Trấm Chi Mị

Chương 23-2: Sám hối (2)


Chương trước Chương tiếp

Ngũ Mị lập tức mặt mày hớn hở ngồi xuống. Thẩm Lục Gia là chắp tay sau lưng đứng bên cạnh cô.

Xào bài, sờ bài, thế bài, chia bài, động tác của Ngũ Mị vừa nhanh lại ổn, còn vô cùng ưu nhã. Thẩm Lục Gia lại chú ý đến cô sờ bài thì luôn sẽ có động tác rất tiểu xảo. Nhíu mày, anh trầm ngâm nhìn kỹ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn anh phát hiện Ngũ Mị lại có thể biết sờ bài trước trong lòng bàn tay giấu quân bài không cần trước, khi sờ bài cô một lần sờ hai quân, đặt quân bài không cần đặt ở đầu, giống như chỉ sờ một lần. Cứ như vậy, vài lần đã đổi bài, không thắng mới là lạ. Nếu không phải là vừa vặn anh đứng ở sau lưng cô, lại có thị lực kinh người, nếu không nhất định là không phát hiện được. Chỉ là cô cũng biết thấy tốt thì thu, cũng không giành danh tiếng của Phó Anh Kiệt.

chỉ là Hạ Thương Chu thỉnh thoảng đặt tầm mắt lên trên người Ngũ Mị ngồi đối diện, ngón tay trắng noãn của cô gần như không phân biệt được với bài mạt chược bằng bạch ngọc, mà nốt ruồi đỏ nơi bàn tay kia luôn dễ dàng có thể làm cho trái tim của anh chập chờn.

Mấy ván chơi, có riêng thắng thua. Khỏi cần nói, dĩ nhiên Phó Anh Kiệt là người thắng lớn nhất. Chỉ đáng thương Khổng Nghiệp Dân, mặt dài giống như khổ qua.

"Được rồi, tối nay cũng không sớm, giải tán đi, cảm tạ Thẩm Tổng nhiệt tình chiêu đãi, còn được kết giao với Hạ tổng này, thật là chuyến đi này không tệ." Phó Anh Kiệt hăm hở nó mấy câu tổng kết.

Đoàn người nối đuôi ra khỏi phòng, ánh mắt nhạy bén của Ngũ Mị chú ý đến sau khi Thẩm Lục Gia liếc mắt, Sầm Ngạn lấy một tờ chi phiếu vo lại, nhét vào Khổng Nghiệp Dân trong tay mà không để lại dấu vết.

Chắc là trưởng phòng Khổng tối nay mất đi bao nhiêu lại thu hồi lại rồi, Ngũ Mị cúi đầu khẽ mỉm cười, tên ngốc Thẩm Lục Gia này ngược lại rất biết làm người. Khóe mắt lại quét đến trên bàn bài mạt chược hỗn độn, ha ha, đoàn đi công tác đều là một người một phòng, như thế này tự nhiên có người thu dọn bộ bài này tử tế rồi đưa lên cửa Phó Anh Kiệt.

người của Ủy ban điều tiết ngân hàng trung ương Trung Quốc sẽ ở Cửu Trọng Thiên, đưa bọn họ xong, Sầm Ngạn lái xe đưa Kỷ Sách Giai uống đến say không còn biết trời đất là gì trở về. Thẩm Lục Gia, Hạ Thương Chu, Ngũ Mị ba người cùng đi ga ra tầng ngầm lấy xe.

"Tìm đường chết , kẻ nào ghim xe của tôi?" hai bánh xe Audi Q7 của Ngũ Mị đều bị xì hơi, nghiêng về ở một bên.

Nghe thấy lời của cô..., Thẩm Lục Gia và Hạ Thương Chu cũng đồng loạt dừng bước lại, tự mình quan sát tình huống.

Thẩm Lục Gia ngồi chồm hổm xuống nhìn bánh xe xẹp lép một lúc, "Không phải bị ghim, là van hơi bị rút ra rồi, mặt ngoài bánh xe không có vết cắt."

"Tôi gọi điện thoại cho phòng quan sát xem màn hình giám sát tầng hầm một chút." Không đợi Ngũ Mị trả lời, Hạ Thương Chu đã lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại.

Một lúc lâu sau, trên mặt Hạ Thương Chu đầy tiếc nuối: " hôm nay Ngũ Tổng đậu xe thật sự không khéo, bánh xe bị hư rồi cũng không thể sửa chữa ngay được. Nếu không Ngũ Tổng ngồi xe của tôi về đi."

"Tôi đưa cô trở về." Thẩm Lục Gia chợt mở miệng, giọng nói cũng có sự cứng rắn hiếm thấy.

lòng của Ngũ Mị bỗng dưng giật lên một cái, cười một tiếng với Hạ Thương Chu: "Cảm ơn sy tốt của Hạ tổng, tôi đây đi nhờ xe của Thẩm Tổng là được rồi."

Hạ Thương Chu rất phong độ cười một tiếng, ngồi vào trong xe Infiniti của mình, đi.

Ngũ Mị mới ngồi vào chỗ ngồi tay lái phụ, chỉ nghe thấy xoạch một tiếng, Thẩm Lục Gia cho Maybach Zepplin khóa của lại.

"Thẩm Tổng, anh ——" còn chưa dứt lời, Thẩm Lục Gia đã mặt lạnh nhìn cô chằm chằm.

"Rốt cuộc tại sao tới Thịnh Thời? rốt cuộc cô có mục đích gì?" giọng nói của Thẩm Lục Gia có sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.

chân mày Ngũ Mị nhíu lại: "Thẩm Tổng, tôi không hiểu ý của anh."

"Được, vậy tôi nói chuyện dễ hiểu hơn một chút." Thẩm Lục Gia trầm giọng nói, "Gần tối chúng tôi cùng nhau lái xe tới nơi này, lúc ấy bên cạnh xe của tôi rõ ràng có chỗ trống, cô lại cứ muốn vào phía trong. cô sớm biết Camera chỗ đó bị hỏng."

" không phải là Thẩm Tổng cho rằng tự tôi xì lốp bánh xe của mình đấy chứ?" Ngũ Mị che miệng cười lên: "Vậy tôi cả gan hỏi Thẩm Tổng một câu, làm như vậy tôi có ích lợi gì?"

"Động cơ của cô tôi không biết, tôi chỉ biết nếu như là có người cố ý hại cô, không chỉ đơn giản là xì hơi; nếu như là có người vô ý gây ra, xe của ngươi dừng vị trí gần bên trong như thế, thì người này cũng có xe tốt, tội gì đơn độc xì hơi bánh xe của cô. Hơn nữa cô vừa trông thấy bánh xe không tức giận mà lúc đó bình tĩnh hỏi là ai ghim xe của cô, cho nên tôi không thể không cho rằng chuyện này hoàn toàn là màn kịch này bản thân cô tự biên tự diễn."

"Lần này Thẩm Tổng phân tích thật là có tình có lí, nhịp nhàng ăn khớp, nói một người phụ nữ yếu đuối như tôi đến nỗi thật sự là có trăm lời cũng không nói rõ." trên mặt Ngũ Mị vẫn tươi cười như cũ, đáy lòng lại hận không thể lôi Tô Chiết đang bất tỉnh nhân sự ra quất chết, cô đã phân phó bị rạch rách mặt bên bánh xe, như vậy chỉ có thể thay lốp khác, không thể vá bánh xe, mới phù hợp với dáng vẻ bị người khác trả thù.

"Phụ nữ yếu đuối?" Thẩm Lục Gia buồn cười nhìn cô một cái, không nhanh không chậm tiếp tục vạch trần cô: "Một chai nước thay cho Bạch Thủy Ngũ Lương Dịch, lúc chơi mạt chược chơi xấu, người phụ nữ tâm cơ thâm trầm giống như cô vậy, mười người đàn ông cũng không phải là đối thủ của cô, còn nói phụ nữ yếu đuối?"

Nghe đến đó, Ngũ Mị thu nụ cười, khép lông mi xuống, không nói nữa.

không khí bên trong xe nhất thời trầm xuống.

Tí tách. Những giọt nước như hạt châu chợt nhỏ xuống làn váy đỏ như hạt lựu, lập tức loang ra thành một mảng ẩm ướt.

Cô khóc sao? Thẩm Lục Gia chưa từng nghĩ đến việc Ngũ Mị sẽ khóc. trong ấn tượng của anh, việc người phụ nữ này am hiểu nhất là cười. Chẳng biết tại sao đáy lòng lại dâng lên sự hối hận, lần đầu tiên Thẩm Lục Gia cảm thấy bó tay hết cách, anh không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ.

"Tôi thừa nhận tôi đến Thịnh Thời là có mục đích." Ngũ Mị chợt ngẩng mặt lên, nước mắt đong đầy nhìn Thẩm Lục Gia: "Nhưng mà Thẩm Lục Gia, anh thật sự không biết vì sao tôi đến sao?"

Đây là lần đầu cô gọi tên của anh, không phải Thẩm Tổng, mà là Thẩm Lục Gia. Thẩm Lục Gia cảm thấy trái tim đập lên mạnh mẽ, quả thật như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngũ Mị hít mũi một cái, từ từ nói: "Thẩm Lục Gia, cho dù anh tin hay không, tôi là vì anh mà đến." Nói xong cô lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, "Cho tôi xuống, anh đã đáng ghét như vậy tôi...tôi sáng mai sẽ nộp đơn từ chức."

Tôi là vì anh mà đến. . . . . . Tôi là vì anh mà đến. . . . . . đại não Thẩm Lục Gia chợt như ngừng hoạt động, chỉ còn lại lặp đi lặp lại một câu nói như vậy.

Ngũ Mị thấy anh không hề cử động, tự mình thò người sang chỗ tài xế ngồi ấn nút mở khóa cửa xe. Thẩm Lục Gia không kịp suy nghĩ, một phát đã bắt được cổ tay của cô, "Tôi thu hồi những lời vừa rồi, thật xin lỗi."

"Cái này vậy chứ? Đánh một cái tát xong cho thêm một trái táo ngọt?" Ngũ Mị cười lạnh.

Thẩm Lục Gia chợt thấy nóng nảy kéo kéo cà vạt trên cổ, trăn trở mãi chỉ nói "Tôi sai rồi. Thật xin lỗi. Sau này sẽ không như vậy."

Thật là ngu ngốc, ngay cả lời dịu dàng cũng không nói được. Khuôn mặt Ngũ Mị lúc này mới buông lỏng xuống, mở miệng vàng: "Vậy lái xe nhanh lên một chút, tôi muốn về nhà."

Trong nháy mắt, Thẩm Lục Gia hình như mơ mơ hồ hồ hiểu những hôn quân thời cổ đại kia. Thở phào một cái, anh nổ máy.

Tác giả có lời muốn nói: một chương này viết thật mệt mỏi, Thẩm Tổng rốt cuộc bị đánh tơi bời rồi. . . Thẩm Tổng là một kẻ đầu gỗ, đường tình nhất định rất nhấp nhô, bạn nói đổi thành Mạc tiên sinh, gặp phải tình huống như thế, nhất định trực tiếp để nằm ngang chỗ ngồi, cường hôn, sau đó tất. . . tất nhiên, tôi vẫn rất nóng lòng tham món lợi nhỏ chó săn , thật lòng~

Cho nên nói: quý trọng sinh mệnh, cách xa yêu nữ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...