Sau khi truyền thụ sát kiếm cho Tô Bằng, Tô Bằng vẫn ở lại núi Tử Hà một đêm, xế chiều ngày hôm sau, Độc Cô Thắng ở sau núi gọi Cự Điêu, Trần Khởi Trinh cùng với Chung Linh Tú đều đến đây cáo từ, Tô Bằng cáo từ hai người, hơn nữa còn đáp ứng sẽ giúp Trần Kỳ Trận tìm kiếm kỳ vật thiên hạ, liền theo Độc Cô Thắng, cưỡi Cự Điêu ra khỏi núi Tử Hà.
Cự Điêu bay không tới ba mươi phút, đã đem hai người đưa đến một địa điểm, Cự Điêu hạ xuống, Độc Cô Thắng nói cho Tô Bằng biết, nơi này là phụ cận thành Tân Hải ở Đằng Châu, sau khi bảo Tô Bằng hãy bảo trọng liền cưỡi Cự Điêu bay đi.
Tô Bằng đi đường một thời gian ngắn, lại đón một chiếc xe ngựa đi thành Tân Hải, đi hơn hai canh giờ Tô Bằng đã đến thành Tân Hải.
“Tiền xe của ngươi."
Tô Bằng đem mấy chục đồng tiền ném cho xa phu xe ngựa, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn tình hình của tòa thành trì này.
Tòa thành trì này, là một thành thị cảng khẩu đạt tiêu chuẩn, nơi này là một cửa biển nhập vào nội hải, trong thành phần lớn là khách thương lui tới, tràn ngập không khí biển cả, người đi lại trên đường phố, chẳng những có thị dân bình thường, còn có các loại thủy thủ, thậm chí có một số người bộ dáng giống như là người Hồ thậm chí người da trắng cũng có, Tô Bằng hiếu kỳ hỏi thăm trên đường một chút, nghe được là những người này đa số đến từ Đại Thực (Ả Rập) và Ba Tư.
“Thậm chí còn có thiết kế người nước ngoài nữa... Không biết nếu cứ đi thuyền ra biển như vậy, có thể đến các đại lục phương Tây hay không đây."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Có điều hắn cũng không phải thật sự phải ra biển thám hiểm, việc cấp bách trước mắt là tìm được khách thuyền, trở về quận Giang trữ, dù sao kỳ sát hạch cuối tháng phải cử hành ở phụ cận quận Giang Ninh, mình mình cũng không thể lấy cớ rời đi xa như vậy.
Ở trên đường hỏi thăm một chút, Tô Bằng nghe được có một nhà sông cho thuê làm phường hội của khách thuyền, tại đó có thể tìm tới các loại thuyền bè đi thông khắp các vùng trong nội địa.