Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 223: Mờ mịt và tuyệt vọng


Chương trước Chương tiếp

Câu nói sau cùng, giọng Mộc Ly vô cùng thấp, ngay cả ngữ điệu cũng mang theo sự thận trọng.

Sắc mặt Tuyết Lê vốn hồng hào, trong nháy mắt trắng bệt, nàng nhỏ giọng trả lời: "Tuyết Lê nhất định sẽ sử dụng thật tốt."

Mộc Ly cười cười, vẻ tiều tụy hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt, nàng khoát tay áo ý bảo Tuyết Lê đi ra ngoài.

Tuyết Lê nhìn nàng một cái thật sâu, không nói gì thêm, xoay người đi tới cuối mật thật, trước khi ra cửa, âm thanh nhẹ nhàng, tựa như từ ngoài ngàn dậm truyền tới bên tai của mình: "Chỉ mong cuộc đời này ta và ngươi sẽ không gặp nhau, bảo trọng."

Bước chân dừng một chút, bàn tay Tuyết Lê trong ống tay áo rộng thùng thình vô ý thức nắm chặt, lúc mới vừa ngã xuống Mộc Ly đã nhét vật gì đó vào tay nàng.

Đừng thấy mật thất này kín không kẽ hở, thật ra mỗi khắc đều bị người theo dõi, điểm này, Tuyết Lê rõ rang. Mộc Ly là một đặc công ở thế kỷ 21, tiếp nhận kiến thức 5000 năm Trung Hoa, bằng trực giác nhạy cảm của nàng, sao có thể không biết chứ.

Ánh mắt Mộc Ly vẫn không rời khỏi Tuyết Lê lúc nàng ta xoay người bước đi, nàng thấy rõ ràng mọi hành động của Tuyết Lê, ngoại trừ vẻ mặt hơi sửng sốt, thì cũng không có bất kỳ cử động nhỏ nào. Chẳng qua ánh mắt nàng không sắc bén không lạnh lẽo, cho nên Tuyết Lê có lẽ cũng cảm được, nhưng vẫn hiểu sẽ không có ác ý gì ở đây.

Cho đến khi tiếng đóng cửa nặng nề truyền đến, Mộc Ly mới hạ mắt, trong lòng thở dài nói: Anh Mộc Ly ơi Anh Mộc Ly, khi nào thì ngươi cũng trở nên biết đóng kịch như vậy rồi.

Trong lòng chua sót, Mộc Ly ngửa đầu nhìn tảng đá đen thui phía trên, nháy mắt hai cái, nháy thêm cái nữa nước mắt đã tuôn ra. . . . . .

Nào có tiêu sái như thế đâu, chỉ có tự mình biết, nàng thật ra chẳng vui vẻ gì, nếu không giờ phút này sao cảm giác trống rỗng lẫn mờ mịt chứ?

Giống như một người bị lạc trong sa mạt, không thấy được hi vọng, phía trước một mảnh mờ mịt, cô tịch, sợ hãi uy hiếp mình, mặc kệ ngươi liều mạng thế nào, cũng chạy không thoát sự sợ hãi chẳng biết từ đâu này, cuối cùng dần dần biến thành tuyệt vọng.

Trong bóng tối, nữ tử hơi ngửa đầu, một giọt nước mắt từ khóe mắt tách ra, giống như ngôi sao xuyên qua con ngươi, mờ mịt mà tuyệt vọng.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...