Trảm Long (Tập 1) - Đại Phong Thủy Sư

Chương 28


Chương trước Chương tiếp

“Tốt quá còn gì, bổng lộc một năm cái chức Tòng bát phẩm của ngươi mới được bốn mươi lạng, làm việc này mỗi tháng có thể lĩnh thêm hơn hai mươi lạng, chẳng trách lúc nào ngươi cũng đóng giả nông dân, đóng giả nông dân đỡ biết bao nhiêu tiền! Dành dụm được không ít rồi phải không...”

Lục Kiều Kiều nói đến đây liền bước lại góc kho củi lật giở quần áo hắn, quả thật tìm ra một cuộn ngân phiếu nhàu nhĩ trong đống quần áo rách rưới, tiện tay đếm cũng được sáu bảy mươi lạng bạc. Thì ra An Long Nhi sau khi thu dọn quần áo của hắn đã cuộn hết quần áo đồ đạc thành một đống vứt trong kho củi.

Lục tiếp lại tìm thấy một cây kim nhỏ, trên kim không treo sợi chỉ nào, Lục Kiều Kiều tung cây kim lên trời, kim rơi xuống đất đầu mũi chỉ ngay về cô, đúng rồi, chính là cây kim Điếu hồn này, Lục Kiều Kiều bèn nhặt lên giữ trong tay.

Đếm xong ngân phiếu của Tôn Tồn Chân, Lục Kiều Kiều nhặt con dao găm trong đống quần áo bước lại gần hắn ta. Con dao găm này chính là con dao hôm qua Tôn Tồn Chân dùng để uy hiếp bọn họ, còn rạch lên cổ Lý Tiểu Văn một đường.

Cô vung dao cắt sợi thừng to tướng treo Tôn Tồn Chân, làm hắn ngã lăn ra đất, lại dùng dao cắt dây thừng trên người hắn, nhưng Tôn Tồn Chân đã bị treo một ngày một đêm, dù được thả ra song toàn thân vẫn tê liệt, chẳng còn sức đâu mà đứng lên, cứ ngã dụi dưới đất.

Lục Kiều Kiều rút bừa một tờ trong cuộn ngân phiếu cũ nhàu, vứt xuống đất, quăng luôn cả con dao cắm trước mặt Tôn Tồn Chân.

“Ngân phiếu dưới đất ngươi cầm lấy, số còn lại bồi thường cho người bị ngươi hại, mau cút đi!” Lục Kiều Kiều nói xong quay ngoắt người ra khỏi kho củi, Jack và An Long Nhi cũng theo sau, bỏ lại Tôn Tồn Chân nằm sóng soài trên mặt đất siết chặt nắm đấm, nhìn con dao cắm trước mặt mình.

Lục Kiều Kiều rảo bước quay về mảnh sân trong nhà, thấy Lý Tiểu Văn đang chơi đùa với bọn trẻ trong thôn, xem ra Lý Tiểu Văn nói thích trẻ con không phải là nói dối.

Cô quay đầu hỏi Jack: “Mạnh sư gia đâu? Sao cả ngày không nhìn thấy ông ta, hôm qua còn nói tối nay có tiết mục gì cơ mà?”

Jack nói: “Mạnh sư gia vẫn đang trong bếp, âu thức ăn em vừa ăn cũng là do ông ấy làm đấy.”

“Ồ?” Lục Kiều Kiều sáng mắt lên. “Vị sư gia này cũng lợi hại quá nhỉ...”

“Mạnh sư gia thật giảo hoạt quá đi mất, lên dãy Kê Đề là do sư gia sắp đặt, khiến tôi từ Thanh Thành xa xôi tới đây cũng do ngài tính toán trước, chẳng chuyện gì lọt khỏi bàn tay khống chế của ngài cả...”

Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt ngồi trong xe ngựa của Jack bên cạnh còn có Lý Tiểu Văn và An Long Nhi. Jack bị Lục Kiều Kiều đuổi ra bên ngoài đánh xe, vì cô thấy ngồi trên xe ngựa kiểu Tây do người Tây làm phu xe thì vẻ vang hơn bội lần.

Lục Kiều Kiều ăn vận đẹp như hoa, cười cười nhìn Mạnh Hiệt.

Mạnh Hiệt cười ha hả: “Lục tiểu thư chớ nói vậy, ta chỉ biết nhìn anh hùng biết trọng anh hùng, mới tìm đủ mọi cách đưa tiểu thư lên dãy Kê Đề xem phong thủy cho các huynh đệ, lần này còn có một việc quan trọng làm phiền tiểu thư đây...”

“Á? Lại có vụ nữa? Mạnh sư gia, ngài sắp trở thành khách hàng thân thiết của tôi rồi đấy, một năm tôi chỉ làm ăn với ngài thôi cũng đủ ăn sung mặc sướng rồi, thật sự phải đa tạ Mạnh sư gia chiếu cố.” Từ lúc trông thấy Mạnh Hiệt xuất hiện trước cổng thôn Quan Tài hôm qua, Lục Kiều Kiều đã biết vị Mạnh sư gia này không chỉ đơn thuần mời cô tới ăn bữa cơm.

“Vậy Lục tiểu thư cũng phải hứng thú mới có thể tự nguyện tới nơi thôn nghèo hoang vu này chứ, nếu tiểu thư vẫn thấy ngại cũng có thể trích cho Mạnh mỗ một ít thù lao mà, ha ha ha...” Mạnh Hiệt đã nhìn thấu bản tính của các thầy phong thủy, chẳng thầy phong thủy nào lại không hiếu kỳ trước huyệt phong thủy cả.

“Lần đó trên dãy Kê Đề tôi suýt mất cả mạng đấy, Mạnh sư gia lần này chớ giới thiệu mấy vụ làm ăn nguy hiểm như thế nữa.” Ý tứ sâu xa trong câu nói của Lục Kiều Kiều là, tiền nong chớ ít.

Mạnh Hiệt là người thông minh, đương nhiên có thể nghe ra, ông ta cũng bắt đầu cảm thấy cô gái đạo hạnh cao thâm này tham lam đến đáng yêu, liền bật cười ha hả nói: “Chắc chắn không để Lục tiểu thư thiệt thòi đâu, tiền công lần trước không biết tiểu thư có vừa ý không?”

“Ừm... khì khì... cũng coi như lấy lại tinh thần...” Lục Kiều Kiều nhớ tới một trăm lạng vàng vơ vét ở chỗ Hà đại nhân cộng thêm năm trăm lạng bạc Ôn Hán Phong đưa, không kìm nổi bật cười, nói chuyện với người thông minh mới thoải mái làm sao.

Mạnh Hiệt nói: “Tối nay hẵng xem lễ hội đã, ngày mai Mạnh mỗ sẽ giới thiệu một người bạn cho tiểu thư, nói rõ hơn về tình hình nơi này. Ở đây mùng một tháng Chín là ngày đại tế mười tám thôn sau vụ mùa, hằng năm đều tập trung ở trấn Phù Dung để tổ chức, bà con trong thôn hôm qua đã sang bên đó chuẩn bị rồi, chúng ta tới trấn Phù Dung chỉ việc góp vui...”

Mặt trời lặn đằng Tây, xe ngựa chạy tới trấn Phù Dung từ xa đã nghe tiếng trống đinh tai nhức óc, pháo trúc rộn rã cả ngày, cả trấn Phù Dung như thể ở trong một trận chiến. Theo chỉ dẫn của Mạnh Hiệt, Jack đánh xe tới bên một bờ hồ lớn.

Trên bờ chật ních người, đen kịt một vùng, cách mặt hồ hai ba trượng chăng ngang mười mấy sợi thừng, bên trên treo đến hơn trăm chiếc đèn lồng lớn, chiếu sáng rực bốn bề.

Mấy người trên xe Lục Kiều Kiều đều thò cổ ra ngoài cửa sổ hóng cảnh náo nhiệt, nhưng chỉ thấy toàn người với người. Mạnh Hiệt nhanh chóng tìm thấy nơi tiếp đãi của thôn Quan Tài, để dân thôn lo bố trí xe ngựa, rồi dẫn bọn Lục Kiều Kiều ra rạp ngắm cảnh mới được dựng tạm ven hồ, bên ngoài rạp tre cũng được chăng đèn kết hoa, tưng bừng không khí lễ hội.

Đứng quanh hồ là dân mười tám thôn tụ hội về đây vui chơi, những người có thể ngồi trong rạp tre đều là những hương thân đã bỏ tiền ra tổ chức, nhờ vậy Lục Kiều Kiều được thỏa mãn sung sướng làm hương thân một phen.

Mọi người vừa yên vị, bên cạnh đã có người dâng lên trà bánh, nhưng tâm trí Lục Kiều Kiều đều đặt hết vào cảnh tượng hấp dẫn trên mặt hồ, mắt vẫn không rời mấy trò vui, tay thò ra bốc một miếng sủi cảo mặn nhân thịt bỏ vào mồm nhai chóp chép.

Xung quanh bờ hồ cắm mười tám cột cờ lớn cao hai trượng, cán cờ to bằng miệng bát, lá cờ rộng như hai chiếc chăn ghép lại, trên mỗi lá cờ viết tên một thôn.

Lục Kiều Kiều lướt mắt qua dãy cờ định tìm cờ của thôn Quan Tài, cô đọc một lượt, Hoa Đông, Bình Sơn, Nam Thôn, Đại Châu, Hoa Sơn, Phù Dung, Kỳ Tài, Trường Cương... đọc tới Quan Lộc, cô quay sang hỏi Mạnh Hiệt: “Cờ Quan Lộc là của thôn chúng ta đấy ư?”

Mạnh Hiệt nói: “Đúng thế, thông minh lắm, Quan Tài là tên đất, để đẹp mắt nên viết thành Quan Lộc, trong đăng ký với quan phủ cũng gọi là trấn Quan Lộc.”

Dưới mỗi lá cờ đều có một bè tre rộng sáu thước nổi trên mặt nước nhô ra lòng hồ, mười tám tấm bè nối thành một vòng, cộng thêm ánh đèn lồng cao cao, khiến mặt hồ tựa như một bánh xe màu đỏ khổng lồ.

Trên mười tám bè tre, có bốn năm mươi đầu sư tử đang vờn nhau, tranh cướp thanh đang treo cao hơn hai trượng giữa mặt hồ.

Hoạt động dân gian Quảng Đông lấy múa sư làm tiết mục chủ đạo, Nam Sư ở Quảng Đông kết hợp võ công và thưởng thức thành một thể, từ lâu đã lừng danh bốn bể. Khâu cuối cùng cũng là mục đích cuối cùng trong hoạt động múa sư nhất định là để “cướp thanh”. Thanh ở đây chỉ phần thưởng cho đầu sư xuất sắc nhất. Dù có bao nhiêu đầu sư thì thanh cũng chỉ có một, cướp được thanh tượng trưng cho đạt được phúc khí cát tường, người múa Nam Sư ai ai cũng có căn cốt võ công, thi đấu Nam Sư thực chất chính là thi đấu võ công, đối với người múa sư, cướp được thanh đồng nghĩa với tuyên bố rằng anh ta là người có võ công cao nhất.

Hình thức và độ khó trong việc bố trí thanh biến hóa rất đa dạng, thanh trên mặt hồ hôm nay gọi là “Thủy thanh”, một trong những mức độ khó nhất. Không giống hình thức truyền thống, treo một bó rau buộc cùng bao lì xì, lần này cao cao trên mặt hồ là một vò rượu hình cầu thanh khiết, đây gọi là Tửu trình thanh. Sư tử sau khi cướp được Tửu trình thanh, còn phải uống cạn rượu trong vò, rồi diễn tiếp một đoạn sư tử say, mới có thể lấy được thanh bên trong. Thi võ công xong còn phải thi tửu lượng, biểu diễn xong sư tử tỉnh còn phải diễn sư tử say, Tửu trình thanh trên nước này có thể gọi là cực đỉnh khó khăn.

Dưới cột cờ quanh hồ của mười tám thôn đều có trống của các đội múa sư, mười tám đội chiêng trống huyên náo chấn động cả mặt đất, Mạnh Hiệt ghé tai Lục Kiều Kiều nói lớn: “Thanh này gọi là Túy nguyệt lao kim[2]!Các hương góp vào được một thỏi vàng năm mươi lạng bỏ trong vò rượu, đội múa sư của thôn nào cũng quyết chí giành lấy bằng được...”

[2] Say trăng mò vàng.

“Ồ!” Lục Kiều Kiều há hốc miệng không khép lại được, cô quay đầu lại tìm Jack và An Long Nhi, xòe năm ngón tay ra nói: “Trong cái vò rượu kia có năm mươi lạng vàng đấy! Năm mươi lạng!”

Hai người nghe xong đều căng thẳng “ồ” lên.

Mỗi một sư tử gồm có một người múa đầu, một người múa đuôi; mỗi thôn cử ra ba đầu sư tử, cuộc đại hỗn chiến giữa mười tám đội múa sư khiến người ta xem mà hoa mắt chóng mặt. Chỉ thấy mấy con sư tử lúc xông trái khi nhào phải, nhe nanh giương vuốt. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy đầu sư và dải thân, sặc sỡ một vùng, náo nhiệt vô cùng. Đám trai tráng múa sư núp dưới dải thân sư tử giao đấu quyền cước, chốc chốc lại có một con sư tử bị đá văng khỏi bè tre rơi xuống nước.

Để giành được năm mươi lạng vàng, sư tử bị rơi xuống nước chỉ cần còn một chút khí lực, đều bò trở lại bè tre, mưu đồ tiếp cận được thanh ở giữa hồ. Con nào con nấy vô cùng ngoan cường, tranh đấu kịch liệt hơn cuộc múa sư chúc tết đón lì xì Lục Kiều Kiều thấy trong thành năm ngoái nhiều.

Là khách của thôn Quan Tài, bọn họ đương nhiên quan tâm nhất tới tình hình dưới cờ Quan Lộc.

Cờ Quan Lộc rất khác với các thôn khác, cờ của người ta đều nền đỏ nền đen, ba góc có cờ hiệu như trên chiến trường; riêng cờ của thôn Quan Lộc lại nền trắng chữ đỏ, riềm cờ được viền tua hồng, đặc biệt nhất là hai bên cờ còn có hai dải đuôi nheo cũng màu hồng, như hai bím tóc thiếu nữ.

Năm cô gái dưới ngọn cờ nổi bật giữa một đám trai tráng. Các cô mặc áo chẽn trắng viền đỏ, đầu chít khăn đỏ, eo thắt dây lưng đỏ, nai nịt gọn gàng anh khí hừng hực, chính giữa có một cô gái quặp hai chân đứng tấn, thế tấn vững chãi, mắt nhìn thẳng ra giữa hồ, hai tay cầm dùi điểm từng hồi trống thất tinh khỏe khoắn mạnh mẽ; hai cô bên cạnh cầm chiêng khua hòa theo tiếng trống; một cô cầm cờ; còn cô đứng gần bờ nhất không ngừng đốt pháo tăng thêm uy thế.

Nhìn bè tre dưới ngọn cờ Quan Lộc chen chúc toàn là sư tử, xem ra đây là chiếc bè có nhiều sư tử nhất trong số mười tám bè tre.

Giữa bè có ba con sư tử gấm lông trắng râu đỏ nhảy chồm bốn phía, không ngừng húc ngã những con khác xông lên bè mình, từng bước tiếp cận Tửu trình thanh giữa hồ.

Tạo hình của Nam Sư đa phần đều vẽ theo mặt nạ Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi trong Tam Quốc diễn nghĩa, “sư tử Lưu Bị” mặt vàng mày trắng râu trắng; “sư tử Quan Vũ” mặt đỏ mày đen râu đen, cộng thêm mắt tím mũi xanh; “sư tử Trương Phi” mặt đen râu đen, mũi xanh mắt xếch lên tận mang tai, còn có hai chiếc nanh dài, ngoại hình hung ác nhất. Ba kiểu tạo hình này đã được truyền từ đời này qua đời khác, thông thường không thể tùy tiện sửa đổi, chỉ vẽ sai một điểm trên mặt sư tử cũng có thể bị người ta chê cười. Nhưng ba đầu sư tử gấm lông trắng đang tranh đấu giữa hồ lại mang mày đỏ râu đỏ, mũi hồng mắt hai tròng, bên riềm thân còn thêu một vòng lông nhung hồng phấn, tạo hình không thuộc bất kỳ điển cố nào, song lại nổi bật nhất trên mặt hồ.

Có lẽ do đầu và hình thể của ba con sư tử lông trắng này hơi nhỏ hơn các con khác một chút, cũng có thể do màu trắng quá hút mắt, đội sư tử của các thôn khác đều tới tấp nhảy lên bè Quan Lộc, tranh nhau đánh bại ba con sư tử trắng trước, lúc này đội sư tử Quan Lộc đã trở thành mục tiêu công kích, trung tâm của cuộc hỗn chiến trên mặt hồ không còn ở Tửu trình thanh nữa, mà là trên bè Quan Lộc.

Lục Kiều Kiều trông cảnh tượng này, căng thẳng đứng bật dậy, nhìn đăm đăm về phía mặt hồ, vỗ bàn hỏi Mạnh Hiệt: “Ba đầu sư tử kia là do các cô gái múa ư?”

Mạnh Hiệt đáp: “Đúng thế, là các cô gái múa...”, ánh mắt theo dõi trận hỗn chiến cũng căng thẳng không kém.

Thông thường, sau đầu sư tử Lưu Bị được nạm ba đồng tiền vàng; sau đầu sư tử Quan Vũ nạm hai đồng; sau đầu sư tử Trương Phi nạm một đồng. Nhưng sau đầu ba con sư tử gấm trắng trên bè tre dưới cờ của thôn Quan Lộc không nạm tiền vàng, mà là các ký hiệu chữ thập đỏ, đen, lam, nhìn kỹ sẽ thấy, trước trán mỗi con cũng được nạm một chữ thập nhỏ xíu ánh bạc.

Jack đến từ miền Tây nước Mỹ, nước Mỹ lấy đạo Cơ Đốc làm tôn giáo chính, đạo Cơ Đốc lại lấy biểu tượng thập giá Giê su bị đóng đinh làm biểu tượng quan trọng nhất, ở Trung Quốc anh chỉ thấy thánh giá trong nhà thờ, không ngờ tới vùng thôn quê này cũng có thể trông thấy, tâm trạng có phần phấn khích, liền vỗ Lục Kiều Kiều nói: “Nhìn thấy chưa, trên đầu sư tử trắng có khảm dấu thánh giá kìa!”

“Thánh giá thì làm sao? Kích động như vậy làm gì?” Lục Kiều Kiều thấy kỳ lạ.

“Thánh giá chính là biểu tượng của đạo Cơ Đốc, kia chính là sư tử của Thượng đế!” Jack giải thích, giọng thành kính mà kích động.

“Thêm cái dấu thập là thành sư tử của Thượng đế? Thần kinh à!” Lục Kiều Kiều biết trong giáo đường người Tây ở Quảng Châu cũng dựng cây thánh giá, nhưng ở thôn trấn đột nhiên trông thấy dấu chữ thập, không có nghĩa nơi này cùng một hội với bên giáo đường.

Jack chẳng màng đến câu chế giễu của Lục Kiều Kiều, phấn khích hò hét cổ vũ cho sư tử trắng Quan Lộc.

Bè tre rộng sáu thước, ba đầu sư tử trắng xếp thành hình tam giác trước một sau hai, đấu lưng vào nhau, đang ở đoạn giữa bè tre.

Đoạn sau sát bờ và đoạn trước ở giữa hồ sát Tửu trình thanh liên tục có sư tử xông về phía bọn họ, từ hai bên cánh, sư tử các đội khác cũng thi nhau nhảy lên bè Quan Lộc, khiến trên bè chen chúc đầu sư đủ các màu, đông đến nỗi bè chẳng nổi được trên mặt nước nữa, người đứng bên trên đều bị ngập tới mắt cá chân, ba con sư tử trắng tựa như đang đứng trên mặt nước vậy.

Sư tử xung quanh bọn họ tuy rất nhiều, nhưng trước sau không con nào dừng lại được bên ba con sư tử trắng, cũng không con nào có thể khiến bọn họ dừng lại, chỉ cần có sư tử nào tiếp cận, lập tức sẽ bị ba con sư tử trắng đá rơi xuống nước.

Ba con sư tử trắng vẫn duy trì trận thế đấu đuôi vào nhau, một mặt phòng thủ, một mặt còn có thể múa ra thần thái ngây thơ dương dương đắc ý của sư tử cái theo tiếng trống thất tinh dưới ngọn cờ Quan Lộc trên bờ, đồng thời từng bước ép sát Tửu trình thanh giữa lòng hồ.

Lục Kiều Kiều đang trầm trồ khen ba con sư tử trắng múa sư mà như dụng binh, bày trận kín kẽ thao luyện thành thạo, lại thêm võ công tinh xảo vững như thành đồng, thì trông thấy hai đầu sư tử một đỏ một đen từ một chiếc bè khác lại nhảy qua.

Hai con sư tử vừa nhảy lên bè Quan Lộc xem ra muốn hợp tác tấn công, bọn chúng chặn trước hướng tiến của đội sư tử trắng, ngắm chuẩn thế trận trước một sau hai, phía trước chỉ có một đầu sư, chắc chắn là mắt xích yếu nhất trong đội hình.

Hai con sư tử đen đỏ chặn trước con sư tử trắng mở đường, đồng thời múa ra một chuỗi động tác, lắc đầu rùng mình rồi bày ra thế Kim kê độc lập cao khởi, một con sư tử đứng cao chân trước, sau đó giẫm mạnh xuống, trong màn nước tung tóe, đầu sư trầm xuống dưới. Hai đầu sư thận trọng chặn giữa đường tiến công của đội sư tử trắng, đây là một hành động gây hấn.

Con sư tử trắng đứng đầu nhìn thấy trận thế này, không hề núng thế, đứng thẳng chân trước, kính lại hai con sư tử phía trước một thế Kim kê độc lập cao khởi, đồng thời hét lên một tiếng trong trẻo, trong tiếng trống tiếng pháo xen lẫn tiếng người, rõ ràng là giọng con gái.

Người trong chòi tre trên bờ cùng dân thôn vây quanh bờ xem múa sư cùng đổ dồn ánh mắt về con sư tử trắng vừa “gầm” lên, nhìn rõ mồn một chữ thập màu đỏ khảm sau đầu con sư tử trắng đang đứng cao kia.

Con sư tử mang dấu thập đỏ nhấc chân trước lên nhưng không hề giậm xuống, phần đuôi đỡ cho phần đầu rướn về phía trước, đầu sư tử trên không đạp xuống hai đầu sư tử trước mặt, hai con sư tử trắng phía sau lập tức áp sát lên theo, một tiến một bổ, ba con sư tử phối hợp ăn ý như có giao ước ngầm, sát thành một thể, không tách rời.

Hai con sư tử đỏ đen phía trước vừa ngẩng đầu nhìn đã bị khí thế hung mãnh này dọa sợ chết khiếp – đạp đầu sư mà được ư? Đầu sư tử là một vật thần thánh, bình thường không dùng đều phải treo trong từ đường, bị đàn bà con gái giẫm vào thì về sau không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, lập tức cùng lùi lại phía sau.

Con sư tử mang dấu thập đỏ hai chân trước đạp hụt, lại đáp xuống bè tre, hai con sư tử đỏ đen ban nãy vừa rút lui cũng lập tức chồm lên phản công, cùng dấn tới một bước, đầu sư ngẩng cao, mỗi bên một chân đá con sư tử mang dấu thập đỏ.

Sư tử trắng cũng không muốn cái đầu sư tử đẹp đẽ của mình bị người ta đá trúng, dính phải uế khí. Cô gái múa sư vội thụp đầu sư tử xuống giấu trước ngực, lách sang trái nửa bước, tránh cú đá của con sư tử đen, để chân con sư tử đỏ đá ra sang mé phải, chân phải thò ra một móc một quặp, kẹp lấy cái chân con sư tử đỏ đá ra vào bên eo, lại thêm đầu sư tử từ trên ép xuống, chân đối phương bị kẹp chặt không cách nào rút ra nổi. Chiêu này là Câu Đàn cước nổi tiếng trong võ công Hồng Môn, tuy khó học khó tinh thông, nhưng một khi xuất ra thì hầu như không chiêu nào phá được.

Sư tử trắng đè chân trước sư tử đỏ xuống, võ sư múa sư tử đỏ bị kẹp chặt chân trước trên người đối phương, đau như bị bẻ gãy, cả người bỗng chốc mềm oặt, mất thăng bằng đổ kềnh xuống bè, đầu sư lăn tròn rơi xuống nước.

Sư tử đen thấy mình đá hụt, còn sư tử đỏ lại trúng một chiêu ngã nhào, liền vội vàng tung ra cú đá tiếp theo, hòng đánh lạc hướng tấn công của sư tử trắng, để sư tử đỏ có thể lấy lại sức. Đầu sư tử trắng quả nhiên bị đánh lạc hướng, tức tốc cúi rạp xuống, phục thân tránh cú đá cao của sư tử đen, đồng thời đổi chân phải xuất một chiêu Hổ vĩ cước quét tới chân dưới sư tử đen, sư tử đen không ngờ cú đá thứ hai của mình cũng hụt, còn bị người ta tấn công chân dưới, cũng ngã sóng soài trên bè tre.

Trong lúc võ sĩ múa đầu sư tử trắng tiếp chiến sư tử đen, võ sĩ múa đuôi sư đã thuận thế nhảy lên trước, cùng lúc bồi thêm một cước trúng đầu võ sĩ múa sư tử đỏ vừa ngã ban nãy, đá bay cả người lẫn sư xuống hồ; võ sĩ múa đầu sư tử trắng nghe sư tử đỏ đã được xử lý xong xuôi, cũng tung chân đá luôn đầu sư tử đen xuống nước. Võ sĩ múa đầu sư tử đen tinh thần sup sụp, ngay đến đầu sư cũng bị người ta đá mất tăm mất tích rồi, chỉ đành lăn xuống hồ cho thông thoáng bè tre.

Ba chiêu đánh bại hai đầu sư, con đường trước mặt thoắt chốc đã được quét sạch, người dân đứng bên hồ reo hò hoan hô như sấm dậy, đám người Lục Kiều Kiều trong chòi lại càng kích động, hét rách cả cổ, vừa hét vừa nhảy tưng tưng.

Trong tiếng chiêng trống reo hò, đội sư tử trắng lại bày lại thế trận tam giác, tiện thể biểu diễn một đoạn giũ nước liếm lông, soi gương chỉnh trang, trông hết sức e thẹn đáng yêu.

Lục Kiều Kiều phát hiện ba con sư tử trắng này vẫn từng bước múa lại giữa hồ, dường như không hề vội vàng giành thanh, với võ công của họ, muốn xông tới dưới Tửu trình thanh, hẳn việc dễ như trở bàn tay, nhưng họ tựa hồ chỉ muốn nhân cơ hội này diễn tập trận pháp, hoặc khảo nghiệm võ công của bản thân mà thôi.

Phía trước mặt vẫn có sư tử ngáng đường, nhưng không dám tiếp cận nhóm sư tử trắng, mà duy trì khoảng cách hai trượng với bọn họ. Nhìn chung quanh, rõ ràng có thể cảm thấy bầy sư tử trắng vui vẻ này thực ra sát khí bừng bừng, bọn họ bước một bước, đám sư tử phía trước liền lùi lại một bước.

Đám đông trước mặt đột nhiên rối loạn, một con sư tử đen từ chiếc bè khá gần tâm hồ, nhảy vọt sang cuối bè Quan Lộc, từ đây, ngẩng đầu có thể thấy ngay Tửu trình thanh.

Sư tử đen dường như chẳng hứng thú gì với Tửu trình thanh, mục tiêu của nó là bầy sư tử trắng. Giữa nó và ba con sư tử trắng có một bầy sư tử tiến thoái lưỡng nan, bọn chúng tuy muốn đánh ngã sư tử trắng, nhưng cũng biết mình không phải đối thủ, đánh không được chạy không xong; sư tử đen tấn công thẳng từ sau lưng bọn chúng, một lượt đánh bay hết mười mấy đầu sư, khí thế cương mãnh vô song đánh tới trước mặt ba con sư tử trắng.

Sau lưng sư tử đen đã là Tửu trình thanh, lại không có con sư tử nào chắn tầm mắt, không khí đáng lẽ phải rất căng thẳng, nhưng bầy sư tử trắng vẫn như chẳng trông thấy gì, múa máy lắc mông làm đủ trò mua vui cho bà con dân thôn, mọi người trông thấy cảnh tượng này đều cười rộ lên ha hả.

Sư tử đen rõ ràng bị chọc tức, hai chân trước vừa đáp xuống bè tre, đã mượn sức bật từ mặt bè đang nổi trên mặt nước nhảy vọt lên không trung, điểm rơi chính là trước mặt bầy sư tử trắng.

Trong lúc sư tử đen vọt lên không, sư tử trắng đã mau chóng biến đổi đội hình, hai con sư tử trắng xếp sau hướng đầu về phía bờ lúc này quay ngoặt lại đồng thời nhảy lên trước từ hai cánh bè, con sư tử có dấu thập đỏ ở giữa đứng im bất động; sư tử đen còn chưa đáp xuống, bầy sư tử trắng đã biến hóa trận hình thành bao tam giác ngược hai trước một sau.

Vốn dĩ trong văn hóa Nam Sư, sư tử đen Trương Phi có diện mạo hung ác, trong một đội sư tử, không phải ai cũng có thể múa được sư tử đen, sư tử đen trọng lượng nặng nhất, thể hình lớn nhất, người múa sư tử đen đến chín phần là giáo đầu của đội múa sư. Vừa rồi bầy sư tử trắng thấy khí thế đánh tới của sư tử đen, liền biết ngay không dễ dây vào, dù không rõ võ công của con sư tử trắng mang chữ thập đỏ cao nhường nào, nhưng rõ ràng cô không hề quan tâm có phải do mình đánh giá con sư tử đen ấy hay không, điều cô muốn chỉ là cả bầy sư tử trắng có thể chiến thắng một cách hiệu quả nhất.

Trước biến hóa về thế trận của bầy sư tử trắng, sư tử đen vừa đáp xuống đã rơi ngay vào trận thế bao vây, đầu sư tử đen kẹp ngay vị trí giữa eo sư tử trắng mang thập lam và sư tử trắng mang thập đen, con sư tử trắng mang thập đỏ từ phía sau cũng sấn lên, ba con sư tử trắng kẹp chặt lấy sư tử đen.

Dưới ngọn cờ Quan Lộc, thiếu nữ đánh trống điểm trống dồn, dưới lớp đầu và thân sư tử hình thành cục diện sáu đánh một, một trận hỗn chiến quyền cước, đầu mình bốn con sư tử đều rung giật kịch liệt; sư tử đen từng bước lui về sau định thoát khỏi cạm bẫy, nhưng bầy sư tử trắng cũng từng bước ép sát về phía trước, trước sau kẹp chặt sư tử đen từ ba phía.

Được một hồi, sư tử đen bị vây công dần dần tê liệt ngã xuống bè tre, con sư tử trắng mang thập đỏ nhẹ nhàng nhảy qua đầu sư tử đen, dẫn bầy sư tử trắng từng bước tiến lại gần Tửu trình thanh.

Bà con thấy sư tử đen như bị băm vụn, đầu sư tử đã bẹp rúm biến dạng, chẳng khác nào là cái sọt rách bị giẫm bẹp, tiếng hò hét vỗ tay đột nhiên biến thành một tràng xôn xao.

Trong mười tám đội sư tử của các thôn, đã có đến một nửa bị bầy sư tử trắng đánh lui, những đội còn lại đều đang bận đánh lẫn nhau, vì mục đích giành được thanh, ra sức đào thải đối thủ.

Trước mặt bầy sư tử trắng đã là Tửu trình thanh, nhưng điểm cuối của mười tám bè tre, đều cách Tửu trình thanh một trượng, nếu Tửu trình thanh cứ thế rơi xuống, sẽ là rơi xuống nước chứ không phải xuống bè, hơn nữa Tửu trình thanh còn đang treo cao hai trượng, xem ra đánh tới giữa hồ đã khó, giành được thanh còn khó hơn.

Trông thấy kết cục của con sư tử đen đơn thương khiêu chiến, Lục Kiều Kiều càng cảm giác đội sư tử trắng Quan Lộc không phải đang đấu sư mà là bày binh bố trận. Giao đấu của đội sư này chưa chắc là cao thủ võ lâm, nhưng nhất định là binh pháp gia.

Trong thoáng chốc, đã không còn ai dám tiếp cận bè tre của thôn Quan Lộc nữa, mà bắt đầu chuyển sang đấu những trận nhỏ lẻ trên các bè tre khác, giờ chỉ còn lại sáu đội sư tử, nhưng đều không dám xông lên cướp thanh. Nam Sư cướp thanh thông thường đều dùng mấy chiêu chồng La Hán, đạp ván lên núi, nhảy cột mai hoa, nhưng thiết kế của Túy nguyệt lao kim này khó khăn như vậy, đừng nói là không nghĩ ra cách, dù có nghĩ ra cách lấy được thanh rồi, còn phải nghĩ xem có thể quay lại được bè tre hay không nữa.

Lúc này mấy đội sư tử còn lại xung quanh đều có thể coi là đội mạnh trong mười tám thôn, đội sư nào tùy tiện ra tay sẽ lập tức hứng đòn vây công, vì vậy mỗi đội đều đang quan sát, không dám xông lên giành thanh, cũng không dám tấn công các đội khác.

Bầy sư tử trắng trải qua trận chiến phòng thủ dai dẳng, chồm hỗm trên đoạn bè giữa hồ chờ thời cơ, sáu đội sư tử đứng sóng đôi, chiếm cứ tấm bè của đội mình, không khí náo nhiệt ban nãy dần chuyển sang căng như dây đàn, đám người trên bờ cũng bị cảnh tượng này dồn ép căng thẳng, tiếng reo hò nhanh chóng tắt lịm, chỉ nghe tiếng trống từ sáu mặt điểm xen kẽ, tựa như đều đang cố phá tiết tấu của đối phương.

Bầu không khí tĩnh lặng chẳng kéo dài được lâu, đội sư tử trắng dẫn đầu là con sư tử mang thập đỏ đã nghểnh cao đầu, ngẩng lên trời ba lần, thiếu nữ gõ trống vận đồ trắng dưới cờ Quan Lộc lắc cổ tay, gõ dùi trống lên thân trống liền ba tiếng trong chuỗi tiếng trống liên hồi vang lên ba biếng “cách, cách, cách” thanh thoát, đây là tín hiệu từ điểm trống thất tinh chuyển sang điểm trống tam tinh nhanh gọn đơn giản.

Lúc này ba đầu sư tử trắng bỗng nhảy vọt lên, do con sư tử mang chữ thập đỏ dẫn đầu xông tới cuối bè tre. Thiếu nữ đánh trống gióng một hồi trống dồn dập, tiếng trống càng lúc càng vang, đã át hẳn thế trống của năm đội còn lại, tiếng trống trận dội vào lòng những người đang xem, khiến họ thấy sục sôi máu nóng.

Ba con sư tử trắng bổ tới vị trí giữa hồ liên kết mười tám bè tre đấu thành vòng tròn, các đội sư tử khác vừa thấy có người cướp thanh, cũng tức tốc xông tới.

Nào ngờ ba con sư tử trắng không hề lao lên đoạt thanh, trong tiếng trống dồn dập không dứt, bọn họ nhanh chóng nhảy sang một bè tre khác viết chữ “Cửu Hồ”, đón đầu đội sư tử Cửu Hồ đang chạy tới. Hai con sư tử dẫn đầu hai đội đang chuẩn bị giao chiến, thì con sư tử mang chữ thập đỏ xông lên trước đột nhiên dừng lại, hai con sư tử mang chữ thập xanh và chữ thập đen phía sau lấy nó làm bàn đạp, lần lượt xông từ đuôi lên đầu sư tử, sau đó nhảy vọt lên khỏi mặt hồ, sư tử mang chữ thập đỏ đợi hai con sư tử sau lưng đã nhảy qua, liền rạp đầu xuống xoay mình, võ sĩ ở đuôi sư tử bám lấy eo võ sĩ trên đầu, tung hai chân trên không, đá thẳng vào đầu con sư tử vàng gần nhất.

Lúc này sư tử mang thập xanh và sư tử mang thập đen vừa hay đáp xuống sau lưng ba đầu sư tử của đội Cửu Hồ, hình thành thế giáp công trước một sau hai.

Con sư tử dẫn đầu đội sư Cửu Hồ không ngờ sau khi con sư tử mang chữ thập đỏ bất ngờ dừng sững, lại có biến chiêu thế này, hoàn toàn không kịp phản ứng trúng ngay một cước, đầu sư tử bị đá thủng, võ sĩ múa đầu sư tử trúng cước vào trán, người cũng ngã bật ra sau, võ sĩ múa đuôi sư đỡ lấy anh ta lùi lại một bước, mông đụng trúng đôi sư tử còn lại vừa lùi lại sau lưng.

Ba con sư tử đội Cửu Hồ díu lại một khóm, hai con sư tử còn lại cũng chỉ đành thối lui, nào ngờ sư tử chữ thập xanh và sư tử chữ thập đen đã ở ngay phía sau, đầu sư tử còn chưa kịp quay lại, hai võ sĩ múa đuôi sư đã bị đá trúng mông lần lượt ngã xuống nước.

Sư tử chữ thập xanh và sư tử chữ thập đen nhân cơ hội này, giơ tay tóm lấy hai thân sư, đúng lúc hai đầu sư đối phương định quay lại phản công, đồng thời hất mảnh thân sư trùm kín đầu sư tử. Hai võ sĩ múa đầu sư của đối phương không nhìn thấy gì, vội nhất tề nhấc đầu sư ló mặt ra, mỗi người chỉ kịp trông thấy một chiếc ủng trắng thêu hoa đỏ xuất hiện trước mắt, liền là trúng cước bay xuống nước.

Con sư tử vàng ban nãy vừa trúng một cước lăng không chính diện từ đuôi con sư tử thập đỏ, chỉ nghe sau lưng bạch bạch tõm tõm một hồi, đến lúc quay đầu lại, hai con sư tử còn lại trong đội đều đã bì bõm dưới nước, còn mình đang bị ba con sư tử trắng vây kín, sợ đến đứng đờ tại chỗ, không biết nên làm động tác gì, nghĩ bụng có đánh cũng đánh không lại người ta, mà tự mình nhảy xuống nước thì mất mặt quá, đành nhắm tịt mắt anh dũng xả thân vì nghĩa.

Ba con sư tử trắng lại chẳng hứng thú gì với y nữa, quay người xông lại giữa hồ rồi lại nhảy qua một tấm bè khác, để lại đội trưởng đội sư Cửu Hồ cùng cái đầu sư rách toác một lỗ, đứng chết trân như sư tử đá giữa bè.

Rõ ràng đội sư tử trắng đang tập trung công kích hết đợt này đến đợt khác, bắt đầu mau chóng chuyển sang lượt đào thải đối thủ thứ hai. Kể từ khi đội sư tử trắng đột ngột chủ động phát động tấn công, cuộc hỗn chiến của các đội sư tử còn lại cũng được triển khai.

Phía trước chính là bè của thôn Phù Dung, ba đầu sư tử vàng Lưu Bị râu dài phấp phới, ung dung đứng giữa tâm hồ, không biết ban nãy đã tham chiến đến độ không địch thủ nào dám tấn công nữa, hay trước sau vẫn né sang một bên bảo tồn lực lượng. Nào ngờ đội sư tử trắng không xông lên tấn công mà nhảy qua bè Phù Dung, tới bè thôn Kỳ Tài đang có hai đội sư tử hỗn chiến.

Lục Kiều Kiều thấy vậy không kìm được hỏi Mạnh Hiệt: “Đội sư tử vàng của trấn Phù Dung mạnh lắm sao? Sư tử trắng nhìn thấy họ là tránh kìa...”

Mạnh Hiệt nói: “Võ công của đội sư Phù Dung cũng bình thường thôi, mấy năm trước đều không phải họ giành quán quân, lần này thì không biết thế nào.”

Lục Kiều Kiều nghe Mạnh Hiệt nói vậy, ngược lại càng thêm khâm phục đội sư tử trắng của thôn Quan Lộc. Võ công cao cường không có nghĩa thấy ai cũng đánh, bọn họ đến trấn Phù Dung đấu sư tử, gặp phải đội chủ nhà có thể lễ độ nhường một bước, quả thực có phong độ đại tướng.

Giữa bè Kỳ Tài chỉ có năm đầu sư tử đang tranh đấu dữ dội, một đầu đã bị thương rút lui, đứng bên nhìn chẳng thể phân biệt nổi là ai với ai. Ba đầu sư tử trắng vừa nhảy lên bè liền xông vào trận chiến, đến cách khu vực hỗn chiến một trượng, ba đầu sư bỗng nhất tề dừng lại, phục xuống bè im lìm, chỉ thấy đầu sư mình sư khẽ rung rung, không ai biết họ đang làm gì.

Một lúc sau, ba đầu sư tử trắng đứng dậy, cùng nhảy lên giậm mạnh xuống bè, mọi người cùng nghe thấy một tiếng “A” đồng thanh của các cô gái, bè thôn Kỳ Tài liền đứt ra làm hai, toàn bộ năm con sư tử đang hỗn chiến đều đứng hết bên phần bè sát bờ, chầm chậm trôi lại phía bờ, tách xa Tửu trình thanh giữa hồ.

Năm con sư tử trên bè tre gãy vẫn chưa biết bè đã gãy, vẫn ra sức liều mạng, khiến đám đông trên bờ phá lên cười ha hả.

Lục Kiều Kiều ở trong chòi ngắm cảnh trông thấy cách đánh này, liền vung mạnh nắm đấm nhỏ, kêu lớn: “Hay! Binh không chiến mà khuất phục được địch!”

Bầy sư tử trắng quay lại đang định tấn công đội sư tử cuối cùng còn sót lại, liền phát hiện đội sư tử vàng của trấn Phù Dung đã phát động tấn công sang hướng khác, đội sư tử trắng thấy không còn đối thủ trực tiếp, tức tốc nhảy lại về bè của mình, con sư tử mang chữ thập đỏ dẫn đầu, ngước trông Tửu trình thanh, các cô gái đánh chiêng, chũm chọe dưới cờ Quan Lộc lập tức buông bỏ nhạc khí, mỗi người nhấc một thanh tre bương dài đã chuẩn bị từ trước, chạy từ dưới cờ lên trên bè, đặt xuống dưới chân sư tử thập đen và sư tử thập xanh.

Cô gái đánh trống dưới cờ Quan Lộc không còn gióng lên những hồi dồn dập nữa, mà gãy gọn điểm trống thất tinh cát tường hỷ khánh, tựa như có ý làm dịu lại không khí.

Ba con sư tử vàng đội sư trấn Phù Dung cũng nhanh chóng kết thúc trận chiến, hai đội hết nhìn chòng chọc vào nhau, lại nhìn Tửu trình thanh đang treo lơ lửng trên không.

Đội sư tử vàng dường như không hề định giành thanh, chỉ đứng đối diện với đội sư tử trắng, chuyển động uyển chuyển theo biên độ nhỏ, lặng lẽ đợi.

Đội sư tử trắng thấy đối phương không hề có bất kỳ hành động gì, sư tử chữ thập xanh và sư tử chữ thập đen lập tức xoay mình bỏ đầu sư thân sư ra đặt trên bè tre, bốn thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều người mặc áo trắng bông, đầu chít khăn đỏ bước ra, người đứng xem xung quanh liền ồ lên huyên náo, tiếng huýt sáo cùng tiếng hò reo vang dội đất trời.

Mấy chục sợi dây thừng to tướng dẫn từ bờ hồ ra đan lại với nhau thành tấm lưới giữa hồ, treo hơn trăm cái đèn lồng, điểm giao chính giữa treo Tửu trình thanh.

Bốn cô thiếu nữ này chia làm hai nhóm trái phải, mỗi nhóm lại cầm một thanh tre dài ba trượng, dựng phần đuôi gậy xuống bè tre, đầu gậy bắc lên sợi thừng cao hai trượng trên không, mỗi cây tre do hai cô gái trẻ dùng tay giữ chắc, bắc thành một cầu tre hẹp mà chắc chắn trước mặt sư tử mang chữ thập đỏ.

Con sư tử mang thập đỏ thấy cầu tre đã bắc xong, lập tức nhảy lên cầu chạy tới đỉnh lưới thừng treo Tửu trình thanh, bước chân nhẹ tựa mèo trắng leo tường, lẫn vào màn không tối om thần bí tuyệt đẹp.

Lúc này đội sư tử vàng bên bè tre đối diện bắt đầu hành động, con sư tử Lưu Bị mặt vàng mày trắng xếp sau cùng lấy đà chạy hai bước, bước đầu đạp lên đuôi con sư tử phía trước, bước thứ hai đạp lên đầu sư, mượn lực thăng không, từ người đứng xem xung quanh bờ hồ đến Lục Kiều Kiều ở trong chòi tre đều kêu lên kinh ngạc – thì ra công phu khinh công của sư tử vàng mây trắng đáng gờm đến vậy, vừa vọt lên đã cao quá cả lưới thừng giăng cao hai trượng trên đầu, bốn chân đạp hai sợi thừng, phối hợp ăn ý đáp xuống chuẩn xác. Hèn chi bọn họ nãy giờ chẳng buồn chuẩn bị cho việc giành thanh, thì ra vốn đã không cần thiết.

Lúc này sư tử mang chữ thập đỏ vẫn chưa chạy lên tới đầu cầu tre, bị sư tử vàng nhảy phóc một cái lên trên đầu mình, đang định tăng tốc xông tới thì sư tử vàng đã nhảy xuống trước cầu tre của sư tử thập đỏ, gạt chân đá luôn cầu tre đang gác trên dây thừng. “Rắc rắc”, chiếc cầu tre được ghép từ hai thanh tre bương lớn tức khắc gãy rời, sư tử mang thập đỏ chuẩn bị ngã luôn xuống hồ theo hai cây tre.

Lúc này bốn cô gái giữ cầu tre đồng thanh hét lớn, nhất tề phát lực liều mình chống lại cầu tre, võ sĩ múa sư tử chữ thập đỏ hai tay ôm lấy cầu, miệng giữ đầu sư mới có thể mượn lực nhảy lại về bè Quan Lộc.

Tre dài ba trượng rất khó kiếm, hai cây tre của đội sư tử trắng đã gãy, muốn lập tức lên lại dưới thừng khó ngang lên trời.

Sư tử vàng mày trắng không hề đứng trên cao chiêm ngưỡng vẻ thất thế của đối thủ, mà cấp tốc chuẩn bị giành thanh. Tửu trình thanh treo dưới lưới, cũng chính là dưới chân sư tử vàng, muốn lấy được thanh cần võ sĩ múa đuôi sư tử giữ lấy người võ sĩ múa đầu, giúp người múa đầu treo ngược dưới lưới, cách giành thanh này được gọi là “Kiều đế thanh”, trông tên ngẫm nghĩa, giống như sư tử đứng trên cầu nhỏ muốn móc đồ dưới gầm cầu, thuộc một trong những chiêu thức giành thanh có độ khó cao.

Võ sĩ múa đuôi sư tử vàng mau chóng đứng vững chân, võ sĩ múa đầu sư nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân kẹp lấy eo võ sĩ múa đuôi sư, giữ đầu sư rồi treo ngược mình dưới lưới.

Đội sư tử trắng cũng không nhàn rỗi, từ đuôi sư tử mang chữ thập đỏ lại xuất hiện một cô gái, cùng bốn cô còn lại hạ chân đứng tấn dưới Tửu trình thanh, bắc thành một cái thang người, chỉ còn lại một người giữ đầu sư tử thập đỏ, chạy tới đạp thang hai bước rồi phóng vọt lên không. Cô không nhảy được tới chỗ tấm lưới, nhưng có thể thấy rõ cô không hề muốn nhảy cao nhường ấy, cô giữ đầu sư dộng thẳng về phía Tửu trình thanh treo dưới lưới, lăng không tung cước vào đầu sư tử vàng mày trắng đang treo ngược lấy thanh.

Tửu trình thanh là một vò rượu tròn bằng sứ trắng Song Nhĩ, trong vò ăm ắp rượu mạnh, cùng một thỏi vàng năm mươi lạng. Vò rượu có tay cầm bằng dải thừng đỏ xâu vào hai khoen đồng, dưới lưới thừng lớn chăng ngang giữa hồ có một nút thừng đỏ móc câu sắt treo vò rượu.

Võ sĩ giữ đầu sư tử vàng vừa định giơ tay gỡ lấy vò rượu sứ trắng, liền cảm thấy một luồng sát khí ập đến phía mình. Còn đang xác định phương hướng, đầu sư tử chữ thập đỏ đã xuất hiện ngay trước mặt, một bàn chân mang ủng trắng thêu hoa đỏ, dẫn kình phong quẹt ngang bàn tay đang giơ ra lấy thanh.

Anh ta treo ngược giữa không trung, một tay giữ đầu sư một tay lập tức rụt lại trước ngực chuyển thành thế phòng thủ, cước thứ hai của sư tử chữ thập đỏ liền đá sát ngay tới, cánh tay anh ta giơ ra đỡ đòn đá của đối phương, tức khắc dội lên một cơn đau kịch liệt. Xem ra cú đá này của sư tử chữ thập đỏ là nhằm thị uy, cũng là để trả thù cho việc đá gãy cầu tre lúc nãy.

Sư tử vàng mày trắng treo ngược người lấy tay đỡ chân, không sao chiếm nổi phần hơn, võ sĩ đang định lộn người quay lên trên lưới, thì cước thứ ba của sư tử thập đỏ đã giáng xuống trước đầu anh ta, cánh tay đưa lên đỡ đầu chịu thêm một cước, lại chấn động mãnh liệt, gần như rơi tõm luôn cùng đầu sư xuống hồ.

Kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, sư tử thập đỏ treo người trên không công liên tiếp hơn mười cước, võ sĩ sư tử vàng đang treo ngược bị chuỗi đòn tấn công đột ngột này đánh đến đầu quay mòng mòng, chỉ có một cánh tay giơ trái đỡ phải cuống cuồng tiếp chiêu.

Con sư tử trắng này vì sao không rơi xuống chứ? Võ sĩ sư tử vàng vất vả tiếp liền mười mấy cước băn khoăn không hiểu, nhân lúc ngơi đòn nhìn sang bên sư tử chữ thập đỏ, chỉ thấy một cô gái kiều diễm như hoa hai tay giữ lấy tay cầm đầu sư đang được gác lên hai sợi thừng, hai chân hoàn toàn có thể tự do phát chiêu tấn công.

Không nhìn còn may, vừa liếc một cái, võ sĩ sư tử vàng đã hồn bay phách lạc trước vẻ đẹp của đối thủ, bỗng chốc buông lỏng phòng thủ, liền trúng ngay một cước sấm sét giữa ngực, bấy giờ mới cuống cuồng sực tỉnh rút cả hai tay về che chắn, khiến đầu sư tuột tay lỏng lẻo.

Vừa thấy đối phương rời tay, thiếu nữ múa sư tử trắng không hề nhân nhượng đổi chân đá thẳng vào đầu sư tử vàng.

Ý nghĩa của việc giành thanh nằm ở chỗ người và đầu sư tử hợp nhất, nếu không đã chẳng phải múa sư mà là tỉ võ rồi, trên tay không có đầu sư còn gọi gì là giành thanh? Đứng trên lưới làm điểm tựa, võ sĩ múa đuôi sư tử vàng vừa thấy đầu sư tử tuột tay dưới lưới, lập tức đồng thời kéo cả người lẫn đầu sư lên, võ sĩ múa đầu sư quay về trên mặt lưới, giơ hai tay đón lại đầu sư.

Thiếu nữ múa sư tử chữ thập đỏ đá hụt một cước, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một thiếu niên mặt mày thanh tú, thân hình cao lớn tráng kiện, vận bộ đồ vải thô màu vàng lộ ra cánh tay săn chắc, giơ cao đầu sư vàng đứng trên lưới thừng.

Cô thấy đối thủ đã rời khỏi Tửu trình thanh, liền thò tay cởi móc sắt trên vò rượu, tay phải chạm tới sợi thừng đỏ trên vò rượu sứ trắng, lòng không nén nổi vui mừng, nghĩ bụng, cuối cùng thì nó cũng về tay cô!

Song đúng trong khoảnh khắc đó, bàn tay trái đang vịn vào đầu sư tử đột nhiên bị hẫng, đầu sư mắc trên hai sợi thừng đã bị thiếu niên sư tử vàng đá rơi, một tay cô giữ lấy đầu sư sắp rơi xuống hồ, chỉ còn lại tay phải bám chặt lấy nút thừng đỏ trên vò rượu trắng, cả người lẫn đầu sư treo như chuông gió trên mặt hồ.

Toàn bộ thể trọng của cô ban nãy dồn lên tay trái, giờ tay trái bị hẫng, trọng lượng cơ thể và đầu sư lập tức chuyển sang tay phải đang tóm lấy vò rượu. Cô vừa chuyển lực trên tay, người khẽ đung đưa, gập eo vươn người, hai chân móc ngược lên sợi thừng trên không, làm động tác móc vàng treo ngược, tay phải buông vò rượu đổi sang bám lấy một sợi thừng khác, mượn thế lật người đứng lên trên lưới, lập tức tiếng vỗ tay rào rào vang lên bên bờ hồ.

Hai bên giao chiến, đều đã biết đối phương không phải hạng xoàng, giờ muốn tranh thủ giành thanh hoàn toàn là điều không thể, muốn giành được thanh chỉ có cách đánh ngã đối thủ trước, hơn nữa còn phải ngay trên tấm lưới này.

Phương hướng đã rõ ràng, lập tức bắt đầu tấn công, hai con sư tử trắng vàng đứng trên trận lưới đan từ mười tám sợi thừng lớn mà như đứng trên đất bằng, lật xuống chồm lên tỉ đấu vô cùng đẹp mắt; tiếng vỗ tay quanh hồ vang dội kinh thiên động địa, dân chúng và các hương thân vừa xem vừa đánh trống reo hò ầm ĩ.

Mười mấy chiêu tiếp theo, hai bên đều không bên nào giành được phần hơn, chỉ đá qua đá lại đến hai chân tê rần. Thân thủ cả hai đều cực kỳ nhanh nhẹn, công phu quyền cước cũng tương đương nhau, muốn đấu xem ai thắng ai bại chỉ có thể trông vào sức chịu đựng và độ dẻo dai của mỗi người, hoặc bên nào đó xuất ra kỳ chiêu.

Lục Kiều Kiều đứng hẳn lên trên ghế, người trong chòi đều đã đứng cả lên, nếu cô còn đứng dưới đất thì chẳng thể trông ra tâm hồ nữa. Cô một tay vốc hạt dưa, đưa lên miệng cắn lách chách, mắt không rời cuộc đấu trên không giữa hồ. Cá nhân cô hoàn toàn nghiêng về đội sư tử trắng, chỉ mong sao cô gái múa đầu sư chữ thập đó giành được chiến thắng, nhưng cô cũng hiểu rõ, cứ tiếp tục dùng dằng thế này, nhất định lợi thế sẽ nghiêng về phía đội sư tử vàng, phái nữ thể lực vốn yếu hơn, cuộc chiến kéo dài đương nhiên không có lợi. Cô nghĩ, nếu là mình ở trên kia, lúc này nhất định sẽ giở chút ngón nghề gì đó.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Lục Kiều Kiều, cô gái múa sư tử chữ thập đỏ không tấn công chính diện nữa, mà đột nhiên thi triển bộ pháp “Tam giác mã” nhanh chóng lướt tới sau lưng sư tử vàng, sư tử vàng lúc này vẫn do hai người cùng múa, muốn quay người lại đương nhiên không thể nhanh bằng tốc độ của cô.

Bộ pháp “Tam giác mã” là bộ pháp lướt nhanh chỉ có trong công phu Hồng Môn, nổi tiếng bởi lối di chuyển theo hình tam giác, vòng ra sau lưng đối thủ tấn công. Sư tử vàng gắng quay mình thật nhanh bắt kịp tốc độ của cô gái bên sư tử trắng, duy trì thế trận đối chiến, bởi cả hai võ sĩ múa sư đều không hiểu cô lướt ra sau mình để làm gì.

Sư tử mang chữ thập đỏ lại dùng bộ pháp “Tam giác mã” lần nữa, như bóng ma vòng ra sau sư tử vàng, võ sĩ múa đuôi sư tử vàng lập tức đá hậu phòng thủ, thiếu niên múa đầu sư tử cũng chuyển chân đạp lên một sợi thừng khác quay mình cứu đuôi.

Sư tử chữ thập đỏ chẳng màng đầu sư đối phương, há miệng ngoạm lấy cái chân sau vừa đá ra, thực chất là từ trong đầu sư tử dùng tay tóm lấy, hai chân xuống tấn quẹo đầu sư, định vặn chân sau của đối phương. Chiêu này là đòn sát thủ trong Đại Cầm Nã, gọi là Độc long phản cốt tỏa, hễ đánh ra, cổ chân và khớp gối đối phương sẽ đồng thời bị vặn gãy, tàn phế suốt đời.

Võ sĩ múa đuôi sư đối phương không ngờ sư tử chữ thập đỏ lại ra đòn chí mạng như vậy, kinh hoàng hét lên thất thanh “Đừng...”, sau đó thuận theo hướng vặn của sư tử trắng xoay người nhảy lên hóa giải độc chiêu.

Dưới chân anh ta chỉ có hai sợi dây thừng, một khi xoay người nhảy lên, muốn đáp lại xuống thừng hoàn toàn không phải chuyện dễ, võ sĩ múa đuôi sư xoay mấy vòng trên không hóa giải được Độc long phản cốt tỏa xong thì cũng rơi tõm xuống hồ, đồng thời thiếu niên múa đầu sư tử vàng đã đạp cước tới eo hông của sư tử mang chữ thập đỏ.

Sư tử mang thập đỏ chồm lên trước một bước, miệng ngậm lấy dải thân sư tử vàng, đồng thời tránh một cước của đối phương, sau đó làm hệt như võ sĩ múa đuôi sư tử vàng, xoay người một cái nhảy xuống hồ, chỉ khác ở chỗ miệng sư tử thập đỏ ngậm chặt dải thân sư tử vàng kéo theo.

Đầu sư trên tay thiếu niên chùng xuống, một luồng lực không thể phản kháng giật lấy đầu sư, một chân anh ta vẫn còn ở trên không, không giữ được trọng tâm, mất đà ngã luôn trên thừng, đầu sư tuột khỏi tay mắc chặt giữa hai sợi thừng.

Cô gái múa sư tử chữ thập đỏ đã ngắm chuẩn phương hướng, tay giữ mảnh thân sư tử vàng, đu sang vò rượu trắng Tửu trình thanh dưới lưới, dùng hai chân móc ngược lên dây thừng treo Tửu trình thanh, miệng ngoạm đầu sư, đem dải thân sư tử vàng thắt thành một nút chết trên dây thừng, làm vậy, đầu sư tử vàng có giật thế nào cũng không ra.

Sư tử mang chữ thập đỏ trói xong sư tử vàng lập tức giơ tay gỡ thanh, cô gái múa sư treo ngược trên lưới miệng ngoạm đầu sư, một tay đỡ đáy vò rượu, tay còn lại định gỡ móc câu, nhưng đến đây lại gặp phải sự cố, móc câu mắc chặt vào nút thừng đỏ trên vò rượu.

Thiếu niên múa sư tử vàng đã lại đứng dậy trên thừng, tức tối định giựt đầu sư ra chiến đấu tiếp nhưng đầu sư đã bị thắt nút chết trên dây thừng, cật lực giằng ra chỉ tổ làm rách đầu sư.

Đội sư Phù Dung vẫn còn hai đầu sư ở dưới bè tre, hai đầu sư này gọi anh ta một tiếng, rồi quăng lên lưới một đầu sư tử khác, anh ta đỡ lấy đầu sư, định tiếp tục giành thanh.

“Nguy rồi!”

“Mau lên... không kịp rồi!”

“Sư tử vàng bên trên lại tới rồi!”

Lục Kiều Kiều và đám người đội Quan Lộc còn căng thẳng hơn cả cô gái đang lấy thanh, gào rách cổ họng nhắc nhở thúc giục. Thực ra cô gái múa sư tử chữ thập đỏ sao lại không biết đối phương định xuống cướp thanh? Có điều người đang treo ngược, mà cái nút này lại không sao tháo được.

Cô rút từ thắt lưng ra một con dao găm, lách dao vào nút thừng đỏ trên vò rượu trắng, lật tay khứa dao, sợi thừng đỏ bị cứa rách, lộ ra quai đồng bên trong. Thì ra vại rượu lớn nhường này, quai móc khuyên treo đều làm từ đồng thau cả, thừng đỏ bọc quanh chỉ để cho đẹp mắt mà thôi.

Thời gian cấp bách, không thể suy xét lâu được, cô lập tức vung dao chém xuống móc sắt, “Đinh” một tiếng mấy tia lửa tóe ra. Con sư tử vàng lần nữa nhảy tới phía trên Tửu trình thanh, cũng thả người treo ngược xuống đối diện sư tử mang chữ thập đỏ...

Jack xem mà vã mồ hôi, hoàn toàn bị cuốn vào cuộc đấu sư kịch liệt trên không, anh chăm chú theo dõi từng chi tiết nhỏ, từ đầu đến cuối thấy sư tử vàng đã lại nhập trận, sư tử trắng mãi không gỡ được Tửu trình thanh, anh ta liền nhảy phóc khỏi rạp tre, chạy tới nơi sát mép hồ nhất quỳ xuống, tay trái gá ngang lên cọc gỗ bên hồ, tay phải rút ra khẩu súng lục tì vào tay trái, nổ súng bắn vò rượu trắng.

Sư tử vàng không hề biết Tửu trình thanh bị treo cứng trên móc sắt, chỉ nghĩ cô gái này công phu chẳng ra sao, vẫn còn cơ hội cho anh ta cướp thanh, miệng ngoạm đầu sư treo ngược dưới lưới giơ tay định tóm lấy vò rượu.

“Đoàng”, vò rượu nổ tung giữa không trung, sư tử vàng vội rụt tay lại che mắt theo phản xạ, ai mà ngờ cái vò rượu này còn biết nổ cơ chứ.

Cô gái sư tử trắng vẫn giơ tay trái đỡ dưới vò rượu, sau khi vò rượu nổ, rượu cùng ánh lửa bắn ra bốn phía, cô liền đưa tay phải lên che mắt, tay trái bắt được thỏi vàng năm mươi lạng.

Tay đã chạm được vàng, cô gái chẳng buồn giằng co với ai nữa, buông chân mang theo đầu sư rơi xuống hồ.

Khi các bạn trong đội sư kéo được cô lên khỏi mặt nước, tay cô giơ cao thỏi vàng, bốn bề như vỡ òa, không khí đạt tới cao trào chưa từng có.

Mấy cô gái không hứng khởi quá lâu, cô gái rơi xuống nước kéo đầu sư lên bờ, giơ thỏi vàng khoe khắp xung quanh xong, ba đầu sư tử trắng lập tức lại được đội lên, bước trong nhịp trống thất tinh chắc chắn, không còn ngọ nguậy đùa vui, mà múa một điệu “Bái tứ phương” chính tông trên bè tre, lần lượt đáp lễ bà con xung quanh bằng tư thế thắng mà không kiêu.

Hành động này của đội sư tử trắng càng nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt, đồng thời quanh bờ hồ hàng chục dải pháo cũng được đốt lên, pháo nổ vang lừng, ánh lửa ngút trời.

Trong thời khắc náo nhiệt nhất, Lục Kiều Kiều lại hết sức bình tĩnh, cô nhận ra cô gái giành được thỏi vàng tuyệt đối không phải hạng tầm thường, từng cử chỉ hành động của cô ta về mưu lược đều vượt xa mức độ nên có vào tuổi ấy. Nếu cô ta dẫn dắt không phải một đội múa sư, mà là một đội quân, thì đó sẽ là đội thiết binh tất chiến tất thắng. Dựa vào kiểu cách hành sự của Mạnh Hiệt sư gia, làm gì cũng không lộ thanh sắc, sắp xếp chu đáo cẩn thận, lần này tới trấn Phù Dung, người cần gặp chắc chắn là cô ta, việc muốn nhờ vả cũng có khả năng liên quan đến cô gái này.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...