Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn
Chương 60: Sự thật không ai nói
Hoài Việt lần mò xung quanh tảng đá, hy vọng tìm được chốt lẫy khởi động cơ quan. Sau nhiều phen ra vào mật đạo để dọ thám, y cũng đã quen với một số bố phòng kiến tạo lối ngầm của họ. Có một viên đá gồ ghề lồi ra rất bất thường, Hoài Việt mạnh tay ấn vào, tảng đá chắn đường ngay lập tức rùng rùng chuyển động.
Ánh sáng nhè nhẹ của buổi sớm mai ửng hồng dội vào mặt Hoài Việt. Y nheo mắt, vừa cõng người đi ra vừa lẩm bẩm lầm bầm. Một đêm dài đã qua và ngày mới sắp bắt đầu. Bình minh lên ở phía bên tay trái, chứng tỏ Hoài Việt đang ở lối thoát phía nam, trong khi doanh trại của triều đình thì lại ở phía bắc.
Dù đang gấp gáp mang tin quan trọng về báo cáo, nhưng đi vòng quanh chân núi như thế này cũng là một việc khá là kỳ công. Với trạng thái bình thường, cưỡi ngựa đi qua quãng đường đó cũng mất hết nửa buổi. Bây giờ Hoài Việt đã bị thương, trên vai còn vác thêm một người ngất xỉu, chẳng biết y còn duy trì tỉnh táo được bao lâu, chứ nói gì đến việc chạy thoát lúc này.
Hoài Việt chọn ngay một lùm cây, cõng Hoả Diễm vào đó trốn tạm. Y không biết xung quanh có phục binh hay không, nhưng ‘cẩn tắc vô ưu’. Nhờ ánh sáng ngoài trời, Hoài Việt mới thấy rõ thương thế của Hoả Diễm. Trên người nàng đều là dấu dao cắt chi chít, xem ra đã trải qua một cuộc ác chiến rất kinh hoàng. Hoài Việt bắt mạch cho Hoả Diễm lần nữa, phát hiện mạch tượng nàng càng lúc càng hư nhược. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ vài khắc nữa canh là Hoả Diễm sẽ đoạn khí vong mạng ngay.
Người thường xuyên đi lại trên giang hồ như y, ắc cũng có một vài phương pháp phòng thân dự bị. Muội muội thần y của Hoài Việt dĩ nhiên không keo kiệt đến nổi dấu bảo vật Hoàn Hồn đơn không cấp cho huynh trưởng mình. Hoài Việt lục trong túi hông, lấy ra một viên thuốc đen như hột nhãn. Y nhíu mày cân nhắc lần cuối, rồi đem nhét hết toàn bộ viên thuốc vào miệng Hoả Diễm.
“Đây là bảo vật cứu mạng, thật sự có thể đem người đứng trước Quỷ Môn quan lôi về dương gian được đấy.” Y thầm tiếc, lấy tay chặn ngay vết thương phía trước ngực mình.
Đã dùng thuốc rồi, tính mạng Hoả Diễm coi như không cần phải lo ngại nữa. Hoài Việt bèn ngồi bên cạnh xếp bằng lại, vận công để tự chữa trị bản thân. Tuy là trọng thương mất máu, nhưng có nội công cũng đồng nghĩa với việc chịu đựng được tốt hơn. Y dự định sau khi để cơ thể nghĩ ngơi vừa đủ sẽ mau chóng lên đường vượt núi.
“Nổ sập địa đạo, chôn vùi toàn bộ mấy trăm vạn quân triều đình ư?” Hoài Việt lòng lo như lửa đốt. “Tên Trường Thanh này, so với Mạt Hối càng độc ác muôn phần.”
^_^
Khi người bên cạnh vừa động, Hoài Việt đã bị đánh thức khỏi trạng thái toạ thiền. Hoả Diễm hoảng sợ bật người ngồi dậy, nhưng các vết thương còn chưa lành ngay lập tức đánh bại nàng.
- Thành công tử. - Hoả Diễm gọi.
- Thương thế rất nặng, đừng vọng động.Hoài Việt lạnh giọng trả lời. Y vẫn chưa quên bọn họ đã từng là kẻ thù hai bên chiến tuyến. Hoả Diễm này đã giao chiêu với y trên dưới ba lần.
- Tạ ơn công tử cứu mạng. Nhưng ngài có thể đem tiểu nữ về Cấm sơn lại không?
- Hừ ... Đừng có được đằng chân lên đằng đầu. Ta đã cứu mạng cô, còn không biết lượng sức, dám nhờ vả ta đi hoàn thành nhiệm vụ dùm mình ...Y tức khí la lớn, thế nhưng chưa nói hết câu lại bị cơn đau ngay ngực đánh bại. Y đè tay lên vết thương chưa lành, lúc này xúc động không tốt cho quá trình hồi phục.
- Công tử đã bị thương? - Hoả Diễm kêu lên.
- Dùng mắt nhìn cũng thấy. - Y cục mịch trả lời.Hoả Diễm cựa quậy cố ngồi dậy lần nữa. Nhìn nàng đem chút sức tàn gắng gượng, y thấy có chút động lòng.
- Đừng lì lợm nữa, nằm ở đó ngủ đi. Vết thương trên người cô nương còn nặng hơn ta nhiều lần. Nếu không có Hoàn Hồn đơn, chắc khó có thể giữ mạng. Thân thể như vậy còn muốn chạy đi đâu?
- Tiểu nữ phải chạy về báo tin với đại công tử. Đa tạ Thành công tử cứu mạng. Hoàn Hồn đơn là võ lâm chí bảo, công tử không tiếc dược, mang cho Hoả Diễm, tiểu nữ nguyện ghi khắc ơn cao này. Ngày sau gặp lại, Hoả Diễm nguyện làm thân trâu ngựa báo đền cho công tử.
- Không cần phức tạp vậy. - Hoài Việt đưa tay ngăn lại, mặt cao cao tại thượng nói. - Gì mà võ lâm chí bảo? Hoàn Hồn đơn ở nhà ta nhiều như hồ lô ngào đường vậy. Buồn buồn còn có thể mang ra ăn thay cho đậu phộng, cô nương không cần ghi ân.
- Dù sao cũng là Hoả Diễm nợ công tử một mạng rồi. - Nàng cười trừ.
- Đừng dài dòng! Mau cho ta biết địa phương này là chỗ nào, có cách gì mau chóng quay về doanh trại phía bắc không?
- Gần đây có một trạm gác của Lưu Gia.Thấy kẻ địch mau chóng khai như vậy, Hoài Việt cũng có chút e dè. Nhỡ đâu Hoả Diễm lập mưu lừa y đến chỗ đồng bọn để tóm gọn thì sao? Tuy nhiên, nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại. Có ai vì giăng bẫy mà cả mạng cũng chẳng tiếc? Làm sao nàng biết được Hoài Việt có Hoàn Hồn đơn? Nếu y không động lòng trắc ẩn, Hoả Diễm thật sự đã đi chầu diêm vương rồi. Xem ra, Hoài Việt cũng nên mạo hiểm tin người một phen.
Y xoay người về phía Hoả Diễm, cân nhắc nhìn cô nương yếu ớt không chút tự vệ. Có nên vác nàng trên vai như lúc nãy? Đó là tư thế vác đồ vật, vác chiến lợi phẩm, hình như dùng nó lúc này thì không hay lắm. Cõng Hoả Diễm trên lưng thì Hoài Việt lại hơi e dè. Không đeo kiếm ở nơi quen thuộc, lỡ người phía sau muốn giở trò gì, y cũng không tài nào kịp phản kích. Cuối cùng Hoài Việt đành phải chọn tối sách, bế nàng trên tay. Từ nhỏ đến lớn, ngoài muội muội thì Hoài Việt cũng chỉ bế mỗi Hoàng đệ. Hoả Diễm chính là nữ nhân thứ ba trên đời có hân hạnh được nằm trên tay Cô Tinh Độc Bộ đây.
Hoả Diễm hơi giật mình. Cái tư thế ái muội này có chút lạ lùng, nhưng trong tình trạng khẩn cấp thì cũng đành phải chấp nhận. Nàng đã như cá nằm trên thớt, còn ý kiến gì. Lẽ ra Hoài việt đã có thể bước qua xác nàng trong đường hầm, hoặc giả ngay lúc này vứt Hoả Diễm trong bụi rậm thì cũng chẳng ai trách y được. Nhưng Hoài Việt lại là kẻ ngoài cứng trong mềm, tuy mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại thiện lương như bồ tát. Y chẳng những bị thương còn cố mang nàng theo, ngay cả bảo vật cứu mạng cũng đem cho người không thân thích này dùng, tấm lòng này làm Hoả Diễm xúc động biết bao. Ngoài trừ đại công tử, Hoài Việt chính là kẻ thứ hai khiến nàng thật tâm tri ơn.
Nhưng phàm là việc gì cũng có trước sau. Từ lúc được Mạt Hối nhặt về, toàn bộ bọn họ đã thề chết trung thành với hắn. Nàng muốn tự do, trước hết phải trả cho xong cái ơn bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn này. Chỉ có phò tá đại công tử hoàn thành đại nghiệp, nàng mới có thể hy vọng sống một đời tiêu dao được.
^_^
Hoài Việt dựa theo lời chỉ dẫn của Hoả Diễm, thành công đến trạm do thám của Lưu Gia mượn ngựa. Nhưng do tình hình cấp bách, y không tiện dài dòng nói nhiều, cứ đánh ngất hết toàn bộ lính canh, trực tiếp dắt ngựa ra, nhảy lên là xong.
Cứu người thì cứu cho trót, tiễn phật tiễn tới Tây thiên. Hoài Việt lần này trở về còn mang theo Hoả Diễm. Y không thể vứt nàng trên đường tuỳ tuyện như bỏ một gói đồ được. Dù sao Hoàn Hồn đơn cũng rất quý giá. Cho nàng uống xong không chết, lại chết vì bị dã thú tấn công, bị chết đói trong lúc không nhúc nhích được, thì thật uổng phí thuốc quý.
Hai người một ngựa cưỡi lanh quanh chân núi Cấm. Chủ yếu do phải tránh tai mắt của địch, Hoài Việt cảm thấy kiệt sức rồi, y không muốn chạm trán với bất kỳ tên Lưu Gia nào nữa. Đường trở về dường như càng xa xôi cách trở hơn.
^_^
Trong lúc hai người kia hối hả chạy đi báo tin, tình hình ở pháo đài Cấm sơn cũng hỗn loạn không kém. Âm mưu phá hoại của Mạt Hối bị vạch trần, Trường Thanh trở về vị trí đương gia, đem lại cho quân binh Lưu Gia một niềm hy vọng mới. Dù sao bọn họ đầu nhập dưới trướng Cảnh Hào cũng vì bị lý tưởng của ông ta mê hoặc. Những thứ loạn thần tặc tử, mưu cầu đại sự luôn chuẩn bị kỹ càng quá trình tư tưởng cho thuộc hạ. Cái ngu trung, cái mụ mị đã ăn quá sâu vào tiềm thức họ. Mạt Hối đã muốn dùng chấn động để đánh thức những người này, nhưng một con én không làm nổi muà xuân. Trường Thanh lại hứa hẹn với họ một tương lai sáng lạn khác.
“Tiêu diệt Hàn gia, phục dựng cựu triều.”
Lời hét như sấm vang phát ra từ hàng vạn binh sĩ tụ tập trên Cấm sơn. Vượt qua biến cố bị vây công, niềm hy vọng mới đến lại càng rực rỡ, nhiệm màu hơn. Trên dưới Lưu Gia ai cũng biết bọn họ đang sở hữu vũ khí lợi hại, có thể một lần giết mấy trăm vạn quân. Nhưng ít người nghĩ ra được, kẻ địch mà chết, họ cũng không cách gì sống nổi. Lượng thuốc nổ chôn dưới địa đạo, đủ sức nổ sụp toàn bộ Cấm sơn này.
Mạt Hối biết điều này, nhưng bây giờ không ai chịu nghe hắn nói. Trường Thanh biết điều này, nhưng y lại không nguyện nói cho người nào biết. Chỉ có giết chết hết những kẻ ở Cấm sơn, sẽ không còn gì gắn giữ Trường Thanh và cái họ Lưu đáng ghét này nữa. Y có thể trở về làm Mạc Thuỷ Linh. Y có thể cùng công chúa Chân Duyên bắt đầu lại thêm một lần nữa. Không cần hoàng vị, không cần quyền lực. Thuỷ Linh chỉ mong chờ một thế giới tỷ dực song phi, một thế giới không gì ngăn trở hai người ở bên cạnh nhau.
Vì tư lợi giết chết thiên hạ, đó chính là đạo nghĩa của Trường Thanh.