Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 75: Bị bắt cóc
Sở cảnh sát cũng không phải nói, bọn cảnh thấy quan lớn đều đã đi, cũng tốp năm tốp ba tản ra, không đi làm, ở đâu có thể trốn thì hướng ở đó trốn đi.
Côn Sơn nhìn thấy trong thành hỗn loạn, trong lòng rất không tư vị, âm thầm quan sát, vị trí phòng đạn dược phòng vị trí kêu hai tiểu đệ ở Trí Đường âm thầm trông coi, ai cũng không cho tới gần nửa bước, nếu ai dám trộm cắp đồ vật bên trong, thì bắt lại.
Bên ngoài người còn không có xông tới, trong thành một ít lưu manh du côn đã bắt đầu nổi dậy cướp bóc, người đầu tiên bị đoạt chính là ông chủ Lý của cửa hàng trà, nửa đêm hắn đang ngủ, đột nhiên xông tới một đám người, cửa bị búa bổ ra, cơ hồ đem toàn bộ thứ đáng giá trong nhà hắn đều dọn đi, ngay cả cái chăn đắp trên người hắn đều không có buông tha. Đám trộm cắp cũng trốn thật mau, rối loạn như vậy đi nơi nào bắt được?
Đã có một nhà như vậy, nhất định kế tiếp còn có rất nhiều nhà bị trộm cắp đến thăm.
Côn Sơn nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì không xong, hắn thân là phó đường chủ của Trí Đường ở phân đường Vận Thành, sao có thể ngồi yên trơ mắt mà nhìn?
Tung tin đồn ra ngoài, nói nhà hắn có một ngàn lượng vàng, cũng không tin những tên trộm kia, không động tâm!
Nhưng nghĩ đến sợ những tên ác nhân làm Bảo Châu sợ hãi, bảo Tiểu Đông và Thẩm mẹ mang Bảo Châu đi đến chỗ Lục lão gia đã mua cho bọn họ ở một thời gian, kết quả trên đường Bảo Châu bị người đánh ngất xỉu mang đi…
“Đây là đâu?” Mở mắt ra, Bảo Châu nhìn chung quanh, chính mình nằm trên một cái giường rất đơn sơ, giường rất cứng cái đệm lại rất mỏng, làm mông cô có chút đau, tay chân đều bị trói lại, loại cảm giác này chơi thật không vui.
Một nam tử đứng bên cạnh cửa sổ quay đầu, nhìn về phía con tin tuyệt không kích động: “Mày đã bị bắt cóc, chỉ cần chồng mày đem một ngàn lượng vàng đến chuộc, tao sẽ cân nhắc thả mày ra.”
“Một ngàn lượng vàng? Nhà của chúng tôi không có a!” Bảo Châu há hốc mồm, giá trị của cô là một ngàn lượng vàng sao? Vì sao cô lại không biết, hơn nữa vàng nhà cô bị Côn Sơn đem đi nấu hết rồi, làm sao có một ngàn lượng? Chỉ có 500 đồng tiền vàng.
“Không có?” Chẳng lẽ Lục Côn Sơn khoác lác hay sao?
Bảo Châu quả quyết gật đầu, một ngàn lượng vàng không có, chỉ có 500 đồng, nhưng Côn Sơn nhiều năm tích góp, không biết có một ngàn lượng hay không, bất quá cô vẫn không nên hỏi, người này thoạt nhìn ngây ngốc, nói không chừng cũng không biết.
“Không có khả năng, chính hắn nói.” Tên cướp luống cuống, không có vậy hắn còn bắt cóc cái rắm gì a!
“Côn Sơn nói làm tiệc Mãn Hán cho tôi ăn, thế nhưng hiện tại tôi còn chưa có thấy.” Nghĩ đến cái này mắt nước của cô lưng tròng, lừa đảo!
“Vậy nhà mày còn có cái gì?”
“Có một số hòm gỗ đựng bạc, một số đựng tiền giấy.” Bảo Châu nhớ lại nói, vốn là có hai hòm, gửi một hòm cho Thẩm đại ca, để hắn giúp mình mua bánh kẹo Tây Dương về ăn.
“Cái gì? Đặt ở đâu?” Bạc và tiền giấy cũng là đồ tốt a! Lục Côn Sơn này quả nhiên có tiền, tên cướp hai mắt phát sáng.
“Tôi không nói cho anh biết.” Bảo Châu quyết đoán ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn hắn, hừ! Dám để cô ngủ trên giường cứng như vậy, làm hắn tức chết!
“Nếu tao mua một bàn tiệc Mãn Hán cho mày thì sao?” Tên cướp lừa dối nói, nghĩ thầm cái con nhỏ ngu ngốc này nhất định rất dễ bị lừa.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại một chút.” Tiệc Mãn Hán oa!
Tên cướp lập tức đi ra ngoài, đối với hai tên lâu la canh giữ ở gian ngoài nói: “Đi mua vài món ngon về!”
Đồ ăn ngon bưng lên bàn, tên cướp nhìn cô ngây ngốc, tin tưởng cũng không thể chạy trốn, nên mở dây thừng trói tay chân cô ra: “Ăn đi!”
Bảo Châu xem xét liền biết không phải là tiệc Mãn Hán, giậm chân một cái, thở phì phì nói: “Lừa đảo! Tôi không nói cho các người biết!”
“Bà nội nhỏ, cô trước ăn những thứ này được không? Tôi sẽ lại gọi người đi mua.” Vì những vàng bạc tài bảo kia, hắn cắn răng, từ trên người móc ra hai cục vàng mấy ngày hôm trước từ trong nhà ông chủ Lý cướp được, luyến tiếc đưa cho tiểu lâu la, sợ bọn họ cắt xén, dứt khoát trực tiếp tự mình đi mua, để hai tên tiểu lâu la ở chỗ này trông chừng Bảo Châu.
Bảo Châu miệng càng phát ra xảo trá, không chịu ăn, nhưng hai tên tiểu lâu la muốn ăn a!
Lại sợ lão đại tức giận, nên phải hỏi ý của Bảo Châu trước: “Những thức ăn này , có thể cho chúng tao ăn được không?”
“Có thể a!” Bảo Châu cũng có chút đói bụng, cầm một con vịt quay trên bàn bắt đầu gặm, đối với bọn họ nói: “Các anh cứ tự nhiên.”
Hai tên lâu la nhìn trên bàn còn một đĩa rau và một tô súp trứng, lập tức không có khẩu vị, phẫn hận nhìn cô, còn nói không hài lòng, vậy mà ăn thứ ngon nhất trên bàn, cô nếu thoả mãn, sẽ không phải ngay cả cái bàn đều gặm a!
10 phút sau, Bảo Châu gặm xong con vịt đem xương cốt bỏ vào trong đĩa, rất nhàm chán dọn xong, hai tiểu lâu la nhìn một bàn toàn xương vịt, nhất thời không còn lời nào để nói, vốn nghĩ cô nếu ăn không hết có thể chừa một chút cho bọn họ, một nữ nhân thì ăn được bao nhiêu, nhiều nhất của chỉ nửa con a!
Kết quả Bảo Châu đem toàn bộ con vịt gặm đến ngay cả một miếng da đều không thừa, hai tên tiểu lâu la nhìn cô, lập tức liền nghĩ đời này sẽ không cưới vợ, vì sao à?
Nếu lấy một nữ nhân tham ăn như vậy, cô ăn thịt, hắn cũng chỉ có gặm xương cốt thôi.
Lúc lão đại tên cướp trở lại, mang về một bàn lớn đồ ăn, bảo ba tiểu nhị bày ra bàn ở trước cửa ra vào, hắn lại gọi người của mình đi vào, ngàn lần không được để cho người khác thấy Bảo Châu.
Lúc Bảo Châu nhìn thấy một bàn tiệc Mãn Hán, rất cao hưng, tuy rằng không giống trong sách vẽ lắm, nhưng so với đồ ăn vừa rồi phong phú xinh đẹp hơn nhiều, Bảo Châu cầm đũa đầu tiên ăn thử một miếng măng mùa đông hầm với chân giò hun khói, nhíu mày: “Chân giò hun khói hầm quá nát.”
Lại nếm thử bánh ngọt hạt dẻ, nhíu mày: “Quá ngọt.”
“Vậy mày ăn thử món này, đây chính là do quán ăn tốt nhất trong thành làm.” Tên cướp khó thở nói, vừa chỉ chỉ tổ yến trên bàn: “Đây chính là yến thượng đẳng.”
Bảo Châu nếm một miếng nói: “Anh bị gạt rồi, đây không phải yến, là miến đậu xanh, táo nấu miến? Thật khó ăn a!”
“Không có khả năng!” Nhưng hắn đã bỏ ra số tiền rất lớn mua đấy.
“Anh tự nếm thử đi.” Bảo Châu không gạt người, đích thật là miến đậu xanh, là loại hai văn tiền mua được một bó to.
Thủ lĩnh tên cướp chính mình nếm một ngụm, cẩn thận nhấm nuốt, quả nhiên có chút mùi vị đậu xanh, cô không nói hắn thật đúng là không nhận ra.
“Mẹ nó!” Cái quán kia lại dám gạt hắn, vấn đề là đây cũng không phải lần đầu tiên, hắn có đôi khi cướp được tiền, cũng đến đó ăn, cảm tình đã bị lừa gạt rất nhiều lần rồi?
Bảo Châu đối với đầu lưỡi của mình rất có lòng tin!
Cô lại nếm một miếng thịt nai nướng lò trong truyền thuyết, mày nhíu lợi hại hơn: “Đây không phải thịt trên chân heo sao? Đừng tưởng rằng nấu chung với thịt nai tôi sẽ không biết.”
Rầm!
“Con bà nó! Tụi bây, cầm vũ khi! Bây giờ chúng ta đi phá quán rượu kia!” Tên cướp rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Vậy còn cô ta?” Tiểu lâu la hỏi lão đại.
“Không sao, để cô ta ở đây ăn, khóa cửa lại, cô ta chạy không thoát đâu!” Tên cướp nói xong mang vũ khí đi ra ngoài, khóa cửa lại, nhốt Bảo Châu ở bên trong.
Bảo Châu ăn lấy ăn lấy, phát hiện có mấy thứ cũng không tệ lắm, là mấy đĩa điểm tâm nhỏ, Bảo Châu ăn xong một cái, sau đó đi đến tủ quần áo lấy ra một cái khăn sạch, đem bánh ngọt gói lại, nhét trong ngực, đợi đói bụng sẽ ăn.
Mấy thứ còn lại, cá hấp thì giấu ở dưới giường, buổi tối đói bụng có thể ăn, da lợn sữa giấu ở dưới ghế sa lon, còn thịt khô thịt nguội trời lạnh có thể giữ thật lâu, quyết định ném vào tủ quần áo.
Hoa quả và các món nguội trực tiếp ăn luôn, Bảo Châu ăn xong hoa quả, đi tới tủ áo lấy toàn bộ chăn nệm ra đặt trên giường, sau đó chính mình nằm lên, thoải mái ngủ trưa, bởi vì cô vô cùng xác định, Côn Sơn sẽ đến cứu cô.
Đáng thương tên cướp, cầm đao đi tìm quán rượu đập phá, đây là quán xa hoa nhất tự nhiên cũng nuôi một ít tay chân, chỉ trong nửa giờ đã đánh ngã bọn họ, bọn họ không dám để cho người đuổi theo mình về, sợ Bảo Châu sẽ bị người phát hiện, lúc bọn họ đi từ từ về nhà, trời đã chuyển âm u, vừa mở cửa ra, nghe thấy tiếng ngáy to, mở đèn, thấy Bảo Châu nằm trên giường ngủ vô cùng thoải mái.
Tên cướp một bụng tức giận đi qua đánh thức Bảo Châu: “Thức dậy! Tao đã cho mày ăn xong, nói cho bọn tao biết tiền nhà mày cất ở đâu!”
“Đừng ồn ào! Lại nhao nhao tôi sẽ ăn anh!” Bảo Châu nói xong, trở mình lại ngủ tiếp.
Tên cướp nổi giận đi qua dùng sức vỗ bên cạnh Bảo Châu, cho rằng sẽ hù cô, kết quả không ảnh hưởng gì đến Bảo Châu, cô chỉ xoay người ôm lấy chăn tiếp tục ngủ, mà hắn lại vỗ nát cái đĩa trong mâm, làm tay của hắn chảy máu.
Hắn bị đau đi tìm đồ băng bó, hai tên thủ hạ một đứa đi lấy hòm thuốc, một đứa đỡ hắn ngồi xuống, đợi băng bó xong, bọn họ lần nữa đi đến bên giường, thấy Bảo Châu ngủ rất say, muốn nhao nhao, lại sợ cô mất hứng không nói cho bọn họ biết tiền để ở đâu.
Có lẽ nên đợi ngày mai hỏi a!
Giường bị cô chiếm, chăn cũng đều bị cô đoạt, tên cướp xui xẻo chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha, mấy tên không có ghế sô pha ngủ, đi đến tủ áo tùy tiện ôm mấy bộ quần áo ra che ở trên người, hướng trên mặt đất nằm xuống ngủ.
Kết quả ngủ đến nửa đêm, bọn họ phát hiện không bình thường.
Hai tên vốn ngủ trên mặt đất, phát hiện có thứ gì đó ở trên người bọn họ chạy tới chạy lui, vừa mở mắt —— con chuột!
Vài con chuột đang chui vào trong túi áo mà bọn họ đang che trên người, hình ảnh thật kinh hãi, lập tức dọa bọn họ lật đật bò dậy, giũ quần áo, thiệt nhiều miếng thịt khô từ trong túi rớt ra…
Một đêm này bọn họ không dám lấy quần áo che, thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất đông cứng ngủ, ngày hôm sau toàn bộ đều bị cảm mạo.
Sau đó bọn họ không phải xui xẻo nhất, lão đại của bọn họ, mới là xui nhất, ngày thường đã quen ngủ trên giường rộng rãi, hiện tại giường bị Bảo Châu chiếm, vốn đã đủ đáng thương, kết quả mới thức dậy, phát hiện dưới ghế sô pha đầy gián, có mấy con còn bò tới trên người hắn, có kinh hãi hay không?
Hắn bình thường mặc dù không phải người yêu sạch sẽ gì, nhưng không thích bẩn ah! Thấy mấy con gián ở trên người mình bò qua bò lại, trên mặt đất còn bò lúc nhúc, lập tức cảm thấy toàn thân đều ngứa, muốn gãi, kết quả không nghĩ đến vừa gãi, vết thương ngày hôm qua lập tức rách ra, vô cùng đau đớn.
Bảo Châu gần như nằm úp sấp trong phòng, tức giận muốn chết không ngừng gõ cửa: “Mở cửa, nếu không nói tiền giấu ở đâu, tao sẽ giết mày!”
Bảo Châu ngủ đủ, thức dậy, tinh thần sảng khoái mở cửa, làm tên cướp lung lay ngã nhào trên đất.
Bảo Châu a một tiếng: “Còn chưa có bước sang năm mới, anh quá khách khí, đến ăn thịt ba chỉ.”
Bảo Châu cho rằng hắn chúc tết, trước mắt trên người cô không mang thứ gì đáng giá, cầm lấy một miếng bánh bí đỏ ở trên bàn còn thừa lại tối hôm qua nhét vào miệng hắn, tên cướp nhất thời khó mở miệng nói chuyện, tức đến chảy nước mắt, hai tay quơ quơ, hắn không cần bánh, hắn đòi tiền a!
Bảo Châu thấy hắn thống khổ chảy nước mắt, cho rằng hắn là cảm động đến khóc, nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi còn dấu một đĩa hạnh nhân xốp giòn, thấy anh đói như vậy, chia cho anh một nửa.”
Bảo Châu nhìn bộ dạng suy yếu kia, giống như sắp chết đói, dưới tình thế cấp bách vì muốn nhanh chóng lấy bánh hạnh nhân nên trực tiếp giẫm lên người hắn đi qua, luống cuống tay chân lấy bánh hạnh nhân, kết quả thời điểm cầm hạnh nhân xốp giòn hướng hắn bên này đi tới, không nghĩ tới sẽ đụng trúng bàn một cái, bình hoa từ đỉnh đầu tên cướp nện xuống, hắn tránh về phía bên trái, bình hoa nguy hiểm rớt xuống bên cạnh hắn, vỡ nát trên mặt đất, vừa đem miếng bánh bí đỏ trong miệng lấy ra, Bảo Châu đã đặt bánh hạnh nhân bên cạnh hắn: “Anh ăn đi!”
Tên cướp mắt nước mắt lưng tròng nhìn cô, nghĩ thầm không bằng diễn khổ nhục kế lừa gạt tên ngu ngốc này, cũng không tin cô không nói: “Cô nói cho tôi biết tiền của nhà cô để ở đâu, tôi sẽ ăn, nếu không tôi tuyệt thực.”
“Đặt ở trong góc tường.” Giống như là rác rưởi chất chồng ở trong góc tường, một túi lại một túi, Côn Sơn nói cái này gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, hơn nữa ở trong mắt cô cũng thật sự không đáng giá, Côn Sơn nói những bạc và tiền giấy kia chỉ cần kinh tế bành trướng, thì đều là rác rưởi, muốn dùng thì cứ dùng, không cần tiết kiệm, chỉ có vàng thỏi mới là tiền, nên chỉ cần giấu kỹ vàng thỏi, còn lại có thể ném loạn, cho nên những người này muốn thì lấy đi a!
Nhưng mà Côn Sơn lúc nào mới tới cứu cô?
Cô có chút nhớ hắn.
Có được đáp án tùy tiện như vậy, hắn ngược lại không tin : “Tôi không tin, cô lừa gạt tôi! Nhất định giấu ở chỗ cơ mật nào đó.”
“Thật sự ở trong góc tường.”
“Hừ! Tôi không tin cô, tôi không cần góc tường! Cô cẩn thận ngẫm lại còn có chỗ nào?”
“Có lẽ trong hầm phân hoặc là dưới bếp có một chút.” Cô không nhớ rõ lắm, giống như có, lại giống như không có, không đúng! Lần trước Côn Sơn mở tiệm vàng, đã lấy toàn bộ tiền trong hầm cầu ra rồi, lắc đầu: “Không đúng, trong hầm cầu đã không có.”
Tên cướp nhìn biểu tình khẩn trương của cô, nghĩ nhất định ở hầm cầu và dưới bếp, đứng lên khập khiễng đi ra ngoài đối với hai tên lâu la nói: “Đi nói cho các anh em biết, đêm nay đi đào hầm cầu và bếp lò nhà Lục Côn Sơn! Bên trong có tiền!”
“Còn tôi thì sao?” Bảo Châu chỉ chỉ chính mình.