Làm cũng đã làm rồi, tội gì còn đi cầu xin tha thứ?
Như vậy sẽ chỉ làm nàng coi thường nàng ta hơn mà thôi.
Thật ra, Mộc Ly không thế nào trách Tuyết Lê được, dù sao mỗi người đều có lập trường của riêng mình, tựa như lúc Mộc Ly từng là cảnh sát hình sự, cũng làm gián điệp, cho nên tự nhiên có thể đoán ra lời nói tiếp theo của đối phương. Chẳng qua muốn nàng tiếp nhận lại Tuyết Lê, là chuyện không thể nào.
Ba ngày rồi, Tuyết Lê mỗi ngày đều chỉ biết đứng như tượng, nàng không phiền, nhưng Mộc Ly vẫn cảm thấy chướng mắt.
Cơ thể cứng ngắc giật giật, Tuyết Lê ngẩn ra, đôi mắt vốn đang ảm đạm nghe tiếng Mộc Ly liền tỏa sáng, rồi khi nàng dứt lời lại tối tăm tiếp. Ngay sau đó, Tuyết Lê nở nụ cười chua chát.
"Tuy rằng ta muốn tới đây để cầu xin ngươi tha thứ, nhưng ta cũng biết lấy tính cách của ngươi chắc chắn sẽ không thể, mặc kệ ngươi tha thứ hay không, ta chỉ muốn giống như trước kia đứng ở bên cạnh ngươi. . . . . ."
Càng về sau, giọng Tuyết Lê càng ngày càng nhạt càng ngày càng nhỏ, như tiếng muỗi kêu.
Mộc Ly nhìn Tuyết Lê cúi thấp đầu, khóe môi quyến rũ cười nhạt, nụ cười này, không khỏi giễu cợt: "Không nghĩ tới ngươi lại hiểu ta đến vậy, chỉ là. . . . . ." Dừng một chút, Mộc Ly tiếp tục nói: "Nếu như ngươi đã biết, như vậy cũng có thể rõ, đời này, ta với ngươi chỉ có giống như người đi đường lướt qua nhau, Tiểu Tuyết, ta không phải trách ngươi, mỗi người có mỗi người lập trường riêng mình. Tuy ta không trách ngươi, nhưng cũng không thể tiếp nhận một người đã từng phản bội ta."
Chân mày nhíu chặt, Mộc Ly nhìn thẳng Tuyết Lê đã cứng ngắc như đá, ánh mắt kia lần đầu tiên hoàn toàn phơi bày tất cả mọi cảm xúc, bước lảo Tuyết Lê lảo đảo quay ngược lại hai bước, trong ánh mắt chảy ra dòng nước.
Cuối cùng, Mộc Ly liếc một cái, bất đắc dĩ khoát tay nói: "Ngươi đi đi, khi gặp lại chúng ta không phải người qua đường thì chính là kẻ địch."
"Ly. . . Ly. . . . . ." Giọng nói nghẹn ngào, vành mắt đỏ ửng, Tuyết Lê cố nuốt nước mắt vào trong, khó khăn cất bước đi.