Trì Ái

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Tôi cũng không nghĩ được rằng Kha Lạc nói thế thôi mà hôm sau cũng đến thật.

Lúc đang hăng máu trên giường thì mấy cậu nhóc muốn tôi hái mặt trăng xuống tôi cũng làm.

Từ sau khi ăn cơm cậu nấu, tôi lại thấy cơm hàng cháo chợ đâm ra chán chết, đột nhiên muốn ăn cơm nhà.

Đi loanh quanh trong siêu thị mua thức ăn Lâu quá rồi không mua đồ về nấu, trong đầu tôi cũng không nghĩ ra nổi nên ăn cái gì? Nhìn phải nhìn trái, cái gì ăn được cũng ném vào giỏ. Lúc ra khỏi siêu thị, tôi đã hai tay hai túi to, lỉnh cà lỉnh kỉnh.

Về đến nhà tống cả vào tủ lạnh rồi tôi mới nghĩ đến chuyện nấu nướng. Hiện tại tôi chưa có thuê người giúp việc, muốn ăn thì phải lăn vào bếp. Chính vì vậy tôi mở tủ lạnh ra, chằm chằm nhìn vào, ngồi xổm mà nghĩ cái thực đơn.

Ấy, không cần phải há miệng ngạc nhiên như thế, tôi nấu cơm được thật đó! Bản thân tôi sinh ra cũng đâu có ngậm sẵn thìa vàng trong miệng. Kỹ năng sinh tồn cơ bản đều có cả, chỉ là tôi không thích làm Nấu cơm ăn chẳng qua là không để đói mà chết, nếu có thể ra ngoài ăn mà vẫn sống, tôi sẽ chọn con đường ít vất vả hơn.

Cầm miếng thịt, miếng cá mà cắt lúc sau dù có rửa tay, mùi vị tanh tanh vẫn tan không nổi, còn gì là hình ảnh tiêu sái của tôi nữa

Tôm sống nhảy tanh tách trong túi ni-lon, nước từ trong đó tràn ra, chảy qua mặt bàn mà xuống sàn bếp, ướt nhoét cả. Bọn tôm khốn kiếp này, quả là muốn chết nhanh hơn mà. Tôm rơi ra cả xuống sàn, thật cũng muốn giết quách chúng nó đi, vấn đề là tôi chưa nghĩ ra cách bắt từng con lại.

Loạn đả mà chuẩn bị nấu, tôi cũng chẳng nghĩ đến việc bảo vệ hình tượng nữa. Lôi nồi ra đặt lên bếp, chờ nóng là tôi vội đổ dầu vào, sau đó ném thịt xuống rồi đậy vung.

Tiếng ồn vang ra từ nồi nghe như ác mộng, cùng tỏi và ớt bắt đầu bốc hơi cay, cả bếp tràn ngập khói lửa.

Người tôi thế này, luôn tỏa ra hương vị thản nhiên, giờ lại đứng xông hơi dầu mỡ như vầy khác gì thành miếng thịt hun khói?

Thế nên tôi đã chuẩn bị trước. Trên người mặc một áo choàng tắm cũ, đầu đội một cái mũ tắm, đề phòng khói ám, vô cùng cẩn thận mà đứng xa xa xào rau.

Trong bếp ồn ào quá khiến tôi chẳng nghe được động tĩnh gì, đột nhiên đằng sau có tiếng hỏi:

“ Chú đang chuẩn bị cơm tối sao?”

Tôi giật mình đến độ suýt văng cả đũa…

“Chú sợ à?” Kha Lạc cười “ Lúc vào cháu có gọi mà chú không nghe thấy”.

Cậu mới từ công ty về, mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng, khoan khoái, áo vest vắt trên tay, chỉ thế thôi nhưng cực kì đẹp, vẫn mang lại cảm giác như đang thấy một nhóc con to xác.

“ Ha….không”

Ngực vẫn đập thình thịch, tôi cười khan, tiếp tục nấu nướng như thường. Thần thái rõ tự nhiên nhưng tôi chỉ hận không nhảy chồm chồm lên mà hét: “ Ừ đấy, sợ chết được”

Bị cậu nhìn thấy rồi, ngu ngu ngốc ngốc mà mặc áo, đội mũ tắm !

Mẹ nó, cuối cùng cũng xong, tôi vội vàng bỏ miếng thịt rán ra đĩa, nhanh chóng cởi những thứ xấu hổ kia ra. Sau đó làm ra bộ dáng tiêu sái nhất có thể, vuốt tóc một cái, tôi hỏi: “ Sao cậu lại tới đây?”

“ Không phải chú nói muốn cùng ăn cơm tối sao?” Mắt Kha Lạc ánh lên vẻ dò hỏi “ Ưm….hình như chú nấu chưa xong? Chú định nấu thêm món gì nữa?”

“ Tôm với cá”

“ Tính làm gì ạ?”

“ Nấu chín…”

Kha Lạc cười, liếc mắt một cái: “ Cháu đói rồi, để cháu làm cho nhanh. Một món chưng tương, một món hấp được không?”

Tôi đứng ngây người nhìn cậu làm, chỉ lật cái nồi đang trên bếp cũng rõ là rất lão luyện. Cậu rửa sạch dầu, lau khô, sau đó đem túi tôm mở ra, đổ chút nước nóng, đeo găng tay ni-lon vào, tự nhặt tôm.

Hai cây nấm tôi mua cậu cũng mang ra cắt lát, tiếp tục rót dầu vào, bỏ thêm tỏi ớt băm nhỏ, nấm xắt lát, tôm rồi tương du, rượu và gia vị. *

So với tôi, cậu lanh tay lẹ chân hơn nhiều lắm, nhìn cậu đổ dầu, xoay người lấy này nọ, động tác đâu vào đấy. Mặc dù làm rất nhanh nhưng không có chút ngập ngừng nào. Ngay cả âm thanh lách tách trong nồi cũng rất vui tai.

Tôm đang trên bếp, cậu đã đem cá làm sẵn xoa rượu gia vị cùng muối ăn vào hai mặt, lại thêm một chút ớt cùng gia giảm ** nhét vào lò vi sóng.

Món tôm chín xúc ra đĩa không bao lâu thì lò vi song cũng “ting” một tiếng. Nấu nướng xong xuôi cũng không bằng một nửa thời gian tôi “nghịch” lúc nãy.

“ Cậu giỏi nấu nướng ghê”

Kỳ thật dù cậu có mang phòng bếp nổ tanh bành thì tôi cũng sẽ vỗ tay hoan hô mà thôi.

Kha Lạc nở nụ cười, cầm chai tương rưới lên món cá hấp, “ Thư Niệm dạy cháu, anh ấy nấu cơm mới gọi là giỏi”

Tôi “khụ” một tiếng…

OK! Nói là tôi biết nấu nhưng cũng chỉ biết mang mọi thứ làm cho chín, chỉ biết cách nấu cơm ăn cho qua bữa của người nghèo thôi….Sau này, lúc có tiền, tôi chỉ để ý đến tình thú, thời gian đâu mà nấu với chả nướng. Cho nên là, đương nhiên về khoản này tôi sao so được với Thư Niệm

Mà tôi cũng cần quái gì phải so với cậu ta? Thức ăn tôi nấu ra nhìn không đẹp mắt lắm, nhưng là ăn cũng không tệ. Nói toẹt ra thì ăn uống cũng chỉ để no bụng thôi chứ? Đồ Kha Lạc nấu ngon hơn nhiều lắm, rất hợp để uống cùng rượu. Hai người bọn tôi đem cá ăn sạch, sau đó còn săm soi.

“ Chú xem, bên này còn một chút” Kha Lạc gảy đầu đũa vào xương cá, chỉ chỉ “ Chú cũng đừng kiêng ăn quá, da cá cũng dùng hết đi”

Tôi cứng ngắt cười gượng, nhìn cậu đem chút cá còn lại cùng da cá gắp cả vào bát. Thật giống như chính cậu mới là chú tôi. Đôi khi, giữa chúng tôi sẽ SWITCH vị trí như vậy đấy.

Ăn no uống chán, trời vẫn chưa tối, tôi tự nhiên không biết nên làm gì tiếp theo. Nếu là người yêu sẽ anh anh, em em đùa nghịch theo lên đến giường. Đằng này…….

Quan hệ nửa nạc, nửa mỡ này khiến tôi lúng túng, thả cậu về thì lại tiếc.

Kha Lạc ngồi cạnh tôi bỗng nói: “LEE, đi xem ca nhạc đi”

“A”

“ Cháu có 2 vé” Cậu rút ra từ túi áo khoác một cặp vé được gấp cẩn thận “ Bảy rưỡi mới bắt đầu, không xa đây lắm, chú đi không?”

Tôi giật mình, nhìn hai cái vé sang đến khuôn mặt cậu, tầm mắt hai người gặp nhau, có phần ngượng ngập.

Không biết cậu có xem như đây là muốn hẹn hò với tôi không? Nhưng cho dù thế nào tôi cũng rất vui, niềm vui ấy lộ ra cả trên mặt mà bật thốt: “ Đi chứ”

Với âm nhạc giới trẻ đang hâm mộ tôi biết không nhiều. Ca sĩ mà Kha Lạc thích tên là Từ Diễn, tôi cũng chỉ nhớ cậu ta rất đẹp trai, chỉ nhìn thấy poster thôi, chứ có biết đâu.

Bất quá, quan trọng quái gì, cái chính là tôi đang đi xem ca nhạc cùng ai kìa. Lúc chen lấn vào đấy tôi mới hiểu tại sao Kha Lạc lại nói tôi mang giày thoải mái vào. Nguyên lúc đầu tôi nghĩ mình sẽ ung dung mà ngồi hưởng thụ âm nhạc, ngờ đâu cả hội trường đều phải đứng.

Đèn vừa sáng, Từ Diễn ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy đâu, dưới sân khấu khán giả đã hò hét tới phát cuồng.

Với loại không khí này thì ai ngồi cho được? tất cả nhất tề đứng hết, dù cho tôi có ngồi xuống cũng chỉ nhìn thấy mông đám đằng trước.

Buổi biểu diễn quả không tồi, sân khấu được thiết kế rất khí thế. Từ Diễn dù sao cũng là loại dzaj đẹp phóng HORMONE loạn xạ, mị lực khó đỡ. Tôi là người ngoại đạo mà xem còn thấy hứng trí bừng bừng, không còn kìm giữ gì cả, theo mọi người hô to gọi nhỏ.

Nhưng mà thần tượng gợi cảm đến thế nào, sức lực của tôi cũng không thể bằng tuổi 20, dần dần có điểm đứng không vững.

Biết Kha Lạc ở ngay đằng sau, tôi nửa giả nửa thật dựa vào người cậu. Kha Lạc không đẩy ra, còn hơi hơi đứng thẳng, đỡ lấy tôi.

Hình bóng, dung mạo của đại mĩ nam trên sân khấu kia nháy mắt đã bị tôi quăng tận 9 tầng mây.

Hội trường sôi trào, sân khấu nóng bỏng, đèn chiếu rực rõ tôi đều không thấy nữa. Toàn bộ tri giác của tôi chỉ tập trung vào vùng lưng đang được cậu đỡ. Áp sát vào bờ ngực kia, cảm nhận được hơi thở nóng tỏa ra, tôi như còn nghe được tiếng tim đập nhẹ của cậu.

Đây là đại nhạc hội hay ho nhất mà tôi từng được xem.

Tan cuộc đi ra, tôi còn có chút vui sướng âm ỉ, bước chân thấy lâng lâng lắm. Dù hết rồi nhưng Kha Lạc và mọi người vẫn hô to ENCORE [ Chưa hết, tiếp tục đi] thiếu điều muốn rách cổ họng. Thật đáng yêu! Tôi không thấy cậu ngây thơ, mà là tràn ngập sức sống. Nhiệt tình không chút nào che đậy mà trào ra, chỉ có thể là đặc quyền của người trẻ tuổi.

Tôi không hề muốn cả hai cứ vậy mà chia tay ai về nhà nấy….Hay là, tôi trộm lấy ví tiền hoặc điện thoại của cậu nhỉ? Sau đó cậu sẽ phát hiện ra mà đuổi theo lấy lại, rồi thì….

Tay còn chưa kịp chôm chỉa cái ví từ túi áo khoác của cậu thì đã bị phát hiện. Cậu cúi xuống nhìn bàn tay “đen tối” lén lút kia, “ Sao vậy chú?”

“……..” Đầu óc tôi xoay chuyển một vòng cũng chả nghĩ ra cái quái gì, nói đại “ Ha, tôi cứ nghĩ đây là ví mình cơ đấy…”

Kha Lạc nở nụ cười, “ Cháu có cái gì để chú trộm nữa sao?” Sau đó tự nhiên đưa tay vào, bao lấy bàn tay tôi “ Chú lạnh hả?”

Lòng bàn tay cậu thật ấm áp, tôi một chút cũng không thấy lạnh, là trong tim tôi đang rất ấm đi.

Tay cả hai đều đút trong túi áo khoác của cậu, cứ thế không thay đổi, đi thẳng ra bãi đỗ xe. Ngồi vào ghế lái rồi tôi thật sự rất muốn hôn cậu nhưng nhìn đến cậu nhóc đang ngồi bên cạnh, bờ mi dài khẽ rung rung, tôi lại thấy chột dạ.

“ Vẫn còn sớm, nếu cậu không phải làm gì thì đến nhà tôi đi, ngồi chơi với ông chú một chút” Bỏ mẹ! Tôi biết vì sao mình chột dạ rồi. Rõ ràng tôi không khác mấy ông chú biến thái khốn nạn.

“ Ừm..được ạ” Cậu nghĩ nghĩ “ Máy nước nóng chỗ cháu hôm nay hỏng, phiền chú cho cháu tắm nhờ một cái”

Tôi nhất thời cảm thấy mình là đồ con lừa, còn cậu chính là củ cà rốt treo lủng lẳng trước mắt mà ăn không nổi. Choáng váng!

Kha Lạc cởi áo khoác ra, ném ngoài phòng khách, từng khối cơ lộ rõ khi cả sơ mi cũng được cởi nốt, đường cong hữu lực lộ cả ra. Tôi khó nhịn được thú tính, đứng hình mà chiêm ngưỡng.

Cậu xoay người lại, thấy biểu tình của tôi lại đột nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn đem quần dài cởi nốt rồi lấy khăn tắm cuốn ngang hông, cản trở tầm nhìn của tôi.

Tôi cư nhiên lại muốn làm xấu mặt chính mình, hỏi “ Nhóc con nhà cậu, vẫn cứ thế à? Ai mà chả bị bậc cha chú nhìn thấy đang cởi truồng?”

Vậy mà cậu còn đến gần nhéo mũi tôi, “Có một người mơ ước được nằm trên tôi, bây giờ còn trong bệnh viện đấy.”

Tôi mạnh miệng nói: “Cậu yên tâm, tôi không tính làm gì cậu đâu. Tôi cũng không phải là chưa thấy qua.”

Cậu xoay người bước vào phòng tắm, cửa không đóng lại ngay. Tôi tuy ý thức được ngàn vạn lần đừng có như vậy nhưng vẫn như ma xui quỷ khiến mà bước theo.

Kha Lạc đang cầm vòi nước điều chỉnh độ ấm, quay lại thấy tôi ở phía sau, biểu tình trở thành cười mà cứ như không “ Chú LEE…”

“ Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đi toilet thôi”

Kha Lạc lại xem xét vòi nước, tôi nhanh chóng ngồi xuống bồn cầu, “ Chú LEE à….nếu đi toilet mà ngại không cởi quần thì cũng nên dựng nắp bồn cầu lên đi…”

“ Thật ra…đột nhiên không muốn đi nữa”

“ Ừm…” Kha Lạc cười, tựa hồ đang đợi tôi nói câu tiếp theo.

Cậu với tôi đều vô cũng rõ tôi đang nghĩ cái gì, muốn cái gì.

Nhưng nói “Giúp tôi giải quyết đi!” bây giờ tôi chịu chết. Mà có giao chiến tôi cũng không tin có thể áp đảo cậu. Mở miệng xin cậu cho tôi đè còn chưa tính, còn nếu xin cậu đè tôi chẳng phải thành tiện nhân sao?

Tự tôn và dục niệm cứ thế chọi nhau ầm ầm. Chỉ vài giây thôi mà tôi đã thấy khó chịu vô cùng. Nhìn cậu đứng chờ tôi tự bào chữa, như đang chuẩn bị xem bộ dáng ngu đần của tôi nữa, LEE thiếu gia đột nhiên ức chế:

“ Không có gì! Cậu tắm đi! Tôi ra ngoài”

Không muốn thì không đi, nhìn cái quái gì, buồn cười lắm sao? Tôi cũng không có cái loại khát khao “đó” đâu.

Kha Lạc ở phía sau kêu một tiếng “ Chú LEE”

Tôi biết cậu ngượng, lại muốn bù đắp, nhưng giờ ngực tôi đang đau, dùng sức đóng sập của phòng tắm lại.

Tôi còn lạ gì cậu nữa, lên giường là cùng nhau giải trí, giờ thấy cậu mỗi lần “làm” như bố thí, tôi đều biết cậu cũng khó chịu lắm.

Không “làm” cùng cậu tôi cũng đâu có chết. Mấy trò xin xỏ đó vừa hèn mọn vừa chẳng có tiền đồ.

“ LEE” Kha Lạc mở cửa, thò đầu ra khỏi phòng tắm nhìn tôi “ Cháu chọc chú giận hả?”

“ Không” Tôi khụ một tiếng “ Cậu mau tắm rửa đi”

“ Vậy….” Cậu tiếp tục thò đầu ra “ Chú không muốn tắm cùng sao?”

“…..”

Lấy cái thấy được mà ăn không nổi nhử mồi tôi sao? Hay có ý “đó” thật? Đột nhiên tôi căm tức quá thể “ Tắm cái SHIT ấy!”

Kha Lạc phì cười ra tiếng, đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống.

“ Chú đấy…” Hai tay cậu giữ chặt khuôn mặt tôi “ lớn thế này mà còn giận dỗi”

Tôi nghĩ hẳn mặt mình đang hóa thành màu gan heo “ Cút! Nhóc con nói vớ nói vẩn”

******************

Cậu căn bản không rõ là tôi không hề giận dỗi. Tôi quay mặt đi, Kha Lạc lại thấy rất thú vị thì phải, dùng sức hôn vào môi tôi, sau đó lại muốn hôn cái nữa. Thấy vậy tôi đẩy cậu ra.

Tôi thế nào cũng nên kiên định chứ? Đừng có thấy cậu là như chó thấy xương, sáng mắt lên, thật chẳng còn tí thể diện nào.

“ Cậu tắm nhanh lên rồi về đi. Tôi muốn ngủ rồi”

Kha Lạc không chịu, nắm lấy hai cánh tay tôi: “ Đêm nay cháu không về”

“ Vậy cậu đi mà ngủ trên sàn”

Kha Lạc cười: “A, chú nỡ lòng nào!”

Tôi nhìn cậu, thấy chẳng khác gì con thú nhỏ đang nhe nanh sáng bóng, đầu óc bắt đầu nóng lên.

Cậu cũng biết tôi đang luyến tiếc.

Cho dù tôi có cố sức coi thường, cố sức che dấu, cậu vẫn ngồi quan sát, còn dường như thú vị lắm!

Nhưng đây là cái lòng tự trọng đáng thương hại của tôi, có gì mà buồn cười chứ?

Trong lồng ngực như có lửa hừng hực cháy, tôi bặm môi, hung tợn đẩy cậu ra. Kha Lạc hơi hơi mất đà nhưng ngay lập tức bắt lại hai cánh tay tôi, cười cười đem tôi áp xuống ghế san-lon. Cậu hôn tôi một cái rồi lại lùi ra sau, hình như muốn quan sát phản ứng ý loạn tình mê của tôi.

“ Làm gì đó?” Tôi lộ ra khuôn mặt hung ác: “ Ông đếch muốn, lăn xuống đi.”

Kha Lạc vẫn cứ cười, tuyệt không nao núng, chỉ dùng lực ngăn chặn tứ chi tôi, miệng hơi hé ra, sau đó cúi xuống, gặm cổ tôi. Sau nụ hôn ướt át, nhiệt liệt, cậu hổn hển thở bên tai tôi, nói: “ Cái này không phải tại chú sao, chú LEE?”

Bị cậu ngậm lấy vành tai, lưng tôi không khỏi tê rần. Cho tới giờ chỉ có chuyện tôi ép buộc người khác lên giường, còn chưa thử qua chuyện mình bị bắt buộc…Thật là ngạc nhiên!

Việc cậu chủ động nằm ngoài dự đoán của tôi, tưởng rằng, với cậu mà nói, chính là khiến cho “cái kia” của cậu cứng lên mới quan trọng kìa.

Phía dưới lưng tôi là sô pha mềm mại, trước mặt lại có bộ ngực rắn chắc của cậu. Quần áo chưa cởi mà tôi đã thấy nhiệt khí bừng bừng. Nói tôi không động tâm là sai chắc, nhưng miệng vẫn chửi bậy: “ Mẹ nó, cút ngay cho tôi, ông đây không có hứng!”

Kha Lạc mắt điếc tai ngơ sáp lại hôn, dọc một đường từ trên xuống dưới, vừa ép buộc lại vừa khiêu khích liếm láp. Cậu còn thư thái ngẩng đầu nhìn nét mặt của tôi, thật sự là tự tin đầy tràn.

Bị cậu chạm tới rốn, tôi chả cần chờ gì thêm, rên nhẹ lên. Khí quan giữa hai chân đã sớm ngẩng đầu.

Cậu tự tin cũng phải, đối với cậu tôi hoàn toàn không thể sinh ra kháng thể. Cậu thắng chắc rồi, cả tôi và cậu đều hiểu rõ ràng.

Thân dưới bị ngón tay cậu linh hoạt trêu chọc đã phản ứng lại càng nóng cháy, tầm nhìn trở nên mông lung.

Tôi bị đè xuống, thứ giữa hai chân đang bị đùa bỡn khiến hơi thở tôi dần nặng nề. Thắt lưng bắt đầu căng thẳng, tôi theo bản năng cố áp đến gần cậu hơn, tìm thêm sự tiếp xúc giữa hai cơ thể.

Chờ tới khi lên cao trào, bắn đầy trong tay cậu, chân tôi lập tức mềm nhũn. Cả thân người tôi ra đầy mồ hôi, chỉ có thể nằm im chờ cậu đè. Người tôi nóng bừng, mặt cũng đỏ lên, tất cả đều là cảm giác thẹn thùng vì bị đánh bại tơi bời hoa lá.

Khuôn mặt tươi cười của Kha Lạc lớn dần, rồi sau đó trở nên mơ hồ. Thắt lưng của tôi bị cậu ôm lấy, nâng lên, mặt sau có thứ gì đó nóng rắn đặt ở cửa rồi chầm chậm chen vào.

Tôi có chút chịu không nổi, khó chịu mà mở miệng, “ Cậu, cậu con mẹ nó nhẹ một chút”

Kha Lạc dần dừng lại, chờ tôi thở một hơi, sau đó đột ngột một hơi đi vào. Tôi chỉ còn biết kêu gào thảm thiết: “ Mẹ…….”

Chưa kịp hít khí, di động phía sau đã nóng bỏng ập tới, mồ hôi chảy ra như muốn dán sát thân thể lại. Hết thảy âm thanh phát ra vô cùng mờ ám, tiếng thở dốc rên rỉ ngày càng dày đặc. Đến nơi giao hợp đã nóng nay càng bừng bừng.

Cả tôi và cậu đều không khống chế được, ồ ồ thở dốc. Tính khí trừu sáp phía trong có chút quá sức nhiệt liệt. Dục vọng của Kha Lạc đột nhiên tăng vọt, cậu nhanh nắm lấy thắt lưng tôi, dùng sức dập vào. Một hồi phóng túng qua đi, tựa hồ còn chưa đủ “Mở chân ra một chút !”

Nói gì đó? Tôi mắt lớn mắt nhỏ trừng cậu, cố chấp mà bất động. Mẹ nó!, phải giữu tôn nghiêm bề trên chứ?

Kha Lạc mạnh mẽ kéo hai chân tôi ra, lại dập vào càng sâu. Tôi nhịn không được, lại tiếp tục chửi: “ Con mẹ nó, cậu muốn “làm” chết tôi luôn sao?”

Môi tôi đã bị ngăn chặn, nụ hôn sâu đem những lời tôi định nói nuốt đi cả. Cảm thấy cậu dồn sức vào tay mà co kéo, tôi sợ xương cốt mình sẽ bị kéo đứt thành vài đoạn mất. Vì vậy mà tôi thảm thiết kêu gào, chân lại bị cậu áp đến góc độ mong muốn, cơ hồ dán vào sườn luôn.

Kha Lạc giống như buột miệng mà nói: “Chú dẻo quá…..” sau đó dùng toàn bộ sức nặng ép xuống, xâm nhập tôi đến cực độ.

Mẹ nó, cậu coi thân thể tôi làm bằng da chắc, nghĩ muốn xoắn vặn thế nào cũng được đấy! Tôi sắp 40 tuổi rồi.

Nhưng tôi hoàn toàn chẳng nói ra hơi. Chịu sự tác động của cậu, tôi có cảm giác cực kỳ vô lực, không hề có mảy may ngăn chặn nổi. Và khoái cảm mãnh liệt trào ra không ngừng.

Tại nơi giao hợp, Kha Lạc cũng cùng một cảm nhận. Thật khó tìm được thân thể phù hợp đến thế, có lẽ đây là động lực duy nhất khiến cậu cứ dằng dai quan hệ thể xác này mãi.

Chúng tôi làm tình với rất nhiều tư thế, lại có loại đến da mặt dày như tôi đây còn phải đỏ mặt.

Tôi nghĩ cậu mà cùng Thư Niệm thì tuyệt đối sẽ không thử qua những tư thế phát ngượng thế này.

Chắc hẳn không muốn làm cậu ta thẹn, lại càng không muốn cậu ta chịu cái cảm giác bẻ xương thành 30 đoạn, hơn nữa có thể bị thương.

Bất quá vậy cũng không có gì là không tốt. Đàn ông chẳng phải là từ tính mà yêu sao? Đối với những người như tôi, cảm giác trên giường mà OK, số phần trăm tiến thêm một bước, kết giao này nọ sẽ lớn hơn nhiều.

Nói không chừng, cậu một ngày nào đó sẽ chọn lựa tôi vì bản năng tuần hoàn sinh lí ấy chứ.

Trong phòng khách lăn qua lộn lại vài hiệp, cả hai lại tới phòng ngủ, lao lên giường.

Chung quy là thể lực tôi không đủ, thế nên chỉ biết dán vào người cậu, lo thở dốc, ra đầy một người mồ hôi.

Nhưng tôi chưa hề mở miệng nói một chữ “Ngừng”

Mà tôi không nói gì, cậu cũng biết tôi mê đắm cậu đến chừng nào rồi.

Chính trong thời khắc ấy, cảm quan tôi mẫn tuệ, sâu sắc vô cùng, chừa phần mông lung lại cho ý thức. Thế nên tôi chỉ mơ hồ nghe cậu gọi: “Chú LEE”

“Ừm…” Tôi miễn cưỡng đáp lại.

“Chú LEE….” Thanh âm từ sâu trong yết hầu cậu đi ra, mang theo hơi thở ẩm ướt nóng cháy. Tôi cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt hé mở đen láy của cậu, là đôi mắt đầy lửa dục vọng. Cậu cũng không nói thêm gì, chỉ gọi tôi mà thôi.

Bên trong bị va chạm mãnh liệt, liền co rút liên tục từng trận. Tôi đột nhiên không thể kiềm chế được, ôm chặt lấy cậu, rồi đem môi hôn cậu.

Qua mức điên cuồng cực hạn, cả hai đều vô lực nằm im, tự điều chỉnh hô hấp cùng nhịp tim. Chờ tới khi trên người có chút khí lực, tôi liền chật vật ngồi dậy, chọn tự thế dựa vào đầu giường.

Dù vừa bị đè, tôi vẫn cố giữ phong độ, rút một điếu thuốc ra, tính châm lửa hút. Làm một điếu sau khi XX quả thật là thần tiên ý cảnh. Thế nhưng mới rút ra được một nửa, hai ngón tay từ đâu cờ đến, giật lấy thuốc của tôi.

“Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe”

Nhìn cậu mái tóc ướt ép vào trán quả thật rất gợi cảm, khóe miệng cong cong cũng ngon miệng chết đi.

“Nhưng mà không hút thấy nhạt miệng sao đó!”

Kha Lạc cười, vươn tới, ngăn chặn cái miệng rất “nhạt” kia của tôi, dịu dàng hôn môi. Trong cổ họng tràn ngập hương vị ấm áp của cậu. Chỉ thế thôi mà khuôn mặt già nua của tôi đỏ bừng.

Đánh chết, tiểu quỷ này quyến rũ quá thể!

Kha Lạc rời ra, ôm lấy tôi, “ Cùng nhau tắm đi, cháu chà lưng cho”

“Ừm..”

Hôm nay cậu đối xử với tôi quá nồng nàn đi, khiến người ta không khỏi thắc mắc liệu có chuyện gì không.

Hai người nằm trong bồn tắm lớn nghịch, té nước vào nhau. Việc “làm” cùng tắm rửa chả liên quan. Vậy mà thế nào chúng tôi vẫn nổi hứng mà “lên” một lần nữa.

Cuối cùng khi tắm thật, Kha Lạc cầm lấy một chân tôi, mát xa phần bụng chân lúc nãy thiếu chút nữa rút gân. Tôi thả lỏng tận hưởng, có phần lim dim.

Không biết có phải hơi nước nóng cùng sự dịu dàng làm cho tôi có cảm giác như say xe hay không, mà tôi dần dần lâng lâng.

Mặc dù cứ nghĩ không cần nói ra miệng sẽ tốt hơn…Nhưng muốn nghe câu trả lời mà không mở miệng hỏi thì ai nói cho mà nghe?

Coi như đánh bạc vậy, dù sao cũng có ngày phải hỏi cho rõ ràng mà.

Tôi lấy chân kia khẽ chạm cậu: “Kha Lạc”

“Ừm” Kha Lạc mỉm cười, dùng ngón chân kẹp lấy chân tôi.

“ Cậu “làm” với tôi so với khi “làm” cùng Thư Niệm, thấy đằng nào thích hơn?”

Cậu biến sắc, gian nan cúi mặt lau rửa, không lên tiếng, một lát sau mới nói: “ Thư Niệm vĩnh viễn là tốt nhất”

Tôi đưa hai tay ra phía sau đỡ gáy. Con mẹ nó, tôi thế nào mà toàn rước nhục vào thân? Đời thủa nhà ai mà cứ muốn ăn hai cái tát liền, mới thấy khôn ra?

“Chú LEE”

Tôi làm bộ không nghe thấy, còn vờ vịt ca hát, đứng lên cầm bông tắm tỉ mỉ kì cọ.

“Chú LEE”

“Gì?”

“Thật xin lỗi chú!” Cậu giải thích, có điểm do dự. Cháu không biết chú có để ý hay không?

Yết hầu thấy ngưa ngứa, tôi “Ha” một tiếng, trầm mình xuống nước ngang ngực “ Để ý cái gì?”

“ Chú LEE, tuy rằng thật thất lễ, nhưng cháu cảm thấy không nên lằng nhằng, lại càng không muốn chú nghĩ phức tạp. Cháu nói rõ luôn, vĩnh viễn đời này cháu sẽ yêu Thư Niệm, tuy anh ấy sẽ không đáp lại đâu”

“……..” Tôi hừ mũi “Biết rồi”

“Cháu ở cùng với chú thật, nhưng tâm tình dành cho Thư Niệm chắc chắn sẽ không thay đổi. Cháu và chú không phải tình yêu, chúng ta chỉ là bạn giường. Nếu chú thấy không thoải mái, cứ nói với cháu một tiếng. Chúng ta sẽ đổi lại.”

Lúc cậu nói, ánh mắt phẳng lặng như nước, cũng không nhìn vào mặt tôi.

Tôi vẩy nước lên mặt, cười ha ha: “Cậu nghĩ nhiều quá đấy!”

Tôi nhìn qua khuôn mặt nhẹ nhàng chính trực, lại tới ánh mắt đen trắng rõ ràng của cậu.

Ngồi trong bồn tắm lớn, nước nóng dâng quá ngực… quả nhiên áp suất nước quá lớn đi. Tim tôi bị nó ép mà có chút phát đau. Tôi cười cười, lấy tay búng vào trán cậu.

******

Sau lần đó, tôi cũng chưa mời Kha Lạc đến nhà thêm lần nào.

Giao tình của chúng tôi cũng dừng ở mức gặp gỡ trong công ty, cùng làm việc, gật đầu chào hỏi mà thôi.

“ Chú LEE”

Một ly trà nóng hổi được đưa đến trước mặt tôi. Là trà Kha Lạc pha cho, bên cạnh còn có hạt quả phỉ.

Tôi cười, “ Cảm ơn” Tôi thích từ từ ăn quả hạnh; việc ăn uống này đối với đầu óc, dạ dày, răng lợi đều có lợi cả. Không muốn mất công nghĩ linh tinh thì phải tìm việc mà làm.

Kha Lạc đối xử với tôi rất tốt. Ba ngày thì có hai ngày mang cho tôi gì đó, có khi là mấy viên kẹo, khi là hộp tôm giáo nhỏ*, lúc lại là cà phê đựng trong cốc giữ nhiệt. Còn có lần tôi thấy đĩa táo đã gọt sạch sẽ, chính cậu làm chứ chẳng ai vào đây.

Kỳ thật quan hệ chúng tôi vẫn là không tồi, chẳng qua đã lui xuống dạng không “thân mật” thôi.

“Đẹp nhỉ?” Một cành hoa mai nhỏ được đưa đến trước mặt tôi

“Hửm?….”

“Trong vườn hoa dưới nhà đấy! Hôm nay cư nhiên hoa nở, cháu ngắt một cành cho chú.” Kha Lạc cười, quơ quơ cành hoa rồi cắm vào cái lọ quanh năm chỉ có lá nằm trên bàn tôi

“…..” Tôi không khỏi sờ cằm.

Giang Nam vô sở hữu

Liêu tặng nhất chi xuân**

Thật đúng là phong nhã!!!

Cậu toàn đưa đến những đồ vụn vặt, nếu tính muốn lấy lòng người ta thì cũng quá keo kiệt đi. Chắc là cậu chỉ tiện tay mà làm. Đang ăn chocolate thấy ngon thì chừa cho tôi hai cục, ăn hạnh đào thấy đường được thì ném lên bàn tôi một ít, đại loại thế.

Chính là không hiểu đến tột cùng loại “thuận tay” này có tâm tư gì không.

Kha Lạc không có gì làm, liền tựa vào cạnh bàn của tôi, câu được câu không nhìn tôi nói chuyện “Không biết hai ngày nữa trời có ấm lên không nhỉ?”

“Sao? Có chuyện gì à?”

“Cháu mời Thư Niệm đến đây chơi. Nếu mà lạnh chắc anh ấy chịu không nổi.”

Tôi “A” một tiếng, tiếp tục chậm rãi nhai hạt quả phỉ trong miệng.

“Chú LEE, cuối tuần rảnh không?”

“Chuyện gì?”

“ Đi xem bóng với cháu không? Cháu có vé”

“Tôi hẹn người ta đi đánh GOLF rồi!”

Kha Lạc nhìn tôi: “Chú muốn đánh GOLF thì có thể bảo cháu mà?”

Tôi nở nụ cười: “Không dám phiền cậu đại giá”

Vạn nhất đánh được một nửa, nếu Thư Niệm điện gọi cậu đi luôn thì tôi thành cái giống gì?

Cùng ở bên Kha Lạc không khác gì ngậm một viên thuốc bọc đường. Cảm giác đang ngọt ngào đến tê dại, bất thình lình đắng nghét sẽ khiến người ta trở tay không kịp.

Cứ ngậm như vậy mãi, miệng tôi thật chịu không nổi.

Kha Lạc nhìn tôi một chốc, “Chú LEE, chú giận cháu!”. Cậu dùng giọng khẳng định mà nói, tôi cũng không muốn vờ vịt, giương mắt hỏi: “Tôi giận hay không đối với cậu có gì quan trọng không?”

Kha Lạc có điểm xấu hổ, “Chú là trưởng bối”

MẸ NÓ CHỨ!

“Nhớ rõ tôi là trưởng bối thì tốt rồi.” Tôi cười, bắt đầu gõ bàn phím laptop, bận bận rộn rộn, không nói gì với cậu nữa.

Hết Chương 7


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...