- Dũng sĩ thì không dám nhận. Ta là Vu Nhai, một tên tiểu binh mà thôi. Không biết...
- Tới đây, tới đây, tới đây. Dũng sĩ Vu Nhai. Ta có một giao dịch rất có lợi đối với ngươi, muốn nói chuyện cùng ngươi.
Hồng Đại Bảo liền vừa lôi vừa kéo Vu Nhai vào một gian phòng bên trong. Trong gian phòng để rất nhiều thứ quý giá tuyệt đẹp, còn có một bức bình phong cực lớn, phong cách cổ xưa.
Vu Nhai và Lữ Nham đối với Hồng hội trưởng này thực sự cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải lần lượt ngồi xuống.
Hồng Đại Bảo bắt đầu nói đông nói tây, nói tới lịch sử phát triển nghiệp đoàn võ học của hắn. Trong lịch sử nghiệp đoàn võ học Bắc Đấu đã từng xuất hiện những người tài giỏi thế nào. Thật ra đây chính là một bài giảng tốt cho Vu Nhai. Chỉ có điều hình như bọn họ ở đây không phải là để nghe hắn dông dài.
Lữ Nham ngồi bên cạnh, sắc mặt lộ vẻ lo lắng, vội ho một tiếng:
- Hồng hội trưởng, chẳng biết hội trưởng tìm chúng ta rốt cuộc là có chuyện gì?
- Nghe nói dũng sĩ Vu Nhai nhận được một phần truyền thừa của Thất Tinh Thần Kích, kích kỹ kinh thiên. Không biết điều này có phải là thật hay không?
Cuối cùng Hồng Đại Bảo cũng vào chủ đề, ánh mắt sáng lấp lánh. Hiện tại hai người đã biết gia hỏa này lôi kéo mình vào đây là vì cái gì.
- Đúng vậy. Chỉ có điều rất nhanh ta đã bị công chúa ma pháp cướp mất. Ta chỉ học được mấy chiêu mà thôi.
- Vậy, nghe nói Huyền Binh của dũng sĩ Vu Nhai không thực sự như ý. Ta có một đề nghị. Là như vậy, chúng ta có thể cung cấp cho dũng sĩ Vu Nhai phương pháp tu luyện và chiến kỹ dành cho cục gạch Huyền Binh, hy vọng có thể đổi được một phần kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích.
- A? Xin lỗi, ta không có hứng thú!
Vu Nhai sững sờ một lát, sau đó không chút do dự từ chối. Kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích đổi lấy phương pháp tu luyện cho cục gạch sao? Nếu như mình thực sự có Huyền Binh là cục gạch, có lẽ sẽ có chút hứng thú. Đáng tiếc, điều này căn bản không đúng. Thứ kích kỹ này vẫn là độc nhất vô nhị. Hiện tại hắn đã hiểu một chút về nỗi khó khăn của nghiệp đoàn võ học. Ai nguyện ý theo phải dâng ra võ học độc môn của mình sao?
- Dũng sĩ Vu Nhai sao không suy tính một chút. Điều này đối với dũng sĩ căn bảo là chỉ có lợi mà không có hại. Nếu như dũng sĩ có điều kiện gì có thể nói ra.
- Xin lỗi, ta không muốn trao đổi. Bản thân ta đã có phương pháp tu luyện cho cục gạch.
Vu Nhai lắc đầu. Hắn không nghĩ tới, mình tùy tiện đưa ra lý do nhận được một phần truyền thừa của Thất Tinh Thần Kích lại gặp phải nhiều phiền toái như vậy. Nếu để cho người khác biết hắn nhận được Thất Tinh Thần Kích vậy thì hay rồi. May là có công chúa ma pháp làm người chết thế, nếu không hắn sẽ gặp phiền toái lớn.
...
- Hắt xì...
Tại loạn địa Bách tộc ở cách Bắc Đấu Thành ngàn dặm, trong một trấn nhỏ do của tộc người lùn , công chúa ma pháp Nguyệt Lâm Sa đột nhiên hắt hơi một cái. Nàng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Ai đang mắng ta?
- Công chúa, có phải công chúa đã bị phong hàn rồi hay không?
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào ma pháp sư màu lam đầy hoa lệ, khuôn mặt tiểu bạch kiểm, mái tóc màu kim buông xuống vai. Lúc trước, người này cũng không xuất hiện ở trong di tích Kim Khí Thiên.
- Bản thân ta chính là pháp sư phong hệ, sao có thể bị nhiễm phong hàn được. Nhưng thật ra ngươi chạy tới nơi này làm gì?
Giọng điệu Nguyệt Lâm Sa không tốt lắm nói. Lúc này dáng vẻ của nàng lại khác hẳn với lúc ở Bắc Đấu Thành. Nàng mặc áo bào pháp sư rộng, mái tóc dài màu xanh biếc. Đương nhiên, vẻ ngoài có vài điểm không giống, nhưng vóc người vẫn vậy. Hình như bởi vì không bị bó buộc, bộ ngực càng nổi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
- Ta nghe nói công chúa Sa Sa đến Bắc Đấu, vẫn luôn cảm thấy không an tâm. Ta nghĩ công chúa có thể sẽ xuất hiện ở nơi này, nên vội vàng tới đón. Công chúa Sa Sa, sao công chúa lại mạo hiểm như vậy. Sao có thể tự mình đi tới nơi man rợ như đế quốc Huyền Binh được?
- Đầu tiên, công chúa Sa Sa không phải là cách gọi mà ngươi có thể tùy tiện gọi. Ta nghe đã thấy buồn nôn. Thứ hai, ta muốn đi thì đi, ai cũng không quản được. Thứ ba, không nên coi thường đế quốc Huyền Binh. Nơi đó cho dù là một tên tiểu binh cũng khó đối phó!
Trong đầu công chúa Nguyệt Lâm Sa lại hiện lên khuôn mặt bỉ ổi kia. Nàng nhìn khuôn mặt trước mắt. Kỳ quái, tại sao nàng lại cảm thấy khuôn mặt này càng thuận mắt hơn?
Trước đây còn không phát hiện ra, hiện tại nàng lại thấy khuôn mặt tiểu bạch kiểm này càng nhìn càng chán. Thật kỳ quái... Chỉ có điều cũng không sai. Gia hỏa này thật sự quá quấn người, không ngờ lại chạy đến nơi đây.
Pháp sư tiểu bạch kiểm kia hiển nhiên rất coi thường lời Nguyệt Lâm Sa nói, chỉ có điều vẫn rất khiêm tốn, nói:
- Sa... Công chúa nói phải. Sau đó ta không dám khinh thường đế quốc Huyền Binh nữa. Ta nghe nói công chúa còn muốn thu nhận một tiểu binh của đế quốc Huyền Binh làm nam nô?
- Hả?
Tinh thần Nguyệt Lâm Sa chấn động, ánh mắt ngưng trọng nhìn pháp sư tiểu bạch kiểm trước mặt, lạnh nhạt nói:
- Ai nói với ngươi?
- Ta.. ta trong lúc vô ý đã nghe được.
- Chuyện này không có liên quan gì đến ngươi. Ta là công chúa. Ta muốn thu nam nô hay không thì liên quan gì đến ngươi.
Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng nói. Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Hai lão già lúc trước tiến tới bên cạnh nàng. Nguyệt Lâm Sa đổi giận thành vui nói:
- Chuyện làm thế nào rồi?
Lúc hai lão già tiến vào, sắc mặt tối sầm. Khi vừa nghe được câu hỏi của công chúa, mặt họ lại càng đen hơn.
- Thế nào, có biến cố gì sao?
- Đúng là tên tiểu kiêu binh kia tiên hạ thủ vi cường, nói chúng ta cướp Thất Tinh Thần Kích của hắn. Hắn chỉ nhận được một phần truyền thừa kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích mà thôi.
Diêm lão nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiểu binh đáng chém ngàn đao, chúng ta căn bản không cách nào phản bác. Lực lượng của chúng ta mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, lại lấy được địa đồ ma pháp, không để ý tới Thất Tinh Thần Kích. Cho dù phản bác nữa cũng không có người nào tin tưởng chúng ta.
Một lão già khác cũng cả giận:
- Nếu như tiểu tử kia che giấu còn may, đằng này lại phách lối sử dụng kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích, còn giết chết mấy tên kỵ vệ Bắc Đấu. Điều đó nói rõ hắn đã nhận được truyền thừa.
Nguyệt Lâm Sa trợn mắt há hốc mồm, mặt từ từ đỏ lên. Nàng đã tức giận.
Hắn thật sự quá vô sỉ. Hiện tại cho dù nàng có nhảy vào biển Thần Huyền cũng không rửa sạch được tội này. Ban đầu nàng muốn đưa ra một lời đồn, để tất cả mọi người biết tiểu tử này nhận được Thất Tinh Thần Kích. Thật không nghĩ tới, mình ở trong dãy núi Loạn Xuyên một thời gian, vừa ra ngoài, muốn truyền lời ra thì đã chậm hơn hắn một bước.
Bọn họ vốn cũng không quá chắc chắn là tiểu tử này có phải thật sự nhận được Thất Tinh Thần Kích hay không.