Trò Cá Cược Định Mệnh
Chương 12: Anh hiểu, chỉ là anh tự lừa mình dối người thôi
"Em muốn anh phải làm sao đây?!" Như là đang nói với Phương Tử Quỳnh. Như là đang tự hỏi chính bản thân mình. Đàm Vương Quang bây giờ mù mịt thật rồi. Anh bây giờ không biết phải làm gì cả.
"Làm sao? Tránh xa tôi ra một chút. Đừng có xuất hiện trước mặt tôi." Anh hỏi cô làm sao? Cô cũng muốn hỏi anh cô nên làm gì đây? Anh bất lực, cô càng bất lực hơn. Anh muốn cô phải làm sao đây? Phải làm sao mới chịu tránh xa cô? Cô không thể bị anh gạt lần nữa... Không thể!
"Anh cho tôi xuống. Anh Lăng đến rồi." Phương Tử Quỳnh thở hắt ra một cái. Cô chịu không được cái không khí ngột ngạt này nữa rồi.
"Em không thể đi với anh ta." Giọng điệu của Đàm Vương Quang đột nhiên trở nên gay gắt.
"Vì sao?"
"Anh...."
"Không nói được phải không? Vậy cho tôi xuống xe. Xin anh..." Phương Tử Quỳnh gần như là cầu khẩn anh. Anh không nỡ nhìn thấy cô như vậy, mở khóa cửa cho cô bước xuống. Nhìn thấy cô bước khỏi xe, sắc mặt vừa rồi đã biến thành vui mừng. Cô vừa trông thấy Thương Lăng từ chiếc xe kia bước xuống đã chạy ào lại, nhào vào lòng anh ta. Anh ta còn ôm cô, còn xoa đầu cô. Hai người thân mật, cực kì thân mật. Người ngoài nhìn vào...trông họ như tình nhân vậy!
Đàm Vương Quang anh thà bị mù chứ cũng không muốn nhìn thấy hai người họ như vậy. Nhìn cô như vậy, vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác, tim anh giống như bị xé nát vậy. Nhưng rất cả cũng là vì anh! Nếu chín năm trước anh không gạt cô đau đớn như vậy. Nếu bốn năm trước anh không lợi dụng cô triệt để như vậy. Nếu vậy thì bây giờ....họ có phải đã rất yêu nhau không? Có phải sẽ như những cặp đôi khác không?
Đều tại anh mà ra cả. Anh vì bản thân mà không ngừng tổn thương cô. Tổn thương người con gái yêu mình bằng cả mạng sống. Anh chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của cô. Vì tiền đồ của người con gái mà khác mà lần nữa lừa gạt cô, lợi dụng cô. Tất cả ngày hôm nay cũng là do anh một tay làm ra. Cô hận anh cũng là điều anh phải chấp nhận thôi. Anh không có tư cách bảo cô đừng hận anh. Không có tư cách cấm cô yêu Thương Lăng. Không có tư cách xen vào bất cứ chuyện gì của cô cả.
Chuyện của anh hai và anh ba, anh đều biết. Anh hiểu rất rõ bọn họ. Đàm Lâm Ngạn yêu cô. Anh biết chứ. Ba mẹ anh cũng nhiều lần nói với anh hai, không được yêu Phương Tử Quỳnh, tuổi tác hai đứa cách xa nhau, không thể. Đàm Lâm Ngạn luôn nói với ba mẹ, vì sao không thể? Anh chỉ hơn Phương Tử Quỳnh sáu tuổi, vì cái gì không thể? Ba mẹ lại nói, tiểu Quỳnh còn rất nhỏ, không thể để anh hai hủy hoại cuộc sống của cô. Cả ba người đều rơi vào mù mịt.
Còn anh ba anh? Đàm Khải Đình chỉ hơn Phương Tử Quỳnh bốn tuổi. Anh ta cũng rất yêu Phương Tử Quỳnh. Anh ấy từng vì Phương Tử Quỳnh mà cãi nhau một trận sống chết với ba mẹ. Nhất quyết một hai du có bị nhà họ Phương giết chết cũng phải cứu Phương Tử Quỳnh. Anh ba vì Phương Tử Quỳnh mà làm rất nhiều thứ. Lúc cứu được mạng của Phương Tử Quỳnh ra khỏi nguy hiểm, sau khi Phương Tử Quỳnh xuất viện. Anh ngày nào cũng đổ xe trước cổng Phương gia. Nếu Phương Tử Quỳnh có ra ngoài thì bám xe theo sau. Anh cũng không phải muốn xâm nhập đời tư của cô, chỉ là muốn bảo vệ cô, quan sát cô sau cuộc phẫu thuật.
Đàm Vương Quang luôn không hiểu. Phương Tử Quỳnh rốt cuộc là có cái gì tốt đẹp? Có cái gì mà khi từ mười tuổi đã làm những đứa con trai khác đổ rạp dưới đất? Vì cái gì mà cả người kiêu ngạo như anh hai, anh ba cũng khng cần mặt mũi theo đuổi? Vì cái gì mà Thương Lăng cũng không thể thoát khỏi cô? Vì cái gì? Cô có chỗ nào tốt?
Nhưng bây giờ...bốn năm rồi. Bốn năm rồi anh cũng không hiểu nữa. Anh bây giờ cũng phải dành những câu hỏi đó cho bản thân rồi. Vì cái gì sau bốn năm, khi gặp lại cô anh mới hiểu mình nhớ cô đến nhường nào. Vì cái gì sau bốn năm gặp lại tim anh lại đập mạnh vì cô?
Ba anh em cùng cha khác mẹ và một người con gái? Chuyện này đồn ra ngoài thì e là chuyện hài nhất mà thế giới từng được nghe.
Cô đúng là yêu Thương Lăng thật sao? Sau bốn năm thì trong mắt cô chỉ có Thương Lăng thôi sao? Anh có còn lại gì không? Có không?
.
..
...
"Tiểu Quỳnh."
"Dạ?" Phương Tử Quỳnh quay mặt sang nhìn Thương Lăng.
"Em hôm nay đi đâu mà hướng ra biển vậy?"
"Không có."
"Em đi với ai vậy?"
"Đàm Vương Quang." Phương Tử Quỳnh bình thản trả lời. Câu chữ nhẹ như hơi thở của cô vậy.
"Cái gì?" Thương Lăng thắng xe lại. Quay sang nhìn chầm chầm Phương Tử Quỳnh.
"Anh sao vậy?" Phương Tử Quỳnh mém tí nữa là bị đập đầu vào kính chắn gió đằng trước. Sợ xanh mặt quay sang nhìn Thương Lăng. Anh ta hiện giờ làm gì còn tâm trí để ý xem là cô nói cái gì hỏi cái gì nữa.
Cô gặp Đàm Vương Quang rồi? Còn ngồi xe cùng cậu ta? Từ trung tâm thành phố ra biển sao? Cậu ta đã nói gì với cô? Cô gặp lại cậu ta thì thứ tình cảm đã chết kia có sống lại lần nữa không?
"Anh...anh Lăng." Phương Tử Quỳnh dè dặt gọi tên anh. Đột nhiên sắc mặt anh lại thay đổi như vậy? Không phải có chuyện gì chứ?
"Anh mau đưa xe vào bên đường đi. Ở giữa đường như thế này..."
Thương Lăng lúc này mới để ý đang dừng xe giữa đường. Vội vàng tấp vào lề đường.
"Cậu ta nói gì với em?" Thương Lăng đột ngột chịp lấy tay của Phương Tử Quỳnh.
"Đau..." Phương Tử Quỳnh nhăn mặt. Lực tay của anh đâu có nhẹ đâu chứ. "Anh Lăng. Anh như vầy là thế nào?"
"Nói ngay. Cậu ta có làm gì với em không hả?" Trong mắt Thương Lăng bây giờ tràn ngập sự lo lắng. Lo sợ cô sẽ lại bị Đàm Vương Quang tổn thương lần nữa. Lo sợ tình cảm đã chết trong cô một lần nữa sống dậy. Lo sợ cô sẽ rồi không tiếp nhận anh mà bỏ đi. Lo sợ...lo sợ mọi thứ sẽ không còn yên ổn như bây giờ. Lo sợ....
"Anh. Anh ta không làm gì em hết. Em lớn rồi. Em tự lo cho mình được. Anh đừng vì em mà nhọc lòng quá như vậy!" Phương Tử Quỳnh nhìn anh. Ánh mắt cô đầy sự khẩn khoản. Cô hiểu anh. Cô cũng biết, anh...là thích cô. Cô hiểu chứ! Nhưng cô tình nguyện rằng bản thân mình không biết gì, không hiểu gì. Tình nguyện biến bản thân thành con đà điểu chứ cũng không muốn mọi việc trở nên khó xử. Cô không phải không thử tiếp nhận anh. Cô có thể tiếp nhận anh. Nhưng cô không biết...cô không thể xác định được tình cảm mình dành cho Đàm Vương Quang đã hoàn toàn chết lặng hay chưa. Nếu như chấp nhận anh, mở lòng với anh thì sau này có làm anh tổn thương hay không. Vì cô biết, cô không thể hoàn toàn quên Đàm Vương Quang nên không thể lợi dụng anh, không thể làm tổn thương anh.
"Anh...anh bình tĩnh một chút. Có được không?"
"Anh đưa em về!"
.
..
...
Tối hôm đó...
"Đàm Vương Quang. Em làm như vậy là sao hả? Rốt cục em còn muốn làm gì tiểu Quỳnh nữa đây hả?" Đàm Khải Đình gầm lên. Hôm nay vừa về đến nhà thì Đàm Vương Quang vẫn chưa về. Lúc về đến thì không thèm nói với anh lấy một chữ.
"Anh nghĩ em sẽ làm gì cô ấy đây hả?"
"Em còn có cái gì mà không thể làm? Lừa gạt em ấy không phải em chưa làm. Lợi dụng em ấy em cũng đã từng thử. Làm tổn thương em ấy đến mức muốn khóc cũng không còn nước mắt để khóc. Đàm Vương Quang. Em muốn dằn vặt em ấy đến độ nào nữa thì mới vừa lòng đây?" Đàm Khải Đình gần như phát tiết hết mọi bực tức lên người Đàm Vương Quang. Anh ta trước giờ không biết sợ là gì cả. Nhưng nghĩ đến hôm nay em trai anh ta đã gặp Phương Tử Quỳnh. Lại nhớ đến lần anh ta liều sống liều chết cứu mạng Phương Tử Quỳnh thì lại rất sợ....
"Em không như thế! Em sẽ không như thế! Anh đừng lấy những cái lí do này ra đối phó với em! Trong lòngg em và anh đều hiểu rõ hơn ai hết, anh vì cái gì anh, anh là vì cái gì mới gây sự với em!" Đàm Vương Quang đứng trước khí thế hừng hực của Đàm Khải Đình cũng không hề yếu thế. Cậu ta cũng gầm lên với anh.
"Em..."
"Anh ba. Anh đừng tiếp cận Quỳnh nhi nữa. Cũng đừng đến gần cô ấy!"
"Em lấy quyền gì ra lệnh cho anh, hả? Em tại sao không tự ngăn cản bản thân đừng đến tìm em ấy nữa. Em sao không nghĩ em ấy sợ em đến mức nào? Em sao không nghĩ em ấy đã xem em là hạng người gì rồi? Em tỉnh táo lại mà nghĩ cho kĩ đi. Đàm Vương Quang! Phương Tử Quỳnh của ngày hôm nay không giống với Phương Tử Quỳnh của chín năm trước hay bốn năm trước nữa. Phương Tử Quỳnh bây giờ đã khác xưa rồi, không còn là cô bé em tổn thương ngày nào nữa. Em nghĩ sau bao nhiêu chuyện em làm. Bây giờ nói một câu xin lỗi là xong hay sao? Sau tất cả tổn thương em gây ra cho em ấy chỉ đổi lại một câu xin lỗi thì lập tức chữa lành hay sao? Em nghe cho rõ đi. Bất cứ ai cũng có thể yêu Phương Tử Quỳnh. Chỉ có em là một chút tư cách để đến gần em ấy cũng không có!" Nói rồi Đàm Khải Đình tức giận bước ra khỏi phòng của Đàm Vương Quang, cánh cửa được vọng "Rầm" một tiếng. Đàm Vương Quang ở phía sau cánh cửa gần như bị rút hết sức lực vậy. Trong đầu chỉ văng vẳng lời nói của Đàm Khải Đình.
Bất cứ ai cũng có thể yêu Phương Tử Quỳnh. Chỉ có em là một chút tư cách để đến gần em ấy cũng không có!
Bất cứ ai cũng có thể yêu Phương Tử Quỳnh. Chỉ có em là một chút tư cách để đến gần em ấy cũng không có!
Bất cứ ai cũng có thể yêu Phương Tử Quỳnh. Chỉ có em là một chút tư cách để đến gần em ấy cũng không có!
Thật sự như vậy sao? Dù chỉ dừng lại ở mức bạn bè cũng không được sao?
Chín năm trước, anh rốt cục là vì cái gì lại biến thành như vậy? Năm năm sau đó, anh lại vì cái gì mà không ngần ngại tổn thương Phương Tử Quỳnh? Anh rốt cục là vì một người con gái đã tự biến mình thành cái gì rồi?
Đàm Khải Đình nói đúng. Những thứ anh đã gây ra...làm sao có thể nói xóa bỏ là xóa bỏ? Đôi mắt của Phương Tử Quỳnh ngày ấy anh còn nhớ rẫt rõ... Trong đôi mắt lặng như mặt hồ đó, không có oán trách, không có hờn dỗi, không có hận thù. Thế nhưng nó lại đâm thẳng vào tim anh, xót xa biết nhường nào.
Người ngoài nói anh không máu không nước mắt, người trong cuộc trách anh vô tình. Nhưng có ai biết, có ai biết trong thâm tâm anh cũng quan tâm cô muôn phần?
Cái ngày Đàm Khải Đình sống chết cũng phải đến bệnh viện. Anh biết được cô đã xảy ra chuyện gì. Cũng rất muốn đến, cũng rất muốn xem cô rốt cục có thể tỉnh lại hay không. Muốn xem anh có thể nhìn thấy cô một lần nữa hay không. Nhưng mà...anh không có can đảm đó. Anh tự lừa mình dối người, nói rằng bản thân không thể phản bội lại tính cảm của người con gái kia. Thời gian sau đó...người nhà họ Phương như nhốt Phương Tử Quỳnh lại vậy. Anh hoàn toàn không tìm được chút thông tin từ cô ấy, hiện ở đâu, làm gì. Năm năm sau đó...
'Anh...Phương Tử Quỳnh không còn nhớ anh là ai cả.'
'Anh. Cái đó rất quan trọng với em.'
'Anh. Anh có thể giúp em không?'
Vì một cuộc điện thoại ngắn ngủi. Anh chấp nhận tổn thương cô lần nữa.....
Anh sai! Là anh sai! Tất cả đều tại anh. Anh không phân rõ trắng đen. Cũng không nhìn thấu tim mình. Anh cứ ngỡ người con gái là cô không là gì trong mình. Nhưng hình ảnh dịu dàng, ân cần của cô ngày nào đã đục khoét tim anh. Nhất thời cô lạnh nhạt, anh không cách nào tiếp nhận được.
Anh không muốn nhìn cô ở cạnh Thương Lăng. Không muốn cô lúc nào cũng dựa dẫm vào Phương Tử Đăng. Không muốn nhìn cô thân thiết với Đàm Lâm Ngạn hay Đàm Khải Đình. Không muốn! Anh không muốn trong mắt cô có hình ảnh người con trai khác.