Trò Cá Cược Định Mệnh

Chương 23: Tình cảm bị ngộ nhận


Chương trước Chương tiếp

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, mặt trời cũng đã ngâm mình dưới mặt nước biển. Phương Tử Quỳnh cựa mình mở mắt, vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, cô quay đầu nhìn xung quanh. Đầu đánh bang một tiếng, xe?! Cô nhớ, nói với Đàm Vương Quang cho mình về nhà, chẳng lẽ ngủ quên trên xe mất?

Mở cửa xe bước xuống, Phương Tử Quỳnh nhìn thấy Đàm Vương Quang đang dựa mình vào kính xe nhìn về phía trước.

Phương Tử Quỳnh nhìn anh, đưa cô ra biển? Đã lâu cô không có đi biển, lần gần đây nhất cũng là đi chơi cùng bạn học ở nước ngoài, chỉ có mệt, chẳng có xíu nào gọi là hưởng thụ đồ ăn, ngắm nhìn phong cảnh.

"Đàm Vương Quang." Phương Tử Quỳnh cất tiếng gọi. Đàm Vương Quang quay sang nhìn cô.

"Dậy rồi à?" Cởi áo vest trên người ra, khoác lên người cho cô. Mùi hổ phách vương trên áo khoác theo gió luồn vào mũi cô, thấm vào từng tế bào.

"Ừm. Sao lại ra đây?" Phương Tử Quỳnh đi đến ngồi xuống cát, tay khẽ nắm chặt áo khoác chắn cái lạnh từ gió biển.

"Thấy em ngủ, không muốn đánh thức em. Đưa em ra đây hít thở gió biển một chút."

"...." Phương Tử Quỳnh nhìn anh, không có quen Đàm Vương Quang thâm tình như thế này nha.

"Nhìn cái gì?" Đàm Vương Quang vỗ đầu cô, ngồi xuống. "Không thích biển sao?"

Phương Tử Quỳnh lắc đầu, hỏi thừa, không phải từ bé đã biết cô thích nhất là biển à?

Nhìn thấy Phương Tử Quỳnh bĩu môi không thèm để ý, anh kéo cô lại gần.

"Lạnh không?"

"Không."

"Này, em không thể nói nhiều với anh một chút à?"

"Tại sao?"

"Cái gì tại sao?"

"Tại sao lại nhất định phải kết hôn mới buông tha tôi?"

"Anh đã nói, đừng để anh gặp lại em, nếu không, anh tuyệt đối không buông tha cho em. Em quên rồi?" Đàm Vương Quang rất tỉnh táo trả lời, tay siết chặt Phương Tử Quỳnh vào trong ngực, để cho đầu của cô dựa vào mình, tạo tư thế thoải mái nhất, mà cô, cũng không có phản kháng.

"Lúc đó, anh nói như vậy chẳng phải muốn làm hại tôi lần nữa sao? Tôi không hề có ý định xuất hiện trước mặt anh, tôi chưa hề nghĩ sẽ lần nữa làm loạn của sống của anh. Từ đó đến nay, tôi cũng chưa từng một lần mong muốn chen chân vào tình cảm của anh, tôi chưa từng nghĩ sẽ tổn thương anh và cô ấy. Đàm Vương Quang, anh có biết không, tại thời điểm tôi yêu anh nhiều nhất, anh lại nhẫn tâm xem đó như một món đồ bỏ đi không thương tiếc. Ngày hôm nay anh lại cố ý dùng hôn nhân trói buộc tôi, vì cái gì, vì cái gì anh hết lần này đến lần khác muốn tổn thương tôi, vì cái gì không nghĩ cho tôi dù chỉ một chút?" Giọng nói của Phương Tử Quỳnh rất nhỏ, nhẹ phảng phất trong không khí, nhưng lại như một lưỡi dao xẹt ngang qua tim anh. Anh nghe, nghe rất rõ cô đang nói cái gì, cũng nghe rất rõ oán trách của cô.

Im lặng một hồi lâu, Phương Tử Quỳnh lại nói.

"Anh có biết không, chín năm trước đây, tôi rất thích cô ấy, rất mến cô ấy. Tôi chưa từng dựa vào những gì mình có để so đo cùng cô ấy, tôi luôn muốn chia sẻ cùng cô ấy mọi thứ, nhưng mà, trong mắt cô ấy, chỉ là tôi đang khoe khoang hạnh phúc của mình. Tôi không có, không có ý nghĩ muốn tổn thương cô ấy, càng không muốn tranh đua đoạt vị cùng cô ấy. Năm đó, tôi không hiểu cô ấy là vì cái gì lại muốn dự án của tôi, nhưng lại không dùng nó đem trình cho giáo viên, tôi chỉ biết, cô ấy muốn tôi thất bại, hoàn toàn thất bại. Như cô ấy muốn, anh, đã cho tôi sự tuyệt vọng tột cùng trong cả tình cảm lẫn học hành. Một tay anh đã cho tôi đau khổ mà cả đời tôi khắc cốt ghi tâm. Nhưng cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh cho tôi biết anh ghét tôi đến mức nào, không tiếp tục lừa gạt tôi. Cảm ơn anh cho tôi tìm lại được đoạn trí nhớ đã mất, để tôi biết anh hận tôi ra sao mới đối xử với tôi như vậy, để tôi hiểu rõ nguyên nhân mà không oán trách anh. Cảm ơn anh vì cắt đứt hi vọng trong tình cảm của chúng ta, để tôi hoàn toàn buông bỏ, đẩy anh ra khỏi cuộc sống của mình, tiếp tục học chuyên ngành mình yêu thích, theo đuổi đam mê của bản thân. Đàm Vương Quang, tôi đến nay vẫn không muốn hận anh, một chút cũng không muốn...."

Có yêu mới có hận, cô làm sao dám? Chỉ là, lời này bị cô nén lại không nói ra. Chỉ là, cô vẫn không thể nào không oán trách anh, không thể nào điều khiển được tâm tư mình.

Cô ngốc lắm phải không? Người ta dám yêu dám hận, cô yêu không dám, hận lại càng không!

"Quỳnh nhi, xin lỗi, xin lỗi..." Đàm Vương Quang vùi mặt vào tóc cô lẩm bẩm, không muốn đối mặt với cô.

Phương Tử Quỳnh lắc đầu, hít sâu một hơi. "Anh không cần xin lỗi, tôi hiểu được. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm mọi thứ để đổi lấy nụ cười của người tôi yêu mà không cần nề hà gì cả. Yêu mà, không ai là đúng, không ai là sai hết."

"Quỳnh nhi...."

Đàm Vương Quang thực không biết trả lời cô như thế nào. Anh không phải không yêu cô, cũng không phải yêu cô. Anh cũng không thể bỏ mặc người con gái anh yêu bằng mạng sống, lại không thể chọn cả hai. Anh không muốn buông tay Phương Tử Quỳnh, không muốn một lúc nào đó mình sẽ nhận được thiệp mời đính hôn của hai nhà Ngũ - Phương, càng không muốn sẽ có lúc phải nhìn cô làm vợ của kẻ khác.

"Đàm Vương Quang, về nhà đi." Phương Tử Quỳnh gỡ tay anh ra, phủi tay đứng dậy. Nhìn biển một chút, cô lấy điện thoại ra chụp lại ảnh mặt trời đang lặn xuống, cũng đã lâu không đến biển, hôm nay lại còn được nhìn thấy hoàng hôn, xem như cũng không xui xẻo lắm.

"Ừ, về thôi." Đàm Vương Quang gật đầu.

Cả hai bước lên xe, chiếc xe bắt đầu chuyển động, thẳng về hướng trung tâm thành phố.

Khi đến Tử Phong Bảo, Phương Tử Quỳnh trông thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở trong sân nhà, vội vàng leo xuống.

"Quỳnh nhi." Đàm Vương Quang gọi giật cô lại.

"Sao?" Phương Tử Quỳnh thực gấp lắm rồi.

"Ngày mai anh đến đưa em đi học."

"Không cần đâu. Anh mau về đi." Nói rồi chạy biến đi chẳng kịp để Đàm Vương Quang hồi đáp câu nào.

.

..

...

"Bác trai, thật phiền quá." Giọng của Phương Tử Đăng truyền ra từ đại sảnh.

"Không sao không sao." Giọng của người đàn ông còn lại rất vui vẻ, sảng khoái. "Tiểu Quỳnh không có nhà sao?"

"À, con bé đi học rồi xin phép ra ngoài một chút với bạn ạ." Trong lòng Phương Tử Đăng thầm gào thét, Phương Tử Quỳnh, em ở đâu, mau về ngay cho anh!! Rõ ràng hôm nay ông ấy đến mười phần là muốn gặp cô kia mà.

"Bác trai, xin chào." Phương Tử Quỳnh chạy trối chết vào trong, vội vàng chào hỏi.

"Tiểu Quỳnh, tiểu Quỳnh. Haha, lớn thế này, lại đây bác xem một chút."

Phương Tử Quỳnh nhẹ nhàng bước lại.

"Bác trai, bác về từ bao giờ ạ?"

"Còn bác trai cái gì, đứa trẻ này. Tiểu Quỳnh, hôm nay bác đến đây cốt là để thăm con. Thứ hai là thay thằng tiểu tử nhà bác chuyển đồ đến con." Người đàn ông đưa cho Phương Tử Quỳnh một cái hộp nhỏ.

"Thằng tiểu tử nhà bác nói con mở ra xem có thích không. Còn nữa, tiểu Quỳnh,..xin lỗi con."

"Bác trai, bác đừng có nói vậy mà, xin lỗi gì cơ ạ." Phương Tử Quỳnh vội xua tay, xin lỗi, cái gì mới được?

"Thật ra, xưởng đạn dược có một chút vấn đề nên tiểu tử nhà bác không thể về được, nhưng nó sẽ rất nhanh về, con phải vất vả một thời gian, chờ nó về, nó sẽ thay con gánh tất cả."

"Bác trai, bác đừng nói vậy mà. Anh ấy cũng phải làm việc, cũng cần học hỏi rất nhiều từ bác, anh ấy có thể trao đổi nhiều kinh nghiệm như vậy, con vui còn không kịp, thế nào lại trách bác được. Hơn nữa, bây giờ anh hai chăm sóc con rất tốt, con có phải cực nhọc gì đâu mà." Phương Tử Quỳnh ngồi xuống sofa, kéo tay ông an ủi. Ông lúc nào cũng vậy, xem cô không khác gì con gái ruột của mình, yêu thương cô hết mực.

"Bác trai, cũng đã trễ lắm rồi, bác nghỉ lại ạ?" Phương Tử Đăng phép tắc mở lời.

"Ồ, cũng đã trễ rồi. Bác về đây, hôm sau lại trở về bên đó. Không làm phiền hai đứa nữa." Ông đứng lên, nói vài câu rồi về.

"Phiền gì đâu ạ, bác đến chơi cùng tụi con, tụi con rất vui. Bác về cẩn thận." Phương Tử Quỳnh và Phương Tử Đăng tiễn ông ra tận cửa rồi hai anh em thở phào một hơi, ủ rũ đi vào trong.

Phương Tử Đăng vật người ra sofa, Phương Tử Quỳnh ngay sau đó cũng nằm bẹp lên đó.

"Anh hai, anh nói xem, hôm nay bác ấy đến đây chỉ vì vậy thôi hả?"

"Vì vậy cái gì, còn không phải tên tiểu tử kia bất đắc dĩ không thể về thì e là người ngồi đây nãy giờ là nó chứ chẳng phải bác ấy đâu."

"Anh, em hơi mệt, em lên phòng trước."

Phương Tử Quỳnh buông bỏ một câu rồi cất bước lên lầu. Phương Tử Đăng nhìn theo mà khó hiểu, vì cái gì tự dưng lại ủ dột vậy?

Em gái của anh, trước giờ quả thực gặp không ít chuyện đau khổ, nhưng mà, nó cũng là chưa từng có bộ dạng như vậy.

Sau hơn hai tiếng, Phương Tử Đăng cũng lên phòng chuẩn bị đi ngủ. Bước chân kéo đến cửa phòng Phương Tử Quỳnh thì dừng lại, không có đóng cửa.

Anh đứng ở ngoài một chút rồi quyết định bước vào, trên sofa là cái cặp được vứt trên đó cùng cái áo khoác. Đi đến cửa sổ sát đất ở ban công, anh trông thấy Phương Tử Quỳnh đang ngồi ngoài đấy, ánh mắt không có tiêu cự cứ nhìn xa xăm.

"Tử Tử." Phương Tử Đăng cất tiếng gọi cô.

1...

2...

3...

Không có phản ứng!

"Tử Tử." Phương Tử Đăng gọi lần nữa, cô vẫn không có hồi âm.

"Tử Tử." Phương Tử Đăng thở dài, thân hình cao lớn ngồi luôn xuống sàn nhà, tay vỗ đầu cô.

"A...anh!" Phương Tử Quỳnh lúc này mới hoàn hồn, nhìn về người con trai bên cạnh.

"Hối hận rồi à?"

"Một chút." Cô ngừng lại một chút, lại tiếp tục. "Anh hai, em làm vậy là sai có phải không?"

"Suy nghĩ của em, không phải anh bảo sai thì nó sẽ sai, nói đúng nó sẽ đúng. Tương lai của em, chỉ một mình em có quyền quyết định."

Phương Tử Quỳnh nghe anh nói, lòng đã rối lại càng thắt chặt vào nhau, gỡ mãi không ra. Anh đã nói, lần này anh không xen vào chuyện của cô, để cô tự quyết định, anh tôn trọng cô. Nhưng mà, cô sao lại bất tài như vậy? Mười chín năm sống dưới sự bảo bọc của cha, yêu thương của mẹ, chăm sóc của anh, bây giờ dù đã mọc cánh, nhưng lại giống như con chim nhỏ vô dụng, cố gắng thế nào cũng không thể bay, cố gắng thế nào cũng không thể tìm được lối đi về ánh sáng cho mình.

"Em hối hận." Phương Tử Quỳnh nói tiếp không chút do dự. "Em vốn nghĩ, nếu em cùng anh ta làm vợ chồng hợp pháo một năm, anh ta sẽ buông tha em. Nhưng mà cũng do em ngây thơ mới bị người ta đùa. Thậm chí, chữ kí trên bản hợp đồng cũng đã được kí, lại được em hờ hững kí mà không để ý dù chỉ một chút. Anh hai, em ngu ngốc lắm có phải không?"

"Tử Tử, em không ngốc, là vì em không tính toán nhiều bằng người ta, không suy nghĩ mưu mô như người ta." Phương Tử Đăng nhìn cô, anh biết, anh biết sẽ có ngày cô hối hận chứ, đứa em gái của anh, đã bước chân ra đời lúc nào chứ, làm sao nghĩ được chuyện để đạt được mục đích, dù có vô liêm sỉ thế nào con người ta cũng sẽ làm.

"Tử Tử, không sớm nữa, em mau đi ngủ đi, chuyện cũng đã rồi, suy nghĩ nữa cũng chẳng thay đổi được gì cả. Cứ thuận theo như thế đi, chỉ cần không có hôn lễ, không có quan hệ xác thịt, sau một năm, có thể bắt đầu lại từ đầu."

Phương Tử Quỳnh nhìn anh, ngẩn người một lúc, gật đầu, nói với anh đi ngủ trước đi, cô ngồi một chút sẽ ngủ. Phương Tử Đăng cũng không nói gì, bước vào trong lấy cho cô cái áo khoác rồi xoay người ra khỏi phòng.

Trăng rất sáng, cả sao cũng rất nhiều, hôm nay bầu trời đêm quả thực rất đẹp.

Trời đêm...khi lòng con người ta bất ổn, sự yên tĩnh và rộng lớn của bầu trời đêm sẽ là niềm an ủi, vỗ về tuyệt nhất. Mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần lẳng lặng ngắm nhìn từng vì sao, thứ ánh sáng lấp lánh nhỏ bé đó dường như sẽ tiếp cho ta sức mạnh, vì trăng sáng đó sẽ biến thành lối đi cho mình.

Chín năm trước, vốn dĩ là một cô bé vô ưu vô lo, vì cái gì lại biến thành trò chơi cho kẻ khác? Vì cái gì lại bị người ta bỡn cợt như vậy?

Chín năm trước, vốn dĩ là một đứa trẻ có tuổi thơ bình thường, không phạm gì đến người, cớ sao lại bị người xâm phạm?

Chín năm trước, vốn dĩ tình cảm còn là một thứ gì đó non nớt, vì cái gì lại bị tổn thương ngay khi chưa kịp nảy nở?

"Quang...." Tiếng gọi tên anh lần đầu tiên sau năm năm cũng phát ra khỏi cổ họng cô.

"Hai lần vấp phải một lỗi sai. Lần thứ nhất là vì ngây thơ, lần thứ hai là vì ngu ngốc. Nếu có lần thứ ba, có phải là hết thuốc chữa rồi không?"

Phương Tử Quỳnh cười tự giễu, vì cái gì lại không thể kiên cường như Linh Lung? Vì cái gì không thể tự mình tự sinh tự diệt chứ?

"Nhưng mà, em tin sẽ không có lần thứ ba đâu. Quang, bây giờ anh muốn đem em ra làm trò vui cho bản thân mình cũng không được nữa rồi. Vì sao anh có biết không? Vì bây giờ anh không thể làm chủ trò chơi nữa rồi, anh không còn có tư cách đó nữa. Quang, không phải em không biết anh nghĩ gì. Anh không yêu em, dù là chín năm trước, năm năm trước hay chính là hiện tại hôm nay, anh đều không yêu em. Chín năm trước, anh là vì người con gái khác, anh là vì bản năng muốn chinh phục của mình, khi có rồi thì vứt bỏ, trơ mắt nhìn em chết giữa dòng đời.... Năm năm sau đó, anh lại vì người con gái khác, nhưng rất may, anh còn có chút áy náy, không hoàn toàn tuyệt tình với em. Ngày hôm nay, anh cũng chỉ là mang tâm trạng muốn bù đắp cho những tổn thương gây ra cho em, cùng với bản năng chiếm hữu bình thường của đàn ông để giữ em bên cạnh, để cả đời này anh không phải dằn vặt bản thân, mới tự ngộ nhận đó là tình yêu mà thôi. Quang, anh không biết vì một lần ngộ nhận này của anh sẽ gây ra bao nhiêu hối hận sau này đâu. Ngày hôm nay em nói, có thể anh không biết được nó quan trọng như thế nào, nhưng sau này, anh sẽ cảm thấy không còn đường lui nữa, đến lúc đó, dù là một trăm cái miệng anh cũng không thể giải thích với cô ấy."

Yêu thì sao? Không yêu thì sao? Đến lúc này, chẳng còn cái gì quan trọng nữa rồi.

"Quang, anh ngộ nhận, nhưng em thì không. Em không yêu anh, bây giờ không còn yêu anh, nhưng mà, em không thể đẩy anh vào chỗ chết, không thể để người con gái anh yêu hận anh cả đời."

Con gái, quá vị tha không hẳn là tốt, chỉ có tự đem lại đau khổ gấp bội cho bản thân mà thôi.

"Quang, một năm này, em sẽ cho anh nhìn rõ, sẽ cho anh nhìn thấy tất cả. Quang, không ai ở yên một chỗ mà đợi anh cả, mãi mãi không có ai dậm chân ở riêng một chỗ mà chờ đợi anh. Quang, một năm này, em hi vọng anh sẽ nhìn rõ tình cảm của anh đặt ở đâu. Đừng tiếp tục lầm lẫn, tổn thương cô ấy,....cũng làm em phải suy nghĩ những điều mãi mãi không thành hiện thực."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...