Trong làn hơi nước mờ mịt, Nhan Tử Vi duỗi thắt lưng, phát ra một tiếng thở dài: : Thật là thoải mái!"
"Đúng vậy." Tô Giản đáp một tiếng, ánh mắt lại sáng quắc nhìn chằm chằm ngực Nhan Tử Vi.
Nhan Tử Vi thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu nhìn một cái, cười nói: "Thế nào? Mặc dù kém cậu, có điều mình cảm thấy hình như cái này lớn hơn một chút, cậu xem đúng không?" Nói xong còn ưỡn ngực, bày ra cho Tô Giản.
Tô Giản lúng túng "ừ" Một tiếng trong lòng lại kêu rên. Dáng người Nhan Tử Vi rất tốt, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp phía trên, lúc này lại hoàn mỹ không chút che đậy hiện ra trước mặt anh, nếu là trước đây, anh chỉ sợ máu mũi đã sớm phun ra ngoài, nhưng tại sao hiện tại, mặc dù anh cảm thấy thân thể trước mắt rất đẹp, cũng rất mê hoặc, nhưng hoàn toàn không có cảm giác miệng khô lưỡi khô như trước?
Chẳng lẽ anh thật sự bắt đầu đổi tính, thích đàn ông rồi?
Tô Giản đột nhiên cảm thấy đau khổ, vẻ mặt không thể yêu nổi.
Ngược lại, Nhan Tử Vi nhìn thân thể anh một cái, ngay sau đó ánh mắt dừng lại.
Hai mắt sáng ngời đến bên cạnh Tô Giản, Nhan Tử Vi đưa ngón tay đâm ngực Tô Giản một chút, cười có chút xấu xa: "Đây là cái gì?"
Tô Giản cúi đầu, đột nhiên có chút nóng mặt, tại sao dấu hôn này còn chưa có biến mất?
Ánh mắt Nhan Tử Vi không khỏi thuận theo dấu hôn, nhìn thân thể chôn trong nước của Tô Giản một chút, cười nói: "Phía dưới không phải cũng có chứ?"
Tô Giản vội vã lắc lắc đầu: "Không có!"