Trêu Chọc Trái Tim Em - Dạ Tử Tân
Chương 45:
Anh thường xuyên ở trạng thái chờ đợi kết quả, lâu dần rồi cũng không quá nóng nảy nữa.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, thư ký từ ngoài bước vào: “Giang tổng, người họ Hà kia lại tới, muốn anh xem xét hạng mục của họ.”
Số người muốn gặp anh mỗi ngày rất đông, Giang Triệt nhất thời không nhớ nổi đó là ai, hỏi lại thư kí.
Thư ký đáp: “Là xí nghiệp thực phẩm nhỏ mà mấy năm trước tập đoàn ta dự định thu mua nhưng đối phương không đồng ý. Thời gian trước bọn họ bị phốt trong sản phẩm có chứa hàm lượng chì quá mức nên bị bêu rếu trên mạng, không vực dậy nổi. Bây giờ bọn họ nói rằng nghiên cứu được sản phẩm mới, muốn nhờ anh hỗ trợ vượt qua khó khăn. À, người đó là Hà Đông Tự, giám đốc của tập đoàn Hạ thị, năm ngoài mới từ Mỹ trở về lập nghiệp.”
Giang Triệt có hơi ấn tượng với việc này, anh trầm mặc chút rồi mở miệng: “Chuyện thu mua mấy năm trước là ý định của ông nội, khi đó đã không thành thì bây giờ cũng không có quan hệ gì với chúng ta nữa. Công ty phá sản nhiều như thế, tôi cũng không phải nhà từ thiện, giúp một công ty nhỏ đó để làm gì? Kêu anh ta về đi.”
Anh ký lên một tờ văn kiện rồi nói tiếp: “Ngày mai tôi phải đi Châu Âu công tác, có lẽ khá lâu, sản phẩm mới nghiên cứu sắp tới lại chuẩn bị khởi động tuyên truyền và đưa ra thị trường rồi, cậu ở lại theo dõi kỹ càng, nếu không có gì lớn thì không cần hỏi ý kiến tôi.”
“Vâng ạ, Giang tổng.”
***
Trời vào hè, thời tiết tháng Tám nhiệt độ ngày càng nóng nực, ngày cũng dài hơn đêm.
8 giờ tối, sắc trời bên ngoài mới bắt đầu ảm đạm,
Khương Bái vốn hiếm xuất hiện ở quán bar, hôm nay thế mà lại đến.
Thân Tử Du tự mình rót rượu cho anh, uống cùng hai cốc: “Anh Bái dạo này bận rộn cái gì mà không thấy bóng dáng thế?”
“Cậu ta thì bận cái gì chứ, không phải công việc thì chỉ có yêu đương thôi.”
Thân Tử Du nghe tiếng thì nhìn sang, thấy Doãn Toại từ đằng xa đang lại gần, ánh đèn trong bar chiếu lên gương mặt thâm thúy của anh ấy.
Người đàn ông đi tới, ngồi cạnh Thân Tử Du.
Nhìn thấy đống chai rượu trên bàn, Doãn Toại nhíu mày: “Ông chủ Thân hôm nay đúng là hào phóng, đem rượu xịn nhất ra chiêu đãi. Xem ra hôm nay tôi đến rất đúng lúc.”
Thân Tử Du ngạc nhiên nói: “Hai người các cậu bận rộn như thế, không hẹn thì khó mà gặp, vậy mà hôm nay lại cùng xuất hiện ở chỗ tôi thế này? Đêm nay sao lại trùng hợp thế?”
Doãn Toại rót cho mình một ly rượu, lắc lắc mấy cái rồi nhấp một ngụm, không chút hoang mang nói: “Là người một nhà rồi, tôi với anh rể chắc cũng có chút thần giao cách cảm đó, không lạ lắm.”
Khương Bái miễn cưỡng nâng mắt nhìn anh ta: “Cậu với Khương Ngâm rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lần trước Doãn Toại đến nhà thăm ba mẹ anh, Lương Văn lại bừng bừng nhiệt huyết bắt anh sắp xếp cho anh ta xem mắt với Khương Ngâm.
Bởi vì ứng phó với mẹ để anh tùy tiện sắp xếp cho Doãn Toại và Khương Ngâm gặp nhau một lần.
Không ngờ sau khi gặp nhau, hai người nói muốn kết hôn.
Sau đó cực kỳ dứt khoát đi đăng kí.
Khương Bái đến giờ mới biết, mình hóa ra có thiên phú làm bà mối.
Nhưng kết hôn đột ngột như vậy là vì sợ cái gì chứ?
Doãn Toại uống rượu, thản nhiên nói: “Đây không phải kết quả tốt nhất à, mấy chuyện nhân duyên này khó nói lắm.”
Khương Bái cười xùy một tiếng: “Tốt nhất là như lời cậu nói, dù sao hàng đã gửi đi thì không cho hoàn về, chỗ tôi cũng yên tĩnh hơn nhiều. Sau này nó mà muốn mua đồ thì bắt tìm cậu đòi tiền, tôi nghèo lắm.”
Doãn Toại cong môi: “Tôi cho vợ tôi tiền mua sắm là chuyện bình thường, nhưng cậu thân là anh trai, cho em gái tiền tiêu vẫn là phải làm.”
Nhân viên quán bar gọi Thân Tử Du, giống như có chuyện gì đó.
Thân Tử Du vỗ vai hai người, đứng dậy đi trước.
Doãn Toại và Khương Bái ngồi trên ghế dài, yên tĩnh lạ thường, khác hẳn âm thanh ồn ào bên sàn nhảy.
Thấy cảm xúc của Khương Bái không tốt, Doãn Toại ngước mắt nhìn sang: “Chuyện gì có thể làm cho luật sư Khương sầu thế, nói thử nghe chơi?”
Khương Bái uống rượu không đáp.
Doãn Toại nhìn anh chăm chăm rồi nói: “Đang nghĩ đến thời hạn hiệp ước yêu đương sắp hết, tìm cách kết thúc tốt nhất sao?”
Động tác cầm ly rượu của Khương Bái hơi khựng lại, nhìn anh ta.
Chuyện của anh và Dương Thư, trong một lần uống rượu với Doãn Toại đã kể ra.
Khương Bái lại rót rượu cho mình, thản nhiên nói: “Sao phải tìm cách? Dù sao cũng sẽ không chia tay.”
Doãn Toại cười nâng cốc: “Được, có tự tin là tốt.”
Khương Bái: “…”
Buổi tối, sau khi rời khỏi quán bar, Khương Bái để lại xe của mình ở bãi đỗ của quán bar, bắt xe đến chung cư Lạc Tâm.
Công việc hai bên đều bận bịu, buổi tối lại không thể ngủ chung, đã lâu lắm rồi họ không gặp mặt nhau.
Thời điểm Khương Bái tới, đèn phòng khách sáng rỡ không có ai.
Anh đi vào phòng ngủ, đẩy cửa vào, đúng lúc Dương Thư trùm khăn tắm bước ra.
Nghe thấy động tĩnh thì cô giật mình.
Nhìn người đến là Khương Bái, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
An ổn lại tinh thần, cô nhíu mày nói: “Sao mỗi lần anh đến đều không nói trước, làm tôi giật cả mình.”
Khương Bái đứng trước mặt cô, chậm rãi nhìn: “Tôi đến gặp bạn gái mà còn phải báo trước à?”
Dương Thư cười cười, ôm lấy cổ anh: “Anh đến gặp tôi, hay là đến ngủ với tôi?”
Hai người họ trò chuyện quá ít, giống như ngoại trừ chuyện kia, quả thật là không có gì để tán gẫu cho hết ngày.
Khương Bái ôm cô, lòng bàn tay vuốt sợi tóc ẩm ướt trên trán cô sang một bên: “Đêm nay chúng ta tâm sự, không làm gì khác.”
Dương Thư giật mình, từ chối: “Hay là thôi đi, tôi không thích tâm sự với luật sư đâu.”
Cô đi cà nhắc lại gần, hôn lên môi anh một cái, dùng giọng nói nhẹ nhàng: “Vẫn nên làm chuyện chính thì hơn.”
Khương Bái không có cách nào cản cô, trầm mặt, bế cô lên giường.
Dương Thư cảm thấy Khương Bái hôm nay rất thô lỗ, giống như thú tính bộc phát, đến cuối cùng xương cốt cô giống như tan thành từng mảnh.
Công việc gần đây rất bận, bây giờ lại bị giày vò mạnh mẽ thế này, Dương Thư nằm yên không muốn nhúc nhích: “Mệt quá, không tắm nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Lúc cô cất giọng, âm thanh có chút nhỏ, còn là giọng mũi, là bởi vì vừa rồi khóc quá lâu.
Khương Bái bế người lên, ôm vào phòng tắm.
Tắm cho cô xong, anh nói: “Tối nay tôi uống rượu, ở tạm chỗ của em.”
Dương Thư ngây người hai giây, cuối cùng cũng không từ chối.
Anh nhìn vẻ mặt của cô, một lần nữa dò xét ranh giới cuối cùng: “Cũng không muốn chia chăn ra ngủ.”
Khoảnh khắc Dương Thư chần chừ, anh trực tiếp vén chăn nằm vào, ôm lấy cô: “Ngủ đi.”
Ánh sáng trong phòng tối lại, chóp mũi Dương Thư ngửi được mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh.
Cô há hốc mồm, không nói gì.
“Dạo này bận lắm sao?” Khương Bái chủ động nói chuyện với cô.
Dương Thư gật đầu: “Studio đang trong thời kỳ phát triển, nhân lực không đủ. Gần đây mới nhận thêm một nhân viên mới, vừa tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn trong kỳ thực tập nên cũng không chia được bao nhiêu áp lực.”
“Tôi thấy Khương Ngâm cũng không có bận như em.”
Khương Ngâm sau khi lĩnh chứng xong thì vội vàng bồi dưỡng tình cảm với ông chồng hợp đồng, vậy nên cô giúp cô ấy một số công việc.
Chuyện hiệp nghị kết hôn của Khương Ngâm và Doãn Toại, Khương Bái hoàn toàn không biết, vậy nên Dương Thư cũng không nhắc đến, chỉ nói: “Cậu ấy cũng bận lắm, tại anh không biết thôi.”
Cằm Khương Bái cọ lấy đỉnh đầu cô: “Công việc lượng sức mà làm, đừng có liều mạng thế, gần đây em gầy đi rồi.”
“Có à?” Dương Thư vô thức sờ mặt mình, cô không để ý lắm.
Khương Bái khẽ nói bên tay cô, âm thanh mập mờ: “Có chứ sao không, ngực bé đi rồi.”
Mặt Dương Thư như bị đốt lửa nóng rực, đưa tay đẩy anh.
“Đùa em thôi.” Khương Bái miễn cưỡng cười, thuận thế ôm người vào lòng: “Ngủ đi, ngày mai tôi phải đến tòa án.”
Dương Thư gối lên khuỷu tay anh, do dự một chút, sau đó chủ động ôm eo và vùi đầu vào ngực anh.
Cô thật sự rất mệt, ngáp một cái, nhắm mắt ngủ say.
Trong bóng tối, Khương Bái vẫn mở to mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe được hơi thở bình ổn của cô gái nhỏ, anh kéo cô lại gần, khẽ hôn nhẹ lên trán.
***
Hôm sau khi Dương Thư tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Khương Bái.
Anh nói hôm nay phải đến tòa án, có lẽ đã đi rồi.
Dương Thư nằm trên giường một lát, nhớ đến tối qua.
Khương Bái ở lại, cô không từ chối, thậm chí còn tán gẫu giết thời gian, ôm nhau ngủ một đêm.
Cô buồn bực vò đầu.
Cả suy nghĩ và hành động càng ngày càng không theo không chế nữa rồi.
Hai người họ không còn bao nhiêu thời gian, cô không thể tiếp tục hãm sâu vào nữa.
Chuông điện thoại vang lên, cô nhìn thử, là chủ nhà.
Cô bấm nút nghe, đưa lên tai: “Chú Vạn, có chuyện gì à?”
Chủ nhà nói phòng này chỉ có thể thuê đến tháng Chín, không thể gia hạn, muốn báo trước cho cô.
Phòng này nằm ở vị trí tốt, ông ấy định sửa cho con trai làm nhà tân hôn.
Dương Thư cúp điện thoại, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, thở một ơi thật dài.
Tháng Chín thật xui xẻo, vừa phải chia tay, vừa không có nhà để về.
Cô mở phần mềm cho thuê nhà, nhìn lướt qua.
Không tìm được chỗ nào hài lòng, cô tạm thời để chuyện này sang một bên, đi rửa mặt.
***
Gần đây có một bộ phim cổ trang sắp khởi quay, cần chụp ảnh công chiếu.
Lượng công việc rất nhiều, cô và Khương Ngâm cùng nhau đến để hoàn thành.
Hôm đó cơ thể Khương Ngâm không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi, chỉ có Dương Thư và đoàn đội đến điểm quay.
Kỳ nghỉ hè đến, thời tiết ngày càng nóng.
Thời gian nghỉ giữa trưa mọi người đều đi ăn cơm, Dương Thư ăn rất nhanh, một mình đi dạo quanh phim trường.
Trong phim trường có một vườn hoa nhỏ, có cả hòn non bộ và hồ sen.
Trời nắng gắt, ve kêu ầm ĩ, Dương Thư cầm chiếc quạt điện mini trong tay nhưng vẫn không thể cản được tiết trời hầm hập.
Buổi chiều còn có việc, cô đang chuẩn bị về phòng nghỉ thì lại nghe được âm thanh tranh chấp.
Âm thanh cách chỗ không xa, cô hoang mang bước qua.
Dưới ánh mặt trời, một cô gái nhỏ đội mũ, ôm lấy cánh tay đạo diễn vừa khóc vừa cầu xin.
Bên cạnh còn có một đám người đứng hóng chuyện.
Ban đầu Dương Thư còn tưởng chỗ này đang quay phim, nhưng đến khi thấy xung quanh không có camera thì mới biết là không phải.
Đạo diễn mất kiên nhẫn đẩy cô gái ra: “Lí do đổi vai diễn của cô cô còn không biết à? Bây giờ cô đến đây khóc lóc cũng không thay đổi được gì.”
Cô gái bị đẩy cho lảo đảo, mũ rơi xuống đất, lúc này Dương Thư mới thấy mặt đối phương, là Nghiêm Nhạc Đồng.
Người hóng chuyện rất đông, nghị luận ầm ĩ.
“Nghiêm Nhạc Đồng chỉ là một diễn viên nhỏ, dáng dấp cũng là dựa vào trang điểm mới nổi lên. Cô ta cứ tưởng bộ dạng đó có thể làm minh tinh, bây giờ bị lật xe đúng là nhanh.”
“Trước đó hình như là diễn vai nữ số 6, nhưng sao lại bị đối thế?”
“Chuyện lớn vậy mà cô không biết à? Hôn phu của cô ta là chủ một xí nghiệp thực phẩm, thời gian trước bị phốt là không hợp tiêu chuẩn vệ sinh, cô ta là người quảng cáo sản phẩm đó thì dĩ nhiên bị chửi rồi”
“Ít nhất thì cô ta đối xử với vị hôn phu rất tốt.”
“Không hẳn đâu, nghe nói để lấy vai nữ số 6 này cô ta đã “quy tắc ngầm” đó, vị hôn phu của cô ta sớm đầu đã cao lên mấy thước rồi.”
Đạo diễn đã rời đi, Nghiêm Nhạc Đồng lau nước mắt, nhặt mũ lên.
Nghe thấy tiếng đàm tiếu, cô ta quay đầu nhìn.
Đàm người nhiều chuyện không muốn gây sự, bị cô ta nhìn chăm chằm thì lập tức tản ra.
Tầm mắt của Dương Thư đối đầu cô ta, sau đó nhàn nhạt quay đầu rời đi.
Nghiêm Nhạc Đồng đi lại chặn đường co: “Cô không phải từ nhỏ đã cho là mình thanh cao lắm à, bây giờ thấy người khác gặp chuyện thì cười cợt, còn có liêm sỉ không?”
Nước mắt trên mặt cô ta còn chưa khô, lớp trang điểm bị nhòe, nhìn như một kẻ tôm tép.
Dương Thư bĩnh tĩnh nhìn cô ta:” Bây giờ không phải cô đang chủ động biểu diễn trước mặt để tôi chê cười à, đã diễn trước mặt thì sao tôi lại không được phép nhìn?”
Nghiêm Nhạc Đồng tức giận mặt đỏ tía tai, giơ tay muốn tát Dương Thư một cái.
Dương Thư bắt lấy cổ tay cô ta quăng sang một bên khiến Nghiêm Nhạc Đồng lảo đảo, lui về hai bước mới đứng vững lại.
Nơi này quá nóng, Dương Thư không muốn ở lại nói chuyện phiếm với cô ta, đang định rời đi thì thấy một người đàn ông bước tới.
Anh ta rõ ràng đến tìm Nghiêm Nhạc Đồng, nhưng anh mắt khi nhìn thấy Dương Thư thì lại ngừng trệ.
Sau đó anh ta lại càng vội vàng chạy về phía này.
Nhìn thấy Dương Thư, đáy mắt anh ta hiện lên vẻ kích động.
“Tiểu Thư, đã lâu không gặp.”
Dương Thư không thèm cho anh ta một ánh mắt, thẳng thừng đi về phía trước.
Trong chớp mắt, cổ tay của cô bị nắm lấy.
Dương Thư nhăn mày, sắc mặt khó chịu.
Lúc nhìn về phía Hà Đông Tự, cảm giác so với Nghiêm Nhạc Đồng còn chán ghét hơn.
Hà Đông Tự nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, đầu ngón tay bất giác thả lỏng, cuối cùng buông ra, luống cuống và tự trách: “Xin lỗi, anh chỉ muốn hỏi, mấy năm nay em sống có tốt không?”
Dương Thư một chữ cũng không muốn đáp, trực tiếp rời đi.
Hà Đông Tự bình tĩnh đứng đó, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm bóng lưng kia.
Nghiêm Nhạc Đồng bên cạnh cười nhạo: “Từ lúc anh về nước thì thỉnh thoảng lại vào xem Weibo của cô ta, điện thoại cũng giữ ảnh cô ta, bây giờ gặp được thì thế nào, đến một ánh mắt cô ta cũng không thèm bố thí cho anh.”
Hà Đông Tự cau mày: “Nếu không phải vì cô, liệu cô ấy có thể hận tôi thế không?”
Nghiêm Nhạc Đồng sửng sốt, giống như nghe thấy chuyện cười, mỉa mai nói: “Anh đừng có mà rũ bỏ trách nhiệm, là chính anh chặn cô ấy lại tỏ tình, sau đó bị mẹ anh phát hiện. Tôi thay anh làm chứng nói cô ta câu dẫn anh, lúc đó sao anh không phủ nhận đi?”
“Năm đó lúc mẹ anh vừa đánh vừa mắng cô ta như một mụ điên, anh đứng bên cạnh nhìn, tôi cũng không thấy anh có vẻ gì là định nói giúp dù chỉ nửa câu, bây giờ lại bày ra cái vẻ tình đậm sâu quái gì?”
“Anh vì sợ mẹ, đem tâm tư vớ vẩn của mình đẩy lên đầu cô ta, hại cô ta thảm như thế, anh cho rằng anh và cô ta còn cơ hội sao? Trước đây cô ta ỷ lại anh bao nhiêu, bây giờ cô ta chán ghét anh bấy nhiêu!”
Từng chữ từng chữ của Nghiêm Nhạc Đồng như nhát dao chém tim đen của Hà Đông Tự, sắc mặt anh ta xám xịt.
Anh ta nhìn hướng Dương Thư vừa đi khuất, nhớ đến chuyện năm đó, trong lòng cực kỳ chua xót, nếu biết trước thì hắn nhất định sẽ không như vậy.
Nghiêm Nhạc Đồng chậm rãi bước tới, nắm lấy tay anh ta, giọng nói hòa hoãn: “Anh Đông Tự, đến tận bây giờ Dương Thư cũng chưa từng thích anh, trước khi cô ta xem anh là anh trai, bây giờ mặt anh cũng không muốn nhìn nữa, chỉ có em mới nguyện ý ở bên cạnh anh thôi.”
Hà Đông Tự đẩy tay cô ta ra: “Tôi chỉ đến nói với cô một câu, chuyện quảng cáo sản phẩm là do mẹ tôi bảo cô làm, không phải ý của tôi, khiến cô tổn thất thì tôi rất xin lỗi. Nhưng tôi không phải vị hôn phu của cô, chuyện hôn nhân này tôi chưa từng đồng ý. Mẹ tôi nói cô vào giới giải trí là để giúp tôi, nếu thật vậy thì cô không cần làm mấy cái này nữa, tôi cũng không đền đáp lại được cái gì.”
“Nghiêm Nhạc Đồng, năm đó tôi đã nói rồi, tôi chỉ thích Dương Thư. Tôi năm đó sợ mẹ tôi vừa quyền lực và đáng sợ, suy nghĩ non nớt nên tổn thương cô ấy rất nhiều, cũng chưa từng bảo vệ được cô ấy, nhưng trong lòng tôi trừ cô ấy ra thì không có ai khác.”
Anh ta không nhìn Nghiêm Nhạc Đồng nữa, quay người rời đi.
***
Chiều hôm đó Khương Ngâm đến phim trường, vẫn chưa đến giờ chụp ảnh, diễn viên chỉ mới bắt đầu hóa trang.
Một mình Dương Thư ngồi ở trong lều chụp ảnh hẻo lánh, cả người ngơ ngác, suy nghĩ bay xa.
Khương Ngâm đi qua, vỗ vai cô: “Sao mà mất hồn mất vía thế? Có phải dạo này công việc mệt quá không?”
Dương Thư nghe tiếng thì ngẩng đầu, cười: “Không phải, chỉ là có một số chuyện thôi.”
Cô nhìn Khương Ngâm: “Sao cậu đến đây, không phải người không thoải mái sao? Đã nói hôm nay cậu không cần tới đâu mà.”
Khương Ngâm thở dài: “Mặc dù tớ bận theo đuổi chồng, nhưng cũng không thẻ mặc kệ cậu được, công việc rất nhiều, tớ phải phụ cậu.”
Từ khi Khương Ngâm và Doãn Toại lĩnh chứng xong, Khương Ngâm thấy gương mặt đẹp trai của Doãn Toại thì không muốn ly hôn nữa.
Mỗi ngày cô ấy đều vắt óc để câu dẫn ông chồng, thỉnh thoảng còn cập nhật tiến độ với Dương Thư.
Dương Thư cười hỏi: “Sao rồi?”
Khương Ngâm khoát tay, không hề khiêm tốn nói thẳng: “Chỉ mới thay đổi chút, không đáng kể.”
Lúc làm việc buổi chiều, Dương Thư không có tâm trạng lắm, sắc mặt cũng kém.
Khương Ngâm còn tưởng cô bị cảm nắng, bảo cô về nghỉ trước.
Tâm tình Dương Thư quả thực không tốt, kết thúc công việc sớm rồi rời đi, chạy xe thẳng về nhà.
Ngay khoảnh khắc cô đóng cửa, cả người thở dốc một hơi.
Trong đầu hiện lên hình ảnh không hề muốn nhớ lại, cô đi về phía tủ lạnh cầm bình rượu lên.
***
Tháng Chín, nhiệt độ so với tháng Tám đã mát hơn nhiều, có điều tới trưa vẫn rất nóng.
Cuối tháng phải dọn nhà, sau khi làm việc thì thỉnh thoảng Dương Thư lại giành thời gian lên mạng tìm nhà mới.
Cuồi tuần này Doãn Toại và Khương Ngâm về đại học C ăn cơm, Lương Văn gọi Dương Thư đến cùng.
Dương Thư không từ chối, đến theo, gặp Khương Bái cũng ở đó.
Trưa hôm đó Lương Văn làm rất nhiều đồ ăn, cực kỳ phong phú.
Đang trên bàn cơm thì điện thoại Dương Thư reo chuông, chủ nhà giục cô mau chóng dọn đi.
Lần trước rõ ràng đã nói là cuối thàng, bây giờ chỉ mới đầu tháng đã thúc giục, nhà mới của Dương Thư còn chưa tìm được.
Khương Ngâm nói: “Cậu tìm nhà làm gì, sao không nói với tớ một tiếng. Căn nhà kia của tớ đến giờ vẫn đnag trống, lâu quá không ở tớ còn sợ nó mốc mất, hay là cậu chuyển qua đó ở đi.”
Khương Ngâm mua nhà mới và trang trí xong thì chỉ ở nửa năm, sau đó lĩnh chứng với Doãn Toại.
Bây giờ cô ấy ở nhà Doãn Toại, căn nhà kia đã lâu không có ai ở.
Lương Văn cũng nói: “Đúng vậy, phòng của Ngâm Ngâm không có ai ở, Thư Thư, cháu cũng đừng e ngại, đến đó ở đi.”
Dương Thư mím môi suy nghĩ rối cười với Khương Ngâm: “Thế cũng được, tớ trả tiền thuê theo giá thị trường.”
Khương Ngâm vốn không muốn lấy tiền thuê nhà, nhưng cô ấy sợ Dương Thư không vui nên dứt khoát nói: “Nể tình chị em của chúng ta, tớ giảm cho cậu 50%.”
Dương Thư giật mình, cảm thấy không thích hợp lắm.
Cô còn muốn mở miệng thì Khương Ngâm đã giành nói: “Xem như giúp tớ trông nhà đi, nếu cậu muốn cảm ơn tớ thì công việc gánh giùm tớ là được.”
Dương Thư nhất thời không biết nói gì cho đúng, chỉ có thể gắp cho cô ấy một cái đùi gà, cười: “Phụ giúp thì không thành vấn đề.”
Sau bữa ăn, bốn người trẻ tuổi giúp đỡ thu dọn bàn ăn, vốn là Lương Văn không đồng ý nhưng thấy họ nhiệt tình thì cũng không từ chối nữa.
Có điều lúc rửa bát thì Doãn Toại và Khương Ngâm đã không thấy bóng dáng, phòng bếp chỉ còn Dương Thư và Khương Bái.
Dương Thư cầm khăn lông, giúp anh lau khô đĩa đã rửa.
Khương Bái chợt hỏi: “Chuyện tìm nhà sao không nói với tôi?”
Tối nào anh cũng đến chỗ cô, nhưng chưa hề nghe cô nhắc tới.
Dương Thư đáp: “Lúc đó chủ nhà bảo cuối tháng, tôi thấy không vội nên muốn tự mình tìm.”
Khương Bái nhìn cô: “Đừng đến chỗ Khương Ngâm, đến chỗ tôi đi.”
Anh ngừng một chút lại nói: “Nếu không muốn ở cùng tôi thì tôi đưa phòng ngủ chính cho em ở.”
Dương Thư suy nghĩ, cảm thấy không được, cô và Khương Bái sắp chia tay rồi, ở cũng anh thì sắp tới khó mà kết thúc được.
Cô nói: “Tôi và Khương Khương đã chốt rồi, cứ như vậy đi, dù sao phòng cậu ấy trống, tôi vào ở xem như có chút hơi người.”
Hai người rửa bát xong thì ra khỏi bếp, Doãn Toại và Khương Ngâm đang đứng nói chuyện ở ban công, Khương Bẩm Hoài và Lương Văn thì ở trong phòng khách.
Lương Văn nhìn thấy Dương Thư, lại nhìn Khương Bái bên cạnh, cười ngoắc: “Thư Thư, mau tới đây ngồi một lát.”
Dương Thư đi qua, bị Lương Văn kéo ngồi ở bên cạnh.
Khương một mình qua ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, cả người dựa về sau như không có xương cốt.
Khương Ngâm từ ban công vào, nói: “Thư Thư, dù sao sắp tới cậu phải dọn nhà, hôm nay vừa vặn tớ cùng Doãn Toại cũng không có việc gì làm, bằng không xế chiều hôm nay tụi tớ giúp cậu chuyển đồ sang nhà tớ nhé?”
Mọi người tính toán thử, cảm thấy có thể thực hiện, nói xong thì làm luôn.
Lúc gần đi, Khương Ngâm nhìn thấy Khương Bái dửng dưng ngồi dựa trên ghế sa lon, không nhúc nhích.
Cô ấy nói: “Anh hai, em với cùng chồng em đi giúp Dương Thư dọn nhà, thế mà lại ngồi yên một chỗ như ông chủ lớn vậy hả?”
Dương Thư nhìn qua, đối đầu với ánh mắt Khương Bái.
Đại khái anh là bởi vì cô từ chối đến chỗ anh ở nên không vui.
Lương Văn bỗng nhiên cũng mở miệng, gọi Khương Bái cùng theo đi.
Khương Bái lúc này mới cất điện thoại di động, bốn người cùng ra ngoài.
Lúc chờ thang máy, Doãn Toại cùng Khương Ngâm đang nói chuyện, Khương Bái giật giật ống tay áo Dương Thư, nhỏ giọng nói: “Thật sự không cân nhắc đến chỗ tôi ở sao?”
Dương Thư mím môi dưới, không nói chuyện, xem như im lặng từ chối.
Khương Bái cũng không có ép vô: “Được thôi, vậy đến lúc đó tôi đến căn nhà đó của Khương Ngâm tìm em, tôi có chìa khoá dự bị.”
Dương Thư ngây người hai giây, ngẩng đầu nhìn đôi mắt cười như không cười của anh.
Cửa thang máy mở, bốn người cùng đi vào.
Khương Ngâm nhớ tới Dương Thư một mực không có ý định mua nhà, nhịn không được tò mò hỏi cô: “Vì sao cậu không định mua nhà ở Trường Hoàn?”
Kỳ thật lần trước sau khi nghe chị Lăng nói, Dương Thư có hơi do dự, nhưng vẫn chưa quyết định.
Tầm mắt Dương Thư quét đến Khương Bái, ăn ngay nói thật: “Tớ không định định cư ở Trường Hoàn, có lẽ một lúc nào đó sẽ rời đi.”
Cơ thể Khương Bái bỗng dưng cứng lại, mí mắt nhấc lên, nghiêm nghị nhìn chằm chằm gương mặt Dương Thư, đường cong ở cằm khẽ kéo căng.
Doãn Toại hướng mắt nhìn Khương Bái, sau khi cửa thang máy mở, anh ta nắm tay Khương Ngâm kéo đi về trước, để hai người bọn họ ở lại đằng sau.
Đến dưới lầu, Doãn Toại lôi Khương Ngâm lên xe, trực tiếp lái xe rời đi.
Khương Ngâm sốt ruột nhìn sang: “Anh chờ tí, chúng ta là đi giúp Thư Thư dọn nhà, Thư Thư còn chưa có lên xe mà,”
“Anh của em có xe mà.” Doãn Toại tiếp tục lái.
Khương Ngâm nhất thời im lặng:” Sao anh có thể để Dương Thư ngồi xe anh ấy chứ, hai người bọn họ không có thân, anh em lại là yêu quái mặt lạnh, lỡ Dương Thư không được tự nhiên làm sao bây giờ?”
Doãn Toại cười cười: “Em coi như tôi muốn cùng em đơn độc đi chung một chiếc xe, để cô ấy ủy khuất một chút ngồi cùng anh trai em đi.”
Gương mặt Khương Ngâm hơi nóng, vụng trộm ghé mắt liếc anh một cái, không có lên tiếng nữa.
Doãn Toại và Khương Ngâm chạy quá nhanh, Dương Thư hoàn toàn không có chuẩn bị, lúc kịp phản ứng đã chỉ còn lại cô cùng Khương Bái.
Khương Bái dựa bên cạnh xe, giúp cô mở cửa ghế phụ: “Thất thần làm gì, lại đây.”
Dương Thư chỉ có thể yên lặng đi qua.
Lục định ngồi vào Khương Bái bỗng nhiên đè cô lại: “Vì sao không muốn định cư ở Trường Hoàn? Chỗ này có gì không tốt, lại còn gần trường đại học.”
Lưng Dương Thư dựa vào thân xe, ngây người hai giây, ngước mắt liếc anh một cái, cười cười: “Rất tốt, nhưng vì sao cứ cảm thấy tốt thì lại phải định cư? Tôi không thích ràng buộc, muốn tới lui tự do.”
Khương Bái trầm mặt, không có để ý đến cô nữa.
Lời này rõ ràng cô cố ý nói cho anh nghe.
Cô muốn nói cho anh biết, cô không hề động lòng, sau ngày 21 tháng 9, bọn họ sẽ không còn quan hệ nữa, cô đã tự do rồi.
“Anh Bái, Khương Khương cùng chồng cậu ấy đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Dương Thư ngồi vào, đeo dây an toàn, vẻ mặt bình tĩnh không hề lay động.
Khương Bái nhìn chằm chằm cô giây lát, đóng cửa lại, đi sang vị trí lái ngồi vào.
Trên đường đi, khoang xe an tĩnh lạ thường, hai người ai cũng không nói chuyện.
–
Mấy ngày nay Dương Thư vừa tìm phòng ở, vừa gói ghém hành lý gần hết.
Sau khi dọn nốt, Khương Bái cùng Doãn Toại, Khương Ngâm đem đồ chuyển xuống, Dương Thư đứng trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Cô đem đống quần áo trong tủ cất vào vali.
Sau đó lại đi về phía giường dọn dẹp.
Tiếng cửa phòng ngủ mở ra, Dương Thư quay đầu, phát hiện là Khương Bái một mìnhđi vào đây.
Cô chột dạ nhìn ra cửa, nói khẽ: “Doãn Toại và Khương Ngâm còn ở bên ngoài, sao anh lại vào đây?”
Cô và Khương Bái sắp kết thúc một năm kỳ hạn, thời điểm mấu chốt nếu để cho Khương Ngâm biết, Dương Thư căn bản không biết nên giai thích thế nào.
Khuôn mặt Khương Bái lạnh nhạt, căn bản không quan tâm những thứ này.
Anh từng bước một hướng tới gần cô, tròng mắt nhìn cô, cuối cùng không nói gì hôn lên môi cô.
Nụ hôn này tới bất ngờ, nhưng lại phá lệ nồng đậm, mạnh mẽ và thô bạo.
Dương Thư gấp đến độ đưa tay đẩy anh, cổ tay lại bị anh giữ lại, lưỡi cạy mở hàm răng, bá đạo hôn sâu.
Dương Thư không có biện pháp, dần dần từ bỏ giãy dụa, mặc cho anh động thủ.
Sau đó rất lâu, Khương Bái thở hổn hển buông môi cô ra, tròng mắt đen nhánh thật sâu nhìn cô: “Dương Thư, anh không muốn chia tay.”
Thân hình Dương Thư cứng đờ, sững sờ nhìn anh, nhất thời có chút kinh ngạc.
“Anh vẫn luôn do dự, không biết lúc nào nói những lời này với em thì mới thích hợp, anh sợ em trốn tránh, sợ em từ chối anh.”
Anh vuốt mặt của cô, thanh âm khàn khàn, “Nhưng khoảng cách đến thời điểm chia tay càng ngày càng gần, có một số việc nên xảy ra thì vẫn phải xảy ra, đã như vậy, hôm nay liền đối mặt luôn đi.”
Anh ôm cô gái nhỏ còn đang ngây ngốc vào trong ngực, tiếp tục nói bên tai cô: “Anh động lòng rồi, anh sẽ học tiếng chó sủa, anh có thể tiếp nhận tất cả trừng phạt, chúng ta đừng chia tay nữa có được không?”
Dương Thư bị hắn ôm bất ngờ, đầu óc trống rỗng, cửa phòng ngủ chợt bị người ta đẩy ra.
Hai người cùng nhau nhìn sang, tay Khương Ngâm đang nắm lấy chốt cửa, cả người hóa đá ở đó.
Hai giây về sau, cô ấy nói quanh co lấy nói một câu: “Cái gì tớ cũng không nhìn thấy.”
Sau đó “Ầm” lại đóng cửa lại.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp