy.”
“Đại tẩu, muội cũng không mong luyện thành cao thủ tuyệt thế, võ nghệ cao cường, chỉ hy vọng cường thân kiện thể là được, muội sợ những ngày nằm mãi trên giường trước đây lắm rồi.”
Kể từ khi biết trái tim của tên Thế tử Trấn Quốc Công kia còn đen hơn cả tưởng tượng của mình, Chân Diệu bèn bắt đầu suy nghĩ.
Nàng thực sự không có đủ nhiều cái loại thiên phú về kỹ năng trạch đấu của nữ nhân cổ đại này, mà muốn học dù sao cũng phải có một quá trình nha, đoán chừng có khi nàng còn thuộc về loại làm nhiều công ít kia nữa.
Nếu như vậy, không bằng chọn việc chắc chắn, luyện thân thể khỏe mạnh trước rồi nói sau.
“Điều này cũng đúng.” Ngu thị tán thành gật đầu: “Có một thân thể khỏe mạnh vẫn quan trọng nhất, cũng may thể chất tẩu tốt mới sống được qua ba tháng vừa rồi.”
Nói tới đây thì nhướng mày, có chút chần chờ nói: “Cũng không biết mẹ thế nào rồi, tẩu và Họa Bích hỏi thăm một chút nhưng dường như mẹ rất khó chịu.”
Lần này tuy bà làm việc có chút nóng nảy, nhưng thân là chính thất, Ngu thị hiển nhiên đứng về phía mẹ chồng, cảm thấy cha chồng ầm ĩ đến mức không nói nổi.
Có điều con không được phép ý kiến cha mẹ, huống chi nàng chỉ là một người con dâu.
Chân Diệu nghe xong tâm tình cũng có phần giảm sút.
Lão phu nhân còn chưa giải lệnh cấm túc cho Tam lão gia và Tam thái thái, cũng không cho đám vãn bối bọn họ đến thăm.
Không cần nghĩ cũng biết, thời gian này chắc chắn Ôn thị vô cùng khó chịu.
“Tối nay có gia yến, không bằng đại tẩu cầu tình với tổ mẫu, nói không chừng tổ mẫu nể tình chắt trai mà tẩu đang mang sẽ thả người ra.”
Quy tắc Lão phu nhân định ra, cứ mỗi tối mười lăm hàng tháng là gia yến, mọi người ở các phòng tụ họp lại cùng nhau, mà bình thường thì ai dùng cơm người nấy.
“Đương nhiên rồi, Tứ muội yên tâm đi. Giờ không còn sớm nữa, ta đi trước sắp xếp một chút, đến muộn thì không tốt lắm.”
Chân Diệu đứng dậy đưa tiễn: “Đại tẩu đi thong thả, muội ngồi thêm một chút nữa.”
Thấy Ngọc Nhi dìu Ngu thị từ từ đi xa dần, Chân Diệu lại ngồi xuống.
Ánh nắng chiều tuy chói chang, nhưng bị lá cây um tùm chắn lại, chỉ còn lại hơi ấm nhàn nhạt lướt trên da thịt.
“Tước Nhi, ngươi đi hái vài lá sen về đây, lát nữa ta cần làm gà hấp lá sen.”
Nàng là người không thịt không vui, có điều đến mùa hè cũng không nuối nổi dầu mỡ, gà hấp lá sen này béo mà không ngán, thích hợp ăn vào mùa này nhất.
Nghe thấy cô nương lại muốn làm món ăn mới, hai mắt tiểu nha đầu lóe sáng lập lòe, vui sướng lên tiếng đáp lại rồi chạy đi.
“Cẩn thận đừng có rơi xuống nước đấy” Chân Diệu dặn dò .
“Không đâu cô nương, kỹ năng bơi của nô tỳ tốt lắm.”
Chân Diệu cười cười, cảm thấy ánh mặt trời càng ấm áp, vô thức nhắm mắt, hưởng thụ sự tĩnh lặng hiếm hoi.
Ngay lúc nàng buồn ngủ thì đột nhiên cảm giác được có gì đó khác thường, dừng như có thứ gì đó đang kéo chân nàng.
Chẳng lẽ là rắn?
Chân Diệu có chút sốt ruột mở mắt ra, cả người bỗng cứng lại.
Một con trắng trắng, ngỗng trắng lớn thoạt nhìn rất béo tốt đang vui vẻ mổ giày thêu của nàng.
Cảm giác được tiếng động, con ngỗng trắng kia cũng ngẩng cổ lên, một đôi mắt nhỏ đen bóng đối diện với Chân Diệu.
Da đầu Chân Diệu cũng muốn nổ tung rồi. Rốt cuộc đây là cái tình huống quái quỷ gì chứ!
Ai có thể nói cho nàng biết vì sao trong hoa viên lớn với phong cảnh xinh đẹp thế này của Bá phủ, lại có một con ngỗng?!
Ở cái chỗ đầy cỏ cây xanh biếc thế này bình thường chẳng phải sẽ xuất hiện một con rắn sao?!
Chân Diệu oán thầm con rắn lười biếng kia cả trăm lần, nhìn chằm chằm con ngỗng nọ cũng không dám động đậy.
Đời trước, người nào quen Chân Diệu cũng biết, kẻ này sợ nhất chính là ngỗng. Dựa theo người nào đó tự bộc trong một lần uống say là lúc nhỏ khi còn ở nông thôn, đã bị con ngỗng to nhà hàng xóm bên cạnh rượt đuổi vây mổ, mãi đến nửa năm sau vẫn còn để lại ám ảnh tâm lý nghiệm trọng.
Ngỗng trắng nghiêng cổ nhìn chằm chằm Chân Diệu một lát, cảm thấy không có sự uy hiếp, lập tức lớn gan bắt đầu hung ác đập cái cánh vừa mập vừa ngắn xông tới, duỗi cổ muốn mổ vào mặt Chân Diệu.
Chân Diệu quên cả hét, sống chết trước mắt, nàng bỗng phát huy tiềm lực kinh người, lập tức nhảy lên trên ghế mây, sau đó bổ nhào về phía trước ôm lấy thân cây ở phía sau ghế mây, đu người hai ba lần rồi trèo lên.
Ngỗng trắng duỗi cổ, nổi điên không ngừng kêu quác quác.
Chân Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, rồi sau đó lại nổi giận.
Súc sinh này quả thực khinh người quá đáng!
Nàng nhìn lướt qua, phát hiện cách đó không xa giữa chạc cây có một tổ chim non, bên trong có mấy quả trứng chim.
Nàng không nghĩ nhiều, cầm một quả trứng chim ném xuống dưới.
Bộp một tiếng, trứng chim đập trúng đầu ngỗng trắng, lòng trứng theo mỏ ngỗng chảy xuống.
Con ngỗng hung ác kia kêu to nhảy phình phịch lên phía trên.
Chân Diệu căng thẳng, ném hết mấy quả trứng chim xuống dưới.
Tính tình con ngỗng kia vừa hung vừa ác, nhảy phình phịch kịch liệt khiến lông ngỗng rơi đầy đấy, nhưng vì tốc độ nhảy lên quá nhanh nên bỗng chốc đập vào cành cây.
Thấy con ngỗng trắng ì ạch hai bước rồi mới ngã xuống đất, cuối cùng Chân Diệu cũng thả lỏng, đang chuẩn bị đi xuống thì chợt nghe tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
Chân Diệu theo bản năng nấp về phía sau, trốn ở phía sau cành lá sum xuê, xuyên qua kẽ lá nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một ông lão mặc đạo bào màu đỏ thẫm sải bước chạy tới, miệng còn gọi: “A Quý ngoan của ta, ta nghe đến tiếng của ngươi rồi, đừng nghịch nữa, mau ra đây.”
Lão giả nhìn chung quanh, bỗng nhiên dừng chân lại, tiếp theo sắc mặt có chút vặn vẹo chạy nhanh về phía này
Đến trước mặt, ông nhìn con ngỗng trắng hấp hối bị lòng trứng chảy đầy thân đang nằm trên mặt đất, kêu khóc nói: “A Quý ơi, A Quý đáng thương của ta, ngươi làm sao vậy!”
Lão giả nói xong cẩn thận từng li từng tí ôm lấy con ngỗng trắng, ánh mắt như dao găm quét qua quét lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là tên hỗn đản nào làm A Quý thành thế này? Để lão tử biết, lão tử sẽ làm thịt hắn!”
Nhìn ông lão đang chửi rủa, Chân Diệu như bị sét đánh.
Cái ngon ngỗng to hung ác kia, nó… nó … dựa vào cái gì mà gọi là A Quý hả? Còn… còn là của tổ phụ nuôi
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp