Trở Thành Vợ Của Tình Địch
Chương 46
Tô Giản mạnh miệng nói: "Tất nhiên không phải! Thật ra thì ban đầu, anh cũng vừa nhớ tới ngày mai sẽ là sinh nhật 30 tuổi của An Dĩ Trạch, vì vậy cố gắng nhớ chuyện này. Ngay từ đầu, anh chỉ muốn dùng tuổi 30 để đả kích một chút gần đây khá quan tâm mình.
Nhưng càng về sau, chuyện tuổi của An Dĩ Trạch như biến thành một bí mật nhỏ giấu trong lòng khiến người khác kích động, thật sự đợi đến không giờ, anh hoàn toàn quên chuyện đả kích, mà thành công cướp được thời khắc để chúc mừng.
Người thứ nhất chúc mừng An Dĩ Trạch sinh nhật vui vẻ.
An Dĩ Trạch nhìn anh thật sâu, đột nhiên động người một cái, sau một giây, Tô Giản đã bị áp dưới thân anh.
"Này, anh làm gì, ưm..."
An Dĩ Trạch cũng không hôn bao lâu liền thả Tô Giản ra.
Tô Giản thở hổn hển, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền nghe được người đàn ông trên người mình nói: "Đây là quà đáp lễ."
Tô Giản nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: "Toi chỉ thích quà đáp lễ là chi phiếu năm trăm vạn!" Nếu sớm biết quàn đáp lễ là như vậy thì mẹ nó, vừa rồi anh nên chúc '30 tuổi bất lực' mới đúng!
An Dĩ Trạch cũng không để ý anh giận dỗi, chỉ cúi đầu nhìn anh, ánh mắt thật sâu: "Giản Giản, cảm ơn em."
Ánh mắt của anh quá dịu dàng, giọng nói quá chân thành, khiến cho Tô Giản không nhịn được sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó Tô Giản liền bình tĩnh lại, tức giận nói: "Vậy anh mau xuống đi! Anh rất nặng!"
An Dĩ Trạch nhếch miệng, xoay mình nằm bên cạnh anh.
Vừa được tự do, Tô Giản lập tức nhảy sang bên kia giường, cách xa An Dĩ Trạch.
Nhìn An Dĩ Trạch không có hành động gì, Tô Giản từ từ yên lòng. Chẳng qua chỉ một lát sau, anh bỗng nhiên tỉnh ngộ: Mình xong rồi, sao lại như sợ người này? Rõ ràng anh ta cường hôn mình! Nghĩ đến đây, anh mới đột nhiên ý thức được... cuối cùng anh lại bị An Dĩ Trạch cường hôn.
Dù không khiếp sợ như lần đầu, nhưng lửa giận trong lòng Tô Giản lại hừng hực.
Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng không tiện mắng, trong lòng Tô Giản bực bội vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui, anh đột nhiên nhào qua, vào lúc An Dĩ Trạch còn chưa kịp phản ứng, cúi đầu cắn lên môi An Dĩ Trạch một cái.
An Dĩ Trạch: "..."
Thành công khiến An Dĩ Trạch đổ máu, hơn nữa đoán trước, ngày mai dự tiệc sinh nhật, nhất định anh sẽ tổn thất hình tượng trước mặt mọi người, vì vậy cảm thấy trong lòng thoải mái, Tô Giản nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại, đôi môi của tổng giám đốc An bị người ta cắn phá, hình như cảm thấy hơi đau, hình như mất ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, thấy vết sẹo trên môi An Dĩ Trạch, thuận tiện còn bỏ sung thêm quầng thêm nơi hai mắt, Tô Giản nghĩ: An Dĩ Trạch không tốt, anh yên tâm!
Lúc ăn sáng, vì tránh cho việc hiểu lầm như lần trước, trước khi mọi người nghi ngờ Tô Giản đã chủ động nói: "Tối hôm qua, lúc Dĩ Trạch ăn gì đó, lại cắn nát môi mình, thật không cẩn thận!"
An Dĩ Trạch nhìn anh một cái, không lên tiếng.
Ngược lại, An Dĩ Nhu nhìn chằm chằm đôi môi của anh mình, ánh mắt sâu xa: "Anh ba, anh phải ăn cái gì mới có thể cắn đôi môi phía trên chứ?" Nói xong còn đư răng mình ra thử một chút.
An Dĩ Trạch vẫn không lên tiếng.
An Dĩ Nhu cảm thấy mình đã hiểu.
Một bên ba mẹ An liếc nhau một cái, hình như cũng hiểu.
Vì vậy ba An ho một tiếng, yêu thương nói: "Tiểu Giản à..."
Tô Giản vội đáp một tiếng, đột nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên ba An nói tiếp: "Nhìn thấy con và Tiểu Trạch yêu thương nhau như vậy, bọn ta cũng yên lòng. Đúng rồi, khi nào thì hai đứa định có con hả?"
Tô Giản: "..."
Tô Giản bị việc có con đánh một cho đến khi được An Dĩ Nhu gọi lại vẫn cảm thấy chóng mặt.
"Chị dâu, chú Vương nói đã mang lễ phục và đồ trang sức đến phòng chị, chị muốn đến nhìn không?" An Dĩ Nhu cười tủm tỉm nói.
"Hả?" Tô Giản có chút lờ mờ. "Lễ phục gì?"
"Lễ phục và trang sức cho buổi tối nay!" An Dĩ Nhu cười nói. "Nghe nói toàn bộ đều do tự mình anh ba chọn cho chị!"
Tô Giản hoàn toàn không biết điều này, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mặc An Dĩ Nhu kéo mình về phòng.
An Dĩ Nhu vừa đi vừa nói: "Lát nữa thợ trang điểm sẽ tới. Hơn nữa, em còn thực sự mong được nhìn dáng vẻ xinh đẹp của chị dâu khi mặc lễ phục nữa, cũng không biết anh ba chọn bộ thế nào."
Một lát sau, quả nhiên thpj trang điểm tới, đè Tô Giản lại, trang điểm là tóc một trận.
Dù Tô Giản rát không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể ngồi yên mặc bọn họ làm.
Cũng may hiệu quả không tệ lắm. Tô Giản nhìn mình trong gương, lông mi chớp nhanh, cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng tóc dài hơi xoăn trong gương cũng xuất hiện biểu hiện kỳ quái theo.
Tô Giản xoay người, ngay vào lúc này, cửa bị đẩy ra, Tô Giản quay đầu lại nhìn, thấy An Dĩ Trạch đi vào.
Giương mắt nhìn sang, ánh mắt An Dĩ Trạch lập tức dừng lại.
Thợ trang điểm đứng bên cạnh cười nói: "Không biết tam thiếu gia cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt của An Dĩ Trạch lại rơi lên người Tô Giản, miệng nói: "Không tồi."
Thợ trang điểm cười một cái, đi ra ngoài, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Tô Giản và An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch không chớp mắt, vẫn nhìn Tô Giản. Tô Giản bị anh nhìn cảm thấy không tự nhiên, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng không nghĩ vừa cất bước đã lảo đảo một cái.
Thật bội phục cánh phụ nữ, chân mang cao gót sao lại có thể bước đi như vay! Tô Giản cảm thấy hơi khổ sở.
An Dĩ Trạch lập tức tiên lên, đỡ lấy anh, ân cần hỏi: "Sao vậy? Giày không vừa chân sao?"
Tô Giản lắc đầu một cái: "Không phải, giày quá cao, tôi đi có chút không quen."
An Dĩ Trạch nói: "Đi một lát sẽ quen, có điều em phải cẩn thận một chút."
Tô Giản giật giật chân: "Lỡ trong buổi tiệc sơ ý một chút ngã thì phải làm sao bây giờ?"
An Dĩ Trạch níu: "Thì nhanh chóng bò dậy."
Tô Giản: "..."
Trừng to hai mắt với anh, cuối cùng An Dĩ Trạch vẫn không nhịn được cười: "Không sao, đến lúc đó anh nhất định sẽ kéo en."
Tô Giản thầm nghĩ: Hừ! Dù sao cũng là sinh nhật của anh! Tôi ngã, người mất mặt không phải là anh sao!
Nghĩ như vậy, Tô Giản lập tức không rối rắm nữa. An Dĩ Trạch đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc mai phất phơ, đột nhiên hỏi: "Thích không?"
Tô Giản ngản ra: "Thích gì?"
An Dĩ Trạch giữ chặt vai anh, nhẹ nhàng xoay người anh, để anh nhìn vào gương: "Quần áo, thích không?"
Tô Giản ho nhẹ một tiếng: "Tôi cảm tháy chiếc dây chuyền rất đẹp!" Thật ra thì không riêng gì dây chuyền, bông tai vòng tay ah đều cảm thấy rất đẹp, vì chúng rất đáng tiền!
An Dĩ Trạch đứng sau lưng giữ chặt vai anh, nhìn anh trong gương, mỉm cười: "Em thích là được rồi."
Do dự một chút, cuối cùng Tô Giản cũng không nhịn được hỏi: "Những thứ này có phải thuộc về tôi không?"
An Dĩ Trạch mỉm cười nói: "Tất nhiên."
Trên mặt Tô Giản lập tức hiện lên nụ cười thật lớn, xoay người nói với An Dĩ Trạch: "Dĩ Trạch, cảm ơn anh!"
Nhìn ánh mắt lấp lánh như sao của cô, trong lòng An Dĩ Trạch dịu đi, ánh mắt quét xuống, chú ý đến ngón tay trống rỗng của đối phương, đột nhiên nhớ tới chuyện chính, đưa tay móc ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn có hình thức vô cùng đơn giản.
An Dĩ Trạch kéo tay trái của Tô Giản qua, cẩn thận đeo nó lên ngón áp út.
Đợi anh mang xong, Tô Giản vội rụt tay trở về, tò mò đưa đến trước mặt quan sát.
Hình như chiếc nhẫn này cũng rất đáng tiền...
Tô Giản vui vẻ nói: "Cái này cũng là của tôi sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Đây là nhẫn cười của chúng ta." Nói xong giơ tay trái mình lên, trên ngón áp út, rõ ràng là cùng một kiểu nhẫn.
Tô Giản theo bản năng đưa tay để trong tầm tay mình, trong lòng thầm nghĩ: Còn một chiếc nhẫn nam nữa, xem ra rất đáng tiền!
An Dĩ Trạch thuận thế nắm tay anh.
Tô Giản ngẩn ra: "Sao vậy?"
An Dĩ Trạch cầm tay anh đi ra ngoài: "Buổi lễ sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi!"
Địa vị của tập đoàn họ An không thấp, An Dĩ Trạch lại là cậu ba nhà họ An, là tổng giám đốc công ty CMI, sinh nhạt 30 tuổi của anh, không ít vị khách đến tham gia.
Trong này, vừa có giám đốc các công ty hợp tác và những người có quan hệ mật thiết với An Dĩ Trạch, cũng có một vài thiếu gia tiểu thư có giao tình với nhà họ An.
Tô Giản không nhận ra những người khác, suy chỉ có lúc nhìn thấy Kỷ Nghiên, ánh mát của anh sáng lên.
Thậm chí cả thiên hậu Kỷ Nghiên cũng có thể mời đến, mặt mũi của An Dĩ Trạch thật lớn! Tô Giản còn nhớ Kỷ Nghiên là thần tượng của An Dĩ Trạch, vừa nghĩ đến An Dĩ Trạch có thể mời thần tượng của mình đến chúc mừng sinh nhật, Tô Giản lại một lần nữa đổi mới cái nhìn với 'cường quyền'.
Bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, bình thường thì phải nói cái gì. Tô Giản hoàn toàn không chú ý đến An Dĩ Trạch nói gì, hai mắt chỉ lởn vớn bên cạnh Kỷ Nghiên.
Không biết lát nữa Kỷ Nghiên có thể lên biểu diễn cái gì đó như hát một bài chúc mừng sinh nhật thọ tinh không, có điều anh cũng nghĩ xong, lát nữa nhất định phải lên xin chữ ký của Kỷ Nghiên, dù sao cô cũng là sao lớn như vậy, cơ hội gặp được không nhiều! Có điều trong tay anh không có sách cũng không có giấy.
Chụp ảnh, xem ra lát nữa phải nhờ ông quản gia chụp giúp mình vài tấm với Kỷ Nghiên mới được.
Tô Giản còn đang suy nghĩ phải chụp năm hay mười tấm, đột nhiên nghe thấy giọng nói của An Dĩ Trạch: "Giản Giản?"
Tô Giản hồi phục tinh thần lại, giương mắt nhìn lên, liền thấy trong mắt An Dĩ Trạch ẩn nụ cười, đưa tay về phía mình.
Anh ta muốn bắt đầu khiêu vũ rồi sao? Tô Giản có chút mơ hồ, theo bản năng đặt tay lên.
Trên tay lập tức bị dùng lực, một giây sau, Tô Giản đã bị An Dĩ Trạch ôm eo.
Tô Giản hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt An Dĩ Trạch đang nhìn thẳng vào anh, ánh mắt và giọng nói đều vô cùng dịu dàng: "Đừng sợ, yên tâm giao cho anh."
Một tay Tô Giản đặt lên vai anh, một tay ngoan ngoãn đặt trong tay kia của anh, thấp giọng nghiêm túc dặn dò: "Lát nữa giữ tôi chặt một chút, tôi không quen đi giày, tôi sợ sẽ ngã!"
An Dĩ Trạch yên lặng gật đầu.
Trong tiếng nhạc du dương và ánh nhìn soi mói của khách mời, hai người bắt đầu khiêu vũ.
Từ tận đáy lòng, Tô Giãn vẫn có chút lo lắng, dù sau từ sau những năm học tiểu học anh bị thầy giáo kéo lên sân khấu biểu diễn trước ánh nhìn của tất cả mọi người, anh đã không bao giờ biểu diễn trước mặt người khác nữa.
Tô Giản tự mình chỉ huy trong lòng: "Tiến... tiến... lui..."
Bước nhảy của anh thật cẩn thận, không chút nào để ý đến khoảng cách giữa anh và An Dĩ Trạch ngày càng được rút ngắn.
"Giản Giản, nhìn anh." An Dĩ Trạch đột nhiên nói.
Tô Giản mơ hồ giương mắt nhìn anh. Ánh mắt đối phương đen nhánh sâu sắc có thể loáng thoáng thấy hình bóng mình trong đó.
Đầu của An Dĩ Trạch đột nhiên cúi xuống.
Tô Giản hoảng hốt, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng An Dĩ Trạch dùng sức chế trụ anh, đồng thời dùng sức ngậm lấy đầu lưỡi anh.
Tô Giản: "..."
Cũng may Tô Giản vẫn nhớ xung quanh còn có người, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào bọn họ... mẹ nó, tại sao An Dĩ Trạch lại không chú ý đến cái này một chút! Lúc không có ai bị hôn còn chưa tính, giờ còn bị hôn trước mặt mọi người...
Tô Giản khóc không ra nước mắt, nhưng lại không chút phản kháng... việc này lại xui xẻo thôi thúc tình cảm!
Thân thể Tô Giản cứng đờ, cuối cùng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Sau đó anh liền cảm giác được bàn tay ôm hông mình hơi căng thẳng.
Ngay từ đầu, Tô Giản vẫn còn thừa hơi nghĩ: Bị An Dĩ Trạch hôn nhiều như vậy cũng không phải chuyện gì, xem ra cần phải bàn bạc với An DĨ Trạch chút tiền lệ phí đặc thù mới được... nhưng từ từ, Tô Giản lại cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, đầu có chút mơ hồ.
Lại đến.
Âm nhạc dịu dàng vờn quanh, giống như khiến cả không gian mềm mại. Xung quanh có vô số ánh mắt nhìn chăm chú, nhưng Tô Giản dần dần không cảm nhận được, tay cũng từ từ đưa lên cổ An Dĩ Trạch.
Nói thế nào đây, cảm giác... hình như có chút thoải mái...