Trăm Ngày Hôn Nhân

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Hơn nửa tháng sau, Hà Bích Châu phục hồi như cũ, tình huống tương đối tốt, nhưng do choáng váng mắt hoa nghiêm trọng khiến bà không thể xuống giường đi lại trong khoảng thời gian dài, ban ngày bà vẫn nằm trên giường điều dưỡng thân thể.

Hôm nay, Giang Xuân Tuệ được mẹ chồng giao cho trọng trách. Đó là cùng chồng tham gia một bữa tiệc từ thiện do một người bạn lâu năm của Đoàn Ngự Minh tổ chức. Thứ nhất là vì vợ chồng Đoàn Ngự Minh đã sớm nhận lời tham dự, không muốn thất lễ với bạn bè. Thứ hai là vì Hà Bích Châu thấy trong nửa tháng này hầu như mỗi ngày tan tầm con dâu đều ở bên cạnh chăm sóc bà, quả thực còn hiếu thuận tri kỷ hơn so với con chính mình sinh ra, cho nên bà rất muốn cho con dâu “nghỉ ngơi”, đi ra ngoài thả lỏng một chút.

Hà Bích Châu không chỉ có cho cô “nhiệm vụ”, còn tặng thêm đầy đủ trang sức và trang điểm, làm tóc, vừa chạng vạng bà đã phái xe đưa cô tới salon cao cấp trang điểm, sau đó trực tiếp đưa cô tới tiệc rượu để gặp Đoàn Bồi Nguyên.

“Em ở đâu?” Ngoài sảnh yến hội, Đoàn Bồi Nguyên mặc một thân âu phục phẳng phiu, tư thế đĩnh đạc, hiên ngang nhưng giọng điệu của hắn lại không hề kiên nhẫn. Nhìn trái phải xung quanh, thân ảnh khôi ngô hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt tán thưởng quanh mình, hắn thầm nghĩ nhanh chóng tìm được cô gái đến còn chưa thấy bóng dáng kia.

Sớm một chút, hắn đã tắm rửa thay quần áo ở khách sạn, trước khi rời khỏi, hắn rõ ràng còn xác nhận lại thời gian với cô, kết quả người phụ nữ nói sẽ tới trước giờ hiện tại ngay cả bóng dáng cũng không có!

Không thể nhìn thấy người muốn gặp ở thời gian, địa điểm mà mình mong đợi, không hiểu sao Đoàn Bồi Nguyên cảm thấy sốt ruột, thậm chí hắn còn phá lệ gọi điện thoại tìm người, mà không phải giống như trước kia mặc kệ cho bạn gái “tự sinh tự diệt”, bất kể bọn họ tới muộn bao lâu, cùng lắm thì lại đổi lại một bạn gái có quan niệm về thời gian tốt hơn một chút.

Hà, nếu để cho người ta biết công tử trăng hoa lừng lẫy nổi danh trong giới xã giao như hắn đây cư nhiên lại đang nóng vội tìm vợ, có lẽ không cần chờ tới ngày mai, một lát thôi từ trong tiệc rượu kia sẽ lập tức thêm một cái đề tài bát quái.

“Không phải ở phía sau anh.”

Tiếng cười như tiếng chuông bạc truyền tới, hắn lập tức xoay người……

Một bóng hình thanh lệ xinh đẹp chậm rãi tiến về phía hắn, tóc ngắn suông thẳng lúc đầu đã được uốn cong xoã tung, tràn ngập cảm giác chuyển động theo quy luật, theo từng bước đi nhẹ nhàng của cô mà rung động, hiện ra một nét xinh đẹp mang chút cổ điển, hơn nữa phong cách trang điểm nhạt cùng bộ đầm hơi chút lộ vai lại giúp cô vốn ngọt ngào tăng thêm một chút gợi cảm của người phụ nữ, trông có vẻ đặc biệt mềm mại đáng yêu, động lòng người, phong thái yểu điệu.

Chiếc đầm trên người cô rất đẹp nhưng cái mà hấp dẫn hắn ánh mắt nhiều nhất vẫn là cặp mắt to thủy linh trong suốt, bao hàm ý cười kia…

Khi cô càng tới gần, hắn rất thỏa mãn khi thấy trong hai con mắt kia là ảnh ngược của chính mình, lấp lánh như sao.

Mà đôi mắt hẹp dài mâu cũng sớm đem cô thu vào trong đó.

“Đẹp không?” Cô cười khúc khích hỏi. Vừa nãy ở toilet kiểm tra rất nhiều lần, nhà tạo hình nhất trí cho rằng chắc chắn hắn sẽ thích dáng vẻ trông rực rỡ hẳn lên của cô.

Hô ~~ Thật ra giờ phút này tâm tình của cô quả thực còn căng thẳng hơn so với ngày cô mặc áo cưới, bởi vì phương hướng tình cảm cô đã xác định rõ ràng, tự nhiên cô cũng rất muốn nhận được một chút “phản hồi” tích cực từ người đàn ông mà mình ái mộ, cho dù là một lời khen đơn giản…

“Ừ.”

Ừ? Cái này cũng bình thường quá đi thôi!

“”Ừ” là ý gì? Đẹp thì đẹp, khó coi thì nói khó coi nha.” Nụ cười của cô liền sụp xuống, lập tức nâng mặt lên đòi lại công bằng.

Vừa rồi rõ ràng còn bắt được một chút kinh diễm trong chớp mắt từ trên trên nét mặt hơi sững sờ của hắn, vì sao hỏi hắn, hắn lại không thừa nhận, còn trả lời cho có lệ như vậy? Tức giận nha!

“Đẹp và khó coi đều bị em nói hết rồi, còn có cái gì để nói nữa.” Đuôi lông mày ngả ngớn, toàn thân phóng khoáng, hắn thẳng tiến đại sảnh yến hội.

Đùa cô vui như vậy, làm chi hắn phải uổng phí buông tha cho cơ hội thấy mặt cô “biến sắc”?

Khóe môi nhanh chóng nhả ra, người đàn ông âm thầm cười trộm. Tuy rằng sự lo lắng trong lòng toàn bộ đã vì sự xuất hiện của cô mà tan thành mây khói, trong tích tắc chuyển thành sự vui vẻ và thoải mái khó diễn tả bằng lời. Tuy rằng cảm thấy hôm nay quả thật cô đẹp tựa như tiên nữ, có lẽ thật sự làm ma pháp gì đó trên người hắn, nên mới có thể khiến cho nội tâm hắn rung động, thậm chí muốn ở trước nơi đông người hôn lấy cặp môi xinh đẹp hồng đào kia…

Nhưng hắn lại cố ý ngậm chặt miệng, cố ý đùa dai như là không lộ ra nửa điểm tình cảm.

Không biết từ khi nào, cứ gặp phải “cô giáo Giang”, dường như hắn cũng biến thành một thằng nhóc ngây thơ, mỗi lần mỗi lần… đều chờ xem khi cô gái này bị làm cho hồ đồ, không biết sẽ có phản ứng thú vị gì.

“Cái gì!” Cô chu miệng lên, thở phì phì chạy lên phía trước lôi kéo cánh tay hắn. “Rốt cuộc đẹp hay không đẹp? Anh nói đi… Nói đi…”

Hắn cười mà không đáp, mặc cô ôm lấy tay truy vấn không ngừng trên đường đi, cảm giác… A! Tựa như có con chim anh vũ đứng trên vai, cũng rất đáng yêu, chơi vui.

Hai vợ chồng dùng “liếc mắt đưa tình” đi vào trong hội trường, chợt khiến mọi người chú ý mà nhìn chăm chú.

Giang Xuân Tuệ chậm mấy nhịp mới nhận thấy bầu không khí chung quanh là lạ…

“Vì sao mọi người đều nhìn chúng ta?” Cô nhỏ giọng hỏi, theo bản năng kề vào người hắn. Cô nghĩ rằng đêm nay chính mình có đẹp cũng không đẹp đến mức độ “muôn người chú ý”.

“Không biết là ông xã em thanh danh vang dội đến cỡ nào sao?” Hắn hiếm khi trêu ghẹo, tâm tình tốt hưởng thụ cảm giác ỷ lại của cô gái bên người khi cô chủ động dựa sát vào mình, đồng thời đối với ánh mắt “cùng chí hướng” của mọi người, trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng.

Trong giới xã giao sớm đã lan truyền bữa tiệc rượu này là lần đầu sau khi cưới vội, Đoàn Bồi Nguyên mang theo vợ mới cưới tham dự nơi giao tiếp, công khai thể hiện thái độ của bản thân. Trước đó những người biết chuyện tự nhiên sẽ đều chờ coi thử bộ mặt thật của cô, tò mò người phụ nữ thần thông quảng đại nào có thể thu phục tay ăn chơi này, khiến cho người vốn tư tưởng phóng đãng, không chịu gò bó như hắn tình nguyện thúc thủ chịu trói, đi vào hôn nhân.

Có lẽ ngay cả mẹ Đoàn cũng biết điều này, cho nên hôm nay còn đặc biệt đi tỉ mỉ trang điểm một phen cho con dâu, làm cho vợ chồng son bọn họ xuất hiện một cách chói lọi.

Nhưng mà đối với câu nói hài hước người đàn ông bên cạnh này, Giang Xuân Tuệ lại không thấy cảm thấy được khích lệ ở chỗ nào…

“Hay là, vừa biết đùa bỡn phụ nữ lại biết đầu cơ đất…” Cô lạnh lùng liếc xéo gương mặt “nghiệp chướng” kia, phần nào cảm thấy ganh tỵ đối với sự nổi tiếng của hắn… Đúng là tai tiếng mà!

Hắn nhìn nét mặt chua lè của cô, trong lòng không có một chút cảm giác tức giận nhưng lại chỉ có cảm giác sung sướng vì được người để ý.

Tình yêu quả nhiên là loại tình cảm cho làm cho con người ta lâm vào trạng thái không bình thường. Đổi lại là trước kia, hắn đã sớm không chút lưu tình mà đá người phụ nữ dám châm chọc khiêu khích hắn như vậy.

Nhưng mà đối với “những trang tình sử đáng xấu hổ” trước kia, quả thật hắn cũng không có thể biện bạch cho bản thân, chỉ có thể “khiêm tốn học hỏi”, hối cải để làm người mới, sẽ cùng cô tiến bước về tương lai.

Hai người lại đi về phía trong hội trường, nét mặt của Đoàn Bồi Nguyên từ đầu chí cuối luôn tự nhiên, hắn đón lấy ánh mắt của mọi người, phong thái vẫn như trước luôn mang hơi thở ngạo nghễ. Nhưng Giang Xuân Tuệ trái ngắm phải ngắm, càng nhìn lại càng cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô không thích ứng cái cảm giác giống như đang đi trên “Đại lộ danh vọng” này mấy……

“Quá căng thẳng luôn, em chưa từng tham gia qua các bữa tiệc gặp mặt như vậy.” Cô níu chặt tay áo của hắn, hơi lộ vẻ hoảng hốt.

“Muốn đi về không?”

“Không cần.” Cô nhìn phía trước rồi lắc đầu.

“Bởi vì mấy món đó trông có vẻ ngon?”

“Sao anh biết… Mới không phải!” Che miệng, cô xác nhận mình không chảy nước miếng nha, làm sao hắn có thể biết cô rất muốn nếm thử cả một hàng bánh kem được làm công phu, thoạt nhìn trông rất ngon lại đắt tiền ở phía trước kia?

Cái kiểu này thì cô cũng chẳng còn có tâm tình mà đi lo lắng những ánh mắt chung quanh nữa mà chỉ để ý hình tượng tuyệt đối không đẹp mắt chút nào trong mắt người đàn ông ở ngay bên cạnh mình, cô cũng không muốn bởi vì tham ăn mà bị trừ điểm đâu.

“Yên tâm, ở đây chỉ cần mỉm cười, ký tên trên chi phiếu là được rồi.” Hắn cười, muốn cô đừng căng thẳng quá. Nhìn thấy cô lén lút kiểm tra khóe miệng, hắn cảm thấy cô gái này thật sự quá dễ lừa rồi.

Làm sao hắn có thể không chú ý đến cặp mắt tỏa sáng kia của cô. Chúng luôn bay về phía bàn tiệc buffet, nhìn còn nhiều hơn so với thời gian nhìn hắn, thực khiến người ta ăn dấm chua a.

“Cái đó căn bản không phải là chuyện của em.” Cô bĩu môi, nghĩ rằng hóa ra mình uổng công sửa soạn nửa ngày trời, ngay cả một câu khích lệ từ hắn cũng không nhận được, thực sự có chút khó chịu trong lòng.

“Làm sao có thể, em là bà xã của anh.” Hắn nắm tay cô, mười ngón đan xen, tựa như ngày ấy ở trong bệnh viện, mỉm cười với cô.

Một câu, một hành động, trái tim cô không chỉ rơi xuống một cách bình yên, mà chúng còn châm lên một chút cảm xúc dâng trào khác.

Hắn gọi cô là bà xã? Trời ạ! Tuy rằng vừa gặp mặt lần đầu thì đã nói phải kết hôn, tuy rằng bọn họ đăng kí làm vợ chồng đã được một tháng, tuy rằng trước đó hắn cũng đã gọi cô như vậy, nhưng…

Hắn gọi cô là bà xã bằng giọng điệu khẳng định như vậy, còn rất tự nhiên nắm chặt tay cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô chăm chú. Giờ khắc này, cô mới chính thức có cảm giác được gả làm vợ người ta, dường như bước thêm được một bước thật gần trái tim hắn hơn, càng thêm rõ ràng cảm nhận được giữa bọn họ quả thật có dòng điện rung động đang chạy qua, không phải là ảo giác của một mình cô, người đàn ông này…

Thích cô chứ gì!

Cô cúi đầu, âm thầm vui sướng, quả thực cảm nhận được những lời mà lúc trước mẹ mình đã nói. Hiện giờ cô cũng rất vui vẻ vì mình có thể gả cho một người đàn ông mà mình thật tình thích, hoặc… nên nói là yêu có vẻ chính xác hơn? Ôi… Thì ra cảm giác ý hợp tâm đầu là tốt đẹp như vậy!

Tiếp theo, có vài người lần lượt tới bắt chuyện với Đoàn Bồi Nguyên, cũng vì thế mà cô được giới thiệu cho một số người, rồi cô cũng nói chuyện với bọn họ một lát, hoàn toàn không cần một chút kỹ xảo diễn xuất, cô vẫn có thể cười rất hạnh phúc tự nhiên, nét mặt toả sáng. Khi được mọi người khen ngợi cô xinh đẹp, hoặc hai vợ chồng trông thật xứng đôi, cô cũng hoàn toàn yên tâm thoải mái tiếp nhận lời khen.

Sau đó, bởi vì đề tài nói chuyện của các quý ông thật sự nhàm chán đến nỗi làm cô biến thành “quỷ đói”, vì thế ngay sau khi bọn họ tạm thời tách ra, cuối cùng cô có thể đến bên bàn buffet ăn no nê, cầm lấy dĩa là sẽ không khách sáo mà thưởng thức món ngon…

“Chính là người phụ nữ kia?” Một giọng nữ chói tai cất tiếng.

“Không biết sao Bồi Nguyên có thể coi trọng loại phụ nữ này, trông quá bình thường, hơn nữa tham ăn đến như vậy.” Một giọng nói khác tiếp tục cất lên, rõ ràng là đang nhằm vào “người phụ nữ của Đoàn Bồi Nguyên”.

Giang Xuân Tuệ nâng mắt lên nhìn. Ngược lại cô rất muốn nhìn coi thử bộ dạng của đám phụ nữ “đặc biệt” đến cỡ nào mà dám dùng loại âm lượng không sợ bị cô nghe thấy, xoi mói cô một cách trắng trợn.

Bên cột cách đó vài bước, ba người phụ nữ đang bưng rượu vang, ánh mắt ghen tỵ đồng thời bắn về phía cô.

“Đúng vậy, sau khi Bồi Nguyên chia tay chúng ta, hình như ánh mắt càng ngày càng kém.”

Chúng ta?! Ánh mắt Giang Xuân Tuệ lập tức trừng lớn gấp ba, biến từ liếc sang nhìn trực diện, nhìn chằm chằm ba người phụ nữ rõ ràng đã từng quen chồng mình.

Rống, một lần đến ba người mà còn cùng chung mối thù, có phải là quá khoa trương không?

“Nghe nói con đó trông con cho người ta…”

“Là bởi vì trong nhà không có tiền nên mới muốn câu rùa vàng chứ gì, bằng không sao có thể ăn sang mặc quý, cả người toàn hàng hiệu.”

“Môn không đăng hộ không đối, có phải Bồi Nguyên bị con đó gài không? Vậy mà lại đi cưới nó…”

Ôi trời! Cư nhiên trước mặt cô nói như vậy, chẳng lẽ cô là cái gì “kẻ thứ tư chen ngang” nên bị phun nước miếng?

Điều này có thể nhịn được thì còn cái gì không nhịn được! Giang Xuân Tuệ buông dĩa, không chút nghĩ ngợi đi về phía ba người phụ nữ coi cô là không khí, hoàn toàn không tôn trọng cô kia, nâng cằm lên, giả bộ cười.

“Thật ngại quá đi, chồng tôi thích loại phụ nữ không có tiền trông lại không quyến rũ như tôi đó, thì sao? Có cần suy nghĩ thử coi có nên quyên toàn bộ tài sản của mấy cô cho người khác không, nói không chừng chờ đến sau khi mấy cô hai bàn tay trắng, chồng yêu của tôi cũng sẽ gặp mặt mấy cô nhiều hơn, rồi trở lại cặp với mấy cô.” Mở đầu vô, cô đã vì mình được yêu chiều mà xin lỗi bọn họ, cách nói chuyện thẳng thắn trực tiếp khiến cho “ba mặt” đối phương lộ vẻ kinh ngạc, vừa hoảng vừa giận.

“Con đó đang nói hươu nói vượn gì vậy?!” Ba người phụ nữ che lấy bộ ngực đang rung lên mãnh liệt, vẻ mặt như nói rõ tim bọn họ đang đập mạnh và loạn nhịp, không thể tin được người phụ nữ tướng mạo bình thường như thế này lại dám “độc đấu” với bọn họ.

“Tôi không nói bậy, hay là mấy cô trực tiếp cho tôi hết tài sản đi, có lẽ trừ việc giúp người ta trông con ra, tôi còn có thể bỏ chút thời gian ra mở lớp giảng bài, dạy mấy cô làm cách nào gài đàn ông thì mới có thể thành công, trở thành người toàn thân là hàng hiệu lại có danh phận là vợ cả, mà không phải mấy trái nho chua bị người ta vứt bỏ.” Như thế nào! Bọn họ đã nói cô là kẻ có tâm cơ nặng, thủ đoạn cao minh, vậy thì đương nhiên cô cũng phải bày ra tư thái cao quý của người thắng, bằng không chẳng phải là phụ hy vọng của mọi người?

“Mày dám nói chúng tao như vậy!”

“Tôi đã nói cái gì? Người ta bất quá chỉ là rất lễ phép đáp lại chỉ dạy của mấy cô thôi nha.” Vô tội chớp mắt, cô cảm thấy mình nói chuyện không có vượt qua phạm vi phê bình của bọn họ chút nào nha.

“Mày cái con này…” Tay nắm ly rượu của ba người phát run, trên khuôn mặt diễm lệ không còn có sự đắc ý khi nãy, mà thay vào đó là một mảnh đỏ lên vì tức giận sôi máu.

“Bình tĩnh một chút, hình tượng hình tượng, đừng quên ở đây là tiệc rượu từ thiện, lúc nào cũng phải chú ý một chút tới LP[1] của mọi người… Ý tôi là nói Love&Peace nha ha ha…” Cô che miệng mà cười, nhắc nhở ba người phụ nữ trông dường như đang muốn đập ly rượu trước mặt cô, ở đây là một nơi thần thánh, nếu tùy tiện gây sự thì sẽ trở thành trò cười của “xã hội thượng lưu”, nói không chừng ngày mai sẽ đi lên trang đầu báo chí.

Ba người phụ nữ trừng rồi lại trừng, cuối cùng đạp ba đôi giày cao gót kiểu dáng khác nhau, cùng nhau tức giận bước rời khỏi…

Chậc chậc, xem xem, bước đi hữu lực lại đều đặn, không làm chị em sinh ba thật đúng là đáng tiếc nuối.

Cô cười phì ra, cảm thấy chính mình đã đánh thắng một trận quá sảng khoái. Cô quay đầu muốn tìm thức uống giải khát, sau lưng đã có người thay cô bưng tới.

“Thật lợi hại nha, cô giáo Giang.” Khuôn mặt tuấn tú càng đẹp hơn bởi một nụ cười nhàn nhạt thú vị. Đoàn Bồi Nguyên đưa tới một ly rượu champagne chúc mừng thắng lợi cho vợ.

“Làm sao vậy? Là bọn họ đối với em không khách sáo trước.” Cô thu lại nụ cười, nhận lấy ly rượu, dũng cảm uống một hớp lớn, bản thân cô thấy mình không làm sai nhưng vẫn không nhịn được lo lắng hắn có thể trách cô khi dễ bạn gái cũ cũ cũ cũ cũ của hắn… Không biết bọn họ bạn gái số mấy!

Nghĩ đến vậy, cổ họng cô lên men, cô dứt khoát uống một hơi cạn sạch ly rượu champagne.

“Cho nên anh nói em lợi hại a, lấy một chọi trăm.” Hắn nhận lấy ly không, cười liếc nhìn dấu son môi mê người để lại trên mép ly, không có một chút ý tứ muốn trách cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu này của cô, ngược lại rất muốn cho cô một cái hôn, bội phục dũng khí và tài ăn nói của cô.

Vừa nãy hắn ở xa xa thoáng nhìn thấy vợ và ba người phụ nữ kia nhìn nhau liên tiếp, trong lòng liền rung lên mãnh liệt. Không phải hắn sợ vợ phát hiện chuyện phong lưu trước kia của hắn, mà là hắn biết cá tính không coi ai ra gì của ba người kia, lo lắng vợ sẽ bị bọn họ liên thủ “bao vây tiêu diệt”, chịu ủy khuất.

Vội vàng đến gần, hắn lại nhận ra hình như mình không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, thậm chí không tới lượt hắn xen mồm, bà xã hắn cũng đã phản kích thành công, đánh ba người kia cho tơi bời tan tác. Có điều, hắn tin Giang Xuân Tuệ sẽ không vô cớ mà mở miệng công kích người khác, một phen lời nói trào phúng phản công lại khẳng định là do chịu kích thích tương đương…

“Hừ, nếu người nào đó không có ở bên ngoài lưu lại một đống nợ phong lưu, em có thể rất nhàn rỗi rồi.”

Giống như hiện giờ, cô đúng là bị “kích thích” nên mới có thể vung nắm đấm với hắn bằng ánh mắt, ngữ khí có thể so như là axit mạnh, tầm mắt giống rađa đảo khắp chung quanh, như là muốn tìm ra còn những người phụ nữ nào từng dính dáng với hắn… Chắc sẽ không phải thực sự là trăm người chứ?!

“Anh thấy hay là chúng ta trở về đi, đỡ phải có người ăn được nho mà còn chê nho chua.” Hắn hở môi cười khẽ, để ly rượu lên trên khay của bồi bàn, không biết vì sao hắn rất hưởng thụ cảm giác bị axit mạnh hắt vào này, thật sự là hoàn toàn “bất thường”.

Nói thật ra, Giang Xuân Tuệ thực không giống những người phụ nữ mà trước giờ hắn quen, vừa không chủ động quấn quít lấy hắn làm nũng, thời gian cần hắn cũng ít ỏi không có bao nhiêu, mỗi ngày đều có thể kiếm ra chuyện để làm này làm nọ, tự làm mình mệt mỏi đến nỗi vừa ngã người xuống nằm ở bên cạnh hắn là ngủ liền, có khi còn ngáy hai tiếng, quả thực là coi nhẹ mị lực nam tính của hắn, nhưng cô lại làm cho lòng hắn từ từ hướng về cô, hắn càng lúc càng thưởng thức sự hoạt bát, sự thiện lương, sự nhiệt tâm, sự thẳng thắn…

Vô hình trung, hắn càng ngày càng chú ý càng nhiều đến cô, trái tim cũng càng lúc càng đặt trên người cô, thường thường nghĩ đến thất thần rồi liền nhận ra mình lại là bởi vì nghĩ đến cô mà bật cười, đoán hôm nay không biết cô lại có làm ra chuyện thú vị gì khiến người ta cảm động hoặc là dở khóc dở cười.

Hiện giờ, có lẽ hắn có thể hiểu được tại sao cô có thể trở thành giáo viên, chẳng phải bởi vì cô có thể quản được đám nít ranh đó, mà là bởi vì chính bản thân cô tựa như đứa trẻ con lớn xác dư thừa tinh lực, cho nên hoàn toàn thuận lợi đăng cơ lên làm “vua trẻ con”, thậm chí còn thu phục người đàn ông như hắn.

“Cái gì? Anh nói rõ ràng chút được không?” Không hiểu gì hết nhìn hắn, cô cảm thấy gần đây hắn nói chuyện như đang thử thách chỉ số thông minh của cô, hao mòn trí lực của cô.

“Đi thôi.” Hắn vẫn không giải thích, lôi người cô đi, dù sao khoản tiền muốn làm từ thiện cũng đã quyên, không tiếp tục ở lại xã giao cũng không sao. Khó có lúc được ra ngoài với cô một mình, đột nhiên hắn muốn dắt bà xã của mình đi hẹn hò, tìm một chỗ lãng mạn ngồi xuống tâm sự… Có lẽ cũng không chỉ là tâm sự.

“Thực sự không cần đâu, cũng không phải ai ở đây cũng giống mấy cô đó muốn tìm em cãi nhau.” Cười cười, vẫy vẫy tay, cô không hề nhận ra được “ý đồ lãng mạn” của chồng. Cô nghĩ rằng vì việc nhỏ như vậy mà mỗi ngày đều phải trốn chạy, chẳng phải như vậy là cô thực không có đường đi, hơn nữa trong tiệc rượu bữa nay không chỉ có đồ ăn ngon, mặt khác cũng có một vài người hết sức thân mật với cô.

“Giống như vừa mới nãy em còn gặp được phu nhân tổng tài của… hình như là cái gì Thái… A! Tập đoàn Phú Thái, cô ấy là Đường Hải Nhân, rất thân thiết lại ôn hòa, còn mời em lần khác tới quán cà phê cô ấy làm việc ngồi chơi đó! Hiện giờ bởi vì mang thai nên cô ấy đang nghỉ dài hạn…” Giống như sợ hắn không tin, Giang Xuân Tuệ lập tức kể ra một ví dụ thực tế cho hắn nghe, đáng tiếc vừa rồi còn muốn giới thiệu bọn họ cho nhau, chồng của Đường Hải Nhân hình như lại đột nhiên nghĩ tới việc gấp gì đó, vội vàng dắt vợ về.

Có điều, nhắc đến chồng của Đường Hải Nhân, Giang Xuân Tuệ lại khó nén vẻ hưng phấn…

“À, hơn nữa hơn nữa, chồng của cô ấy cực kỳ đẹp trai! Cười rộ lên trông rất lịch sự nho nhã, ngọc thụ lâm phong[2], không chỉ có nói chuyện có duyên, người lại hòa nhã, rất giống nhân vật nam chính từ trong truyện tranh đi ra, có thể gả cho kiểu người đàn ông giống như vầy thật may mắn.” Cười đến nỗi lộ ra vẻ hâm mộ, cô cảm thấy đôi vợ chồng đó thật sự đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho. Cô thật hy vọng một ngày nào đó chính mình và Đoàn Bồi Nguyên cũng có thể như keo như sơn, nồng tình mật ý như vậy.

Nhưng lời này nghe vào trong tai Đoàn Bồi Nguyên, hơn nữa nhìn vẻ mặt ao ước của vợ, dường như là vẻ mặt vô cùng sùng bái người đàn ông kia… Chắc chắn mồi lên ngọn lửa đố kị hừng hực ở trong lòng hắn!

“Đẹp trai, biết nói chuyện cười chính là đàn ông tốt? Em trợn mắt to lên một chít đi! Tên đó chính là con hổ mặt cười* nhưng lại ăn thịt người không nhả xương, em không tin thì đi hỏi thăm thử coi.” Mặt hắn đột nhiên biến sắc, khẩu khí giống như nuốt phải một tấn thuốc nổ.

*con hổ mặt cười 笑面虎: nghĩa là người nham hiểm

Tổng tài tập đoàn Phú Thái… Mạc Kiệt, làm sao hắn có thể không biết cái tên tiếu lý tàng đao[3] kia. Bộ dạng bề ngoài tuấn mâu tu mi, hào hoa phong nhã không sai, nhưng ở trên thương trường, tác phong làm việc của tên kia có tiếng là không từ thủ đoạn, không lưu tình, bởi vậy ở trong công ty của chính hắn cũng có không ít kẻ địch lúc nào cũng muốn kéo hắn xuống đài. Loại đàn ông như vậy rốt cuộc có chỗ nào đáng để cô ca ngợi thành như vậy!

Gả cho tên kia là may mắn? Chẳng lẽ gả cho mình là bất hạnh, hắn có từng bạc đãi cô qua sao?!

“Em thà rằng bị một con hổ biết cười nuốt vào bụng, cũng không muốn bị một khối hàn băng ngàn năm khó hiểu bị làm cho giá rét.” Cô không biết sống chết lầm bầm, nhìn nét mặt “kết sương” của chồng, không biết hắn đột nhiên nổi lên gân xanh.

Cô làm chi rảnh việc quá rồi đi hỏi thăm chồng người khác a? Người bên cạnh cô đủ vì cô mà phiền não…

“Cái gì? Em nói rõ ràng cho anh coi, thà rằng bị con hổ nuốt sạch là ý gì?” Lời nói này nhạy cảm, đặc biệt đối với một người đàn ông bị vợ “coi thường” đã lâu, luôn luôn ở trong cảnh “xem được mà ăn không được”, mỗi ngày chỉ có thể gia tăng thời gian vận động để biểu đạt xúc động sinh lý của chính mình mà nói, nó lại mẫn cảm đến nỗi có thể gây ra tai nạn chết người!

“Chính là ý trên mặt chữ.” Cô còn chưa hiểu rõ mức độ vấn đề mà cười hi hi ha ha, đắc ý mình rốt cục đã có cơ hội gậy ông đập lưng ông, để coi hắn nghe câu trả lời mơ mơ hồ hồ như vậy có tức hay không chứ!

“Đi.” Hắn bắt lấy cổ tay cô.

“Đi đâu?”

“Đi theo anh là được rồi.” Lần này, hắn chưa cho cơ hội cô nói gì hết đã lôi cô đi ra ngoài.

Có chỗ hiện tại không đi không được.

Nửa giờ sau, Giang Xuân Tuệ bị đưa vào trong một căn phòng đặc biệt của khách sạn Tinh Vân…

“Đây là phòng gì?” Cô lạ lẫm ngắm nội thất trong phòng bài trí, tựa hồ phòng này không giống với khách phòng của khách sạn bình thường mấy, có thêm một vài đồ đạc cá nhân, an ninh ra vào của tầng trệt cũng càng có tính riêng tư hơn, không thông qua sự xác nhận thân phận của chuyên gia, chỉ có mật mã thôi cũng không vào cửa được.

“Phòng của anh. Thỉnh thoảng công tác bận thì nghỉ ngơi ở đây.” Hắn khóa cửa phòng, vừa đi tới chỗ cô gái đang lộ nét mặt tò mò, vừa cởi áo khoác tây trang.

“Dẫn em tới đây làm chi?” Cô quay đầu, nhìn thấy hắn đang cởi cà vạt nơ xuống, ném qua một bên, động tác đó thật sự cool… Không, kỳ quái!

“Đêm tân hôn ngày đó… Hình như chúng ta còn có một chút việc chưa làm xong.” Hắn gợi lên khóe môi, cười như không cười, bước đi tao nhã tới gần cô, trong mắt hẹp lộ ra một tia hào quang làm tim cô đập nhanh.

“Anh nhớ!” Cô đã biết hắn đang giả ngu. Trứng thối!

“Ban đầu anh tưởng do anh uống nhiều quá nên nằm mơ, nhưng trải qua lời nhắc nhở lộn xộn của em, anh mới phát hiện mình không chỉ là mơ một giấc mộng đẹp.” Hắn cởi khuy tay áo, buông cổ áo ra, trong nháy mắt đã đi tới trước cô, tình dục ở trong mắt đen ẩn ẩn chuyển động nhấp nháy, nhìn cô chằm chằm…

“Em mới không có lộn xộn!” Lúc này cô thật sự đã lộn xộn, tim đập thình thịch, bởi vì ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô, so với lời nói ra từ miệng còn mờ ám hơn, phảng phất như đang âu yếm trái tim cô, lại giống như muốn trộm đi linh hồn của cô, thâm thúy, mê hoặc lòng người như vậy.

“A? Vậy chúng ta lại càng phải xác nhận thử coi là nhận thức của ai có vấn đề rồi.” Hắn nhẹ nhàng nắm giữ cằm của cô, nhưng lại không cúi đầu hôn cô, hơi thở ấm áp đi đến bên tai cô, lời nói nhỏ nhẹ, trầm thấp. “Ngày đó là bắt đầu từ chỗ nào?”

Giọng nói khêu gợi lướt nhẹ qua bên tai cô, khiến cho bên cổ có một cảm giác tê dại rất nhỏ.

Cô đưa tay ra muốn đẩy ra một ít khoảng cách an toàn, hai tay lại bởi vậy mà bị hắn vây ở trước ngực, ấn vào khuông ngực rắn chắc rồi lại hướng lên trên vỗ phải trái tim đang nhảy lên của hắn.

“Đúng rồi, bắt đầu là em giúp anh cởi quần áo trước.” Hắn nhếch môi cười nhẹ, gương mặt lãnh khốc kia lại trở thành vũ khí thôi miên làm cho người ta tim đập gia tốc, ngực nóng lên.

Hắn chỉ dẫn hai tay cô cởi bỏ áo sơmi của hắn, không chút trở ngại đụng chạm đường cong cương nghị hữu lực trên ngực, mỗi tấc da thịt đều giống như sôcôla làm ấm nóng lòng bàn tay cô…

Hô hấp hỗn loạn, đầu choáng váng, từ đầu chí cuối cô vẫn không rõ vì sao người đàn ông này sẽ sinh ra lực ảnh hưởng lớn như thế đối với cô, nhưng lúc hắn hướng dẫn cô bằng tiếng nói mát nhẹ, trầm thấp, ý thức của cô tựa như bao phủ một tầng sương, thân thể không tự giác làm theo, giống như vốn từ trong tiềm thức đã muốn làm cho hắn vui, làm vài chuyện khiến cho hắn thích mình, vừa nghĩ đến người đàn ông này sẽ bởi vì vậy mà cảm thấy được lấy lòng, trái tim của cô cũng giống như được vui vẻ ngang như hắn…

“Sao không cởi?” Hắn nhìn tay cô mới cởi bỏ dây lưng là đã dừng, giọng điệu rất là thất vọng.

“Anh, anh… lại… không uống say.” Cô e lệ nói, ngón tay căng thẳng đến nỗi cứng ngắc, hai gò má lại hồng đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Mặc kệ nói như thế nào, tại thời điểm người đàn ông này tỉnh táo nhìn chăm chú mình, muốn cô cởi quần hắn xuống, thật sự là xấu hổ muốn chết!

“Là em không cho anh ở trước mặt người phụ nữ khác uống nhiều rượu.” Lời nói của hắn mang theo ý đùa giỡn, khơi mào khuôn mặt nhỏ nhắn, quyến rũ của cô, hắn càng muốn thấy rõ bộ dáng đáng yêu vì hắn mà thẹn thùng đến nỗi nói chuyện lắp bắp của cô gái nhỏ này.

Hắn nhớ!

Phát hiện lần này không làm cho cô cảm thấy buồn bực, ngược lại có chút kinh hỉ. Không nghĩ tới vậy mà hắn lại có đem lời nói của cô đặt ở trong lòng, vừa rồi ở tại tiệc rượu hắn thực sự không uống mấy ly.

Cô yên lặng liếc khuôn mặt tuấn mị kia, đổi lại chính mình có chút đang say.

“Cho nên anh nghe lời, em cũng phải nghe lời.” Hắn nhẹ đụng chóp mũi của cô, kéo tay cô xuống, muốn cô tiếp tục hoàn thành động tác còn chưa làm xong.

Thực tế là, tuy rằng Đoàn Bồi Nguyên không biết dỗ con nít như bà xã, nhưng mà kinh nghiệm dỗ phụ nữ rất phong phú, chỉ cần hắn nguyện ý, chú dê núi nhỏ trúc trắc này làm sao có thể thoát khỏi “miệng hổ” của hắn…

Dưới ánh mắt cổ vũ của hắn, Giang Xuân Tuệ tiếp tục cởi quần lót của hắn, khóa kéo…

Cô không dám nhìn, đem tầm mắt liếc qua một bên.

“Hiện giờ, đến phiên anh.” Hắn hôn thái dương của cô, hai tay mơn trớn cánh tay như ngó sen trơn bóng của cô, chậm rãi vòng đến phía sau cô, rất quen thuộc cởi ra khóa kéo ẩn của đầm…

“Cái kia… Em…” Cô bỗng nhiên giữ chặt tay hắn, đè lại phần đầm trước ngực, vẻ mặt kích động ngước mắt, trong mắt trong suốt mang theo vài phần không xác định, cảm thấy hết thảy chuyện này đều tới quá đột nhiên, có lẽ cô còn cần một chút thời gian…

“Không được, anh không thể đợi.” Đọc hiểu được thông điệp mà cô chưa nói ra miệng, hắn cũng không cho phép cô lâm trận lùi bước.

Một tháng này ngủ chung giường, hắn cũng không phải là đầu gỗ không hề hay biết gì. Dục niệm trong cơ thể bị phần tình cảm trong lòng càng ngày càng làm cho thêm sâu sắc, tra tấn các cảm quan mà hắn đã kìm nén, nếu không phải muốn tiến thêm một bước trong việc xác nhận tình cảm của mình đối với cô, cũng muốn tỏ vẻ mình tôn trọng cô, nếu không phải thông cảm cô luôn mỏi mệt, lên giường không đến một phút là có thể ngủ khò khò, sao hắn lại có thể đợi đến hôm nay còn chưa đem cô “bắt tới tay” chứ.

Kết quả cô cư nhiên lại “không biết tốt xấu”, vui vẻ phấn chấn khen người đàn ông khác trước mặt hắn, căn bản không hiểu được “hàng tốt” chân chính là ở ngay bên người cô.

Không được, chờ tiếp nữa quả thực là giẫm lên tự tôn nam tính của hắn!

Soạt… Hắn một phen kéo chiếc đầm trên người cô xuống, làm cho đường cong duyên dáng hiện ra trước mắt, nhìn một cái không sót gì.

Thiết kế lộ vai của chiếc đầm khiến cô chỉ có thể lựa chọn loại bra tàng hình nâng ngực, người dưới chỉ còn lại quần lót ren màu đen nho nhỏ, ban đầu nhà tạo hình còn đề xuất cô mặc quần chữ T nhưng trong lúc nhất thời cô thật sự khó có thể đồng ý, cho nên cò kè mặc cả…

Đợi chút, hiện giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này! Quan trọng là cô gần như lộ ra trọn vẹn đứng trước mặt một người đàn ông, bra tàng hình thực sự làm cho bộ ngực của cô không có chỗ nào để che giấu, cảm giác mặc chẳng khác không mặc bao nhiêu.

Cô đưa hai tay che ngực, khép lại hai chân! Cô cũng không biết rằng động tác như vậy chỉ khiến cô trông càng thêm mê người.

Tầm mắt nóng rực của hắn dừng lại ở hai vòng cung xinh đẹp ở trước ngực cô, ngón tay chạm nhẹ mu bàn tay của cô, chậm vỗ qua lại, cẩn thận lướt qua cổ tay, khuỷu tay… Phảng phất như đang trấn an cô đừng căng thẳng như vậy, thoải mái là được rồi.

Nhưng vừa làm trái tim cô thực sự lơi lỏng, hắn lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo tay cô ra, đầu ngón tay bắn ra…

Vật che đậy trước ngực không cánh mà bay, cô sợ tới mức trừng to mắt!

Khó có thể tin, dưới sự trợ giúp của một nữ trợ lý, bận nửa ngày cô mới mặc vào bra, người đàn ông này cư nhiên chỉ tốn không đến một giây… Trong nháy mắt đã cởi nó, làm cho cô lỏa ngực!

Cô vội vã muốn che lại, hắn lại chặt chẽ nắm chặt cổ tay cô, thích ý thưởng thức bộ ngực vì giãy dụa mà chớp lên của cô, trước ngực nhiễm lên một mảnh đỏ bừng…

“Đừng như vậy.” Cô thấp giọng cầu xin, biết hắn đang nhìn mình, ước gì trên đất có cái động để cho cô có thể trốn vào.

“Vì sao? Anh không thể nhìn kỹ bà xã của mình sao?” Hắn khẽ cười không đứng đắn, khẩu khí trái lại rất thiên chân vô tà hỏi cô.

Tiêu rồi, ngược lại câu này thật sự làm cô á khẩu không trả lời được, hơn nữa bởi vì tiếng gọi “bà xã” cực kỳ ôn nhu, đầu cô lại bắt đầu ngất ngây vui sướng……

Nhưng điều khiến cô càng ngất ngây còn ở phía sau. Hắn buông cổ tay cô ra, chợt hôn lấy cái miệng nhỏ anh đào ngọt ngào kia, đạt được khát vọng muốn sớm âu yếm cô, tinh tế hút lấy hương vị ngọt ngào của cô, cậy cặp môi đang đóng kín kia ra, tựa như thực sự đang ôn lại kí ức của tân hôn đêm đó, đầu lưỡi nóng bỏng câu quấn lấy, yêu cầu, thẳng cho đến khi cái lưỡi bị động của cô cũng theo đi sự nhiệt tình của hắn mà múa theo, đắm chìm trong giai điệu triền miên kia, hoàn toàn say mê, đem tất cả ý niệm đấu tranh quăng ra sau đầu.

Ngay lúc cô sắp không thể hít thở, hắn mới nhân từ để cho cặp môi đỏ mọng kia lấy lại được tự do, hít vào một hơi lớn…

Nhưng sau một phút định thần, cô lại nhận ra mình đã bị hắn mang tới bên giường… Một vị trí rất mờ ám.

Hắn không có thô lỗ đẩy cô ngã, ngược lại ôn nhu cười, lại lần nữa xuất ra ma pháp thiên sứ của hắn, làm chủ tâm trạng của cô, bàn tay to thương yêu đụng chạm thân thể của cô, từ xương quai xanh tinh tế lướt xuống tới bộ ngực sữa tràn đầy như bông vải… Lòng bàn tay hơi nắm lại, những ngón tay chai cứng nhẹ quét qua hai khối quả non hồng nhạt kia, lập tức khiến cô mẫn cảm co rúm lại.

Nhưng hắn không để cho cô chạy trốn, cũng không chấm dứt lạc thú có được khi đụng chạm cô, dễ dàng kiếm chế hai tay tính đánh loạn của cô lại, hai ngón tay vê lấy khối quả trắng nõn, nhẹ đè chậm vê, đùa chúng nó tới khi chúng vừa hồng vừa cứng, cảm giác nơi nào đó của thân thể chính mình cũng sinh ra phản ứng mẫn cảm giống vậy…

“Ư.” Cô cắn môi, không chịu nổi sự vỗ về thân mật của hắn như vậy.

Không ngờ rằng hắn còn ngồi xuống bên giường, dùng môi thay thế hai tay của hắn, càng lớn mật hơn ngậm chúng nó vào trong miệng, lấy đầu lưỡi ẩm nóng nhẹ liếm lấy, cuốn lấy, thay phiên mút nếm hai khối quả diễm hồng…

“Ưm…” Cô ấn đầu vai hắn, cảm thấy ngực nóng tựa như sắp nổ tung, hai chân liên tiếp phát run, như là không chịu nổi hôn môi như vậy.

Nhưng hắn luôn luôn có phương thức khiến cô càng thêm thẹn thùng, bất lực. Bàn tay to lướt qua thắt lưng bằng phẳng, không chút nào lãng phí thời gian lẻn vào đáy quần lót ren màu đen, dò tìm làm cô nhất thời thét chói tai…

“Đừng mà!” Cô kẹp chặt hai chân, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn. Không phải chán ghét hắn thân mật, mà là sợ hãi cái cảm giác xa lạ lại thúc giục người ta muốn điên lên kia, tựa hồ sẽ trong khoảnh khắc đảo điên thế giới của cô.

“Cô giáo Giang của anh, em cũng đừng tra tấn anh nữa.” Hắn ngẩng đầu nhìn lên kia khuôn mặt kiều diễm ướt át kia, trong con ngươi đen có ẩn chứa tia sáng sâu thẳm, phảng phất lẫn trong đó có một tia đùa cợt, lại mang theo khát cầu sâu hơn.

Giờ này khắc này, thân thể của hắn tuyệt đối còn thừa nhận kích thích còn mãnh liệt hơn so với cô, phấn khởi đến nỗi gần như phát đau…

Hắn chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà kìm nén trong khoảng thời gian dài như vậy, cũng chưa từng mang theo dục vọng đậm đặc như vậy, tình cảm khác sâu như thế đối với một người phụ nữ. Hắn tỉnh táo ý thức được chính bản thân không chỉ khát vọng thân thể của cô thôi mà cũng vội vàng muốn giữ lấy trái tim của cô, đạt được toàn bộ thứ của cô…

[1] LP: e hèm, Đài Loan 卵脬 lān-pha nghĩa là nịnh bợ a dua, và nếu xét nghĩa gốc nhất là penise, mọi người tự hiểu, cái này có liên quan đến một sự kiện về chính trị năm 2004 của Trần Đường Sơn Bộ trưởng Ngoại giao Đài Loan khi ông chỉ trích Singapore ủng hộ Trung Quốc: “Singapore chỉ là một quốc gia nhỏ bé dãi mũi, mà còn dám phê bình Đài Loan ở LHQ, nịnh bợ (卵脬) Trung Hoa dân quốc”. Sau thì sự việc này bị báo chí mổ xẻ, chỉ trích quá trời và từ LP trở thành cơn sốt ở Đài Loan.

[2] ngọc thụ lâm phong: cây ngọc đón gió, người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa.

[3] tiếu lý tàng đao: trong nụ cười ẩn dấu gươm đao, giống như khẩu Phật tâm xà vậy, nhưng mà mình thấy để vậy hơi nặng với anh Mạc Kiệt.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...