Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1036: Dựng lên tường thành mới
Mắt Vu gia chủ lóe tia sáng, cẩn thận quan sát động tác của mọi người dưới thành.
Vu gia chủ biến sắc mặt, khẽ thở dài:
- Thật không ngờ Vu Nhai có thể làm được điều này, công chúa Độc Cô gia quả nhiên sâu không lường được như trong truyền thuyết.
- Đừng nói câu này, Vu Nhai không thích nghe. Ta không cho rằng Vu Nhai vì có huyết mạch Độc Cô gia nên đạt đến trình độ hiện giờ. Trong thế hệ trẻ của Độc Cô gia có mấy người đến độ cao như Vu Nhai? Hắn nhận được bao nhiêu từ Độc Cô gia? Chỉ có huyết mạch, những thứ khác là hắn dựa vào bản thân liều mạng xông pha.
Ngọc Vấn Hiền bình tĩnh nói:
- Ta hiểu biết hắn, dù tương lai Vu Nhai nhận thân phận Độc Cô gia cũng sẽ không theo họ Độc Cô. Cho nên Vu Nhai không nhờ huyết mạch Độc Cô gia mà là huyết mạch Vu gia, Bắc Đẩu sắp thoát cảnh lúng túng không có gia tộc lĩnh chủ.
Vu gia chủ trợn to mắt nói:
- Ý ngươi nói . . .
Lòng Vu gia chủ rất kích động.
Ngọc Vấn Hiền khẽ thở dài:
- Ta chỉ suy đoán, tất cả phải xem ý của Vu Nhai như thế nào. Ta đã quyết định không tòng quân nữa, nếu Vu tương quân, thậm chí là Vu nguyên soái tương lai nhìn trúng ta thì ta sẽ làm phụ tá cho hắn.
Vu gia chủ rất kích động, gã nghĩ đến lần trước hắn rời khỏi Bắc Đẩu hành tỉnh có tuyên bố ngay trong Vu gia. Có vài câu Vu gia chủ đã quên, nhưng có một câu gã nhớ rõ. Người Vu gia sẽ thấy hãnh diện vì hắn.
Ngọc Vấn Hiền nhắc nhở Vu gia chủ kích động quên mình:
- Dù sao thì vượt qua ải mấy ngày ngày nay đã.
Vu gia chủ trở lại hiện thực, nhưng gã không kiềm được suy nghĩ lung tung. Cuối cùng Vu gia chủ nhớ đến nữ nhi của mình, phong thư gã nhận được gần nhất viết Vu Tiểu Dạ được cao nhân tiền bối gì đó nhìn trúng, tiền bối này có liên quan đến Dương gia Kiếm vực hành tỉnh nhưng không phải người Dương gia. Sau đó Vu Tiểu Dạ bặt tín, không biết nàng như thế nào.
Vu gia chủ thầm nghĩ:
- Tiểu Dạ ơi Tiểu Dạ, biểu ca của ngươi sắp bị người cướp còn lo tiền bối cao nhân gì? Mau sinh ngoại tôn với biểu ca của ngươi đi, để thân càng thân hơn.
- Ít nhất cho ta có địa vị cao một chút trước mặt biểu ca của ngươi.
Vu gia chủ tiếp tục giám thị trên gác chuông cao cao, bọn họ thấy một tên mập đi ngang qua dưới chân tháp.
Tên mập hùng hổ nói:
- Vu Nhai đại dưa hấu chết tiệt, tiểu tử này sao có thể khủng bố như vậy? Ánh mắt của Tinh Tinh đai tiểu thư quá sắc, nhìn trúng cái tên này ngày xưa không là cái đinh gì.
Người dám mắng Vu Nhai như vậy chỉ có thể là Hồng Đại Bảo. Tên mập này xui xẻo, Bắc Đẩu công hội võ học phát triển rất tốt toàn nhờ công lao của Xích Sắc quân đoàn, bình thường hay qua lại với nhau. Lần này Hồng Đại Bảo đến Dao Quang thành rồi bị giam tại đây luôn.
Lúc trước Hồng Đại Bảo là chủ lực thủ thành.
Địa binh sư xem như nhân vật lợi hại trong Dao Quang thành, thực lực địa binh sư của Hồng Đại Bảo không phải loại mới vào, nếu không thì lúc trước không dễ dời mang đám người Vu Nhai rời đi trước mắt người Lạc gia.
Lúc này Hồng Đại Bảo bận rộn chuẩn bị cho đại chiến sắp dến.
Hồng Đại Bảo có thấy Vu Nhai và Thủy Tinh dùng ma pháp đối thoại trên tường thành, biết tiểu tử đại dưa hấu nếu không chết chắc chắn sẽ là cô gia của Bắc Đẩu công hội võ học. Tuy mặt ngoài Hồng Đại Bảo không quá ủng hộ nhưng trong lòng bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì với Vu Nhai. Tại sao lúc trước lão tử nhìn lầm? Sao tiểu tử này nghịch thiên như thế? Trời không có mắt.
Cảm thán qua đi nên làm gì thì làm cái đó.
Lão già Mê Thành đã nghiên cứu hai mươi phút, trên cơ bản nắm giữ hết manh mối. Phù văn trận này không khó, chỉ cần vạch rõ là sẽ hiểu được. Đặc biệt là phù văn địa sư như lão già Mê Thành, chẳng qua phù văn trận bị thất truyền nên không ai hỏi thăm.
Như biểu diễn ảo thuật, ngươi xem hoa mắt nhưng khi vạch ra các trò thì hiểu hết.
Đang lúc lão già Mê Thành nghiên cứu thì bên cạnh xuất hiện một chủ lực thủ thành khác, đó là Lữ lão, nguyên Bắc Đẩu đồ thư quán.
- Cha nó, ngươi đã lớn tuổi rồi còn học phù văn làm gì? Sang bên kia chơi, đừng ở đây vướng chân vướng tay.
Lão già này sau khi phát hiện chữ xuyên của Xích Sắc quân đoàn thì bắt đầu dây dưa không tha, kiên quyết làm cố vấn của Xích Sắc quân đoàn. Đương nhiên với thực lực địa binh sư của Lữ lão muốn làm ốc vấn Xích Sắc quân đoàn không thành vấn đề.
Lữ lão từ chức Bắc Đẩu đồ thư quán sau đó đến Dao Quang thành.
Lữ lão đam mê phù văn nhưng thiên phú không cao, dù vậy lão vẫn không từ bỏ. Bây giờ có cơ hội học tập tốt như vậy Lữ lão không chịu bỏ qua. Lão già Mê Thành thấy rất phiền.
Khá nhiều người quen của Vu Nhai giống như Lữ lão, đa số là người trẻ tuổi, bọn họ cùng trên một chiếc thuyền.
Hiện tại Vu Nhai không rảnh chú ý đến đám người này, bọn họ âm thầm sóng vai chiến đấu cùng hắn.
Lại một lúc, lão già Mê Thành phớt lờ Lữ lão bỗng thu phù văn trận lại, lầm bầm:
- Thì ra là vậy, ra đây là phù văn trận, nhưng muốn khiến Dao Quang thành . . . E rằng . . .
Lão già Mê Thành không nói hết câu, biểu tình trầm trọng, liếc Lữ lão bên cạnh mình.
Lão già Mê Thành mở miệng nói:
- Lão già, ngươi hiểu biết phù văn đúng không? Khoan nói, nghe ta nói đã. Bây giờ cho ngươi một nhiệm vụ, dạy mọi người học cách kích phát phù văn.
phù văn sư nghịch thiên là vì có thể khắc phù văn lên huyền binh hay gì đó của binh sĩ, sau đó huyền khí rót vào các vật huyền binh phù văn là kích phát được ngay, hoặc dùng ma tinh khởi động. Như lúc trước Vu Nhai bị quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na truy sát ở Kiếm Phong lĩnh. Chuyện không khó khăn, nhưng càng luyện quen tay càng dễ, chút nữa phải bày ra phù văn trận cỡ lớn.
- A!
Lữ lão há mồm nhưng lại bị lão già Mê Thành cắt ngang.
- Được rồi, giao nhiệm vụ này cho ngươi, ta cần tìm Vu Nhai bàn bạc một chút, rất nhanh sẽ có kết quả.
Lão già Mê Thành nói xong đi mất, mục tiêu hướng về Vu gia, giây lát đã đến nơi. Với thực lực cảm ứng kinh khủng của lão già Mê Thành biết ngay Vu Nhai ở đâu, lão chạy đi.
Trong sân Vu gia Vu Nhai từng cư ngụ, Vu Thiên Tuyết hốc mắt đỏ hồng nói:
- Vu tiểu tử, chuyện bên ngươi tạm xong rồi đi? Bên phù văn trận không quá lạc quan.
- Ngươi đi trước đi, mọi chuyện cẩn thận. Ta ở đây sẽ không làm vướng chân ngươi.
Vu Nhai trở về làm Vu Thiên Tuyết rất mừng, nhưng tình huống bên ngoài khiến nàng vô cùng lo âu. Hai mươi mấy phút ngắn ngủi hai mẫu tử không nói bao nhiêu, chỉ ôm nhau khóc.
Vu Nhai toàn an ủi mẫu thân, sau đó lão già Mê Thành tìm đến.