Hoắc Xuân đi rồi, chẳng có chút tin tức nào. Có lẽ là hắn đang giận dỗi với ta, từ đó không quay lại nữa.
Cuối cùng ta cũng chịu nghe lời khuyên, lập cho Hoắc Đình một ngôi mộ y phục.
Ngoài một cây bút hắn để lại, tất cả những đồ vật liên quan đến hắn đều được chôn xuống, chôn ngay bên bờ hồ, nơi có thể nhìn thấy mặt trời mọc.
Bên cạnh mộ của Hoắc Đình, ta trồng một cây sơn trà nhỏ. Khi rảnh rỗi ta xới đất, bón phân, khi mệt mỏi thì ngồi bên hồ đọc sách.
Ta quây thêm một mảnh đất bên ngoài để nuôi gà vịt, sân viện cũng dần có hơi thở của sự sống.
Ta không còn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, cũng không thường xuyên giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Thời gian giống như những trang sách lớp lớp chất chồng lên nhau, từng lớp từng lớp phủ lên, chôn vùi tâm sự, che lấp tiếc nuối.
Nỗi khổ và cô độc trên trang giấy cùng với ký ức ấm áp bên dưới dần dần hòa lẫn vào nhau, từng chút từng chút một, cuối cùng giống như mực, quyện lại thành một.
Đột nhiên có một đêm ta giật mình tỉnh giấc, Hạ cô cô cũng thức dậy theo: “Gì thế, cô nương, lại gặp ác mộng à?”
Ta nhìn ra phía cửa sổ, sắc trời vẫn còn xanh xám, một vệt sáng hồng đang nhô lên từ phía bờ hồ.
“Cô cô, ngươi có nghe thấy tiếng động gì không?”
Hạ cô cô lắc đầu.
“Chắc là gần đây bệnh bồn chồn lo lắng của ta lại tái phát rồi.”
Ta khoác áo đứng dậy định rót nước uống, nhưng lại sợ làm phiền Hạ cô cô nên đành cầm chén trà ra ngồi ngoài sân.
Trong màn sương mù mờ ảo, ta chợt nhìn thấy ngoài hàng rào hình như có bóng người lay động.
Ta giật mình hoảng hốt: “Ai đó?”
Ta vội vàng cầm lấy một cây chổi bên cửa, ba chân bốn cẳng chạy ra trước cổng, cách một cánh cửa cất giọng nghiêm khắc đe dọa:
“Ta nhìn thấy ngươi rồi! Nếu định làm việc xấu, trời cũng sắp sáng rồi đấy, chỉ cần ta hét lên một tiếng, ngươi nhất định không chạy thoát đâu!”
Phía sau cánh cửa vang lên một tràng ho khẽ, mang theo vẻ gấp gáp nhưng lại lộ ra vẻ suy yếu, giống như vừa băng qua một quãng đường núi rất xa, hơi thở vẫn còn chưa ổn định.
Ta hốt hoảng đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng người trước mặt gầy yếu như một cây trúc.
Làn sương mỏng bao phủ trước vầng dương sắp ló rạng, từng tia sáng vàng len lỏi xuyên qua.
Ta kinh hãi, lập tức nhào đến ôm lấy thân hình tiều tụy đến mức không còn ra dáng người ấy, nước mắt lăn dài:
“Chàng từ đâu tới? Từ kinh thành sao? Nếu không thì sao không đến vào nửa đêm canh ba, mà lại chờ đến khi trời sáng mới tìm được ta? Ma sợ ánh sáng mặt trời, chàng mau lên, mau trốn đi!”
Ta vừa nói vừa cuống quýt cởi áo khoác ngoài, muốn trùm lên đầu người kia:
“Trời ơi, không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Người kia nắm lấy đôi tay run rẩy của ta, muốn để cho ta bình tĩnh lại, rồi cúi đầu ôm chặt lấy ta.
Cả người ta run lên từng đợt như cái sàng gạo, không thể nào dừng lại được.
“Đông Trần, không phải ta không giữ lời hứa, mà là ta thực sự không tìm thấy chàng. Ngày nào ta cũng tụng chú cho chàng, muốn tìm hồn phách của chàng nhưng ta không thể tìm được. Đã rất lâu rồi chàng không xuất hiện trong giấc mơ của ta, rốt cuộc chàng đã đi đâu vậy?”
"Mộc Lan, Mộc Lan của ta."
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên bên tai ta. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên vành tai, tương phản rõ rệt với cái lạnh của buổi sớm mai.
Giọng nói ấy lại vang lên:
“Cô nương ngốc à, ta còn chưa chết, làm sao nàng có thể tìm được hồn phách của ta chứ?”
Ta cứng đờ trong vòng tay gầy yếu ấy, bàn tay đặt lên vai hắn, cảm nhận được những cơn run nhẹ của hắn truyền qua cơ thể.
Ta đẩy hắn ra, lại đưa tay sờ lên khuôn mặt gầy gò của hắn. Đúng là giống Hoắc Đình nhưng bởi vì quá tiều tụy, yếu ớt nên khác xa với hình ảnh trong ký ức của ta.
“Trời ơi, sao tóc chàng lại bạc đi nhiều như vậy?”
Ta nắm lấy đôi tay hắn quan sát kỹ hơn, trên cánh tay gầy trơ xương chi chít những vết sẹo, làn da mới mọc lên sau những vết thương đã hoại tử.
“Chàng còn sống, chàng bò lên từ địa phủ sao? Sao lại chịu nhiều thương tích như vậy?”
Ta không dám tiếp tục tìm kiếm trên người hắn nữa, chỉ lao vào trong lòng hắn, khóc không thành tiếng.
“Mộc Lan, nàng thật ngốc. Không phải nàng nói là muốn đi ngắm nhìn trời đất sao? Sao nàng cứ mãi chờ đợi thế này? Nếu ta không đến, nàng còn định đợi đến năm nào tháng nào đây?”
Ta lau khô nước mắt, kéo Hoắc Đình đi vào trong nhà, chỉ vào bài vị đặt chính giữa bàn thờ, từng nét chữ trên đó là do chính tay ta khắc ra.
Thần vị của tiên phu Hoắc Đình.
“Ta chỉ định đợi một kiếp này thôi, kiếp sau sẽ không đợi nữa.”
Trần Hữu Mộc Lan - Nguyệt Ánh Sa Khâu
Chương 20